Sáng chủ nhật, tôi thức dậy khi chị vẫn ngủ say sưa. Bước xuống giường mở cửa nhìn ra ngoài, trời trong xanh và cao vời vợi. Lại một ngày nữa nắng chói chang. Quay vào nhà tôi lại leo lên giường nằm cạnh chị. Bật quạt số to nhất rồi cho thốc thẳng vào người. Chị cựa quậy vơ chiếc vỏ chăn mỏng tang bên cạnh phủ ngang ngực, quờ tay sang ôm ngang vai tôi, gác chân lên bụng tôi chị chẹp chẹp miệng rồi lại ôm tôi ngủ tiếp. Nhìn chị ngủ làm tôi nhớ lại đêm qua… ngọt ngào quá …, quay sang chị tôi im lặng nằm ngắm chị, chị vẫn thở đều đều vào ngực tôi, cảm giác thật thanh bình và yên ả, khẽ kéo chiếc vỏ chăn ra khỏi người chị, tôi đưa tay xoa lên vú chị rồi bóp nhè nhẹ, chị khẽ cựa quậy rồi lại ngủ tiếp.
Ngực chị vẫn phập phồng theo từng nhịp thở, phía dưới quạt thốc thẳng vào người làm đám lông loăn quăn bao quanh cô bé của chị phất ngược lên, khẽ đưa bàn tay lần theo bụng chị xuống dưới tôi vuốt nhẹ đám lông rồi miết ngón tay dọc theo mép cô bé. Chị khẽ rùng mình, tỉnh giấc chị mở mắt ngước lên nhìn tôi dịu dàng. Cúi xuống nhìn chị, tôi và chị cùng tủm tỉm cười. Rướn môi lên sát cằm tôi chị cắn nhè nhẹ, rồi môi tôi và môi chị lại quấn vào nhau, ướt át và ngọt ngào. Hai bàn tay tôi vẫn lần mò khắp cơ thể chị, chị khẽ rang hai chân để hưởng ứng… “ư…ư…” chị khẽ rên lên mỗi khi tôi đưa ngón tay vào trong cô bé. Luồn tay xuống dưới chị nắm cậu bé của tôi rồi sục lên sục xuống nhẹ nhàng. Những động tác nâng niu dịu dàng của chị làm tôi khoan khoái cực độ. Rời môi tôi chị tuột mình xuống phía dưới, vừa sục cậu bé của tôi chị vừa đưa lưỡi liếm quanh đầu khấc…mỗi lúc một say mê và nồng nhiệt hơn, tôi chỉ còn biết nhắm mắt rên rỉ và xít xoa tận hưởng.
Cậu bé liên tục tuột ra rồi lại nằm gọn trong miệng chị, ướt át, cứng đỏ đầy thèm muốn. Kéo chị ngồi lên người tôi, luồn tay xuống chị cầm cậu bé rồi đưa đến gần cô bé. Khi cậu bé sắp được chị cho vào trong thì tôi kéo chị lên, hiểu ý tôi chị khẽ hạ mông xuống, mắt chị lim dim nhìn tôi đầy khao khát… Đẹp quá, vạch đôi môi cô bé của chị sang hai bên tôi đưa lưỡi liếm nhẹ lên những miếng thịt hồng hào ướt át bên trong, nhẹ nhàng kéo ngược lưỡi từ dưới lên trên, liên tục, liên tục. Ngửa mặt lên chị rên rỉ đầy hạnh phúc:
– Sướng quá chồng ơi…
Không nói gì, tôi lại đưa lưỡi ngoáy nhẹ bên trong cô bé của chị. Không chịu được chị rên mỗi lúc một to hơn:
– Ơ…ơ… chồng ơi… chồng…
Đẩy chị xuống ngang người, tôi cầm cậu bé đưa đến miệng cô bé của chị rồi khẽ đẩy hông lên. Cậu bé từ từ đi vào trong chị. Đôi môi thâm thâm ươn ướt của cô bé tách ra rồi lại ôm gọn cậu bé. Chị nhấp lên nhấp xuống nhịp nhàng, chầm chậm… chầm chậm… rồi nhanh dần… nhanh dần. Cúi xuống xoa lên ngực tôi chị nhấp mỗi lúc một mạnh hơn, kèm với đó là giọng nói ngắt quãng của chị:
– Ơ… ơ… chồng …ơi…vợ …vợ lên… vợ lên chồng ơi… hự hự…
Hòa vào cùng nhau phía dưới tôi đẩy cậu bé lên, bên trên chị hạ cô bé xuống… thêm vài nhịp, không chịu được nữa tôi bắn xối xả vào trong chị. Chị nhấp chậm dần chậm dần rồi gục xuống nằm phủ lên người tôi. Giọng chị thì thầm:
– Thích lắm chồng ạ, chồng chỉ được làm như thế này với vợ thôi nhé.
– Vợ đừng nghĩ ngợi những chuyện như thế. Anh chỉ yêu vợ thôi.
Mặt chị rạng ngời hạnh phúc, cúi xuống chị lại hôn tôi ngấu nghiến. Nằm thêm một lúc tôi và chị vào tắm rửa cùng nhau.
Trời mùa hè ngột ngạt và nóng bức, 9 giờ sáng ánh nắng đã phủ kín sân xóm trọ. Ngồi trong nhà chơi game đợi chị phơi quần áo xong tôi cùng chị đi ăn sáng, tiện thể đưa chị đi mua mấy thứ để chuẩn bị cho đám cưới chị Phượng. Xong việc tôi và chị lại quay về phòng, đi chợ nấu cơm trưa. Lâu lắm rồi chị và tôi mới lại được ở bên nhau nhiều như vậy, lâu lắm rồi tôi và chị mới được bình yên và thanh thản như thế này. Không vội vã, không vồ vập. Nghĩ đến cuộc sống vợ chồng sao thật hạnh phúc ấm êm. 4h chiều, khi mẹ tôi điện lên nhắc tôi: “Cu Th và H vừa từ nhà lên” thì tôi và chị mới rời nhau để chị đi về. Chị về tôi vẫn còn nâng nâng hạnh phúc sau một ngày tôi và chị được ở bên nhau.
Những ngày sau đó tôi và chị lại chỉ được gặp nhau vào khoảng thời gian ít ỏi của những giờ nghỉ trưa. Lại vội vã trao nhau những nụ hôn, lại kể cho nhau những câu chuyện vu vơ như thể kể chuyện chỉ để được nghe thấy giọng nói của nhau, hơi thở của nhau thôi chứ chẳng cần biết nội dung câu chuyện đó là gì. Nhìn thấy nhau lại muốn vồ vập, bên nhau mà nỗi nhớ vẫn cào xé trong lòng để rồi lại phải nén lại. Nhớ nhung và khao khát.
– Cố gắng chồng nhé.
Chị nắm tay tôi tủm tỉm cười mỗi khi tôi nói tôi nhớ chị nhiều lắm. Tôi hiểu, thèm muốn khao khát đến mấy thì tôi và chỉ cũng sẽ chỉ dành cho nhau. Cả cuộc đời này sẽ chỉ biết đến của nhau thôi.
Chiều thứ 5, đi làm về tôi thấy chị đang lúi húi quét dọn trong phòng, nhìn thấy tôi chị hồ hởi:
– Chồng, mệt không?
– Vợ về đây lâu chưa? Th với H chưa đi học về à?
– Vợ vừa vào, chưa thấy đứa nào về. Chồng ngồi đây cho mát. Vợ ra mua hộp kem. Chắc Th với H cũng sắp về rồi.
– Ừm. Nóng quá.
– Ngồi đây chờ vợ chút nhé. hihi.
Nói rồi chị lục ví lấy tờ tiền lẻ và lững thững đi. Nóng nực và oi bức quá. 6h chiều mà vẫn chưa tắt nắng. Vừa ngồi hứng gió từ chiếc quạt tôi vừa xem quyển sổ tay ghi chép của chị, một lát sau nhìn ra thấy chị cùng cu Th và H tung tăng đi về. Chị nhìn tôi cười cười. Cu Th và H thì nhăn mặt vì nắng.
– Mãi mà chẳng bắt được xe. – Quăng vở xuống giường cu Th than vãn.
– Tao tưởng học xong 2 đứa lại dẫn nhau ra công viên hóng mát. – Tôi trêu.
H ngượng ngùng không nói gì, còn chị thì tủm tỉm cười. Ăn kem xong H về phòng, cu Th thì đi tắm. Ngồi xuống cạnh tôi, nghịch hai bàn tay tôi chị dặn dò:
– Chồng ơi, giờ vợ để xe lại, mai chồng đi xe về nhé. Về sớm một chút để ăn cơm chiều cùng mọi người. Tẹo nữa chồng đưa vợ ra đường 6 bắt xe nhé.
– Ừm, mai Hương có về không?
– Vợ cũng không biết chiều mai hay sáng ngày kia nó về. Có gì tối nó gọi cho vợ. Nếu mai nó về thì vợ bảo nó qua đợi chồng rồi cùng về.
– Hay để sáng ngày kia anh về. – Tôi nói.
– Thôi, bố mẹ dặn vợ là bảo chồng phải về từ ngày mai rồi ngủ lại luôn. Ngày kia đón dâu sớm mà. Chồng ngại à?
– Không, nhưng mà ngủ lại á… Thôi, vợ chuẩn bị đi anh đưa ra bắt xe luôn không có muộn. Có gì mai tính tiếp.
– Vâng. Chờ Th tắm xong vợ vào tắm qua một cái rồi về, người nhớp nháp quá. À, hay mai anh cho cả cu Th về. Nãy vợ bảo với Th và H là “mai hai đứa về nhà chị chơi”. H thì nói ngại, còn cu Th thì bảo để về hỏi chồng.
– Ừm để tối anh rủ nó xem.
Chị tắm xong tôi đưa chị ra bắt xe. Đứng chờ xe chị hỏi tôi:
– Không biết bao giờ thì chúng mình được là vợ chồng như anh Cường chị Phượng nhỉ.
– Gần 3 năm nữa thôi. Vợ có chờ anh không? – Tôi trêu chị.
Ngả đầu vào vai tôi chị thì thầm:
– Lúc nào cũng chờ chồng. Làm sao vợ yêu ai được nữa.
Đợi khoảng 15 phút thì có xe, chờ cho chị lên xe rồi tôi mới về xóm trọ. Tối hôm đó ăn cơm xong tôi cùng cu Th và H ra quán net ngồi chơi. Tôi và cu Th chơi game còn H vào mạng đọc tin tức. Đọc xong trả máy H ra ngồi xem tôi và cu Th đánh đế chế với nhau đến 10h ba anh em mới cùng nhau đi về. Về phòng tôi lại ngồi vào máy thực hành bài tập, còn Th và H mỗi đứa cầm 1 quyển “84 câu hỏi Vật Lý” ngồi lẩm nhẩm đọc. 12h H chào tôi và Th rồi thu dọn sách vở về phòng ngủ. Quay sang tôi hỏi cu Th:
– Mai về nhà chị Phương cùng anh không?
– Có, cho em về với. Lúc chiều chị Phương rủ em với H nhưng mà em sợ anh không cho về nên không dám hỏi.
– Ừm, chiều mai mày đi học về rồi anh với mày về.
– Vâng, nhưng mà anh đừng nói gì với mẹ nhé.
– Làm sao?
– Sợ mẹ mắng lên không học lại đi chơi.
– Chiều mai về xong rồi tối anh với mày lại lên luôn nhé. Ngày kia cưới chính thì một mình anh về thôi. Mày ở trên này mà đi học cùng cái H.
– Vâng. Em cũng chỉ muốn về tối mai thôi. Chứ ngày kia toàn cỗ bàn có gì mà về. Anh T ơi, có phải anh với chị Phương yêu nhau không?
– Ừm… Sao mày biết?
– Vì hôm trước em thấy chị ấy xưng vợ với anh, chiều nay trong nhà tắm em lại nghe thấy chị ấy nói chuyện với anh như thế. Nhưng mà em tưởng chị ấy hơn tuổi anh cơ mà.
– Ừm, yêu nhau là được, tao hơn hay Phương hơn thì cũng có làm sao.
– Buồn cười phết nhỉ. he..he… À, mà cái H hình như nó cũng thích anh đấy.
– Mày vớ vẩn. Sao mày không yêu nó đi. Tao thấy 2 đứa chúng mày quấn quít nhau lắm.
– Thôi, không dám. Thế anh yêu chị Phương anh không sợ mẹ à.
– Sợ cái gì, tao có làm gì sai đâu mà sợ. Thôi, đi ngủ sớm đi. Mai còn đi học.
– Yes, thưa sếp.
Chiều thứ 6 đang làm thì chị nhắn tin cho tôi, chị nói tôi rủ Th về sớm ăn cơm cùng mọi người. Chị nói tối qua cô dì chú bác đến bàn bạc việc của chị Phượng, sau khi bàn bạc xong mọi người quay sang hỏi chị khi nào thì lấy chồng. Bố mẹ chị nói luôn với mọi người về chuyện của tôi và chị. Chị nói chị vui và tự hào lắm. Chị nói tôi chiều nay về sớm vì mọi người chờ cơm vả lại mọi người cũng muốn biết mặt mũi tôi ra sao. Chị nhắn như vậy làm tôi bỗng nhiên thấy hồi hộp và hơi ngài ngại.
6h tôi cùng cu Th ra đầu đường QL6 chờ Hương xuống rồi cả 3 đi về nhà chị. Mất gần 1h đi đường 3 chúng tôi dừng xe trước cổng nhà chị. Tiếng nhạc rộn rã cùng ánh đèn nhấp nháy từ trong nhà hắt ra làm không khí trở lên tưng bừng hơn hẳn. Đang loanh quanh không biết để xe ở đâu thì cậu thanh niên lần trước chặn xe tôi và chị dẫn tôi và Hương mang xe sang nhà hàng xóm gửi. Tôi và cu Th đang ngồi chờ Hương rửa mặt và trang điểm lại thì chị chạy sang nhà hàng xóm. Có lẽ cậu em khi nãy báo cho chị biết tôi đã về. Vừa thấy tôi chị cười cười đến đứng cạnh tôi, quay sang Th chị hỏi:
– Về nhà chị thấy thế nào, có xa không?
– Bình thường chị ạ. Sau này anh T phải đi nhiều chứ em đi mấy đâu mà lo. He.. he…
– Ơ… – Chị ngớ người quay sang nhìn tôi với ánh mắt đầy bất ngờ và cầu cứu.
– Nay vợ xinh thế? – Tôi trêu chị.
– Ư…ư… – Chị nhìn tôi rồi lại quay sang nhìn cu Th.
– Em biết rồi nhá. he…he… – Cu Th vừa nói vừa cười.
Mặt chị đỏ ửng ngượng ngùng. Lảng sang chuyện khác chị quay về phía Hương nói chuyện rồi giục:
– Nhanh lên bà ơi, xinh lắm rồi, ngắm vừa thôi không có lát nữa trai khu tôi chúng nó hỏi thăm tôi nhiều tôi lại mệt.
Rồi quay sang tôi và Th chị nói:
– Hai anh em sang nhà ăn cơm cùng mọi người luôn. Sao nay nhìn … T khác thế, suýt nữa thì không nhận ra. – Chị vẫn ngượng ngùng vì cu Th.
– Cu Th nó biết vợ chồng mình yêu nhau rồi. – Vừa đi sang nhà chị tôi vừa ghé sát vào tai chị nói nhỏ.
– Chồng nói à. – Chị hỏi nhỏ rồi nhìn tôi.
– Nó tự biết.
– Hihi, ngượng quá. Thế Th có nói gì không?
– Nói gì mà nói. Hihi.
Đến nhà chị, tôi vào chào bố mẹ chị đang ngồi trong nhà cùng vài người nữa. Bố mẹ chị gọi tôi vào ngồi uống nước rồi bố mẹ chị nói với bác bên cạnh:
– Đây là bạn trai con Phương.
Tiếng nhạc của 2 chiếc loa công suất lớn ngoài sân vọng vào quá to làm bác chị không nghe thấy, mẹ chị ghé sát vào tai bác chị nhắc lại:
– Đây là bạn trai con Phương nhà em.
– À, thế à. Thế thì tốt quá rồi. – Nhìn qua tôi rồi bác kia nói.
Tôi thấy hơi ngài ngại. Ngồi nói chuyện cùng bố mẹ và bác chị vài câu thì bố mẹ chị giục chị dẫn tôi cùng cu Th và Hương lên tầng trên ăn cơm. Chị vừa nhìn tôi vừa cười tủm tỉm. Nay chị chỉ trang điểm nhẹ nhàng nhưng nhìn chị xinh quá. Từ ngày yêu chị có lẽ đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chị trang điểm. Thấy tôi nhìn chị chăm chú, chị hỏi:
– Thấy vợ lạ quá à?hihi.
– Lạ quá, vợ đánh phấn à?
– Vâng, một ít thôi. Hihi.
Lên tầng 2. Chị dẫn tôi cùng cu Th và Hương vào phòng mọi người đang ngồi ăn cơm. Nhìn thấy anh M, lão K, Park, cùng vài cậu thanh niên nữa đang ngồi ăn cùng nhau và mặt ai cũng đỏ gay gắt vì rượu. Tôi chào lễ phép nhưng anh M, lão K, lão Park im lặng không nói gì. Mấy cậu thanh niên còn lại thì gật đầu và chào lại xã giao. Chị kéo tôi sang mâm bạn chị Phượng rồi chị cũng ngồi ăn cùng tôi và mọi người. Ăn xong tôi cùng vài người bạn của chị Phượng xuống nhà dưới ngồi uống nước đúng lúc chị Phượng đi trang điểm về. Nhìn thấy tôi chị Phượng cười cười hỏi han tôi về lâu chưa rồi bảo tôi cứ tự nhiên, hôm nay chị bận không ngồi nói chuyện với tôi lâu được. Lúc này khách khứa đến cũng khá đông. Trong nhà người lớn nói chuyện, ngoài sân thanh niên hát hò. Mấy đứa trẻ đi theo bố mẹ đến đám cưới thì chạy ra chạy vào đuổi bắt nhau làm không khí càng thêm nhộn nhịp. Quay sang ghé sát vào tai tôi chị nói:
– Chồng ngồi uống nước nhé. Vợ vào thay quần áo rồi lại ra luôn.
– Ừm, vợ bận gì thì cứ đi đi.
5 phút sau chị quay ra… làm tôi thật sự ngỡ ngàng. Chị mặc chiếc áo dài màu đỏ nhìn vô cùng lạ lẫm. Chị xinh quá, muốn nhìn chị thật lâu nhưng lại ngại mọi người. Đến ngồi cạnh tôi chị lại cười cười.
– Thấy vợ có xinh không?
– Thèm quá. – Tôi ghé sát vào tai chị nói nhỏ.
– Hừm… – Chị chun mũi rồi nhìn tôi tủm tỉm.
– À… chồng thấy vợ có thơm không?
– Có, thơm lắm. Đang tập trung ngửi đây. – Tôi trêu chị.
– Hứ… dạo này, từ ngày đi làm là hay nói kháy người ta lắm nhớ. – Chị nhéo vào hông tôi.
Ngồi với tôi thêm một lúc chị đứng dậy đi tiếp nước cho các bàn. Thi thoảng vãn khách chị lại về ngồi cùng tôi. Một lát sau anh M cùng mấy người bạn từ trên nhà đi xuống. Lúc này chị đã vào trong nhà tiếp nước. Đi qua tôi một người bạn của anh M có lẽ cố tình va mạnh vào lưng tôi làm tôi suýt ngã ra phía sau, rồi mấy người đó đi ra bàn phía gần cửa ra vào ngồi hát karaoke. Thi thoảng một vài người bạn anh M quay sang nhìn tôi với vẻ mặt rất hung tợn.
Gần 10h khách khứa đã vãn và ra về gần hết, chỉ còn lại bạn anh M và vài người bạn của chị Phượng cùng tôi, cu Th và Hương. Phía sân trong những người họ hàng thân thiết nhà chị vẫn đang nấu nướng và chuẩn bị cỗ cho ngày mai. Vào thay sang chiếc quần ngố và áo phông rồi ra ngồi cạnh tôi chị nói:
– Lát chồng với Th lên phòng vợ ngủ nhé. Vợ sang ngủ phòng chị Phượng.
– Thôi, giờ chắc anh với cu Th đi về. Sáng mai anh lại về đây.
– Muộn rồi, chồng về làm gì. Ở đây luôn.
– Mới 10h, giờ về chắc đường cũng vắng. Đi nhanh chắc 11h kém là về đến xóm trọ thôi. Với lại mai Th nó còn đi học.
– Vâng, thế thì chồng về luôn đi, về đến xóm trọ nhớ điện cho vợ nhé. Vợ lo lắm.
– Ừm, bố mẹ đâu rồi.
– Chắc bố mẹ đằng sau đang làm cỗ cùng mọi người.
– Anh ra chào bố mẹ rồi về.
– Vâng.
Vào chào bố mẹ chị và chị Phượng rồi tôi quay ra ngoài, qua bàn mấy người bạn anh M đang hát karaoke tôi chào mọi người rồi sang hàng xóm nhà chị lấy xe. Vừa đi ra khỏi cổng thì có ai đó từ bàn anh M hắt chén nước chè vẫn còn nóng ran vào người tôi. Quay lại tôi thấy mấy người bạn anh M đang nhìn tôi chằm chằm. Bực mình chị quay lại gắt lên:
– Đứa nào vừa hắt?
Không ai nói gì và vẫn nhìn tôi chằm chằm. Chị lại nói:
– Anh M, ai vừa hắt nước?
Anh M không nói gì, cười khẩy rồi quay đi. Chị định quay vào gọi bố mẹ chị thì tôi ngăn chị lại.
– Thôi, chắc họ không để ý. Anh đi về đây. Không sao đâu. Vợ đi vào đi.
Đưa tôi sang lấy xe, chị dặn lại tôi:
– Về nhà chồng nhớ điện cho vợ nhé. Chị cảm ơn Th nhé.
– Vâng, em về nhé. – Cu Th trả lời chị.
– Ừm, hai anh em đi cẩn thận. Về đến xóm trọ nhớ điện cho vợ chồng nhé.
Rồi chờ tôi và cu Th lên xe đi về chị mới vào nhà. Đi được khoảng 500m tôi và cu Th đang nói chuyện về mấy ông bạn anh M. Cu Th thắc mắc và tỏ ra bực tức lắm khi thấy mấy ông hắt nước vào hai anh em thì tôi thấy phía sau có khoảng 4 chiếc xe máy đi chầm chậm theo xe của tôi và cu Th. Thấy hơi lạ và linh cảm có chuyện chẳng lành tôi nói với cu Th:
– Th ơi, có khi bọn thanh niên thị trấn nó đang đi sau xe anh với mày.
– Chúng nó định làm gì? – Th hỏi tôi.
– Không biết, nhưng nếu nó chặn anh với mày thì vứt xe đấy chạy nhé, chúng nó có vẻ đông lắm.
– Vâng. ĐCM bọn chó. – Cu Th bực tức.
Đi thêm một đoạn, đến đoạn đường giao giữa thị trấn và xã bên cạnh. Đường vắng, tối và thưa thớt chỉ có vài ngôi nhà ven đường thì 1 chiếc xe vọt lên đi song song với xe của tôi. Tôi vừa kịp quay sang nhìn thì thằng ngồi sau xe đạp thẳng vào người cu Th. Cu Th ngã xuống đường, còn tôi tay lái loạng choạng đâm thẳng vào lề đường. Tôi lăn ra khỏi xe. Chưa kịp đứng dậy thì hai thằng kia đã dựng xe xuống và nhảy vào tôi. Thấy 2 thằng xông vào tôi cu Th đứng dậy cầm đá lao vào vừa đạp vừa đập vào lưng một thằng. Tôi cũng đứng dậy nhảy vào vào chống cự thằng còn lại. Rồi 3 chiếc xe đi phía sau từ khi nãy lao lên nơi anh em tôi và 2 thằng kia đang vật lộn với nhau. Cả 6 thằng còn lại xông vào tôi và Th, tiếp sau đó là những cú đấm, đá liên tục. Mắt hoa, lưng ê ẩm. Tôi và cu Th cố vùng dậy chạy.
Chạy được một đoạn 4 thằng bạn ông M tóm được cu Th. 4 thằng chúng lại nhảy vào đấm đá túi bụi em tôi. Chạy đằng trước, thấy vậy tôi quay lại lao vào kéo cu Th ra đông thời dùng hết sức lực chống trả 4 thằng kia. Mắt tối sầm, vớ được cái gì tôi cầm tôi quật cái đó, yếu ớt rồi tôi và Th nằm im chịu trận. Bên cạnh cu Th chỉ còn biết kêu hự..hự… Có lẽ hôm nay chúng muốn giết chết anh em tôi. Hết đá cu Th rồi chúng lại quay sang tôi. Những lời chửi bới, những lời đe dọa ù ù bên tai tôi. Tôi nhận ra giọng nói ông M:
– Tao nói rồi, đcm mày chưa bị ăn đòn thì mày còn chưa yên.
Không còn sức để chống trả. Không làm gì được nữa, Chỉ thương em tôi, bị chúng nó đấm đá túi bụi rồi chúng còn đẩy xuống lòng máng ven đường. Bị chúng nó đấm đá như vậy chắc đau lắm, không biết nó còn sống được nữa hay không.
Rồi chúng dừng lại khi thấy phía xa có ánh đèn xe máy đi đến. Cả bọn hò nhau lên xe đi về. Giọng ông M nói với mấy thằng còn lại:
– Về nhà tao uống tiếp. Dạy nó thế là đủ rồi.
Cả bọn lên xe rú ga vọt đi về phía thị trấn bỏ mặc tôi nằm chỏng chơ bên vệ đường và cu Th thì vẫn đang vẫy vùng dưới máng nước. Cố gắng hết sức tôi bò đến chỗ em tôi bị chúng nó hất văng xuống mà không thể nào bò được. Máu từ mũi vẫn phun ra giỏ xuống ướt sũng cả vùng cổ áo. Đau đớn, chân tay rã rời. Chắc chết mất thôi, tôi thầm nghĩ. May sao chiếc xe từ đằng xa đi đến, nhìn thấy tôi đang lết bên vệ đường bác lái xe phanh gấp lại lao đến chỗ tôi, người phụ nữ ngồi sau cũng vội lao đến bên cạnh tôi.
– Thằng cu này chắc vừa bị đám thanh niên lúc nãy đánh rồi. Cháu ơi… cháu ơi…
Vừa lay lay người tôi người phụ nữ đứng tuổi vừa nói. Rồi bác đàn ông lại hỏi tôi:
– Cháu ở xã nào? Cháu ơi…cháu ơi…Thôi chết rồi, bà gọi điện cho công an luôn đi.
Nặng nhọc và yếu ớt tôi cố gắng nói với 2 người đi đường:
– Em… cháu…. dưới máng, cứu em cháu với.
Rồi tôi lịm đi không còn biết gì nữa. Đến khi có người xốc tôi lên, xung quanh tiếng chân người đi lại dầm dập tôi mới dần tỉnh trở lại. Lờ mờ bóng người đứng kín hai bên đường, nhìn xuống bên cạnh mọi người vẫn đang sơ cứu cho em tôi. Người lau máu, người hô hấp cho Th. Có lẽ em tôi kiệt sức không thể vùng vẫy được nữa nên bị sặc nước. Tiếng người hò nhau tránh ra để xe ô tô vào đưa Th lên viện. Chị vẫn khóc nức nở, tiếng anh Cường, tiếng chị Phượng hấp tấp nói mọi người làm ơn tránh ra để việc sơ cứu cho cu Th được thuận tiện. 2 chị y tá ở trạm xá xã vẫn đang hút đờm và máu ra khỏi mũi cu Th. Đứng đỡ tôi chị cấu chặt vào tôi khóc nức nở:
– Hu…hu… anh ơi, anh ơi… – Giọng chị khản đặc.
Có lẽ từ nãy đến giờ chị khóc nhiều lắm. Anh Cường đến cạnh tôi xốc tôi lên xe cùng cu Th. Chị cũng vội vã leo lên cùng anh Cường. Đặt tôi ngồi dựa vào thành xe, chị cùng anh Cường lấy gạc lau máu trên mặt, trên cổ tôi. Phía sàn xe cu Th nằm im bất động, 2 chị y tá sơ cứu cho anh em tôi khi nãy đang chụp bình thở oxy vào mũi cu Th. Nhìn cu Th thoi thóp nước mắt tôi tự nhiên trào ra. Đau lắm, nhưng đau hơn cả là em tôi. Tay gãy, chân lủng liểng. Người Th giật lên từng hồi. Bỗng lòng tôi trào lên nỗi căm hận. Rồi đây sẽ thế nào? Người ta phá tôi và chị chưa đủ hay sao, em tôi có tội tình gì? Giằng tay chị ra tôi gục xuống đầu gối khóc nức nở.
– Thôi bình tĩnh đi em. Anh chị giữ cậu này lại. – Chị y tá an ủi tôi rồi nhắc chị và anh Cường.
Căm hận tên M và thương xót cho em tôi. Lúc đó tôi không nghĩ được gì ngoài chuyện đó, kể cả chuyện giữa tôi và chị. Chị ôm đầu tôi và òa khóc theo.
– Khóc bây giờ giải quyết được gì. Tất cả phải bình tĩnh. – Chị y tá lại nhắc nhở.
Anh Cường vỗ nhẹ vào vai tôi nói nhỏ:
– Thôi T em. Giờ phải bình tĩnh. Bây giờ đưa điện thoại cho anh để anh gọi về nhà cho bố mẹ em. Chuyện này không thể giấu được. Phương cũng phải thật bình tĩnh nghe chưa. T, đưa điện thoại cho anh.
Vẫn gục mặt xuống đầu gối tôi lục túi quần lấy điện thoại nhưng không thấy. Như hiểu sự việc, anh Cường quay sang hỏi chị:
– Phương có số nhà T không.
– Có… đây ạ. – Chị vẫn sụt sịt.
Tìm trong danh bạ số nhà tôi anh Cường bấm gọi:
– Alo. Alo. Cô có phải là mẹ của T không ạ?
– …………
– Giờ cô lên Viện 3 luôn cô nhé.
– …………
– T bị ngã cô ạ.
– …………
– Em chỉ bị xây xước một chút thôi nhưng bệnh viện yêu cầu phải có người nhà làm thủ tục mới được. Cô thu xếp lên luôn cô nhé.
– …………
– Lên cô cứ gọi vào số của Phương, cháu sẽ chỉ phòng cho cô.
– ……………
– Vâng, cháu chào cô.
Gọi cho mẹ tôi xong anh Cường gọi về nhà cho bố mẹ chị luôn.
– Con Cường đây.
– …………
– Con nghĩ bố mẹ phải lên thôi. Vì bố mẹ T chắc cũng sẽ lên luôn trong đêm nay.
– …………
– Như này là chuyện to rồi. Theo con thì bố mẹ nên lên luôn bây giờ gặp cô chú ấy xem thế nào.
– …………
– Không, bố mẹ đi hoặc bảo bác nào đó đưa bố mẹ đi. Bố mẹ không được cho cậu M đi. Chuyện có liên quan đến cậu M nhà mình.
– ………..
– Vâng ạ. Lên bố mẹ cứ điện cho con.
Rồi anh nói với người tài xế cho xe lên thẳng Viện 103. Xe vừa lên đến nơi mọi người liền chuyển Th vào phòng cấp cứu. Tôi đứng ngoài cũng mọi người. Một lát sau thì cậu mợ tôi đến. Đến gần chỗ tôi cậu tôi hỏi:
– Ngã ở đâu, làm thủ tục ở phòng nào? Bố mẹ mày chắc một lúc nữa mới lên đến nơi. Làm thủ tục ở đâu để cậu đứng ra làm.
Mợ tôi thì nhìn tôi xót xa. Tôi ấp úng nói với cậu về tình hình của Th.
– Thế này thì chết rồi. Thi đến nơi rồi mà còn thế này thì…. Thế vào cấp cứu lâu chưa?….
Anh Cường kéo cậu tôi ra một chỗ, rút thuốc mời cậu tôi rồi nói:
– T nó cũng đang mệt, giờ chú cứ bình tĩnh. Chuyện là như này…………
Nghe anh Cường kể lại mọi chuyện xong, cậu tôi quay sang nhìn chị rồi nhìn tôi. Chị cúi gằm mặt, mắt chị đỏ hoe. Cán bộ bệnh viên ra nhắc nhở người nhà trật tự và ngồi vào ghế chờ đợi. Tôi cùng mọi người cùng ngồi xuống ghế. 20 phút sau bố tôi, mẹ tôi, chú tôi và ông nội tôi lên đến nơi. Mẹ tôi hơ ầm ĩ, đến cạnh tôi mẹ tôi thấm máu, xem tay chân tôi. Bố tôi nói chuyện gì đó với cậu tôi rồi ngồi im bần thần. Ông nội tôi biết cu Th đang phải cấp cứu cũng run rẩy. 87 tuổi, ông móm mém chẳng nói gì mà chỉ thở dài đi đi lại lại. Đã yếu lắm rồi nhưng có lẽ vì thương cháu mà ông lên đây. Nhìn ông, nhìn bố mẹ, cậu mợ, chú thím lặn lội đêm tối khổ sở vì mình tôi không dám nói gì. Chị cũng vậy, chị ngồi im, lảng tránh cái nhìn của mọi người. Giờ biết làm được gì, mọi chuyện là tại tôi. Nghĩ đến việc thi đại học của cu Th, nghĩ đến tương lai của em tôi tôi lại thấy cay đắng. Đúng, lỗi tại tôi. Tất cả là vì tôi.
Mệt mỏi và đau đớn tôi ngồi giữa mẹ và chị. Nghĩ lại những gì xảy ra buổi tối sau khi từ nhà chị ra rồi nghĩ đến cu Th tôi lại rùng mình. Cứ nhắm mắt vào hình ảnh cu Th vẫy vùng một mình dưới máng nước lại hiện về làm tôi bàng hoàng. Nghĩ đến những cú đá, những cú thụi liên tục lên cu Th người tôi lại rung lên bần bật. Bên cạnh mẹ vẫn sốt ruột thấp thỏm ngóng tin tức từ phòng cấp cứu. Thi thoảng quay sang tôi mẹ nâng cánh tay rơm rớm máu của tôi lên rồi xít xoa đầy xót xa. Thương con mẹ chửi thằng nào đã hại tôi và cu Th. Lúc không kiềm chế được mẹ quay sang nói với bố tôi:
– Anh phải cho chúng nó vào tù hết. Lũ khốn nạn.
Bố tôi vẫn im lặng nhìn vào bức tường đối diện với vẻ mặt trầm tư. Tôi hiểu bố tôi đang nghĩ gì!
Ngay từ khi 2 anh em tôi còn học trung học cơ sở bố mẹ đã luôn nói rằng: Hai anh em cố gắng học để ít nhất có một trong hai anh em thi đỗ vào ngành công an. Nhưng đến khi tốt nghiệp phổ thông trung học phần vì tính tôi rất thích công nghệ phần vì tôi thích sự thỏa mái nên tôi đăng ký và thi đỗ vào một trường ĐH không nằm trong khối lực lượng, rồi đến năm 2003 khi seagames 22 tổ chức tại Việt Nam (khi đó tôi đã học năm thứ 2 ĐH) tôi lại từ chối cơ hội theo nghiệp bố tôi khi bố mẹ nói tôi cân nhắc việc bỏ học để đi công an nghĩa vụ phục vụ seagames rồi sau đó đi học và chuyển sang chuyên nghiệp thì với bố mẹ tôi có lẽ cơ hội để tôi theo nghiệp bố như vậy là đã khép lại vì bố mẹ tôi cũng không bao giờ bắt ép con cái. Vì vậy cu Th gần như đã được mặc định là người sẽ theo nghề của bố. Hơn nữa từ lâu cu Th vẫn nói với mẹ tôi rằng bản thân nó rất thích nghề Công An và sẽ cố gắng để thi đỗ Đại Học CSND, nên bố mẹ tôi lại càng hi vọng ở Th hơn.
Vậy mà giờ đây… chỉ sau một buổi tối mọi việc đã đi ngược lại với những dự định và kỳ vọng của bố mẹ tôi, không những vậy lúc này tính mạng của cu Th cũng còn chưa biết thế nào. Càng nghĩ tôi càng thấy có lỗi và thương bố mẹ nhiều hơn. Bố không nói, không sốt ruột, không mắng tôi một lời nào nhưng tôi hiểu bố tôi đang nghĩ gì và lo lắng điều gì. Nhìn sang bên cạnh chị vẫn sụt sịt khe khẽ. Có lẽ chị cũng lo lắng lắm. Có lẽ chị cũng xót xa vì những vết thương trên người tôi lắm nhưng lúc này chị không dám nói gì, chị không dám làm gì để an ủi tôi. Làm gì được khi bên cạnh là bao người trong gia đình tôi. Với chị mọi người vẫn còn vô cùng lạ lẫm và hơn nữa ngay cả khi chưa xảy ra việc buổi tối ngày hôm nay thì trong lòng chị vốn đã ngổn ngang những lo lắng chuyện gia đình tôi sẽ không chấp nhận chị vì chị hơn tuổi tôi, đã vậy giờ đây chính anh trai chị lại là người gây ra những tai họa cho anh em tôi.
Chắc chị khổ tâm lắm. Bình thường một người con gái có thân phận đàng hoàng yêu một người con trai và không có điều gì đi ngược lại với lối mòn suy nghĩ của xã hội thì khi đến nhà bạn trai cũng ngượng ngùng và e thẹn lắm rồi vậy mà giờ đây chị phải gặp gia đình bạn trai trong hoàn cảnh như thế này… Nghĩ lại khi trên xe cấp cứu từ quê chị lên viện, có lúc vì bị kích động quá tôi đã rằng tay chị vứt ra khỏi người tôi khi chị đang ôm cánh tay tôi khóc rưng rức. Có lẽ lúc đó chị buồn lắm. Giờ nghĩ lại tôi thấy thương chị vô cùng. Nhìn chị khổ quá tôi muốn quay sang nói với chị vài câu nhưng rồi lại thôi.
1 tiếng 30 phút trôi qua mà vẫn chưa có tin tức gì từ phòng cấp cứu. Bố tôi có lẽ cũng không còn bình tĩnh được nữa. Quay sang xin cậu tôi điếu thuốc rồi bố tôi châm và rít. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bố tôi hút thuốc. Ở nhà mẹ tôi vẫn thường lấy gương bố tôi để căn dặn anh em tôi từ khi 2 anh em thoát khỏi vòng tay mẹ và ra khỏi trường làng rằng: “Bao nhiêu năm làm án dù có những lúc rất căng thẳng nhưng chưa một lần bố mày ngậm vào lọc thuốc. Vì vậy 2 thằng cũng đừng có dính vào làm gì. Dính vào rồi vừa phí tiền mà lại hại người”. Nhưng hôm nay thì…Có lẽ sự việc hôm nay đã nằm ngoài sức tưởng tượng của bố tôi, và có lẽ cái án này còn căng thẳng hơn tất cả những cái án khác mà bố tôi đã gặp phải.
Hết điếu này đến điếu khác, hút hết 1 điếu bố tôi lại ném xuống nền nhà lấy chân di di rồi lại xin cậu tôi điếu khác châm và rít tiếp. Phía cửa phòng cấp cứu ông nội tôi có lẽ vì lo lắng cho cháu mà không ngồi im được một chỗ, ông vẫn đi đi lại lại từ cửa phòng cấp cứu nơi có cu Th đang ở trong rồi lại đi về phía tôi đang ngồi. Thấy bố tôi hút thuốc ông quay lại nhìn, ông định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Đôi mắt chậm chạp vì tuổi già, chân tay run lẩy bẩy và lưng ông đã còng, ông cứ đi rồi lại quay lại. Thương ông tôi gọi ông khi ông đang tiến về phía tôi:
– Ông ngồi xuống đây.
Ông không nói gì, ông nhìn tôi gật gật rồi lại quay lại cửa phòng cấp cứu để ngóng tin cu Th. Một lúc sau cửa phòng cấp cứu mở ra. Anh bác sĩ đứng ở cửa phòng thông báo:
– Ai là người nhà bệnh nhân Th.
Cả nhà tôi xúm lại cửa phòng. Chiếc xe chở cu Th được đẩy ra. Cu Th vẫn bất tỉnh. Theo chỉ dẫn của bác sĩ cậu mợ, chú thím tôi cùng anh Cường đẩy xe chở cu Th chuyển lên khoa hồi sức. Bố tôi đi cạnh nắm tay cu Th, còn mẹ đi theo phía cuối xe vừa đi mẹ tôi vừa khóc nức nở.
– Con tôi, ôi trời đất ơi con tôi… tổ sư lũ mất dậy. Trời ơi là trời, tổ sư lũ khốn nạn…
Nhìn thấy cu Th nước mắt tôi cũng trào ra. Ông nội tôi cố gắng với theo xe để nhìn cháu nhưng không được. Ông nói tôi và chị đỡ ông lên trên tầng nơi cu Th đang được đưa đến. Ông cố gắng đi nhanh để kịp xe chở cu Th nhưng không được. Vì đường đến khoa hồi sức phải qua mấy con dốc nên đi một đoạn tôi và chị lại để ông ngồi xuống nghỉ. Tranh thủ lấy khăn mùi xoa trong túi ra lau mắt xong rồi ông lại giục tôi và chị đưa ông lên gặp cu Th luôn. Tôi thương ông, thương bố mẹ, thương em tôi và thương cả chị đến nghẹn đắng cổ họng. Không biết cấp cứu xong em tôi thế nào, tôi sốt ruột lắm nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh đi thật chậm cùng ông. Có lẽ chị cũng vậy. Chị cũng cuống quíu khi nhìn thấy cu Th. Tôi biết chị khổ tâm lắm. Thi thoảng chị quay sang nhìn thôi thương xót, hai hàng nước mắt vẫn lăn dài trên má chị.
Tôi và chị dìu ông lên phòng đúng lúc bác sĩ đang dặn dò bố mẹ tôi. Theo lời bác sĩ thì hiện tại cu Th đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn cần theo dõi sát sao qua đêm nay. Nếu tiến triển tốt trong ngày mai cu Th sẽ hồi tỉnh dần. Rồi bác sĩ căn dặn chỉ cho một hoặc hai người ở lại trông bệnh nhân, những người còn lại giải tán và chỉ được phép vào thăm theo giờ quy định của bệnh viện. Ông nội tôi ngồi cạnh giường bệnh của cu Th nắn nắn bóp bóp một lúc rồi đứng dậy đi về cùng chú thím tôi. Ngồi lại cùng bố mẹ tôi một lúc thì cậu mợ tôi cũng đứng dậy ra về. Sau khi nghe bác sĩ thông báo kết quả thì mẹ tôi cũng bớt lo lắng phần nào. Trong khi bố mẹ tôi quay sang chào hỏi và trả lời những lời hỏi thăm sự tình từ người nhà của những bệnh nhân cùng phòng thì tôi và chị ngồi xuống cạnh giường cu Th.
Nhìn lên những vết thương trên người nó tôi xót xa lắm. Em tôi, máu mủ ruột thịt với tôi, hoài bão của nó và cũng là hi vọng của bố mẹ tôi vậy mà vì tôi giờ đây tất cả đã tan thành mây khói. Đau lắm. Quay sang nhìn chị, tôi thấy chị cũng buồn lắm. Chị không nói gì nhưng tôi cảm nhận được sự bất an và lo lắng trong ánh mắt chị.
Chào hỏi và nói chuyện với mọi người trong phòng xong quay sang tôi mẹ tôi nói:
– Thôi, con về nhà nghỉ đi. Phương đưa em về xóm trọ giúp cô nhé.
– Dạ… – chị vẫn sụt sịt.
– Thôi cháu ạ. Chị em chơi với nhau thì việc cháu mời em về nhà ăn cưới là chuyện bình thường. Chỉ tại cái lũ khốn nạn, cái lũ mất dậy kia thôi. Mai chú sẽ làm việc với công an dưới đó. Giờ cháu đưa em về xóm trọ giúp cô chú, sáng mai chú về làm việc với công an dưới đó chú sẽ qua đón cháu về cùng cho kịp việc của chị cháu. Giờ 2 chị em cứ về đi nhé, ở cổng viện chắc vẫn có Taxi đấy. – Bố tôi an ủi chị.
Chị ngập ngừng định nói gì đó với bố mẹ tôi nhưng rồi lại thôi. Tôi và chị đi ra cửa thì gặp anh Cường cùng bố mẹ chị đi vào. Nhìn thấy tôi và chị bố chị hỏi:
– T có làm sao không?
– Cháu cũng chỉ bị sơ sơ thôi ạ.
– Thế giờ 2 đứa đi đâu đấy?
– Con đưa T về phòng nghỉ. – Chị trả lời bố chị.
– Thôi 2 đứa vào đây một lát đã. Bố mẹ cháu có ở trong phòng không?
– Có ạ. – Tôi trả lời.
Rồi tôi cùng chị, anh Cường và bố mẹ chị vào phòng nơi cu Th đang nằm. Anh Cường chỉ cho bố mẹ chị biết giường bệnh nơi cu Th nằm và bố mẹ tôi ngồi. Tiến lại phía bố mẹ tôi bố chị nói:
– Chào hai bác.
– Bác là… – Mẹ tôi hỏi.
– Chúng tôi là bố mẹ cháu Phương.
Bố tôi đứng dậy đưa tay ra bắt tay bố chị rồi bố tôi nói:
– Hai bác cẩn thận quá. Nhà đang có việc mà lại lặn lội đêm hôm lên tận đây thăm cháu. Việc của cháu nhà em thì thật tình là cũng không ai muốn. Còn giữa các cháu chúng nó thân thiết với nhau thì chuyện mời nhau đến dự đám cưới anh em cũng là điều bình thường thôi bác ạ. Vợ chồng em không trách gì hai bác và cháu Phương đâu. Hai bác lên tận đây làm vợ chồng em ngại quá.
Có lẽ bố tôi không biết rằng ông M và bạn của ông ấy chính là thủ phạm chặn đánh anh em tôi và bố tôi vẫn chỉ nghĩ tôi và Th đi ăn cưới chị gái chị rồi khi đi về thì bị bọn thanh niên chặn đánh vậy thôi. Còn bố chị, nghe bố tôi nói xong bố chị có vẻ áy láy. Bố chị xin phép nói:
– Bác ạ, con dại cái mang. Giờ vợ chồng em không biết phải ăn nói thế nào. Nay lên đây trước là để thăm cháu sau là có lời xin lỗi hai bác, mong hai bác bỏ quá cho các cháu.
– Không, em đã nói rồi. Em không trách hai bác và cháu Phương. Anh chị và cháu không có lỗi gì cả. Chỉ tại tụi thanh niên kia. Mai em về làm việc với cơ sở dưới đó. Khoanh vùng xem chúng ở địa phận nào. Sự việc như này thì không dừng lại ở chuyện thanh niên xích mích đơn thuần nữa rồi. Điện thoại của thằng cả nhà em cũng bị chúng nó lấy mất. Như vậy tạm thời có thể coi động cơ của chúng là giết người cướp của. Mai em sẽ về làm việc cụ thể để sàng lọc đối tượng. Có lẽ chúng chỉ có thể là thanh niên thị trấn và xã bên cạnh.
– Bác ạ… (Mẹ chị ngập ngừng), thật ra là… thật ra thì thằng cu nhà em nó cũng tham gia đánh hai cháu nhà mình…
Mẹ chị chưa dứt lời thì ngồi canh tôi chị bật khóc. Còn bố mẹ tôi sững sờ khi nghe mẹ chị nói ông M cũng tham gia đánh anh em tôi. Mất một hồi lâu bố tôi mới chấn tĩnh lại. Còn mẹ tôi thì quay sang nhìn cu Th xót xa. Cố gắng kìm nén tức giận bố tôi nói:
– Thôi hai bác cứ về lo việc của cháu xong rồi em sẽ về làm việc với công an dưới đó. Tạm thời ngày mai em ở lại chăm cháu. Còn việc dưới đó thì… phù… ngày kia em sẽ về làm việc cụ thể sau. Giờ hai bác về đi.
– Mong hai bác bỏ quá cho các cháu. Tiền viện phí thuốc thang của các cháu hết bao nhiều gia đình tôi xin chi trả hoàn toàn. Con dại cái mang, gia đình tôi cũng chỉ có mỗi một mình nó là con trai. Mong hai bác bỏ quá cho cháu.
– Thôi, hai bác đi về đi. – Cố nén tức giận, nghiến răng bố tôi nói.
Ngồi xuống cạnh giường cu Th, nhìn nó một lúc bố chị rút chiếc phong bì ra rồi để dưới gối xong rồi bố mẹ chị xin phép bố mẹ tôi đi về. Bố mẹ chị đi khỏi thì bố mẹ tôi giục tôi và chị về nghỉ. Lau nước mắt chị lí nhí nói với bố tôi:
– Chú cho cháu xin lỗi. Còn anh cháu… chú tha tội cho anh cháu …hu…hu..hu..
Nói rồi chị lại bật khóc. Đứng cạnh chị tôi chẳng biết phải nói gì. Thương bố mẹ, thương em và tôi cũng thương chị nhiều lắm. Trầm ngâm một lúc bố tôi nói:
– Cháu không có lỗi gì cả. Còn chuyện của anh trai cháu thì thôi, cứ để xong việc của chị gái cháu đã. Việc của anh trai cháu chú sẽ suy nghĩ. Giờ 2 đứa về nghỉ đi.
– Dạ. – Chị ấp úng.
Chào bố mẹ, tôi và chị xuống cổng viện bắt taxi. Bố mẹ chị cùng anh Cường vẫn đứng chờ tôi và chị. Nhìn thấy tôi và chị đi xuống bố chị nói:
– Giờ bố mẹ và anh Cường về trước. Con đưa T về rồi sáng mai thu xếp về sớm nhé. Vì còn việc của chị nữa con ạ.
– Vâng. – Chị trả lời.
Quay sang tôi bố chị nói:
– Hai bác xin lỗi, cháu cũng đừng giận anh M.
Tôi chỉ cúi mặt mà không nói gì. Chào bố mẹ chị tôi và chị bắt taxi đi về. Ngồi trên xe chị cầm cánh tay tôi bị bạn anh M cầm đá đập rồi chị xít xoa. Tôi hiểu chị cũng đau và lo lắng cho tôi lắm. Về đến xóm trọ tôi ngạc nhiên khi thấy cửa phòng không khóa, còn đèn thì vẫn bật sáng trưng. Đẩy cửa tôi và chị bước vào thì H vẫn ngồi học bài. Nhìn thấy tôi, áo dính bê bết máu, tay thì bầm dậm H luống cuống. Mặt tái nhợt vì sợ.
– Anh… anh làm sao thế. – Giọng H luống cuống.
– Anh bị ngã. Em chưa đi ngủ à?
– Em…chờ mãi không thấy anh và Th về, em không ngủ được. Anh bị ngã ở đâu?
– Anh đi đường bị ngã. Thôi em về ngủ đi.
H cuống quít chạy ra rút quần áo cho tôi rồi nói với vẻ mặt đầy lo lắng như thể sắp khóc:
– Nhưng… Anh thay quần áo đi đã. Anh có đau không.
– Cũng bình thường. Thôi em về đi ngủ đi, muộn rồi.
Rồi H cất dọn sách vở về phòng (Sau này yêu nhau rồi tôi mới biết đêm đó H cũng không ngủ được). Thay quần áo xong tôi vào giường nằm. Còn chị đun nước nóng rồi pha ra để rửa vết thương cho tôi. Mệt mỏi và đau nhức tôi thiếp đi lúc nào chẳng biết. Sáng sớm thấy tay tê nhói tôi tỉnh giấc nhìn quanh không thấy chị đâu. Một lát sau chị bê tô cháo về rồi gọi tôi dậy ăn. Cố gắng lắm tôi nuốt được 3 miếng rồi lại thôi. Chị nhìn tôi thương xót nhưng cũng không dám giục tôi ăn thêm. Mắt chị sũng nước và thâm quầng sau một đêm thức trắng. Thương chị lắm. Nhưng ông M thì có lẽ tôi không thể tha thứ được. Nhắm mắt vào tôi vẫn nhớ như in hình ảnh ông M trước khi lên xe đi về còn sút hòn đá xuống dưới máng nước nơi cu Th đang vẫy vùng. Nghĩ đến ông M rồi lại nghĩ đến chị… oan nghiệt quá.
Cho tôi ăn xong chị lại cặm cụi vào giặt quần áo. Đang liu thiu ngủ thì H đẩy cửa phòng tôi đi vào. Trên tay H cũng bê một tô cháo. Ngượng ngịu H để trên bàn rồi gọi tôi khe khẽ.
– Anh T ơi, anh…lúc nào anh dậy thì anh ăn cháo nhé. Giờ em đi học đây ạ.
– Anh ăn rồi, em ăn đi. – Tôi mệt mỏi.
– Em mua xôi ăn rồi anh ạ. Anh nghỉ đi nhé. Em đi học đây ạ.
Cũng chẳng để ý tôi lại nhắm mắt ngủ tiếp. Giặt quần áo xong chị lại ra ngồi cạnh tôi. Áp lòng bàn tay lên trán tôi xem tôi có nóng không rồi chị lại cầm cánh tay tôi áp vào ngực chị xót xa. Mắt chị đờ đẫn nhìn ra cửa sổ. Nắm tay chị tôi nói:
– Em chuẩn bị về nhà đi. Về cho kịp.
– Em không về nữa. Nay em ở đây.
– Em đi về đi. Xong việc lại lên. Anh cũng đỡ rồi, em về đi.
– Em về rồi ai chăm anh. Ai nấu cơm, lau rửa vết thương cho anh.
– Em về đi, xong việc của chị Phượng thì lên. Ở đây có gì anh nhờ H cũng được. Em đi về đi. Mai lại lên.
– Không, anh như thế này… em về làm sao được. em không chịu được…
Bực mình tôi quát:
– Đi về.
Chị òa khóc. Thật sự tôi thương chị lắm. Chị khóc lòng tôi cũng đau không kém. Nhưng có lẽ chỉ có cách như vậy chị mới chịu về. Biết làm thế nào được khi mọi việc cứ dồn dập ập xuống đầu tôi và chị. Nhìn chị lủi thủi khép cửa phòng rồi lững thững đi về, nước mắt vẫn lăn dài trên hai gò má chị mà lòng tôi như xé thành từng mảnh. Thương chị nhiều lắm nhưng không có cách nào khác. Chỉ mong rồi chị sẽ hiểu cho tôi.
Cánh cửa phòng khép lại rồi lại khẽ mở ra hờ hững. Từng bước chân nặng nề của chị như vẫn đang dẫm nát ruột gan tôi. Đau đớn quá. Nhìn theo bóng chị, lòng tôi thắt lại và xót xa đến cùng cực. Chẳng biết rồi những ngày tới đây sẽ thế nào, khi mọi chuyện giờ đây đã nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi và chị…
Đi thêm vài bước bỗng chị ngoái cổ lại, có lẽ chị còn day dứt điều gì đó. Ngập ngừng chị quay lại rồi đi về phía phòng tôi. Đẩy cửa bước vào nhìn tôi chị mím chặt môi cố gắng để không bật khóc. Giọng chị run rẩy:
– Anh ngủ đi cho đỡ mệt. Em xin lỗi… em về nhưng… hức…hức.
Chị bắt đầu lấc lên. Không thể chịu được tôi nhắm mắt lại rồi hít thật sâu cố gắng kìm lòng để không khóc theo chị. Sống mũi cay nồng còn cổ họng thì nghẹn đắng tôi nói:
– Vợ đi về đi, xong việc của chị Phượng thì lại lên.
Cố gắng không bật khóc chị lại nói tiếp:
– Em về nhưng em không yên tâm… hức… em sợ…hức… em sợ lắm chồng ơi… em để điện thoại của em lại đây. Về nhà em lo lắng em… gọi lên… hức… Anh nghe máy cho em đỡ sợ… Hức… Giờ anh ngủ đi, em đi về.
Mếu máo chị quay ra cửa cố giấu đi những giọt nước mắt đã đọng lại dưới cằm rồi chị bước đi vội vã. Tôi quay đi, không dám nhìn theo chị lần nữa, chỉ thấy cay đắng và hậm hực trong lòng. Bởi càng thương chị bao nhiêu thì tôi càng oán hận lão M bấy nhiêu. Tôi biết vì chuyện này mà chị mệt mỏi và buồn lắm. Đêm qua hai lần tỉnh giấc tôi đều nhìn thấy chị đang ngồi bên bàn học nhìn vô định ra cửa sổ, ánh mắt chị đờ đẫn và tuyệt vọng. Nhưng mỗi khi thấy tôi cựa quậy chị lại vội vàng đến bên giường để lau mồ hôi cho tôi. Lúc đó thương chị nhiều lắm, trong miên man và đau đớn vì những vết thương tôi chỉ ước giá như người đánh anh em tôi không phải là anh trai chị… giá như thế thì dẫu chị có phải vất vả dẫu chị có phải đêm hôm mệt nhọc vì tôi thì có lẽ chị cũng bớt cảm thấy cơ cực hơn. Bớt cảm thấy khổ tâm hơn. Tôi thương chị, tôi thương chị nhiều lắm, giờ đây vẫn biết anh trai chị đã phá bỏ tất cả những gì mà tôi và chị đã cùng nhau vun đắp nhưng trong thâm tâm, tôi luôn nghĩ sẽ vẫn ở bên chị mãi mãi. Dù có bất cứ chuyện gì tôi cũng sẽ ở bên chị và chở che cho chị.
Sáng nay những lời nói nặng nề của tôi có lẽ làm chị buồn lắm. Có lẽ chị nghĩ rằng giờ đây tôi không ở bên chị nữa và không đứng về phía chị nữa. Có lẽ chị nghĩ rằng người mà đã được chị hi sinh tất cả bấy lâu nay giờ đây cũng không còn cần chị nữa. Có lẽ những lời nói của tôi làm chị thất vọng và tủi thân lắm.
Giờ chị về rồi mà tôi không thể nào chợp mắt được. Quay bên nọ, lật bên kia, trằn trọc, trăn trở bởi tình yêu và thù hận cùng những suy nghĩ đối nghịch đang giằng xé nhau lẫn trong lòng. Thương chị, yêu chị, một nửa tôi muốn nói với bố mẹ chuyện của tôi và chị. Và như thế lão M… hắn sẽ chẳng làm sao. Một nửa có lẽ tôi không đủ bao dung để làm được mỗi khi nghĩ đến em trai tôi, nghĩ đến cảnh hắn vô tâm sút hòn đá xuống nơi em tôi đang vẫy vùng thì nỗi căm phẫn trong tôi lại dâng nên ngút ngàn và tôi muốn bố tôi sẽ không khoan nhượng với hắn. Nhưng… còn chị… còn chuyện của tôi và chị thì sao…Oan nghiệt quá.
Tiếng xe máy đỗ trước cửa phòng cắt ngang những trăn trở trong tôi. Bố mẹ tôi xuống, sáng nay vài người họ hàng ở quê lên thăm cu Th. Tranh thủ lúc có mọi người ở đó bố mẹ mượn xe ghé qua xem tình hình sức khỏe của tôi. Nhìn những vết thương trên cánh tay tôi đã ổn hơn cộng với việc sáng nay cu Th đã hồi tỉnh khiến khuôn mặt bố mẹ tôi bớt căng thẳng hơn hẳn. Ngồi cạnh tôi thi thoảng mẹ tôi thở dài than vãn, còn bố tôi vẫn im lặng như mọi khi. Đến khi sắp về bố mới động viên tôi và hỏi về lão M:
– Anh trai cái Phương sinh năm bao nhiều? – Bố tôi hỏi.
– 80 bố ạ.
– Tổ sư nhà nó. Hăm bốn, hăm năm tuổi rồi chứ có phải ít ỏi gì đâu. Quân khốn nạn, loại súc sinh… – Mẹ tôi nói xen vào.
– Thôi mẹ nó… – Bố tôi can rồi hỏi tiếp:
– Nó làm nghề gì?
– Hình như là xây dựng bố ạ.
– Ừm. Thế hôm qua khi ở trong đám hai anh em có xích mích gì với tụi thanh niên ở đó không?
– Không ạ.
– Ừm. Thôi được rồi.
– Thế anh định bao giờ thì về làm việc với công an dưới đó? – Mẹ tôi hỏi.
– Chờ cho xong việc chị gái nó đã. – Bố tôi thở dài.
– Nhỡ chúng nó trốn thì sao?
– Việc đấy mẹ nó không phải lo. Kiểu gì thì tôi cũng phải gom bằng hết tụi chúng nó rồi cho đi trại, trốn đi đâu, vào tù, ít nhất là 7 năm. – Bố tôi có vẻ bực tức.
– Thôi, giờ con nghỉ đi. Bố mẹ lên để các dì còn lấy xe về. Đang ngày mùa, cấy hái bận tối mắt tối mũi, chỉ vì cái lũ khốn nạn mà các dì mày phải bỏ bê việc đồng áng. Rõ khổ, chỉ vì cái lũ mất dậy mà bao nhiêu người phải khổ lây. – Mẹ tôi lại cằn nhằn.
– Thôi, con nghỉ đi. Cần gì thì gọi lên cho bố. Mà mẹ nó để điện thoại lại cho con nó dùng tạm đi. – Bố tôi tiếp lời.
– Thôi, sáng nay chị Phương để lại đây rồi. Mẹ không phải để lại đâu.
– Sáng nay mấy giờ con Phương về. Mà phòng nó đâu? – Mẹ tôi hỏi.
Ngập ngừng một lát tôi trả lời:
– Chị ấy vừa về thì bố mẹ đến.
– Ừ, khổ thân nó. Chắc nó cũng ngại với bố mẹ lắm. – Mẹ tôi nói.
– Vâng, bố ơi… chuyện thằng M… hay là…từ từ đã. Chị Phương…
– Thôi, con nghỉ đi. Chuyện nào đi chuyện đó. Lẽ ra ngay hôm nay nó đã bị triệu tập rồi. Nhưng bố mẹ để qua việc chị nó coi như bố mẹ đã nể con Phương lắm rồi.
Nói xong bố tôi lắc đầu hàm ý không thể bỏ qua cho lão M được. Thực tình lúc này tôi cũng chẳng biết nói gì. Vì việc xảy ra với cu Th hôm nay cũng có một phần lỗi của tôi. Chỉ thấy thương chị. Rồi đây khi xong việc chị Phượng, anh trai chị bị bắt chẳng biết rồi chuyện của tôi và chị sẽ thế nào. Có lẽ chị khổ tâm lắm. Nghĩ đến chị lại thấy xót xa.
– Thôi nghỉ đi, trưa dậy ăn cơm rồi uống thuốc nhé. Cơm mẹ cắm rồi đấy. Thức ăn mẹ để trên bàn kìa. Mà sáng sao ăn ít thế. Còn bao nhiêu cháo. Chắc Phương mua hả.
– Vâng. Sáng chị Phương mua, H không biết nó lại mua thêm.
– À, con H từ sáng đến giờ không thấy đâu. Chắc đi học hả.
– Vâng.
– Có gì bảo cái H nó giúp nhé. Thường ngày nó vẫn nấu cơm cùng 2 thằng chứ.
– Vâng.
– Ừ, thế thì yên tâm rồi. thôi nghỉ đi. Bố mẹ lên viện với thằng út đây. Có gì nhờ con H nó làm cho nhé.
– Dạ.
Gần 11h, mở mắt tôi thấy H đang thu dọn quần áo treo vào trong nhà. Quay ra thấy tôi mở mắt H nói:
– Anh đói chưa dậy ăn cơm.
– Ừ, quần áo đã khô đâu sao em cất vào làm gì?
– Trời sắp mưa to anh ạ.
Ngồi dậy tôi nhìn ra cửa sổ, phía đông cơn mưa đen kịt cả một vùng trời. Thi thoảng những vệt chớp loang lổ xé tan vùng mây đen mọng nước. Hôm nay chắc mưa to lắm bởi gần một tháng rồi trời chỉ biết nắng gắt mà chẳng có lấy nổi một giọt mưa. Mệt mỏi tôi với chiếc khăn định đi rửa mặt thì chị gọi lên hỏi tôi có ăn thêm được miếng cháo nào không và nhắc tôi uống thuốc, rồi nhắc tôi nhờ ai ở xóm cất quần áo hộ vì trời sắp mưa. Chị nói chiều nay đưa chị Phượng về nhà chồng xong chị sẽ lên luôn. Giọng chị vẫn buồn bã mệt mỏi và nặng trĩu những lo âu. Thương chị, từ ngày yêu tôi chị chưa có một phút giây thanh thản trọn vẹn. Thương chị vì quen tôi vì yêu tôi mà chị phải sớm quen với những nhọc nhằn, những lo toan. Thương chị vì chị cũng chỉ là con gái, chị cũng như người ta, mềm yếu và cần được che chở vậy mà….
“Đời một người con gái, ước mơ đã nhiều, Trời cho không được mấy, đến khi lấy chồng chỉ còn mối tình mang theo”.
Thương chị nhiều lắm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thổi kèn buổi sáng |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex cũ |
Phân loại | Truyện cũ mà hay |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 15/07/2015 14:52 (GMT+7) |