Sau khi mọi người phân nhau ngồi vào chỗ, Phó Tiên Phong đầu tiên cười lên ha hả:
– Độ tẫn kiếp ba huynh đệ tại, tương phùng nhất tiếu mẫn ân thù… ( Thơ Lỗ Tấn, tạm dịch: Trải qua gian nan hoạn nạn mới thấy rõ tình bạn bè anh em là chân thật. Hai người nếu có thù, gặp nhau uống một trận cười một hồi, vỗ vai bá cổ, thì được giải hóa rồi), tôi sẽ sửa thành Tương phùng nhất tiếu khánh thắng lợi (gặp nhau cười một cái mừng thắng lợi), ha ha ha, một màn khôi hài cuối cùng cũng đã hạ màn rồi, Hạ Tưởng nhất định trong lòng buồn bực đến muốn nôn ra máu, ngoài việc thu dọn mấy con tôm gạo nhỏ ra, thu hoạch lớn nhất chính là Khang Thiếu Diệp chết rồi, chỉ đáng tiếc, Khang Thiếu Diệp vẫn là bị bệnh tim mà chết, chết thì chết rồi, đến cả một cơ hội mở mày mở mặt của kẻ ngã ngựa trước lại bị xét xử cũng không cho bọn họ, thật là ấm ức, phải không?
– Ha ha…
Tất cả mọi người đều cười ầm lên.
Bạch Chiến Mặc thừa cơ nịnh bợ Phó Tiên Phong:
– Vẫn là Bí thư Phó trí tuệ vẹn toàn, gặp chuyện không hoảng hốt, trong lúc nói chuyện, đám người Hạ Tưởng tan thành tro bụi. Cuối cùng chẳng qua là vui vẻ vô ích, dưới sự tính kế tỉ mỉ của Bí thư Phó, đã để cho người của Chủ tịch thành phố Hồ đảm nhiệm chức Phó bí thư, trên cơ bản tình cảnh của Hạ Tưởng càng trở nên lúng túng hơn so với trước kia rồi, ha ha.
Mã Tiêu nghe xong cũng cảm thấy được trút giận:
– Hạ Tưởng ăn ở kiểu bụng chuột ruột gà, tính lại hay thù vặt, phải để cho hắn chịu thiệt, đánh hắn đến đau, hắn mới có thể bớt phóng túng. Lần trước hắn đến Tỉnh ủy tìm Bí thư Diệp, còn cố ý chơi Dương Trương một trận, anh nói hắn hung hăng hay không? Dựa vào Bí thư Diệp coi trọng hắn hơn một chút, ở trụ sở Tỉnh ủy cứ ngang ngược mà bước đi, thật là chẳng ra cái trò gì.
Trần Ngọc Long cũng tức giận bất bình mắng:
– Phân cục quận Hạ Mã dựa vào có Hạ Tưởng chống lưng, ở Cục công an thành phố cũng vênh vang tự đắc, không phải là Hạ Tưởng và Tôn Định Quốc có quan hệ gần sao? Hừ, cái tay Lịch Phi ấy giống như con ma cà bông, còn gật gù đắc ý mà dám không nghe mệnh lệnh của tôi, một mực rằng sếp Tôn đã nói, mẹ nó chứ, Tôn Định Quốc là cái thá gì, muốn đem cửa công an biến thành một mẫu ba phần đất của nhà ông ta, cho rằng cái chức Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật của tôi là ngồi không à?
Cuộc gặp gỡ đã thành đại hội lên án Hạ Tưởng, mấy người nhao nhao cả lên đem Hạ Tưởng đả kích một trận, chỉ có mình Thôi Hướng vẻ mặt thận trọng, chẳng nói một câu nào.
Một lúc lâu sau, Thôi Hướng đã nhớ tới gì đó, nói:
– Tô Công Thần là người không chủ kiến, vừa tặng cho Trần Phong một món quà lớn, chớp mắt lại ủng hộ Hồ Tăng Chu trên vấn đề nhân sự, xem ra ông ta đều muốn được lòng cả hai bên.
Phó Tiên Phong xua tay:
– Những thứ mà Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật làm vốn chính là những việc làm ơn nên oán, ông ta đứng ở giữa, muốn hai bên đều thuận lợi, cũng có thể lý giải.
Thôi Hướng gật đầu:
– Tô Công Thần không đáng phải lo ngại, Hạ Tưởng thường có những thủ đoạn ngoài dự liệu, mọi người không được không lưu tâm. Hạ Tưởng sẽ không cam tâm chịu thua như thế, tôi lo là hắn vẫn còn có chiêu khác.
Phó Tiên Phong cũng đã chịu thiệt hại nhiều với Hạ Tưởng, qua sự nhắc nhở của Thôi Hướng, cũng bình tĩnh lại:
– Trước mắt xem ra những ảnh hưởng mà từ vụ việc cao ốc Hỏa Thụ mang đến, các chiêu cũng đã dùng hết, Hạ Tưởng còn muốn mượn cơ hội sinh sự, cũng không có khả năng nữa. Kết án vẫn kết án, chết vẫn chết, vào việc vẫn vào việc, hắn ta còn có thể gây thêm phiền toái như thế nào nữa?
Mã Tiêu có chút suy nghĩ, lắc đầu nói:
– Chúng ta có chút đánh giá cao Hạ Tưởng rồi, hắn ta chẳng qua chỉ là một Chủ tịch quận, cán bộ cấp Phó giám đốc sở, có thể có bao nhiêu năng lượng? Cho dù hắn và nhiều lãnh đạo Tỉnh và thành phố có quan hệ không tồi, nhưng tự thân hắn không đủ hùng mạnh, người khác cũng sẽ không giúp hắn vô điều kiện, giúp, cũng có giới hạn mà thôi. Rèn sắt còn phải cần bản thân đủ cứng, một người bản thân không đủ thực lực, hắn dấy lên không nổi sóng gió quá lớn. Giống như Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ bị bắt lần này, ồn đến là sôi nổi, kết quả thì sao? Vẫn là đem tất cả mọi vấn đề đổ lên một người đã chết, một chút chúng ta cũng không phải chịu liên lụy? Tôi phỏng chừng bây giờ Hạ Tưởng đang trốn ở một nơi mà khóc lóc, ha ha ha.
Bạch Chiến Mặc cũng cười phá lên:
– Nói rất hay, Trưởng ban Mã phân tích rất đúng. Theo quan sát của tôi, hai ngày này trạng thái của Hạ Tưởng không tốt lắm, làm việc không vui không có thần thái, phỏng chừng cũng vì tuy Ngưu Kỳ đã nhận tội rồi, nhưng còn cách kỳ vọng của hắn khá xa, cho nên hắn mới cảm thấy chán nản thất vọng, lại đi mất một Khang Thiếu Diệp, rồi thêm một Trang Thanh Vân đến, khẳng định sẽ khiến hắn bị nghẹn, bịt trong lòng của hắn, nửa vời rất khó chịu.
Sự hình dung của Bạch Chiến Mặc rất hình tượng, mọi người lại có một trận cười sảng khoái.
Thôi Hướng thấy mấy người không để ý lắm tới sự nhắc nhở của ông ta, nhất thời ông cũng nghĩ không ra Hạ Tưởng còn có những thủ đoạn phản kích tốt hơn như thế nào, cũng không muốn nghĩ nhiều, thuận miệng nhắc đến thế cục trong tỉnh:
– Tiên Phong, tiếp theo nên để tâm tư vào trong tỉnh rồi, theo tin tức Ma Thu tiết lộ, Phạm Duệ Hằng đề nghị ứng cử viên Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy là Khâu Tự Phong.
– Cái gì? Khâu Tự Phong?
Phó Tiên Phong đang uống rượu, bỗng cái bị sặc, ho không ngừng, phục vụ viên nghe thấy, vội vàng vào giúp ông ta vuốt lưng, lại bị ông ta bực mình mà đuổi ra ngoài.
– Khẳng định không phải là ý tưởng của Phạm Duệ Hằng, khẳng định là biện pháp thiu thối của thằng nhóc Hạ Tưởng, thằng nhóc này, thật gian xảo!
Phó Tiên Phong tức lồng lộn mà đặt cốc rượu xuống, trong lòng lại không cam mà để cho Bạch Chiến Mặc rót một cốc đầy, một ngụm uống cạn:
– Hạ Tưởng chính là muốn gây chia rẽ, muốn khoan một lỗ hổng. Tôi đã phát hiện Hạ Tưởng giỏi nhất là luồn cúi để cầu lợi, luôn có thể phát hiện những điểm tựa vô cùng khéo léo để khiêu động lợi ích của mọi người. Hắn rõ ràng là muốn để tôi và Khâu Tự Phong cãi lộn không vui.
Phó Tiên Phong uống một chút rượu, lại đang nổi nóng, liền lập tức gọi điện cho Khâu Tự Phong:
– Tự Phong, tôi là Tiên Phong, nghe nói cậu cũng muốn xê dịch vị trí, muốn đến Ban tổ chức Cán bộ Thành ủy thành phố Yến? Nghe tôi nói một câu, chờ thêm chút nữa, sao hả? Nhanh thì một năm, chậm thì hai năm, đến lúc đó cậu muốn trực tiếp quá độ đến Bí thư Thành ủy, tôi cũng sẽ có nhiều cách giúp cậu triển khai hoạt động.
Khâu Tự Phong vừa tắm xong, ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, tâm trí tỉnh táo, tinh thần không tồi. Phó Đóa Đóa sắp sửa sinh con, ông ta sắp bước vào giai đoạn thứ hai của cuộc đời… làm cha, ít nhiều cũng có chút chờ mong.
Ông ta cũng nghe nói những rung chuyển của thành Phố Yến, tuy rằng không đặt mình vào trong đó để nhận thức một chút sự mạo hiểm quanh co trắc trở, nhưng có thể cảm nhận được sự biến đổi khôn lường của gió mây chính trị, trong lòng cũng cảm khái chút ít, vẫn là tỉnh lị tốt, rốt cuộc là trung tâm chính trị của một tỉnh, nhất cử nhất động đều có thể tác động đến tầm nhìn của cấp cao trong tỉnh.
Bởi vậy đối với việc đến thành phố Yến đảm nhiệm chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ, ông ta vẫn vô cùng mong muốn thử một lần, bây giờ Ngô gia từ Cao Tấn Chu ở trong tỉnh, đến Vu Phồn Nhiên ở thành phố, tiếp đến Tạ Nguyên Thanh ở quận Hạ Mã, có thể nói là tam điểm nhất tuyến, đã hoàn thành được bố cục. Mà Mai gia ở mặt ngoài xem ra vẫn chưa có động tĩnh gì ở tỉnh Yến, trên thực tế Mai Thái Bình nắm trong tay quyền lớn trong Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, thời gian hai, ba năm là có thể bồi dưỡng một loạt người của mình vào những bộ phận quan trọng nhậm chức. Sau đó tiếp tục tìm kiếm một cơ hội thích hợp điều đến một, hai nhân vật quan trọng, là có thể ở tỉnh Yến được nhiều người ủng hộ, đại sự có thể chờ đợi.
So sánh với cách làm của Ngô gia xem trọng thực lực kinh tế, thả xuống một nhân vật quan trọng vào một vị trí quan trọng trong chính quyền, bố cục của Mai gia là bồi dưỡng nguồn tài nguyên nhân lực, lấy nhân sự thay thế thực lực kinh tế, quả thực là khác cách làm mà cùng hiệu quả so với phương pháp của Ngô gia, chẳng qua là không rõ ràng hơn một chút mà thôi.
Mà Phó gia ở tỉnh có Trưởng ban Tuyên giáo Mã Tiêu, Phó bí thư Tỉnh ủy Thôi Hướng, trong thành phố có Phó bí thư Thành ủy Phó Tiên Phong, quận Hạ Mã còn có Bí thư Quận ủy Bạch Chiến Mặc, cũng xem là bố trí chặt chẽ, tam điểm nhất tuyến, đi cũng là con đường nhân sự của Đảng và quần chúng. So sánh với ba nhà, Khâu gia có thực lực ở tỉnh Yến hiện rõ sự yếu hơn, ảnh hưởng chẳng đáng kể. Nhất là sau khi kinh tế thủ đô khoanh tròn bước đầu hình thành nhận thức chung, Khâu gia mưu toan dành lấy bố cục thuận lợi của tỉnh Yến, nhất định là cấp bách rồi.
Khó có được lần này dưới sự nhịp nhàng ở giữa của Hạ Tưởng, có thể khiến Mai Thái Bình gật đầu đồng ý để ông ta ra làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, cơ hội vô cùng quý giá. Cho dù là Mai Thái Bình đưa ra suy xét ở phương diện nào, Khâu Tự Phong đều biết Mai Thái Bình luôn không có cảm tình tốt với ông ta, vẫn luôn muốn bóp chặt cổ ông ta, bây giờ không ngờ gật đầu bật đèn xanh, ông ta không nắm bắt lấy cơ hội, thì chẳng khác nào là thằng ngốc sao?
Khâu Tự Phong là người thông minh, tuy Hạ Tưởng không nói rõ là có dụng ý gì kéo ông ta vào Thành ủy thành phố Yến, ông ta cũng biết rõ, lập trường trước mắt của Hạ Tưởng là không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để đả kích Phó gia, đồng thời, nỗ lực duy trì sự cân bằng giữa Ngô gia, Mai gia và Khâu gia, cũng có ý để ba nhà hình thành một cục diện cân bằng để kiềm chế lẫn nhau và hợp tác với nhau. Ông ta cũng không quản Hạ Tưởng thật lòng suy nghĩ cho sự lên chức của ông ta, hay là chỉ lôi ông ta vào để đối kháng với Phó Tiên Phong, Khâu Tự Phong phải cảm ơn bàn tay vẽ rồng điểm mắt của Hạ Tưởng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |