Ban đầu, cô cũng muốn cùng Hạ Tưởng đến thành phố Lang, có điều Hạ Tưởng chưa đồng ý, khuyên cô nên yên tâm ở thành phố Yến chăm sóc con cái trước, quản lý tốt công ty, đợi hắn yên ổn ở thành phố Lang xong rồi hãy nghĩ đến thành phố Lang ở cùng hắn. Tào Thù Lê không phải con nhà bình thường, từ nhỏ cô lớn lên trong gia đình làm quan chức, biết rõ lần này Hạ Tưởng đến thành phố Lang, con đường phía trước dài đằng đẵng, người và nơi ở đều không quen thuộc, không đưa người nhà đi cùng cũng là vì không muốn có gánh nặng để nhanh chóng thích ứng với sự thay đổi, đồng thời cũng là muốn quan sát tình hình thành phố Lang một chút rồi mới ra quyết định có nên yên ổn gia đình tại thành phố Lang không.
Tình hình thành phố Lang cụ thể thế nào Tào Thù Lê không rõ lắm, cô không quan tâm lắm đến chính trị. Nếu Hạ Tưởng không phải là người trong quan trường, nếu chỉ có một ông bố là quan lớn thì cô cũng chưa chắc sẽ chú ý đến một số tin tức buồn tẻ. Nhưng từ sau khi Hạ Tưởng xác định được điều chuyển đến thành phố Lang, cô cũng âm thâm thu thập không ít dữ liệu về nơi đó, cũng coi như là hiểu biết một chút về kinh tế và chính trị thành phố Lang.
Tuy nhiên, dù sao cô vẫn là người ngoài ngành. Ngoài ngành xem náo nhiệt, trong ngành xem cửa ngõ đường lối. Trong mắt cô, vị trí địa lý thành phố Lang rất khá, rất gần với Bắc Kinh, Thiên Tân, khí hậu ôn hòa, tuy là diện tích không lớn, kinh tế không phát đạt lắm, nhưng thành phố bậc trung là thích hợp nhất cho việc tích tụ lý lịch, nên cô thấy yên tâm.
Đương nhiên, Hạ Tưởng mới không đem sự nguy hiểm ẩn giấu đằng sau vẻ ôn hòa của thành phố Lang nói cho Tào Thù Lê biết, có những chuyện vẫn là nên tự mình gánh chịu thì tốt hơn, không nên để cho người phụ nữ của mình phải lo lắng.
Nói đến phụ nữ, người lo lắng cho Hạ Tưởng quả thật không ít.
Không cần phải nói Liên Nhược Hạm, giác ngộ về chính trị của cô cao hơn Tào Thù Lê một chút, nhưng cũng có hạn bởi vì Hạ Tưởng đến thành phố Lang thì cô là vui nhất, bởi vì Hạ Tưởng gần cô hơn rồi. Cô liền quyết định, để cho Tập đoàn Viễn Cảnh bỏ ra một chút sức lực, đợi khi thời cơ chín mùi rồi sẽ đến thành phố Lang phát triển. Một là giúp Hạ Tưởng một tay, giúp Hạ Tưởng lập thành tích. Hai là cô cũng mượn sức của Tập đoàn Viễn Cảnh xây tổ tình yêu giữa cô và Hạ Tưởng.
Việc Liên Nhược Hạm thích nhất là xây nhà, Liên Cư ở thành phố Yến để lại trong cô quá nhiều ký ức đẹp, điều đáng tiếc duy nhất chính là biệt thự Thủy Cảnh bên sông Hạ Mã chưa kịp xây xong thì Hạ Tưởng đã phải rời đi rồi.
Vậy thì xây một nhà mới ở thành phố Lang là được rồi, cách Bắc Kinh không đến một tiếng đồng hồ đi lại, quá là thuận tiện, quá hạnh phúc rồi.
Hạ Tưởng hiểu hạnh phúc của Liên Nhược Hạm.
Hạ Tưởng cũng hiểu hạnh phúc của Tiếu Giai. Tiếu Giai sinh một bé gái, lúc đó đúng là thời khắc cuối cùng của quận Hạ Mã, khí thế chiến đấu hừng hực, mà Hạ Tưởng còn bớt thời gian đến thăm Tiếu Giai một lần. Con gái tên là Tiếu Hạ, đương nhiên đó là ý kỷ niệm họ của hai người.
Tiếu Hạ vừa trắng vừa xinh, vừa sinh ra liền được các hộ lý khen ngợi không ngớt, nói là sau này lớn lên nhất định sẽ nghiêng nước nghiêng thành, rất ít khi có đứa bé nào vừa sinh ra đã xinh đẹp như thế… Hạ Tưởng cũng vô cùng vui mừng, Tiếu Giai càng hạnh phúc đến nỗi rơi lệ, có điều cô có chút tiếc nuối là không đẻ được con trai, cô luôn cảm thấy con trai kế nghiệp của cô mới tốt hơn. Cũng may Hạ Tưởng không quan tâm là con trai hay con gái, mà lại khuyên, an ủi cô.
Có Lý Thấm và Tùng Phong Nhi chăm sóc Tiếu Giai nên Hạ Tưởng vô cùng yên tâm. Tùng Phong Nhi cũng khá chu đáo, Lý Thấm hơn ở chỗ làm việc có bài bản hẳn hoi, không để xảy ra sai xót. Hai người phối hợp với nhau cũng khá là có hiệu quả. Dù cho trong nhận thức của Hạ Tưởng, ở phương diện chăm sóc người thì Lý Thấm và Tùng Phong Nhi kết hợp với nhau vẫn không bằng Vệ Tân.
Đối với việc Hạ Tưởng đến thành phố Lang nhậm chức, Tiếu Giai không có suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy thành phố Lang gần Bắc Kinh, trong lòng cũng vui. Lý Thấm thì hơi tiếc nuối, bởi vì sự nghiệp của cô ở quận Hạ Mã vừa mới được triển khai thì Hạ Tưởng phải rời đi, khiến cho cô khó tránh khỏi phiền muộn và mất mát. Tùng Phong Nhi lại không có chút suy nghĩ gì, cô chỉ có lòng tôn kính và tán thưởng đối với Hạ Tưởng.
Mai Hiểu Lâm đã đến tỉnh Tương Giang nhậm chức, trước khi đi cũng gọi điện cho Hạ Tưởng. Sau khi cô nghe được tin Hạ Tưởng đến thành phố Lang, cũng nhanh chóng gọi điện chúc mừng:
– Thành phố Lang có hi vọng trở thành trạm đầu tiên của vành đai kinh tế Bắc Kinh, vận may của anh đến rồi. Đợi Cổ Hướng Quốc đi khỏi, thì anh là Thị trưởng rồi.
Con mắt của Mai Hiểu Lâm tiến bộ hơn trước không ít, có thể nhìn ra ưu thế tiềm năng của thành phố Lang, nhưng lời tiên đoán Cổ Hướng Quốc sẽ dời đi của cô thì Hạ Tưởng không lạc quan lắm. Cổ Hướng Quốc đảm nhiệm chức Thị trưởng thành phố Lang mới hơn một năm, đang đứng vững gốc rễ ở đây, đang là lúc chuẩn bị vươn dài tay chân thì sao có thể rời khỏi? Huống chi nói không chừng Cổ Hướng Quốc còn muốn ngay tại chỗ thay thế vị trí nhân vật số một của Ngả Thành Văn cơ.
Hạ Tưởng cũng không nói chi tiết vấn đề sau này với Mai Hiểu Lâm, chỉ là dặn dò vài câu cô bảo trọng nhiều hơn, rồi lại hỏi về tình hình của Mai Đình mới cúp điện thoại.
Mai Đình ở lại thủ đô, Mai Hiểu Lâm cũng là muốn đợi cô đứng vững ở thành phố Tương rồi mới suy xét đón Mai Đình đến, cho nên cô gọi điện cho Hạ Tưởng, cũng là hi vọng Hạ Tưởng bớt chút thời gian đến Bắc Kinh nhiều hơn để thăm Mai Đình.
So sánh với mấy người khác hoặc là không nỡ chia xa hoặc là tiếc nuối, hoặc là lưu luyến thì chỉ có Cổ Ngọc là vô tâm không lo nghĩ gì, cô nghe nói Hạ Tưởng đến thành phố Lang thì chỉ có một phản ứng:
– Tốt thôi, sau này đến thành phố Lang chơi thì có chỗ ăn ở miễn phí rồi.
Bao ăn, bao ở? Chỉ có mỗi cô nghĩ được như vậy, Hạ Tưởng liền không còn gì để nói. Có điều cũng chính là Cổ Ngọc đơn giản mới không làm người khác cảm thấy mệt mỏi, mà càng khiến cho cô thêm phần đáng yêu hơn.
Quan hệ giữa Nghiêm Tiểu Thì và Hạ Tưởng vẫn không có dấu hiệu dịu đi. Hạ Tưởng rời khỏi quận Hạ Mã, cô cũng không có phản ứng gì nhiều lắm, chỉ là gọi điện thoại, chúc mừng nhàn nhạt cho xong chuyện.
So sánh với sự nhàn nhạt của Nghiêm Tiểu Thì thì Vệ Tân dường như lại hơi nhiệt tình quá, cô gọi điện tới câu đầu tiên nói luôn:
– A lô, em nghiên cứu qua kinh tế thành phố Lang rồi, thấy đến thành phố Lang đầu tư ngành in ấn cũng khá tốt, có thể đợi sau này anh đến đó thì giúp em chú ý một chút đến hiện trạng ngành in ấn nhé?
Thành phố Lang được xưng là quê hương ngành in ấn, toàn thành phố có tất cả 1600 doanh nghiệp in các loại, tài sản đầu tư cố định, giá trị sản lượng, lợi nhuận và thuế đạt tốc độ tăng trưởng trên 15% hàng năm. Trước mắt, tổng hợp thực lực ngành in ấn thành phố Lang đứng đầu toàn tỉnh, Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố đưa ngành in ấn liệt vào một trong tám danh nghiệp trụ cột toàn thành phố.
Hạ Tưởng hiểu tâm lý Vệ Tân trọn vẹn công tư đôi đường, có điều vẫn là từ chối khéo:
– Bây giờ chưa phải lúc, đợi cơ hội thích hợp thì nói tiếp hay hơn.
Vệ Tân cũng nghe ra Hạ Tưởng có ý lấy lệ, không giận mà cười hì hì:
– Không vội, em có lòng nhẫn nại.
Hạ Tưởng không nói gì, có điều hắn rõ là hắn càng có lòng nhẫn nại hơn.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 8 tại nguồn: http://truyensextv1.com/quan-truong-quyen-8-full/
Là lúc nên từ biệt thì sẽ từ biệt, người cần gặp cũng đã gặp hết, Hạ Tưởng vốn nghĩ nghỉ ngơi ngày 14, ở bên vợ con thì bất ngờ bị Mai Thái Bình thông báo xuất phát sớm. Ngạc nhiên có thừa, lập tức cũng nghĩ thông một điều, đi sớm cũng là việc tốt, đỡ phải lại có cảnh tiễn đưa phiền phức. Đi lặng lẽ không tiếng động cũng tốt, dù sao có Trưởng ban Tổ chức cán bộ đi cùng, trực tiếp nói là do Mai Thái Bình sắp xếp là được, cũng có thể ngăn chặn được vô số cái miệng.
Hạ Tưởng dặn dò Tào Thù Lê, Tào Thù Lê cũng hiểu nỗi khổ của Hạ Tưởng, không nói gì cả, gật đầu đồng ý.
Theo lý mà nói, Hạ Tưởng rời đi, quận Hạ Mã nên có một nghi thức tiễn đưa long trọng, phía Thành ủy cũng phải có nhân vật quan trọng ra mặt tiễn đưa mới được. Có điều Thành ủy đã tuyên bố trên Đại hội toàn thể quận Hạ Mã quyết định điều chuyển, có người tiễn hay không chỉ là màn diễn qua loa mà thôi. Hạ Tưởng nghĩ ngợi, vẫn là điện thoại thông báo cho Hồ Tăng Chu.
Hồ Tăng Chu cười ha ha:
– Nếu đã là sắp xếp của Trưởng ban Mai rồi thì cứ nghe lời ông ấy vậy, phía Thành ủy tôi giải thích một chút là được rồi. Con người Trưởng ban Mai thế nào mọi người đều biết rõ cả…
Có sự cảm thông của Hồ Tăng Chu nên Hạ Tưởng cũng không nghĩ nhiều nữa, thu xếp đồ dạc xong xuôi liền cùng Mai Thái Bình lên đường.
Khiến Hạ Tưởng không ngờ tới là, vốn định đi lặng lẽ, sẽ không có người tiễn biệt, không ngờ cũng không biết có ai đó để lộ ra, khi xe chuyên dụng của Mai Thái Bình đi qua cầu Hạ Mã, thì nhìn thấy rất nhiều người ào ra từ phía Quận ủy, còn có không ít công nhân và dân chúng xếp hàng hai bên đường cái, dường như sớm đã biết xe chuyên dụng sẽ phải đi ngang qua đây vậy.
Mọi người nghển cổ chờ đợi, thần thái chăm chú, vẻ mặt lưu luyến không rời.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |