Nếu thật sự có nước lũ lớn như thế, tổn thất về nhân viên ở hiện trường chỉ là tai nạn đầu tiên, đợi sau khi nước lũ cuốn theo nước sông được hút ra chảy ngược về sông Hạ Mã, nước sông Hạ Mã tăng vọt, trong phút chốc sẽ có thể lao vào quận Hạ Mã, quận Hạ Mã sẽ trở trành một đại dương mênh mông!
Như thế, tình thế của sông Hạ Mã mà hắn vất vả vừa mới ổn định lại, sẽ bị nước lũ của hồ chứa nước Nam Sơn quét sạch, sẽ đem quận Hạ Mã đánh cho tan tác, mà hắn, vẫn không thể chỉ trích được gì Phó Tiên Phong, bởi vì Phó Tiên Phong cũng vì lấy đại cục làm trọng, suy nghĩ vì lợi ích của thành phố Yến.
Phó Tiên Phong tuy là người chủ sự, nhưng gã cũng đã trưng cầu ý kiến của Tỉnh ủy và Thành ủy, tuy nhiên là người chỉ huy hiện trường, ý kiến của Phó Tiên Phong vẫn là ở vị trí đầu. Tỉnh ủy và Thành ủy đều tỏ vẻ ngầm chấp nhận.
Nhưng nếu nước lũ đến trang trại chăn nuôi đầu tiên, trang trại chăn nuôi có địa thế hơi cao, hơn nữa có ngọn núi nhỏ làm giảm xóc, có thể hình thành hiệu ứng đi vòng quanh, nước lũ có khả năng sẽ đổ về đồng ruộng ở giữa huyện Thường Sơn và quận Hạ Mã, tuy nhiên sẽ huy hoại không ít đồng ruộng, nhưng so sánh ra, tổn thất sẽ ít hơn nhiều so với việc kinh tế quận Hạ Mã bị hủy hoại. Đương nhiên, trang trại chăn nuôi cũng sẽ bị thương nặng.
Nếu như nói không có sự ích kỷ của Phó Tiên Phong trong đó, Hạ Tưởng tin mới lạ!
Làm sao bây giờ?
Hạ Tưởng lúc này đem hậu quả nghiêm trọng có thể dẫn phát nói rõ cho mọi người, những người có mặt nghe xong, ai ai cũng chết lặng!
Lý Hàm đem bản đồ địa hình chỉ nhìn qua vài lần, lập tức đấm mạnh xuống bàn, mắng:
– Mẹ nó chứ, khinh người quá đáng, cái chó gì quyết định, thật là bắt nạt kẻ yếu mà. Tập đoàn Tứ Ngưu đắc tội không nổi, lại lấy sông Hạ Mã trút giận sao? Sông Hạ Mã là sông trong đất liền duy nhất của toàn tỉnh Yến, là hi vọng để nền kinh tế quận Hạ Mã bay lên.
Kỳ thật Lý Hàm không nói, ai cũng hiểu rõ tầm quan trọng của sông Hạ Mã. Đến cả mấy Ủy viên thường vụ bình thường có quan hệ không tồi với Phó Tiên Phong, cũng mang vẻ mặt tức giận, cho rằng khẳng định là Phó Tiên Phong ở hồ chứa nước Nam Sơn chỉ huy bất lực, mới dẫn đến hậu quả bây giờ không thể không hướng về quận Hạ Mã mà xả lũ. Cho dù một số người không rõ là quyết định đưa ra như thế nào, nhưng nghĩ lại cảnh tượng nước sông Hạ Mã hôm qua tràn ra hai bên bờ đê, liền không khỏi sợ hãi. Hiện tại chế giễu, nước lũ một khi tràn về, cái thế này không thể ngăn, e là sẽ không phải là dịu dàng mà tràn ra, mà là dời sông lấp biển.
Không còn thời gian nữa rồi, Hạ Tưởng không kịp trưng cầu ý kiến của mỗi người, lập tức hạ lệnh:
– Chủ tịch quận Lý, Chủ tịch Quận Tạ phụ trách sơ tán dân chúng của quận Hạ Mã, bảo đảm không thương vong một ai. Tôi và Trưởng phòng Hoàng, Bí thư Lý tới điểm hút nước tổ chức sơ tán, những người khác hướng Ủy ban nhân dân thành phố xin cứu viện, giúp đỡ Chủ tịch quận Lý sơ tán nhân dân, trọng điểm của công việc là, cần phải bảo đảm quận Hạ Mã không có một ai thương vong, và mức độ lớn nhất là bảo đảm tài sản không bị tổn thất.
Tất cả mọi người đều nghe được ý bi tráng từ trong lời nói của Hạ Tưởng, bởi vì Hạ Tưởng chỉ là đưa ra bảo đảm quận Hạ Mã không có ai thương vong, lại không đề cập đến vấn đề an toàn cá nhân của nhân viên ở địa điểm hút nước, rõ ràng là đối với sự an toàn cá nhân của nhân viên ở nơi hút nước, không dám đưa ra bảo đảm không có thương vong.
Lúc này tuy rằng trời mưa không to, nhưng gió lại thổi rất mạnh, ai cũng rõ, địa điểm hút nước là nơi nguy hiểm nhất. Bí thư Hạ đến nơi nguy hiểm nhất, mà đám người Chủ tịch quận Lý ở lại quận Hạ Mã sơ tán dân chúng, tinh thần không biết sợ lấy mình làm gương, với khí khái lấy thân làm gương, khiến một số người bình thường nhìn Hạ Tưởng không thuận mắt có ý kiến với Hạ Tưởng đều âm thầm cúi đầu.
Thì cùng tiết nãi hiện, nguy nan xuất anh hùng! (vào lúc khó khăn, khí tiết của một người mới được thể hiện ra, nguy nan tạo ra anh hùng)
Lý Hàm cũng là một lần kích động khó mà có được :
– Bí thư Hạ, tôi đi đến nơi hút nước, anh ở lại quận Hạ Mã sơ tán dân chúng!
Hạ Tưởng nắm lấy hai tay Lý Hàm:
– Chủ tịch quận Lý, ông lớn tuổi rồi, thời tiết lại lạnh, cẩn thận kẻo bị lạnh, cứ để tôi đi là được rồi. Tôi trẻ, khỏe mạnh lắm.
– Khụ khụ, tôi hơi bị cảm, đợi tôi uống thuốc xong rồi đi.
Lý Ứng Dũng bị Hạ Tưởng điểm danh phải đi đến nơi bơm nước, trong lòng ông ta hơi sợ, vốn không muốn đi, thấy bầu không khí trang nghiêm lúc này, lại ngại mở miệng, chỉ đành lấy cớ uống thuốc để lấy được sự đồng cảm.
Hạ Tưởng đoán được dụng tâm của Lý Ứng Dũng, vốn hắn cho rằng Lý Ứng Dũng là Bí thư Ủy ban chính trị, ông ta ra mặt, có tác dụng ổn định lòng dân, chưa mở miệng nói gì, Biện Tú Linh chủ động đứng ra:
– Bí thư Lý không cần đi, bị cảm nóng sốt là bệnh nặng, vào thời khắc mấu chốt làm không tốt sẽ đứt dây, để tôi đi!
Đường đường là đàn ông lại không bằng đàn bà con gái, không ít người đều có ánh mắt khinh miệt nhìn sang Lý Ứng Dũng.
Hạ Tưởng đang muốn mở miệng khuyên Biện Tú Linh, cô là phụ nữ, không thích hợp cùng đàn ông vật lộn ở tuyến đầu, không ngờ Biện Tú Linh lại ưỡn thẳng ngực:
– Bí thư Hạ, anh không cho tôi đi, chính là coi thường cánh phụ nữ chúng tôi, ‘phụ nữ có thể chống đỡ được nửa bầu trời’, là lời của lãnh tụ đã nói.
Mỗi người đều có cảm xúc mãnh liệt và nhiệt huyết, Hạ Tưởng không muốn đả kích sự chủ động tích cực của Biện Tú Linh:
– Được rồi, đi thôi!
Lý Ứng Dũng mấp máy môi nói:
– Bí thư Hạ, tôi…
– Ông ở lại quận Hạ Mã, chăm sóc tốt cho Chủ tịch quận Lý, chăm sóc tốt mỗi một người dân!
Vào giữa lúc nguy cấp, Hạ Tưởng cũng không muốn nói nhiều, chỉ dùng sức vỗ vỗ lên vai Lý Ứng Dũng.
Lý Ứng Dũng vẻ mặt hổ thẹn:
– Đúng, đúng, cho dù tôi bị nước lớn cuốn đi, cũng không thể để dân chúng bị thương.
Hạ Tưởng xoay người đi ra ngoài cửa, Hoàng Kiến Quân và Biện Tú Linh đi sát theo sau. Vừa ra cửa, một cơn gió mạnh thổi tới, thổi khiến cho tóc của Hạ Tưởng rối mù lên. Hắn đứng vững trước gió, híp mắt nhìn về phía tây, vung mạnh tay:
– Xuất phát!
Rất có sự khẳng khái của bi ca “Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn” (Gió vi vu thổi sông Dịch lạnh, tráng sĩ một khi đi chưa hoàn thành nhiệm vụ tạm thời chưa quay về). Mấy nghìn năm trước, Kinh Nha cũng từ bên bờ sông Dịch trên đất Yến mà xuất phát đi về nước Tần để do thám Tần, mà lúc này, Hạ Tưởng xuất phát từ bờ sông Hạ Mã, đi chống lũ cứu nạn. Đều là cùng sự bi tráng, cùng mối tâm tình như nhau.
Mộ Duẫn Sơn trốn ở phía sau đám người nhìn bóng dáng dứt khoát kiên quyết của Hạ Tưởng, thầm lắc đầu. Ông nhìn mà không hiểu Hạ Tưởng, thực sự nhìn không hiểu. Trên chính trị, Hạ Tưởng gần như tính không lộ chút sơ hở, đối đãi với đối thủ chính trị có lúc không chút nể tình, lạnh lùng quả quyết đến mức khiến người ta cười chê. Trong chuyện ra sức đánh Nguyên Minh Lượng, không thể nhìn ra hắn có chỗ nào có chút dịu hiền và mềm lòng.
Nhưng hôm nay, vào thời khắc này, Mộ Duẫn Sơn rõ ràng thấy được sự hướng về và thâm tình trong mắt Hạ Tưởng, là biểu lộ tấm thâm tình chân thật nhất đối với thân là Bí thư quận ủy có trọng trách trên vai, là tình yêu thương chân thành nhất đối với dân chúng quận Hạ Mã, hắn dũng cảm tiến về phía trước, đối mặt với lũ lụt, đến một chút do dự cũng không có, tự đứng ra, là mối tâm tình như thế nào đây?
Thật là một người phức tạp, ánh mắt Mộ Duẫn Sơn lóe lên, trong lòng thầm nghĩ may mắn, may mắn Hạ Tưởng không dẫn ông ta đi đến địa điểm bơm nước, nước lũ đến, địa điểm hút nước đứng mũi chịu sào, nói không chừng sẽ nhấn chìm rất nhiều người.
Nếu chẳng may đường đường là Bí thư Quận ủy bị chết đuối, có thể sẽ trở thành một chuyện lớn như trời, quận Hạ Mã sẽ kết thúc như thế nào đây?
Lý Hàm nhìn theo bóng hình rời đi của Hạ Tưởng, cảm khái vô cùng, lắc đầu, muốn nói gì đó, nhưng vẫn không nói ra ngoài miệng, chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một luồng khí cứ xoay tròn không ngừng, vô cùng khó chịu ngột ngạt. Chỉ là bây giờ đã là thời gian không cho phép ông có thêm sự cảm khái, trong ban chỉ huy tiếng chuông vang lên, tất cả mọi điện thoại đều tập trung lại, điều báo cáo cùng một tình hình: thế nước quá lớn, sau khi đến quận Hạ Mã, con sóng vẫn cao khoảng 1m.
Có lẽ đối với người ở ven biển mà nói, con sóng cao 1m chẳng qua chỉ là cơn mưa bụi, nhưng đối với thành phố đồng bằng này của thành phố Yến, đất bằng nổi sóng một thước chính là con nước lớn kinh người rồi, bây giờ không ngờ sóng cao 1m, Hạ Tưởng bọn họ, có thể ngăn được con nước lũ lớn như vậy không?
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 7 tại nguồn: http://truyensextv1.com/quan-truong-quyen-7-full/
Đàm Quảng Hồng sống trong biệt thự hoa viên Tây Sơn, sau khi gã bị tạm thời đình chỉ công tác, vẫn luôn ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm, trồng hoa, đọc báo, đợi ngày khôi phục trở lại.
Mưa lớn vẫn rơi không ngừng, trong lòng gã cũng bực bội. Tuy không còn đảm nhiệm chức vụ nữa, nhưng vẫn luôn lo lắng bò sữa ở trang trại có thích nghi với thời tiết mưa dầm hay không, thức ăn có bị mốc không, liệu có sinh bệnh không, sản lượng sữa sẽ bị giảm không, ..vv, đương nhiên điều gã càng lo lắng chính là tình hình tiêu thụ sữa bột “Melamine” trên thị trường vừa gặt hái được thành công, nghe nói triển vọng tiêu thụ rất tốt, sản lượng tiêu thụ tăng cao, bởi vì nhãn hiệu của các loại dinh dưỡng rối mắt ở bên trên khiến người tiêu thụ không biết nội tình cho rằng là thật, và sẵn lòng bỏ ra nhiều hơn mấy chục tệ để mua sữa bột “cao cấp”.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |