Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv1.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Sống trong tội lỗi » Phần 37

Sống trong tội lỗi - Tác giả Lãng Tử Cô Độc

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 37

Chuyến tàu từ Nam ra Bắc đang tiến dần vào ga Hàng Cỏ, một giọng nữ trên loa nhẹ nhàng đọc những lời hướng dẫn xuống tàu cũng như lời chào của đường sắt việt nam gửi đến những khách trên tàu. Tôi bồi hồi nhìn qua ô cửa sổ có những tấm lưới chắn để ngắm Hà Nội, trời mới gần 4h sáng nên vẫn tối quá tôi không nhìn ngắm được gì nhiều qua ánh đèn đường lờ mờ. Hít thật sâu vào lồng ngực để cảm nhận được không khí tĩnh lặng thường thấy của mỗi buổi sáng Hà Nội, tôi nhớ năm nào dậy sớm chạy bộ ra sân y đá bóng mỗi người góp với nhau 2k để trả tiền sân, đá xong rồi nhà ai người nấy về để rồi hôm sau gặp nhau lại như mới tinh chưa từng quen biết.

Tiếng chuông điện thoại reo vang kéo tôi về với thực tại, dòng chữ papa hiện lên trên cái màn hình điện thoại khiến tôi vội vàng nhấc máy:

“Về đến đâu rồi con! Bố đang ở ngoài cổng ga nhé”.

Giọng bố tôi trầm ấm và tình cảm lạ thường không còn cái giọng mày tao tự thủa nào khiến tôi bồi hồi xúc động:

“Vâng tàu đang vào ga bố ạ! Ra đến cổng con điện lại cho bố”.

Bước xuống sân ga để gió sớm lạnh lẽo thốc vào người, tôi cảm thấy đỡ ngột ngạt hẳn. Vậy là tôi đã về Hà Nội rồi, tôi đã về sau gần 2 năm chính xác là 1 năm và 8 tháng điều trị xa nhà. Tôi không nhớ mình đã ra đi thế nào chỉ biết rằng bác sĩ khuyên tôi cần tránh xa mọi cảnh vật quen thuộc, mọi người thân thiết để tâm trí được bình thản và điều trị nốt vết máu tụ. Và tôi đã lên đường vào ở nhờ nhà người quen trong Nam để điều trị tại một bệnh viện trong đấy. Giờ đây khi mà mọi thứ đã lùi lại phía sau tôi lên tàu về với Hà Nội về với bố mẹ về với gia đình dòng họ, về để bù đắp lại những gì tôi đã gây ra.

Bố đón tôi với gương mặt khắc khổ và già hơn trước rất nhiều, có cảm giác bố đã già hơn 10 tuổi, gương mặt đã hằn thêm nhiều vết nhăn, mái tóc hoa râm ngày trước giờ đã bạc gần hết. Đưa bàn tay đã có vết chai sạn xuất hiện đỡ đồ cho tôi nhưng tôi đã từ chối:

“Con tự xách được mà bố”.

Bố tôi ôm lấy tôi vào lòng như xa cách từ lâu lắm. Tôi ngỡ ngàng bởi trong ký ức của tôi chưa bao giờ bố tôi ôm tôi vào lòng thế này cả, chỉ đơn thuần là đánh, chửi, mắng và đay nghiến. Bố buông tôi ra rồi vỗ vai giọng trầm ấm:

“Về nhà thôi con! Xe bố để ngoài kia rồi”.

Tôi ngỡ ngàng khi bố dắt con wave alpha xanh màu nước biển ra để đèo tôi về.

“Xe kia nhà mình đâu hả bố” tôi cất giọng hỏi khi để chiếc balo lên đằng trước. Bố tôi hơi ấp úng:

“À… à hai xe kia nhà mình bán rồi chẳng ai đi mấy lấy mua cái xe rẻ rẻ này để nhà cho tiện”.

Tôi thầm thắc mắc “không biết bố tiết kiệm tự bao giờ thế nhỉ” nhưng vẫn lên xe định cầm lái đi về. Nhưng bố tôi đã tranh lấy đầu xe mà bảo:

“Con ngồi ra sau đi! Để bố đèo cho”.

Tôi hơi ngạc nhiên:

“Con vẫn nhớ đường về nhà mà bố! Với lại trong kia con cũng vẫn đi xe của chú Hùng mà”.

Bố tôi vẫn không nhường lại xe:

“Cứ ngồi ra sau đi nhà mình bây giờ chuyển rồi! Con không biết đường đâu để bố đèo cho”.

Thêm một lần ngỡ ngàng tôi ngồi ra sau lưng bố:

“Sao thay đổi nhiều thế nhỉ? Nhà cũ đang to đẹp mà”.

Bố chở tôi càng ngày càng xa khỏi trung tâm thành phố, rẽ vào một con phố nhỏ đường gồ ghề chỉ có đất và cỏ dại mọc ven đường, rẽ vào những ngách sâu hơn mãi rồi bố tôi cũng dừng xe trước một ngôi nhà 2 tầng bé xíu tầm 35m2 khiến tôi ngơ ngác:

“Nhà ai đây hả bố?”

Bố tôi vừa đáp vừa dựng xe mở cổng:

“Nhà mình đây con ạ! Thế này là 3 người thoải mái rồi”.

Cánh cổng sắt hoen rỉ mở ra kêu những tiếng két khô khan làm tôi hơi rùng mình. Bên trong là những mặt hàng tạp hóa nhỏ được xếp ngăn nắp trên một khay gỗ dạng bậc thang và một ít nữa thì để trong cái tủ kính nhôm phía trong.

Thêm một lần nữa tôi lại phải cất tiếng hỏi:

“Hàng hóa này là thế nào bố! Nhà mình cho thuê ah?”

Bố không ngoảnh lại đáp lời:

“Không của mẹ mày đấy! Ở nhà bán hàng cho đỡ buồn”.

Tôi cứng họng định hỏi việc sao mẹ không đi làm nữa thì đã thấy bóng mẹ đi ra, vẻ quý phái thường ngày của mẹ tôi như lặn đâu cả, vết chân chim dường như hằn sâu vào mí mắt hơn, gương mặt đã có chút nức nở chạy ra với tôi:

“H đấy ah con! Khổ thân con! Có khỏe không! Có đói không mẹ nấu cái gì ăn nhé! Mì với trứng nhé” nói xong mẹ tất tả chạy ra chỗ hàng tạp hóa để nhặt mì với trứng. Tôi thấy nghẹn đắng trong họng dù đói cũng cố cất lời:

“Con không đói đâu mẹ ah! Chỉ hơi buồn ngủ thôi ah”.

Mẹ liền vội vã quay vào:

“Thế lên phòng đi phòng ngoài con nhé! Phòng rộng nhất trên tầng ấy”.

Bước từng bước trên cái cầu thang chỉ vừa đủ cho một người đi tôi bước vào cái phòng mà mẹ chỉ, rộng tầm 20m2 chỉ bằng 1/3 cái phòng của tôi ngày trước. Căn phòng cũng có cửa sổ và cửa mở ra hành lang, cánh cửa được che chắn bởi tấm ri đô mỏng chứ không phải là rèm kéo như phòng tôi ngày xưa. Chiếc giường cũ kỹ đã tróc những lớp vecni, phòng không có điều hòa mà chỉ có một chiếc quạt cây hoa sen nhỏ. Chiếc máy tính trên bàn ngày xưa của tôi cũng chẳng còn, chắc cũng cùng một lý do với những chiếc xe máy. Tôi với tay bật chiếc quạt để nó phát ra những tiếng kèn kẹt vì khô dầu và cánh lệch. Thả mình xuống chiếc giường chỉ độc có một cái chiếu và cái vỏ chăn mỏng.

Tôi nằm xuống mà không tài nào ngủ được, gia đình tôi hẳn phải trải qua chuyện gì ghê gớm mới thế này. Tôi không hiểu làm sao từ ngôi nhà bề thế lại về đây, tôi không hiểu mẹ sao lại ở nhà bán hàng, bố lại khắc khổ đến thế. Liệu có phải do tôi không hay do lý do nào đấy, bứt rứt mãi trong người rồi tôi cũng quyết định để ngày mai sẽ hỏi cho rõ từng vấn đề này…

Nằm nghĩ ngợi một lúc rồi thì tôi cũng mệt bởi ngồi ghế cứng quá lâu trên tàu nên thiếp đi lúc nào không hay mãi cho đến khi mẹ lay gọi tôi mới choàng tỉnh mở mắt ra:

“Xuống nhà ăn cơm đi con! 12h trưa rồi”.

Tôi khẽ vâng rồi uể oải vào căn phòng vệ sinh bé tí xíu chỉ đủ chỗ cho cái bồn rửa mặt và bồn vệ sinh lau qua mặt cho tỉnh táo hơn rồi đi xuống nhà. Cơm đã được dọn sẵn khá tươm tất nửa con gà luộc còn nghi ngút khói để trên bàn, cạnh đấy là một ít giò lụa và đĩa bò xào cần tỏi món mà tôi rất thích.

Ruột gan cồn cào tôi ngồi ngay vào chiếc bàn ăn cũ mèm với lấy bát đũa, chợt không thấy bóng bố đâu mà xe máy vẫn ở nhà tôi đặt bát hỏi mẹ đang ngồi đối diện chuẩn bị xới cơm cho tôi:

“Bố đâu rồi mẹ? Bố không ăn ah”.

Mẹ tôi vẫn lấy chiếc đũa đánh đều cơm trả lời:

“Bố đi làm ở gần đây! Đi xe đạp cho tiện! Già cả rồi đi xe máy không quen”.

Cơn cồn cào trong dạ tôi biến đâu cả, họng tôi lại nghẹn đắng:

“Thế làm sao mà bố lại phải về chỗ đấy làm”(xin lỗi không thể nói ra chỗ làm của bố tôi).

Mẹ tôi gạt đi:

“Thôi cứ ăn cơm đi! Chuyện dài lắm, ăn xong mẹ kể cho”.

Tôi và vội hai bát cơm rồi nhanh chóng giúp mẹ thu dọn bàn ăn để nghe mẹ kể những sự việc đã xảy ra ở nhà.

Mẹ tôi lúc đầu cũng muốn dấu diếm tôi nhiều thứ nhưng tôi cứ nổi khùng lên bắt mẹ phải nói rõ khiến mẹ tôi cũng sợ cái cảnh ngày trước tái diễn mặc dù tôi đã khỏi hoàn toàn. Lo lắng cho việc tôi bị kích thích lên mẹ cũng kể hết những biến cố trong thời gian vừa qua. (Những biến cố liên quan đến vấn đề cá nhân của bố tôi không kể vì nó cũng khá tế nhị và tôi cũng không muốn phán xét chính bố của mình), mẹ nói bố tôi bị người ta kiện là ăn lót tay nên bị kỷ luật và thuyên chuyển công tác về chỗ này với cái chức quèn. Mẹ bảo thật ra thì kiện năm nào chẳng có nhưng vấn đề là sếp trên của bố tôi không buồn nâng đỡ, không buồn đứng ra che chắn cho bố tôi dù chỉ một câu nên sự thể mới thế. Tôi vỡ lẽ ra và cũng nghĩ là chẳng có gì nữa thì mẹ lại nói thêm một câu trách móc:

“Mà mấy cái lão sếp trên bố mày cũng đểu! Tiền lót tay thì bố mày nhận ở nhà rồi cũng chuyển cho các ông ấy! Cả năm 100 vụ lót tay may ra giữ lại được 20 vụ còn bao nhiêu người ta biếu xén thì cũng đưa lại hết vậy mà tráo trở đẩy người ta như thế, không bán nhà lo chạy chọt thì khéo đi tù ấy chứ, toàn lũ khốn nạn”.

Mẹ vừa dứt câu cũng là lúc tôi run rẩy mặt mày tái mét…

“Vậy là rõ rồi! Là do tôi! Là do những lần tráo phong bì của tôi! Tôi cứ tưởng những phong bì ấy vào két tiền nhà mình! Vào sổ tiết kiệm của mẹ! Hóa ra nó chỉ nằm tại nhà tôi để chuyển đến những người không dám ra mặt nhận tiền! Vậy mà tôi cứ vô tư tráo nhiều hôm tôi ước lượng tráo nhưng phong bì thì tiền đô còn tôi lại tráo vào tiền việt! Tôi hại bố tôi rồi!”

Có lẽ vì thế mà bố tôi bị người ta nghi ngờ bớt xén và chắc cũng không khó để điều tra ra. Thêm một lần nữa tôi có tội mà không thể khai nhận, thêm một lần nữa tôi gây họa cho chính gia đình mình. Tôi cố vớt vát quay sang hỏi mẹ:

“Thế còn mẹ! Sao mẹ lại ở nhà bán hàng thế!”

Giọng mẹ chợt trùng xuống đôi mắt nhìn ra ngoài cửa xa xăm:

“Công ty mẹ cắt giảm biên chế và thuyên chuyển công tác mẹ xuống làm kế toán công trường! Chịu không nổi khói bụi nên mẹ phải nghỉ ở nhà bán hàng”.

Tôi định hỏi thêm nữa thì đã có người gọi mua hàng nên mẹ tôi tất tả chạy ra để lấy hàng cho khách.

Tôi thừ người ra một lúc rồi lặng lẽ như một cái bóng lên phòng nằm vật ra, thế là hết ngay cả cơ đồ bố tôi gây dựng cũng bị hủy đi dưới bàn tay tôi, Lan cũng đã vì tôi mà chết thảm, tôi cứ nghĩ mình quay lại sẽ cố gắng làm lại từ đầu để không còn vật vờ như cái bóng trong bệnh viện nữa. Nhưng giờ đây tôi chợt nhận ra có lẽ mình chẳng có thể làm gì được, con người như mình chỉ có thể chơi, phá, làm hại người thân mà thôi.

Buổi tối khi cả nhà đang ngồi trước chiếc tivi 17′ cũ mèm xem thời sự thì bố tôi lên tiếng:

“Thế bây giờ con định như thế nào! Quay lại học thì không được rồi! Trường đã gạch tên rồi không thể học tiếp được nữa! Hay xem học cái gì rồi sau này còn đi làm”.

Câu hỏi của bố tôi tưởng chừng như dễ trả lời vì tôi đã định sẵn ra đây sẽ làm gì rồi, giờ sao khó trả lời thế. Tôi không thể nói là tôi sẽ xin tiền đi du học, tôi sẽ học về kinh doanh, về ngân hàng, về tài chính hoặc về CNTT cũng được, khi về nước bố sẽ kiếm cho tôi một chỗ làm tốt, rồi tôi sẽ đi tìm em, xin lỗi em và sẽ che chở suốt đời cho em với sức lao động của chính mình. Bây giờ tôi biết trả lời thế nào đây, đành nặn ra một nụ cười buồn:

“Con cũng chưa tính gì cả! Con muốn nghỉ ngơi đã! Mai con về quê thăm ông nội! Sau đấy lên sẽ tính bố ạ!”

Bố tôi nhìn tôi một lúc rồi cũng gật:

“Uhh thế thì về thăm ông đi! Nhưng để nghỉ ngơi cho khỏe đã mấy ngày nữa hãy đi! Đi vội làm gì”.

Nhưng giờ tôi chẳng muốn ở lại nhà nên đáp ngay:

“Không sao đâu bố! Mai con đi luôn cũng được! Về quê không khí trong lành cũng hay mà”.

Bố tôi cũng không cản nữa mà dặn dò:

“Thế mai về nhớ bảo ông là đi học thêm 2 năm ở Anh nhé! Không được cho ông biết gì đâu! Cả bà nữa cũng thế”.

Tôi khẽ vâng rồi đi lên gác thả người lên cái giường ọp ẹp rồi thiếp đi trong tiếng quạt kêu loạch xoạch cả đêm.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Thông tin truyện
Tên truyện Sống trong tội lỗi
Tác giả Lãng Tử Cô Độc
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh, Truyện sex sinh viên
Tình trạng Truyện đã hoàn thành
Ngày cập nhật 01/11/2022 01:11 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Lãng Tử Cô Độc

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân