Trở về và chào đón chúng tôi là những giọt nước mắt của chị Vân – tay tôi rỉ máu chị nhẹ nhàng rửa vết thương rồi cẩn thận băng chúng lại, mặt tôi lem luốc chị cũng dùng khăn ấm lau cho tôi, tâm trạng tôi xuống dốc chị cũng trấn an tôi bằng Nụ cười đi kèm với những giọt nước mắt lăn dài. – Thật sự tôi cũng muốn nói với chị nhiều lắm nhưng không hiểu sao khi ấy cổ họng mình cứ cứng đờ – tôi thở dài rồi lặng thinh siết chặt bàn tay thành nắm đấm chỉ để thay lời muốn nói với chị rằng – em vẫn ổn – em sẽ tìm ra mọi chuyện.
Ngay từ ngày trở về Hà Nội, chưa khi nào tôi có thể kiếm cho mình một chút bình yên – tôi đã suy nghĩ rất nhiều, thức trắng đêm để suy nghĩ – nhưng rồi mọi thứ có được trong đầu khi ấy lại hoàn toàn trống rỗng – buồn thiu lại lôi điện thoại ngồi dòm và xem lại những mẩu tin nhắn cũ rích – xin lỗi em! Tôi vô tâm quá! – Tôi biết tôi không xứng đáng để nhận được hai chữ tha thứ của em, tôi biết tôi cũng rất yêu em, và nếu để có thể được viện minh, tôi sẽ nói rằng tôi đã quá mệt mỏi, tôi không còn đủ sức và thời gian để có thể yêu em, tôi đã từng ước em hãy quên tôi đi, yêu một người khác hoàn chỉnh hơn tôi về mọi mặt, một phút trôi! Một giờ qua đi, một thoáng giật mình nhận ra đã quá nửa đêm – gió lạnh thổi qua từng hồi lạnh đến cắt da cắt thịt – ngày hôm nay thật tệ hai, thật sự quá tồi tệ, hai chị em tôi đi thăm bố bệnh mà lại bị xem như kẻ xấu xa, giống như một tên tử tù chỉ có một ít thời gian bên cạnh người thân của mình của những giờ phút cuối – căn phòng ấy như căn biệt giam không hơn không kém – người cha của tôi nằm bất động trên giường, hơi thở của ông sao quá yếu ớt đến nỗi phải dùng đến máy thở – những cái máy móc lạnh lẽo đang phát ra những âm thanh đều đặn kia chính là nguồn sống của ông ấy – tôi hiểu được cái cảm giác này – cảm giác mà không ai muốn – khi tôi còn ngồi cạnh bà, mắt tôi thấy, tim tôi như ngừng đập khi tận mắt mình chứng kiến hơi thở của mẹ mình từ từ yếu dần đến nỗi tôi cũng không dám nghĩ rằng ” có phải là mẹ tôi đang chết dần? ” – Tay của bà khẽ buông lỏng khỏi những ngón tay tôi đi cùng là tiếng kêu dài vô tận của máy đo nhịp tim – khi con người ta tự biết và có thể cảm nhận được khi nào mình sẽ ngừng thở để đi về thế giới bên kia, sợ chết thì ai chẳng sợ, sợ cảm giác không còn được nhìn thấy ánh sáng của mặt trời, sợ trong những thời gian ngắn ngủi ấy làm gì để gửi gắm để nói, và sợ mình có đi vào quên lãng? Họ có nhớ đến mình không? Có rất nhiều câu hỏi – nhưng thật sự cho đến một lúc nào đó, trong nỗi sợ ấy ta lại kiếm được sự thanh thản, cũng như chính tôi một lần như thế, cái chết đối với tôi khi ấy hoàn toàn không còn là nỗi ám ảnh để tôi phải khóc phải suy sụp, cái chết hoàn toàn không đáng sợ bằng chuyện ” chị gái tôi ” sẽ là một cú sốc lớn nhất cho người ở lại.
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensextv1.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Đêm đó theo đúng kế hoạch chúng tôi rời khỏi nhà, không thể đến đồn công an được, vì như thế chắc chắn kết cục cũng chẳng tốt đẹp gì – tự mình tìm lại công bằng tự mình tìm lại sự trong sạch như thế sẽ tốt hơn – 4h sáng trời lạnh run người không để ý thời tiết Hà Nội thành thử đứa nào cũng mặc áo cộc, công thêm không quen khí hậu, chạy xe mà cứ hắt xì liên tục – rồi thuê một nhà nghỉ ở tạm 1 ngày – nếu như lời của thằng D nói với chúng tôi thì chưa hẳn là người chủ tịch kia vẫn còn một chút hoài nghi – câu nói “tự giác đến đồn công an tự thú” vừa là để kéo dài thời gian và cũng là để cho thằng D cơ hội. Nếu đáng lo nhất thì chỉ có mẹ con thằng S, chúng sẽ không thể nào ngồi yên cho đến khi tận mắt nhìn thấy thằng D bị còng tay đứng sau vành móng ngựa – đứa nào cũng có công việc, thành thử hơn nửa bọn phải về Sài Gòn sớm – cũng may là còn Thành Toác ở lại trợ chiến, còn thằng Vượn tay dài kia thì nó bận thật, nhưng trước khi đi nó hứa là sẽ trở lại và sẽ có quà bất ngờ. Ở lại còn 4 người.
Rồi một buổi chiều hôm đó, chúng tôi quay trở lại hiện trường nhưng cũng chẳng kiếm và thu thập được gì cả. Nỗi thất vọng chưa hết thì lại nhận thêm tin dữ – chắc là mọi người vẫn nhớ cái điện thoại tôi mượn của thằng Vương – lỡ ném đi rồi quên không nhặt lại cho nó – cũng may là tối đó về nó lấy lại số rồi chửi tôi một tăng – mặc dù lấy lại được sdt nhưng hẳn là chúng nó cũng có thừa thời gian để lấy số trong danh bạ – rồi điện thoại của thằng D đổ chuông. Thằng S muốn cả bọn đến một chỗ mà nó đã hẹn – hẳn là chẳng dễ dàng ngồi thảnh thơi nói chuyện – cả bốn thằng nhìn nhau im lặng vài giây rồi thằng D lên tiếng…
– Thôi! Chúng mày ở lại đi, để mình tao đi được rồi…
– Bậy! Ai lại để mày đi một mình! – Tôi vỗ vai nó…
– Ừ! Đúng đấy! Để bọn tao đi chung với mày – hẳn là chúng nó sẽ gài người đấy không xem thường được đâu…
Rồi đến thằng Lộc với vẻ rụt rè…
– Mà đang yên đang lành, chúng mày đến chỗ thằng đó làm gì? Kiểu gì nó chả gọi người…
– Đúng là sẽ có xô xát! Nhưng nếu không vào hang cọp sao bắt được cọp con, liều thôi – mà mày yên tâm Lộc à, tao có cách, chúng nó sẽ không dám đụng đến sợi lông chân của mày đâu – tôi cười đểu tỏ ra bí hiểm…
– Cách của mày là gì? – D hỏi tôi…
– Đến đó rồi biết, mày cứ yên chí, lát tao nói cho.
Hiện tại thì người chủ tịch đang giữ tang chứng và nhân chứng thì sẽ chẳng có lý do gì để mẹ con chúng nó thưa lên công an – điều cần làm bây giờ là phải đánh nhanh rút gọn, khiến chúng nó không kịp trở tay.
Tới tối thì chúng tôi chạy xe đến một quán bar khá lớn – dù nói là có kế hoạch nhưng tôi vẫn thấy lo, biết đâu vào đó chưa kịp nói gì thì nó đã sai người vào tẩn thì hỏng – tiếng nhạc sàn đập inh ỏi, nào là bộ đội già, hay những bọn ma cô, dân công sở ôi đủ loại tầng lớp – những cô gái phục vụ xinh đẹp, nhưng vị khách nữ trong bộ trang phục không thể mát mẻ hơn, khoe những đường cong nóng bỏng, những hình xăm chạy dài trên những cặp giò trắng ngần miên man – đến độ mà thằng Lộc và Thành Toác cũng quên đi nỗi lo lắng mà thay vào đó là sự ngẩn ngơ. – Ngay sau đó có một người tự dưng chặn đường chúng tôi lại, nó nói gì với thằng D rồi hất đầu rồi ra hiệu đi theo nó – đến một chỗ ngồi khá sang trọng, có thể là chỗ đặc biệt dành cho những khách VIP, từ khi bước vào căn phòng này thì tiếng nhạc ngoài sảnh chính cũng đã bị hạn chế dần – tôi cũng đã nhìn thấy được mặt của thằng S, có vẻ như số tiền mà bố của thằng D kiếm ra không hề ít một chút nào, nó thoải mái bày đủ mọi đồ uống cho đến tay vịn, cả tháng đi làm quần quật của tôi cũng chắc không bằng một đêm thằng này ném tiền vào chơi bời, tiếng cười sang sảng ấy cũng dần tắt hẳn khi nhìn thấy sự xuất hiện của 4 đứa tôi – nó cũng buốn em tay vịn cạnh mình ra rồi đứng dậy rót lây một ly rượu. Khỏi phải nói, cái thằng S nó cứ làm như đây là phim hành động của Mỹ không bằng – rồi thong thả như chứng tỏ mình là một boss (đại loại là thế)
– Đi đường chắc mệt lắm nhỉ? Uống rượu giải khát chút nào ông anh… dù gì giữa tôi và anh cũng đều có chung một người bố.
