Kim Hồng Tâm đứng ở trong hành lang, thấy xung quanh đều là người đi ăn cơm về, nghĩ nhanh, dùng giọng ngạc nhiên mừng rỡ hô to một tiếng:
– A, Chủ tịch quận Hạ đã trở về đấy à?
Mặc dù tiếng kêu không lớn nhưng có tiếng vọng trở lại trong hành lang khiến mọi người không khỏi giật mình. Chỉ nghe một hồi tiếng loong coong vang lên khắp nơi, không ít người kinh động đến rơi cả cặp lồng cơm trong tay xuống đất!
Oai danh của Hạ Tưởng giống như tiếng sấm bên tai, khiến không ít cán bộ nhân viên Quận ủy khiếp sợ, hoảng hốt lúng túng!
Đương nhiên, cũng có người bình tĩnh như thường, không để tâm, chẳng hạn như Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi.
Mộ Duẫn Sơn và Đằng Phi sau khi ăn xong không có việc gì làm, đang chơi cờ ở trong văn phòng, tiếng Kim Hồng Tâm truyền tới tai, hai người nhìn nhau cười, Mộ Duẫn Sơn cười nói:
– Kim Hồng Tâm thật là khôn khéo.
Đằng Phi gật đầu:
– Khôn khéo không bằng sự quỷ quyệt của Hạ Tưởng. Con người Hạ Tưởng rất thâm sâu khó lường.
Mộ Duẫn Sơn lại không tán thành nhận định của Đằng Phi:
– Hạ Tưởng thông minh đúng là thông minh, cũng có thủ đoạn, nhưng hắn có một điểm khiến tôi khâm phục nhất, đó là chí ít hắn làm việc rất theo phép tắc, không hành động vô lý, không ngầm chơi bẩn, cũng rất ít khi chủ động hãm hại người khác.
– Cái này đúng.
Đằng Phi như thoáng suy nghĩ trong chốc lát:
– Anh nói xem ván cờ này của chúng ta, có khả năng hòa hay không?
Mộ Duẫn Sơn biết điều Đằng Phi nói tới là cái gì, lắc đầu cười:
– Thật ra nếu một bên cứ khăng khăng muốn phân chia thắng bại, thì trên thế giới đã không có thế cờ hoà. Cho dù đến cuối cùng chỉ còn lại mỗi Tư lệnh, cũng có thể bắt đầu lại. Cứ nhất thiết phải phân thắng bại, cờ hoà là kết quả hai bên cùng thỏa hiệp, một bên mà không thỏa hiệp, nhất định không chết không thôi.
Đằng Phi biết nhận định của Mộ Duẫn Sơn về thế cục, nói:
– Chúng ta chỉ còn cách ngồi xem hai con hổ đánh nhau sao?
– E rằng không được.
Mộ Duẫn Sơn khoát tay, vươn tay xuất ra một quân cờ, là “quân xe”, nói:
– Lúc cả hai quân giao chiến, anh và tôi đều là đại tướng ngồi trong xe ngựa pháo. Nếu cả hai bên muốn phải phân định thắng bại, làm sao có chuyện đại tướng không ra trận?
– Điều quan trọng là, chúng ta đứng ở bên nào?
Mộ Duẫn Sơn đem “quân xe” đặt ở giữa ranh giới Sở Hán, ha hả cười:
– Ở đây an toàn nhất, nhưng theo quy tắc, ở đây không thể hạ cờ. Cho nên chúng ta khi cần vẫn phải tỏ rõ lập trường.
Đằng Phi trầm tư một lát:
– Duẫn Sơn, sau lưng sự kiện cao ốc Hỏa Thụ, thực sự có bóng dáng Bạch Chiến Mặc?
Mộ Duẫn Sơn vỗ vỗ trán:
– Không ai dám khẳng định là có hay không. Có, có thể cuối cùng cũng là không có. Không có, cũng có thể sẽ vu oan cho ông ta. Cuối cùng vẫn phải xem ai thủ đoạn cao hơn.
– Tuy nhiên tôi thấy tâm trạng của Bí thư Bạch gần đây có vẻ hơi lo lắng, có phải bởi vì bị người ta tra được cái gì hay không?
– Ha ha, tôi thấy không phải. Tâm trí của Bí thư Bạch dường như không đặt vào chính trị. Nhìn dáng vẻ của ông ta, giống như có liên quan đến phụ nữ.
Mộ Duẫn Sơn giỏi về nhìn mặt đoán lòng hơn so với Đằng Phi, nhìn ra tâm tư Bạch Chiến Mặc ngẩn ngơ như là bởi vì kết quả của rung động tình cảm.
– Không thể nào?
Đằng Phi cường điệu mỉm cười:
– Bao nhiểu tuổi rồi vẫn còn rung động tình cảm sao? Tìm đại một cô nào chẳng tốt sao?
– Nhìn xem, không phải chuyên gia chưa?
Đôi mắt Mộ Duẫn Sơn giấu sau cặp kính khẽ lóe chớp. Đừng thấy y đeo một cặp kính vô cùng điềm đạm nho nhã, thực ra đối với việc nghiên cứu mối quan hệ nam nữ thì khá sâu sắc tinh túy.
– Mỗi người có một tiếng nói, mỗi người có một sở thích riêng. Có người thích một tay trao tiền, một tay quan hệ, xong việc thì rũ áo ra đi, giấu kín bản thân và tên tuổi, người xưa gọi đó là chơi bời trăng hoa. Kẻ phong lưu mà người xưa thường gọi, có kẻ thích tìm một người trong biển người, dù có nhiều phụ nữ thì ta cũng chỉ cần có một mình em. Có kẻ trong nhà có phụ nữ, ngoài kia cũng có phụ nữ, cái gọi là hoa hồng đỏ hoa hồng trắng chính là vậy thôi. Người xưa gọi là khách chơi hoa Lạc Dương… Bí thư Bạch của chúng ta, cũng có ý định muốn làm một gã chơi hoa quý.
Đằng Phi vô cùng thán phục:
– Duẫn Sơn quả nhiên có tài, nếu ở thời ngày xưa cũng phải xuất thân tiến sĩ.
– Ha ha!
Mộ Duẫn Sơn ngửa mặt lên trời cười to:
– Văn nhân theo chính trị, dù sao cũng có khí phách hơn kiến trúc sư theo chính trị.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 6 tại nguồn: http://truyensextv1.com/quan-truong-quyen-6-full/
Mộ Duẫn Sơn nói Bạch Chiến Mặc làm khách chơi hoa, gần đây tâm trạng bất định, quả thật là bởi vì kết quả của tình cảm rung động, không vì người nào khác, chỉ vì Chu Hồng.
Chu Hồng từ sau lần gặp mặt trước, bỗng chốc biến mất như chưa bao giờ có, bặt vô âm tín. Lúc đầu, Bạch Chiến Mặc còn tưởng rằng Chu Hồng rụt rè, không tiện liên hệ với y trước. Y liền bỏ qua sự kiêu ngạo của Bí thư Quận ủy, dựa vào số điện thoại di động Chu Hồng để lại gọi tới, nhưng lần nào gọi cũng tắt máy. Bạch Chiến Mặc không từ bỏ ý định, trong vòng một ngày gọi rất nhiều lần, vẫn tắt máy.
Trong lòng Bạch Chiến Mặc suy nghĩ không yên, cái nhíu mày và nụ cười của Chu Hồng vẫn hiện hữu ở trước mắt, khiến y mong nhớ ngày đêm. Cũng khó trách, Bạch Chiến Mặc từ lúc theo chính trị tới nay, vẫn luôn cẩn thận dè dặt, tình cảm yêu mến với vợ con bởi vì chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều nên dần dần trở nên có khoảng cách, y sớm đã không còn cảm giác yêu thương. Mặc dù hiện tại là thời kỳ quan trọng, trong lòng y lại dấy lên tình cảm mãnh liệt chưa từng có bao giờ. Lại nhớ tới hành động khiêu khích, ánh mắt ám chỉ của Chu Hồng, y liền càng nóng lòng sốt ruột khó nhịn.
Chỉ có điều là tại sao đột nhiên lại không có tin tức gì nữa?
Bạch Chiến Mặc cũng không tiện gọi điện thoại cho Lưu Đại Lai hỏi thăm tung tích của Chu Hồng. Thân là Bí thư Quận ủy, đâu có rảnh rỗi để đi quan tâm đến bà chủ thẩm mỹ viện như vậy? Y cũng không rõ lắm con người của Lưu Đại Lai, không dám để Lưu Đại Lai có bất kỳ nghi ngờ gì đối với ý đồ của y.
Lại qua một ngày, Bạch Chiến Mặc vẫn không nối được liên lạc điện thoại, trong lòng liền cảm thấy hơi lo lắng, bảo thư ký hỏi thăm Cục Quy hoạch một chút, có phải trên đại lộ Viễn Cảnh có một viện thẩm mỹ vì vấn đề quy hoạch nên bị yêu cầu dừng hay không. Phí Lập Quốc làm việc nhanh nhẹn, sau một hồi trả lời nói, Cục Quy hoạch phủ nhận.
Cục Quy hoạch không thừa nhận, Bạch Chiến Mặc cũng không nghi ngờ Chu Hồng lừa gạt y, mà là cho rằng Cục Quy hoạch ứng phó cho xong việc. Vốn định sẽ tìm vấn đề rắc rối của Cục Quy hoạch, lại nhớ ra Phó Tiên Phong dặn dò gần đây phải làm việc khiêm tốn, ít gây ra thị đoan, y liền kìm lòng lại.
Hạ Tưởng đi vắng, Bạch Chiến Mặc cảm nhận được áp lực giảm đi nên nhẹ nhõm ung dung hơn rất nhiều, bởi vậy trong lòng càng thêm nhớ nhung vẻ đẹp của Chu Hồng, sự duyên dáng và phong tình của cô đều khiến y nhớ mãi không quên.
Muốn tìm cũng tìm không thấy, trăn trở, tinh thần Bạch Chiến Mặc không chút khí thế, không lòng dạ nào làm việc. Cũng may công việc hiện tại cũng không nhiều lắm, ngược lại càng khiến cho y có thời gian nhàn rỗi mà phân tâm.
Chỉ có điều kỳ lạ quá. Rõ ràng Chu Hồng cũng giống tiểu yêu tinh, làm sao mà thoáng cái đã mai danh ẩn tích? Bạch Chiến Mặc đắn đo suy nghĩ, rút ra được một kết luận, Chu Hồng là một người phụ nữ am hiểu sâu sắc tâm lý đàn ông, biết dùng phương pháp chợt gần chợt xa để khiến cho tâm trí đàn ông ngứa ngáy khó chịu. Càng dễ đạt được, đàn ông sẽ càng không quý trọng. Quá khó khăn để đạt được, đàn ông cũng sẽ biết khó mà lui. Chợt nóng chợt lạnh, khiến cho tâm tư đàn ông thấp thỏm chợt thấp chợt cao nhất.
Bạch Chiến Mặc lại cố lấy lại ý chí chiến đấu, thấy hứng thú săn bắn, thay vào đó càng làm cho lòng y dấy lên ham muốn chinh phục.
Buổi trưa sau khi cơm nước xong xuôi, y gọi điện thoại cho Chu Hồng như thường lệ, vẫn tắt máy. Y trái lại không lo lắng nữa, ngầm cười chế giễu bản thân mình có phần nóng vội, mới có hai ba ngày, gấp cái gì? Nóng vội không ăn được đậu phụ nóng, huống hồ đậu phụ tươi ngon như Chu Hồng, phải chậm rãi chưng chậm rãi hấp mới có được hương vị không giống như bình thường.
Bạch Chiến Mặc vừa mới ngồi xuống, chuẩn bị ngủ một lát, Phó Hiểu Bân gõ cửa tiến vào báo cáo công việc, là về việc Quận ủy điều chỉnh công tác vài nhân viên. Bạch Chiến Mặc thấy đều là việc nhỏ, cao nhất mới đến Phó phòng, liền chẳng muốn can thiệp, lại là điều chỉnh trong nội bộ, chỉ đảo mắt xem qua bản báo cáo vài lần đã gật đầu .
Phó Hiểu Bân thấy mọi việc xong xuôi, xoay người định đi, Bạch Chiến Mặc chớp mắt, gọi Phó Hiểu Bân lại, thử thăm dò hỏi thăm tình hình gia đình gã vài câu, giọng điệu cấp trên quan tâm cấp dưới, tỏ vẻ quan tâm, định thử lôi kéo Phó Hiểu Bân.
Khang Thiếu Diệp đi vắng, Chánh văn phòng Quận ủy lại không một lòng với y, Bạch Chiến Mặc liền cảm thấy quanh mình lạnh lẽo buồn tẻ. Không có phụ tá đắc lực cảm giác thật sự khó chịu, liền nghĩ vừa vặn lúc Hạ Tưởng đi vắng, chi bằng bày tỏ ý lôi kéo Phó Hiểu Bân một chút, xem gã phản ứng như thế nào.
Bạch Chiến Mặc cho rằng Phó Hiểu Bân mặc dù khá gần gũi Hạ Tưởng, nhưng quan hệ cũng không phải rất chắc chắn thân thiết, cảm giác lúc gần lúc xa, lại không trung thành với Hạ Tưởng bằng Trần Thiên Vũ. Hơn nữa, con người Phó Hiểu Bân khôn khéo, nói không chừng y có thể nhân cơ hội câu kéo “bức tường” quanh Hạ Tưởng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |