Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv1.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Sống trong tội lỗi » Phần 40

Sống trong tội lỗi - Tác giả Lãng Tử Cô Độc

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 40

Gần 1 tuần sau đấy tôi vẫn vừa học vừa chạy xe ôm tại cái điểm tôi đã kiếm được và cho là khá lý tưởng ấy. Cho đến hôm tròn 1 tuần, như thường lệ tôi lại ra cái địa điểm quen thuộc của mình để bắt đầu một buổi như những buổi khác thì tôi thấy đã có ai đấy đã dựng xe chiếm chỗ của mình rồi. Tôi sững sờ nhìn một lúc rồi quyết định phải đánh đuổi kẻ lại ấy ra khỏi chỗ của mình vì đây là chỗ vất vả lắm mình mới kiếm được.

Dừng xe ngay bên cạnh chiếc xe đấy với một thái độ hậm hực tôi ngồi chờ chủ xe xuất hiện. Khoảng 5′ sau đã có một giọng lạnh tanh thốc vào gáy tôi:

“Thằng ranh này mày làm gì ở đây! Cướp chỗ tao ah”.

Tôi quay lại nhìn thấy một người đàn ông tầm 35 – 36 tuổi dáng người cao ngang tôi tuy nhien hơi gầy một chút, gương mặt xương xẩu, da ngăm đen đội một chiếc mũ cối trông khá là bặm trợn. Nhưng tôi cũng chẳng sợ sệt gì đanh giọng đáp lại:

“Chỗ này em chạy gần 1 tuần nay rồi! Sao là chỗ anh được”.

Người đàn ông ấy nhìn tôi kỹ 1 lần từ đầu đến chân rồi lạnh lùng từng tiếng rành mạch:

“Chỗ này tao chạy cả năm nay rồi, mới nghỉ một tuần mà đã chui ra một thằng như mày là sao”.

Tôi ngớ người bởi câu trả lời của người đàn ông đấy và tôi tin người đàn ông đấy nói sự thật.

Buồn bã và thất vọng bởi mất đi một chỗ mà kiếm mãi không ra nhưng tôi vẫn nhũn nhặn quay sang người đàn ông ấy nhỏ nhẹ:

“Dạ em xin lỗi! Em tưởng chỗ này không có ai! Vì em cũng chạy khắp nơi mới được chỗ này để chạy! Em không biết là của anh!”

Rồi tôi quay xe với dự định đi tìm một chỗ khác đề sống, để tồn tại. Nhưng người đàn ông kia đã cất giọng gọi tôi lại:

“Từ từ! Quay lại đây đã”.

Tưởng ng ta gọi tôi để bắt bồi thường những ngày chiếm chỗ tôi cũng hơi lo lắng quay lại. Người đàn ông nhìn kỹ tôi lần nữa rồi cất giọng thân mật:

“Thế tên gì! Bao nhiêu tuổi! Nhà ở đâu! Sao lại ra đây chạy”.

Rôi cũng không dấu diếm gì mà trả lời người đàn ông ấy những câu hỏi một cách chân thật chỉ có lý do đi chạy là tôi bảo tôi đi làm thêm kiếm thêm tiền để học. Ra chiều nghĩ ngợi vài phút cuối cùng người đàn ông đấy cất giọng:

“Thôi ở lại đây chạy với anh! Chú mày chạy có nửa buổi cũng không sao! Hai anh em san sẻ cũng được”.

Tôi mừng quá không nói được câu gì ngoài câu “Cá… m ơn anh” ấp úng.

Từ hôm ấy tôi có chỗ yên ổn thực sự để chạy xe, người đàn ông đấy tên là Tuấn. Anh Tuấn rất tốt với tôi, khách nào đi xa cũng nhường tôi chạy, nếu trời nắng nôi hoặc mưa gió quá thì anh lại tranh khách của tôi chạy hoặc những buổi tối trời muộn anh cũng tranh chạy của tôi. Tôi biết là anh không muốn tôi gặp nguy hiểm hay vất vả và rất cảm kích anh.

Tôi coi anh như anh trai mình lúc nào không hay, tôi kể về những tháng ngày ăn chơi đua đòi để rồi bị đuổi học, kể về việc ăn trộm tiền để bố tôi phải mất việc, kể việc tôi làm ăn phi pháp rồi cuối cùng bố mẹ tôi cũng lại là người cáng đáng. Nghe tôi kể mặt anh lộ rõ vẻ tiếc nuối và trách móc dành cho tôi nhưng anh vẫn cất những lời nói an ủi tôi.

Nói chuyện nhiều với anh tôi thấy anh nói chuyện rất là tinh tế, hiểu biết, chắc chắn anh phải là người được học hành đầy đủ. Tôi cố gắng gạn hỏi anh về quá khứ, cuối cùng anh cũng kể cho tôi biết trước anh là một cảnh sát, chỉ vì chút lòng tham nhận tiền của người ta để rồi bị đuổi khỏi ngành, vì bố mẹ anh là người có công với tổ quốc nên chỉ bị xử án treo.

Giờ cả nhà anh chẳng ai còn buồn để ‎ý đến vợ chồng anh, hai người đang thuê trọ. Vợ anh đang làm giáo viên mầm non, anh thì không có nghề ngỗng gì nên đành chạy xe ôm để dành dụm nuôi đứa con gái 4 tuổi. So với anh tôi còn sướng hơn nhiều, tôi còn có nhà, tôi còn có mẹ nấu cơm cho ăn, tôi chẳng phải nuôi ai cả chỉ lo kiếm tiền để đủ tiêu cho bản thân mình mà thôi. Tự dưng tôi thấy trân trọng những gì mình đang có đến thế.

Ba tháng học nghề của tôi nhanh chóng kết thúc, tôi đã có trong tay cái chứng chỉ nghề sửa chữa máy tính, ngày tôi tốt nghiệp hai anh em nghỉ chạy một buổi để về nhà anh ăn mừng, tôi mua ít thịt chó rồi ghé qua nhà anh. Căn nhà trọ của anh chỉ vẻn vẹn 20m2 nằm sâu tít trong ngõ. Vợ anh đi làm cháu đi học theo mẹ luôn nên chỉ có 2 anh em ở nhà, sau vài ly rượu trắng anh hỏi thêm tôi về chuyện tình cảm, tôi kể về em của tôi với niềm tự hào và tiếc nuối(tôi không dám kể về L) tôi đã đánh mất em thế nào, em đã cố níu kéo tôi ra làm sao.

Giờ đây tôi cũng chẳng biết em ở phương nào khi mà khóa em học đã tốt nghiệp trước ngày tôi từ Nam ra. Nghe xong anh cất giọng trầm ấm khuyên bảo tôi nên đi tìm em, đấy là người con gái tuyệt vời, là người không phải tìm đâu cũng được. Nhưng tôi chỉ ậm ờ với anh, tôi biết con người tôi giờ ra sao, tôi tự biết hoàn cảnh của mình thế nào, làm sao tôi dám gặp em chứ chưa nói gì đến việc nối lại tình cảm với em.

Tôi không còn ra chạy xe với anh nữa, tôi mang cái chứng chỉ nghề mình vừa có được để đi xin việc, lang thang khắp cái công ty máy tính để cố tìm một công việc kỹ thuật viên. Nhưng chẳng có công ty nào buồn nhận một kỹ thuật viên máy tính chẳng có tí kinh nghiệm nào mà chỉ có cái chứng chỉ học nghề ba tháng ở một cái trung tâm dạy nghề.

Thêm một lần nữa tôi sáng mắt ra về cái gọi là chứng chỉ và bằng cấp, nó chỉ là điều kiện cần mà thôi, điều kiện đủ vẫn là phải có năng lực và kinh nghiệm thực sự. Những cái đấy thì tôi chưa thể có ngay được. Tôi không nản chí cắn răng tiếp tục đi xin việc cuối cùng tôi cũng xin được chân giao hàng cho một công ty máy tính với lương khởi điểm là 600k/tháng. Tự an ủi mình tôi sẽ vừa làm vừa cố gắng học hỏi kinh nghiệm chắc sẽ lên được.

Những ngày làm giao hàng quả là vất vả nhưng tôi biết đây là cơ hội để tôi khẳng định mình và bắt đầu trên con đường lập nghiệp nên tôi không nản chí. Tôi làm việc chăm chỉ như một con ong thợ chính hiệu, tôi chưa bao giờ để khách hàng phải chờ lâu, xong việc tôi luôn về công ty nhanh nhất để nhận tiếp những đơn hàng khác đi giao chứ không phải kiếm cớ về muộn như nhiều người khác.

Có những hôm trời tối, mưa gió mặc dù đã hết giờ làm nhưng vì kinh doanh vẫn bán được thêm hàng nên tôi tự nguyện ở lại để chờ giao hàng cho khách. Cũng có lần tôi tham chở nhiều hàng, dây đứt hàng đổ đầy đường và tôi bị ngã xe nhưng vẫn nén đau nhặt nhạnh cho đủ không thiếu một gói hàng nào để đến nơi cho kịp giờ.

Giờ nghỉ trưa tôi tranh thủ học cách lắp máy cài đặt máy, lôi những cuốn sách hướng dẫn đi kèm các dòng Main ra cố dịch để hiểu vừa nâng khả năng tiếng anh vừa nâng hiểu biết của mình. Không bao lâu tôi đã thành thạo như một kỹ thuật cứng của công ty nhờ nỗ lực học hỏi không biết mệt mỏi của mình. Tôi được chuyển sang bộ phận kỹ thuật lắp ráp cài đặt máy tính và các thiết bị ngoại vi làm việc không còn phải đi giao hàng nữa, tôi được nâng lương lên 1 triệu rưỡi/tháng.

Chưa hài lòng tôi vẫn nỗ lực học hỏi thêm các kiến thức về máy tính, về hệ thống mạng thông qua các tài liệu và những lần đi lắp đặt máy móc. Cuối cùng vào một buổi họp trước khi nghỉ tết dương lịch tôi đã được anh Giám đốc tuyên dương bởi tinh thần cống hiến không mệt mỏi trong gần 1 năm làm việc trong công ty. Anh trao cho tôi chức trưởng phòng kỹ thuật thế chân anh trưởng phòng kỹ thuật cũ vừa chuyển sang bộ phận kinh doanh dự án và tăng lương cho tôi lên 2.5triệu/tháng.

Đứng lên trong những chàng vỗ tay khen ngợi và những cái gật đầu biểu lộ sự khâm phục của mọi người trong công ty, tôi cảm thấy mình dường như đã được sinh ra một lần nữa. Tôi đã có thể làm một người có ích cho cái xã hội này rồi và tôi chạy như bay đến với anh Tuấn, người tôi coi như anh trai của mình.

Anh mừng lắm! Bắt chặt tay tôi như chính anh là người vừa được tuyên dương và khen thưởng, tôi bảo anh bây giờ anh em mình lên Tăng Bạt Hổ uống 1 trận ăn mừng nhưng anh không hào hứng như mọi hôm, anh nhìn vào đôi mắt tôi và hỏi:

“Em đã thấy tự tin hơn chưa?”

Tôi trả lời anh vẫn với tâm trạng phấn khích:

“Rồi anh ạ! Chưa bao giờ em thấy tự tin như này”.

Anh nhìn tôi thêm một lần nữa rồi chậm rãi:

“Đi tìm cô bé ấy đi! Hãy đi tìm cô bé ấy! Hãy xin lỗi cô bé ấy! Và nếu có thể thì đừng để vuột mất cô bé ấy lần nữa em ạ!”

Tôi sững sờ nhìn anh ấp úng:

“Nhưng em… m, em… m…”

Tôi chưa kịp nói hết câu anh đã ngắt lời:

“Đừng nhưng gì cả! Nếu em đã có niềm tin vào bản thân, hãy tìm cô bé ấy đi! Anh tin là em làm được”.

Nói rồi anh bảo bây giờ anh phải đi chở khách đã hẹn trước, khuyên tôi về suy nghĩ kỹ đi đừng để lỡ thêm một ngày nào.

Tôi về nhà nằm dài trên chiếc giường quen thuộc vắt tay lên trán suy nghĩ. Tôi đã lấy lại được tự tin cho bản thân mình, tôi cũng đã vượt qua được mặc cảm của kẻ vô dụng và bất tài. Tuy tôi vẫn chưa phải là một người thành đạt nhưng tôi có niềm tin là tôi sẽ thành công. Em đã xa cách tôi gần 4 năm rồi chắc giờ em đang công tác ở quê hương như cái nguyện vọng của em vẫn mơ ước ngày xưa, tôi nợ em nhiều quá rồi, dù sao tôi cũng phải nói một câu xin lỗi. Và tôi quyết định xin nghỉ 2 ngày để đi tìm em…

Tôi bắt xe khách tại bến xe Gia Lâm để về quê em, để tìm em, tìm lại người con gái tôi đã đánh mất. Thời gian gần 3 tiếng trên xe trôi nhanh hơn tôi tưởng bởi tôi đắm mình vào những kỷ niệm cũ, những hình ảnh của em ngày xưa. Chiếc xe đã đến bến phà Bãi Cháy, chỉ cần qua con phà này tôi sẽ đến nhà em. Chiếc phà từ từ rời khỏi bến ra biển, tôi chọn cho mình chỗ đứng cao trên boong phà để ngắm biển, để những cơn gió lồng lộng mang vị mặn của biển thốc vào người.

Chiếc phà đã vào bến đoàn người trên phà cũng hối hả lên bến, tôi cũng nhanh chân bước xuống phà để bắt đầu công cuộc tìm nhà em. Tôi chẳng có địa chỉ nhà em, chỉ biết nhà em có một cửa hàng ăn ở Hòn Gai và trong tay tôi bây giờ chỉ còn duy nhất sđt nhà em. Tôi muốn làm em bất ngờ với lại qua điện thoại tôi chẳng biết nói gì nên tôi quay 1080 để hỏi đc nhà thông qua số điện thoại.

Cô tổng đài viên sau một hồi tra cứu đưa tôi một cái địa chỉ nhà bao gồm tổ và tên phường rồi hết chẳng có số nhà chẳng có tên đường. Cầm cái địa chỉ nhà chỉ vỏn vẹn vài chữ chung chung tôi lần mò hỏi đường. Rốt cuộc cũng có một anh xe ôm chở tôi đến địa chỉ trên còn lại thì anh ta bảo tôi tự mày mò vì một tổ có mấy chục hộ gia đình chứ không phải mỗi tổ là một nhà.

Hơi nản với lại trời cũng về chiều muộn nên tôi thuê một phòng trọ để tắm rửa rồi tối sẽ đi bộ hỏi dần. Cơm nước xong xuôi tôi tản bộ ngắm phố phường và dò hỏi nhà em, đất mỏ nên nhà ai cũng bụi đen phủ kín tường, con gái vùng than mà ai cũng trắng trẻo chẳng giống như tôi tưởng tượng tẹo nào. Ánh đèn xanh đỏ đã bật dần lên dọc con phố nhỏ, tôi vừa đi vừa lọ mọ hỏi địa chỉ nhà em, tôi nói tên em nhưng chẳng ai biết, người ta bảo phải biết tên bố mẹ thì may ra mới chỉ được, còn ở đây thì nhà làm hàng ăn nhiều lắm sao mà chỉ được.

Thất vọng tôi cứ đi dọc khu phố nhìn quanh hy vọng sẽ thấy bóng dáng nhỏ nhắn của em ở đâu đấy nhưng chẳng có bóng hình nào như tôi mong đợi cả. Chán nản định gọi điện thẳng vào nhà em để xin địa chỉ tôi chợt nhớ ra mình có thể hỏi tên bố em thông qua tổng đài 1080. Mừng quýnh tôi vội vã bấm máy để xin tên chủ số thuê bao, cô gái trực tổng đài lần này không làm tôi thất vọng, tôi đã có được tên đầy đủ của bố em. Và tôi đã tìm được nhà em, một ngôi nhà khoảng 200m2 toàn bộ tầng 1 và tầng 2 để làm hàng ăn. Tầng 3 và tầng 4 phía trên chắc để ở.

Nhìn vào trong nhà em tôi thấy mọi người đang tất bật căng bạt, tiếng người hò hét giục nhau khiêng bàn ghế, kéo phông, lau dọn… Ngồi vào quán nước đối diện tôi hỏi thăm chủ quán về gia đình em. Bà chủ quán dáng người béo tròn da trắng khá là vui tính trả lời các câu hỏi của tôi. Đúng là em đã về quê làm việc và hiện vẫn ở với bố mẹ ngoài ra bà còn cho biết là phông bạt căng để chuẩn bị tiệc của gia đình nhà em ngày mai chứ không phải cho khách hàng. Trong đầu tôi chợt nảy ra ý tưởng ngày mai sẽ trà trộn vào bữa tiệc để bất ngờ tiếp cận em dành cho em điều ngạc nhiên thú vị. Khá hài lòng với ý tưởng đấy tôi đi dạo thêm vài vòng rồi trở về nhà trọ nghỉ ngơi để chuẩn bị cho kế hoạch ngày mai.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Thông tin truyện
Tên truyện Sống trong tội lỗi
Tác giả Lãng Tử Cô Độc
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh, Truyện sex sinh viên
Tình trạng Truyện đã hoàn thành
Ngày cập nhật 01/11/2022 01:11 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Lãng Tử Cô Độc

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân