“Hừ… Tránh tôi ra…” – Gã đàn ông kia còn giận dỗi.
“Em yêu ai… không lẽ anh không biết…” – Gã trai trẻ chồm qua, đặt lên môi gã kia một nụ hôn.
“Mẹ ơi!” Tôi suýt nôn hết đĩa cơm tấm ăn hồi trưa ra ngoài. Tôi thấy mình thật nhảm nhí, đang yên đang lành tự nhiên chui vô xó này nhìn lén hai thằng pê đê hôn hít nhau. Nhưng vừa dợm chân định bỏ đi, một câu nói vang lên bên trong làm tôi dừng phắt lại.
“Đã nói bao nhiêu lần… Không chơi được với con Tám mèo kia mà em có nghe đâu?! Bây giờ thì hay rồi. Trốn chui trốn nhủi…”
Hai mắt tôi sáng lên, mừng rỡ như điên… Qua lời của gã đàn ông kia, tôi có thể khẳng định mình vừa tìm được một trong những kẻ đã cùng Tám mèo tham gia trò hiếp dâm dơ bẩn kia.
“Người ta chỉ ham vui chút thôi mà… Em chỉ đứng xem có làm gì đâu?!”
“Anh mà tin em được anh chết liền… Đứng xem… Đứng xem…”
“Thôi mà… Xin lỗi mấy ngày rồi còn giận nga… Mà anh mới nói… chỉ là hai đứa kia nhỏ như sinh viên thôi… có phải cảnh sát đâu… Có thể tụi nó tìm Hùng béo là thật thì sao?”
“Chưa chắc đâu… Đừng tưởng bở… Cả tuần này cứ ở nhà yên cho anh…”
Ngay lúc này, điện thoại tôi lại rung lên. May thở phào may mắn vì mình đã tắt âm thanh. Tôi rút điện thoại, thấy số của Thanh Thuỷ thì hơi nhíu mày, rồi tắt đi. Nàng có lẽ chờ lâu, đã hết kiên nhẫn rồi.
Tôi lấy điện thoại áp lên lỗ hổng trên vách, zoom vào thật gần, chụp khuôn mặt gã trai trẻ. Rồi bấm số anh Tín, gửi ngay vị trí (send location) căn nhà cho anh, cả tấm hình vừa chụp, kèm một lời nhắn: “Đối tượng tham gia cùng Tám mèo, nam, tuổi 17 – 18”.
“Nhưng mà… không được… Thứ Sáu anh Tùng đã hẹn em rồi…” – Bên trong lại vang lên tiếng nỉ non của gã trai trẻ kia.
“Anh anh cái gì? Sao không ở với nó luôn đi…” – Gã đàn ông như đang ghen, gắt lên.
“Trời ơi, sao tui khổ vậy nè…” – Gã trai trẻ mếu máo. – “Em đi bán thân để lấy tiền nuôi ai?! Có phải cho em mua sắm hay chưng diện gì đâu?!”
“Thôi… Thôi… Nín… Ngoan anh thương…” – Gã kia vỗ về an ủi.
“Thương yêu cái gì?? Hở ra là ghen tuông… Người ta làm tới… giáo viên ưu tú trường Hồng Nghĩa, còn muốn bỏ tiền ra thuê nhà riêng cho em… Em không thương anh thì sao phải ở trong cái xó xỉnh này hả?!”
Ngay lúc này, điện thoại tôi lại rung lên. Tôi thấy số Thanh Thuỷ liền tắt đi.
Thật sự lúc này đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng chỉ còn mỗi thanh âm nghẹn ngào ỏn ẻn của gã trai trẻ kia… “Thứ Sáu anh Tùng đã hẹn em… giáo viên ưu tú trường Hồng Nghĩa…” đây là chuyện gì?!
Chợt nhớ đến vẻ yếu ớt khiếp sợ của tên Tùng đêm qua tôi đã có chút nghi ngờ. Nhớ lại chuyện cô Ngọc Nhi kể lại, tôi càng thêm khẳng định. Và bây giờ sự thật đã rõ ràng… Thầy Tùng, giáo viên ưu tú, tấm gương sáng chói của trường PTTH Hồng Nghĩa lại là người của giới tính thứ ba.
Mọi chuyện trở nên logic thông suốt… Không một thằng đàn ông nào cam tâm tình nguyện nhường người yêu của mình cho người khác, dù người đó là bố đẻ của mình. Hắn có lẽ đã sử dụng cô Ngọc Nhi như một bức bình phong che đậy giới tính thật của mình. Ông bố đốn mạt của hắn lại không nhịn được trước nhan sắc của con dâu tương lai, trong khi thằng con thì thờ ơ vô cảm.
Tôi thấy mình như chạm vào một cột mốc đột phá quan trọng để lột trần bộ mặt ghê tởm của cha con tên Tùng. Nhưng… mặt tôi liền tối sầm lại. Tôi bắt đầu hối hận đã gửi vị trí gã trai trẻ này cho anh Tín. Nếu anh bắt hắn, vậy cơ hội mong manh duy nhất của tôi liền vuột mất. Tôi phải làm thế nào đây?!
Điện thoại lại rung lên… Lại là Thanh Thuỷ, tôi tắt máy. Tôi bắt đầu hơi bực mình khó chịu vì sự thiếu kiên nhẫn của nàng.
Tôi hít sâu một hơi, bình tĩnh nghĩ lại. Dù gã trai trẻ này không bị bắt thì tôi hầu như cũng không có cơ hội nào… Có lẽ kết quả tốt nhất tôi có thể làm là theo dõi và báo cảnh sát khi tên Tùng và thằng trai bao này đi khách sạn. Dù vậy thì thế nào? Tội mua bán dâm chẳng qua là một tờ giấy phạt hành chính không có chút ý nghĩa gì.
… Bạn đang đọc truyện Số đỏ tại nguồn: http://truyensextv1.com/so-do/
Tôi chán nản lắc đầu, xoay người chậm rãi rút lui. Lầm lũi đi thẳng ra theo lối cũ ra ngoài, về đến chỗ đậu xe, tôi chợt sững người. Thanh Thuỷ không biết đã đi đâu, không còn bóng dáng. Nàng có thể đi đâu chứ?! Chợt nhớ đến mấy cuộc điện thoại liên tục của Thuỷ, tôi chợt dâng lên một nỗi bất an.
Tôi rút điện thoại, bấm số gọi ngay lại cho Thuỷ. Không gọi được, nàng đã tắt điện thoại. Tôi lo lắng bấm lại lần nữa. Vẫn không được. Tôi chợt nhận ra một ô cửa sổ nhỏ báo tin nhắn trong hộp thư thoại. Vội mở ra áp điện thoại lên tai:
“Anh Phong… Em thấy Tám mèo…” – Giọng Thuỷ gấp gáp vang lên trong điện thoại. – “Hắn đeo khăn bịt mặt, nhưng em thấy được hình xăm Kitty trên vai hắn… Em gọi anh không được. Bây giờ em sẽ đi theo. Hắn đi bộ về hướng Phà Phú Định… Tút… Tút…”
– Không… Đừng đi theo…
Tôi gấp rút chạy về hướng bến phà, tay bấm tin nhắn thoại thứ hai áp lên tai. Giọng Thanh Thuỷ vang lên, hổn hển như vừa đi vừa nói…
“Em gửi xe ở Bãi của bến Phà Phú Định. Tám mèo đi vào con hẻm nhỏ bên trái… Phía trước là tủ thuốc lá nhỏ… Khoan đã… Hắn đi đâu rồi… Á… Bỏ tay… Buông tôi ra… Tút… Tút…”
“Không xong rồi…” Tôi nghiến răng chạy thật nhanh. Thanh Thuỷ có lẽ đã bị Tám mèo bắt. Hắn biết mặt nàng, rất có thể đã biết nàng đang truy tìm hắn. Tôi vừa chạy vừa bấm điện thoại chuyển thành chế độ share location (vị trí) của mình cho Phương và anh Tín.
Chạy được ba trăm mét, tôi lướt qua bãi xe phía trước ngã rẽ vào bến. Tôi chưa bao giờ đặt chân đến đây, mà chỉ thấy qua vị trí trên bản đồ. Nơi đây rộng lớn hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Những chiếc xà lan lớn chở hàng đậu dài dài nối đuôi nhau… Người xe lên xuống tấp nập không ngớt. Tôi rất nhanh thấy được một con hẻm nhỏ ngay phía trước cổng bến, có một bà lão ngồi trước tủ thuốc nhỏ.
Tôi đi ngay vào… Con hẻm này rất nhỏ được tạo ra từ vách tường rào của bến phà và vách gỗ sau lưng dãy nhà dân. Nó như một lối đi tắt dẫn sang một nơi khác, không phải đường vào nhà của ai hết. Tôi bước đi sâu vào trong, không chậm, cũng không quá nhanh, đủ để ứng phó đòn tập kích bất ngờ từ những ngã rẽ ngang khuất tầm nhìn.
“Đây là…”
Tôi chợt dừng lại, ngờ ngợ nhìn một chiếc giày sandal trắng lấm lem bùn đất. Nhận ra đây là giày sandal của Thanh Thuỷ, lòng tôi liền trầm xuống. Tôi vội vàng đi thẳng đến trước. Qua hết con hẻm cặp theo bờ tường tôi lại gặp một khoảng sân trống rất lớn. Không còn dấu vết gì của Thuỷ. Tôi nhíu mày suy nghĩ. Thanh Thuỷ không nhỏ bé như một đứa trẻ, để mang nàng đi với một chân không mang giày… Tối thiểu phải là hai người đàn ông cùng ra tay. Và họ cũng không dại gì mang một đứa con gái bị khống chế đi thẳng ra đây, vì khoảng sân rộng này không có gì che chắn… Thanh Thuỷ chỉ có thể đang bị nhốt đâu đó trong dãy nhà tôi vừa đi qua.
Tôi âm thầm quay lại. Chiều dài con hẻm này khoảng 300 mét. Những căn nhà ọp ẹp sát khít tầng tầng như một rừng lau không có khe hở… Nơi này tôi ước tính có đến cả vài trăm căn nhà như vậy. Nhìn lên bầu trời ráng chiều gần tối, tôi nhíu mày lo lắng. Làm sao tôi có thể tìm ra Thuỷ trong mớ hỗn độn này.
Tôi chợt lóe lên một suy nghĩ liều mạng. “Nếu không thể tìm ra Thuỷ, thì mình có thể để chúng mang mình đi gặp nàng”. Bắt đầu từ nơi có chiếc giày rơi của Thuỷ, tôi chọn một con hẻm khá tối tăm đi vào. Vừa đi, hai tay tôi che lên miệng làm loa bắt đầu gọi lớn:
“Thuỷ ơi… Em ở đâu??”
“Thuỷ ơi… Em đang ở đâu?!”
Qua một lớp nhà đầu tiên, tiếng hô lớn của tôi bắt đầu có người chú ý. Vô số ánh mắt nhìn vào tôi bộc lộ nhiều cảm xúc khác nhau: Tò mò, bực tức, nghi hoặc… Nhưng chỉ thế mà thôi. Không một ai quan tâm hỏi han gì. Những kẻ sống ở nơi tối tăm không có ánh sáng này dường như đã vô cảm với tất cả mọi thứ xung quanh. Tôi đã sớm biết như thế. Tôi gọi tìm người, không mong chờ Thuỷ trả lời mình, mà để những gã kia biết tôi đã tới.
“Thuỷ ơi, em đang ở đâu?!”
Tôi vừa đi vừa gọi và bắt đầu cảm giác một số ánh mắt khác thường đang quan sát mình. Con mồi đã gần dính câu…
“Ê…” – Có tiếng gọi sau lưng, tôi quay lại.
Sau lưng tôi là một gã đàn ông cao lớn, vai u thịt bắp, môi bôi son nổi bật trên phần cằm da xanh rì của lớp râu được cạo nhẵn… làm tôi thấy ghê ghê cả người.
– Phải anh tìm con bé mặc quần jean áo sơ mi trắng không?! – Giọng ồm ồm lại cố tỏ ra nhỏ nhẹ làm tai tôi ngưa ngứa.
– Đúng rồi! Anh thấy bạn tôi ở đâu sao?! – Tôi ra vẻ mừng rỡ hỏi dồn.
– Anh cái gì chứ?! – Hắn lầm bầm, rồi ngoắc tay tôi. – Đi theo tui, tui thấy nó bên kia…
Tôi gật đầu lia lịa, vội bước theo hắn. Đi qua hai con ngõ nhỏ bằng một người đi. Tôi nhận ra mình đặt chân vào một lối đi nhỏ, ngăn cách hai bên bằng vách tôn sét rỉ lẫn gỗ ván mục rệu rã… Dường như nơi này không còn ánh mắt nào nhìn thấy tôi lẫn gã đàn ông trước mặt. Gã đàn ông chợt dừng lại, quay đầu nhìn tôi… Tôi hơi nhíu mày ngạc nhiên nhìn lại gã. Chợt từ ánh phản chiếu trong tròng mắt gã, thôi thấy một vật thẳng dài từ phía sau lao xuống đầu mình với tốc độ cực nhanh… Tôi chỉ kịp nghiêng đầu ra trước, hai vai gồng cứng vồng lên cao…
“Chát”…
“Đau ah” Một cảm giác đau buốt trên vai và sau đầu làm tôi choáng váng. Tôi ngã dụi về phía trước, thẳng vào hai cánh tay hộ pháp đón chờ sẵn của gã đàn ông phía trước.
“Mang nó đi nhanh…”
Một giọng nói khác ồm ồm vang lên phía sau. Âm thanh lục đục của khúc gỗ bị ném xuống đất… Rồi hai chân tôi bị giở lên, cả người đung đưa nâng bổng đi tới. Tôi nhắm chặt hai mắt, nghiến răng chịu đựng cơn đau ê ẩm. Khoảnh khắc vừa rồi tôi đã kịp dùng vai đỡ phần lớn lực đạo của cú đánh từ phía sau. Dù gáy cũng trúng đòn, nhưng tôi không bất tỉnh như hai gã nghĩ.
“Mở cửa…”
Hai gã đã tính toán đoạn đường đưa tôi về, chỉ vài chục thước từ chỗ tôi bị đánh lén. Âm thanh cánh cửa ọp ẹp bằng tôn rung động rồi mở ra… Tôi bị mang vào trong, ném thẳng trên nền đất làm một bên mặt đập xuống ê ẩm.
– Ưm… ưm…
Có tiếng ư ử tắc nghẽn của con gái bị nhét khăn trong miệng vang lên bên tai tôi. Tôi nhận ra tiếng của Thanh Thuỷ, thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng có lẽ hoảng sợ khi nhìn thấy tôi bị đem vào ném xuống đất như heo chết. Tôi không nhìn Thuỷ, càng không thể cho nàng biết mình đang giả vờ.
Hai ba người bắt đầu dùng dây trói chân tay tôi lại, tôi không hề phản kháng. Nhiệm vụ của tôi đến đây có thể nói là hoàn thành mỹ mãn. Điện thoại tôi vẫn ở chế độ share location… Tôi có thể giả ngất nằm đây đánh một giấc đợi hai nhóm người kia giải cứu. Nhưng mọi việc dường như không đơn giản như tôi nghĩ…
“Chị Bảy, giờ mình làm gì với hai đứa nó…” – Giọng ỏn ẻn của Tám mèo vang lên.
Có lẽ hắn và đồng bọn còn lại đều ở đây. Và kẻ có tiếng nói quyết định có biệt hiệu là chị Bảy. Lúc này một giọng nói the thé vang lên:
“Thì chờ đến mai ghe lên, mình đi lánh nạn vài tháng… Hai đứa nó cứ trói ở đây! Tới lúc chúng nó thoát được thì mình đã đi xa mãi tới đâu rồi…”
“Chị Bảy, em thấy…” – Giọng nói của gã đàn ông dẫn tôi vào ổ mai phục nói. – “Con nhỏ kia thì thôi đi… Còn thằng này… hắc hắc… Đẹp trai lại cứng cáp như vậy… Hay là…”
“Ha ha… tùy tụi mày thôi… Tao thấy nó cũng nóng rang cả người…”
“Mẹ ơi… Không phải chứ?!” Tôi kêu gào trong đầu. Trăm tính, ngàn tính tôi lại không nghĩ mình tự dâng mình lên cho đám bệnh hoạn này ah. Tôi chỉ nghĩ đến an toàn của Thanh Thuỷ, lại không ngờ rằng kẻ bị nguy hiểm lại chính là bản thân mình ah. Biết vậy tôi đã không để chúng trói tay chân mình… Ôi… kiếp chim lợn lần này sẽ ô nhục muôn đời sao?!
– Ưm… – Thanh Thuỷ vô lực phản đối.
Một bàn tay thô kệch túm lấy dây nịt tôi bắt đầu cởi. Tôi nghiến răng, hít một hơi thật sâu, hai mắt mở ra tràn ngập tức giận… Cả người đang bất động chợt vùng lên. Hai chân trói chặt đạp mạnh vào mặt gã đàn ông bên cạnh.
– Ui chao… – Gã la lên, ngã ngửa ra đất.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Số đỏ |
Tác giả | 69deluxe |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Thuốc kích dục, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện người lớn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 19/01/2020 06:29 (GMT+7) |