Bành Tiêu Nhiễm cùng Đại trưởng lão vừa tiến vào đại sảnh chính điện thì một tiếng quát ngay tức thì vang lên nhắm thẳng vào nàng không một chút nể nang, mở miệng là một lão giả có thân hình tráng kiện với làn da màu đồng khá bắt mắt cùng khí tức cực cường… ở ngay tại Bạch Hổ Môn mà dám chỉ mặt gọi tên môn chủ với giọng điệu trách mắng là điều đại nghịch thế nhưng kỳ lạ là mấy nghìn tên võ giả xung quanh không có bất cứ kẻ nào dám tỏ thái độ cho dù là nhỏ nhất.
“Thủy lão, ngài sợ sao?”
Bị chất vấn ngay tại chính điện nhưng Bành Tiêu Nhiễm lại không hề tức giận, nàng chỉ nhìn đến lão giả mở miệng cười nhạt nói.
“Sợ… lão phu sao có thể không sợ? Trong đời ta đã va chạm không ít cao thủ nhưng chỉ thử cảm nhận lấy khí tức từ cái chiến thuyền dẫn đầu kia thì Thủy Đạo Càn này đã muốn cao chạy xa bay. Nói cho ta biết Bạch Hổ Môn các ngươi rốt cuộc trêu chọc tồn tại đáng sợ nào ở đại địa?”
Râu tóc dựng đứng vì giận dữ khôn cùng, Thủy lão trừng mắt nhìn Bành Tiêu Nhiễm quát to, cao thủ có cảm giác của cao thủ và là Tiên Thiên võ giả nên Thủy Đạo Càn dĩ nhiên mẫn cảm hơn xa người thường, lão biết chắc chắn trên con thuyền chiến dẫn đầu kia có một kẻ rất nguy hiểm… rất khủng bố.
“Nếu Đông Hải nhất tộc các vị sợ thì có thể rút lui, Bạch Hổ Môn ta có sống có chết cũng sẽ không liên lụy đến các vị!”
Biển cả rộng lớn và có vô số các bộ tộc sinh sống thế nên cũng không thiếu những hải tộc hùng mạnh, Đông Hải nhất tộc không được tính là mạnh nhất nhưng cũng đã tồn tại hơn nghìn năm, nội tình khá thâm sâu và quan trọng nhất là có giao tình với Bạch Hổ Môn từ thời xa xưa chính là lý do Bành Tiêu Nhiễm dùng đến đại lượng tài nguyên của môn phái để tìm đến sự trợ giúp từ bộ tộc này…
… người tính không bằng trời tính, đến trong mơ thì Bành Tiêu Nhiễm cũng không thể tưởng tượng được Ma Tông dù mới thành lập lại có thể huy động được một đội quân hùng mạnh đến vậy, nếu đặt nàng ở vị trí Đông Hải nhất tộc cũng sẽ không vì một phần tài nguyên để mà trêu chọc phải đại địch đáng sợ như thế nên hải tộc có rút lui cũng là điều dễ hiểu.
“Được, khi xưa chúng ta nợ Bạch Hổ Môn các ngươi một lần nhưng đã báo đáp đầy đủ, lần này thật thứ lỗi chúng ta…”
Rất thưởng thức tính cách của Bành Tiêu Nhiễm nhưng Thủy Đạo Càn không phải là người sĩ diện, lão phải đặt lợi ích của bộ tộc lên hàng đầu nên quyết tâm rút lui cơ mà lời nói của lão còn chưa kết thúc thì một kẻ khác đã xen ngang.
“Khoan đã, bản thiếu chủ có một lời đề nghị!” Lên tiếng là một người trong đội ngũ Đông Hải nhất tộc, hắn khá trẻ cùng cách ăn mặc tuyệt đối sang trọng hơn những kẻ còn lại và có vẻ như địa vị hoàn toàn khác biệt.
“Thiếu chủ, địch nhân quá hùng mạnh!” Sửng sốt trước việc bị cắt ngang lời nhưng Thủy Đạo Càn lại không tức giận mà hoảng hốt nhìn đến gã thanh niên gấp rút khuyên nhủ, cho dù là Tiên Thiên siêu cấp cao thủ thì trước con trai của tộc trưởng thì lão cũng phải cung kính.
“Bành môn chủ, Đông Hải nhất tộc ta sẽ trợ giúp Bạch Hổ Môn lần này nhưng bản thiếu chủ có hai điều kiện, không biết các vị có thể đáp ứng?”
Khoác tay ra hiệu đã biết với Thủy Đạo Càn, Đông Hải nhất tộc thiếu chủ nhìn đến Bành Tiêu Nhiễm cười tà nói khiến toàn bộ chấn kinh, ai cũng hiểu chắc chắn hai điều kiện kia không đơn giản.
“Có điều kiện gì xin thiếu chủ cứ nói!” Cảm giác được điều chẳng lành nhưng đã ở bước đường cùng nên Bành Tiêu Nhiễm cũng chỉ có thể cắn răng đáp.
“Bạch Hổ Thánh Kính cùng Tiêu Nhiễm ngươi chấp nhận gả cho ta làm vợ lẽ, liệu có thể?”
Hai mắt sáng rực không che dấu sự tham lam tột cùng, Đông Hải nhất tộc thiếu chủ vừa mở miệng đã khiến Bành Tiêu Nhiễm thân hình nóng bỏng lung lay muốn ngã, nàng dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn lấy thanh niên trẻ tuổi trước mặt và rất nhanh sau đó chợt nhận ra nụ cười tà dị trên môi của Tào Hùng ở xa xa, nàng đã hiểu… thật sự hiểu.
“Đông Hải thiếu chủ, Bạch Hổ Thánh Kính là thứ gì?”
Cũng thất kinh như Bành Tiêu Nhiễm nhưng Bạch Hổ Môn Đại trưởng lão rất nhanh định thần lại mà ngưng trọng hỏi như thật không biết đến.
“Không cần chơi trò ngu ngơ với ta, thời gian cũng không còn nhiều nữa nên các ngươi nhanh chóng quyết định đi, nếu các ngươi cảm thấy sự tồn vong của Bạch Hổ Môn cùng tính mạng của hàng vạn võ giả tại đây không đáng giá bằng điều kiện của ta thì có thể từ chối, chúng ta Đông Hải nhất tộc sẽ rời khỏi ngay lập tức!”
Không cho đối phương suy nghĩ nhiều, Đông Hải thiếu chủ quyết tâm dồn ép, chỉ nhìn đến những đường cong của Bành Tiêu Nhiễm thôi mà gã đã hận không thể nhào đến đè người đẹp xuống mà đại chiến ba trăm hiệp rồi.
“Ngươi nói đúng, Bạch Hổ Môn dĩ nhiên quan trọng hơn hết thảy…” Thân hình run lên vì nhục nhã cùng giận dữ thế nhưng Bành Tiêu Nhiễm vẫn gắng gượng mở miệng một cách quyết đoán.
“Môn chủ, không thể nào!” Biết Bành Tiêu Nhiễm đã làm ra quyết định, Đại trưởng lão hoảng hốt tiến đến muốn can ngăn, có vẻ như Bạch Hổ Thánh Kính đồ vật kia rất quan trọng với Bạch Hổ Môn.
“Chuyện này ta đã quyết, nếu sau này Thánh Chủ có hỏi tội cứ để Bành Tiêu Nhiễm này hứng chịu đi…” Quay đầu nhìn lão giả cả đời trung tâm với môn phái, Bành Tiêu Nhiễm nở nụ cười yếu ớt nói.
“Sao? Bành môn chủ đã nghĩ thông?” Mộng tưởng được ôm lấy bảo vật và cả mỹ nhân khiến Đông Hải thiếu chủ sướng tê người, gã không đợi được mở miệng hỏi.
“Đúng… ta thay mặt Bạch Hổ Môn chấp nhận lời đề nghị của thiếu chủ, có điều trước tiên Đông Hải nhất tộc chẳng phải cần thay chúng ta hóa giải nguy nan không phải sao?”
Hướng ánh mắt ra vùng trời bên ngoài cánh cửa đại điện và cũng là phía đoàn thuyền chiến đang hùng hổ tiến đến ngoài khơi xa, Bành Tiêu Nhiễm băng lạnh đáp, đây có lẽ là chuyện cuối cùng nàng có thể làm cho Bạch Hổ Môn.
“Haha… Tốt… Tốt lắm! Thủy lão!” Hưng phấn tột độ trước tham vọng sắp sửa thành hiện thực, Đông Hải thiếu chủ ngay tức thì quay sang Thủy Đạo Càn mở miệng.
“Lão phu tại… Thiếu chủ… xin ngài hãy suy nghĩ lại…” Biết thiếu chủ trẻ người non dạ không lường trước được hậu quả to lớn phía sau, Thủy Đạo Càn cố sức khuyên can.
“Hừ, đừng quên Đông Hải nhất tộc là do ai làm chủ? Chỉ một đám cặn bã đến từ đại lục lại có thể làm khó hải tộc chúng ta sao? Thủy Đạo Càn ngươi nếu sợ thì có thể cút về bản đảo, cha ta nhất định sẽ tha thứ cho lão đấy!”
Hai mắt híp lại thành một đường, Đông Hải thiếu chủ cười gằn nói làm Thủy Đạo Càn run lên, Đông Hải nhất tộc rất coi trọng địa vị cùng thân phận nên dù có là Tiên Thiên cấp thì lão cũng phải phục tùng thanh niên trước mặt không điều kiện.
“Là lão phu nhiều lời, mọi chuyện đều do thiếu chủ ngài định đoạt!”
Biết có nói thêm nữa cũng vô ích, Thủy Đạo Càn cười khổ mở miệng và lùi về phía sau Đông Hải thiếu chủ không nói thêm một lời nào.
“Hừ… Thập Bát Giao Tướng!” Hừ lạnh một cái, Đông Hải thiếu chủ tiếp tục mở miệng hô.
“Có chúng thuộc hạ!” Ngay tức thì mười tám gã tráng hán phía sau hạ gối quỳ trên mặt đất cung kính hô lớn.
“Truyền lệnh của ta hiệu lệnh Đông Hải đệ nhị, đệ tam, đệ tứ binh đoàn ngay lập tức đến đây tham chiến!”
Đông Hải nhất tộc có bốn binh đoàn chủ lực, vì đệ nhất binh đoàn cũng là binh đoàn thiện chiến bậc nhất được tộc trưởng trực tiếp chỉ huy nên Đông Hải thiếu chủ chỉ có thể hiệu lệnh đến ba binh đoàn còn lại nhưng hắn tin chắc chỉ cần đến ba binh đoàn cũng đã đủ để dẹp sạch đám võ giả từ đại lục, hải tộc đáng sợ nhất chính là trên biển.
“Tuân lệnh thiếu chủ!” Mười tám tên Giao Tướng liếc nhau một cái rồi nhanh chóng nhận mệnh, mệnh lệnh của Đông Hải thiếu chủ ngay tức thì truyền ra bốn phương tám hướng đến các binh đoàn đã sớm mật phục quanh Khô Lâu Đảo, vì sự an nguy của con trai mà Đông Hải trưởng tộc không ngại điều ba trong bốn đại binh đoàn đi theo bảo hộ chứng tỏ hắn rất coi trọng đứa con trai này.
“Đông Hải thiếu chủ quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, Đông Hải nhất tộc đã quyết tâm bảo hộ Bạch Hổ Môn thì chúng ta sao có thể phụ lòng? Các ngươi Bạch Hổ Môn võ giả kẻ nào dám theo Tào Hùng ta xông lên giết địch lập công?”
Thời cơ chín muồi, Tào Hùng chỉ đợi có thể tiến đến hô lớn thu hút vô số ánh mắt Bạch Hổ Môn võ giả, hình tượng môn chủ uy nghiêm của Bành Tiêu Nhiễm đã tiêu tán trong đầu rất nhiều võ giả khi nàng chấp nhận làm vợ lẽ kẻ khác và sự hùng dũng của Tào Hùng lúc này chính là điều chúng mong muốn, đa phần trưởng lão tuy không tỏ thái độ nhưng qua ánh mắt cũng đã đủ để hiểu thái độ nghiêng về phía phó môn chủ.
“Khốn… khốn kiếp… Thánh Chủ cao quý, nếu ngài không tỉnh lại thì Bạch Hổ Môn thật sẽ sụp đổ mất…”
Đông Hải thiếu chủ cùng Tào Hùng kẻ tung người hứng quá ăn ý và bí mật Bạch Hổ Thánh Kính bị bại lộ khiến Đại trưởng lão hiểu rõ chuyện gì xảy ra, lão biết chắc hôm nay có đẩy lùi Ma Tông thì Bạch Hổ Môn cũng sẽ thay đổi lớn lao chưa từng có theo xu hướng sụp đổ, nhìn thấy mọi chuyện sắp sửa diễn ra trước mắt nhưng vô lực thay đổi khiến gương mặt Đại trưởng lão co giật không ngừng.
… Bạn đang đọc truyện Sói săn mồi – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensextv1.com/soi-san-moi-quyen-4/
… Ngoài biển.
“Bẩm đại nhân, chúng ta chỉ còn cách Khô Lâu Đảo mười hải lý, toàn quân đã sẵn sàng!” Trên hạm soái, một tên thủ hạ đến trước mặt Tà Tôn bẩm báo.
“Đã tiếp cận Bạch Hổ Môn, các ngươi kẻ nào muốn lập công?”
Gật nhẹ đầu tỏ vẻ đã biết, Tà Tôn quay sang đám người giang hồ ồm ồm nói, bọn chúng đến đây chỉ với một mục đích là lập công với Ma Tông.
“Trần gia xin được được làm tiên phong trận này!”
Bước ra đầu tiên là một tên tướng lĩnh khá trẻ tuổi, gã tên là Trần Quân Bảo, trung tướng thống soái hạm đội Hải Âu, cánh hải quân chủ lực trong quân đội của Trần gia.
“Các vị còn lại đồng ý chứ?”
Biết Trần gia khao khát lập công nhưng Tà Tôn vẫn hỏi lại một lần, nhận thấy ánh mắt e ngại của đám người giang hồ còn lại mà sát thần cười lạnh không thôi, hắn hiểu bọn chúng là đang muốn thăm dò thực lực của Bạch Hổ Môn trước khi quyết định là có tham gia trận chiến này hay không mà thôi.
“Được, nếu đã không còn ai phản đối thì Trần gia các ngươi đánh phủ đầu đi, chỉ cần lập được công lao thì ta sẽ bẩm báo lên Ma Đế đại nhân!” Chỉ đợi có ba giây, Tà Tôn trực tiếp hạ lệnh.
“Tuân mệnh!”
Chắp tay nhận mệnh một cách gượng gạo, Trần Quân Bảo cắn răng quay người bước đi đầy cương quyết, ít ai thấy được bàn tay đang nắm chặt đến nỗi móng tay cắm sâu vào da thịt của tên tướng lĩnh trẻ tuổi, phải cung kính hành lễ trước một đám người giang hồ thật là nhục nhã với một viên sĩ quan đầy cao ngạo như hắn.
… Bạn đang đọc truyện Sói săn mồi – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensextv1.com/soi-san-moi-quyen-4/
… Trần gia hạm đội Hải Âu.
“Bá bá, hạm đội Hải Âu là quân đội chính quy, chúng ta sao có thể nhúng tay vào chuyện phân tranh trên giang hồ?” Đến trước mặt một gã trung niên tướng lĩnh đầy uy nghiêm, Trần Quân Bảo đầy khó chịu mở miệng.
“Ngu ngốc, trong cái giang hồ mà ngươi khinh bỉ kia thì Trần gia đang ở đâu? Ngươi có biết chúng ta đang ngập lặn như những con cá thoi thóp trên mặt đất mặc cho người ta làm thịt hay không? Đừng tưởng vũ khí mạnh có thể áp chế tất cả, khí tài quân sự có mạnh đến đâu thì cũng cần thật nhiều điều kiện mới có thể kích hoạt và trước lúc đó thì ngươi, cả nhà ngươi đã bị đồ diệt thành cặn bã rồi có biết không?”
Đeo quân hàm đại tướng, Trần Bá Siêu tức giận gào lên với đứa cháu họ, đúng ra hắn là kẻ đứng đầu Trần gia trong hành động lần này thế nhưng vì cha hắn là Trần Bá Vũ bị chính Tà Tôn giết chết thế nên Trần gia gia chủ để Trần Quân Bảo thay mặt mình đứng ra làm chủ tướng… Trần Bá Siêu thật sự tin rằng không thể khống chế cảm xúc khi đối mặt với kẻ giết cha mình và nếu không phải vì đại cục của Trần gia thì hắn sớm đã tìm cách giết đến Ma Tông bằng bất cứ giá nào.
“Là ta quá tự phụ rồi, nhưng đại bá cũng không thể tin vào đám người lòng lang dạ sói kia chứ, cái gì Tiên Thiên cấp cao thủ chúng thật sẽ cho Trần gia sau khi chúng ta bán mạng cho chúng sao?” Không dám có thái độ trước Trần Bá Siêu nhưng Trần Quân Bảo vẫn ngờ vực nói.
“Đánh cuộc… tình cảnh hiện tại của gia tộc buộc chúng ta phải đánh cuộc một lần nếu không muốn tụt dốc thành một gia tộc phụ thuộc!”
Ngồi xuống ghế một cách mệt mỏi, Trần Bá Siêu ôm trán nặng nề nói, sự ra đi của Trần Bá Vũ đã đẩy Trần gia vào tình cảnh cực xấu, không cần đến Tiên Thiên cấp mà chỉ cần một tên thập cấp cao thủ thôi cũng là trợ giúp cực kỳ lớn lao với gia tộc lúc này và đây cũng là lý do mà Trần Bá Siêu dẫn dắt Trần gia đánh cuộc một phen.
“Bá Bá, thế còn chuyện Trần Hồng, ta nghe nói ngài định dâng con bé lên Ma Đế sao?”
Trần gia gia chủ Trần Bá Siêu ngoài Trần Hảo là thiên kim tiểu thư được Trần gia trên dưới công nhận thì vẫn còn đó một nàng công chúa là kết quả của một cuộc tình khi gã còn trẻ, lấy họ Trần theo cha nhưng Trần Hồng không như chị mình theo nghiệp nhà binh mà lựa chọn con đường diễn xuất, so về sắc đẹp thì Trần Hảo sợ rằng phải xếp sau em gái mình một bậc và có không ít con cháu họ Trần từ lâu đã để ý đến đại mỹ nhân trong đó có Trần Quân Bảo, khi nghe tin gia chủ định dâng con gái lên Ma Tông mà hắn đã điên tiết đến độ giết chết một loạt viên sĩ quan dưới trướng chỉ vì thấy ngứa mắt.
“Ngươi vẫn nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, không chỉ Trần Hồng mà ngay cả cái chức gia chủ này ta cũng phải từ bỏ để đảm bảo Trần gia có cơ hội trở mình!”
Rút lấy một điếu xì gà trong túi, Trần Bá Siêu châm lửa rít một hơi dài rồi nói làm Trần Quân Bảo giật mình kinh hãi.
“Bá bá, ngài định từ nhiệm chức gia chủ thật sao? Trần gia ta ngoài ngài thì chỉ còn Hải bá bá mới có đủ thực lực ngồi lên cái ghế kia thôi!”
Cao ngạo nhưng không ngu ngốc đến mù quáng, Trần Quân Bảo che miệng hỏi khẽ, hắn cần xác định cán cân quyền lực của Trần gia thật sớm để dành thế chủ động trong cuộc đua tranh giành lợi ích từ gia tộc.
“Bá Hải sao? Ta không thể và hắn cũng không! Gia chủ Trần gia phải là một kẻ mà Ma Đế tin tưởng chứ không phải là một kẻ mang trong mình hận thù, hiểu không nhóc con?”
Lại rít thêm một hơi dài, Trần Bá Siêu nhìn thẳng vào gương mặt trẻ tuổi của Trần Quân Bảo cười nhạt nói, Tà Tôn đã giết Trần Bá Vũ thế nên Ma Đế sao có thể chấp nhận chuyện Trần gia lớn mạnh đây? Giang hồ có một số quy tắc ngầm phải tự hiểu lấy, nếu không có thực lực mà muốn tồn tại thì chỉ còn cách thay đổi theo kẻ mạnh mong muốn.
“Ngài… ngài nói với ta nhiều chuyện như vậy chẳng lẽ định?”
Tiếp nhận một lúc nhiều bí mật động trời thật khiến Trần Quân Bảo khiếp sợ rồi, những kẻ biết thật nhiều như hắn chỉ có hai kết cục chính là một là bị giết người diệt khẩu, hai là công thành danh toại.
“Đúng… ta định đưa Quân Bảo ngươi lên làm Trần gia gia chủ, những kẻ còn lại thật khiến Bá Siêu ta không an tâm chút nào, chúng ta Trần gia tuy muốn dựa theo Ma Tông nhưng nhất định phải có được bản sắc riêng của mình, Trần gia phải là Trần gia chứ không phải là một tay sai của kẻ khác!”
Vỗ vai tên trung tướng trẻ tuổi, Trần Bá Siêu ôn tồn nói làm hai mắt Trần Quân Bảo trợn to, hắn thề rằng chưa bao giờ dám mơ đến cái ghế gia chủ đầy cám dỗ kia nhưng làm người ai lại không tham lam? Trần Bá Siêu vừa kích hoạt tham niệm của Trần Quân Bảo lên một tầm cao mới.
“Sao? Ngươi không muốn?” Nhận thấy Trần Quân Bảo sững người như chết lặng, Trần Bá Siêu hắng giọng hỏi.
“Không… ta muốn… nhưng… những người khác, bọn họ sẽ chấp nhận một kẻ từ chi thứ như ta ngồi lên chức vị gia chủ sao?” Trần Quân Bảo run run nói.
“Chúng không muốn cũng phải muốn, chỉ cần lần này ngươi lập công và Trần gia được ban thưởng một tên cao thủ tuyệt thế thì liệu còn kẻ nào dám dị nghị đây?” Trần Bá Siêu cười lạnh đáp.
“Được, mong bá bá nâng đỡ Quân Bảo!”
Không rườm rà nhiều lời vô nghĩa, Trần Quân Bảo kiên quyết cúi đầu nói, hắn hiểu Trần Bá Siêu nâng đỡ mình là vì hắn cùng chi họ Trần Bá đi lại gần, sau này nếu hắn có trở thành gia chủ cũng không chèn ép chi phái này quá mức, có ơn phải trả cũng là tính cách của hắn.
“Chuyện của Hồng nhi ngươi nhất định phải quên đi, muốn thành nghiệp lớn phải biết chôn dấu cảm xúc của bản thân, hiểu chứ?”
Gật đầu hài lòng với kẻ mình coi trọng, Trần Bá Siêu nghiêm túc căn dặn, Trần gia còn rất nhiều nữ nhân nhưng đều thua kém Trần Hồng quá nhiều, đưa nàng đến Ma Tông cũng là để tỏ thái độ với Ma Đế.
“Ta hiểu!”
Nhắm nghiền hai mắt hồi lâu, Trần Quân Bảo gương mặt đột nhiên vặn vẹo đầy đáng sợ và gằn ra hai chữ đầy quyết tâm, hiện tại Trần gia với hắn quan trọng hơn còn tương lai phía trước ai biết được đâu chứ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Sói săn mồi - Quyển 4 |
Tác giả | BoyTimGirls |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Update Phần 31 |
Ngày cập nhật | 02/03/2021 06:38 (GMT+7) |