– Biết bây giờ là mấy giờ rồi không hả?!
– Làm ăn kiểu gì mà giờ này mới về?!
– Còn bao nhiêu thứ phải làm?!
Vừa dắt xe vào nhà cô Ngọc Nhi, cả đám bạn liền túa ra bao quanh tôi la mắng xỉ vả cái tội đầu xỏ lại đi đứng không đúng giờ. Tôi chỉ biết cười khổ không giải thích được nỗi oan thị màu của mình.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: http://truyensextv1.com/
17h15, còn nửa tiếng.
– Wah…
– Thật là nhìn không ra nha…
– Già hơn mười mấy tuổi đó…
Quyền mập, Thanh Thuỷ, chị Vi liên tục đi quanh tôi và Phương xăm xoe vừa đánh giá. Tôi và Phương nhìn nhau cùng phì cười. Hai đứa tôi mặc trên người hai bộ đồ áo liền quần của nhân viên vệ sinh, ngực đeo thẻ nhân viên, đầu đội nón đồng phục… Đặc biệt là gương mặt già hơn cả chục tuổi của hai đứa tôi lại càng làm mọi người trầm trồ.
Chị Vi đã mời được một ekip hóa trang điện ảnh rất chuyên nghiệp để thành công tạo cho hai đứa tôi hai gương mặt mới. Phương có khuôn mặt góc cạnh hơn, da mặt rỗ nhẹ, viền mắt sâu hóm thêm vào một bia ria mép nhìn hoàn toàn như một gã đàn ông khắc khổ mệt mỏi. Tôi lại được đắp dưới lớp áo vài khối silicon mỏng tạo hình, nhìn tôi mập hơn khá nhiều so với bình thường. Làn da đen nhẻm đặc trưng được phủ qua một lớp phấn màn gần cả nửa thân trên trở nên trắng trẻo hơn. Mí mắt dán xếch hơn một chút, sống mũi đắp cao hơn, thêm vào vài nếp nhăn đặc hữu của người trung niên và đeo lên một cặp mắt kính. Có thể nói là tôi suýt không nhận ra mình trong gương.
– Ủa… Đây là…
Nghe mọi người xì xào ngạc nhiên, tôi quay lại tức thì kêu lên:
– Cô… Cô làm gì?!
Cô Ngọc Nhi thong thả bước xuống cầu thang, nhìn tôi mỉm cười. Cô cũng mặc một bộ đồ nhân viên vệ sinh như hai đứa tôi, tóc búi cao đội lên chiếc nón xanh phô bày chiếc cổ thon dài trắng ngần. Dù chưa hóa trang, nhưng thoạt nhìn đã khó nhận ra cô giáo Ngọc Nhi thường ngày trong bộ áo dài thướt tha dịu dàng.
– Cô đi với em và Phương. – Cô Ngọc Nhi nhoẻn miệng cười, nói.
– Không… Cô đi làm gì?! Rất nguy hiểm mà… – Tôi nhăn nhó.
Cô Ngọc Nhi bước xuống, hai tay chỉnh chỉnh lại cổ áo cho tôi, nhẹ nhàng nói:
– Em còn biết nói là nguy hiểm… Nếu vậy, cô càng phải đi… Cô không muốn ở nhà chờ đợi lo lắng.
– Trời ơi… Đã nói là không được mà… – Tôi bóp bóp trán kêu khổ.
– Em nên nhớ bên Rạng Đông yêu cầu 3 nhân viên vệ sinh túc trực suốt buổi tiệc… Em đi 2 người có khi còn kéo đến nghi ngờ… Nếu họ điện cho Hướng Dương hỏi lại thì sao?!
Tôi nhíu mày thật khó nghĩ. Vì order của Rạng Đông là 3 nhân viên vệ sinh, nếu chúng tôi đi 2 rất dễ gây nghi ngờ hỏi han lung tung. Ban đầu tôi còn dự tính là do ba đứa con trai chúng tôi đi… Nhưng chợt nhớ lại Quyền mập không biết bơi, mà con sông kia có thể là lối thoát duy nhất của chúng tôi nếu gặp nguy hiểm. Cô Ngọc Nhi có thể khả năng bơi sông không giỏi như tôi, nhưng bơi lội là môn thể thao cô dùng để rèn luyện cơ thể.
