Sau cái đêm đó, một mình trên thành phố, gia đình ở tuốt ngoài quê, Tuyết Thu đành nhắm mắt chấp nhận số phận mà không dám làm gì khác để cưỡng lại những lời mật ngọt, hứa hẹn của lão, bởi nàng cứ sợ lão sẽ dùng thủ đoạn bôi bác nàng, danh phận của một cô giáo làm nàng hoàn toàn chịu thua thiệt với lão… Và để rồi nàng cứ trông hoài trông hủy cái ngày mà lão ly dị vợ để sống với nàng một cách công khai… nàng có lòng tin bởi lão đã cho nàng đứng tên căn nhà mà lão bỏ tiền ra mua… Vì vậy, Tuyết Thu cứ chờ, chờ hoài mà không biết khi nào mới tới ngày đó…
Tiếng nhạc êm êm từ điện thoại báo có cuộc gọi tới làm Tuyết Thu giật mình quay về với thực tại. Một dãy số lạ nhưng quen gọi tới, lạ là vì nàng chưa biết có nên lưu vô danh bạ điện thoại hay không với lại nàng cũng chưa biết mặt mũi, tên tuổi người gọi, mà quen là vì số điện thoại này sáng nay đã gọi cho nàng một lần, hẹn sẽ tới nhà gặp nàng để có chuyện cần nói… Sau một lúc suy nghĩ thì nàng đã nhận lời để người ta tới nhà, nàng không sợ điều không may, vì ở khu vực này chưa hề xảy ra chuyện gì, thêm nữa là nàng sẽ mở toang cánh cửa lớn để đề phòng, nhất là nàng sẽ chỉ tiếp người khách không mời này ngay tại phòng khách mà thôi…
Người gọi điện tới nói với một giọng trầm ấm nhưng rõ ràng, hỏi nàng một lần nữa là có được phép tới nhà nàng hay không. Với tiếng cười nhẹ, Tuyết Thu chấp nhận cuộc gặp gỡ này…
Chỉ chừng mười phút sau, một ánh đèn xe chiếu vô cửa nhà và tắt ngay. Nàng đừng dậy đi ra cửa. Người khách có lẽ rất lịch sự, đang dẫn chiếc xe máy đi vô khoảnh sân nhỏ mà không chạy vô như một cách tỏ lòng tôn trọng chủ nhà… Nàng thầm có thiện cảm với người khách lạ này…
Tuyết Thu cất giọng mời người khách lạ vô nhà sau khi đã thấy anh ta gỡ mũ bảo hiểm, rút chìa khóa xe:
– Mời ông… hay anh gì đó vô nhà đi…
Nói xong nàng quay lưng bước vô trước. Khi quay nhìn lại, chưa kịp mở miệng mời người ta ngồi thì Tuyết Thu như lặng đi vài giây. Trước mắt nàng dưới ánh đèn sáng trưng trong phòng là khuôn khó quên hay nói đúng hơn, là khuôn mặt rất đẹp trai của một chàng thanh niên trẻ tuổi, cao lớn, đôi mắt sáng trong nhìn thẳng vô mắt nàng, đôi môi mỉm một nụ cười thiệt khó quên… Và nàng cảm thấy có một đôi nét gì đó rất quen từ khuôn mặt người thanh niên này… Cảm thấy hơi kỳ cục, má nàng nóng lên, nàng lật đật mời anh chàng ngồi xuống… Thò tay vô trong cái túi đeo ngang hông, chàng thanh niên lấy ra một cái laptop màu bạc, vừa mở máy, anh chàng vừa lên tiếng:
– Em xin lỗi chị Tuyết Thu trước… Đột ngột đòi tới nhà làm phiền chị như vầy… Nhưng đây là chuyện không thể không nói trước với chị, em muốn tránh cho chị những tổn thương có thể có, những điều không hay sau này… À quên, em tên là Hận, Phạm Hoài Hận, là nhân viên trợ lý của giám đốc công ty nơi ông Đỗ Lộc là phó giám đốc… Chị coi hết những tấm hình này đi rồi em sẽ nói tiếp…
Thằng Hận mở tới cái file hình chứa những hình ảnh mà nó chụp được những lần lão Đỗ Lộc và Tuyết Thu ở cạnh nhau, kể cả những tấm hình nhạy cảm nhất, nó cũng không giấu bớt, để cho nàng thấy nó không chỉ có những tấm hình đơn giản, bình thường… Mở ứng dụng chiếu slide từng tấm hình, nó quay màn hình laptop về phía Tuyết Thu để nàng coi và nó lặng lẽ theo dõi diễn biến trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng… Từng tấm hình trôi qua thì gương mặt của nàng càng thay đổi, lúc đầu là tái xanh sau đó là ửng đỏ… Đôi mắt nàng vẫn không thể rời được những tấm hình đó được…
Cho tới khi nó thấy nàng không nhìn lên cái laptop nữa mà lại liếc nhìn nó rồi cụp mắt xuống nhìn hai bàn tay nàng đang nắm chặt nhau, thằng Hận mới nhẹ nhàng lên tiếng:
– Chị Tuyết Thu, em nói thẳng vô vấn đề để không mất thì giờ của chị… Em là đứa con trai bị bỏ rơi khi vừa thành hình trong bụng mẹ, mà người cha vô nhân tính chính là Đỗ Lộc, người tình của chị hiện giờ…
Tuyết Thu giật mình, nàng hoảng hốt nhìn lên khuôn mặt không có vẻ gì là đùa giỡn của nó, thậm chí nàng còn bắt gặp ánh mắt có chút lạnh lùng, có chút dữ tợn và cũng có chút ảm đạm của nó, nàng khẽ lắp bắp:
– Em… em… nói sao… em là… em là… con của… anh Lộc…
Thằng Hận cười một tiếng, giọng nó như vô cảm:
– Không sai. Chỉ có điều, lão không biết em là ai, lão chỉ biết lão đã từng để lại trong bụng của một cô nữ sinh ngây thơ ở miền quê kia một cái bào thai, sau đó lão đã bỏ chạy… Người mẹ trẻ đó, đã phải nhờ ông anh trai cưu mang, sinh đẻ và nuôi em cho tới bây giờ, hơn hai mươi ba năm rồi… Vì vậy, tên em mới là Hoài Hận… chị là giáo viên, có lẽ chị đã hiểu vì sao em có cái tên đó… Em kể cho chị nghe…
Tuyết Thu lặng người khi nghe thằng Hận kể lại câu chuyện cuộc đời mẹ Út Nhàn của nó… Chuyện nó ra đời và lớn lên được ăn học tử tế nhờ công sức của mẹ nó và cậu Hai Thanh… Và cả câu chuyện nó mất bao nhiêu công sức để tìm người đàn ông phụ bạc, lừa dối tên Đỗ Lộc kia… Chuyện nó trở thành trợ lý của giám đốc Trần Phan Thục Vy… Chuyện bà giám đốc nhờ nó theo dõi để lấy chứng cứ việc Đỗ Lộc ngoại tình, làm cớ cho nàng ly dị lão… Và quan trọng là những điều nó nói sau khi đã kể cho nàng nghe hết:
– Chưa bao giờ quen biết chị, nhưng em cảm thấy nặng lòng nếu ngó lơ mặc kệ cho cuộc đời chị lại bị lão già đó lừa dối… Em tìm gặp chị là vì em nghĩ tới hoàn cảnh của mẹ em ngày xưa… Chị có biết là nếu sau khi ly dị, lão sẽ không được có một đồng bạc nào vì cái tội ngoại tình này không? Lúc đó làm sao lão có thể tiếp tục quan hệ với chị… Còn nếu chị vì lý do nào đó mà vẫn tiếp nối cái quan hệ này thì liệu chị có bình yên với một con người vốn đã không có nhân tính, thiếu tình nghĩa con người, không có bản lĩnh chịu trách nhiệm về việc mình đã làm…
Nó chợt dừng lại khi thấy hai hàng nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt có vẻ thất thần của Tuyết Thu. Giọng nó dịu lại:
– Em thiệt lòng xin lỗi nếu những gì em nói làm chị buồn… Nhưng như em đã nói, em cần cho chị biết sự thật về người đàn ông đó, người đàn ông mà thời gian qua chị đã bỏ công chờ đợi và trong mong… Em khẳng định với chị, lão ta sẽ lấy lại những gì đã bỏ ra cho chị, nếu sau khi vợ lão ta quyết định ly dị và sẽ không chia chác cho lão một xu… Vì chị biết gì không, toàn bộ tài sản của công ty, kể cả căn nhà mà gia đình họ đang ở đều chỉ là tài sản riêng của bà Thục Vy, là tài sản mà cha mẹ của bả đã để lại cho riêng bả… Đỗ Lộc không có bất cứ một chút xíu nào trong khối tài sản này… Tới đó, chị liệu có nuôi nổi ông ta cả đời không… Đó là em chưa nhắc tới cái bản tính khốn nạn của lão… Và em cũng nói thiệt, chính bà Thục Vy đã giao cho em cái việc bám theo chị và lão để chụp những tấm hình này… Thời gian vừa qua, em nhận biết chị luôn thiệt lòng với lão, nhưng chị cứ chờ coi, lão không có thiệt lòng với chị đâu…
Thằng Hận lặng yên một hồi để những gì nó nói thấm sâu vào tâm trí nàng… Một lúc lâu sau, nàng đưa tay quẹt nhanh nước mắt trên đôi má trắng hồng, thẫn thờ nhìn nó:
– Giờ chị phải làm gì, hả Hận…
Thằng Hận lắc đầu cười buồn:
– Em không biết chị sẽ phải làm gì? Mà em cũng không muốn mình quyết định thay cho cuộc đời của chị… Mục đích của em tới đây gặp chị là để nói trước mọi điều với chị, giúp chị một chút xíu cái chuyện không bị ngỡ ngàng, đột ngột khi chuyện sẽ tới, bởi thời gian qua, không hiểu sao em rất đồng cảm với chị và trong lòng em cũng có một chút quý mến chị như người trong gia đình… Còn làm gì thì đó là chuyện chính chị phải suy nghĩ và tự quyết định… Mai mốt, khi gặp chuyện khó, chị có thể liên lạc với em… Em sẵn sàng giúp chị trong khả năng của em, thiệt đó, hết lòng hết sức của em…
Tuyết Thu chỉ cái laptop:
– Còn mấy tấm hình này…
– Chị yên tâm. Em chỉ lựa một vài tấm đơn giản đưa cho bà Thục Vy để luật sư của bả làm việc riêng với tòa án khi họ chính thức đệ đơn ly dị lão… Với hiểu biết của em, bà Thục Vy sẽ yêu cầu tòa xử kín nên những tấm hình gọi là chứng cứ này chỉ lưu trong hồ sơ của họ một thời gian nhất định, sau đó họ sẽ hủy đi… Danh dự của chị sẽ được bảo đảm, vì thật sự, theo như em biết, chủ yếu là bà Thục Vy chỉ muốn đẩy lão ta ra khỏi cuộc sống của mẹ con bả, chớ không hề có ác ý gì với chị, dù sao cùng là phụ nữ nên bả rất cảm thông cho chị…
Nói xong nó đứng dậy đậy cái laptop bỏ vô túi đeo, nó đứng yên trước mặt Tuyết Thu… Nàng ngước nhìn nó rồi cũng mệt mỏi đứng dậy:
– Chị cảm ơn em… Chị sẽ cố suy nghĩ tìm cách thoát khỏi chuyện này… Nếu có gì cần, chị sẽ điện thoại cho em…
Nàng đưa thằng Hận ra ngoài cửa. Lúc bước xuống sân, vừa khuất tầm ánh sáng trong nhà chiếu ra, chẳng hiểu nàng suy nghĩ cái gì mà lại kéo tay nó lại rồi… nàng ôm chặt ngang lưng nó, mặt nàng ngả trên ngực nó… Một hồi lâu, như tỉnh trí lại, nàng mới thả vòng tay ra và có chút ngượng ngùng:
– Cảm ơn Hận nhiều…
Nó mỉm cười trong bóng tối:
– Chị đừng cảm ơn em… Em chỉ làm điều đáng làm, vậy thôi… Em về đây…
Thằng Hận đã lên xe chạy khuất rồi nhưng Tuyết Thu vẫn còn đứng lặng lẽ trong sân, nàng nghĩ gì không biết. Lâu lắm, nàng mới ra đóng cánh cổng nhỏ rồi quay vô nhà…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Hận tại nguồn: http://truyensextv1.com/thang-han/
Cái laptop và cái điện thoại tịch thu của thằng Thiên tới ba ngày sau thằng Hận mới đưa cho Thục Mai, sau khi nó đã moi móc, tìm kiếm thiệt kỹ không bỏ sót một tập tin nào… Không ngờ thằng Thiên lại sưu tập không biết bao nhiêu là video phim sex khắp thế giới, đủ loại màu da, đủ mọi nước… Riêng những video – clip Việt Nam thì nó lại để riêng một chỗ… Thằng Hận chỉ coi lướt qua thôi mà người nó đã bừng bừng lửa nóng… Nó gom hết tất cả những bộ phim dài hay clip sex đó cùng một chỗ với tập tin mà thằng Thiên cất giữ những tấm hình mà nó đã chụp lén Thục Mai trong buổi tiệc sinh nhật đó… Khi cô mở ra coi thì sẽ bắt gặp những thể loại phim gây tò mò này… Thằng Hận làm điều này là có ý đồ của nó… Chỉ riêng mấy tấm hình trong điện thoại là nó xóa sạch… Nó đưa cái laptop và điện thoại của thằng Thiên cho cô chỉ với một điều kèm theo cái mỉm cười khó hiểu:
– Thục Mai cứ kiểm tra thiệt kỹ hai cái này, điện thoại thì em có thể giữ lại làm “kỷ niệm” một thời sinh viên… Còn cái laptop, thích thì em cứ giữ, không thì đưa lại cho anh cũng được, đàng nào anh cũng đã đưa cho thằng Thiên một số tiền để nó mua lại rồi, không phải là cướp của nó đâu… Trong cái laptop của nó anh thấy cũng có nhiều cái… hay hay… Còn về chuyện mấy tấm hình mà nó tính lấy để dọa em, anh đã làm cho nó biết sợ rồi, từ rày trở đi, tuyệt đối nó sẽ không dám đụng tới em nữa đâu…
Thục Mai hoảng hồn, cô cứ tưởng thằng Hận đã làm gì thằng bạn học khốn nạn đó:
– Anh… anh Hận làm gì nó…
Thằng Hận bật cười, xoa nhẹ lên một bờ vai mềm:
– Yên tâm, anh không đụng tới nó dù chỉ một sợi tóc… Anh làm theo cách của anh, đủ để nó không bao giờ dám nhắc tới tên của “chị” Thục Mai nữa…
Cô vẫn chưa chịu tin nó, cô bắt nó phải kể chuyện làm sao để có thể lấy được đồ của thằng Thiên và bắt nó phải im lặng… Cực chẳng đã, thằng Hận phải kể sơ lược cho cô nghe cách nó đã làm gì… Vừa nghe, khuôn mặt cô càng sáng lên, cô cười toe toét khi nghe thằng Thiên vừa khóc vừa xin… Cô đỏ mặt khi nghe thằng Hận hăm dọa đòi đổi tên nó từ Thiên qua “Thiến”… Và cô càng đỏ mặt hơn nữa, khi nghe thằng Hận xạo sự nói cô là vợ sắp cưới của một tên “đại ca” nào đó… Cũng có chút tin nên cô nghi ngờ:
– Anh Hận có “đại ca” hả…
Tiếng cười của thằng Hận càng sảng khoái hơn:
– Haha… Làm gì có… anh hù nó vậy thôi… nghe tới “đại ca”, nó nghĩ anh là dân giang hồ nên sợ té… “Đàn em” là anh mà “đại ca” cũng là anh… hì hì…
Nghe thằng Hận nhận bừa nó là “đại ca”, nhớ tới cái tình tiết nói cô là vợ sắp cưới của “đại ca”, mặt Thục Mai chợt đỏ lựng, lồng ngực cô chợt đập nhanh mấy nhịp bởi trái tim không chịu nằm yên… Cô nhìn nó chăm chăm:
– Ý anh nhận vơ… em là… là… vợ sắp cưới của… của… anh Hận hả…
Thấy cô lộ vẻ mắc cỡ, mất tự nhiên, thằng Hận gãi đầu, cười cười:
– Thì anh phải nói đại vậy cho nó sợ chớ biết nói cái gì bây giờ… Anh… anh xin lỗi… anh dám nói để được việc chớ anh không dám nghĩ, dám mơ… cái cô xinh đẹp, nhà giàu, sắp sửa làm người đẹp nhất của đài truyền hình thành… thành…
Thục Mai lườm nó:
– Anh đừng có kêu em là người đẹp nghe… em không thích vậy… Nhưng…
Cô chợt giật mình ngắt ngang câu nói. Mặt cô càng đỏ hơn khi trong đầu cô thoáng lên cái hình ảnh nếu thật sự thằng Hận muốn cô là vợ sắp cưới của nó, liệu cô có từ chối được hay không… Ngoài cái chuyện xuất thân của nó mà cô đã nghe má cô nói lại, thì thằng Hận đâu có chỗ nào chê được… Nó lại còn nhiệt tình giúp cô gỡ được một chuyện quan trọng có ảnh hưởng tới tương lai của cô mà… Làm vợ nó… Ừ, cũng hay mà… cô thích…
Không còn cách nào để biểu lộ tấm lòng biết ơn của mình với việc làm của thằng Hận, cô đỏ mặt ngước lên nhìn nó đang mỉm cười:
– Anh… em muốn cảm ơn anh… anh… anh… cho em… ôm anh một cái được không…
Nói xong, cô cúi mặt xuống không dám nhìn nó nữa, hai tai cô nóng lên… Mặt thằng Hận lóe lên một tia sáng hài lòng, nó gật đầu:
– Sao mà không được… Một cô gái xinh đẹp như Thục Mai mà muốn ôm anh một cái thì anh có nằm mơ cũng không dám… Lại đây…
Bước tới sát trước mặt nó, cô vòng tay quanh lưng nó, lúc đầu còn e ngại nhưng rồi cô riết vòng tay chặt lại một chút, trái tim cô chợt xôn xao khi nghe mùi đàn ông thoảng đậm trong mũi mình… Thằng Hận đâu có bỏ lỡ cô hội được danh chính ngôn thuận ôm thân hình trẻ trung xinh đẹp, mềm mại này được… Nó cũng vòng tay ôm chặt cô, mũi nó hít một hơi căng lồng ngực mùi hương nhẹ nhàng từ mái tóc cô, nó thầm thì vừa đủ cho cô nghe:
– Không chỉ một cái… Thục Mai muốn ôm anh cả đời… cũng được… anh không nói gì đâu…
Nghe nó nói một câu như tán tỉnh, như tỏ tình, như khiêu khích… hai chân cô run run, mặt cô càng nóng hơn úp kín trong ngực nó… Lâu lắm, cô mới lỏng vòng tay ôm rồi như sự mắc cỡ quá sức chịu đựng, tay ôm cái laptop, tay cầm cái điện thoại, cô quay lưng đi thiệt nhanh vô nhà… Quên cả chào thằng Hận… Đứng nhìn theo bóng lưng cô, thằng Hận lại mỉm miệng cười…
Tất cả những hình ảnh đó đều lọt vô tầm mắt của một người đang đứng phía trong phòng khách nhìn qua ô cửa kính… Khuôn mặt xinh đẹp của người đó bỗng cũng đỏ lên và đôi mắt đen có vẻ giận dữ khi nhìn thấy Thục Mai và thằng Hận ôm cứng nhau hồi lâu… Đôi mắt chợt long lanh rồi hai hàng nước mắt trào ra trong hơi thở mạnh làm bầu ngực nhô cao phập phồng…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Hận |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện sex cô giáo, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 63 |
Ngày cập nhật | 13/08/2021 22:36 (GMT+7) |