Trời đổ mưa to, sông Hạ Mã nguy cấp, khiến trong lòng gã mừng thầm. Hừ, Tiếu Lão Tuyền không muốn sống, muốn nhảy xuống sông Hạ Mã gì đó, bây giờ làm ông trời tức giận, khiến sông Hạ Mã tràn lũ, đáng đời! Gã ở trong biệt thự, xem thời sự, nghe tin tức, ngồi chờ tin vỡ đê của sông Hạ Mã truyền tới.
Không ngờ tin tức mong đợi lại là sông Hạ Mã không bị vỡ đê, hồ chứa nước Nam Sơn lại xả lũ về thành phố Yến, gã liền rùng mình, nhận thức được nước lũ từ hồ chứa nước Nam Sơn đổ về, nơi nhằm vào đầu tiên là trang trại chăn nuôi.
Đàm Quảng Hồng ngồi không vững, gọi điện thoại đến Tập đoàn, sự hồi âm có được là, qua tính toán chính xác, nước chảy sẽ đi qua nông trại chăn nuôi, sau đó qua một vùng núi hoang, rồi đổ vào sông Hạ Mã.
Đàm Quảng Hồng lúc trước đã biết được tin tức nước sông Hạ Mã đã được khống chế, nghe được tin sông Hạ Mã sắp nguy cấp một lần nữa, không khỏi mừng rỡ trong lòng. Gã hận sông Hạ Mã đến tận xương tủy, chính là bởi vì sông Hạ Mã đã dẫn đến kết cục hôm nay của gã, hơn nữa Hạ Tưởng và Hoàng Kiến Quân liên hợp lại, trừng trị gã đến mức nhếch nhác khốn khổ, gã liền ước sông Hạ Mã dâng lũ lớn, sau đó cuốn sạch tất cả, cuối cùng đem mũ quan của Hạ Tưởng nhấn chìm luôn là tốt nhất.
Hoa viên Tây Sơn cũng nhận được thông báo từ trong thành phố, hồ chứa nước Nam Sơn xả lũ, yêu cầu các hộ gia đình huy động, bất cứ lúc nào cũng phải cẩn thận nước lũ ập tới. Nhưng vì địa thế biệt thự hoa viên Tây Sơn khá cao, mưa lớn một ngày một đêm cũng không tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào đối với trong hoa viên, thậm chí không đọng nước, cho nên bao gồm cả quản lý tài sản trong đó, tất cả các hộ gia đình trong tiểu khu đều không quan tâm đến sự ập đến của nước lũ, cho rằng nước lũ có lớn, cũng không có liên quan gì đến họ.
Đàm Quảng Hồng cũng có tâm tư như vậy, cho rằng nước trong hồ chứa nước Nam Sơn từ giữa núi phía sau hoa viên Tây Sơn đi vòng qua, cũng không có chút ảnh hưởng gì đến tiểu khu. Đương nhiên, nếu không lựa chọn tuyến đường hiện tại, mà xả lũ về trang trại chăn nuôi như đã sớm định ra ban đầu, biệt thự hoa viên Tây Sơn càng bình yên vô sự. Tuy nhiên bây giờ cũng không có trở ngại gì, biệt thự hoa viên Tây Sơn địa thế cao, sau lưng giáp núi, nước lũ làm sao có thể ngập quá đỉnh núi chứ?
Đàm Quảng Hồng một chút cũng không để ý đến nước lũ, hơn 1h chiều, sau khi ăn trưa xong, lão Đàm cha của gã theo thường lệ ra ngoài dạo chơi – gã sớm đã mất mẹ, luôn có quan hệ khá tốt với cha, nên người cha vẫn luôn sống cùng gã – ban đầu gã còn khuyên cha hôm nay đừng ra ngoài đi dạo, nhưng thói quen hàng ngày của người cha là sau bữa ăn thì đi dạo, nhưng dù sao có nước lũ về, vẫn cẩn thận thì tốt hơn.
Nhưng lão Đàm lại không nghe, cho rằng không có chuyện gì to tát, trong tiểu khu đến tích nước cũng không có, mưa chuyển thành mưa nhỏ, khí trời khoan khoái, vừa thích hợp ra ngoài tản bộ, thả lỏng tâm hồn. Đàm Quảng Hồng khuyên không nổi cha, chỉ đành để ông ấy ra ngoài. Gã chờ đợi bên điện thoại, lúc nào cũng nghe ngóng ảnh hưởng mà nước lũ tạo thành đối với sông Hạ Mã.
Lần trước gã bị Hoàng Kiến Quân thẩm vấn cả đêm, giải thích sự thật bởi vì mâu thuẫn trong công việc mà đã bức bách Tiếu Lão Tuyền, về sau qua không nổi sự hiểu lầm và cuộc chiến tâm lý của Hoàng Kiến Quân, cũng đã nói ra nguyên nhân là bởi vì sự việc thêm chất phụ gia. Gã cũng biết Tiếu Ba và Tiếu Lệ khẳng định biết được điều gì, gã không nói, Hoàng Kiến Quân sẽ không buông tha gã. Gã nói rồi, cũng không có chuyện lớn gì, vị trí của Tập đoàn Tứ Ngưu ở thành phố Yến không thể lung lay, một Trưởng phòng công an quận nho nhỏ, căn bản là không thể đụng chạm tới cấp trên của Tập đoàn Tứ Ngưu.
Dương Quốc Anh là Ủy viên Mặt trận tổ quốc của cả nước, hưởng thụ tiền trợ cấp đặc biệt của Hội đồng nhà nước, bà ta quá quan trọng, quá chói mắt, ai cũng không đụng được đến bà ta. Đừng nói cái chức Bí thư quận ủy nho nhỏ của Hạ Tưởng, dù là Phó Tiên Phong cũng không dễ đắc tội với Dương Quốc Anh. Các lãnh đạo lớn nhỏ trong tỉnh, cũng rất nể mặt Dương Quốc Anh.
Đàm Quảng Hồng tự nhận không giải thích cụ thể, thì không qua cửa nổi, tránh voi chẳng xấu mặt nào, giải thích rồi thì sẽ có thể như thế nào? Vẫn không khác gì không ai dám công khai. Ai cũng không gánh nổi kết cục đắc tội với Tập đoàn Tứ Ngưu, ai gây khó dễ cho Tập đoàn Tứ Ngưu, kẻ đó là tội phạm của thành phố Yến!
Quả nhiên, sau sự việc gã bình an thoát thân, một số vấn đề gã giải thích, không ai dám nhắc tới, một chút tin tức cũng không lộ ra, giống như chẳng có gì xảy ra vậy, khiến gã thầm đắc ý, quả nhiên lưng dựa vào cây lớn thì được mát, chiêu bài của Tập đoàn Tứ Ngưu đủ vang, không ai dám sờ mông hổ.
Sự việc yên ắng không một tiếng động mà trôi qua, ngoài việc gã bị Tập đoàn tạm thời đình chỉ công tác ra, mọi việc khác đều được giải quyết thuận lợi, Tiếu Lão Tuyền cũng chết vô ích, một lão già ngu ngốc, thật là không biết trời cao đất dày, nhảy sông tự sát? Hừ, thật là không muốn sông lâu, chết thì chết rồi, nhiều lắm chính là tạo nên một con sóng nhỏ ở sông Hạ Mã.
Nếu lần này sông Hạ Mã có thể lại lũ lụt, cuốn Hạ Tưởng đi, khiến hắn không ở nổi quận Hạ Mã, cũng là một chuyện vô cùng tốt. Hạ Tưởng một khi đi, ảnh hưởng tiêu cực từ cái chết của Tiếu Lão Tuyền sẽ vô cùng bé nhỏ, cái ngày gã trở lại Tập đoàn Tứ Ngưu đang đến gần.
Hôm nay hẳn sẽ là một ngày tốt, Đàm Quảng Hồng ngồi trên sô pha, vừa xem thời sự, vừa nhịp nhàng mà gõ vào cạnh bàn, trong lòng vừa thoải mái thích thú, lại tràn đầy sự chờ đợi.
Đột nhiên, điện thoại reo lên. Gã giống như sợ hãi mà nhảy dựng lên, lẽ nào nước lũ đã tràn tới rồi? Thật tốt quá rồi, cuối cùng cũng đợi được rồi, gã nhận điện thoại, vừa “A lô” một tiếng, liền nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói lạ:
– Xin hỏi ông có phải là Đàm Quảng Hồng không? Cha ông bị nước lũ cuốn trôi rồi!
Cái gì? Điện thoại của Đàm Quảng Hồng phút chốc rơi xuống đất, gã như khúc gỗ đứng chết lặng tại chỗ, rất lâu không có phản ứng gì, làm sao có thể? Người cha ngậm đắng nuốt cay cả đời làm sao có thể bị nước lũ cuốn đi? Không, không thể!
Gã giống như phát điên lao ra khỏi nhà, vừa ra khỏi cửa, liền thấy bảo vệ thở hồng hộc chạy tới:
– Ông Đàm, nhanh, cụ Đàm vừa rồi ra sau núi, đột nhiên nước lũ ập tới, ông cụ không cẩn thận bị rơi xuống dòng nước lũ, trong nháy mắt không thấy đâu nữa.
– Hả…
Đàm Quảng Hồng gào thét lên như tan nát cõi lòng,
– Cha!
Khi chạy tới phía sau núi, chỉ thấy cảnh đẹp vốn xanh um tươi tốt như hoa viên ở phía sau núi đã biến mất không còn gì, thay vào đó là nước lũ mênh mông. Sóng lớn đục ngầu, nước chảy cuồn cuộn, dòng chảy gào thét, thanh thế rất lớn, mang theo cái uy của trời đất, từ dưới chân ở phía trước gầm vang mà cuồn cuộn chảy qua, trong nước có gỗ, có những động vật đã chết, ở đâu có bóng người gì chứ?
Đàm Quảng Hồng co quắp ngồi bên bờ nước, gào khóc thét lên, so với cái uy của trời đất, sức lực của con người quá nhỏ bé rồi. Tiếng khóc của gã dù có thê thảm dù có to hơn, cũng bị nước lũ cuồn cuộn nhấn chìm. Nước lũ đổ thẳng xuống, theo một sườn khác mà lao về sông Hạ Mã.
Không được, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nếu cha già bị nước cuốn về sông Hạ Mã, nói không chừng xác cũng không tìm thấy, Đàm Quảng Hồng lại tỉnh lại, men theo hướng nước lũ đổ về, như bay mà đi.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 7 tại nguồn: http://truyensextv1.com/quan-truong-quyen-7-full/
Khi đoàn người của Hạ Tưởng chạy đến địa điểm hút nước, mấy chục cảnh sát do Hoàng Kiến Quân lệnh cho Lịch Phi khẩn cấp điều động đã đến hiện trường, đồng thời, Hạ Tưởng cũng đã hướng trong tỉnh xin cứu viện, yêu cầu trung đoàn cảnh sát vũ trang của tỉnh Yến tiến hành trợ giúp, Diệp Thạch Sinh cũng đã đích thân ra lệnh trung đoàn cảnh sát vũ trang nhanh chóng đến địa điểm hút nước, nghiêm phòng tử thủ, phải bảo đảm an toàn cho sông Hạ Mã.
Từ sớm trước khi Hạ Tưởng đến, đã nhắc nhở Trần Thiên Vũ và Tiêu Ngũ, làm tốt công tác phòng bị trước. Hạ Tưởng vừa xuống xe, liền nhìn thấy Hùng Hải Dương đang chỉ huy 200 công nhân, đóng các túi cát, làm đê chống lũ, làm đến khí thế ngất trời. Tiêu Ngũ cũng cùng Trần Thiên Vũ đích thân làm, vác từng bao cát lên, đắp lên đê chống lũ.
Đê chống lũ đã đắp cao hơn nửa người, dài khoảng một trăm mét, đem sức mạnh ngăn cản nước lũ chảy ngược về sông Hạ Mã. Thấy Hạ Tưởng đến, Trần Thiên Vũ vội vàng không để ý đến toàn thân bùn đất, kéo tay áo, trên mặt cũng đầy vết bùn bắn, một chút cũng không còn hình tượng mà đến trước mặt Hạ Tưởng, giới thiệu nói, cách đê chống lũ không xa, có một khe núi, nếu đê chống lũ đủ kiên cố, có thể ngăn được đợt sóng xung kích đầu tiên của nước lũ, và nếu chặn được nước lũ ở bên ngoài, thì có hi vọng đem nước lũ dẫn vào khe núi, mang đến tác dụng xả lũ, sẽ có hi vọng hóa giải được áp lực của nước lũ, bảo vệ sông Hạ Mã, bảo vệ quận Hạ Mã.
Hạ Tưởng thấy Trần Thiên Vũ làm việc chắc chắn, cũng đồng ý làm, trên mặt cũng không biết là mồ hôi hay là mưa, toàn thân không chỗ nào khô ráo, không khác gì với các công nhân, đâu còn bộ dạng của Phó chủ tịch thường trực quận, khiến hắn có thêm vài điểm nhận thức về Trần Thiên Vũ, vỗ vỗ lên vai Trần Thiên Vũ:
– Rất tốt, Thiên Vũ, tôi không nhìn lầm ông, thời khắc mấu chốt có thể đứng ra gánh trọng trách lớn, tôi yên tâm rồi.
Trần Thiên Vũ thấy Hạ Tưởng biết rõ nước lũ tràn về, thân là nhân vật số một còn chủ động đến nơi hiểm nguy nhất, trong lòng cũng vô cùng kính phục Hạ Tưởng:
– Bí thư Hạ, uy lực của nước lũ có thể sẽ rất lớn, vừa rồi nhận được điện thoại, nói là nước lũ đã đến biệt thự hoa viên Tây Sơn.
Biệt thự hoa viên Tây Sơn? Làm sao có thể? Nếu là thật, thì quá bất ngờ cũng khiến người ta quá khiếp sợ rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |