“Ông yên tâm, bây giờ hắn ta đang ở trong khách sạn trước mặt này, chúng ta đi lên sẽ biết ngay thôi!” Tôi nói.
Chúng tôi đi vào quầy lễ tân, hỏi số phòng Bạch Nhất Đao đang thuê, sau đó, Liêu tổ trưởng chia số người mang theo thành mấy tiểu đội, chia ra theo các đường thanh bộ mà đi lên, còn 4 chúng tôi và ông ta thì đi thang máy lên.
Chúng tôi đi tới tầng lầu kia, mấy tiểu đội cảnh sát bắt đầu vây ráp vào từ phía 2 sườn phòng của Bạch Nhất Đao, Liêu tổ trưởng gọi 1 người phục vụ lại, gõ cửa nói: “Thưa ngài, ngài có cần gì không?”
“Không cần!” Bạch Nhất Đao từ trong phòng trả lời cộc lốc.
Người phục vụ hướng về Liêu tổ trưởng nhìn thoáng qua, lão Liêu lại phân phó vài câu, người phục vụ lại tiếp tục: “Thưa ngài, lúc làm thủ tục nhận phòng cho ngài, bên phía chúng tôi có ghi chép sau 1 số thứ, quản lý nhờ tôi lên để xác minh lại 1 chút. Xin ngài mở cửa cho 1 lát!”
“Được, chờ 1 lát!” Sau 1 lát, cửa phòng mở ra, lập tức mười mấy họng súng cùng hướng vào khe cửa, chĩa thẳng về phía Bạch Nhất Đao.
Bạch Nhất Đao gặp phải sự uy hiếp, như 1 phản xạ để bảo vệ bản thân, bàn tay lần về phía bao súng đeo ở hông, Liêu tổ trưởng quát lớn: “Bạch Nhất Đao, đứng im! Đặt 2 tay lên đầu!”
“Liêu tổ trưởng! Chuyện này là sao?” Bạch Nhất Đao giơ 2 tay lên, sau đó thấy 4 người chúng tôi, ánh mắt hắn lập tức thay đổi: “Tôi hiểu! Hẳn là 4 kẻ gọi là “cố vấn” này đã nói xấu gì tôi! Gắp lửa bỏ tay người…”
“Đừng nhiều lời nữa, cậu làm gì, trong lòng cậu rõ nhất!” Tôi cười lạnh.
“Tôi làm gì? Chỉ là đi làm mệt mỏi, thuê 1 phòng để nghỉ ngơi 1 chút cũng bị tính là phạm pháp sao!” Bạch Nhất Đao nói.
Liêu tổ trưởng giơ tay lên ra hiệu, gọi người tới, trước tiên cứ đem bắt Bạch Nhất Đao lại trước, mấy người cảnh sát này thường ngày có quan hệ khá tốt với Bạch Nhất Đao, bất đắc dĩ lấy ra còng tay: “Bạch ca, xin lỗi!”
“Các ngươi muốn làm gì? Tôi muốn gọi điện cho cha tôi! Bỏ tay ra!”
Bạch Nhất Đao vùng vẫy rất mạnh, nhưng cuối cùng vẫn bị còng 2 tay lại.
Chúng tôi lập tức tiến vào trong phòng điều tra, không hề tìm thấy “độ tài linh miêu”, tôi lật mở đệm giường lên, phát hiện trên ván giường có mấy dấu giày, ngẩng đầu nhìn thẳng lên, phát hiện phía trên có 1 cái ống thông gió.
Tôi đứng lên giường, với tay mở ra tấm chắn gió, đưa tay vào trong thăm dò, lập tức sờ thấy 1 cái túi, mở túi ra có thể thấy ngay bên trong có 1 bức tượng hình con mèo.
Mọi người đồng loạt kinh hô, tôi đem bức tượng mèo lấy ra ngoài. Bức tượng này khá nặng, có lẽ phải đến mấy chục cân, có lẽ được làm bằng gốm sứ, toàn thân màu vàng kim, bức tượng được làm giống thật như đúc, đến từng sợi râu cũng được làm rất rõ ràng, 2 tròng mắt được khảm ngọc phỉ thúy, y như là đôi mắt sống. Bất luận là nhìn từ góc độ hay vị trí nào, người xem đều có cảm giác đang bị bức tượng này quan sát theo.
“Đây là cái gì?” Liêu tổ trưởng hỏi Nhất Đao.
“Hàng mỹ nghệ, là 1 người huynh đệ đưa cho tôi, yên tâm đi, tuyệt đối không phải là đồ cổ!” Bạch Nhất Đao khinh khỉnh nói.
“Vậy cậu giấu nó lên ống thông gió làm gì?”
“Tôi sợ bị trộm, đem giấu lên đó không được sao?”
Liêu tổ trưởng trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng ra lệnh: “Tước súng cùng với thẻ cảnh sát của hắn lại đây!”
Bạch Nhất Đao tuy đôi tay đang bị còng ở sau lưng, nhưng cũng điên cuồng phản kháng, kêu la: “Các người lạm dụng chức quyền, lợi dụng việc công trả thù tư! Liêu tổ trưởng, ông trả lời tôi, tôi phạm tội gì? Tôi muốn gọi điện thoại cho cha tôi!”
Tôi lạnh lùng hỏi: “Chẳng lẽ cậu còn không rõ ràng đây là thứ gì hay sao?”
Bạch Nhất Đao yên lặng nhìn tôi, y như 1 quả bóng cao su bị xì hơi, đành đứng im để cho các đồng sự tước đi súng cùng thẻ cảnh sát.
Chờ cho hắn bình tĩnh lại, Liêu tổ trưởng rót cho hắn 1 cốc nước, thẩm vấn hắn 1 số việc, trước tiên hỏi hắn có quen biết thế nào với Dư Quân, Bạch Nhất Đao chán nản: “Tôi cùng với hắn chỉ là quen biết qua loa mà thôi!”
Nguyên lai là thế này, sau khi xảy ra vụ án mạng 3 tháng trước, Bạch Nhất Đao được phái đi điều tra Dư Quân, lúc ấy Dư Quân có nhờ hắn giúp 1 việc, chính là bởi vì trong nhà nạn nhân có 1 pho tượng bị cảnh sát lấy đi, nhưng bức tượng đó vốn là của hắn, chỉ đem cho nạn nhân mượn chơi, cũng chính là bức tượng này. Dư Quân nói rằng thứ đó rất quan trọng đối với hắn, nhưng hắn lại không có chứng cứ để chứng minh bản thân là chủ sở hữu, hiện tại cả nhà nạn nhân đều đã chết, dựa theo trình tự pháp lý, những đồ vật vô chủ như này, chờ đủ kỳ hạn thì sẽ được tòa án xử lý sau.
Bạch Nhất Đao tham gia quá trình điều tra dĩ nhiên đã nhìn thấy bức tượng mèo đó, theo như chi tiết mà Dư Quân miêu tả đều không sai biệt, hắn suy nghĩ Dư Quân đúng là chủ của bức tượng, liền đồng ý đem trả lại cho Dư Quân.
Cùng lúc đó, Dư Quân cũng đặt làm 1 bức tượng giả, để Bạch Nhất Đao trả lại vào phòng vật chứng, lúc ây Bạch Nhất Đao cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Nhưng về sau, khi nghe được những lời nói của tôi, biết được bức tượng mèo kia chính là 1 thứ công cụ giết người, Bạch Nhất Đao vô cùng sợ hãi, liền gọi điện chất vấn Dư Quân, lúc này Dư Quân mới hỏi về những gì chúng tôi nói, biết rằng bản thân đã rơi vào vòng điều tra của cảnh sát. Dư Quân liền nói, hắn với Bạch Nhất Đao hiện tại đã cùng ngồi trên 1 con thuyền, hoặc là giúp hắn, hoặc là cả 2 cùng xong đời.
Bạch Nhất Đao sợ bị mất việc, lại còn có khả năng bị ngồi tù, đành phải đáp ứng. Dư Quân liền bảo Bạch Nhất Đao đến khu chung cư kia chờ hắn, lúc 2 người gặp mặt, hắn liền bảo Bạch Nhất Đao mang “độ tài linh miêu” tới 1 nơi nào đó giấu trước đi, không ngờ, hắn vừa tới khách sạn này chưa lâu liền đã bị Liêu tổ trưởng tóm gọn.
Trong lúc Bạch Nhất Đao nói, tôi vẫn luôn ở 1 bên quan sát, xem ra những lời hắn nói là thật, cũng là hắn không cẩn thận mà bị lôi vào tình huống này, không có chủ tâm giúp đỡ hung thủ từ trước.
Nhưng có 1 chỗ tôi có cảm giác hắn vẫn đang muốn che giấu, liền hỏi: “Lúc trước, vì cái gì mà cậu lại giúp Dư Quân trộm đi vật chứng?”
Bạch Nhất Đao chẳng hề quan tâm, nói: “Không vì lý do gì cả, chỉ là giữa đường gặp chuyện, ra tay cứu giúp mà thôi!”
Tôi nói: “Trộm cướp, tiêu hủy vật chứng là tội gì? Thân làm cảnh sát mà cậu không biết sao?”
Bạch Nhất Đao mờ mịt: “Còn có tội này? Vậy cậu cứ ghi vào!”
Liêu tổ trưởng tiếc thương, cảm thán: “Tiểu bạch, cậu thật là hồ đồ! Tội tiêu hủy, làm giả chứng cứ, nhẹ thì cũng 3 năm tù, nặng hơn nữa có thể lên tới 7 năm tù! Cậu quả thật là tự hủy tiền đồ của mình! Còn không khai hết ra đi!”
Bị Liêu tổ trưởng hù dọa, Bạch Nhất Đao cắn môi: “Dư Quân là dượng của Vi Vi, sau này tôi cùng Vi Vi thành hôn, ngày nào mà không thấy nhau? Việc này tôi có thể không giúp được sao?”
Mọi người ồ lên 1 trận kinh hãi, tôi nhìn vẻ mặt hắn mà phán đoán, lời này hắn nói, trăm phần trăm là sự thật.
Đột nhiên có 1 tiếng “chát” vang lên, hóa ra là Hoàng Tiểu Đào vừa đánh cho Bạch Nhất Đao 1 cái. Cô ta xách cổ áo Bạch Nhất Đao lên, hung dữ nói: “Nếu không phải là ngươi giúp hắn “cái việc nhỏ” kia, 1 nhà 3 người về sau cũng không phải mất mạng. Ngươi đánh tráo chứng cứ, đã không khai báo cho cấp trên, lại còn tiếp tục ra tay giúp đỡ về sau. Lương tâm của ngươi bị chó tha đi rồi hay sao?”
Bạch Nhất Đao chảy nước mắt, vẻ mặt đau khổ nói: “Đại tỷ, tôi quả thực không biết việc mình làm để lại hậu quả nghiêm trọng như vậy, tôi mới chỉ làm đến vị trí này nửa năm, là nhờ cha tôi dùng quan hệ mà đưa lên. Nếu mà biết được hậu quả về sau như vậy, tôi còn dám làm sao? Nhưng tôi có thể làm sao, đâm lao đành phải theo lao!”
Nói xong, Bạch Nhất Đao gục đầu xuống, khóc òa lên, cái thần khí hàng ngày tiêu biến hết, không còn lại chút gì.
Tôi cũng có chút thương cảm cho hắn, từ đầu đến cuối đều bị Dư Quân lợi dụng, từng bước từng bước mà đi đến nông nỗi này!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thần thám |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dịch, Truyện sex Ma Quỷ |
Tình trạng | Update Phần 110 |
Ngày cập nhật | 20/02/2024 03:38 (GMT+7) |