Tôi gật khẽ cảm thấy cổ họng đau rát – cô có nước lạnh không? Tôi khát quá…
Bên khóe miệng của Hồng Nhi đã hé một Nụ cười, nhìn nhìn về tôi rồi từ từ trong mắt có một chút ôn nhu mơ hồ như có như không, nói dịu dàng – anh đã ăn gì chưa? Ăn gì đó rồi hẵng về.
Tiếng lửa trên những cục thanh hồng thỉnh thoảng kêu lên những tiếng tanh tách. Hai đứa ngồi cạnh nhau nhưng đều có một khoảng cách cho cả hai, mùi gà nướng tỏa hương thơm nức mũi, tôi khẽ đánh ực một tiếng, bây giờ mới cảm thấy bụng đói cồn cào, dạ dày có vẻ không chịu được biểu tình kêu réo ục ục.
Nhi khẽ cười mỉm khuôn mặt ửng đỏ vì lửa nóng tỏa ra, hai tay đang gọt trái cây – chờ một chút! Sẽ chín nhanh thôi.
Hai con mèo lông xám và lông vàng nằm im lặng bình yên dựa người vào chân của chủ nhân nhắm mắt ngủ một cách ngon lành.
Tôi nhìn em, trán lấm tấm mồ hôi, tóc dù đã búi cao nhưng vẫn dính bệt một vài sợi tóc rối trên gò má. Hỏi nhỏ – cô… cũng chưa ăn tối sao?
Nét mặt em không để lộ cảm xúc gì, thong thả trả lời – hồi nãy người nhà chị dâu và khách đến đông lắm, tôi và mẹ chị dâu cả 3 người làm không xuể, cho đến khi anh đến thì mọi người cũng về hết chỉ còn mỗi mình bác Trường…
– Bác ấy đang chờ anh đó có biết không? – Em ngẩng mặt nhìn tôi khẽ trách.
– Xin lỗi…
Nhỏ khẽ thở dài, lúc này thì trái cây cũng đã gọt xong để trên rổ, cô nàng cắn một miếng xoài, đưa tay mình vuốt nhè nhẹ lên hai con mèo đang quấn quýt dưới chân nàng, cuộn tròn như hai cục Bông, khóe môi khẽ cười thích thú. Nhi không nhìn tôi mà nói – có phải anh đang tính nói tôi sao chưa rửa tay mà lại đi vuốt ve động vật phải không?
Nhỏ đột nhiên gợi lại chuyện cũ khiến tôi hơi ngượng – làm gì có.
– Anh còn nhớ hai con mèo này không? Chính tôi và anh đã cứu chúng đó, mèo mẹ đi rồi, để lại hai mèo con cho tôi đó, chắc nó nghĩ làm thế sẽ tốt – em khẽ bồng con mèo lông xám ôm vào lòng rồi nói tiếp.
– Anh còn nhớ không?
– Nhớ! Tôi còn bị mẹ chúng cào cho một trận.
Cả hai khẽ bật cười cùng một lúc.
Tôi chuyển thân, xoay con gà để cho thịt chín đều. Lấy quạt phất phơ gần chục cái cho than đỏ cháy mạnh hơn.
Nhìn sang em, hôm qua mới còn là cô tiểu thư cá tính còn hôm nay lại là một cô gái mộc mạc, mái tóc che gần hết một góc nghiêng, mèo lông xám khẽ cựa quậy trong vòng tay nàng như một đứa trẻ làm nũng mẹ. Bình yên vô cùng, một khoảng lặng…
Thịt gà nướng chín đặt trên hai tấm lá chuối, tôi cẩn thận cắt cho em cái đùi, con bé mỉm cười nhận lấy ăn một cách vô tư.
Hai đứa không nói gì, tập trung ăn gần hết con gà béo ngậy, uống coca lạnh phải nói là tuyệt.
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensextv1.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Một cái níu tay, em đứng bên cạnh tôi môi mấp máy một hồi mới chịu nói.
– Tôi xin lỗi vì đùa cợt với anh, anh… đừng…
Tôi ngắt lời – tôi làm gì có lý do gì để giận em chứ hả?
Em chầm chậm cúi đầu nhìn xuống đất không nói gì, ngấm ngầm khẽ từ từ hai bàn tay trắng ngần nắm nhẹ cổ tay tôi. Chợt có một giọt nước ấm nhẹ rớt xuống da thịt, hai giọt, ba giọt, bờ vai khẽ rung lên. Giọng nói cũng nhòa đi…
– Xin lỗi… là tôi không tốt… tôi chỉ biết đùa cợt mà không nghĩ đến cảm giác của anh…
Em yếu đuối mấp máy như muốn kể lể nhưng không thành lời vì cứ nói được vài chữ là giọng nghẹn lại. Khoảnh khắc đó, làm tôi nhớ lại một hồi ức đẹp…
– Cô mà yếu cái nỗi gì chứ, sợ hai thanh niên khi gặp cô cũng phải sợ mà chạy mất dép.
Nàng ta không giận mà mỉm cười bốp lại.
– Anh biết tại sao không?
– Hử… ừ tại sao?
– Bởi vì hai thanh niên đó và anh rất ngốc đó… – các người không nhận ra tôi chỉ là một nữ Nhi yếu đuối và cần được yêu thương sao hơ hơ…
Còn đâu nét mạnh mẽ đó hả? Tôi đưa tay gạt nhẹ nước mắt của Nhi rồi nhớ ra mình còn một thứ. Từ từ lấy trong túi, suýt nữa là quên, đặt nhẹ vào lòng bàn tay và vuốt mái tóc con bé qua mang tai cho khuôn mặt ấy có chút tươi tắn mới có thể bình tĩnh nói.
– Đáng lẽ tôi tính tặng nó cho cô dâu, ai ngờ… nhưng suy cho cùng tôi mua nó tặng nó vẫn là cho cô…
Nhi từ từ ngẩng mặt nhìn tôi, nước mắt chảy thành dòng đọng giọt lệ trên cằm…
– Đừng mở vội nhé.
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensextv1.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Rời khỏi sân bay Tân Sơn Nhất, tôi nhanh chóng bắt vội một chiếc taxi về phòng.
Căn phòng lâu ngày không người ở hiện tại cũng đã hiện những lớp màng bụi mỏng, không suy nghĩ nhiều nhanh chóng bỏ đồ đạc xuống xắn tay áo dọn dẹp phòng, mang đồ đi giặt, mãi đến gần trưa thì mọi thứ đã đâu vào đấy. Trong căn phòng giờ này mang một bầu không khí ngột ngạt, chiếc quạt điện được chạy hết công xuất để át đi cái nóng gay gắt của buổi trưa. Tôi ngồi đó trầm mặc bên cạnh chiếc bàn, trong đầu lúc này hỗn độn đầy ắp những suy nghĩ mơ hồ. Thỉnh thoảng lại thở hắt ra, cứ nghĩ lại chuyện khi đó thì một cỗ cảm giác đầy khó chịu lan tỏa trong lòng không thể nào bức ra khỏi người.
Cuối cùng vì quá mệt mỏi khi phải suy nghĩ quá nhiều, tôi bóp trán nhắm nghiền đôi mắt thả lỏng toàn thân rồi ngã người xuống nền nhà mà thở hắt ra, nhìn thẳng lên trần nhà, thoải mái cảm nhận một làn khí lạnh từ nền gạch thấm vào da thịt.
Trước khi đi bác chỉ dặn một lời trong thời gian này tôi không nên làm phiền em. Lúc đó chẳng hiểu sao tôi lại ngoan ngoãn nghe lời, còn bây giờ khi nằm tay gác trán suy nghĩ thì khi nhận ra mình không thể nào thoát ra khỏi cảnh nhớ người, trong tâm lại muốn quay trở lại đó một lần nữa.
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensextv1.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Bầu trời gần tối, đường phố trước mắt ồn ào, sau khi làm thủ tục công việc trên công ty về phòng thì giờ này tôi cũng đang lang thang hóng gió một mình ngoài công viên, mùi hương của cá viên chiên, mùi của động cơ xe, và còn có mùi hương nước hoa thoang thoảng của con gái đi ngang qua. Ngồi xuống ghế đá nhìn ra phía những con người trong tầm mắt, họ đá cầu, họ nói chuyện, họ đi theo nhóm, không hiểu trong đầu tôi bây giờ trở nên thật phức tạp, mấy ngày nay tôi thật sự nhớ em đến mệt mỏi, sáng làm chiều chập tối đeo giày chạy bộ, ăn uống, làm một vài lon bia lạnh, tìm vài đứa bạn nói chuyện, cốt chỉ tìm vui quên đi những nỗi nhớ nhung kéo dài, nhưng thật sự là yên ổn không được bao lâu, bạn bè cũng phải có công việc của mình, quay đi quay lại thì nỗi buồn lại chiều chiều lại dâng lên trong lòng. Ngay lúc ấy trong những con người phía trước, dưới ánh đèn vàng mờ dần hiện lên một bóng người gầy gò, là một người đàn ông khoảng chừng trên 50 tuổi đội nón lưỡi trai bước chân chậm chạp từ từ đi về phía tôi. Khẽ nở một Nụ cười già nua ánh mắt đầy mệt mỏi nói.
– Mua hộ bác vài tờ vé số đi cháu.
Một vẻ đầy mong chờ trên khuôn mặt ấy, tôi chần chừ một hồi rồi luồn tay vào túi quần lấy ra vài tờ bạc lẻ ra đếm, bởi vì đi chạy bộ nên không mang theo ví, chỉ nhét vài chục ngàn trả tiền gửi xe và mua nước uống. Khẽ thì thầm “29k”, tôi ngẩng mặt lên nhìn bác và bác cũng đang nhìn tôi, bây giờ thì những nếp nhăn trên khuôn mặt ấy cũng giãn ra…
– Cháu lấy hai tờ – tôi đưa nốt cả mấy tờ lẻ còn lại cho bác…
Nhận tiền và không đếm lại, bác khẽ cười như thể không giấu được niềm vui trong lòng mình.
– Cảm ơn cháu nhé…
– Dạ! – Tôi gật đầu.
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensextv1.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Tôi bắt đầu nảy ra một ý niệm trong đầu, mặc dù bác akiko không muốn tôi làm phiền em lúc này nhưng vẫn có thể hỏi tin tức từ một người, không ai khác chính là gia đình anh Huy.
Nghĩ là làm, tối đó sau khi tan làm thì tôi cũng đi luôn đến nhà anh Huy. Nhưng để tránh việc đến nhà mà người tìm để hỏi thăm không thấy thì cần phải gọi điện trước cho chắc.
Và anh Huy nghe máy, anh nói tôi đến nhà anh…
Hai chiếc ly thủy tinh đặt trên chiếc bàn đá, một chai rượu. Anh ngồi đó, bên cạnh là nhỏ Trang cũng đang nhìn chằm vào anh trai mình ánh mắt như khó hiểu thấu hành động của anh mình.
– Uống đi em! – Anh Huy phất tay…
Và anh cũng không câu nệ ý tứ gì mà tự tiện uống cạn trước sự ngỡ ngàng của tôi và Trang…
Tôi cũng không nói gì, ngón tay bóp thành ly hơi chặt rồi lặng lẽ uống hết.
Phà ra một hơi đầy khó chịu trong người thì ngay sau đó anh lại rót đầy ly cho cả hai.
– Anh biết em đến tìm anh là vì ai? Anh cứ nghĩ phải rất lâu thì em mới tìm anh, ai ngờ lại sớm hơn dự đoán, anh thấy tự ti với cái tình yêu của hai đứa rồi đó…
Tôi nghe thế cũng không nói câu nào thay cho câu trả lời.
– Gia đình anh cũng đã biết chuyện này không lâu, và phía bác gái cũng nói là không nên nói gì cho em biết.
Dù là đã lường trước được điều này nhưng tôi vẫn có niềm tin vào anh.
– Vậy hiện giờ… anh có biết thêm về chuyện gì không ạ?
Anh lắc đầu và mỉm cười sảng khoái một hơi rồi nói…
– Anh xin lỗi, anh mày kém cỏi nên chẳng biết thêm chuyện gì về Dương cả…
Nhỏ Trang cũng đang yên lặng không nói gì. Sau cùng thì anh Huy cũng nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt như sáng lên mà nhìn tôi đầy ý tứ.
– Hay là thế này đi Thành, cứ nửa tháng hay lâu lâu rảnh cứ qua anh chơi, biết đâu anh có thông tin gì từ bên đó, anh sẽ nói cho em biết không dấu diếm. Em thấy có được không?
Tôi như ngớ ngẩn ra…
– Vậy… thì em cảm ơn anh trước…
– Ừ… vậy đi… nào uống haha… người trẻ tuổi khi buồn lấy men giải sầu, uống cùng anh vài ly rồi về…
Vậy là cứ thế thời gian cứ như vậy trôi đi, tôi cứ như con nghiện đến nhà anh Huy không biết bao nhiêu lần, và lần nào cũng là hai anh em hai người tiếp tôi.
Những thời gian đầu thì nhỏ Trang chỉ im lặng không nói, chỉ sau vài dăm ba lần, nhỏ cũng tham gia vào cuộc vui của tôi và anh Huy, nhỏ uống hơi nhiều rượu tuy không nhiều nhưng cũng đủ làm cho khuôn mặt Trang đỏ hồng, nơi mi tâm hơi nhăn lại như thể đã già đi vài chục tuổi mỗi lần uống.
Tôi cười trong lòng, gợi lại hình ảnh này thật quen thuộc, cũng đã từng trước mặt tôi cũng có một cô gái tập tành uống rượu.
Anh Huy thở phì một tiếng khi nhìn thấy em gái mình ho sặc sụa, lắc đầu lấy một cái quạt giấy quạt vài cái cho bớt đi cái nóng của trên khuôn mặt hồng hào của Trang mà nạt.
– Không uống được thì đừng uống, vào làm vài món nào cho anh và Thành đi.
Cô nàng hơi giận nhưng cũng đứng dậy trước khi đi không quên nói một câu.
– Anh đừng xem thường em…
Đôi mắt anh như không quan tâm, nhìn theo bóng lưng đứa em đang đi vào bếp thì cười hắc lên – đến giờ nó vẫn chưa có tên nào rước cả haha…
Hơn một tháng nữa trôi qua thật nhanh, vậy mà tôi chẳng thể biết thêm thông tin gì của Nụ từ miệng anh Huy. Cũng có lúc tôi muốn thât nghiêm túc hỏi anh thì anh lại nhét rượu vào mồm tôi như thể giấu điều gì đó.
– Chú còn nhớ khi anh chuẩn bị đánh mày một trận vì cái tội làm bé Dương buồn không, phải công nhận mày may mắn, nếu không phải thằng bạn em đến kịp thì anh cũng không tiếc mà không tự chủ đánh chú tơi tả rồi haha…
Tôi cười khổ sở như không thể giấu được vẻ xấu hổ của mình mà lắc đầu liên tục, ngay cả nhỏ Trang hồi đó chứng kiến mọi chuyện cũng không kìm được mà che miệng cười cười.
– Đã vậy nó còn chửi anh là thằng trẻ con sống lâu năm nữa chứ thật điên tiết mà…
Người mà anh Huy đang nói không phải ai chính là thằng bạn lưu ban hai năm của mình, là Dương.
– Với cái tính khí nóng như lửa của anh thì đi đâu hẳn cũng có chuyện…
– Vậy mà anh lại không hiểu sao mình lại không giận nữa haha… mà nè Thành! Anh nghe nói lịch sử tình trường của thằng bạn em cũng vẻ vang lắm phải không?
Tôi gật đầu rồi nói – ừ… nhưng em nhớ tình cuối của nó là cô gái gốc Hà Nội…
Anh chợt cắt ngang khi tôi chưa nói hết…
– Vậy cơ à? Nhỏ đó có xinh không?
Tôi nhíu mày nói lại mang vẻ hơi khó chịu vì lúc này men trong người bắt đầu ngấm vào lục phủ ngũ tạng…
– Sao anh giống đàn bà vậy… tại sao anh không hỏi em rằng nó tán con nhà người ta như thế nào mà lại hỏi người ta có xinh không?
Lời vừa ra khiến Trang hơi giật mình, anh Huy như vẻ say mà không say khẽ cười – anh chả thấy lạ gì cả…
Tôi thở nhẹ quệt mũi – chỉ có những cô gái mới đi ghen tị với những cô gái đẹp hơn mình, nội tâm họ thật phức tạp, anh có thấy thằng con trai nào lại đi ghen với nhan sắc con gái không hả?
– Anh thấy… là mấy tên trai cong hahaha!
Anh Huy đập tay lên bàn đá rồi cả hai người cùng cười như điên.
– Vậy là anh tự nhận mình 3D hahaha…
– Anh mày mà 3D? Anh mà 3D thì anh ngày đó tán tỉnh chị bé Dương làm gì hả… haha…
– Em không tin…
Chúng tôi cười lớn như hai kẻ thần kinh, khiến nhỏ Trang bên cạnh trở nên thiếu tự nhiên hết nhìn anh trai mình rồi lại gay gắt nhìn sang tôi đầy tức giận khóe môi mấp máy muốn nói gì nhưng rồi cũng hạ hỏa mà trở nên trầm hẳn rồi thốt một câu…
– Kể ra thì chị ấy cũng thật đẹp…
Anh Huy chợt ho lên vài cái rồi nói khàn khàn – cô ấy không chỉ đẹp… cô ấy còn hiền lành và cũng thật ấm áp nữa anh luôn thấy mình thật khó xử cứ mỗi lần nhìn thấy cô ấy, và anh tính quyết làm sao có thể bắt được cô ấy, nhưng làm sao bắt không được mà lại vô ý làm sao chụp được chị dâu em bây giờ hahaha.
Lời anh Huy như mang vẻ sầu muộn và đắng chát, có lẽ anh chưa nói với ai về chuyện này của mình, anh dường như đã trầm mặc đi, chỉ có nhỏ Trang khẽ nói…
– Ai mà biết được tâm lý các người “hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình”
– Câu này hay hahaha… ranh con mày học câu này ở đâu thế hả?
– Em học đâu kệ em hư – nhỏ nguýt dài.
Cuối cùng anh Huy cũng dần nghiêm lại như thể làm gương cho em mình. Khẽ xoa đầu em gái mình, anh Huy chợt thốt trong vô thức – giờ này tới cuối đời anh có cô vợ hiện tại là được rồi. Còn cô ấy… anh chỉ xem là cuộc tình đơn phương đáng quên thôi em…
Cả ba người như rơi vào im lặng sao tràng chuyện vừa rồi.
– Uống đi… uống để quên những chuyện buồn, vui thì giữ lại ha ha.
Sau khi uống hết ly trà gừng thì tôi cũng lặng lẽ từ từ dắt xe ra khỏi cổng, chợt ngay sau đó có tiếng bước chân từ phía sau cánh cổng.
– Này… có về được không? Uống cho lắm vào…
Là nhỏ Trang, con bé nhìn tôi với khuôn mặt đầy cảm xúc phức tạp…
– Tôi về được mà – tôi cười…
Đang chuẩn bị ngồi lên xe thì giọng của Trang lại thốt lên…
– Tôi thấy anh từ mai có qua thì đừng rủ anh Huy uống nữa, hôm nay là quá đủ rồi. Anh không nên vì bản thân mình mà khiến người khác mệt mỏi vì anh.
Nghe xong câu này thì cơ mặt tôi thoáng giật lên, chợt ngay khi đó mình như đã tỉnh táo, chẳng lẽ… – không do dự dường như hiểu ra được ý tứ của Trang, gác chân chống tôi quay lại…
– Cậu vừa nói gì hả?
Nhìn thấy tôi đang đi đến khiến cho nét mặt của nhỏ không chút tự nhiên mang chút gì đó thoảng thốt mà tự chủ lùi lại vài bước.
– Nói cho tôi nghe có phải cậu biết gì về Dương đúng không? Nói tôi biết đi…
Tôi hỏi mà nghe tim mình đập vang đầy khó chịu, hai bàn tay giờ này đã bóp mạnh lên mảnh vai gầy của Trang khiến cho cô nàng thấy đau rồi dùng dằng thoát ra…
– Buông tôi ra…
Tiếng của Trang đầy sự tức giận…
– Xin lỗi…
Tôi nói trong khó xử…
Cô nàng nhìn lên vai mình rồi nhìn tôi đầy ấm ức…
– Cậu về đi… khi nào đến lúc cần thì tôi sẽ nói cho cậu biết…
– Nhưng… tôi xin lỗi về chuyện lúc nãy…
– Chuyện đó tôi không giận… chỉ là hiện tại cậu quá gấp rút… về đi… khi nào thấy mình bình ổn lại thì tôi sẽ nói cho cậu biết…
Và không thể để tôi kịp nói gì, cô nàng cũng nhanh chân đóng cổng lại.
Khẽ gật gù và tôi cứ đứng đó chôn chân rất lâu sau mới tự ý thức mà đi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thời học sinh oanh liệt |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 188 |
Ngày cập nhật | 20/10/2024 03:55 (GMT+7) |