– Sao tự dưng lại tự hạ thấp mình vậy anh hơ! – Lại là con điên đó – giọng nó chanh chua như cứt mèo – rồi thằng S liếm mép, nó ngoảnh đầu lại trả lời…
– Lâu lâu mình cũng phải tỏ ra cao thượng chút chứ hề hề! – Nào, anh Dương! Em mời anh một ly hà hà! – Cái này là phần thưởng của việc anh đã sống sót khỏi tối hôm trước lại còn thẳng tay làm bị thương một vệ sĩ của em nữa chứ – nó vừa nói vừa nhìn vào mắt của thằng D rồi vỗ vai nó liên tục – cả căn phòng khi ấy được trận cười sảng khoái của chúng nó.
Hai thằng vệ sĩ nãy giờ toàn nhìn tôi, hẳn là thằng khốn nạn đi cà thọt hôm qua đã kể gì rồi, bữa nay người thay thế cho thằng cả thọt đó là một gã đầu láng bóng – ngoài ba thằng đó thì phía sau chúng tôi giờ này cũng đến 4 mạng sẵn sàng hành hung theo lệnh chủ – muốn tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong. – Thấy vẻ mặt của thằng D cứ im hơi một hồi rồi thằng S cũng đâm mất kiên nhẫn – diễn vai boss đến thế là tốt lắm rồi, nó cũng dần trở lại với đúng bản chất trẻ nghé của mình – uống nửa rồi hất thẳng nửa ly rượu còn lại vào mặt thằng D – soạt! – Phản xạ vừa kịp, thằng D nhẹ nhàng né tránh rồi gạt chệch tay của thằng S ra làm rượu đổ xuống sàn nhà – quá bất ngờ thằng S nhất thời chỉ biết tròn mắt ngạc nhiên…
– Mày! – Thành Toác tính động thủ thì 4 thằng phía sau đã đặt tay lên vai chúng tôi hăm dọa – giật cả mình…
– Lùi lại đi! – Thằng S hất đầu ra lệnh – rồi nó lại nhìn xuống chỗ rượu dưới chân mình ngẩng đầu bật cười khoái chí…
Nó ngồi xuống ghế buông lỏng đôi tay để em tay vịn có thể dựa vào mà chiều chuộng. Dạo chơi vậy là đủ, không khí lúc này mới bắt đầu căng thẳng hơn – thằng S nghiêng đầu rồi liếm môi nói giọng ta đây.
– Đùa vậy đủ rồi, này thằng con lạc lối, thật ra tao gọi mày đến đây là có một chuyện…
– Nói! – Thằng D trần ngâm…
– Cũng chẳng có gì to tát, dù gì ông già sắp chết kia cũng không phải là bố ruột tao, bao năm qua xài tiền của ổng công nhận cũng sướng tay thiệt, cũng phải cảm ơn người cha tuyệt vời của mày đấy khà khà – ánh mắt nó trượt lên kèm với Nụ cười thích thú…
Rồi nó rút ra một xấp 500k gấp 4 nhẹ nhàng đưa cho mấy con tay vịn rồi phất tay bảo ra ngoài – khi nào rảnh lại ghé chơi nha anh – giọng con đàn bà õng ẹo rồi từ từ bước ra cửa không quên lời hẹn gặp lại.
– Mình đến đâu rồi nhỉ anh trai? – Thật ra tao muốn mày đồng ý vắng mặt khi di chúc của ông già đó được công bố, mày hiểu ý tao chứ – đi du học bên đó chắc cũng không đến nỗi quên tiếng mẹ đẻ nhỉ thằng bất hiếu?
Đến lúc này thì thẳng D cũng bắt đầu mất bình tĩnh, nó nóng máu rồi trợn mắt – rồi sách cổ áo của thằng S lên…
– Thằng khốn! Mày tính làm gì bố tao?
Thằng S nhún vai rồi tiếp tục với giọng nhạt nhẽo, nó phớt lờ thái độ tức giận đó…
– Tao cũng đâu có tính làm gì bố mày… kiểu gì thì ông ấy chả chết, nhưng hẳn là số tài sản để lại cho hai chị em mày cũng không hề nhỏ, cả căn nhà nữa, sống với ổng mấy năm tao cũng hiểu mà, lắm lúc ông ấy cũng đâu xem mẹ con tao ra gì? – Môi nó uốn éo thốt ra những từ ngữ khó nghe như thể khiêu khích…
– Sao im lặng nhỉ? Hay là mày cũng hám tiền giống tao hahaha – cũng muốn thừa hưởng hết số tài sản của bố mày nhỉ…
– Mày nghĩ ai cũng như mày sao hả thằng vô phúc? – Tôi quắc mắt…
– Mày im! – Chỉ chỉ mặt tôi…
– Thưa anh, chính thằng đó làm bị thương người của mình đấy! – Thằng đầu láng kia lại gần rồi thì thầm vào tai thằn S rồi nhìn tôi cười gian xảo…
Thằng S lườm tôi – ra là mày! Tao tìm mày còn khó ghê! Hóa ra cũng tự vác xác đến đây đỡ tốn tiền của tao, xem ra hôm nay mày hết đường về rồi – mắt nó mở to rồi cười nửa miệng…
– Ha! Tiền mày? Ăn bám không biết nhục mà lại dám thốt tiền của tao à? Đúng là cái thứ óc vật như mày có ăn cứt đến mấy cũng chẳng khôn lên được…
– Mày nghĩ mày đang nói chuyện với ai đấy hả thằng chó?
– Tao chửi ai thì thằng đó tự lên tiếng, mẹ mày bị bệnh hoa liễu trước khi sinh ra mày à? Đẻ ra thằng con mới tí tuổi đã biết phá hoại – mày sẽ phải chịu nhục gấp trăm lần vì dám vu khống bọn tao, chiêu trò hay lắm, diễn kịch cũng hay nữa, mày kiếm ra đâu 3 thằng nhóc choai choai vậy hả S?
Thằng S, tự tin là nó chẳng ảnh hưởng gì nếu tự nhận là mình làm – xét về luật pháp thì nó hoàn toàn có bằng chứng minh ngoại phạm và trong sạch…
– Đúng là không uổng công bọn tao bày kế hahaha… ngay từ khi thằng D về thì mọi chuyện đã nằm trong tầm kiểm soát của bọn tao, chúng mày chỉ việc đến rồi sa bẫy thôi khà khà!
– Rồi chị gái mày cũng sẽ là nạn nhân thứ hai thôi D à? Hề hề!!! – Điệu cười mỗi lúc một ngứa mắt…
– Mày đụng đến chị tao, tao đuổi tận đánh vỡ mặt chúng mày – quả thật là thằng D bữa nay khá nóng tính…
– Vậy ngon làm thử tao xem nào hư! Hôm chị mày đến tao cũng tát cho chị mày mấy cái đấy, tao ở đây này đánh thử xem? – Con ranh chết tiệt khoăn tay hất giọng bất cần đời.
– Đúng yên – thằng D lại mất bình tĩnh, tay nó siết chặt rồi bị mấy thằng sau chặn lại…
Biết là mình sẽ chẳng thiệt gì, thành ra con khốn ấy cũng được đà kích thêm…
– Hơ! Đúng là loại bất hiếu, 4 thằng chó chúng mày ăn mặc toàn loại thứ rác rưởi bốc mùi, tao khinh! – Chúng mày thấy thế nào? Kế hoạch lừa chúng mày là do tao bày ra đấy – sao! Bất ngờ không? – Cũng may cho chúng mày là thằng cha chủ tịch kia năm giữ người nên bọn tao cũng chẳng làm gì được. Nhưng đừng nghĩ như thế là thoát tội nhé mấy bọn rác rưởi.
Rồi lại đến thằng S nó khoe thằng bạn này quen biết giang hồ, nó khoe thằng kia nhà làm chủ mấy tiệm vàng lớn… khoe hôm trước xử thằng này, hôm kia đốt xe thằng nào đó – hoàn toàn chỉ để dọa và thể hiện mình là một đại ka giang hồ có số có má – nhưng tôi thì lại nghĩ khác, bởi nhưng bọn trẻ nghé này cũng chưa được một nửa của anh em thằng Tuyến – thông thường những dân giang hồ rắn rỏi cũng chẳng hơi sức đâu để khoe để kể chiến tích của mình.
– Vậy là mày tự nhận hết? – Tôi nghiêng đầu hỏi…
– Là bọn tao làm đấy, sao nào?
Rồi thằng D phất tay cho cả bọn – đi về! – Thôi bye nhé mấy em! – Thành Toác cười khoái trá.
Đến đây thì dễ, nhưng đi ra khỏi đây mới là chuyện khó – thằng S nó đâu có dễ vậy, lại còn chuyện xử tôi vì đánh trọng thương vệ sĩ của nó mà – thằng S từ phía sau cất giọng…
– Đi gì mà vội thế hả mấy anh?
Rầm! – Thằng vệ sĩ đóng cửa lại – rồi 4 thằng khốn ấy sấn lại mặt mày đằng đằng sát khí…
– Muốn gì? – Thằng D hỏi…
– Giao máy ghi âm ra đây rồi tính tiếp, chúng mày tưởng tao ngu à?
Những đứa bạn của thằng S đứng dậy ngạc nhiên – ui! Hóa ra là thằng S không nói thì chúng nó cũng không nhận ra, mặt đần thối vãi.
– Máy ghi âm nào? – Tôi giả lơ…
Rồi Thành Toác nhìn sang tôi lắc đầu ngao ngán, chắc nó tưởng tôi nói kế hoạch trọng đại là bật sẵn máy ghi âm rồi trở về với thành quả trong tay – thông minh nhỉ? – Tôi cười nửa miệng rồi thằng S không nói câu nào, nó lấy trong túi áo khoác của tôi ra chiếc máy ghi âm – cười đểu…
– Trò này xưa rồi mấy anh trẻ à! – Khà khà…
– Ây ây! Hàng đắt tiền đấy, nhẹ tay chút đi – tôi nói vui…
Không khí cũng bắt đầu có chút ngột ngạt, ba thằng vệ sĩ đối diện tôi cũng đã bắt đầu bẻ tay răng rắc – xử chúng nó đi – con ranh kia nói rồi chỉ tay về tôi – đánh thằng này trước cho tao…
– Rặc… rặc… nó vẫn bẻ tay rồi sấn lại phía tôi – mặt con khốn ấy cười khinh khỉnh chờ phim hay, nhưng rất tiếc với em yêu là phim không hay lắm đâu…
– Hây! Tính làm gì… sao bẻ tay hoài thế… mày bị viêm cơ xương à?
– Mày chết với tao – để tao xem mồm mày cứng cỡ nào…
– Đến nước này mà mày còn đùa được hả thành? – Thằng Lộc lí nhí bên tai…
– Chắc thằng này nó không sợ đau – vụt! Choang – thằng đầu láng đập vỡ chai bia thủy tinh chìa đầu nhọn về tôi, miệng nó nhai kẹo cao su chóp chép nhìn mà chỉ muốn thụi cho vài cái…
Rồi tôi nhìn mặt thằng D, nó cũng hiểu kế hoạch của tôi là gì…
– Chúng mày đứng lại đó, nếu không muốn hối hận thì đứng lại – tôi phất tay khiến bọn chúng ngạc nhiên mà nhìn tôi thiểu não…
– Mày có gì ở đây? Mày là siêu nhân à? Hahaha.
– Tao cũng đâu phải siêu nhân, nhưng tao nhanh trí hơn chúng mày – tôi bắt đầu nghiêm mặt lấy ra chiếc điện thoại rồi nói…
– Đây mới thứ mà tao cùng để ghi âm nhé thằng ngu học!
– Vậy thì sao? Lấy lại nó cho tao – thằng S lừ mắt ra lệnh…
– Ngon lại lấy xem nào. Tao thách đấy nhãi ranh – đậu phải mọi chuyện lúc nào cũng thuận theo ý mày! – Tôi nhấn mạnh từng lời từng chữ nhíu mày lườm nó…
– Mày!
Tôi đưa điện thoại cho thằng Lộc cầm rồi bắt đầu bẻ tay – thằng mù công nghệ như mày thì dốt mãi vẫn hoàn dốt thôi S à – cho dù mày có lấy được điện thoại của tao thì cũng vô dụng thôi nhé! – Tao đã cài mật khẩu lên điện thoại này, đồng thời tao cũng đã lưu nó lên đám mây – hiện giờ thì đoạn ghi âm cuộc đối thoại chắc cũng đã được gửi đi cho bạn tao, mày khôn hồn biết điều thì im lặng để bọn tao ra khỏi đây – tôi vừa nói vừa nhìn thằng S mà nghiến răng trợn mắt thách thức…
– Nào! Có ngọn thì đánh bọn tao xem? – Có muốn cho mọi người thấy được bản mặt thối nát của chúng mày không? – Tao cá là bố mẹ chúng mày sẽ rất vui khi nghe được đoạn thu âm này đấy – yên tâm! Âm thanh chuẩn từng giọng đứa một – sao? Sống một ngày mà không có tiền phá chắc khó chịu lắm nhỉ?
– Thằng khốn! Mày được lắm – con ranh kia ức chế mà chỉ biết chửi – thanh âm sao mà chướng tai, tôi thở hắt ra rồi quay đầu lườm…
Xắn tay áo – rồi tiến lại phía con ranh đó – máu điên mấy ngày nay, cay lắm rồi – tôi không đánh con gái, nhưng với loại đĩ này thì cần đánh để tránh nó lây lan – tôi thở đều lấy lực vào bàn tay tát hết tốc lực vào mặt con chó đó mấy cái – CHÁT! CHÁT! – Con ranh đó ăn chưa đến 3 cái tát thì ngã đốn ra nền gạch – đáng đời mày – rồi tôi quay sang thằng S…
– Sao nào S? Không phiền nếu tao đánh con khốn này chứ? – Nó im lặng…
– Mày… đến mẹ tao cũng không dám đánh tao mà mày… CHÁT – CÂM MỒM! – Tiếp tục nó ăn thêm cái bợp tai thứ 3.
Má con ranh giờ đã in đỏ bàn tay tôi, bờ môi chảy máu – Tôi lừ mắt tát thêm một cái nữa làm mặt nó theo đà mà lệch đi – nếu thật sự tôi mà tát mạnh hết nữa thì chắc nó cũng phải lệch hàm rồi.
– Mẹ mày không dạy được mày thì tao dạy ok!
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensextv1.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Gần 9h thì thằng Vượng điện thoại lên sớm, khi ấy thì nó cũng vừa ở sân bay – từ đầu dây bên kia nó trách tôi xối xả, sdt người thân nhà nó ai ngờ cũng bị thằng S đem ra làm trò phá hoại, nào nhắn tin đe dọa đủ thứ – thành thử chiều thằng Vương đi làm nhận được tin này, nó nóng máu quá nhịn không nổi nên quyết bay ra Hà Nội sớm trả thù – khi ấy trời lạnh muốn tím mặt mày, đã vậy gió cứ hiu hiu thổi, tôi lúc này tính đi ngủ sớm thì ngay sau đó – tôi cũng không nghĩ rằng mọi chuyện lại ấp đến và xảy ra nhanh như vậy – đúng là người tính không bằng trời tính – mới đầu tối chúng tôi còn khiến cho bọn thằng S phải một phét tái mặt, mà bây giờ chúng nó lại hành động sớm và liều lĩnh như thế – mọi chuyện hai ngày qua quả thật diễn biến quá nhanh – trong khi chúng tôi vẫn chưa chuẩn bị cho một trận cuối thì ngay bây giờ lại sắp phải đối mặt với một trò tiểu nhân không kém…
– “Tao cấm chúng mày gọi cảnh sát! Mang đoạn băng ghi âm đến đây! – Tao không có nhiều thời gian đâu – mày có thể không đến nhưng bạn mày” – từ đầu dây bên kia có một giọng nữ…
Vậy là chúng nó đã bắt Hồng để đổi lấy đoạn ghi âm mà tôi vất vả có được nó – bây giờ là 10 đêm! Ngoài đường gần như vắng hoe người.
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensextv1.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Không khí mỗi lúc căng thẳng trong căn phòng của 4 con người – thằng Lộc nói là chờ Vương lên rồi tính – nhưng chờ thằng Vương liệu chúng nó nghi ngờ thì chỉ sợ chuyện sẽ tệ hơn – không biết là thằng S sẽ mang đi bao nhiêu người, bản tính nó là thằng đa nghi, nó sẽ không dại mà không có kế hoạch thứ hai – cứ thế tôi nói thì thằng Lộc phản biện – lời qua tiếng lại…
– Mày không đi thì ở nhà! – Bọn tao đi! Khi nào thằng Vương đến thì nói bọn tao, thế được chưa…
– Mày nghĩ mày đánh hết được chúng nó?
– Thế chẳng lẽ phớt lờ chúng nó – tôi chưng hửng…
Nó gãi đầu rồi thở hắt ra nhưng chẳng biết nói gì với tôi…
– Tao không sợ chúng nó – Thành Toác sau một hồi im lặng cũng lên tiếng…
– Tao cũng vậy – nhưng quan trong là làm sao sống sót khỏi chúng nó – tôi chán nản nhìn lơ đãng xung quanh – ngoài kia gió lạnh thổi rít lên từng hồi…
Ngay sau đó có tiếng bước chân, giọng thằng D đầy mệt mỏi như vô cùng dứt khoát – cảm ơn chúng mày đã giúp tao, nhưng thật sự tao cũng không muốn chúng mày phải liên lụy và dấn sâu vào chuyện gia đình tao – tao cũng không cản và cũng không có ý van xin chúng mày đi cùng vì tao không có tư cách đó – rất cảm ơn chúng mày…
Rồi nó lặng lẽ ra khỏi phòng để cả ba đứa ngơ ngác mà chưa kịp nói câu nào – liếc qua thấy Thành Toác nhìn mình càu nhàu rồi nó quát tôi – chỉ tại chúng mày ngồi chửi nhau nãy giờ làm thằng D buồn đấy! – Thôi đi! Tao mặc kệ chúng mày có đi hay là không nhưng đừng quên là quá khứ chúng mày vẫn còn nợ nó rất nhiều đấy – nói xong thì nó chống tay xuống ghế đứng dậy…
“Chà! Mày vẫn còn giữ nó à?”
“Ừ cây nhị khúc của mày công nhận bền thật! Cũng rất lâu rồi tao không dùng đến nó”
“Gỗ tốt mà! Cứ giữ lấy nó”
“Hề hề! Thần hộ mệnh mà,”
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensextv1.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Thế là đi – nhắn cho thằng Vương. Hy vọng nó sẽ tiếp viện kịp – nhiều lúc cũng nghĩ có khi nào đêm nay sẽ là ngày cuối cùng của đời tôi không? – Lắm lúc cũng nghĩ rất tiêu cực cả chặng đường đi – ngó sang thằng D, mặt nó không một cảm xúc, nó đang cố tỏ ra thật bình thản, cố kìm nén bão tố trong chính con người nó – rồi đánh ực một cái tôi cũng giữ cho tâm thật bình ổn để không làm lung lay ý chí của 4 thằng – hic!
Đó là một khu ổ chuột giờ – chúng tôi xuống xe rồi ngó nghiêng – bất giác thằng Lộc thốt lên – mẹ cha nó! Sao gì mà tối om thế này? – Đúng là chỗ này không phải là không có người, chỉ có một vài ánh đèn sáng nhưng không đủ để khiến chỗ này có chút gì là hơi người – yên tĩnh quá – tôi thoáng giật thót khi thằng Thành giật áo mình hỏi khẽ…
– Lúc nãy mày vào cửa hàng mua gì trong đấy vậy?
– Tao mua một thứ chỉ để đề phòng thôi!
– Không nói tao nghe được à? – Nó tò mò…
– Chỉ là dự phòng thôi! – Tao đưa nó cho thằng Lộc cầm rồi – này nếu có gì xảy ra mày để ý thằng Lộc giùm tao nhé…
– Còn mày thì làm gì?
– Tao cũng sẽ hỗ trợ, nhắc trước thôi – tôi thỏ thẻ…
Vừa dấn chân bước vào thì đã có hai thằng lạ mặt đi ngược lại – mày là thằng D đúng không? – Nó vừa hỏi rồi ngó sang chúng tôi – phải! Chính là tao – thằng đó có vẻ hoài nghi rồi cũng khoát tay bảo đi theo.
Bước lên bậc thang – mùi ẩm ở đây bốc lên xộc thẳng vào cánh mũi làm tôi phải lấy tay bịt lại – tôi vừa đi vừa quan sát xung quanh – khi lên tới nơi thì trên đó cũng có ánh đèn vàng nhạt mờ mờ – lúc này thì thằng S đang đứng trước mặt mình – phía sau có đến gần 20 mạng trông mặt mày hung dữ dễ sợ – rồi thằng S cất giọng…
– Cũng đến đúng giờ đấy! – Đoạn ghi âm đâu? – Nó khệnh khạng…
Thằng D nhìn sang tôi khó hiểu – bạn tao muốn thấy người trước! – Mau thả người.
– Đừng có ra lệnh cho tao, đem thứ tao cần ra đây nhanh – nó hét lớn – đâu đó có tiếng động của gậy gộc đập cộc cộc trên tường như thể tăng sức hăm dọa…
Và thằng D vẫn bình tĩnh, nó lườm lấy đám người kia rồi nói – tao không muốn chuyện này nhiều người biết – bảo một nửa người chúng mày xuống dưới đi rồi chúng ta nói chuyện!
Thằng S cũng đáp ứng yêu cầu của chúng tôi – nó hất đầu cho một nửa xuống dưới – từng thằng từng thằng đi ngang qua chúng tôi mặt thằng nào cũng căng đen đét và cũng không quên bắn một ánh nhìn đằng đằng sát khí – nhìn cái gì mà nhìn, đẹp trai quá à? – Thằng Lộc cười bỡn cợt – chỉ tay chỉ chỉ con c**. Như không thể đợi được nữa thằng S hỏi lại…
– Như chúng mày muốn rồi! – Đưa cuộn ghi âm đây!
Trên này giờ còn 10 đứa – tỉ số vẫn hoàn toàn quá chênh lệch – chưa kể 4 thằng vệ sĩ và 6 thằng lạ hoắc, đáng lo nhất chính là thằng vệ sĩ to con nhất của thằng S, nó vẫn là một ẩn số – hoàn toàn chưa thể biết được thực lực của nó – lại giống anh trai thằng Tuyến thì sẽ khó khăn vô cùng.
– Mang người ra đây! – Trao đổi sau – tôi lên giọng…
– Chúng mày không giao thứ tao cần thì đừng hòng thấy mặt con nhỏ đó.
Rồi thằng D hạ giọng – nó cũng điềm tĩnh và bắt bẻ lại thằng S – xin lỗi mày! Vậy thì tao cũng phải nói – không thả người không giao đoạn ghi âm.
– Mày! – Nó tức giận nhưng cũng lấy lại vẻ đểu cáng rồi nói với hai thằng phía sau mình…
Từ sau phía tối kia là một cô gái – bọn chúng trói tay rồi đưa ra trước mặt chúng tôi – ngay lúc đó, đầu tóc chị ta rũ rượi che gần hết mặt, cho đến khi xác nhận đúng chính là Hồng thì cả bọn sửng sốt – có dấu tích hành hung trên khuôn mặt của chị ấy – lửa điên trên mặt thằng D bắt đầu dâng lên đến đỉnh điểm, nó không kiềm được, chưa kịp nhấc chân lên thì thằng S đã kéo chị ta lại dọa – xin lỗi vì những vết tích trên mặt của bạn gái mày! – Không phải do tao đâu khà khà… là con bạn tao nó đánh đấy – mày có trách thì trách bạn mày từ đầu tối ai bảo dám vô lễ với nó chứ – đáng đời – nó vừa nói vừa chỉ tay vào tôi khanh khách cười.
– Thằng tiểu nhân!
– Sao cũng được – GIAO THỨ TAO CẦN RA ĐÂY! – Nó một lần nữa nói lớn…
Tôi nhìn thằng D rồi từ từ lấy trong túi áo khoác ra đoạn ghi âm đưa cho nó – mắt thằng S như sáng lên khi nhìn thấy thứ trên tay tôi – ném qua đây! – Nó nói…
Tôi mím môi rồi dịch lên trước – trao đổi cùng một lúc, mày nghĩ tao lừa chúng mày à?
Thằng S nghe thấy lời tôi nó có vẻ đúng – thành thử nó cũng tiến về trước – bắt đầu trao đổi – tim tôi đập loạn xa những vẫn phải giữ bình tĩnh cho đến khi cứu được Hồng – đột nhiên thằng S như nghĩ ra điều gì đó, nó chợt thốt lên rồi kéo vai Hồng lại – khoan! – Chúng tôi khựng lại – mày muốn nói gì? – Tôi hỏi.
– Làm sao tao biết mày sẽ không còn bản copy? – Một câu hỏi khó! Quả thật là tôi đã lưu một bản nhưng khi lâm vào tình trang này – thằng S tính tình quá đa nghi – nó sẽ không tin lời tôi nói nếu không có bằng chứng…
2 giây trôi đi – tôi đổ mồ hôi lưng – thằng S hỏi lại – trả lời câu hỏi của tao nhanh!
Tôi giật nản người nhưng vẫn bình tĩnh – mày yên tâm! Tao không còn bản thứ hai…
– Lấy gì để tao tin mày? – Dự được câu này sẽ có tôi cũng trả lời lại luôn để nó không nghi ngờ…
Tôi vỗ nhẹ chiếc điện loại trên tay mình nói thật thong thả không vấp – nếu mày không tin thì tao sẽ giao cho mày thứ mày cần và đồng thời sẽ đi theo chúng mày cho đến khi… – rồi tôi khẽ nhìn sang thằng D là cảm thấy mình thật tàn nhẫn khi đem chuyện bố của nó ra để làm điều chắc chắn – nhưng có lẽ là thằng bạn ấy cũng sẽ hiểu cho tôi! – Xin lỗi mày!
Và như có vẻ đáng tin cậy, thằng S liếm môi rồi gật gật cười đểu tôi – được! Tao đồng ý! – Thả người…
Khoảnh khắc cuối cùng cũng đã đến – lần này thì không gì rào cản – tôi đưa chiếc điện thoại cho thằng S – và – khoan! – Thằng S lần nữa…
– Còn gì? – Thằng D nãy giờ mới lên tiếng vì thật sự nó rất đang lo cho Hồng – nhưng có lẽ là chị ấy không quan tâm – chỉ quay đầu nhìn chỗ khác…
– Chúng mày đưa hết điện thoại cho tao – nhanh! – Lúc nãy tao cũng đã đáp ứng yêu cầu chúng mày rồi – có qua cũng phải có lại chứ hề! – Nó vuốt cằm hất đầu nhìn chúng tôi đểu cáng…
Chả sao! – Chúng tôi cũng móc hết điện thoại đưa cho chúng nó cầm – mặt thằng S tỏ ra hài lòng, nó cũng ra lệnh cho người thả Hồng – nó thật là tôi cũng không nghĩ là sẽ có lần thứ ba đâu – khi mà hai tay của Hồng hoàn toàn được cởi trói và đang dần tiến về phía chúng tôi – một khung cảnh người đổi người – tôi cũng là một con tin chuẩn bị giao mạng cho thằng S thì – khoan đã! – Bất ngờ thằng vệ sĩ tóm lấy cổ tay của Hồng rồi đa nghi hỏi tôi – chúng mày có 4 người, sao giờ còn có 3, thằng con lại đâu rồi? – Thật sự là khó khăn lắm mới lấy được lòng tin của thằng S nào ngờ thằng ôn dịch này phá hoại – nhưng ngay sau đó thì từ dưới cầu thang đi lên có tiếng bước chân vội vã – thầm mong là thằng Lộc – và nó đã không làm tôi phải thất vọng.
– Xong rồi đó Thành ơi! Tao đã khóa cửa dưới rồi…
– Cái gì? Chúng mày… – thằng S bất ngờ – rồi tôi mỉm cười nhìn về thằng S – đúng là lúc đi tôi cũng mua hờ một ổ khóa mật khẩu số – nào ngờ cũng không ngoài dự đoán – dưới chân lầu một có tiếng đập cửa ầm ầm của chúng nó – giờ chỉ trông chờ tụi thằng Vương sẽ đến kịp lo đám lâu la phía dưới…
Hôm nay sẽ giải quyết mọi thứ – chỉ một kẻ gục xuống và một kẻ sẽ chiến thắng – lấy lại tất cả! Bắt chúng nó phải trả giá những gì chúng làm. Tất cả…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thời học sinh oanh liệt |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 188 |
Ngày cập nhật | 20/10/2024 03:55 (GMT+7) |