– Tao nghĩ không sao đâu! Cứ để cô Ngọc Nhi đi theo… Để cô làm mấy việc vệ sinh càng dễ cho người trên tàu ít chú ý đến hành động của tao với mày… – Phương quay qua nói.
Tôi nhìn nó lại nhìn qua gương mặt xinh đẹp chờ mong của cô Ngọc Nhi, mím môi gật đầu. Chợt nói tiếp:
– Nhưng bên hóa trang về rồi… Cô phải làm sao?!
– Hi hi… Dễ mà… – Cô Ngọc Nhi che miệng cười. – Phụ nữ nào không biết hóa trang chứ?!
– Phải ah… Để em giúp chị… – Chị Vi reo lên.
– Em nữa… Em cũng rất giỏi ah… – Thanh Thuỷ nhao nhao.
… Bạn đang đọc truyện Số đỏ tại nguồn: http://truyensextv1.com/so-do/
17h45.
Bầu trời nhuộm lên một màu vàng nhạt trong vắt không một gợn mây nhuộm, báo hiệu một đêm đẹp và đáng nhớ. Bến Bạch Đằng xe cộ tấp nập hối hả như những con ong chen chút tìm lối về tổ. Một chiếc du thuyền trắng tinh thật lớn chễm chệ uy nghi thu hút ánh mắt bao nhiêu người đi đường…
Một chiếc xe van cũ dán Logo công ty dịch vụ vệ sinh Hướng Dương chậm rãi tiến vào lối ra vào, đỗ lại. Ba nhân viên vệ sinh bước xuống lặng lẽ tháo dỡ thiết bị hạ xuống chuẩn bị lên tàu.
Chợt ngay lúc này điện thoại tôi rung lên. Tôi hơi nhíu mày rút điện thoại ra nhìn xuống. Không ngờ chị Vi lại gọi tôi vào lúc này… Tôi nhấc máy áp lên tai.
“Phong… Chị về nhà phát hiện ra Vân Nhu đã không còn ở nhà…” – Giọng nói của chị Vi gấp gáp.
– Sao lại như vậy?! – Tôi nhíu chặt hàng lông mày.
“Chị hỏi ba thì ba nói Vân Nhu rời đi lúc 15h30… Lúc đi con bé dường như đang khóc…”
– Khóc sao?! Tại sao Vân Nhu lại khóc?! Mười lăm giờ ba mươi… Mười lăm giờ ba mươi phút sao?!
… Bạn đang đọc truyện Số đỏ tại nguồn: http://truyensextv1.com/so-do/
Có thể nói Vân Nhu hiện nay đã cứng cỏi hơn vài tháng trước rất nhiều… Nếu để cho Vân Nhu phải khóc, có lẽ trên đời này chỉ có thể liên quan đến hai người là mẹ nàng và tôi. Tôi chợt nhớ đến những chuyện mình đang làm với Hạ Kỳ trong quãng thời gian đó… Lòng có chút chột dạ. Sẽ không phải là Hạ Kỳ cố tình chuyển cho Vân Nhu xem cái gì chứ?! Đầu tôi nở to ra rối tinh rối mù…
“Chị cũng không biết Vân Nhu đi đâu… Chị xin lỗi…”
– Không sao. Em biết Vân Nhu đi đâu rồi…
Tôi tắt điện thoại, hai mắt nheo lại nhìn về phía xa xa. Phương và cô Ngọc Nhi cũng nhìn theo ánh mắt tôi mà ngạc nhiên thảng thốt. Trước ánh mắt chúng tôi, chiếc Mercedes S500 màu đen bóng đỗ lại trước lối đi trải thảm đỏ dẫn lên du thuyền… Người bảo vệ vội vàng bước tới mở cửa, một bóng dáng quen thuộc bước xuống. Vân Nhu hôm nay thật lộng lẫy… Nàng mặc một bộ váy dài trắng xà cừ đính pha lê óng ánh. Bộ váy ôm sát cơ thể phô bày những đường cong gợn sóng hút mắt khi nàng sải bước lên tàu…
– Không phải em nói Vân Nhu sẽ không tới sao?! – Cô Ngọc Nhi tròn mắt quay qua tôi hỏi.
Tôi nhìn cô nhăn nhó khổ sở không biết giải thích thế nào. Lá bài tẩy duy nhất tôi dựa vào để đánh cược với lão Công đã phơi bày trước ánh sáng. Tôi nhận ra mình đã sập bẫy của Hạ Kỳ… Cô ta muốn giam giữ tôi là lý do phụ, lý do chính là dùng tôi để chọc giận Vân Nhu xuất hiện. Có lẽ cô ta đã chụp hình tôi lúc còn mê mang chưa tỉnh và gửi cho Vân Nhu.
Tôi hít sâu một hơi, nhìn sâu vào mắt cô Ngọc Nhi nói:
– Chuyện lần này em e là sẽ có nhiều thay đổi… Sẽ rất nguy hiểm nếu cô đi theo.
– Không… – Cô Ngọc Nhi vừa lắc đầu phản đối, tôi liền nắm chặt tay cô, ngăn lại.
– Nếu cô sợ em gặp nguy hiểm… trước hết bản thân cô phải an toàn… thì em và Phương sẽ không vướng bận lo lắng cho cô… cô không được lên tàu. – Tôi gằn giọng kiên quyết.
Cô Ngọc Nhi hai mắt hơi ươn ướt nhìn tôi, rồi gật đầu. Ngay lập tức, tôi kéo tay cô đi về dãy xe taxi đang đậu…
– Cô tự đi về được… Phong…
Tôi không cho cô Ngọc Nhi nói. Mở cửa một chiếc taxi cho cô bước lên… Tôi nói luôn địa chỉ cho người tài xế. Chiếc taxi chậm chậm quay đầu hòa vào dòng xe… Qua lớp cửa kính đôi mắt đỏ hoe của cô Ngọc Nhi còn mãi nhìn vào tôi không rời.
– Mày nên suy nghĩ lại trước khi… – Tôi quay lại chỗ Phương đứng, nói.
– Haizz… Lằng nhằng như đàn bà… Đi thôi… – Phương cúi xuống ôm cái máy hút bụi, xách túi đồ nghề bước đi.
Tôi cũng không nói nhiều nữa… Quả thật trận đấu này không có Phương thì tôi cầm chắc thất bại, cũng không cần che giấu thân phận làm gì nữa… Tôi lấy các dụng cụ vệ sinh khác, đi nhanh theo nó.
Đến trước cây cầu thép trải thảm đỏ nối lên tàu, một gã nhân viên bảo vệ mặc vest đen giơ tay chặn chúng tôi lại… Tôi rút tờ giấy giới thiệu có mộc đỏ của công ty Hướng Dương, kèm theo đơn đặt hàng của Rạng Đông đưa cho hắn.
– Tại sao yêu cầu ba người chỉ có hai người đến?! Khi nãy tôi thấy các anh có ba người mà?! – Gã bảo vệ nhìn tôi dò hỏi.
– À, con bé kia nó đau bụng phụ nữ bất chợt… – Tôi làm giọng nói mình hơi ồm ồm già đi hơn tuổi. – Lần này về tôi sẽ báo cáo sếp đuổi việc nó… Thật là phiền phức quá mà.
Gã bảo vệ cúi xuống lục túi đồ nghề chúng tôi mang theo, vừa kiểm tra vừa hỏi:
– Hai anh sao tôi không thấy quen mặt nhỉ?! Liệu có biết vệ sinh du thuyền không?!
– Hơ hơ… Hai đứa tôi chuyên vệ sinh du thuyền mà anh Hai! Whisky, Seahorse, Mermaid… bao nhiêu chiếc danh tiếng ở Sài Gòn này đều đã làm qua… – Tôi lẩm nhẩm liệt kê, giọng nói cố tình ra vẻ tự hào.
– Hừ… Ba chiếc mèo quào đó có mẹ gì ghê gớm… Chả là gì so với Hennessy…
Đúng như tôi dự đoán, lời nói của tôi chạm đến niềm tự hào chức nghiệp của gã bảo vệ. Hắn bĩu môi khinh thường hai đứa tôi… Nhưng cũng vì vậy mà sự đa nghi của hắn giảm bớt nhiều. Sau khi dùng máy quét kiểm tra toàn thân hai đứa tôi, gã phất tay:
– Thôi, lên đi. Nhớ có cái gì không biết thì hỏi nhân viên, làm bậy làm bạ… hai người đền không nổi đâu. Nghe chưa?!
– Dạ, cảm ơn anh Hai…
Tôi làm ra vẻ khúm núm kéo thằng Phương khệ nệ xách đồ nghề đi qua cây cầu nối bước lên du thuyền. Vừa bước lên boong thuyền ngay lập tức có một người đàn ông mặc vest trắng với huy hiệu vàng óng ánh ghi chữ “manager” ngoắc tay ra hiệu cho hai đứa tôi bước tới…
– Bây giờ khách đã tới… Các anh không được làm ồn. Chỉ túc trực ở bên dưới deck thôi. Nếu có nhu cầu vệ sinh phát sinh sẽ có người thông báo cho hai anh… Vì tránh làm ồn khách vui chơi, các anh không được dùng máy hút bụi… Chỉ dùng máy hút bụi sau bữa tiệc khi vệ sinh tổng thể thôi. – Tên quản lý nói với hai đứa tôi, mắt cũng không nhìn chúng tôi một lần.
– Vâng, chúng tôi đã biết. – Phương gật gật đầu.
– À khoan… – Chúng tôi vừa định đi, gã quản lý lại kêu lại. – Theo kế hoạch giữa buổi tiệc, khoảng 8h30 sẽ có tiết mục cắt bánh kem và đốt pháo hoa ở mũi tàu… Lúc đó theo yêu cầu đặc biệt của khách, họ muốn sự riêng tư tuyệt đối, nên điện sẽ tắt và toàn bộ nhân viên phục vụ trên tàu sẽ lui xuống bên dưới deck khu vực phòng khách ngồi chờ. Hai anh lúc nào thấy cắt điện có tiếng nhạc Happy Birthday thì tự tìm đường về nơi quy định… Không được đi lung tung, biết chưa??
– Vâng, chúng tôi đã hiểu. – Tôi gật đầu.
Tôi và Phương lầm lũi đi vào lối dẫn đi xuống bậc thang. Lối đi ngang qua phòng khách, từ xa tôi đã thấy Vân Nhu và lão Công ngồi trên Sofa… Nàng có vẻ bồn chồn thấp thỏm nhìn quanh, ánh mắt lướt qua tôi không dừng lại lần nào. Dưới lớp hóa trang công phu này, Vân Nhu không nhận ra tôi và Phương. Tôi cũng không nói cho nàng biết chúng tôi sẽ đội lốt nhân viên vệ sinh để lên tàu.
“Hai anh kia…” – Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng.
Tôi và Phương quay lại. Một người đàn ông mặc trang phục vest trắng cấp quản lý như gã phía trên kia đang nhìn chúng tôi chằm chằm dò xét…
– Hai anh là người của Hướng Dương?! – Ông ta hỏi.
– Vâng, nhưng chúng tôi chưa làm trên tàu này lần nào. – Tôi nói.
– Ra vậy ah… Vậy quản lý Tuấn dạo này có khỏe không?! – Ông ta hỏi, ánh mắt quan sát vẻ mặt của chúng tôi.
Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng tôi… Tôi biết khi người quản lý này khi ngờ đặt một câu hỏi thăm dò như vậy cửa ải này sẽ khó qua. Quản lý Tuấn có thể là một nhân vật dựng lên cho chúng tôi sập bẫy, cũng có thể là nhân vật thật nhưng nếu là nhân viên của Hướng Dương sẽ biết tình trạng sức khỏe đặc biệt của ông ta… Nên trả lời hay không trả lời?! Ngay lúc tôi đang rối rắm chưa biết trả lời thế nào thì sau lưng lại vang lên một giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc:
“Anh làm ơn chỉ đường tôi đến nhà vệ sinh…”
Nghe giọng Vân Nhu, lòng tôi rung lên… hơi cúi đầu tránh sang một bên. Nàng lướt qua tôi và Phương để lại một mùi nước hoa thoang thoảng quen thuộc. Người quản lý vội tươi cười niềm nở, nói:
– Vâng, mời cô đi lối này…
Ông ta không để ý đến chúng tôi nữa, lịch sự đi trước dẫn đường cho Vân Nhu… Tôi lau mồ hôi trán theo thói quen, dù lớp hóa trang khá dày làm tôi không rịn ra được chút mồ hôi nào. Nhìn theo dáng người yểu điệu thướt tha đi xa dần, tôi như cảm giác được Vân Nhu đang rất giận mình… Tôi đã giấu diếm nàng đi gặp mặt Hạ Kỳ để bị dính bẫy của cô ta.
– Đi thôi…
Tôi và Phương ngay lập tức rẽ vào lối dẫn đến hai căn phòng ngủ…
– Vân Nhu nhận ra mày rồi… – Phương nói nhỏ bên tai tôi.
– Ừ, chắc nàng nhận ra giọng nói của tao…
Trong hành lang hẹp, trước mặt chúng tôi hiện ra hai cánh cửa phòng… Bên trái là căn phòng nằm dưới phòng khách, bên phải là căn phòng tôi dự đoán sẽ giam cầm mẹ Vân Nhu. Ngay lập tức Phương bước đến căn bên phải, thử vặn cửa, cửa khóa. Nó rút từ túi quần ra một chùm chìa khóa vạn năng… Phương dùng 2 thanh thép nhỏ chọc vào khe ổ khóa, vặn vặn lần mò, vẻ mặt đăm chiêu căng thẳng. Để chuẩn bị cho kế hoạch này, Phương đã tìm đến một sư phụ chuyên mở khóa mất hai buổi rèn luyện.
“Cách”.
– Được rồi… – Phương vui vẻ reo lên.
Tôi lập tức đẩy mở cánh cửa phòng, ánh mắt nhìn vào trong liền mừng rỡ reo lên:
– Cô…
Người phụ nữ đang thấp thỏm đi qua đi lại trong phòng không ai khác chính là cô Vân Huyền, mẹ Vân Nhu. Bà thấy tôi và Phương bước vào liền ngạc nhiên nhìn chằm chằm… Phương xách mấy túi đồ vào trong phòng, đóng chặt cửa lại, khóa trái bên trong. Phương lập tức lấy dụng cụ ra bước lại khung cửa sổ, cố tháo dỡ thật nhanh…
– Con… Tuấn Phong đây…
Mẹ Vân Nhu nhìn tôi dò xét mấy lượt rồi như xác định được đúng là tôi, bà mừng rỡ túm tay tôi hỏi:
– Phong… Cậu Sỹ đâu?!
Câu hỏi đầu tiên của mẹ Vân Nhu làm tôi sững người ấp úng.
– Cậu… Sỹ nào ạ?!
Bà trợn trừng mắt nhìn tôi, như thấy được vẻ ngơ ngác của tôi là thật… Bà thở dài thườn thượt, chán nản ngồi phịch xuống giường.
– Cậu Sỹ là ai ạ?! – Tôi nhíu mày khó hiểu, hỏi lại.
– Là cảnh sát… là chồng của cô giáo Thuỳ của Vân Nhu… Trưởng phòng Cảnh sát hình sự thành phố… cũng là người thân tín của cô… – Bà nói giọng đầy thất vọng. – Cô còn nghĩ là nhắn như vậy Vân Nhu sẽ hiểu… Ai ngờ con bé này…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Số đỏ |
Tác giả | 69deluxe |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Thuốc kích dục, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện người lớn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 19/01/2020 06:29 (GMT+7) |