Hạ Tưởng còn chưa biết rõ về độ mẫn cảm chính trị của Lý Hiểu Mẫn, nên cũng muốn thăm dò một chút:
– Làn sóng bất chính nhất định phải ngăn chặn, Hiểu Mẫn, phòng Hành chính vốn dĩ thuộc phạm vi quản lý của anh, nên làm như thế nào thì anh đều có quyền.
Chỉ điểm một chút như vậy, liền đột nhiên hỏi một câu.
– Chị Mã mấy giờ đi làm?
Rời khỏi phòng làm việc của Hạ Tưởng, Lý Hiểu Mẫn cảm thấy đầu óc choáng váng. Thứ nhất Thị trưởng Hạ không tỏ rõ thái độ ủng hộ y, khiến y vô cùng thất vọng, thứ hai đột nhiên lại chuyển đề tài, hỏi giờ đi làm của chị Mã, rốt cuộc là có ý gì? Y nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần và kết luận, lãnh đạo hỏi chắc chắn không có câu nào là thừa, nhưng lại không hiểu nổi ý đồ của lãnh đạo, thì đừng nghĩ đến việc lãnh đạo sẽ ủng hộ công việc của anh.
Y quay trở lại văn phòng, nghĩ nửa ngày cũng không hiểu nổi, suýt chút nữa đầu cũng nổ tung. Càng nghĩ không rõ, trong lòng lại càng không thoải mái. Thị trưởng Hạ thật lợi hại, nhỏ hơn y vài tuổi, đã rất am hiểu chốn quan trường rồi, một lần gặp mặt đã khiến y thất bại thảm hại. Y còn nghĩ muốn mượn tay Hạ Tưởng để có được lợi ích tốt nhất, không ngờ lại bị Hạ Tưởng đùa giỡn một phen.
Trước tiên là gọi điện thoại cho Phó Tiên Phong báo cáo một chút về tiến triển công việc của Hạ Tưởng ở Thiên Trạch, Phó Tiên Phong cũng không có chỉ thị gì, chỉ nhạt nhẽo ừ mấy tiếng, rồi cúp máy. Sau đó đột nhiên Lý Hiểu Mẫn lại nhớ đến Bành Vân Phong, chuyện san bằng sân lần trước, Bành Vân Phong làm rất tốt đẹp, chắc chắn gã có thể đoán được lời của Thị trưởng Hạ nói.
Lý Hiểu Mẫn bước khoan thai đến phòng làm việc của Bành Vân Phong, đầu tiên là giả vờ hỏi về công việc, nói chuyện mấy câu, y liền nhắc đến chuyện giờ làm việc của chị Mã giữ thang máy.
Bành Vân Phong là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân kiêm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân, quan hệ giữa gã và Lý Hiểu Mẫn cũng tốt, chỉ nghe vài câu, đã đoán được dụng ý của Lý Hiểu Mẫn, liền cười nói:
– Mỗi ngày làm việc một phút, tiền lương là 1500 tệ, còn cao hơn so với tiền lương của tôi nữa. Lúc bình thường chắc chắn không thấy người đâu rồi, cũng không biết có còn ở trụ sở Thành ủy hay không. Cũng thật là, trụ sở Thành ủy chỉ có một thang máy, người đi cũng ít, chỉ có Bí thư Trần và Thị trưởng Hạ thường đi lên lầu Ủy viên thường vụ, nhưng cũng thường đi thang bộ hơn. Lợi ích quá thấp, cũng đã mấy năm rồi, vẫn giống như mới vậy, lại thêm năm nào cũng trùng tu, cho đến nay cũng không có gì trục trặc…
Mắt Lý Hiểu Mẫn sáng rực lên, vui vẻ ra mặt vỗ vỗ vai Bành Vân Phong:
– Vân Phong, nói ra chúng ta còn là đồng hương, tối nay, tôi mời anh uống rượu.
Bành Vân Phong liền khách sáo:
– Sao lại có thể không biết xấu hổ để anh mời? Khách sáo quá, không cần đâu.
– Không thể được, nhất định phải ngồi cùng nhau một lúc. Nếu không, chính là không nể mặt đồng hương.
Không nhắc đến chức vụ, chỉ nói đến đồng hương, Lý Hiểu Mẫn đánh chiêu bài tình thân.
Bành Vân Phong liền đồng ý:
– Nhất định phải nể mặt Thị trưởng Lý rồi. Rượu của Thị trưởng Lý, cũng nhất định phải uống. Chuyện đồng hương, không thể chối từ được.
Lý Hiểu Mẫn cười ha ha, trong lòng nghĩ từ trước đến nay không ngờ Bành Vân Phong lại hiểu chuyện như vậy, lại biết suy nghĩ như vậy? Thị trưởng Hạ vừa đến, đầu óc chính trị của gã dường như được nâng cao lên không ít. Lẽ nào do gần mực thì đen gần đèn thì sáng, đi theo Thị trưởng Hạ, trình độ chính trị cũng có thể tăng?
Chiều ngày hôm sau vừa hết giờ làm, Hạ Tưởng cùng với Bành Vân Phong, Từ Tử Kỳ, đi dạo trong tòa nhà Thành ủy, cũng để tăng thêm hiểu biết. Vô tình liền đi đến tòa nhà Ủy viên thường vụ – cũng không phải Hạ Tưởng cố ý đi đến đây, mà do Bành Vân Phong vô ý dẫn đường.
Phần lớn các kiến trúc của Tòa nhà Thành ủy đều được xây dựng vào những năm chín mươi, chỉ có tòa nhà Ủy viên thường vụ là mới xây, hơn nữa còn lắp thêm một thang máy. Nhưng cũng không biết vì sao, sau khi tòa nhà Ủy viên thường vụ được xây dựng, chỉ mở một lần Hội nghị thường vụ rồi bỏ đó không dùng đến nữa. Có người nói Bí thư Trần không thích tòa nhà Ủy viên thường vụ, cho rằng phong thủy không tốt, đi vào đó liền cảm thấy đau đầu.
Kết quả là sau này tất cả các Hội nghị thường vụ đều họp ở tòa nhà cũ, mấy triệu tệ đầu tư để xây một tòa nhà, liền bỏ không suốt hơn hai năm. Còn nghe nói có một vị Trưởng phòng Thành ủy từng đề nghị cải tạo tòa nhà Ủy viên thường vụ thành phòng làm việc, giải quyết tình hình văn phòng làm việc ngày càng căng thẳng của tòa nhà Thành ủy. Ai ngờ ý kiến vừa mới được nêu ra, người đó bị điều từ một cơ quan quan trọng đến bộ phận dưỡng lão nhàn hạ, từ đó không còn ai dám đưa ra đề nghị gì về tòa nhà Ủy viên thường vụ nữa.
Tòa nhà Ủy viên thường vụ là tòa nhà mới nhất trong những tòa nhà Thành ủy, cũng là tâm bệnh của tất cả mọi người ở Thiên Trạch.
Ba người bọn Hạ Tưởng đi đến tòa nhà Ủy viên thường vụ, vào thang máy, thang máy vừa lên đến tầng ba, đột nhiên bị hỏng, không lên không xuống mà đứng im ở đó. Từ Tử Kỳ và Bành Vân Phong liền nóng nảy, vội vàng gọi điện cho phòng Hành chính.
Lý Thanh Bần đang họp, đang bàn đến chuyện tiết kiệm chi tiêu, thật sự không thể cắt giảm nhân viên hay chi tiêu nữa. Đang nói đến đoạn cao hứng, đột nhiên điện thoại reo, lão ghét nhất là bị người khác làm phiền lúc đang ở trong phòng họp, liền cầm điện thoại nhìn một cái, không quen, liền không nghe. Nhưng không nghe, điện thoại lại reo, gã bực tức:
– Alo, ai vậy? Đang họp, đợi lát nữa hẵng gọi.
– Trưởng phòng Lý, tôi là Từ Tử Kỳ.
Từ Tử Ký vừa mới nhậm chức thư ký của Hạ Tưởng, số điện thoại của y nhiều người vẫn chưa biết. Giọng nói của y không kiêu ngạo không nịnh nọt, thực tế làm thư ký cho một nhân vật đứng hàng thứ hai, y hoàn toàn có tư cách dùng giọng điệu người trên kẻ dưới để nói chuyện với Lý Thanh Bần. Tuy rằng y mới là Phó phòng, nhưng Lý Thanh Bần tuy là Trưởng phòng, nhưng trên thực tế quyền lực cũng rất thấp,
– Thị trưởng Hạ bị nhốt bên trong thang máy ở Tòa nhà Ủy viên thường vụ, mau cho người đến đi.
Trước tiên Lý Thanh Bần sửng sốt, không thể được, thang máy ở tòa nhà Ủy viên thường vụ suốt năm cũng không dùng được mấy lần, sao có thể hỏng được? Sau đó đột nhiên ý thức được điều gì, liền than thầm, chuyện không hay rồi.
Lão không kịp dặn dò gì, liền kêu nhân viên bảo trì, vội vội vàng vàng chạy đến tòa nhà Ủy viên thường vụ, chạy đến nửa đường dường như lại nghĩ ra điều gì đó, lại gọi điện thoại cho Bao Đại Quang.
Lúc Lý Thanh Bần chạy đến tòa nhà Ủy viên thường vụ, Thị trưởng Hạ đã thoát khỏi đó, lão vội vàng nhận lỗi với Thị trưởng Hạ. Trước tiên tự phê bình, Thị trưởng Hạ cũng sẽ không nổi nóng nữa, chỉ tùy ý hỏi một câu:
– Chẳng phải có người phụ trách quản lý thang máy sao?
Sau đó nhìn đồng hồ, quay người đi.
Từ Tử Kỳ liền đi theo Hạ Tưởng, còn Bành Vân Phong nán lại, nghiêm chỉnh phê bình Lý Thanh Bần một lúc. Lý Thanh Bần khó lòng giãi bày, trong lòng liền than thầm thang máy sao sớm không hỏng muộn không hỏng, lại hỏng ngay lúc Thị trưởng Hạ đang đi? Thật xui xẻo.
Nhưng chuyện xui xẻo còn ở phía sau.
Nghe tin này Phó thị trưởng Lý Hiểu Mẫn liền đến hiện trường, sau khi biết được sự việc liền giận tím mặt, lập tức đuổi việc chị Mã, đồng thời trùng tu thang máy thêm một lần nữa.
– Bây giờ lãnh đạo chỉ bị nhốt bên trong mấy phút, nhưng lần sau nếu kẹt phải chân lãnh đạo thì làm thế nào? Hử? Ai gánh nổi trách nhiệm này? Phải đứng trên lập trường chính trị thật cao để nhìn nhận vấn đề, lão Lý, nếu Thị trưởng Hạ lại hỏi chi tiết năm triệu tệ một năm để trùng tu thang máy chảy đi đâu, thì ông phải giải thích rõ ràng với Thị trưởng Hạ.
Lý Hiểu Mẫn phẩy tay áo bỏ đi.
Bành Vân Phong cũng vỗ vai Lý Thanh Bần vẻ thâm trầm:
– Lão Lý à lão Lý, hồ đồ quá hồ đồ…
Nói một nửa, liền lắc đầu, rời đi.
Lý Thanh Bần ngây ra như phỗng, nửa ngày cũng không bước nổi một bước chân, cho đến khi Bao Đại Quang gọi điện đến, lão mới tỉnh lại, báo cáo tình hình cụ thể với Bao Đại Quang.
Bao Đại Quang trầm ngâm thật lâu sau, cắn răng nói:
– Chị Mã không thể giữ lại, khai trừ. Chi phí trùng tu năm nay, phải ép xuống một chút, đừng quá chướng mắt. Có người muốn chống lại chúng ta rồi, lão Lý, ông nhất định phải kiên định lập trường.
Trong lòng Lý Thanh Bần cảm thấy khó chịu, trên có Thị trưởng Hạ, giữa có Phó thị trưởng Lý và trưởng ban Thư ký Bành, bây giờ lại có Phó trưởng ban thư ký Bao, đều tạo áp lực cho một Trưởng phòng nho nhỏ như lão, lão nào có thể chạy thoát? Lợi lộc cũng không phải một mình lão hưởng, Trưởng ban thư ký Bao đi đầu lại không gánh trọng trách, đều giao cho lão, lão phải giao cho ai đây?
Lý Thanh Bần vốn nghĩ khai trừ chị Mã, sự việc dần dần cũng được êm xuôi, nhưng không ngờ, lão muốn êm xuôi nhưng có người lại muốn lớn chuyện…
Lãnh đạo không quản việc nhỏ, nhưng phải xem người bên cạnh biết vận dụng để phát huy như thế nào. Một chuyện nhỏ như chuyện thang máy, sau này lại trở thành một sự kiện chính trị về việc phân chia quyền lực rất lớn trong Thành ủy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |