Ngụy Hồng Thanh muốn nói điều gì đó, lại nói không nên lời chỉ rơi nước mắt cảm động. Hạ Tưởng cũng không nói những lời nói khách sáo kẻ cả, trước mặt bạn học cũ hắn thể hiện mặt chân thật trong con người mình:
– Đừng nói những chuyện khác, chỉ dựa vào tình bạn bốn năm học cùng nhau của chúng ta mình cũng có trách nhiệm bảo vệ cậu. Đáng tiếc là gặp cậu quá muộn, Hồng Thanh mong rằng cậu có thể kiên cường hơn nữa, nếu như đến khi cần cậu ra làm chứng cậu có thể dũng cảm đối mặt không?
Ngụy Hồng Thanh cúi đầu, do dự một chút:
– Mình sẽ suy nghĩ thêm.
Hạ Tưởng hơi thất vọng, tuy nhiên cũng không thúc ép cô quá, bỗng nhiên liền nhớ tới Dương Bối:
– Có phải Dương Bối cũng ở thành phố Lang?
Ngụy Hồng Thanh gật đầu:
– Đúng thế, mình cũng nghe nói các cậu đã chia tay …
Cô ấy lại cúi đầu xuống:
– Bối Bối nói, mình không được kể hoàn cảnh hiện nay của cô ấy với cậu. Bây giờ cô ấy sống không được tốt lắm, cưới một người đàn ông hơn cô rất nhiều tuổi, người đàn ông đó đối xử với cô ấy không tốt, thường xuyên đánh mắng, cô ấy chẳng có cách gì, quả đắng chỉ có thể tự mình chịu đựng… Chúng mình đúng là những người bất hạnh.
Hạ Tưởng không khỏi xúc động, Dương Bối và hắn tuy nói đã từng có tình cảm với nhau nhưng cũng chỉ là mối tình mơ mộng duy mỹ thời đại học mà thôi, nếu như kiếp này không gặp lại, những việc trôi qua cũng không hối tiếc gì. Chẳng ngờ gặp nhau ở huyện Bá, còn hiểu lầm rắc rối một phen, vài năm sau gặp lại nhau ở thành phố Lang, lại nghe nói cô đã thành vợ người ta, hơn nữa còn sống rất khổ sở, trong lòng hắn cũng không nói cụ thể được là cảm giác gì.
– Phó thị trưởng Hạ cũng là quan tâm tới cuộc sống của bạn học cũ, Dương Bối dặn cô không nói thì cô liền không nói, sao lại ương bướng như vậy? Cô ấy đã sống khổ sở như vậy, để Phó thị trưởng Hạ biết rõ một chút rồi hẵng nói, có lẽ Phó thị trưởng Hạ có thể xử lý được hoàn cảnh khó khăn của cô ấy. Cô phải nghĩ cho cô ấy, cứ nói hết sự thật với Phó thị trưởng Hạ.
Lý Tài Nguyên cũng không hiểu rõ lắm mối quan hệ giữa Dương Bối và Hạ Tưởng, chỉ nghĩ là bạn học thông thường, xuất phát từ lòng tốt liền khuyên Ngụy Hồng Thanh một câu.
Ngụy Hồng Thanh thấy vẻ mặt chân thành của Hạ Tưởng, suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói ra sự thực:
– Bối Bối ba năm trước đã đến thành phố Lang, cô ấy phát triển ở phía Nam không được thuận lợi, liền tới thành phố Lang tìm mình, vừa đúng lúc đó sơn Occupy thông báo tuyển dụng, cô ấy đến xin việc liền được nhận vào làm thư ký hành chính. Sau đó mẹ cô ấy mắc bệnh nặng cần rất nhiều tiền, cô ấy không có tiền để chữa bệnh cho mẹ, cuối cùng đã nhờ người giới thiệu để cưới một người giàu có. Người đó cho cô rất nhiều tiền để chữa bệnh cho mẹ, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà sau khi kết hôn liên tục đánh mắng cô ấy, bệnh của mẹ cô ngày nào cũng cần số tiền điều trị rất lớn, vì mẹ, cô ấy chỉ có thể chịu đựng…
Hạ Tưởng nắm chặt nắm tay, không ngờ rằng hiện nay tình cảnh của Dương Bối lại thê thảm như vậy, khiến hắn trong lòng như lửa đốt, vội hỏi:
– Cô ấy lấy ai?
– Trần Đại Đầu.
Ngụy Hồng Thanh sợ Hạ Tưởng không biết Trần Đại Đầu là ai, liền nói thêm một câu:
– Chính là anh trai của Nga Ni Trần.
Tiễn Ngụy Hồng Thanh xong, Hạ Tưởng một mình ở trong văn phòng đi đi lại lại, suy nghĩ rất lâu, rất nhiều chuyện cũ trước kia ùa về, trong lòng dao động không yên, khi thì nhíu mày, khi thì giãn ra, gần một tiếng đồng hồ không hề ra khỏi văn phòng một bước.
Thành phố Lang, không những liên tục xảy ra tranh chấp về quyền lợi chính trị, kinh tế phức tạp, thay đổi không ngừng, lại còn liên lụy đến những chuyện xưa kia của hắn, còn có cả bạn học cũ và mối tình đầu, thật đúng là một chốn thị phi. Nhưng, Hạ Tưởng là Hạ Tưởng, đứng trước khó khăn điều hắn luôn tin tưởng chính là giải pháp luôn nhiều hơn khó khăn, tuy rằng khó khăn luôn ở trước giải pháp, nhưng dù sao vẫn có thể tìm được cách giải quyết.
Hành sự tại nhân, tất cả mọi chuyện đều do con người tạo ra, xử lý được người sẽ giải quyết được tất cả những rắc rối.
Vốn dĩ giữa hắn và Nga Ni Trần do có lập trường khác biệt mà trở nên đối đầu, bây giờ xem ra lại trộn lẫn thêm cả những nhân tố cá nhân. Mà Dương Bối lại lấy anh trai Nga Ni Trần, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, trong lòng Hạ Tưởng không biết nên buồn hay nên giận, hoặc có lẽ là nên giận cô ấy không biết phấn đấu hay thương cho sự bất hạnh của cô ấy?
Hoặc là tất cả đều có, trong lòng hắn pha trộn đủ loại cảm xúc, đời người chính là một vở kịch dài, bạn không biết người tiếp theo ra sân khấu sẽ là ai, mà người ta sẽ hoá trang như thế nào? Có thể là niềm vui bất ngờ, cũng có thể là nỗi hoảng sợ.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Hạ Tưởng chủ động gọi điện thoại cho Nga Ni Trần:
– Chủ tịch Trần, tôi có việc muốn hỏi thăm ông một chút, có tiện nói chuyện không?
Nên nói là, chính từ sau khi Hạ Tưởng đến thành phố Lang, đây là lần đầu tiên chủ động gọi điện cho Nga Ni Trần.
Nga Ni Trần đang nói chuyện với Trần Đại Đầu trong văn phòng, không ngờ lại nhận được điện thoại của Hạ Tưởng, khiến y chột dạ, hơi nói lắp:
– Xin, xin chào ngài, Phó thị trưởng Hạ có việc gì chỉ bảo, xin ngài cứ nói.
Vừa nói xong, Nga Ni Trần liền thấy hối hận, chột dạ gì chứ? Trong cuộc đối đầu với Hạ Tưởng, y cũng chưa thua, nền móng của y vẫn còn vô cùng kiên cố, Hạ Tưởng muốn làm lung lay nó, không hề dễ dàng như vậy.
Hạ Tưởng lại không để ý đến việc Nga Ni Trần nói lắp, mà đã hỏi một câu khiến Nga Ni Trần không thể ngờ tới:
– Chủ tịch Trần, ông quen Sato không?
– Có quen, bạn cũ mà, sao vậy? Phó thị trưởng Hạ cũng muốn hẹn ông ta nói chuyện sao?
Nga Ni Trần khó lòng hiểu nổi tại sao Hạ Tưởng đột nhiên lại quan tâm tới Chủ tịch phía Nhật Bản của sơn Occupy.
– Không có việc gì, chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.
Hạ Tưởng cười ha hả.
– Nghe nói ông có một người anh tên Trần Đại Đầu?
– Đúng vậy, Phó thị trưởng Hạ có chỉ thị gì, chẳng lẽ lại đang điều tra hộ khẩu?
Nga Ni Trần nói với giọng nửa đùa nửa có ý thăm dò.
– Không phải thế, ha ha, hôm nay có người bạn tới chơi, vô tình có nói Trần Đại Đầu là anh của Chủ tịch Trần, tôi liền muốn chứng thực một chút.
Hạ Tưởng có ý chỉ nói một nửa, chỉ đến thế, để cho Nga Ni Trần tự tưởng tượng.
Quả nhiên, sau khi gác máy, Nga Ni Trần thấy vô cùng khó hiểu, trầm tư suy nghĩ một lúc lâu sau mới nói:
– Anh à, gần đây anh có gây chuyện gì không?
Trần Đại Đầu vội vàng lắc đầu:
– Không có, anh từ trước đến nay luôn hiền lành, chú cũng biết anh chưa từng gây chuyện gì ở bên ngoài. Sao thế?
Nga Ni Trần lắc đầu, không nói gì, trong lòng lại hoài nghi lo lắng. Y hiểu rõ những kẻ làm quan, nhất cử nhất động đều có hàm ý sâu sắc, đặc biệt là Hạ Tưởng lại càng sâu sắc không lường được, hắn vô duyên vô cớ mà lại hỏi tới Sato và Trần Đại Đầu sao? Chắc chắn không thể, nếu như hỏi về Sato thì còn có thể hiểu được, dù sao Sato cũng là một người có ảnh hưởng, bỗng dưng lại hỏi về Trần Đại Đầu khiến Nga Ni Trần trong lòng tự nhủ, chẳng lẽ Hạ Tưởng muốn bắt đầu ra tay từ Trần Đại Đầu?
Trần Đại Đầu quả thực có không ít chuyện để người ta bới móc.
Y nhìn Trần Đại Đầu một cái, biết người anh này của mình đầu óc thường không suy nghĩ gì nhiều, tính tình có phần đơn giản nhưng thô bạo, nếu thực sự muốn ra tay từ phía y thật đúng là khó lòng đề phòng.
Một cuộc điện thoại của Hạ Tưởng khiến Nga Ni Trần như gặp đối thủ lớn, y nghĩ trước tính sau một hồi rồi nghiêm túc dặn dò Trần Đại Đầu vài câu, bảo gã sau này đừng nên ra ngoài nhiều, cứ ở trong nhà, giảm tiếp xúc với người lạ, càng không được ra ngoài uống rượu rồi gây chuyện.
Trần Đại Đầu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Nga Ni Trần liền tỏ vẻ nhất nhất làm theo.
Nga Ni Trần thật sự vẫn không yên tâm, bởi vì y biết Trần Đại Đầu thích uống rượu, hễ uống là say, say rồi là hỏng việc, liền gọi điện dặn dò thuộc hạ gần đây phải trông chừng Trần Đại Đầu chặt một chút, đề phòng nghiêm ngặt việc gã uống rượu gây rối, tuy rằng từ trước đến nay Trần Đại Đầu không gây chuyện ở bên ngoài nhưng hay ở nhà đánh vợ.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 8 tại nguồn: http://truyensextv1.com/quan-truong-quyen-8-full/
Vệ Tân ở thành phố Lang hai ngày, đã rút ra được kết luận, nơi đây rất phù hợp để đầu tư ngành thông tin điện tử, quyết định trở về thành phố Yến tổ chức kinh tế cơ bản trước tiên là làm báo cáo mang tính khả thi, sau đó tiến hành một loạt các khảo sát, phân tích, sau cùng tổng kết số vốn đầu tư. Hạ Tưởng bảo Tiêu Ngũ tiễn Vệ Tân đi, Vệ Tân vừa đi khỏi, trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm vì trong hai ngày qua Vệ Tân ở trong nhà khiến hắn luôn có cảm giác hoảng hốt, dường như quay trở lại thời gian sống cùng với Vệ Tân, liền khiến hắn lo lắng ngộ nhỡ nhất thời ngựa quen đường cũ, chẳng phải là lên giường thì dễ xuống giường mới khó sao?
Chủ yếu là việc mặt sẹo trốn thoát, hắn lo sẽ nguy hiểm tới sự an nguy của Vệ Tân bất cứ lúc nào, rời khỏi thành phố Lang vẫn là tốt hơn.
Ngày hôm sau, có một tin từ tỉnh truyền đến, tổ điều tra độc lập của Sở công an tỉnh đã khởi hành tới thành phố Lang, dự tính buổi trưa sẽ đến nơi. Tổ điều tra do một trưởng phòng ở sở Công an tỉnh tên là Vu Binh làm tổ trưởng, tổ phó là Lịch Phi Cục phó phân cục quận Hạ Mã ở thành phố Yến.
Cuối cùng thì cơ hội cũng đến rồi, Hạ Tưởng nắm chặt nắm tay, dùng sức đấm một cái lên ghế sô pha, hắn chờ mong hóa giải được cục diện bế tắc trước mắt từ rất lâu rồi, cuối cùng đã nhìn thấy một tia sáng.
Điều càng khiến Hạ Tưởng không thể ngờ tới chính là tổ điều tra vẫn chưa đến lại có một tin tức giật gân được lan truyền đến từ Ủy ban kỷ luật tỉnh, vụ án Đồ Quân đã có manh mối, sắp được xác định rõ, thành phố Lang mới được bình yên vài ngày giờ lại sắp có bão tố.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |