Vì thế, không lâu sau tình trạng giao thông và các hạng mục công trình khác của các Cục đều hoàn thành, đồng thời, chất lượng đội ngũ thi công ở quận Hạ Mã trong thời gian ngắn nâng lên không ít, hơn nữa có thể thấy là không có rác thải công trình bầy ra khắp đường phố, tình trạng xe công trình ở trên quốc lộ đấu đá lung tung cũng đã biến mất, quận Hạ Mã là một cảnh hài hòa yên bình.
Kế trấn an của Hạ Tưởng đánh vào là chiêu bài thân tình, quả thật có hiệu quả rất tốt.
Hai ngày sau, từ chỗ Lý Thấm truyền đến tin tức, Nguyên Minh Lượng ra tay ở ngự hoa viên của Tập đoàn Đạt Tài mua hai căn biệt thự, mặt khác tạm thời không có động tĩnh, tất cả rất bình tĩnh, khu chung cư của các nhà đầu tư phát triển xu thế tiêu thụ vững vàng, không có tăng giảm quá lớn.
Hạ Tưởng cũng biết Nguyên Minh Lượng là người cẩn thận, khi bắt đầu không làm động tác lớn. Nguyên Minh Lượng có kiên nhẫn, hắn cũng có.
Lại qua hai ngày, Liên Nhược Hạm rốt cục tìm được cơ hội. Đến nhà thăm Tào Thù Lê.
Cái gọi là cơ hội, chính là Vương Vu Phân rốt cục trở về thành phố Bảo, bởi vì Hạ Tưởng cũng không dám cho Liên Nhược Hạm xuất hiện trước mặt Vương Vu Phân, nhất là còn dẫn theo con.
Vương Vu Phân ở nhà giúp Tào Thù Lê vài ngày, mới phát hiện có bà hay không cũng không sao, Trương Lan tay chân lanh lẹ, Lam Miệt tay chân chịu khó, hai người cùng nhau động thủ, ngay cả bảo mẫu đều không có việc, càng không cần phải nói đến bà. Liền cảm thán Tào Thù Lê so với bà có phúc, gả cho một người tốt, nhớ ngày xưa bà sinh đứa nhỏ, cũng không có nhiều người chăm sóc như vậy.
Cuối cùng lại phát một câu bực tức, nói là con gái xuất giá rốt cuộc là con người ta, mọi chuyện cũng không cần bà quan tâm, cũng tốt, sau đó khuyên bảo Tào Thù Lê vài câu, liền trở về thành phố Bảo.
Thực ra Hạ Tưởng không nghĩ để Liên Nhược Hạm mang theo con xuất hiện trong nhà, chẳng những có bố mẹ ở đây, ánh mắt các cụ rất chuẩn, hắn lo lắng nhất là Thù Lê không được tự nhiên, dù sao cũng là hai con trai của hắn.
Không ngờ Tào Thù Lê đối với việc Liên Nhược Hạm mang theo Tiểu Liên Hạ tới nhà, vô cùng hoan nghênh, còn liên tục thúc giục Hạ Tưởng sớm an bài. Hạ Tưởng khó hiểu, liền thử thăm dò hỏi cô một câu, không ngờ Thù Lê không chút nào che dấu trái tim hiếu thắng của cô. Véo vào tay Hạ Tưởng rồi nói:
– Em chính là muốn nhìn Hạ Đông đẹp trai, hay là Liên Hạ đẹp trai, ai đẹp trai hơn, thì chứng minh ai là người mẹ càng ưu tú.
Hạ Tưởng đổ mồ hôi, sao mà Thù Lê và Liên Nhược Hạm nói chuyện giống nhau như đúc? Chẳng lẽ hai người âm thầm thông đồng, trong điện thoại liền có so sánh? Hắn sẽ không cố bị véo cho đau cánh tay, vội vàng khuyên nhủ:
– Đánh trận có anh em, ra trận có cha con hỗ trợ, đều là người một nhà, có gì mà phải so sánh thế?
– Anh rốt cục thừa nhận là người một nhà?
Thù Lê liền càng dùng sức véo, Hạ Tưởng đau quá đổ mồ hôi lạnh, cô chỉ kiên trì ba giây liền lại không đành lòng, lại buông tay, thở dài một hơi.
– Anh chính là oan gia lớn nhất đời em, kiếp trước không biết nợ gì anh? Đối với anh hận không hết! Liên tỷ tỷ cũng thế, anh nói cô ấy nếu có một gia đình hạnh phúc thì tốt biết bao, em cũng tự thuyết phục chính mình không cần cảm thấy cô ấy đáng thương, nhưng cô ấy không có, một người cô đơn đáng thương, em liền…
Thù Lê nói không được nữa. Trong mắt lại tràn ngập một tầng sương mù.
Hạ Tưởng biết rằng Thù Lê trong lòng tủi thân, liền chủ động vươn tay ra, nói:
– Trong lòng khó chịu thì cắn một cái, giải hết giận.
Thù Lê đã lâu không có đá Hạ Tưởng , nhấc chân liền đá hắn một cước:
– Không thèm cắn anh, em cũng không phải con chó nhỏ, không cắn người.
Lập tức lại nói một câu.
– Anh cần phải có lương tâm, em không cầu anh đối với mẹ con em tốt nhất, nhưng nhất định không thể không công bằng, không thể một thích một chán ghét.
– Cả hai anh đều thích, hơn nữa thời gian ở cùng một chỗ với hai mẹ con em là nhiều nhất, nói ra thì, người khác đố kỵ em mới đúng.
Hạ Tưởng da mặt dầy nói.
– Cái gì hai mẹ con, ói chết. Chỉ cần nói mẹ con, được không?
Thù Lê trên mặt mây đen tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, lập tức cắn Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng đột nhiên sợ hãi kêu một tiếng:
– Em nói không cắn anh, sao còn cắn?
– Ai cắn anh? Em và anh nói chuyện với nhau, anh đâu thấy được miệng của em…
Hai người đứng chung một chỗ nói chuyện, Hạ Tưởng một bàn tay ôm thắt lưng Thù Lê, một bàn tay đặt ở trước ngực của cô. Thù Lê hai tay ôm con, hai người đều không có chú ý tới kỹ thuật nói chuyện của bọn họ, không biết từ khi nào đứa bé vươn bàn tay nhỏ bắt lấy ngón tay Hạ Tưởng, đưa tới miệng, muốn bú sữa…
Hạ Tưởng và Tào Thù Lê nhìn nhau, đều hạnh phúc mà mỉm cười.
Liên Nhược Hạm nếu muốn tới nhà, Hạ Tưởng chỉ giữ lại cha mẹ và em trai. Còn có Lam Miệt, những người khác thì toàn bộ từ chối tiếp khách. Nghe nói Liên Nhược Hạm hôm nay muốn tới, mẹ từ sáng sớm thức dậy đã thu dọn nhà cửa, vội vàng kinh khủng, tình cảm vui sướng bộc lộ trong lời nói.
Hạ Tưởng không tránh khỏi có chút nhức đầu, lén lút nói với Tào Thù Lê:
– Em nói, em khiến Nhược Hạm mang đứa nhỏ đến nhà, có phải là muốn làm xấu mặt anh trước mặt ba mẹ hay không?
Tào Thù Lê vẻ mặt bỡn cợt cười:
– Anh có cái mặt gì xấu, nghĩ không ra! Anh không phải đã nói, một cái chìa khóa có thể mở được mấy cái khóa, là cái chìa khóa vạn năng, anh nên là kiêu ngạo mới đúng?
Hạ Tưởng chỉ biết Thù Lê là cố làm hắn tức, không khỏi hụt hơi:
– Được, xem như em lợi hại. Nhưng anh nói trước, việc gì cũng phải có điểm đến dừng, không thể phá hư.
– Được, đẹp cho anh, anh cho là hiện nay là thời xưa, anh có thể có ba cô vợ bốn nàng hầu? Em và Nhược Hạm có chừng mực, sẽ không cho anh đắc ý.
Thù Lê bất mãn mà hừ một tiếng, sau đó đùa với đứa con.
– Con trai. Mẹ nói cho con một bí mật của ba, được không? Ba con là một đại …
Chuông cửa vang lên, Liên Nhược Hạm tới rồi.
Liên Nhược Hạm mặc một chiếc váy dài màu sáng, tố khí mà thản nhiên, càng tăng khí chất nữ tính thành thục nhã nhặn lịch sự. Vệ Tân chỉ đơn giản mặc áo phông và quần Jean, buộc tóc đuôi ngựa, đơn giản lại không mất sự hào phóng, nhưng vẻ đẹp trời sinh và quần áo cùa phụ nữ quả thật liên hệ không lớn, Vệ Tân cố ý khiêm tốn bởi vì sự lắng đọng và trưởng thành những năm gần đây, đã bước đầu có tiềm chất của người đẹp trí tuệ cùng tồn tại cả sắc đẹp và trí tuệ
Tiểu Liên Hạ vừa vào cửa, là mở to hai mắt hiếu kỳ. Nhìn loanh quanh, nhìn thấy Trương Lan, không quen biết, nhìn nhìn Hạ Thiên Thành, không ấn tượng. Lại thấy Hạ An, có chút suy nghĩ, mặc dù có chút quen mặt, nhưng vẫn không phải là người mà nó muốn tìm. Sau đó ánh mắt liền dừng ở trên người Hạ Tưởng, khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó lập tức tươi cười rạng rỡ, giãy dụa khỏi tay Liên Nhược Hạm, chạy như bay thẳng hướng tới Hạ Tưởng, giọng điệu ngây thơ mà kêu một tiếng:
– Ba ba!
Một tiếng này, tình cảm chân thực thân thiết. Một tiếng này, rung động đến tâm can. Một tiếng này, khiến tim Hạ Tưởng vỡ nát. Một tiếng này, khiến Liên Nhược Hạm bách chuyển nhu tràng (xao xuyến bất tận), khiến Tào Thù Lê trong lòng cũng rộn lên tình thương của người mẹ
Càng làm cho nỗi lòng của Lam Miệt và Vệ Tân phức tạp hơn, cũng khiến cho Trương Lan và Hạ Thiên Thành nhìn nhau, trong lòng cũng là nói không nên lời.
Hạ Tưởng đem Tiểu Liên Hạ ôm vào trong ngực, cảm nhận được hơi ấm trên cơ thể nhỏ bé của đứa con mang đến, và đứa nhỏ dùng lực ôm chặt cổ mình, không chịu buông tay, trong lòng cũng là tình cảm dịu dàng vô hạn, hắn cũng biết rõ, đứa bé còn nhỏ, cảm nhận bên trong của nó không phân biệt ba thật ba giả, nó chỉ biết là, hắn chính là ba ba duy nhất của nó.
Sau một lúc lâu, Tiểu Liên Hạ mới lưu luyến không rời từ trên người Hạ Tưởng leo xuống, vừa xuống đất đã bị Trương Lan kéo cái tay nhỏ xíu lại. Trương Lan dường như không còn hoài nghi phán đoán trước kia, càng nhìn Tiểu Liên Hạ càng giống Hạ Tưởng.
Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm vừa gặp mặt, liền ngồi cùng một chỗ nói chuyện vui vẻ. Hạ Đông đang ngủ, cái miệng nhỏ nhắn, cắn ngón tay, vẫn không trung thật mà đá mấy cái, Liên Nhược Hạm nhìn thấy thế nên tình mẫu tử lại trỗi dậy, muốn đem Hạ Đông ôm lấy. Hạ Đông đang ngủ. Liên Nhược Hạm ôm lấy liền thức dậy, nói đến cũng lạ, sau khi nó tỉnh dậy không khóc không quậy, tò mò mà nhìn Liên Nhược Hạm trong chốc lát, bỗng nhiên liền dúi về hướng trong ngực Liên Nhược Hạm, không chút khách khí muốn tìm sữa bú.
Liên Nhược Hạm bởi vì mang theo Liên Hạ, trên người còn có mùi sữa, Hạ Đông hiện tại đang trong giai đoạn thấy có mùi sữa thì cho là mẹ, ngửi thấy mùi sữa thì đòi bú sữa.
Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm đều bị hành động của Hạ Đông chọc cười ha hả.
Liên Nhược Hạm tiếc nuối nói:
– Đừng tìm, dứt sữa rồi. Nếu chưa dứt sữa, thật muốn đúc cho con rồi, sau này lớn lên thì có thể đúng tình hợp lý nói với con, ngày xưa con cũng nếm qua sữa của cô.
Sau đó lại hôn một cái ở trên mặt Hạ Đông.
– Đúng là một thằng quỷ nhỏ, càng lớn càng xấu như ba con
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |