Hình như tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn, chăm chú nhìn Hạ Tưởng chào hỏi, cũng không biết ai mở đầu, lớn giọng nói:
– Xin chào Chủ tịch Quận Hạ!
Kết quả tất cả mọi người đều nhất loạt đồng thanh, rung trời chuyển đất và hô lên một tiếng:
– Xin chào Chủ tịch Quận Hạ!
Khắp công trình của nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì, không dưới 200 công nhân, 200 người cùng nhau hò hét kêu lên, cảnh vật xung quanh lại khá là yên tĩnh, nghe giống như đất lở núi sụp.
Nghiêm Tiểu Thì giật mình, cô đi đôi giày cao gót, chân bị trượt, nhất thời không thể đứng vững, trực tiếp bổ nhào vào lòng Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng còn chưa kịp đỡ Nghiêm Tiểu Thì, Cổ Ngọc liền giơ tay kéo Nghiêm Tiểu Thì lại, không hài lòng nói:
– Không có ai xô chị, sao tự nhiên lại bị ngã? Phía trước có em, phía sau có Mai Hiểu Mộc, đều không ngã, làm sao cứ phải ngã vào người anh ấy?
Nghiêm Tiểu Thì bỗng chốc đỏ mặt xấu hổ, không nói gì, chỉ hờn giận mà nhìn Cổ Ngọc.
Hạ Tưởng không để ý tới mưu mẹo giữa Cổ Ngọc và Nghiêm Tiểu Thì, hắn cũng bị sự nhiệt tình của công nhân làm cho giật mình, sau đó vẻ mặt tươi cười vẫy tay chào lại họ:
– Các anh em vất vả rồi! Phải nhớ, an toàn thứ nhất, chất lượng thứ nhất, kỳ hạn công trình thứ hai, về phần uống rượu ca hát nói chuyện vui, thì dành cho phần sau. An toàn, nhất định phải chú ý an toàn, ai xảy ra chuyện, tôi không chỉ không biểu dương người đó, mà còn phê bình, sẽ khiến người đó đi khắp các công trình của quận Hạ Mã một chuyến, để người đó nói cho tất cả mọi người biết chuyện đáng xấu hổ của anh ta, để anh ta nếm mùi vị bị người khác chê cười.
– Ha ha ha.
Sự phê bình và đe dọa nửa thật nửa giả của Hạ Tưởng, làm cho đám công nhân được một trận cười lớn.
Tới văn phòng làm việc, Hạ Tưởng nghe Nghiêm Tiểu Thì báo cáo một chút tiến độ của công trình, bây giờ công trình đã hoàn thành được 1/3, vào thời gian năm mới, có lẽ có thể hoàn thành được một nửa lượng công trình. Tiến độ chậm nhất trong toàn khu vực nhà máy là văn phòng làm việc và phòng thí nghiệm, việc xây dựng ký túc xá công nhân viên và căn tin cùng với nhà xưởng, tiến độ nhanh, kì hạn của công trình ngắn, vì độ khó của kỹ thuật thấp.
Trên cơ bản có thể khẳng định, sang mùa xuân sang năm, khoảng trước tháng 5, nhà máy vật liệu xây dựng Tiểu Thì có thể sản xuất loạt vật liệu xây dựng kiểu mới đầu tiên. Đương nhiên, không phải là vật liệu xây dựng quá mới quá hiện đại, mà là một loại thủy tinh cách nhiệt có kỹ thuật có sẵn có thể là nhóm vật liệu xây dựng tham khảo. Những vật liệu xây dựng có kỹ thuật độc quyền với loại hình kiểu mới, tạm thời vẫn chưa thể sản xuất, nếu Mai Hiểu Mộc nghiên phát không thành công, thì cần thiết phải đặt mua độc quyền sáng chế.
Mai Hiểu Mộc nghe ra ý không tín nhiệm đối với y trong lời nói của Nghiêm Tiểu Thì, không phục mà nói:
– Tổng giám đốc Nghiêm, tôi dám bảo đảm đến trước mùa hè sang năm, nghiên cứu chế tạo thành công hai ba loại vật liệu xây dựng kiểu mới, và hoàn toàn có đủ điều kiện sản xuất.
Nghiêm Tiểu Thì thản nhiên nhìn Mai Hiểu Mộc:
– Lời nói khoác ai cũng có thể nói, đưa ra được thành quả nghiên cứu khoa học hãy nói, nếu tới khi đó chẳng có gì dùng được, đừng trách tôi không khách khí sẽ mời anh rời khỏi.
Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương đứng đằng sau Hạ Tưởng, lén lút cười, họ đều nhận ra hai bà tổng xinh đẹp trẻ trung, đều có những đặc sắc riêng, đều có tính cách. Ánh mắt của Mai Hiểu Mộc luôn luôn không rời khỏi Nghiêm Tiểu Thì, mà sự lạnh nhạt của Nghiêm Tiểu Thì đối với y, bọn họ đều có thể đoán ra là đang có chuyện gì.
Mai Hiểu Mộc dường như đã bị Nghiêm Tiểu Thì đả kích mạnh, sắc mặt không đổi, trấn tĩnh nói:
– Tổng giám đốc Nghiêm cũng đừng xem thường người khác thế, bản lĩnh của tôi không phải lớn lắm, nhưng du học mấy năm, cũng học được vài thứ, đến lúc đó đợi tôi đưa ra thành quả khoa học, hi vọng Tổng giám đốc Nghiêm sẽ cho tôi một sự tôn trọng cần có.
Nghiêm Tiểu Thì hừ một tiếng, không nói gì.
Hạ Tưởng chợt nhớ lại chuyện yêu đương của Nghiêm Tiểu Thì mà lần trước Phạm Duệ Hằng từng nói, giữa Nghiêm Tiểu Thì và Mai Hiểu Mộc đừng nói đến chuyện yêu đương, đến cả thiện cảm cơ bản cũng chưa xây dựng được, họ muốn đến với nhau, vẫn còn một con đường khá dài phải đi. Nguyện vọng của Phạm Duệ Hằng muốn nhờ đến đám hỏi của Nghiêm Tiểu Thì và Mai gia, trong thời gian ngắn sẽ khó mà thực hiện được.
Mai Hiểu Mộc đề xuất mời Hạ Tưởng thị sát công trường phòng thí nghiệm, Hạ Tưởng chưa kịp mở lời, Kim Hồng Tâm nói:
– Tuyết to quá, đợi tuyết ngừng rơi hãy mời lãnh đạo đi.
Hạ Tưởng không ừ hữ tỏ rõ thái độ, suy nghĩ rồi nói:
– Hồng Tâm, Vĩ Cương, hai người đưa Thiên Vũ ra ngoài vòng quanh chút, tôi chỉ xem trên bản đồ là được rồi.
Hắn không phải sợ tuyết lớn đường trơn, chủ yếu là hắn đã nhìn thấy nhiều công trình thi công rồi, trong mắt hắn không có chỗ nào đáng thị sát, ở trong văn phòng xem bản đồ, chủ yếu là cùng Nghiêm Tiểu Thì, Cổ Ngọc thảo luận một chút triển vọng của vật liệu xây dựng kiểu mới mới là quan trọng.
Trần Thiên Vũ liền đi cùng Kim Hồng Tâm, Triều Vĩ Cương, dưới sự đi cùng của Mai Hiểu Mộc, đội tuyết thị sát. Hạ Tưởng ngồi trong phòng ấm như mùa xuân, uống trà thơm, bên cạnh có hai người đẹp làm bạn, lại nhìn bên ngoài cửa sổ bông tuyết khắp trời, dường như tất cả giữa trời và đất đều đã đi xa, chỉ lưu lại cảnh đẹp vô biên trước mắt.
Nhưng tâm tư Hạ Tưởng lại không để lên sự ngắm tuyết thưởng trà, hắn nhìn bản đồ quy hoạch vài lần, rồi chi tiết nhìn vào bản đồ thi công, còn chỉ ra vài chỗ sai sót, thái độ làm việc chăm chú, khiến Cổ Ngọc có chút không vừa lòng.
Cổ Ngọc từ sau lần bị đẩy ngã lần trước, hôm nay là lần đầu tiên gặp Hạ Tưởng. Cô còn cho rằng vừa trông thấy Hạ Tưởng sẽ đỏ mặt, xấu hổ, không ngờ trông thấy bộ dạng trang nghiêm của hắn, lại thầm cảm thấy buồn cười, sự xấu hổ trong lòng tất cả đã biến mất, chỉ dư lại một chút ký ức ngọt ngào.
Còn có một chút kỳ vọng nho nhỏ.
Cô đứng sau Hạ Tưởng, thấy Hạ Tưởng nhìn đăm đăm vào bản đồ không rời, trong lòng lại oán trách hắn thật biết giả bộ, đến đã nửa ngày rồi, một lời nói hỏi thăm cũng không có, không xem cô là Cổ Ngọc, xem cô là Tổng giám đốc Cổ, đã khiến cô không hiểu ra sao mà có chút giận dỗi. Cô liền lặng lẽ tiến lên trước một chút, giơ một ngón tay ra, nhân lúc Nghiêm Tiểu Thì không chuẩn bị, viết chữ lên lưng Hạ Tưởng.
– Đồ xấu xa?
Hạ Tưởng cảm thấy được cô đang viết những lời mắng hắn trên lưng của hắn, trong lòng không khỏi buồn cười, nhưng trước mặt Nghiêm Tiểu Thì không tiện biểu lộ, liền nói:
– Tiểu Thì, lần trước nghe Chủ tịch tỉnh Phạm Duệ Hằng nói, cô và Mai Hiểu Mộc đang yêu nhau?
Cổ Ngọc vội chen lời:
– Ừ, giữa hai người họ có thỏa thuận, nếu Mai Hiểu Mộc nghiên phát thành công, Tiểu Thì sẽ suy nghĩ chuyện làm bạn gái anh ấy, nếu thất bại, Hiểu Mộc là người thu dọn đồ đạc ra đi, không cần một xu thù lao.
Nghiêm Tiểu Thì cố ra vẻ thoải mái mà cười:
– Chị chỉ là lấy nó để trêu anh ta, quả thực chị cảm thấy Mai Hiểu Mộc tuổi quá nhỏ, không thích hợp với chị, chị lại cảm thấy anh ta hợp với em hơn.
Cổ Ngọc cuống quít xua tay:
– Bỏ đi, em đâu có hợp với anh ta, em không thích kiểu đàn ông đỏm đáng!
Nghiêm Tiểu Thì bỗng nhiên cười phá lên, dùng tay chỉ vào Hạ Tưởng:
– Chủ tịch Quận Hạ có phải cũng có chút đỏm đáng?
– Nhìn kiểu gì thế?
Cổ Ngọc tức giận bất bình nói:
– Đỏm đáng là người đàn ông có tóc bóng lộn, mặt đánh phấn, thậm chí còn dùng nước hoa, một người đàn ông, không cần phải trang điểm giống như phụ nữ, khiến người ta chịu không nổi. Chủ tịch Quận Hạ cũng còn khá, chị xem tóc anh ấy đen lại sáng, là tóc tự nhiên, mặt anh ấy lại không đánh phấn, càng không dùng nước hoa.
Nghiêm Tiểu Thì vui mừng khôn xiết:
– Làm sao em lại bảo vệ anh ấy như thế, có phải là cùng anh ấy…?
Cổ Ngọc lập tức đỏ mặt, quay người bỏ chạy:
– Nghiêm Tiểu Thì, em không quan tâm đến chị nữa!
Cổ Ngọc vừa đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Hạ Tưởng và Nghiêm Tiểu Thì, Nghiêm Tiểu Thì liền chăm chú nhìn Hạ Tưởng hồi lâu, mới thở dài nhẹ một tiếng:
– Tôi cứ nghĩ anh đàn ông lắm, kiên định lắm, hóa ra cũng chỉ là một tay háo sắc. Lần trước ở trong khách sạn, anh giả vờ giả vịt ngủ đến là ngon, tôi còn cho rằng anh thật có bản lĩnh nghiêm túc, bây giờ mới biết, hóa ra anh cũng chỉ là con mèo trộm thịt sống.
Hạ Tưởng giả bộ hồ đồ:
– Đồng chí Nghiêm Tiểu Thì, cô đang nói gì, sao tôi nghe không hiểu?
– Không hiểu cái đầu quỷ anh ấy! Đừng xem anh bây giờ là Chủ tịch Quận rồi, trong mắt tôi, anh vẫn là một người đàn ông trẻ tuổi.
Nghiêm Tiểu Thì vừa giận vừa cười nói một câu.
Lời nói của Nghiêm Tiểu Thì lại có nghĩa khác, Hạ Tưởng vẫn tiếp tục giả bộ:
– Ý gì vậy? Rốt cuộc là cô đang nói gì thế?
– Đừng cho rằng tôi nhìn không ra giữa anh và Cổ Ngọc có vấn đề.
Nghiêm Tiểu Thì hầm hầm nói:
– Tôi nhìn ra, Cổ Ngọc đã không còn là gái trinh, khẳng định là anh làm.
Hạ Tưởng giật mình:
– Có phải gái trinh cô cũng có thể nhìn ra? Cô thật quá lợi hại rồi… làm sao mà nhận ra được?
– Đừng phá quấy, tôi chỉ muốn hỏi một câu, cho dù có nói thật hay không, dù sao tôi cũng chỉ hỏi một lần, nếu không, tôi không an tâm!
Nghiêm Tiểu Thì cắn chặt môi, lấy hết dũng khí:
– Giữa hai người… ai chủ động?
Hạ Tưởng vốn định điềm nhiên như không làm bộ uống trà, vấn đề mà Nghiêm Tiểu Thì đột ngột đưa ra, khiến hắn thiếu chút nữa thì bị sặc:
– Vấn đề của cô quá riêng tư rồi, thứ lỗi tôi không thể trả lời.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |