– Hôm nay tôi vừa tiến hành tiếp xúc một chút với Tập đoàn Viễn Cảnh, là một công ty tập đoàn mô hình lớn đã làm ra nhiều công hiến cho thành phố Yến, Viễn Cảnh có ý đến thành phố Lang đầu tư tham quan nông nghiệp, kế hoạch bước đầu là đầu tư 100 triệu tệ.
Thiệu Đinh đang ngồi trên ghế dùng lực ngả về phía sau, chuẩn bị duỗi người, Hạ Tưởng vừa nói ra khỏi miệng, gã thoáng cái thả lỏng người, chiếc ghế nhanh chóng bật quay trở lại, thiếu chút nữa khiến gã ngã sấp xuống, còn hiểm trong hiểm chỉ chút nữa mặt ông ta úp xuống bàn… hai bàn tay ông ta chống xuống bàn mới không bị vập vào răng, kinh ngạc mà nhìn Hạ Tưởng, vẻ mặt khó có thể tin được.
Cổ Hướng Quốc cũng khá giật mình.
Bộ Nông nghiệp lấy lợi ích làm lời hứa, Hạ Tưởng không chỉ một mặt hết sức phản đối, mặt khác còn kéo đến nguồn đầu tư lớn, lấy 100 triệu tệ để đè 30 triệu, thật là một nước cờ hay. Hơn nữa là dựa vào danh nghĩa đầu tư tham quan nông nghiệp, rõ ràng là cố ý chèn ép việc mở rộng thí điểm của Bộ Nông nghiệp.
Cổ Hướng Quốc nheo mắt, trong lòng cảm thấy khó xử. 100 triệu tệ đầu tư quả thực không nhỏ, dùng vào việc tham quan nông nghiệp, triển vọng quả thực rộng lớn hơn so với mở rộng thí điểm. Nhưng việc mở rộng thí điểm của Bộ Nông nghiệp, không chỉ là vấn đề đầu tư, mà còn có nhân tố chính trị cần suy xét.
Một mặt là thực sự nghĩ cho triển vọng của thành phố Lang, một mặt tiếp nhận việc mở rộng thí điểm của Bộ Nông nghiệp có thể mang đến lợi ích rất lớn về mặt chính trị, chỉ suy tư không đến nửa phút, Cổ Hướng Quốc đã có quyết định:
– Chuyện này đợi sau khi Phó thị trưởng Đồ quay trở về, sẽ thâm nhập nghiên cứu lại một chút. Phó thị trưởng Đồ vừa khéo đến Bộ Nông nghiệp tiến hành thảo luận hạng mục hợp tác, có lẽ cô ấy có thể thuyết phục Bộ Nông nghiệp tăng mức độ đầu tư. Việc mở rộng thí điểm của Bộ Nông nghiệp có ý nghĩa làm mẫu trên toàn quốc, cũng không thể đơn giản mà lấy hạng mục đầu tư để xem xét. Ý kiến của tôi là, phải suy xét tổng hợp cả hai nhân tố chính trị và kinh tế.
Thái độ của Cổ Hướng Quốc không nằm ngoài dự kiến của Hạ Tưởng, nhân vật chính trị suy xét điểm đột phá của vấn đề, khi đem lợi ích của nhân dân đặt vào vị trí thứ nhất không thể nói không có, chỉ có thể nói ít một cách đáng thương. Nếu Cổ Hướng Quốc một lòng nghĩ cho lợi ích của nhân dân, cũng sẽ không bố trí trước sự nguy hại của biến đổi gien mà không để ý đến, bây giờ lại nói không lại với 100 triệu tệ đầu tư của Tập đoàn Viễn Cảnh.
Đồ Quân đến Bộ Nông nghiệp ở thủ đô, Hạ Tưởng biết rõ cô ta đi làm gì, bão bộ tiền tiến (chỉ chính quyền địa phương lợi dụng các mối quan hệ để ‘hòa trộn phối chế rượu’ với các bộ ngành của trung ương, nhằm lôi kéo hạng mục cho địa phương, giành kinh phí), khẳng định là dựa vào mối quan hệ tìm hạng mục, nói cho cùng, cũng là thái độ bạn hữu nhằm phối hợp với Bộ Nông nghiệp đến thành phố Lang đầu tư, biểu lộ rõ thái độ tích cực của thành phố Lang.
Còn một điểm, Đồ Quân cũng là về nhà để đoàn tụ với chồng, Đái Lữ Mậu chồng của cô ta cũng làm trong Bộ Nông nghiệp, tuy nhiên không phụ trách hạng mục biến đổi gien. Nghe nói là Phó vụ trưởng Vụ Thị trường, chức vụ Phó vụ trưởng, hưởng thụ sự đãi ngộ của Giám đốc sở.
Tình hình của Đái Lữ Mậu, cũng là do Lý Tài Nguyên và Thang Hóa Lai nói cho Hạ Tưởng biết.
Bây giờ không thể tỏ ra yếu kém, cần thiết phải xây dựng một hình tượng không chịu thua, Hạ Tưởng liền rất không hài lòng mà đưa ra ý kiến:
– Thị trưởng Cổ, bên nông nghiệp do tôi quản lý, Phó thị trưởng Đồ lại đại biểu cho chính quyền đến Bộ Nông nghiệp liên lạc công tác, có phải là duỗi tay quá dài rồi không? Tôi bày tỏ sự vô cùng bất mãn!
Lời nói của Hạ Tưởng có lý, Cổ Hướng Quốc liền vội vàng giải thích:
– Tình hình của đồng chí Đồ Quân có chút đặt biệt, chồng của cô ấy làm viêc ở Bộ Nông nghiệp, do cô ấy ra mặt, có thể càng tốt để đánh quân bài nhân tình, cậu phải suy xét vấn đề từ góc độ đại cục, đừng hành động theo cảm tính.
Hạ Tưởng mới không phải là hành động theo cảm tính, hắn là cố ý đưa ra việc này:
– Nói đến đánh quân bài nhân tình, tôi vừa khéo cũng quen biết một vị Vụ trưởng bên Bộ Nông nghiệp, ngày mai cũng lên Bộ Nông nghiệp tạo chút quan hệ, Thị trưởng Cổ, ông không có ý kiến chứ?
Cổ Hướng Quốc bị Hạ Tưởng ép đến mức không còn đường lui, Đồ Quân đã đi rồi, Hạ Tưởng muốn đi cũng là điều đương nhiên, chỉ đành nói:
– Có thể, tuy nhiên phải chú ý giữ vững lập trường chính xác.
Ông ta cũng chỉ có thể nói như thế, Hạ Tưởng nếu nghĩ cách để ngăn cản mở rộng thí điểm từ nội bộ Bộ Nông nghiệp, ông ta cũng không tìm thấy lý do cự tuyệt. Đương nhiên, ông ta cũng không tin có cái năng lực hoạt động này. Bởi vì ông ta biết rõ, hậu đài ủng hộ biến đổi gien hùng mạnh như thế nào.
Hạ Tưởng thấy Cổ Hướng Quốc gật đầu, liền cười:
– Sáng ngày mai tôi sẽ đi Bộ Nông nghiệp, vừa khéo thuận đường sẽ tiếp xúc với Tập đoàn Viễn Cảnh một chút, để thâm nhập trao đổi một chút cách nhìn về vấn đề đầu tư vào tham quan nông nghiệp, khi thời cơ thích hợp, tôi sẽ đề nghị với Bí thư Ngả, đệ trình lên hội nghị thường vụ thảo luận một chút.
Cổ Hướng Quốc ngây ra ngay tại chỗ, Hạ Tưởng không chút nể nang, nửa bước cũng không nhường, quyết tâm làm trái lại với ông ta đến cùng sao? Ông ta rất không hài lòng mà phẩy tay bỏ đi:
– Đồng chí Hạ Tưởng, tôi hy vọng cậu không cần hành động theo cảm tính, càng không cần cứ theo một con đường mà đi đến cùng!
Hạ Tưởng cũng không tiếp lời của Cổ Hướng Quốc, ngược lại lại cười với mấy vị Phó thị trưởng có mặt:
– Tôi hy vọng chúng ta đừng trở thành người có tội với người dân thành phố Lang, trên thế giới không còn con đường lui có thể đi.
Nói xong, hắn cũng không thèm để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người, nghênh ngang bỏ đi.
Các Phó thị trưởng đều rõ, sự bất hòa trong nội bộ bộ máy chính quyền, đã công khai hóa và gay cấn.
Thiệu Đinh nhìn theo bóng dáng của Hạ Tưởng, ánh mắt mập mờ, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Buổi chiều, Hạ Tưởng và Lưu Nhất Lâm gặp nhau, trao đổi cách nhìn về vấn đề mở rộng thí điểm của Bộ Nông nghiệp, Lưu Nhất Lâm cũng mang thái độ phủ định hoàn toàn với biến đổi gien, tuy nhiên cô tỏ vẻ không lạc quan với triển vọng, vì nếu có sự tham gia của Nga Ni Trần, khả năng được hội nghị thông qua là rất lớn.
– Bí thư Ngả cuối cùng phỏng chừng cũng sẽ gật đầu ủng hộ, việc mở rộng thí điểm của Bộ Nông nghiệp, có thế lực của các mặt tham gia, rất khó giải quyết. Kiến nghị của tôi là, anh thấy tình hình hợp lý thì thu lại, đừng làm đến quá bị động.
Lưu Nhất Lâm không hiểu lắm về những cứng rắn gần đây của Hạ Tưởng, tuy nhiên cô cũng thầm khâm phục thủ đoạn của Hạ Tưởng, không ngờ trong sự giao thủ với Nga Ni Trần, đã thắng một hiệp.
Tuy nhiên đối với quan hệ giữa Hạ Tưởng và Tống Nhất Phàm, lại suy đoán nhiều hơn một chút về quan hệ nam nữ, nhưng lại không nói ra.
Lưu Nhất Lâm và Đồ Quân là hai nữ cán bộ có quyền lực nòng cốt ở thành phố Lang, tính cách hai người khác nhau, so với sự cứng rắn của Đồ Quân, cô làm việc khiêm tốn, phong cách dịu dàng, chỉ có một điểm, tâm cơ sâu lắng hơn nhiều so với Đồ Quân.
Theo Hạ Tưởng, con đường theo chính trị của Lưu Nhất Lâm rộng lớn hơn Đồ Quân. Nhưng hắn thừa nhận cách đối nhân xử thế của Lưu Nhất Lâm, không có nghĩa là đồng ý với quan điểm của cô.
– Có cái nên làm, có cái không nên làm, Trưởng ban Lưu, có một số vấn đề nguyên tắc không thể dao động, một quốc gia muốn sừng sững trong cánh rừng dân tộc thế giới, thì cần phải có nội tuyến, làm người cũng như vậy. Quốc gia nếu không có nội tuyến, làm người nếu không có nguyên tắc, đều là một chuyện bi ai.
Lưu Nhất Lâm thấy không thuyết phục được Hạ Tưởng, lắc lắc đầu:
– Thôi bỏ đi, dù sao trên hội nghị thường vụ thảo luận, tôi sẽ duy trì nhất trí với anh, ủng hộ nhiều hơn, tôi cũng không đủ sức.
Hạ Tưởng biểu thị cảm ơn với sự ủng hộ của Lưu Nhất Lâm:
– Có thời gian mời cô ăn cơm.
Lưu Nhất Lâm khẽ cười một tiếng:
– Rất hiện thực, nếu tôi phản đối lập trường của anh, đừng nói anh mời tôi ăn cơm, liệu có trở mặt xem như không quen không?
Bộ dáng lúc giận lúc vui đều xinh đẹp của cô thật sự có phong thái mê người.
Hạ Tưởng cười ha hả:
– Không có đâu, tuy nhiên nói gì thì nói, Trưởng ban Lưu vừa là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, lại là mỹ nữ, người muốn mời cô ăn cơm ở thành phố Lang này không một nghìn thì cũng tám trăm, tôi có thể mời được cô, là vinh hạnh của tôi.
Lưu Nhất Lâm được Hạ Tưởng khen, xấu hổ, trừng mắt nhìn Hạ Tưởng một cái:
– Anh còn nhỏ hơn tôi, dám trêu chọc chị sao?
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 8 tại nguồn: http://truyensextv1.com/quan-truong-quyen-8-full/
Buổi tối, Hạ Tưởng gọi điện cho Liên Nhược Hạm, nói rõ ngày mai hắn phải đi thủ đô một chuyến. Kỳ thật Hạ Tưởng không có quan hệ gì trong Bộ Nông nghiệp, nhưng muốn quen với một Vụ trưởng, cũng không phải là chuyện khó. Hắn đến Bộ Nông nghiệp không phải vì chuyện biến đổi gien, mà là muốn nghe ngóng một chút tin tức, xem sự quyết tâm trong vấn đề mở rộng thí điểm của Bộ Nông nghiệp với thành phố Lang rốt cuộc lớn cỡ nào.
Đồng thời, cũng thuận đường đưa Tống Nhất Phàm về trường. Tống Nhất Phàm ì ạch không đi, Hạ Tưởng dỗ dành cô, cũng biết chuyện học hành không thể lơ là.
Chuyện Tập đoàn Viễn Cảnh đầu tư vào tham quan nông nghiệp, Hạ Tưởng trước tiên thương lượng qua với Liên Nhược Hạm, Liên Nhược Hạm cũng biểu thị đồng ý. Cô tin tưởng vào tầm nhìn của Hạ Tưởng, hơn nữa theo cô, Tập đoàn Viễn Cảnh không khác gì cánh tay của Hạ Tưởng, khi Hạ Tưởng cần, chỉ đâu đánh đấy.
Buổi tối khi đi ngủ, Tống Nhất Phàm lại làm náo loạn một trận. Hai ngày qua, cô vẫn ngủ rất ngon trên giường của Hạ Tưởng, tối hôm nay không biết tại sao lương tâm phát hiện, cảm thấy Hạ Tưởng ngủ mãi ở sô pha không tốt lắm, nên muốn đổi chỗ với Hạ Tưởng, Hạ Tưởng không đồng ý, cô liền nũng nịu, làm xấu, giả bộ khóc nhè, Hạ Tưởng chỉ đành gật đầu.
Ngủ đến nửa đêm, đang lúc say giấc, liền nghe từ phòng khách vọng vào những tiếng động không bình thường, Hạ Tưởng vội ra xem, không kìm nổi cười, Tống Nhất Phàm không chỉ mặc mình nội y, mà còn bị rơi xuống sàn nhà… may mắn là nền nhà có trải thảm, hơn nữa sô pha cũng không cao, nên mới không bị đau. Càng khiến hắn không biết nên khóc hay nên cười là, Tống Nhất Phàm ôm gối, với một tư thế rất không vừa mắt, vẹo đùi, thớ thịt săn chắc, nằm nghiêng trên thảm, ngủ say như chết!
Hạ Tưởng liền bế cô lên, đặt cô lên giường, hắn lại ngủ ở sô pha.
Sang hôm sau, liền bị tiếng kêu sợ hãi của Tống Nhất Phàm làm cho giật mình tỉnh giấc, cô đi ra từ trong phòng ngủ, xoa thắt lưng, hung hăng nói với Hạ Tưởng:
– Anh Hạ, tối hôm qua anh khẳng định vô lễ với em rồi, anh xem đùi của em thâm hết cả lên, lưng cũng bị đau, anh… ức hiếp người quá đáng rồi.
Hạ Tưởng chớp mắt rất lâu, không nói ra câu gì, hắn thật sự còn oan hơn cả Đậu Nga (nhân vật trong vở kịch ‘Đậu Nga Oan’ của Trung Quốc)!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |