Tối đó phải chờ trước cổng nhà của nàng cũng phải gần nửa tiếng thì cô ấy mới chịu ra mở cửa.
Vừa chạm mặt là thấy Nụ khuôn mặt như mất hết cả tự nhiên.
– Anh! Vào nhà đi.
Gò má em hiện lên một làn mấy đỏ ửng, có lẽ là… tự dưng trong đầu tôi khi ấy toàn là tà niệm đen tối, giả sử mà nàng mà biết tôi đang nghĩ gì thì chắc bị đánh thành đầu heo mất.
Nhưng sau cùng thì tôi cũng trẫn tĩnh em lại, lại gần từ từ vòng tay qua cái eo nhỏ kéo em vào lòng mình, Nụ không hề chống cự, em mặc nhiên đứng đó, cơ thể nàng khẽ run nhẹ khi tôi ôm em hơi chặt.
– Anh muốn nói với em chuyện này…
Tôi thì thào sát tai nàng.
– Anh nói đi.
– … cảm ơn em vì đêm qua, anh yêu em, anh… muốn nói điều này với em lúc sáng nhưng anh nghĩ là mình nên gặp em để nói nếu không anh sẽ phát điên lên mất.
Nàng rời khỏi tôi, cúi đầu nhìn xuống đất nói lí nhí…
– Em… cũng không biết ạ…
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensextv1.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Thằng Vương gọi tôi ra ngoài đi uống cafe. Tôi ngồi xuống buông đùa đại một câu…
– Gọi tao ra có chuyện gì vậy? Tính gửi thiệp cưới của mày à?
Nó nghe xong mà rời lưng khỏi ghế rồi nhìn sang tôi – câu đó phải dành cho tao hỏi mày thì đúng hơn.
Được một lúc thì nó cũng không nói đùa nữa mà trở nên có vẻ nghiêm túc hơn.
– Tao có chuyện muốn nói với mày…
– Ừ mày nói đi…
– Ừ vậy thì tao nói thẳng, mày có muốn cùng tao ra nước ngoài làm ăn lịch lãm một vài năm không? Hại thì hẳn sẽ có hại nhưng tao tin là cũng sẽ có rất nhiều chỗ tốt đấy.
Nụ cười trên môi tôi tắt hẳn khi nó vừa nói hết, tôi hơi chần chừ một hồi rồi cũng hỏi lại…
– Nước ngoài, ở đâu vậy?
– Hàn Quốc!
Rồi nó lại tiếp – có lẽ tao còn chưa nói với mày là bố tao là người Hàn gốc Việt.
Tôi sững người vì lời nói của nó, quả thật là bây giờ trong đầu mình lúc này toàn là sương mù, đúng là thằng Vương chưa bao giờ nói với mình, nhưng cũng thật là quá bất ngờ.
– Mày đừng có hỏi tao là tao biết nói tiếng Hàn không nhé, tao cũng chỉ biết chút da lông bên ngoài thôi haha.
Tôi nhìn nó mà đầy thú vị – thật là bất ngờ đấy Vương ạ, nhưng… mày muốn tao và mày qua đó rồi sẽ bắt đầu từ đâu.
Thật sự là trong lòng tôi giờ đây cũng bắt đầu trở nên dao động.
– Công ty bố của tao làm có chi nhánh bên đó, mày không đồng ý thì tao sẽ đi một mình. Tao biết là sẽ có nhiều khó khăn cho mày, nhưng không vội, tối về tao sẽ gửi mail cho mày tất cả mọi thứ mà tao nói.
Và rồi hai thằng cũng trở nên im lặng hẳn, tôi cũng không biết nói làm sao, rồi khẽ thở ra một hơi nhìn ra ngoài đường tâm trạng như nặng nề hơn, và khi ấy tôi lại lo… cho cô ấy. Và dường như thằng Vương cũng cảm ứng được điều gì đó mà tôi đang suy nghĩ, nó trầm giọng hẳn kéo tôi về thực trạng.
– Tao biết mày đang nghĩ gì…
– …
Rồi nó cười cười đầy ý tứ – nào… tấn công cô ấy đi… hãy cầu hôn đi… rồi đưa cô ấy theo bên mày, mày yên tâm chưa Thành. Thế cho chắc…
Nắm tay của tôi hơi xiết trên chiếc quần jean, quả thật nó như thể đi guốc trong bụng tôi vậy, “anh đi đâu thì em theo đó”, câu nói của đêm ấy hiện lên trong đầu khiến tôi như có chút mơ màng nói lại.
– Tại sao mày lại muốn nói với tao chuyện này… còn mày… mày và… N… h…
Thằng bạn cắt ngang thật thà nói lại với tôi – tao từ bỏ lâu rồi:), Hiện tại tao vẫn muốn mình độc thân.
Khẽ hít một hơi thật sâu, trong đôi mắt ấy như mang theo hoài niệm…
– Mà thôi mà thôi, giờ đây một người một phương không biết khi nào sẽ hội ngộ đầy đủ nhỉ? Còn mày Thành, mày nên kết hôn với cô gái đó đi, mọi chuyện đã qua hết rồi cho quên hết đi, mỗi người bây giờ sẽ có con đường riêng, Nhi cũng vậy, con bé đi như thế ai biết được khi nào quay về, có khi…
Nó liếc nhìn tôi rồi lại tiếp – có khi rồi sẽ lập gia đình bên đó cũng có thể đấy, gia đình Nhi có đầy đủ mọi điều kiện như thế, tiếp xúc với nhiều con người tài giỏi, tương lai không xa có khi tao và mày có thúc ngựa đuổi theo cũng không kịp cũng nên. Mày là bạn tao, tao biết bây giờ và sau này thì cả hai chẳng còn ai xứng đáng với con bé cả, vì nếu nó trở lại thì có thể sẽ hoàn toàn không còn là Hồng Nhi hiện tại nữa, mày… hiểu ý tao chứ? Con bé đi rồi… tao cũng giống mày, hiểu được sự luyến tiếc…
Tôi vô thức hiểu ra rồi gật đầu vài cái – tao hiểu… cảm ơn mày…
– Haha cũng không nên suy nghĩ tiêu cực như vậy… tao nói thế thôi chứ hẳn Nhi cũng xem chúng ta là bạn, ai mà lại nỡ đối xử với nhau như thế chứ nì, 2 năm… 3 năm gặp lại cũng có khi mày có con, tao thì sắp lấy vợ, thằng Dương dắt gia đình về Việt Nam, Hồng Nhi cũng thế… lúc đó hội ngộ sẽ có nhiều điều để nói đấy.
Trong đầu tôi suy nghĩ dần trở nên mơ màng, hội ngộ sao? Biết đến khi nào thì sẽ hội ngộ? 5 năm… có khi không gặp lại. Vậy nếu khi ấy gặp lại ta sẽ nói gì đây? Chẳng lẽ ai cũng phải thay đổi ư?
Nói rồi nó rút điện thoại cho tôi xem một vài tấm hình của họ hàng bên đó, nó giới thiệu sơ sơ một vài người, kể về một vài chuyến đi.
– Ây! Cô bé này con nhà ai mà mị lực phết nha Vương haha – tôi cười zoom một tấm ảnh hỏi nó.
– Đâu đưa tao xem nào…
Thằng bạn ghé đầu vào xem đăm chiêu một lúc mới nói – à con bé này là con của người cô bên đó, đợt tao về cũng có gặp nó nhưng không nói gì vui, cũng chỉ chào vài câu xã giao ơ nhưng mà…
Anh con chợt dừng lại rồi lườm tôi nửa đùa nửa thật – dù gì nó cũng là em tao, mày cấm đánh chủ ý lên nó đấy…
Nghe nó dọa xong mà tôi khó xử hẳn – mày lại nghĩ xa rồi, oan cho tao quá…
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensextv1.com/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Nhắm mắt lại và cố gắng ngủ mong sao kéo ngắn thời gian đến sáng mai. Và đêm đó tôi cũng thật không tài nào ngủ cho nổi…
Thức đêm mới biết đêm dài. Lăn lóc lăn qua lăn lại cuối cùng tận 3h sáng mới có thể ngủ nổi.
Mệt mỏi đi đến cửa, tính ra đêm qua chỉ ngủ được gần 2 tiếng, sáng dậy tôi u ám lê từng bước chân vào thang máy, đôi mắt cứ dụi dụi hoài, thức đêm thật sự hại sức khỏe. Đang trong tâm trạng không muốn ai làm phiền thì bỗng ngay sau đó…
Chợt có ai đó vỗ vai mình một cái, tôi quay lại nhìn thấy nhỏ Ngọc đi cùng Trang và một vài đồng nghiệp đứng đó, giọng con bé cười cười hóm hỉnh nhưng thật sự là bây giờ tôi lại không có tâm trạng đó.
– Hừm hừm! Tuy tối hôm qua anh thua nhưng với tôi anh là số một!
Nói xong thì cô nàng thở hắt ra và đưa ngón cái ra dấu number one dành cho tôi.
Thở nhẹ tôi cũng thờ ơ với câu nói của Ngọc chỉ gật khẽ, tới đây thì Trang cũng giật mình nhìn tôi, sắc mặt dần trở nên khó coi vì chắc có lẽ cô nàng đã nhìn thấy bộ dạng phờ phạc của tôi bây giờ. Nhưng điều đó cũng không làm ảnh hưởng đến những người xung quanh.
– Này! Hôm nào luận bàn với tôi không?
– Xin lỗi! Tôi mệt lắm…
– Làm gì mà yếu đuối thế Thành? Hay tối nay làm luôn cho nóng.
Giọng một ông thần đứng bên.
– Hừ! Anh chê tôi kém cỏi hả? Chưa gì mà đã cao ngạo thế sao. Chẳng lẽ trong mắt anh tôi không bằng cái người tối qua, hừ! Hay là anh muốn đấu với anh rể của chị hai tôi?
– Ngọc! Em hơi quá đáng rồi.
Trang cao giọng nạt khẽ cô em rồi ái ngại nhìn tôi.
Nghe câu nói của chị mình xong Ngọc lại càng cau mày nhăn nhó nắm lấy cổ tay tôi dùng dằng khó chịu làm tôi khổ sở nhăn trán.
– Tối hôm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn, với lại tôi cũng đâu có ý…
Tôi khổ sở giải thích mà nói như người hụt hơi.
– Hừ! Ai tin lời anh chứ… anh nói đi nói đi…
Con bé như trẻ con đầy sự hiếu thắng dồn dập tấn công tôi, và cuối cùng thì tôi cũng không thể chịu nổi, đầu giờ này đã nhức mỏi. Đã vậy bây giờ lại còn bị tiểu quỷ này cứ dính chặt lấy không buông khiên cho lòng tôi vô tình sinh ra hỏa khí tức giận một cách khó hiểu.
– Đủ rồi! Tôi nói nãy giờ mà không hiểu sao? Cô không thấy phiền phức à?
– Ồ một tiếng – mọi người reo lên vì bất ngờ.
Tôi giận quá mà nói như hét lên trước mặt con bé Ngọc, thậm chí cả đôi vợ chồng sắp cưới là Trang, những người xung quanh cứ thế mà im lặng, ngay sau đó đột nhiên họ lại tự động giản tán nhưng một lẽ thường vì có lưu lại đây thì cũng chẳng có ích lợi gì. Có vẻ như tôi vừa làm cho con bé Ngọc hoảng hốt, nó nhìn tôi chợt sững lại rồi cuối cùng trong đôi mắt như hơn dỗi, hắn cúi đầu buông tay khỏi vạt áo tôi lặng lẽ lùi lại. Tôi biết là mình vừa gây ra một cái họa cho chính mình, cũng muốn thay đổi lại nhưng thật sự là tình hình bây giờ đã đi quá xa, mọi người chứng kiến.
Và cuối cùng thì tôi cũng không vớt vát được gì, đành lặng lẽ quay lưng lại rồi sững sờ khi nhìn thấy Trưởng phòng đang nhìn mình, tôi cúi khẽ chào một cái rồi từ từ mở cửa đi vào phòng.
Vừa ngồi xuống ghế là tôi tay ôm mặt phải thẫn thờ một lúc mới lấy lại tinh thần. Cũng một lát sau thì ai đó đi đến và đặt trước bàn tôi một cốc nước, tôi ngẩng mặt nhìn lên…
– Không biết là cậu mệt vì chuyện gì nhưng mình cũng thay mặt cái Ngọc mà xin lỗi…
Nàng cười rồi không để cho tôi nói thêm câu gì, lặng lẽ rời đi.
Vài tiếng làm việc, tôi cảm thấy cổ họng khát khô, khi tôi trở ra ngoài tìm một cốc nước lạnh thì đã vô tình chạm mặt sếp mình.
– Mệt mỏi quá à? Hình như hôm qua cậu mất ngủ…
Trên khuôn mặt ông nhìn tôi đầy quan tâm…
– Dạ… cháu – tôi cười mỉm cúi đầu gãi gãi rồi nghĩ lại chuyện ban sáng mà thấy mình điên quá trớn.
– Uống nước chứ?
– Dạ… cháu xin lỗi về chuyện lúc sáng, cháu không nên la hét trước mặt mọi người vì một chuyện không đáng…
Tôi chưa nói hết thì bị người sếp già cắt ngang.
– Không có chuyện gì đâu, tuổi trẻ mà…
– Chuyện đó không đáng nhưng chuyện cậu đang gặp phải có chăng đang làm khổ cậu. Cái Ngọc nó cũng không hiểu chuyện tôi sẽ nhắc nhở nó, còn giờ cậu đang gặp phải chuyện gì sao?
Sếp rót nước rồi đưa lấy cho tôi một ly.
– Hiện tại cháu… cảm thấy mình rất… rối bời… cháu thấy… có điều gì đó rất khó xử trong đầu… mọi thứ rất phức tạp…
– Chuyện tình cảm à?
Tôi gật khẽ thay câu trả lời.
– Điện thoại của cậu đang reo kìa.
Tôi dạ dạ rồi khẽ rút lên xem tin nhắn, là của Nụ…
“Trưa nay anh muốn ăn gì?”
Tôi nhìn lơ vài giây rồi nhét vội vào túi. Nhìn lên thì đã thấy ông sếp già cười cười với tôi.
– Nếu là phụ nữ thật sự đang quan tâm đến cậu… thì đừng làm họ buồn… bởi vì cậu đang nợ họ một cái nhân tình!
Nói xong thì ông ấy cũng rời đi rồi bỏ lại một câu.
– Tôi thấy cậu gầy quá đấy!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thời học sinh oanh liệt |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 188 |
Ngày cập nhật | 20/10/2024 03:55 (GMT+7) |