Gió thổi làm chuông gió bên ngoài kêu “leng keng”, âm thanh đó đủ làm Phúc Dương bừng tỉnh, nó một tay ôm đầu tay kia chống xuống đất đứng lên thì chạm ngay cây đũa “Huyết mệnh khoái tử”. Quan sát xung quanh thấy cảnh vật cũng không thay đổi, út Diễm vẫn còn nằm đó nhưng lão già dâm tiện đó thì không thấy đâu nữa, đứng lên cất cây đũa vào túi, Phúc Dương chạy lại hai căn phòng gần đó thì một phòng khóa cửa, mở cửa phòng còn lại thì trong phòng chỉ có mỗi cái giường với một tủ gỗ.
Phúc Dương tìm công tắc bật đèn lên thì mới phát hiện căn phòng dán đầy hình Phật, dưới đất còn có một khung hình cỡ lớn nằm úp xuống, định bụng đây là hình Phật nên nó lật tấm hình lên, một gương mặt rất “gợi đòn” với nó đó chính là lão già dâm tiện lúc nãy. Ném tấm hình xuống đất cũng không quên dẫm lên mấy phát làm nứt cả khung hình, mở tủ cây tìm tới tìm lui thì toàn là đồ lam với quần đùi định bụng tìm đồ choàng cho út Diễm nhưng toàn đồ thế này thì sao mà mặc.
Rầm!
Bỗng nhiên cửa đóng sầm lại ánh đèn cũng tắt nốt, nó chạy nhanh lại mở cửa thì cửa vẫn mở được bình thường nhưng bên ngoài cửa ai đó đã ném đó một cái áo khoác màu đỏ và cả cái quần tây dài màu đen. Không cần biết ai đã giúp mình cái quan trọng là nó phải đưa út Diễm về chuyện còn lại tinh sau, khi lại gần định mặc đồ cho nàng thì út Diễm đã ngồi đó mở mắt tự bao giờ, đôi mắt hút hồn của nàng có thể khiến bao con tim tan chảy thế mà giờ đây nhìn nó như vô hồn đến lạ lẫm, nó bước đến ôm nàng vào lòng.
– Đường Phúc Dương: Út mặc đồ này đi con đưa út về!
Kiều Diễm nhẹ gật đầu rồi mặc quần áo, Phúc Dương cõng nàng lên trên lưng chạy nhanh hết sức có thể khỏi căn biệt thự này vì nó nhớ lời ông bán hủ tiếu nói, chạy ra đến cửa nó mới phát hiện có một chốt trực bảo vệ, tim nó đập nhanh hơn một tay bắt đầu thọc vào túi tay còn lại cố giữ chặt bờ mông của út Diễm trên lưng.
Phòng trực bảo vệ cũng khá là to hơn những chốt trực khác trông nó như một cái nhà nhỏ nhưng xung quanh đều có bố trí các đèn công suất lớn và các cửa kính lớn để dễ quan sát nhưng cái bất thường là tại sao chốt trực lại kéo rèm lại hết, như vậy chỉ có hai khả năng là chốt trực có người đang ngủ hoặc không có người vì khi nãy nó đứng ở cửa khá lâu vì bị ông kia cản đường cũng không thấy ai ra “hỏi thăm”.
Theo những gì mình suy nghĩ với lại có thể lão già đã cho người đi chỗ khác cho lão thực hiện hành vi hiếp dâm út Diễm nên Phúc Dương tự tin hơn khi chạy ngang qua chốt trực nhưng nó một cảm giác rất lạ, đó là nó muốn xông vào trong đó xem bên trong đó có gì, cơ thể nó như sôi sục một cách khó hiểu mà nó có thể cảm nhận như cách nó đã đâm lão già cách đây chưa lâu. Chạy khỏi căn biệt thự thì về nhà nó là đường gần nhất vì chạy sang nhà nội nó sợ gặp nội nó phát hiện ra nó vừa làm điều tồi tệ với con gái của ông khi nó xả khí vào họng của út Diễm. Nằm trên lưng của Phúc Dương nàng cảm thấy vô cùng an toàn và thoải mái, Kiều Diễm nghĩ mình đã bị lão già đó lấy đi đời con gái cái trong trắng mà nàng nghĩ nó chỉ dành cho Phúc Dương, nuốt nước mắt vào trong nàng ôm thật chặt Phúc Dương vì nàng sợ mất đi người mình yêu quý nhất.
Hai người rời khỏi căn biệt thự nhưng không biết đang có một người theo dõi mình và trong phòng trực bảo vệ thì có hai người đang trò chuyện với nhau đó là ông bảo vệ và bà bếp cũng như giúp việc nhà. Người đàn ông tầm năm mươi tuổi thường được gọi là ông Năm, còn bà giúp việc thì khoảng bốn mươi ngoài hay được gọi “bé Hai”, hai người thập thò trong phòng trực, trán ông Năm thì ướt đẫm mồ hôi vì lo sợ, thấy thế bà bé Hai chấn an.
– Bà bé Hai: Ông sợ gì thế?
– Ông Năm: Bà không biết tên nhóc đó cầm gì trong tay hả? Đó là “Huyết mệnh khoái tử” đó! Nhìn tên nhóc này hoàn toàn không bình thường, hắn có thứ đã đánh bại ta năm đó mà trong người hắn còn phát ra khí tức của Cóc tinh rất mạnh làm thế nào mà hắn lại sử dụng được cây đũa đó?
– Bà bé Hai: Ý ông là sao, vậy là Cóc tinh không thể cầm được cây đũa xới cơm đó à?
– Ông Năm: Đúng vậy, đó là pháp khí để chuyên trị Cóc tinh, ta cảm nhận năng lượng bá vương từ tên nhóc này rất lớn, nguồn năng lượng ta đã được gặp một lần trong đời nhưng có thể là ta già rồi nên lú lẫn, một tên nhóc như nó làm sao mà sở hữu sức mạnh đó được chứ!
– Bà bé Hai: Thế rồi làm sao, ông cũng biết ông chủ của chúng ta không tầm thường vậy sao phải sợ tên nhóc con đó?
– Ông Năm: Lại nói bà không biết, khi nãy đâu chỉ có mỗi thằng nhóc đó, bà không thấy còn tên nhiều chuyện đứng lân la ngoài cổng kia sao, đó chính là Đoàn Ngọc Tam một trong những “Thiên sư bắt ma” trứ danh xưa nay!
– Bà bé Hai: Đoàn Ngọc Tam! Không phải mười năm trước hắn đã chết rồi sao?
– Ông Năm: Hắn chết hay sống cũng chẳng sao vì chẳng liên quan gì đến ta vì ân oán của hắn cùng “Phúc Sinh Hội” của ông chủ ta không cần quan tâm nhưng sợ hắn vô đây phá rối thì cũng khó lòng nói chuyện với ông chủ.
– Bà bé Hai: Ta với ông liên thủ không lẽ chịu thua hắn!
– Ông Năm: Hừ, nếu chỉ có mỗi hắn ta không sợ, thứ làm ta sợ là người đứng trên nóc nhà từ khi tên nhóc đó xuất hiện.
– Bà bé Hai: Là ai, ta nghĩ Đoàn Ngọc Tam đã lợi hại rồi chứ?
– Ông Năm: Hắn có lợi hại cũng không diệt được Cóc tinh bọn ta nhưng tên kia thì lại khác, ta cảm nhận được dòng máu quỷ trong hắn “Quỷ Cóc Sư”.
– Bà bé Hai: Trên đời thực sự có “Quỷ Cóc Sư”?
– Ông Năm: Đúng vậy nghe nói chỉ truyền thừa người trong dòng họ và đặc biệt máu của họ là thiên địch của Cóc tinh bọn ta. Còn nhớ hai mươi năm trước ta đang tung hoành ở vùng Tây Bắc thì nghe được tin Cóc Tổ tái sinh ở đây, năm đó vùng đấy bắt đầu có nhiều du khách đến nhưng ta biết chủ yếu là Cóc tinh bọn ta và “Phúc Sinh Hội”.
– Bà bé Hai: Thế Cóc Tổ tái sinh được lợi gì mà nhiều người đến tranh phần thế?
– Ông Năm: “Phúc Sinh Hội” kiếm ăn từ nội đan Cóc tinh bọn ta, nghe tin Cóc tổ tái thế biết Cóc tinh bọn ta đến kiếm phần nên Hội cũng đến tìm những Cóc tinh thành hình để bắt, ta may mắn thoát được cuộc vây ráp đêm đó nhưng mém bỏ mạng khi gặp “Quỷ Cóc Sư”.
– Bà bé Hai: Thế sao ông lại làm ở nhà ông chủ, ông không sợ ông ta phát hiện ông là Cóc tinh sao?
– Ông Năm: Hừ, ta mất đi nội đan lại còn bị phế đi khả năng luyện lại được nội đan, hắn buộc ta phải sống như một người bình thường cho đến chết, thế nhưng cũng nhờ hắn mà ta thoát được một mạng, hắn không giết ta chỉ lấy đi nội đan còn chỉ điểm cho ta biết bang chủ của “Phúc Sinh Hội” nhờ vậy mà ta tìm cách nương nhờ vô đây.
– Bà bé Hai: Vậy là ông tốt số rồi, ta thấy Cóc tinh bị bắt đều bị lột da, chồng ta cũng là Cóc tinh vì bị ông chủ phát hiện nên có cái kết thật thảm.
– Ông Năm: Sao bà được vào cấm địa mà bà biết thế?
– Bà bé Hai: Tôi dọn phòng của cậu chủ vô tình thấy cậu ta xem cảnh đó trong laptop, sau này tôi lén mở xem lại mới biết đó là chồng mình nhưng chuyện đã rồi với lại thế lực của ông chủ rất mạnh tôi lại còn đứa con gái phải lo nên tôi đành nuốt nỗi hận này.
Vừa nói bà bé Hai vừa lau nước mắt…
– Bà bé Hai: Ông ta bảo chồng tôi được phân công đi nước ngoài, ban đầu tôi còn tưởng thật đến lúc phát hiện tôi lại không làm được gì nhưng cũng không dám hỏi cứ yên phận, vì biết tôi cũng có tí võ công nên ông ấy giao cho tôi luôn việc bảo vệ cậu chủ.
– Ông Năm: Nhìn bà ai mà biết một thân võ nghệ cao cường há, ha ha ha!
– Bà bé Hai: Tôi còn tưởng hôm nay được khởi động gân cốt một chút, ai ngờ đâu ông kêu tôi ở đây với ông xem camera, không ngờ trong nhà của bang chủ lại có một con Cóc tinh lợi hại như vậy.
– Ông Năm: Hừ, con Cóc già đó may mắn nhập xác được lão tông của cái nhà này nên mới thoát chết, hắn cũng rất thông minh không bao giờ để lộ thân phận, ta để ý mỗi ngày hắn ra ngoài lúc sáng và chiều để tập thể dục, rất có thể là lúc hắn đi luyện nội đan mà lạ ở chỗ Cóc tinh bọn ta thì luôn tiết khí tức nên ông chủ rất dễ phát hiện huống chi bên cạnh ông chủ còn có một con Xà tinh làm sao mà ông ấy lại không phát hiện được nhỉ!
– Bà bé Hai: Thế sao hôm nay hắn dám ra tay trong nhà luôn vậy? Hắn không sợ làm bại lộ thân phận mình luôn hay sao?
– Ông Năm: Vì cô Trinh của Tiểu Vi là “ngọc thể” nên ta nghĩ hắn muốn dùng cô ấy luyện công, đàn bà dễ kiếm nhưng “ngọc thể” thì rất khó để tìm.
– Bà bé Hai: Nhưng hôm nay là em cô Trinh sao hắn lại hành động không sợ ông chủ phát hiện sao?
– Ông Năm: Ha ha, vì cô gái hôm nay đến cũng là “ngọc thể”!
– Bà bé Hai: Sao có nhiều ngọc thể vậy không phải ông mới nối là khó tìm sao, làm sao biết được?
– Ông Năm: Chỉ cần nhìn ngực là đoán được, phụ nữ có “ngọc thể” thì giữa hai ngực sẽ đối xứng với nhau qua hai nốt ruồi có hình dáng và màu sắc giống nhau, đặc biệt ta nghe nói nếu có nốt ruồi càng nhiều mà như nhau thì “ngọc thể” đó là tiên giáng trần.
– Bà bé Hai: Tiên, trên đời có tiên sao, ta nghĩ chết sẽ thành ma còn bọn Cóc tinh chẳng qua là yêu ma mà thành.
– Ông Năm: Nói bà lại không biết, Cóc tinh bọn ta do tính dâm dục của con người sinh ra, Cóc tổ chẳng qua là nguồn năng lượng nơi đó dồi dào đến đó tu luyện sẽ nhanh thành hình người không cần phải nhập xác hay dùng bất kỳ hình thức chuyển di nào khác, muốn dung mạo ra sao thì tùy vào nội đan tu luyện. Lại nói đến tiên, thực chất ta cũng không rành lắm nhưng nghe nói “ngọc thể” là xuất thân từ “Lạc Tiên” giáng trần.
– Bà bé Hai: Nghe giống trong phim nhỉ, thế “ngọc thể” không lẽ đều liên quan đến “Lạc Tiên”?
– Ông Năm: Không phải, khi xưa có một giáo phái thờ “Lạc tiên” là “Bạch Liên giáo” do Tuyết Liên công chúa đứng đầu vì đệ tử phải đạt chuẩn là “ngọc thể”, người thường cũng có thể luyện thành “ngọc thể” nhưng làm thế nào thì ta không biết, ta còn nghe được họ còn có thể “cải lão hoàn đồng”. Còn người mang “ngọc thể” có thể là con cháu hoặc khi sinh ra đã mang “ngọc thể”, “Lạc tiên” có lẽ chỉ là truyền thuyết để nói đến những người mang “ngọc thể” thôi.
– Bà bé Hai: Lợi hại như vậy? Nhưng sao ta lại không nghe nói?
– Ông Năm: Sao mà nghe nói được khi mới là đời đầu tiên đã bị truy diệt chỉ Cóc tinh mở linh trí như ta mới biết được.
– Bà bé Hai: Ai truy diệt?
– Ông Năm: Ta nghe kể lại nhà vua của nước đó chính là Cóc tinh ngàn năm mà Tuyết Liên công chúa là con gái cưng của hắn vì muốn giữ trinh trắng nên nàng ta đã tự hủy hồn phách còn thân xác được giáo đồ đem giấu ở đâu đó đợi ngày tựu hồn.
– Bà bé Hai: Nếu không có hồn thì còn xác nhà vua có thể dùng xác đó luyện công được mà?
– Ông Năm: Nói như vậy thì Cóc tinh bọn ta đã thống trị thế giới này lâu rồi vì người có “ngọc thể” hồn và thân cùng hòa nhập mới mang lại hiệu quả cao nhất. Như ta tuy thân xác là lão già năm mươi nhưng đâu ai biết thực sự ta đã sống trên đời này bao lâu, chỉ cần Cóc tinh có “ngọc thể” để luyện đan thì tu vi tăng vọt chẳng mấy chốc là hóa cảnh.
– Bà bé Hai: Vậy ông thực sự nhiêu tuổi rồi?
– Ông Năm: Tùy vào cơ duyên của mỗi Cóc tinh mà có thời gian tu luyện khác nhau, ta tu luyện ở hang sâu cũng gần năm trăm năm đến khi gặp cơ duyên thành người tung hoành ngang dọc chưa được bao lâu lại chạm phải “Quỷ Cóc Sư” lại còn có “Phúc Sinh Hội”. Xem ra năm đó ta chọn ở lại hang sâu có thể là quyết định sáng suốt hơn. Ha ha ha!
– Bà bé Hai: Ta có một thắc mắc bọn Cóc tinh các ông muốn thành người, một khi đã thành người thì có phải chết không và hóa cảnh ông nói là gì?
– Ông Năm: Ha ha, bà nghĩ xem ông vua khi xưa được gọi là Cóc tinh ngàn năm vốn đã thành người vì sao lại còn muốn tu luyện tiếp?
– Bà bé Hai: Ta không biết!
– Ông Năm: Muốn thành tiên, thoát khỏi dân gian chuyển sanh tiên cảnh, sống ở nơi mà mọi thứ đều là hoàn hảo nhất bằng con đường ngắn nhất, đối với ta thì ta không còn cơ hội nữa rồi. Ha ha ha!
– Bà bé Hai: Ý ông là lên trời làm tiên hả?
– Ông Năm: Đúng vậy, Cóc tinh bọn ta khi mở linh trí thì mục tiêu cuối cùng là thăng thiên tiên giới, hóa cảnh thành tiên mà ở dân gian tìm được “ngọc thể” rất khó huống chi Tuyết Liên công chúa cũng được xem là một Tiên nữ đại diện cho những người ở trần gian mang “ngọc thể”.
– Bà bé Hai: Thực sự có thể làm tiên sao? Vậy con người có được không?
– Ông Năm: Dù bà có tin hay không nhưng “Lục đạo luân hồi” là thứ không thể chối cãi, cũng như ta năm xưa dù ta là Cóc tinh tung hoành ngang dọc chơi không biết bao nhiêu cô gái nhưng ta không hề cưỡng bức một ai hết đều do họ tự nguyện cả thôi, có thể vì thế mà ta được tha chết. Trải qua cũng gần được một đời người ta cảm thấy làm người cũng tốt làm Cóc tinh cũng tốt, ta nghĩ mọi thứ đã được tạo hóa an bài nên ta cứ việc an yên mà sống thôi. Ha ha ha!
– Bà bé Hai: Có cách nào để một người được thành tiên?
– Ông Năm: Bà thắc mắc chuyện này để làm gì, bà muốn thăng thiên làm tiên?
– Bà bé Hai: Chỉ nhiều chuyện thôi chứ tôi không quan tâm đâu mà!
– Ông Năm: Người thì, nếu tui biết tui đã thành tiên rồi còn đâu! Ha ha ha!
– Bà bé Hai: Thế một người bị Cóc tinh quấn thân thì làm thế nào thoát khỏi hắn?
– Ông Năm: Hừ, chỉ có hắn từ bỏ con mồi chứ con mồi không thể nào chối bỏ hắn!
Phập!!!
– Ông Năm: Ư… ư… ư!
– Bà bé Hai: Cảm ơn những gì ông cho tôi biết, giờ thì ông đi mạnh giỏi nhé tên Cóc già vô dụng!
Bà bé Hai đâm liên tục vào mệnh môn ông Năm làm ông chỉ kịp ngáp lên một cái rồi chết, vốn xuất thân là võ sư vì lấy chồng sớm nên bà không màn thế sự nữa để làm một người vợ tốt, chồng bà cũng là một võ sư nhưng để kiếm tiền nên hai vợ chồng thành lập công ty vệ sĩ do chồng bà đứng đầu nhưng ít ai biết bà là một võ sư thứ thiệt từng lăn lộn khi còn mười bốn mười lăm tuổi, giới võ học khi đó chưa ai mà không nghe tên “Liệt nương tử” vì khi bà ra tay rất độc ác, có thể không thắng nhưng kẻ đấu với bà phải trả giá bằng liệt một số bộ phận trên cơ thể nặng hơn là chết. Ngoài ra vì bà rất siêng năng việc nhà, nấu ăn rất ngon lại được ông chủ để ý nên được vào nhà làm luôn việc nhà như nấu nướng, giặt giũ chăm sóc cho ông cụ đã già và đặc biệt là cậu ấm, hai vị tiểu thư có vẻ như không được ông chủ xem trọng vì có lẽ ông thuộc mẫu người phong kiến trọng nam khinh nữ.
Sau khi giết chết ông Năm bà ta đem thi thể ông vào lại trong nhà chỗ dịch nhầy của lão ta và tinh dịch của Phúc Dương vương vãi, đặt xác lão ta xuống rồi bà ta cởi hết quần áo sau đó bà quay lại phòng trực xóa hết toàn bộ video của camera ngày hôm nay rồi bà ngắt luôn cầu dao điện. Phòng trực bảo vệ cũng được xem là nhà của ông Năm, từ ngày về với ông chủ thì ông luôn trung thành bảo vệ cấm địa ở đây, mặc dù là Cóc tinh mất khả năng luyện nội đan nhưng ông có biệt tài nhìn người rất đúng nên được ông chủ trọng dụng không quan tâm ông đã từng là Cóc tinh thế mà hôm nay ông lại chết một cách tức tưởi như thế vì nhìn lầm người được xem là bạn bè người ở chung một mái nhà với nhau.
Trở lại phòng khách, bà bé Hai tự cởi hết đồ mình ra rồi xé rách hết, bà lấy tay lau những bệt chất nhầy “quen thuộc” dưới đất mà thoa đều lên cặp nhũ hoa đồ sộ lủng lẳng của mình, tiếp đến bà thoa thứ chất nhầy đó xuống âm đạo, bà lấy ngón giữa thọc ra thọc vào âm đạo như thủ dâm để được thứ chất nhầy đó vô sâu hơn vì bà muốn dựng nên hiện trường một vụ hiếp dâm và kẻ hiếp bà là ông Năm nhưng bà lại có cảm giác kích thích rất lạ là bà cảm thấy nó nhanh sướng hơn mọi ngày, như cơ thể bà đang ham muốn thứ dịch nhầy này nhiều hơn nữa, ban đầu chỉ muốn tạo hiện trường giả nhưng giờ bà tự mình thèm muốn cảm giác được đụ bà sục nhanh hơn, tay kia thì bà nhàu nắn cặp vú đồ sộ rồi bà bắn khí ra khắp mặt sàn nhưng bà vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn. Bà bé Hai lấy tay lau sạch hết những giọt chất nhầy trên sàn không chừa một chỗ, vừa lau bà vừa cho tay vào mút lấy mút để, miệng bà rên “ư… ư” mà bà không hiểu tại sao một việc bình thường thủ dâm như mọi ngày nhưng hôm nay lại làm bà hứng như thế, bà ta đâu biết bà đã được nếm thứ tinh dịch quý giá nhất trên đời của truyền nhân của “Quỷ Cóc Sư”.
Nằm lăn qua lăn lại, tay thì thọc vào lồn càng lúc càng mạnh bạo hơn còn cặp vú bị bà nắn bóp đến độ đỏ chót nhưng vẫn không làm bà sướng nổi bỗng nhiên bà cảm thấy tứ chi bắt đầu uể oải, tay chân mất sức đầu óc mơ hồ rồi bà ngủ thiếp đi vì bà mải mê lau những thứ dịch nhầy đó để mút mà đâu biết rằng thuốc ngủ của lão già dê kia pha vô ly nước cam bị Kiều Diễm làm rớt cũng đã hòa trộn với đống dịch nhầy lão tiết ra khiến bà bị trúng thuốc, thế là hai tay bà xụi lơ hai chân dang rộng để lộ cái lồn lông đen tua tủa ướt nhẹp chất nhầy, mắt bà nhắm dần rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Trời bắt đầu mưa, tốc độ của Phúc Dương cũng kịp trở về nhà khi những giọt mưa đầu tiên rơi xuống.
Cửa nhà hôm nay không khóa vì mẹ Thục Trinh đang ở nhà, Phúc Dương cõng út lên phòng rồi nó xuống nhà tìm đồ ăn vì sau khi xuất tinh ban nãy lại phải chạy một quãng khá xa còn cõng thêm út Diễm nên nó cảm thấy đói bụng. Vào bếp chỉ thấy mỗi cái túi siêu thị đặt trên bàn còn nguyên y đồ ăn chưa qua chế biến trong đó, có thể mẹ nó hôm nay bị bệnh “thật” nên chưa nấu nướng gì được, mở tủ lạnh nó thấy có mỗi trứng vịt khoảng chục trứng, ấy vậy mà nó cảm giác trứng vịt là thức ăn yêu thích của nó tự bao giờ. Đập một lượt chục trứng vào một cái tô rồi nó húp một phát hết sạch sau đó nó lấy ca nước múc nước mưa ở lu bên ngoài uống độ gần cả lít nước đến khi thấy đỡ đói mới thôi.
Phúc Dương định lên phòng xem út Diễm thế nào nhưng khi đi ngang phòng mẹ nó muốn kiểm tra xem mẹ nó bị bệnh thế nào rồi nên bước nhẹ lại gõ cửa.
Cộc! Cộc!
Không nghe thấy ai trả lời, nó mở thử thì cửa không khóa, hé một khe cửa để quan sát bên trong thì một cảm giác căng cứng con cặc nó lại xuất hiện, Thục Trinh nằm trên giường không một mảnh vải che thân, hai chân thì dang rộng ra thành hình chữ V, một tay nàng để lên trán tay kia thì đặt lên bụng, cái mu lồn nhô cao với một chùm lông đen nhánh làm nó gọi nhớ lại mùi lồn đặc trưng của mẹ mình, cái hương vị lần đầu tiên trong đời một thằng con trai mới lớn như nó được nếm trải. Tay nó bắt đầu thọc vô quần sục con cặc lên xuống, hai trứng dái nó bây giờ đã được bơm lên như hai quả trứng vịt, cảm giác sướng của nó bắt đầu xuất hiện, nó xuất tinh ngược vào bọng đái một tuyệt chiêu mà nó luyện được hôm qua. Phúc Dương bây giờ nó chỉ muốn bay vào xé nát cái cơ thể trần truồng tuyệt đẹp kia, khép nhẹ cửa phòng lại nó chạy ngay lên lầu để xem tình hình của út Diễm vì nó sợ nó mà vào đụ Thục Trinh rồi út Diễm xuống phát hiện lúc đó nó không biết phải giải thích ra sao.
Mở cửa phòng, thấy út Diễm mới tắm xong đang ngồi chải tóc, gương mặt đã vui vẻ hồn nhiên trở lại.
– Đường Trang Kiều Diễm: Nội gọi nhóc không được mới gọi bảo ta kêu về nhà nội gấp có việc cần á!
– Đường Phúc Dương: Hả, sao lại là lúc này chứ!
– Đường Trang Kiều Diễm: Nhóc bận đi chơi với người yêu à, ha ha ha!
– Đường Phúc Dương: Trời đang mưa mà, chuyện gì nội không nói hả út mà con có vợ luôn rồi chứ người yêu gì nữa?
– Đường Trang Kiều Diễm: Chuyện gấp mà sao ta biết, hôm nay cũng mạnh miệng dữ ta ơi!
– Đường Phúc Dương: Hic, thôi con đi nhanh còn kịp không lại bị nội cho ăn chổi!
– Đường Trang Kiều Diễm: Nè, ta tuy bình tâm lại rồi nhưng có rất nhiều chuyện muốn nói với nhóc, nhanh về với ta đó!
Đường Phúc Dương bước đến hôn vào trán nàng một cái làm nàng không kịp phản ứng.
– Đường Phúc Dương: Anh biết rồi, vợ yêu!
– Đường Trang Kiều Diễm: Hả, ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi nha, đi nhanh đi!
Đẩy Phúc Dương ra nhưng tim nàng lại cảm thấy ấm áp vô cùng vì nàng hiểu được Phúc Dương nói như vậy là có ngụ ý gì, nàng nghĩ mình đã bị lão già kia cướp mất đời con gái nên Phúc Dương muốn tự mình chịu lấy trách nhiệm, Kiều Diễm cảm thấy thật hạnh phúc khi có một người hiểu thấu được tâm can mình nhưng riêng Phúc Dương nó chỉ định trêu út nó cho út vui đừng buồn nữa mà đâu biết rằng vô tình gieo một hạt giống tình cảm sâu nặng vào Kiều Diễm.
Trời vẫn đang còn mưa rất lớn nhưng vì nội nó gọi nên đành phải đội mưa mà về, tâm trạng nó thực sự không được vui vì hình ảnh mẹ nó đang nằm tênh hênh như vậy thế mà nó phải bỏ đi ngay lúc này quả thực là không cam tâm.
Rời khỏi nhà Thục Trinh nó chạy một mạch đến nhà nội nhưng nó có cảm giác có một ai đó đang đi theo mình, trong suy nghĩ của nó thì chỉ nghĩ đến một người có khả năng theo dõi nó bây giờ chính là ông hủ tiếu nhưng thực sự người theo dấu nó từ lúc ra khỏi căn biệt thự đến giờ lại là một phụ nữ.
Cô ấy đứng quan sát căn nhà của Thục Trinh rồi sau đó chạy nhanh theo sau Phúc Dương mang trên gương mặt một cái mặt nạ hình ác quỷ nhưng ẩn phía sau cái mặt nạ đó là một nụ cười ngây ngô.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thần Nak |
Tác giả | Tích Liên Tiên Sinh |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 08/03/2021 12:29 (GMT+7) |