Sau khi sắp đặt hết công việc và lo tiền tết cho các cô các chú ở công ty, ba cũng bắt đầu vào kỳ nghỉ tết, cả gia đình mình bắt đầu một cái tết đầu tiên không có vướng bận gì tới họ hàng hai bên, cả nhà chúng ta hoàn toàn thuộc về nhau ở những địa danh được xem là đẹp nhất đất nước, quả thực theo cảm nhận của mẹ thì đây là cái tết thú vị nhất của cuộc đời mẹ, mẹ được vứt bỏ hết những ràng buộc về lễ nghi trong mấy ngày tết, được thoải mái vui chơi cùng cả gia đình mình.
Trong những ngày vui chơi bên nhau chúng ta thật sự là một gia đình hạnh, do mọi chuyện đã đi vào nề nếp, và mẹ cũng đã xóa nhòa hết những thói quen ngu ngốc giữa mẹ và con nên cũng không có gì phải lo nghĩ quá nhiều, con vẫn hồn nhiên vui tươi bên ba mẹ, ba mẹ vẫn đùa vui nói cười bên con, trong những ngày đó mẹ cũng chủ động rất tốt việc riêng tư của ba với mẹ, ba với mẹ chỉ mặn nồng với nhau khi con đi ra ngoài ngắm cảnh hay vui chơi lặt vặt, những lúc như vậy ba với mẹ cũng khóa cửa rất cẩn thận.
Chỉ có một vài lần do ba con có đi gặp người quen ở hai địa phương đó rồi uống chút rượu bia hàn huyên tâm sự tới khuya mới về khách sạn, những lúc đó ba con có ngẫu hứng và hành sự thì cũng đợi con đã ngủ say, ba mẹ mới hành sự trong bóng tối, do phòng khách sạn rất lớn lại giường đôi cách xa nhau nên mẹ nghĩ con cũng chả thể biết lúc nào ba mẹ hành sự.
Có chăng thì chỉ từ hướng mẹ, mà hướng mẹ cũng không có gì quá nặng nề, mẹ chỉ cảm nhận rằng mỗi đêm ba con say và bước đến với mẹ để hành sự khi con đang ngủ thì suy nghĩ của mẹ chỉ biết là giường bên cạnh có con đang ngủ, mẹ không bệnh hoạn để mong này mong kia, chỉ có điều là những lúc như vậy mẹ cảm nhận là em bé của mẹ nó hứng khởi hơn, cảm giác chủ quan là nó ướt nhanh hơn và nhiều hơn, và mỗi lần như vậy mẹ đạt đỉnh hai lần khác với những lần bình thường là chỉ một lần lên đỉnh với ba con rồi hết. Chuyện của chúng ta chỉ có vậy mà thôi, đây là những điều diễn ra từ hướng mẹ, còn cuộc vui tết của gia đình của chúng ta như thế nào thì chính bản thân con cũng đã cùng trải nghiệm.
Thời gian vui chơi rồi cũng trôi qua rất vội, rồi chúng ta cũng phải trở lại ngồi nhà của chúng ta, sau hai ngày nghỉ ở nhà và đi thăm tết muộn một vài người thân thuộc và cả ông bà hai bên, rồi cũng đến ngày ba con lên đường đi học, con cũng tựu trường, mẹ cũng phải bắt đầu với công việc kinh doanh của mẹ. Mấu chốt vấn đề của gia đình mình là việc ba con sẽ vắng nhà một thời gian không phải là ngắn, nhưng theo suy nghĩ chủ quan của mẹ thì việc đó nó không quá ảnh hưởng đến cuộc sống của mẹ con mình, vì đã từ lâu mẹ với ba không quá liên quan nhau về công việc, việc của ba con thì ba con làm, việc của mẹ thì mẹ làm, còn việc chăm sóc con và chăm sóc cả gia đình đều do một tay mẹ cáng đáng vì thật ra mẹ không quá thiếu thốn về thời gian, công việc điều hành của mẹ đã có từng bộ phận chuyên nghiệp họ phụ trách mẹ chỉ có việc giám sát và đánh giá thôi, không có gì quá khó nhọc, mảng kinh doanh của mẹ cũng không phải quá rắc rối để phải đàm phán rồi tiếp khách, rồi kế hoạch này kia.
Đến sát ngày ba con đi học mẹ cũng bình thản vì nghĩ cũng không có gì quá phức tạp, nhưng đến khi ba con đi rồi, đêm đầu tiên ngủ một mình mẹ mới cảm nhận được vấn đề, đó là sự trống trãi và có chút khó ngủ vì sợ mông lung, vì quả thật cả hơn mười năm trời mẹ chưa bao giờ phải ngủ một mình, mẹ không mường tượng được việc phải ngủ một mình nó khó khăn đến vậy, nằm cứ nghĩ vẩn nghĩ vơ, một tiếng động nhẹ ở đâu đó phía ngoài nhà mình cũng làm mẹ giật mình, cứ thấp thỏm gần như suốt đêm trường, có ngủ được một xí lại cứ giật mình sợ hãi trong vô thức.
Hết đêm này qua đêm khác trong khoảng thời gian gần một tuần, không có đêm nào mẹ thật sự được ngủ ngon chỉ vì cái sợ hãi mông lung và sự trống trải. Riêng con thì con vẫn vậy, vẫn ngoan ngoãn học hành và sinh hoạt ngoại khóa, vẫn sinh hoạt trong gia đình một cách có nề nếp, theo cảm nhận của mẹ thì con không có một hành động hay một cử chỉ gì khác lạ mang tính lệch lề lối, mẹ con mình vẫn cơm nước vẫn trò chuyện với nhau một cách tự nhiên như khi gia đình chúng ta có đầy đủ thành viên.
Quả thực việc không ngủ được nhiều trong khoảng thời gian một tuần nó làm cho mẹ cảm thấy sức khỏe không ổn, khi mẹ không ngủ thì sẽ suy nghĩ đủ thứ trên đời, cộng thêm việc cái thời gian mẹ x a ba con càng kéo dài thì cơ thể của mẹ cũng phát sinh một vài điều tế nhị. Đến thời điểm hiện tại, ngay lúc này đây, mẹ cũng không sao giải thích được là tại vì sao mẹ lại tâm sự với con việc mẹ sợ hằng đêm và không ngủ ngon giấc, rồi cũng chính mẹ nói với con là con hãy vào ngủ với mẹ để giúp mẹ bớt sợ vẩn vơ và an tâm để ngủ, có thể hai năm đưa con vào khuôn mẫu nó đã làm cho mẹ quên đi hoặc vô tình quên đi những sự việc mà mẹ đã cố gắng sắp xếp để không cho nó diễn ra, và cũng có thể là mẹ nghĩ thời gian đủ dài và con cũng đủ cảm nhận được là việc gì không nên làm và việc gì nên làm.
Sau sự đề nghị của mẹ, thì con cũng chấp nhận vào nằm cùng mẹ, mẹ con mình vẫn trò chuyện thủ thỉ trước lúc đi ngủ, mẹ con mình vẫn ai nằm chỗ nấy, vẫn khoảng cách rất mẫu mực, những hành động ngô nghê ngu dốt lúc trước đã đi vào dĩ vãng. Và quả thực mẹ đã ngủ rất ngon khi có con bên cạnh, mọi chuyện vẫn cứ xảy ra êm xuôi như vậy, mẹ cảm thấy rất yên tâm khi có con bên cạnh mẹ, cảm thấy con như một chỗ dựa đáng tin cậy cho bản thân mẹ.
Nhưng rồi, giờ ngồi hồi tưởng lại, không biết tại vì sao mà cái giới hạn đó của mẹ con mình lại bị rút ngắn lại một cách dễ dàng như vậy, những ngày đầu đúng là gần như mẹ con mình không hề đụng chạm vào nhau, con cứ như là một vệ sĩ nằm canh giấc ngủ cho mẹ, nhưng rồi bắt đầu những ngày tiếp theo, khi mình thủ thỉ tâm sự với nhau mẹ lại thường xoa tóc con, con lại hay ôm tay mẹ, từ ôm tay rồi chuyển sang ôm người mẹ lúc nào không hay, mà nói thực nếu ở chính ngay thời điểm đó thì việc con ôm tay mẹ, con ôm người mẹ nó vẫn bình thường như lẽ thường mà thôi, vì thế gian này mẹ con nào chả vậy.
Nó không thể là hành động suy đồi được. Chỉ là cái hôn lên trán con trước lúc con đi ngủ, chỉ là cái ôm nhẹ đáp trả của con đối với mẹ, mẹ nghĩ nó không có gì phải đáng nói hết cả, nếu như… nếu như khoảng thời gian sau đó khoảng cách giữa con và mẹ không thu hẹp thì đúng là không có chuyện gì phải nghĩ, nhưng rồi có những đêm mẹ giật mình tỉnh giấc, mẹ cảm nhận được rằng là con của mẹ đang ôm lấy mẹ khi ngủ, nhưng vì con đang ngủ say và cũng chỉ là cái ôm không mang nhiều ý nghĩa dục vọng nên mẹ chỉ nhẹ nhàng gỡ tay con ra và chỉnh lại thế ngủ cho con rồi mẹ tiếp tục đi vào giấc ngủ. Mẹ thật sự có sự yên bình khi mẹ được ở bên con…
… Bạn đang đọc truyện Tâm sự của mẹ tại nguồn: http://truyensextv1.com/tam-su-cua-me/
Quả thực với sự hiện diện của con bên mẹ đã mang lại cho mẹ những giấc ngủ bình yên hơn, sinh lực của mẹ được hồi phục sau những đêm đầu không được đêm nào ngủ yên giấc, thật sự mẹ cảm thấy rất phấn chấn và yêu đời, không biết sao trong khoảng thời gian đầu đó mẹ rất hứng khởi và vui tươi.
Có lẽ là do khi con người ta rơi vào trạng thái bất ổn và lo sợ mông lung nhưng rồi có một điểm tựa nào đó hoặc có một lý do nào đó làm cho con người ta tan biết sự lo âu bất ổn thì con người ta cảm thấy an yên, cảm thấy hạnh phúc, chứ mẹ không nghĩ rằng sự hứng khởi và vui tươi đó nó bắt nguồn từ vấn đề tâm sinh lý mang tính tiềm ẩn ở trong mỗi con người, vì với con mẹ vẫn không hề có một suy nghĩ gì mang tính xác thịt, chính bản thân mẹ mẹ cũng rất cẩn trọng trong việc phô diễn da thịt, thông thường ở nhà mẹ thường hay mang váy mỏng cho thoải mái, nhưng giờ chỉ có mình con với mẹ, nên mẹ không dám ăn mang như vậy, mẹ phải ăn mang kín đáo, áo quần đầy đủ, phụ kiện cho phần trên và phần dưới cũng chu toàn, chỉ có một thói quen mà mẹ phải duy trì đó là thói quen mỗi khi mẹ đi ngủ mẹ không bao giờ mang phụ kiện cho phần ngực, đó là thói quen từ thuở thiếu nữ của mẹ, nói thực nó không chỉ là thói quen, mà nó phải bắt buộc như vậy, vì với thể trạng phồn thực của mẹ với việc hai núi đôi không phải là nhỏ thì việc mang áo ngực khi ngủ là điều rất khó chịu, mà mẹ có tháo bỏ áo ngực trước khi đi ngủ thì cũng là khi con đã lên giường và mẹ đã tắt điện, mẹ tháo áo ngực trong nhà tắm rồi mới leo lên giường, sáng sớm thì mẹ luôn là người dậy trước con nên khi con tỉnh giấc để gặp mẹ thì mọi thứ của mẹ đã được che đậy kỹ lưỡng dưới tầm mắt của con…
Nhưng rồi ngày vui cũng ngắn tày gang, sóng ngầm không thấy không có nghĩa là không có sự hiện diện của sóng ngầm, việc con nằm gần sát mẹ hơn, đôi lúc con ôm mẹ khi ngủ nó không phải là sự bất biến cho những ngày tháng còn lại đến khi ba con quay trở về, mà đó chỉ là một sự ngụy tạo để giấu nhẹm đi một cơn sóng ngầm đang âm ỉ chảy giữa lằn ranh giới của con và mẹ.
Sự yên giấc nồng của mẹ hằng đêm, theo trí nhớ của mẹ thì nó chỉ kéo dài đâu đó loanh quanh 10 ngày là hết cỡ, một lần mẹ chuyển đồ giặt từ giỏ đựng áo quần bẩn vào máy giặt, mẹ vô tình nhìn thấy quần nhỏ của có cái gì đó như nhiều vết khô đọng ở phía dưới đáy quần, thường thì sáng sớm mẹ thay quần nhỏ mẹ chỉ cởi ra nhanh rồi vứt vào giỏ đựng áo quần, chứ không bao giờ nhìn kỹ nó thế này hay thế kia, chỉ họa chăng những lúc đến tháng của mẹ, mẹ mới để ý kỹ đến quần nhỏ vì yếu tố vệ sinh, thật ra là một người phụ nữ thì việc đáy quần nhỏ của mình có chất dịch như vậy là điều rất phải cẩn trọng, vì nó là yếu tố không phải là biểu hiện chính, nhưng nó là một yếu tố để hoài nghi về tình trạng sức khỏe của “em bé”, nhưng mẹ nghĩ kỹ lại thì tiền sử “em bé” của mẹ không bao giờ có hiện tượng nhiễm khuẩn hay ra khí hư gì hết, kiểm tra kỹ “em bé” thì mẹ vẫn thấy rất ổn, từ sắc thái cho đến mùi hương của nó vẫn không có gì sai khác so với ban đầu của nó.
Mẹ tỉ mỉ kiểm tra cả hai loại quần nhỏ, một loại mẹ thay ra buổi sáng sau khi ngủ dậy, một loại mẹ thay ra buổi chập tối sau khi đi làm về, thì mẹ thấy có sự khác biệt, quần nhỏ thay ra buổi sáng nó có quá nhiều vết nhờn so với quần nhỏ thay ra vào buổi chập tối, vì thật ra “em bé” của phụ nữ nó vẫn phải có ít nhiều dấu tích để lại trên quần nhỏ, đó là quan điểm của mẹ dựa trên thể trạng “em bé” của mẹ. Từ sự vô tình phát hiện ra sự khác biệt mang tính thầm kín đó, mẹ mới suy nghĩ tại vì sao nó lại như vậy, và chính tự trong suy nghĩ nó như vậy, nên đêm về trong đầu mẹ nó có một cái ý thức là phải làm sao trả lời được sự khác biệt đó, khi trong đầu con người ta đã có ý thức về một cái gì đó phải tỉnh táo trong lúc ngủ thì tự cơ thể nó sẽ đáp ứng lại những yêu cầu của trí não, và tất nhiên giấc ngủ của mẹ sẽ không thể sâu và ngon hơn như những ngày yên ấm trước đó, và cơ thể nó đã ngầm có sự phòng vệ thì tự thân nó sẽ phản ứng lại đúng như cơ chế phòng vệ mà nó đặt ra.
Và cuối cùng câu trả lời cho mẹ, nó nằm ở chỗ là khi mẹ chìm vào giấc ngủ say, con không chỉ ôm lấy mẹ, mà những gì mẹ đã ngu dại tập cho con trước đây đã được con tô vẽ lên chính cơ thể mẹ khi mẹ chìm trong giấc ngủ say.
Mà thật ra, mẹ không biết cũng đúng thôi, vì lần đầu tiên cơ thể mẹ đủ phòng vệ để tỉnh dậy khi con sờ vào núi đôi của mẹ thì mẹ cũng chỉ phát hiện là con ôm mẹ, rồi tay con chỉ đặt lên vú của mẹ, lâu thay tay con nhúc nhích một xí phía trên đầu vú mẹ, tuy mẹ không mang áo ngực nhưng vú của mẹ vẫn còn cách tay con bởi một lớp áo ngủ, nên nếu mẹ ngủ say thì hành động đó của con cũng khó mà phát hiện, trải qua hai đêm mẹ im lặng để xem con hành xử như thế nào, thì mẹ thấy con cũng chỉ dừng lại ở mức như vậy, nếu mẹ không cảnh giác mà ngủ say như bản tính của mẹ thì rất khó phát hiện, chỉ có sự nhạy cảm của cơ thể mẹ và phần bầu vú mẹ mới cảnh báo được cho mẹ về hành động của con qua việc “em bé” của mẹ nhả “nước miếng” của nó vào đáy của những chiếc quần nhỏ của mẹ…
… Bạn đang đọc truyện Tâm sự của mẹ tại nguồn: http://truyensextv1.com/tam-su-cua-me/
Sở dĩ mẹ nói “em bé” của mẹ nó tố cáo những hành động của con đối với mẹ khi mẹ đã ngủ say là bởi vì chính mẹ đã kiểm tra vì sao “em bé” của mẹ nó lại khóc nhè và nhả tơ ra nhiều vào đáy quần nhỏ của mẹ vào buổi đêm như vậy, đêm thứ nhất của sự phát hiện con tác động lên bầu vú của mẹ, khi mẹ tỉnh giấc và biết con có những tác động như vậy mẹ cảm nhận được là cơ thể của mẹ nó phản ứng lại những tác động của con, hai bầu vú của mẹ nó căng cứng lên, chính “em bé” cũng có phản ứng, cả đêm thứ hai cũng như vậy, nhưng để biết rõ ràng tránh sự ngộ nhận không đáng có, đêm thứ hai khi mẹ phát hiện con ve vuốt hai bầu vú của mẹ, mẹ giả vờ ngái ngủ rồi quay lưng về phía con, hai tay mẹ đặt xuống dưới bụng che khuất tầm mắt con, đợi hồi lâu mẹ nhẹ nhàng đưa tay vào phía trong quần ngủ và quần lót để kiểm tra “em bé”, và quả thực “em bé” của mẹ nó đã phản ứng đúng như bản năng trời phú cho nó, mẹ chạm vào cửa miệng của em nó và cửa miệng của em nó chan chứa những thứ mà nghĩa vụ nó phải nhả ra để tạo sự thuận lợi cho bạn yêu của nó xâm nhập vào, một vùng quanh cửa miệng của em nó nhoe nhoét nước, cơ thể của nó thì căng cứng, và nhiệt lượng ở ngay đầu miệng nó cũng có vẻ cao hơn nhiệt độ cơ thể của mẹ, mẹ cảm nhận được từ chính ngón tay của mẹ là có hơi ấm phả ra dù xung quanh miệng nó đã được che đầy bởi những dòng nước trơn tuột.
Ngày vui chỉ có một mà bất ổn lại có mười, nó chính là tình cảnh của mẹ, khi mẹ ở bên con. Cũng chính con cho mẹ những giấc ngủ sâu hằng đêm, rồi cũng chính con lại đặt mẹ vào những đêm trằn trọc bởi những suy tư và bởi những đòi hỏi chính đáng của thể xác(chính đáng ở đây là chính đáng trong việc tính dục được thỏa mãn khi cơ thể có nhu cầu về tính dục). Khi “em bé” của mẹ nó vô tình tố cáo con theo những phản ứng tự nhiên của nó thì cũng là lúc con người mẹ nó lại phân chia thành hai phần, tính dục của cơ thể động vật và lý trí của con người, hai phạm trù đối nghịch nhau này nó giằng xé mẹ hằng đêm, không chỉ là hằng đêm mà chính cả ban ngày nó cũng khiến trong tâm trí mẹ nó có những cảm nghĩ chủ quan về con nó khác trước, nó rất mơ hồ nhưng khi mẹ đối diện con vào mỗi buổi sáng và mỗi buổi tối nó không còn như trước nữa, có khi thì mẹ lại muốn rời xa con, có khoảng cách với con, có khi mẹ lại muốn vẫn để con bên cạnh với suy nghĩ mang tính ngụy biện là có con bên mẹ mẹ sẽ đỡ sợ hãi hơn, đỡ phải vò võ hằng đêm hơn, và cũng có thể là suy nghĩ giữ con lại bên cạnh nó có yếu tố vô thức trong cơ thể mẹ nó chi phối, thật sự đến lúc này mẹ vẫn giữ quan điểm là ở thời điểm đó trong con người mẹ là một khối rối rắm, một mớ bùng nhùng không biết tháo gỡ như thế nào.
Nhưng nói gì thì nói, nghĩ gì thì nghĩ, việc con song hành cùng mẹ hằng đêm vẫn không có gì thay đổi, chỉ có chút thay đổi là mẹ cảnh giác với con hơn, khi nào con có chút manh động mà mẹ phát hiện ra là mẹ cố tình trở người, làm cho con phải dừng lại và không cho con ôm mẹ ngủ như con đã từng ôm nữa. Mà thật sự mọi việc của mẹ con mình nó diễn tiến quá nhanh và đến giờ mẹ không có cơ hội để tìm hiểu tại sao một người con trai ngủ say như con, mà lại có thể tỉnh giấc ngủ say để hành động như vậy đối với mẹ. Chính mẹ thấy việc đánh thức con dậy vào mỗi buổi sáng khi con đang ngủ say giấc nó không phải là chuyện dễ, mẹ phải lay con nhiều lần con mới thức giấc, vậy mà không biết tại sao hằng đêm con lại thức giấc khi đã ngủ để hành sự được như vậy.
Cuộc đời này cảnh giác với những cá thể ở xã hội chưa chắc đã tránh được những tai ương, chứ đừng nói cảnh giác với chính những điều sâu thẳm trong con người mình, thắng kẻ thù nó không khó chứ thắng bản thân mình nó không dễ bao giờ. Bản thể tự nhiên của mỗi con người là sự ngụy biện và duy ý chí vì lợi ích của bản thân mình, khi ý chí xung đột với bản năng lại có thêm môi trường cho sự xung đột đó đẩy lên cao trào thì chỉ có thánh ở vào hoàn cảnh đó mới thoát ra được, chứ là con người với sự đa dạng về tinh thần và tâm lý không phải ai cũng đủ tỉnh táo để thoát ra bằng lối thoát an toàn, và mẹ đã đi ra bằng lối thoát ngược lại, mẹ làm bạn với bản năng để cùng nó lao vào bức tường không lối thoát.
Không biết sao ở thời điểm đó mẹ lại khó mở lời để nói chuyện với con về vấn đề giới tính, và cả vấn để đánh động con để con đừng tiếp diễn những gì con đã tiếp diễn. Mẹ không thể mở lời, mẹ chỉ có chống chế lại con bằng những việc làm thụ động, là con người chứ không là con rô bốt nên đâu có thể cứ thao thức hoài để chống chế lại những hành động non nớt của con, là con người thì điều bắt buộc khi mệt mỏi quá mức thì phải nghỉ ngơi và ngủ là phương thức nghỉ ngơi hữu hiệu nhất, định luật bảo toàn nó đúng với hiện trạng thức nhiều thì phải ngủ sâu, và cái ngủ sâu đó nó vô hiệu hóa vấn đề chống chế thụ động của mẹ, khi mẹ ngủ say con lại âu yếm với mẹ, đôi khi mẹ vẫn tỉnh giấc để triển khai phương án đối phó thụ động đối với con, nhưng có vẻ như bản tính tham lam con người ai cũng có, và con là con người con cũng có bản tính đó.
Có những đêm giật mình tỉnh giấc, mẹ thấy sự tham lam của con nó hiển hiện trên cơ thể mẹ, cái cơ thể đã cho con sự sống ngày hôm nay, không phải là sự liên tục hằng đêm, nhưng đứng ở sự xâu kết sự kiện thì bàn tay con nó không chỉ nằm ở hai bầu vú của mẹ, mà nó còn bước đều xuống vùng bụng, vùng thâm cung bí sử của người đàn bà, có những đêm tỉnh giấc mẹ cảm nhận được bàn tay của con nó nằm ở vùng bụng của mẹ ngay mép quần ngủ, có những đêm bàn tay con lại ngự trị ngay trên em bé của mẹ, bàn tay con chỉ cách “em bé” cách huyệt đạo bí hiểm nhất của mẹ chỉ qua hai lớp vải của quần ngủ và quần lót mà thôi.
Mà con có biết không những hành động như vậy của con nó vô tình gây ra hiện tượng bản năng động vật nó lấn át lý trí trong con người mẹ, dù mẹ sẽ tìm cách để cản trở con không cho con cơ hội tiếp tục những hành động đó, nhưng trong cơ thể mẹ nó cũng có những đòi hỏi riêng theo sự phản xạ lại những hành động gợi dục của con đối với mẹ.
Mẹ lúc này không chỉ phải cảnh giác thụ động với chính con, mà còn phải chống chọi lại những đòi hỏi của thể xác, bình thường có ba con ở nhà, cơ thể mẹ luôn được no đủ hằng đêm, đến thời điểm đó mẹ, nói chính xác là “em bé” và bầu ngực của mẹ đã bị bỏ đói gần cả tháng trời, bản tính của mẹ lại không có lăng nhăng ở ngoài, chính sự khó tính vì quá yêu bản thân nên mẹ không cho ai có cơ hội chạm vào người mẹ ngoài ba con và con cho dù ở xã hội cũng có khối kẻ có ý ông bướm đối với mẹ, nhưng mẹ đều dập tắt hy vọng của họ ngay trong trứng nước. Sở dĩ mẹ như vậy một phần do chủ nghĩa yêu bản thân thái quá của mẹ, một phần cũng do địa vị xã hội của mẹ và ba con.
Mẹ khẳng định ở góc độ câu chuyện của mẹ con mình thì mẹ là một con người rất tệ, rất không đúng chuẩn mực, chính ở ngay thời điểm này mẹ nhận diện rõ ràng là như vậy, nhưng giờ viết lại thì mẹ viết với tâm thế khi mẹ đang hằng đêm bị bỏ đói chuyện xác thịt và bàn tay của con thì lén lút vẽ vời trên cơ thể đang cháy rực vào độ tuổi hồi xuân.
Đúng, thật sự là ngụy biện, nhưng cái gì có sai mà nói mãi cũng thành đúng, hành động tuy lệch lề nhưng cứ tiếp diễn hằng đêm thì nó sẽ gần như trở thành chuyện đương nhiên, và mẹ đã rơi vào hoàn cảnh như vậy. Biết là không đúng nhưng lại để ngụy biện và bản năng nó song hành với nhau, cứ dây dưa với những điều không nên để xảy ra.
Còn đối với con, có thể do mẹ không quyết liệt đối phó với con, mà chỉ dùng phương cách thụ động, nên dường như hành động của con là không có giới hạn. Sờ hai bầu vú mẹ, sờ phần bụng của mẹ, sờ phía ngoài “em bé” của mẹ, đó là giới hạn mà con ước ao??? Không! Và Không, nếu có giới hạn thì sẽ không có việc con dám đi ngược áo mẹ đi lên rồi chạm vào hai bầu vú bằng da bằng thịt của mẹ, da tay của con chạm sát da hai bầu vú của mẹ, tay con không chỉ nằm ngoài hai lớp vải để chọc cho “em bé” của mẹ khóc nhè, mà tay con có đôi lần lén lút đi qua dây thun quần ngoài của mẹ, bỏ qua cả quần nhỏ của mẹ để rồi chạm vào đám lông lao xao trên đầu “em bé”. Những hành động táo tợn của con như vậy nó không chỉ gây ra cho “em bé” của mẹ khóc nhè, mà nó làm cho chính cả cơ thể mẹ nó khóc, nó làm cho tinh thần của mẹ nó khóc, vì nó quá hứng tình, con có biết những lúc như vậy cơ thể mẹ nó như một quả núi lửa, nó nóng hầm hập, nó muốn được làm dịu, bên trong “em bé” của mẹ nó “ngứa” một cách khủng khiếp, nó cần một cái gì đó thâm nhập vào nó để qua nó cơ thể của mẹ được no được say, được thỏa cơn khát.
Con là kẻ thám hiểm, con đâu biết được những điều cảm nhận từ núi đồi từ hang động, và con cũng đâu biết cảm nhận của những thế lực sở hữu những núi đồi hang động đó. Những cái vân vê lén lút núi đôi của mẹ, những cái chạm vào vùng rừng cây cỏ lơ thơ, rồi những cái nhấn tay liều lĩnh vào vùng miệng của hang động nó gần như làm mẹ suýt rơi vào tình trạng vô thức.
Thật sự mẹ không biết là suy nghĩ của con những lúc đó như thế nào? Có khi nào con biết mẹ biết nhưng mẹ im lặng nên có có đủ sở cứ đi con đi từng bước liều lĩnh như vậy?! Chứ theo chủ quan của mẹ thì việc con vân vê hai bầu vú của mẹ con sẽ cảm nhận được ban đầu nó sẽ bình thường như thế nào, sau đó thì nó săn chắc và cong vút lên ra làm sao? “Em bé” thì ban đầu con vuốt nhẹ vào cửa miệng của nó thì nó khô khan như thế nào? Sau vài lần con nhẹ nhàng đưa tay lên xuống quanh miệng của nó thì nó sẽ làm tay con ướt nó ra làm sao? Mẹ nghĩ những điều đó con đều biết hết. Còn thật sự giờ con nghĩ nó như thế nào vào thời điểm đó thì mẹ hoàn toàn không biết được?!
… Bạn đang đọc truyện Tâm sự của mẹ tại nguồn: http://truyensextv1.com/tam-su-cua-me/
Việc con suy nghĩ như thế nào để có những tác động lên cơ thể đẫy đà của mẹ, để đánh thức con thú đang ngủ ngon lành trong cơ thể nó quả thực giờ không quan trọng, vì quan trọng hay thứ yếu gì thì mẹ cũng đã trượt rất dài trong khoảng thời gian rất ngắn khi mẹ và con bất đắc dĩ phải nằm kề cạnh nhau trong dãi hun hút sâu của bóng tối hằng đêm.
Vẫn cứ vở kịch không bất ngờ và cũng chẳng nhàm chán ấy diễn ra hằng đêm, mẹ thức giấc kịp khi con bắt đầu manh động trên da thịt mẹ thì con sẽ không có cơ hội để phá vỡ luân lý của cuộc đời, nhưng nếu mẹ mệt mỏi mà ngủ say để cho con thám hiểm tất cả những gì thiêng liêng nhất trên cơ thể mẹ thì mẹ bất lực để bản năng nó trói buộc mẹ, tính “con” trong con người mẹ nó rất thích cái cảm giác khi con đặt tay lên vú mẹ, khi con xoa nhẹ lên bầu vú mẹ, nó càng thích thú hơn khi tay con úp lên mặt “em bé” của mẹ, mẹ không thể dối trá để trốn tránh việc mẹ tận hưởng cái cảm giác thích thú khi tay con vuốt nhẹ nhàng lên mu “…” của mẹ, phải gọi “…” là gì nhỉ??? Để diễn tả được cái cảm giác thích thú đó thì có lẽ không còn cách nào khác phải gọi thẳng tên của nó chứ không thể là “em bé” là “…” được, vì những từ đó nghe nó quá trinh nguyên, quá đứng đắn, quá nghiêm túc, nó không phù hợp với những gì thuộc về dục vọng, phải thú nhận và gọi thẳng là mẹ đã rất hứng tình khi tay con úp lên rồi vuốt qua vuốt lại trên mu l… ồ… ồ… n của mẹ.
Khó quá, mẹ thấy không tự nhiên khi gọi như vậy, một cái âm hộ, đúng có mẹ sẽ dùng từ âm hộ, một cái âm hộ đã bị bỏ đói một thời gian không hề ngắn, nhất là vào thời điểm cách hai tuần sau chu kỳ tế nhị của mẹ, thời điểm cách hai tuần sau chu kỳ của mẹ, với thể trạng của mẹ thì mẹ chưa bao giờ cảm thấy là đủ từ ba con, chứ đừng nói đến việc âm hộ của mẹ không được đón một giọt tinh trùng nóng bỏng nào trong cái khoảng thời gian nhạy cảm đó.
Mẹ nứng âm hộ, mẹ thích con vân vê âm hộ của mẹ, âm hộ của mẹ chảy nước thì cũng đã sao??? Nó không sao hết vì nó chỉ là cái khâu dạo đầu cho quá trình giao hợp nếu có mà thôi, thích thú và hứng tình vì cơ thể mẹ nó đâu biết là không có thêm công đoạn âm hộ được giao hợp, được đâm ra thụt vào, rồi được thăng hoa leo lên đỉnh, nó cứ ngỡ là nó sẽ được chiều chuộng theo đúng quy trình tự nhiên mà nó từng được tận hưởng cho nên nó hứng khởi vậy mà thôi.
Chứ việc con lén lút mân mê cơ thể mẹ như vậy nó không bao giờ cho mẹ được sự thỏa mãn, không bao giờ làm cho cơ thể mẹ được hạ nhiệt, được thư giãn sau một lần lên đỉnh như ba của con đã từng đáp ứng cho da thịt của mẹ. Hứng tình, nứng âm hộ và cái giá mẹ phải trả là sự thao thức, sự khao khát xác thịt và sự trống trãi trong thời gian còn lại của bóng đêm sau khi con đã đạt mục đích và đi sâu vào giấc ngủ của con.
Lại từ mục đích, với từ giới hạn. Đến thời điểm đó mẹ đã cảm nhận được mục đích của con là gì? Và giới hạn của con là cái không giới hạn. Con có thể non nớt trong việc cảm nhận cuộc sống vì con chưa có thời gian để va chạm với cuộc đời, chứ với cảm nhận của mẹ thì mục đích và giới hạn của con phải là mục đích và giới hạn của những người đàn ông trưởng thành.
Tại sao lại như vậy? Cũng dễ trả lời thôi, vì thật ra thời gian càng trôi thì con đi gần tới sự không giới hạn, cái đi gần tới sự không giới hạn đó mẹ không khó để nhận biết, nhiều đêm đầu thì chỉ có hai tác vụ chính của con trong đêm tối là vân vê sờ mó âm hộ và hai bầu vú của mẹ, rồi việc ngủ của con.
Nhưng những đêm trở về sau thì mẹ phát hiện rằng, sau khi con độc ác bỏ dở cơ thể đang nóng hầm hập của mẹ, con vội nằm xích xa mẹ ra, quay người vào trong tường, mẹ thì mẹ vẫn nằm yên giả vờ ngủ khi con kích dục mẹ, chứ mẹ có đang ngủ say đâu, mẹ cảm nhận được sự cử động của cơ thể con, cảm nhận được có việc tác động lực rất đều từ phía con, rồi có một cái gì đó như cơ thể con nó duỗi ra và căng cứng, rồi con nằm im một hồi lâu, rồi con bước xuống giường và đi vào nhà tắm cứ như con đi vệ sinh do nhu cầu của cơ thể.
Trẻ mới lớn thường xuyên đi tiểu đêm? Không, mẹ chắc chắn là không, còn con đau bụng? Cũng không, vì nếu con đau bụng thì con chắc chắn đã nói với mẹ. Dễ thôi con, con cứ đi vệ sinh như con nghĩ là ngẫu nhiên đi, sáng mẹ dậy sớm hơn con mà, con tuy khôn lỏi trong vấn đề trên giường với mẹ nhưng cũng chỉ là cái khôn của người chưa thật sự khôn mà thôi.
Sáng sớm dậy, mẹ vào nhà tắm, dễ tìm lắm, quần lót của con nằm dưới váy áo của mẹ trong giỏ đựng áo quần bẩn, áo quần của mẹ khô, nhưng sao quần lót nhỏ của con lại ướt hết như vậy cơ chứ? Có ai xả nước để tẩy rửa một cái gì đó trên quần lót của con hở? Ừ thì cứ xả nước cho nó trôi hết những thứ mà con không muốn mẹ biết đi, xả nước cho trôi thôi mà chứ có ngâm xà bông giặt đâu con ơi.
Mẹ chỉ cần cầm nó lên tay, lật trái quần nhỏ của con ra, nhắm vào vị trí mà cái “cần cẩu” của con nó ngự trị trên đó, đưa nhẹ lên mũi mẹ, một cái hít nhè nhẹ. Ok, khứu giác của mẹ vẫn hoạt động tốt, có cái mùi quen quen ấy, nói chung cái mùi hăng hắc nồng nồng đó mẹ không thưởng thức nhiều nhưng có những khi ba với mẹ đi đổi gió, hoặc không có con ở nhà thì do thay đổi một vài tư thế để làm mới sinh hoạt của ba mẹ, thì ba con cũng có đôi lần xuất ra ngoài chứ không xuất vào trong em bé, mà thường thì những lúc như vậy ba con rút nhanh ra rồi bắn tung tóe lên vú và lên mặt mẹ. Cho nên mẹ cũng biết cái mùi đặc trưng của cái thứ sền sệt trắng trắng đó. Rồi, mẹ đã biết con đã đi thêm một bước dài trong cái trò chơi của người lớn, đôi khi con đang nhẹ nhàng hành sự với cái “cần cẩu” của con trong mẹ lại có một vài thắc mắc có một cái gì đó nó lệch lề và thú thực nó gây ra cho mẹ tâm trạng rất hứng khởi, đó là những câu hỏi đại loại như: “Không biết có phải con dùng cái tay vừa rồi sờ nắn lên âm hộ của mẹ để con bóp chặt cái “cần cẩu” của con hay không?
Nếu con dùng đúng tay đó thì có lẽ trên bàn tay đó của cũng được bôi trơn rất nhiều bởi những dòng dâm thủy do âm hộ của mẹ tiết ra, và như vậy “cần cẩu” của con sẽ được hưởng thụ cái cảm giác nhơn nhớt trơn tuột khi con hành sự bằng tay như vậy. Nếu mà như vậy thì có lẽ con sẽ hưng phấn lắm???” Vì chỉ nghỉ tới mấy ý như vậy thôi mẹ cũng có cảm giác thích thú lạ kỳ. Ừ. Con dã thủ dâm, còn bản thân mẹ đã bộc lộ mẹ là một ả đàn bà dâm đãng. Mẹ rũ bỏ mọi hào quang mà xã hội gắn lên cho bản thân mẹ, chỉ vì sự dâm đãng tiềm ẩn trong mẹ được con khơi gợi và kích nổ. Gọi là gì nhỉ con trai? Made By My Sonnnnn!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tâm sự của mẹ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện loạn luân |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 13/07/2021 11:38 (GMT+7) |