– Chuyện nhỏ, tôi chỉ tiện thể hỏi thôi, không có ý thăm dò việc riêng tư của anh, chỉ là tôi cảm thấy con người và tác phong làm việc của anh không giống như người không có trách nhiệm. Hơn nữa theo quan sát của tôi, cho dù anh làm cho ai có bầu thì nhất định sẽ có cách không để người phụ nữ đó gây rối…
Lý Tài Nguyên cười ha hả, kịp thời thay đổi đề tài:
– Con người của Dương Bân thật không có tiến bộ, để ông ta ở bên cạnh Phó thị trưởng Hạ dù sao cũng rất phiền phức, hay là bảo Phó thị trưởng Hạ đổi người khác?
Phó thị trưởng thường trực muốn đổi tài xế chẳng qua là chỉ một câu nói.
Thang Hóa Lai xua tay:
– Dụng ý của Phó thị trưởng Hạ là để Dương Bân ở bên cạnh mình, nói không chừng sẽ có lúc dùng đến.
Khi hai người đang nói chuyện, Dương Bân cũng nhân cơ hội trong giờ ăn trưa, lặng lẽ lên lầu, hơn nữa còn dáo dác nhìn xung quanh như sợ bị người khác phát hiện ra ông ta vậy. Ông ta lên tới lầu lại không lên thẳng phòng làm việc của Cổ Hướng Quốc mà lại gõ cửa phòng của Đồ Quân.
Đồ Quân mở cửa thấy Dương Bân thì giật cả mình:
– Không phải đã nói là ông không được đến phòng của tôi rồi sao, rốt cuộc ông muốn gì?
Dương Bân từ khe cửa chen vào:
– Tôi có chuyện muốn báo cáo, Thị… trưởng… Đồ.
Ông ta cố ý kéo dài âm điệu.
Sắc mặt Đồ Quân biến đổi:
– Dương Bân, ông…
Dương Bân chẳng thấy sợ trước việc Đồ Quân thay đổi sắc mặt:
– Chẳng phải cô muốn tôi theo dõi hành tung của Hạ Tưởng sao? Hôm nay hắn đã đi đến Cửu Hào Công Quán, ở bên ngoài quan sát cả buổi trời, sau đó nhận được một cuộc điện thoại, hình như có người mời hắn ăn cơm, cụ thể là ai thì tôi không rõ…
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 8 tại nguồn: http://truyensextv1.com/quan-truong-quyen-8-full/
Dương Bân đến phòng làm việc tìm Đồ Quân, Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai đang nói chuyện nên không phát hiện. Tòa nhà Thành ủy trống rỗng, ai đi ăn cơm thì đi ăn cơm, ai đi xã giao thì đi xã giao, cũng không ai phát hiện. Trùng hợp thế nào mà Lữ Nhất Khả đang từ trên lầu đi xuống, bước nhanh đến phòng làm việc của Hạ Tưởng, đúng lúc đi ngang qua phòng của Đồ Quân, cũng không biết là vô tình hay cố ý mà bước chân của ông ta chậm lại, sau đó lại cười một cách bí hiểm rồi đi đến phòng của Hạ Tưởng.
Lữ Nhất Khả thấy không có Hạ Tưởng ở trong phòng, liền cùng Lý Tài Nguyên, Thang Hóa Lai nói vài câu rồi quay lưng đi.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 8 tại nguồn: http://truyensextv1.com/quan-truong-quyen-8-full/
Hạ Tưởng càng không biết được ở Thành ủy lại phát sinh ra cảnh tượng này, hắn đứng chờ một hồi lâu, xe của Triệu Tiểu Phong đã đến, là một chiếc xe Lincoln dài, biển số xe là biển số Bắc Kinh.
Ở thành phố Lang có hơn một nửa xe mang biển số Bắc Kinh, cho nên từ biển số xe sẽ không đoán ra được là xe ở đâu, Hạ Tưởng cũng không thèm đoán, ngồi ở phía sau xe, mặc cho tài xế chở hắn đến địa điểm đã hẹn, hắn cũng không hỏi là đi đâu.
Cảm thấy xe đi chưa tới mười phút, dường như là sau khi chạy một vòng quanh khu dân cư Trác Việt thì cảm thấy địa thế đổ dốc, hình như đang leo dốc, lại 5 phút nữa trôi qua, xe ngừng lại, Hạ Tưởng xuống xe vừa nhìn thấy thì không khỏi bật cười, thì ra hắn đã đứng ngay cửa sau của Cửu Hào Công Quán.
Cửa chính của Cửu Hào Công Quán có thể lái xe vào mà cửa sau thì không, sau khi tài xế lái xe đi, cánh cửa sắt kiểu cổ vốn đóng chặt liền mở ra, Triệu Tiểu Phong từ trong đi ra đón tiếp với vẻ mặt tươi cười.
Theo sau Triệu Tiểu Phong có một cô gái lẳng lặng đi tới, quần áo thanh nhã có màu sắc không phải màu trắng cũng không phải màu xám, vẻ mặt trang nhã ngước lên trời, để lộ gương mặt sạch sẽ. Cho dù cô ấy đã ngoài 30 tuổi nhưng chỉ nhìn khuôn mặt thì tuổi tác không in hằn trên gương mặt của cô ấy.
Vẫn chưa thể gọi cô ấy là cô gái đẹp, từ cái mũi hơi móc câu và khuôn mặt có thể nhận ra cô ấy là con lai, nhưng bộ dạng của cô ấy vô cùng dễ nhìn, không phải dễ nhìn theo kiểu bình thường, cũng không đơn giản dùng từ người đẹp để hình dung, tóm lại cô ấy không giống như một đóa Tường Vi bình thường, có vẻ đẹp lưu lạc phong trần nhưng lại có vẻ bay bỗng xuất trần.
Hạ Tưởng chỉ nhìn thoáng qua trong lòng lại thở dài, thật là một cô gái trang nhã.
Không cần phải nói, cô ấy là chủ nhân thật sự của Cửu Hào Công Quán, cô gái có tài ngoại giao nổi tiếng ở thành phố Lang là Vương Sắc Vi.
Triệu Tiểu Phong bắt tay với Hạ Tưởng trước, hàn huyên vài câu rồi giới thiệu Vương Sắc Vi với Hạ Tưởng:
– Cô Vương Mỹ Như vô cùng ngưỡng mộ ngài, luôn muốn được làm quen với ngài nhưng chưa có cơ hội, vừa đúng lúc tôi vô tình nhắc đến nên đã tự ý giới thiệu với ngài, Phó thị trưởng Hạ, ngài sẽ nể mặt chứ?
Nói thật trong lòng Triệu Tiểu Phong rất bất an, sợ Hạ Tưởng sẽ không nể mặt y, giữa y và Hạ Tưởng rốt cuộc cũng chưa phải là bạn, vẫn đang trong giai đoạn đầu tìm hiểu, đột nhiên lại giới thiệu Vương Sắc Vi cho Hạ Tưởng biết, cũng không biết là Hạ Tưởng có chịu làm quen với cô ta không?
Bởi vì trước giờ Triệu Tiểu Phong vẫn luôn cho mình ở vị trí cao, luôn nghĩ mình cao hơn Hạ Tưởng một bậc, nhưng trong chuyện Thương mại Trường Cơ lần trước vô tình đã hạ thấp thái độ trước mặt Hạ Tưởng, bình đẳng kết giao với Hạ Tưởng.
Hơn nữa lần này y đến thành phố Lang, sau một phen điều tra kỹ càng đã có kết luận, nếu y muốn mở ra cục diện mới ở thành phố Lang thì hợp tác với Hạ Tưởng là một lựa chọn tốt nhất.
Hạ Tưởng bước lên trước một bước, chờ sau khi Vương Sắc Vi đưa tay ra mới nhẹ nhàng bắt tay với cô ấy, bàn tay của Vương Sắc Vi mềm mại, nhỏ nhắn, hơn nữa còn có một chút lạnh buốt đến kinh người.
Vương Sắc Vi mở miệng nói chuyện trước, cô ấy cười, đôi mắt liền híp lại, như có vẻ vui mừng không nói nên lời:
– Phó thị trưởng Hạ, chào ngài! Nghe danh của ngài đã lâu, có thể làm quen với ngài là niềm vinh hạnh của tôi. Khi ngài còn ở quận Hạ Mã, tôi đã rất khâm phục ngài, không ngờ ngài lại đến thành phố Lang nhậm chức, tôi liền nghĩ nếu có cơ hội tốt như vậy để làm quen với ngài mà lại bỏ qua thì thật thất bại, cho nên trong lòng tôi luôn thấp thỏm lo âu, không biết một cô gái vô tài vô đức như vậy có lọt vào mắt của ngài hay không?
Vương Sắc Vi nói tiếng phổ thông rất rõ ràng, còn nhớ Lưu Nhất Lâm có nói cô ấy từ Thiên Tân đến thành phố Lang, âm điệu của cô ấy không có chút gì mang âm điệu của Thiên Tân, Hạ Tưởng biết rõ người Thiên Tân không nhiều người nói được tiếng phổ thông chuẩn như vậy, đã chứng mình một điều rằng Vương Sắc Vi không phải là người Thiên Tân.
Vương Sắc Vi nói chuyện rất nhỏ nhẹ, dịu dàng, vô cùng êm tai, khiến cho người khác nghe thấy vô cùng thoải mái. Hạ Tưởng nghĩ, một phụ nữ muốn trở thành một nữ ngoại giao giỏi ở tầng lớp thượng lưu thì không phải chỉ đẹp là được, còn phải có kinh nghiệm giao tiếp xuất sắc, phải có bản lĩnh khéo léo hơn người, ngoài ra còn phải có điều kiện cơ bản là nói chuyện không cần phải hay như phát thanh viên nhưng phải trong trẻo, êm tai, nếu không một người có giọng nói khó nghe sẽ không để lại cho người khác ấn tượng tốt trong lần gặp đầu tiên.
Mà có rất nhiều khi, cơ hội chỉ có một lần.
Thành công của Vương Sắc Vi cũng gắn liền với ưu thế bẩm sinh của cô ấy.
Hạ Tưởng tuy không nhìn chằm chằm Vương Sắc Vi với vẻ thất lễ nhưng do lần đầu gặp mặt, cùng với việc hắn thực sự thấy tò mò nên không khỏi nhìn Vương Sắc Vi thêm vài lần. Vương Sắc Vi cũng không né tránh ánh nhìn của Hạ Tưởng, cũng mạnh dạn nhìn lại Hạ Tưởng, trong ánh mắt của cô ấy có chút kinh ngạc, dò xét và cũng có chút tò mò.
Mặc dù từ sớm có nghe nói đến Hạ Tưởng nhưng khi trực tiếp gặp mặt cô ấy vẫn còn kinh ngạc trước tuổi tác và tài năng xuất chúng của Hạ Tưởng. Là một nữ ngoại giao, giao thiệp trong tầng lớp quan lớn quyền quý, gặp qua rất nhiều các vị quan bụng phệ tai to mặt lớn, cũng biết rõ ở cấp Phó giám đốc sở chiếm đa số là những người 40 tuổi trở lên, toàn là những người trung niên có lòng tham không đáy. Đây là lần đầu tiên trong đời cô ấy được gặp một người tuấn tú trẻ tuổi như Hạ Tưởng là một Phó giám đốc sở mà không bị vẫn đục, vả lại còn là một Phó thị trưởng thường trực nắm quyền lớn trong tay.
Chỉ một lần gặp mặt mà trong lòng Vương Sắc Vi đã bùng cháy dục vọng chinh phục mãnh liệt.
Phụ nữ và đàn ông cũng như nhau, đều mong muốn chinh phục khó khăn mà những khó khăn đó lại không quá cao, nhất là những người quá tự cao lại có tiền thường hay leo núi này trông núi nọ, xem đó là niềm vui. Hạ Tưởng nằm trong tầm ngắm của Vương Sắc Vi, một ngọn núi hoàn toàn mới.
Hạ Tưởng vẻ mặt tươi cười:
– Ở thành phố Lang, có hai người cần phải quen biết, một là Nga Ni Trần, một là Vương Sắc Vi. Hôm nay được gặp mặt Chủ tịch Vương, tôi vô cùng vui mừng, lại được Chủ tịch Vương đích thân ra đón, thật vinh hạnh.
Hạ Tưởng cố ý nói tên Nga Ni Trần là muốn xem phản ứng của Vương Sắc Vi.
Vương Sắc Vi chỉ khẽ mỉm cười:
– Tôi so Chủ tịch Trần thì Chủ tịch Trần có tài cán hơn, tôi chỉ là một cô gái có chút tài hoa mà thôi.
Tài hoa? Hạ Tưởng sửng sốt, như đoán ra được ẩn ý của Vương Sắc Vi, chẳng lẽ nói thiết kế Cửu Hào Công Quán xuất phát từ bút tích của cô ta? Nếu thật là như vậy thì Vương Sắc Vi không chỉ có tài hoa mà còn tài hoa hơn người.
Hạ Tưởng vốn muốn tiếp tục nói về việc ai thiết kế Cửu Hào Công Quán, không ngờ Vương Sắc Vi lại thay đổi đề tài:
– Phó thị trưởng Hạ, hẳn là ngài muốn biết tôi làm thế nào đã nhổ răng cọp để đoạt được mấy trăm mẫu đất từ tay Nga Ni Trần, sau đó xây dựng thành Cửu Hào Công Quán…
Hạ Tưởng không ngờ, chỉ vừa mới gặp mặt mà Vương Sắc Vi lại nói thẳng thắn như vậy!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |