May mắn Hạ Tưởng có dự đoán được, hơn nữa Hùng Hải Dương cũng quả thật có đặt hắn ở trong lòng, khiến cho mấy người công nhân ở cơ sở tạo thành một con đường truyền tin tức nhỏ, nên mới biết được trước tiên về động thái của Công ty Thương mại Trường Cơ.
Không thể coi thường tin tức qua con đường nhỏ này, nếu thời gian cho phép, tin tức qua đường nhỏ này sẽ được phóng đại thành tin lớn. Chỉ cần là sự thực, mặc kệ là tin rỏ rỉ hay chính thức, chỉ cần tin cậy là đúng rồi.
Suy nghĩ duy nhất của Hạ Tưởng là trước tiên để Lý Thấm đến khách sạn Hào Môn mở cuộc họp, còn hắn sẽ theo sau đi ra.
Ở Khách sạn Hào Nam, Tề Á Nam đã để riêng cho Hạ Tưởng một phòng và phòng họp, trên cơ bản trở thành một căn cứ điểm làm việc của Hạ Tưởng. Hôm nay có việc bất thình lình, Hạ Tưởng không báo cho đám người Thẩm Lập Xuân, Tôn Hiện Vĩ, mà chỉ bảo Lý Thấm và Hùng Hải Dương đến là được.
Đến phòng họp, Lý Thấm và Hùng Hải Dương đã ngồi sẵn, còn có thêm một người đó là lão Tiền.
Lão Tiền vừa thấy Hạ Tưởng, liền kích động mà đứng lên:
– Hạ… Chủ tịch quận Hạ!
Ông ta định hô là Phó chủ tịch huyện Hạ, nhưng vừa nói một chữ liền phát hiện ra gọi sai, may mắn trên đường Hùng Hải Dương đã dặn dò nhiều lần, ông ta mới nhớ ra.
Hạ Tưởng gật đầu nói:
– Lão Tiền cũng đến đây sao? Ngồi đi, thế nào, ở công trường có quen không? Có gì khó khăn không?
Lão Tiền vội vàng xua tay:
– Không có, không có khó khăn. Tôi ăn được, lại có Chủ tịch quận Hạ chiếu cố, trong lòng rất ấm áp.
Hạ Tưởng ngồi xuống, nghe xong Hùng Hải Dương giới thiệu mới biết được lần này có thể thuận lợi tìm hiểu tin tức bên trong của Công ty Bất động sản Trường Phong toàn bộ là dựa vào mạng lưới quan hệ của Lão Tiền.
Lão Tiền tuy chỉ là một công nhân bình thường, nhưng có nhân duyên vô cùng tốt, chỉ cần lão tiếp xúc với công nhân nào, cho dù là quen hay không quen, đều có ấn tượng không tồi với lão. Lão Tiền đối nhân xử thế rất trượng nghĩa, mặc dù có tật xấu là hơi keo kiệt, nhưng cũng bởi vì nguyên nhân gia đình cần tiền, mọi người ai cũng hiểu. Lão Tiền làm việc luôn hết lòng hết sức, chưa bao giờ chọn việc nhẹ sợ việc nặng, sau khi làm việc với lão, ai cũng nói lão rất tốt. Dần dà, tiếng tăm của Lão Tiền được truyền tụng khắp các đội thi công ở quận Hạ Mã.
Lão Tiền cũng có nhiều bạn bè tốt, rảnh rỗi cũng hay thường xuyên đi dạo chơi, người quen càng ngày càng nhiều. Lão cũng thích kể chuyện xưa, mỗi lần đến chỗ nào đó lại kể lại một lần chuyện năm đó Hạ Tưởng nhiệt huyết cứu người, lão Tiền quả là xứng đáng làm chức danh người tuyên truyền, thành một người phát ngôn trong dân chúng của Hạ Tưởng, mở rộng danh tiếng của Hạ Tưởng đến khắp hang cùng ngõ hẻm.
Hạ Tưởng cũng không biết là do lão Tiền mà hắn được uy tín cao thế nào trong tầng lớn công nhân xây dựng ở quận Hạ Mã.
Chuyện bên trong Công ty Bất động sản Trường Phong chính là khi lão Tiền đến gặp người đồng hương ở khu chung cư mà vô tình nghe được. Lão Tiền thì vốn dày dạn kinh nghiệm, lập tức ý thức được đây là một manh mối trọng đại, liền vừa nói chuyện phiếm vừa nói bóng nói gió, tốt cuộc tìm hiểu được toàn bộ nội tình.
Hôm nay Hùng Hải Dương cố ý bảo lão Tiền đến đây, cũng là để lão Tiền nói lại tỉ mỉ, anh ta đỡ phải truyền đạt lại, lỡ có chỗ nào quên làm hỏng chuyện lớn của Chủ tịch quận Hạ thì anh ta quả là không gánh nổi trách nhiệm.
Hạ Tưởng nghe xong trầm tư trong chốc lát, cười nói:
– Vất vả cho lão Tiền rồi, tin tức cũng rất đúng lúc, cũng vô cùng có ích, cảm ơn lão.
Lão Tiền liền đứng lên:
– Không cần cảm ơn tôi, không cần đâu, ngài nói cảm ơn tôi thì chết tôi mất.
Hạ Tưởng mỉm cười:
– Được rồi, đừng khách sáo với tôi, tôi vẫn là Hạ Tưởng trước kia, không có cái gì là Chủ tịch quận, không phải là lãnh đạo gì cả.
Hắn lại xoay người nói với Lý Thấm:
– Lấy từ công ty ra một khoản vốn chuyên dùng, để trợ cấp thỏa đáng cho các anh em, trước tiên chi 500 tệ cho lão Tiền, không thể khiến các anh em công nhân vất vả được…
Lão Tiền vừa mới ngồi xuống đã lại đứng lên, động tác quá vội khiến ghế dựa ở đằng sau suýt chút nữa là đổ, ông ta gấp đến độ mặt đỏ bừng, liên tục xua tay:
– Chủ tịch quận Hạ, ngài cho tôi tiền là đánh vào mặt tôi rồi! Tuy rằng lão Tiền tôi nghèo, nhưng cũng có chí khí. Năm đó ngài đã cứu mạng tôi, tôi nên làm việc cho ngài, làm sao còn dám đòi tiền? Tôi, tôi, nói thế nào cũng không làm thế được.
Hạ Tưởng thấy lão Tiền đúng là cảm động thực sự, cũng thực tâm cảm động vì các anh em công nhân, sẽ không ép buộc nữa mà nhìn Hùng Hải Dương, Hùng Hải Dương hiểu ý lập tức nói:
– Xin lãnh đạo yên tâm, có tôi thì lão Tiền sẽ không phải chịu oan ức gì hết.
Hạ Tưởng yên tâm, giơ tay kéo lão Tiền ngồi xuống:
– Được rồi, không miễn cưỡng lão. Tuy nhiên tôi có một yêu cầu, về sau nếu có gì khó khăn nhất định phải nói cho tôi biết, chuyện cuộc sống hay chuyện gia đình cũng cứ nói đừng ngại.
Lão Tiền bỗng nhiên nhăn nhó đứng lên:
– Muốn nói một khó khăn, đúng là có một việc, chỉ là không tiện mở miệng nói với lãnh đạo…
Hạ Tưởng liền cười:
– Nói đi, tôi nghe xem là khó khăn gì.
– Năm nay con tôi thi vào Học viện Kiến Trúc, điểm thi không được tốt lắm, không biết lãnh đạo có biết ai không?
Học viện Kiến Trúc là trường học cũ của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng có thể không quen biết ai sao? Nhưng hiện tại đã là tháng 10, việc thông báo trúng tuyển cũng xong rồi, hơi muộn. Tuy nhiên nếu lão Tiền đề xuất, hắn phải giúp đỡ mới được, liền không nói hai lời lấy điện thoại ra, gọi cho Trưởng phòng quản lý sinh viên Lý Tự Thành của Học viện Kiến Trúc.
– Chào Trưởng phòng Lý, tôi là Hạ Tưởng, có việc này không biết thầy có thể giúp đỡ một chút…
Giọng Hạ Tưởng vô cùng khách sáo, dù sao cũng là thầy giáo của hắn hồi đó, tuy rằng hiện giờ cấp bậc của Lý Tự Thành không cao bằng hắn.
Hạ Tưởng là người khiến Học viên Kiến Trúc tự hào, là nhân vật có tiền đồ nhất Học viên Kiến Trúc từ trước tới nay, trở thành lá cờ đầu của Học viện, tất cả lãnh đạo học viện đều thường xuyên lấy ra làm điển hình để nói. Bây giờ Hạ Tưởng gọi điện thoại tới, đầu tiên là Lý Tự Thành kinh ngạc, tim đập nhanh hơn, cảm giác chấn động.
Đường đường là Chủ tịch quận Hạ, cán bộ cấp Phó giám đốc sở trẻ tuổi nhất cả thành phố Yến, Hạ Tưởng gọi điện thoại tới nhờ ông ta giúp đỡ, thật là hãnh diện, làm sao Lý Tự Thành dám lên mặt thầy giáo, vội cung kính nói:
– Chủ tịch quận Hạ, xin chào, xin chào. Chuyện gì cứ nói, nhất định tôi sẽ cố hết sức.
Hạ Tưởng liền hỏi tên tuổi con của lão Tiền, nói tình huống ra.
Lý Tự Thành vừa nghe xong, có điều khó xử nói:
– Trường học thì đồng ý, chỉ có điều hiện tại công tác tuyển sinh đã kết thúc, nói đến chuyện xử lý các công việc nhập học, thì tương đối phiền toái.
Trong lòng Hạ Tưởng hiểu:
– Cảm ơn Trưởng phòng Lý, chỉ cần trường học không có vấn đề, chuyện xử lý công việc tuyển sinh, để tôi lo là được.
– Được được.
Trong lòng Lý Tự Thành cảm thán, rốt cuộc là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, giọng điệu nói chuyện cũng khác, động vào mối quan hệ nào trong tỉnh là cũng đều vận dụng được, thật không đơn giản, về sau phải thường xuyên qua lại với Hạ Tưởng mới được, mới 28 tuổi đã là Phó giám đốc sở, tới 38 tuổi chẳng phải là quan lớn cấp tỉnh sao?
Hạ Tưởng cảm ơn Lý Tự Thành rồi lại gọi điện thoại cho Cao Tấn Chu. Cao Tấn Chu được phân công quản lý Sở giáo dục, xử lý việc tuyển sinh là do Sở giáo dục quản lý.
Cao Tấn Chu vừa nghe được Hạ Tưởng ra mặt vì con một công nhân thì trong lòng kinh ngạc, Hạ Tưởng thật được, vận dụng quan hệ vòng vèo, còn tưởng rằng đối phương là một nhân vật lợi hại nào đó, hóa ra chỉ là một công nhân, hắn thật đúng là vẫn có tính nết của người thuộc tầng lớp trung.
Nếu là người khác, Cao Tấn Chu sẽ lười đi làm việc nhỏ thế này nhưng lại là do Hạ Tưởng mở miệng, gã phải giúp, hơn nữa còn phải giúp tận lòng, mới đồng ý nói:
– Vậy làm trường hợp tuyển sinh đặc biệt, tôi sẽ bảo thư ký đi làm, để ý một chút, vào thẳng luôn, bảo Học viện Kiến Trúc chuẩn bị tốt chuyện tiếp nhận là được.
Sau đó lại cười nói:
– Cậu thảnh thơi giúp người khác mà lại không có thời gian ngồi nói chuyện với tôi, tôi có ý kiến lắm.
Hạ Tưởng thấy Cao Tấn Chu khá nể tình, chuyện nhỏ như vậy mà bảo thư ký ra mặt, cho dù Phó chủ tịch tỉnh nhờ gã làm việc, gã cũng chưa chắc đã để tâm như vậy, liền vội cười nói:
– Hiện ngài là Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, tôi không thể tùy tiện đến tìm ngài, sợ ngài không cho tôi vào cửa.
Cao Tấn Chu cười mắng:
– Đừng có giả bộ ngớ ngẩn với tôi! Hai ngày nữa tôi sẽ đến quận Hạ Mã thăm cha, đến lúc đó cậu cũng qua đi, ăn bữa cơm đạm bạc.
Ngắt điện thoại Hạ Tưởng lại gọi cho Lý Tự Thành nói một tiếng, Lý Tự Thành vừa nghe sợ đến mức thiếu chút nữa rơi điện thoại, chỉ là con một công nhân bình thường vào học ở Học viện Kiến Trúc mà kinh động đến Phó chủ tịch tỉnh, ủy viên thường vụ, còn là do chính thư ký của Phó chủ tịch tỉnh ra mặt, thật khó lường, Hạ Tưởng quả là có thành tựu.
Lý Tự Thành đã nhớ rõ tên tuổi con của lão Tiền, về sau nhất định chiếu cố cậu ta cho kỹ, nói không chừng đó chính là cầu nối giữa ông ta và Hạ Tưởng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |