Thật ra, Linh vẫn không thể hiểu được Thùy Dương vì sao lại có những biểu hiện bất thường như thế. Vì anh không biết được tâm trạng nàng đang bực tức chồng và khi anh tỏ vẻ e ngại cho nàng trong chốn ăn chơi này, vô tình đã thổi bùng lên lửa giận của Thùy Dương. Nàng dự định trêu chọc anh bằng hành động có vay có trả. Nhưng khi Linh hôn Thùy Dương và nói lên tình cảm của mình, anh lại một lần nữa đẩy nàng vào sự lựa chọn cuối cùng. Hai nguyên nhân vô tình đi chung trên một con đường, sẽ làm cho hậu quả vượt qua xa dự kiến.
Linh chán nản bước vào trong phòng, anh thấy Thùy Dương đang cười đùa vui vẻ với hai gã trai. Họ nói gì đấy nhưng cứ rúc sát vào người nàng, hai tay vòng ra sau vuốt eo, vuốt mông nàng. Linh đi qua nàng như không nhìn thấy, ngồi xuống chỗ của mình, bên cạnh anh, ông Sáu Minh kéo bung cả vạt áo hai cô gái rút mặt vào trong.
Hai cô gái bên Linh thấy anh quay lại, mặt mũi cau có, đều tỏ ra lo lắng, không dám nói gì chỉ chậm chậm lau mặt, lấy trái cây cho anh. Linh không thể kềm lòng nhìn sang Thùy Dương, nàng đưa miệng đón lấy quả nho ngậm trên môi một gã, xong cả hai hôn nhau ngấu nghiến. Linh thất vọng não nề, đôi môi đó mới 5 phút trước khi cho anh rung động thật lớn, nhưng giờ nó đang được ban phát miễn phí giữa hai thằng bảo vệ quán bar. Anh ghen lồng lộn trong người nhưng không biết làm gì. Nhìn tới cô gái kế bên, áo mỏng của nàng không che được hai núm vú đỏ hồng bên trong, Linh chồm qua nàng, xé toạc mảnh áo trước ngực, miệng anh ngoạm bên vú này hai ngón tay se đầu vú bên kia. Cô gái đi từ ngạc nhiên đến thích thú, hai tay chống ra sau, ngực ưỡn lên, cho anh mặc sức.
Ông Sáu Minh bên cạnh cười sằng sặc, ông thấy mình dường như phải nhường đường cho hai người trẻ này thôi.
Hai gã trai trẻ bên cạnh Thùy Dương đang rất hưng phấn, họ bị điều động lên đây tiếp khách không phải lần đầu, toàn gặp những mụ khách già béo lắm tiền, nhưng lần này họ như trúng mánh, cô gái này thật đẹp, thậm chí so với hoa khôi của nơi này, chính là một trong hai cô gái đang ngồi với Ông Sáu, còn hơn khá xa. Hai gã thật sự thích thú vần vò, hôn hít vuốt ve cô, cô không phản đối, còn chủ động tham gia, nhưng cô dứt khoát không cho đưa tay vào bên trong váy cô.
Thùy Dương không biết mình làm đúng hay sai, nhưng lúc này, cô biết mình chưa ngừng lại được. Vì Linh tỏ vẻ hoang đàng với hai cô gái kia như cố tình cho nàng quan sát, nhưng mắt anh vẫn liếc nhìn nàng liên tục. Thùy Dương hơi khó chịu với chiếc lưỡi đang ngoáy trong miệng mình, hai bàn tay thô kệch đang bóp nắn vú nàng ngoài áo, và một bàn tay nữa xoa vuốt đầu gối nàng cứ chực nhét vào trong váy. Nàng không phải người phụ nữ tùy tiện, không phải đàn ông nào cũng có thể chui vào váy nàng, nhất là hoàn cảnh và hai đối tượng này, càng không.
Thùy Dương thở dài, màn kịch này chắc phải kết thúc sớm hơn dự kiến, nàng cảm thấy khó chịu với hai anh chàng này, dù muốn miễn cưỡng đóng kịch với cũng khó mà thật được. Thùy Dương đang định tuyên bố hạ màn, thì bất chợt điện thoại Linh vang lên. Anh nhăn mặt khó chịu, giờ phút này anh không muốn nghe điện thoại, nhưng khi nhìn số hiện trên màn hình, anh chộp lấy nó, chạy ngay vào toilet riêng trong phòng.
Thùy Dương quan sát cánh cửa toilet vừa đóng lại, cô đẩy hai anh chàng ra, gạt mấy bàn tay trên ngực mình xuống. Đang định đuổi hai anh chàng với hai chiếc quần lót căng phồng này ra ngoài, thì chợt một bóng người đã vụt đứng trước mặt Thùy Dương. Nàng ngẩn đầu nhìn lên, ông Sáu Minh. Ông không nói gì, tay móc ra cọc tiền đô, rút 2 tờ 100 ném vào hai gã bên người Thùy Dương. Hai gã thoáng chần chừ, nhưng cũng đứng lên, ngậm ngùi đi ra ngoài.
– Ông..
Thùy Dương khó hiểu nhìn ông ta ngồi xuống bên cạnh nàng, ông rất chừng mực, không ngồi quá gần.
– Tôi muốn làm một cuộc mua bán với cô – ông nói.
– Tôi không biết tại sao cô phải dùng cách này để từ chối Linh, nhưng tôi sẽ giúp cô hoàn thành tốt vở kịch này. – Mắt ông nhìn thẳng vào cô như cách ông đang thương lượng làm ăn nghiêm túc.
– Ông hơi tự tin đấy, ông nghĩ ông hơn hai gã đàn ông kia sao? – Thùy Dương cũng hơi bất ngờ vì ông nhìn ra màn kịch của mình, nhưng nàng vẫn không thích cảm giác bị người khác thao túng.
– Vở kịch thành công hay không là do khán giả đánh giá, không phải do diễn viên. – ông nói rất nhẹ nhàng như đã biết trước câu hỏi của Thùy Dương.
– Vậy tại sao nó lại thành công khi có ông? – Thùy Dương vẫn thắc mắc.
– Địa vị – Ông nói ngắn gọn.
Mắt Thùy Dương sáng lên, nàng đã hiểu. Với sự thành đạt của Linh, với vóc dáng và hoàn cảnh của nàng, thì hai gã kia có diễn khéo gấp mấy thì đối với Linh đây chẳng qua là sự tiêu khiển nhất thời. Anh bực tức nàng buông thả với người lạ, nhưng anh không bao giờ ghen với hai tên vai u thịt bắp đó. Nhưng ngược lại, ông Sáu Minh là một đại gia bất động sản, nếu nói về địa vị xã hội Linh còn xếp sau ông mấy hàng. Nhưng làm vậy có quá tuyệt tình với anh không, nàng tự hỏi, nhưng nhớ lại vẻ mặt mê muội của anh khi nói yêu nàng, nàng biết nàng phải thức tỉnh anh.
– Điều kiện của ông là gì? – Thùy Dương hỏi, nàng nhìn thẳng vào mắt ông.
– Cũng không có gì … giây phút vui vẻ với người đẹp thôi, nhưng đã diễn thì phải diễn cho trót – câu cuối cùng ông nói trực tiếp sát tai nàng, nàng có thể ngửi được mùi rượu phả vào mặt mình.
Thùy Dương rùng mình, nàng hiểu câu nói của ông có nghĩa là gì, nàng im lặng, để mặc ông hôn nhẹ vào vành tai mình.
– Được. – Thùy Dương cắn răng nói.
Ông Sáu búng ngón tay một cách điệu nghệ, thu hút sự chú ý của 4 cô gái đang ngồi che hờ lấy cơ thể, túm tụm tán chuyện xì xào, ngón tay ông chỉ ra cửa. Các nàng hơi bất ngờ, nhưng không dám bất mãn, nối đuôi nhau đi ra.
Lúc này tiếng nói của Linh trong toilet đã ngưng, tiếng nước máy xả vang lên, Thùy Dương biết đã đến lúc phải vào vai. Nàng hít một hơi thật sâu, đứng lên, quay mặt lại nhìn ông Sáu Minh. Ông ngồi dựa ra sau ghế, hai tay gác lên thành ghế, diễn vai một người đàn ông thành đạt ư, nhân vật này là chính ông ngoài đời thực, mắt ông nhìn Thùy Dương như thưởng thức. Tay Thùy Dương run run mở hàng nút áo, từng cái một từ trên xuống dưới, chiếc áo sơ mi nàng mở rộng phơi ra làn da bụng trắng tinh, chiếc áo ngực nửa cup và bầu ngực căn phồng, nàng tiếp tục mở chốt cài áo phía trước, ngực nàng bung ra, hai chiếc núm đỏ hồng như đốt cháy ánh mắt của của ông Sáu. Thùy Dương kéo váy cao lên, bên dưới là chiếc quần lót ren bé nhỏ, mỏng manh có thể thấy nhúm lông nhỏ của nàng mờ ảo hiện ra, Thùy Dương hai tay giữ nguyên váy, quan sát biểu hiện của ông Sáu Minh, nàng cảm giác mình chiến thắng, lần đầu tiên trước ông.
Thùy Dương giở chân lên, đặt hai đầu gối lên nệm ghế, ngồi thẳng lên đũng quần đang nhô cao của ông Sáu Minh. Âm hộ nàng qua lớp quần lót mỏng có thể cảm nhận rõ ràng độ cứng và nóng của dương vật ông. Thùy Dương cúi xuống nhìn hai ngón tay run rẩy của Ông Sáu Minh thật chậm rãi đưa lên, kẹp nhẹ vào vạt áo sơ mi của nàng, giở nhẹ ra, mắt ông như dại đi khi nhìn rõ chiếc núm vú nhỏ hồng xinh đẹp của Thùy Dương. Ông đưa miệng mình tới chậm chậm hôn nó thật nhẹ, Thùy Dương nhắm mắt, cơ thể nàng đang nóng bừng lên, nàng thích cảm giác chậm rãi như thưởng thức cao lương mỹ vị của ông. Lưỡi ông đưa ra, liếm vòng vòng quanh hai núm vú nàng, làm nàng nhấp nhỏm, nhột nhạt cả người, rồi bất ngờ hai tay ông bóp vun ngực nàng lên, miệng nuốt lấy núm vú nàng nút thật mạnh. Thùy Dương rít lên, đầu ngửa ra, hay tay túm chặt lấy đầu tóc ông, kéo mặt ông chặt vào ngực.
Cánh cửa toilet bật mở, Linh há hốc miệng nhìn quan cảnh trước mắt, Thùy Dương váy kéo cao tới nữa mông, ngồi trên đùi ông Sáu Minh, ngực áo nàng bung ra, hai miếng áo lót lòng thòng bên nách, nàng ôm chặt đầu ông ta vào ngực mình, miệng nàng hướng lên trần, rên rỉ khẽ.
– Thùy Dương… Tôi..đã nhìn lầm cô – Linh gầm lên.
Anh lao ra cửa, cánh cửa đóng sầm lại làm rung bần bật các bức tranh treo trên tường.
Thùy Dương thở phào, vậy là xong, không còn đường quay lại, không còn gì để nuối tiếc, nàng sẽ không phản bội chồng. Đối với tình cảm đặc biệt của Thùy Dương và Thế Toàn, sự chung thủy thật sự là trái tim, là hình bóng trong tâm hồn, không phải là sự trong trắng của thể xác.
Ông Sáu Minh vẫn dày vò đôi nhũ hoa của nàng, đũng quần ông cứng ngắc, cố tình đội lên nhấn và âm hộ của nàng. Thùy Dương không biết bây giờ nên thế nào, người nàng cũng bức rứt khó chịu, âm hộ nàng đã ướt át, nhưng vì một màn kịch chóng vánh, nhân vật chính đã biến mất từ cảnh đầu, mà phải đáp ứng ông ta, diễn đến cảnh cuối cùng, nàng không cam tâm.
Nàng khẽ đẩy miệng ông ra, hai bàn tay che lấy vú. Nàng không biết nói gì, chỉ có thể nhìn Ông Sáu Minh với ánh mắt áy náy.
– Cô em không muốn thì tôi ngưng thôi… Nhưng tôi nói trước, với kiểu yêu lo lắng chăm sóc như cậu Linh thường chỉ có ở những người đàn ông vị tha. Tôi dám chắc cậu sẽ quay lại …bất cứ lúc nào. – Ông nói luôn như có chuẩn bị.
Thùy Dương nghĩ ông có lẽ ông nói đúng. Tuy nàng tiếp xúc với anh Linh không được bao lâu nhưng nàng vẫn tin anh không bỏ nàng lại một mình. Ngoài tính vị tha theo ông Sáu nói, anh Linh là một người đàn ông rất có trách nhiệm. Nếu anh quay lại lúc này, màn kịch vỡ lỡ, vậy chẳng phải là đổ sông đổ biển hết hay sao.
Bàn tay nàng đang đặt trước ngực ông Sáu Minh từ nảy giờ, từ từ buông xuống. Ồng không chờ một giây nào hết, khác hẳn lúc bắt đầu, lao vào ngực nàng ngấu nghiến.
Ông cởi mảnh áo vướng víu trên người nàng, ông dìu Thùy Dương ngã người xuống ghế, tay ông khéo léo mở dây kéo váy tuột nó qua đôi chân thẳng trắng ngần của nàng. Ông Sáu Minh đứng thẳng người lên ghế, nhìn ngắm tác phẩm của tạo hóa, nàng không phải người có đôi chân dài nhất, cũng không có bộ ngực vĩ đại nhất, nhưng tất cả những bộ phận trên cơ thể nàng vẫn là sự kết hợp hoàn mỹ nhất. Ông hít một hơi sâu, bắt đầu dùng tốc độ cao nhất cởi quần áo mình.
Thùy Dương nằm đó, nhắm nghiền mắt, bây giờ trên người nàng chỉ còn một mảnh quần lót mong manh nhỏ bé, nàng nghe tiếng sột soạt cởi quần áo của ông Sáu Minh. Nàng cảm thấy mâu thuẫn với chính mình, nàng cũng muốn anh Linh lao vào giải cứu mình, nhưng người nàng đang rạo rực khó chịu, kêu gọi nàng tiến xa hơn nữa.
Ông Sáu Minh nằm xuống, ôm chầm lấy cơ thể nàng ông vuốt ve, hôn hít không chừa lại một khoảng trống nào trên làn da trắng tinh của Thùy Dương. Ông giơ đôi chân của Thùy Dương lên, hai tay ông nóng hừng hực níu lấy hai dây quần lót của nàng. Ông không nói gì, ông biết đây là phòng tuyến cuối cùng, nếu thành công ông sẽ được sở hữu thân thể này dù chỉ trong đôi lát. Hai tay ông níu nhẹ quần lót, chờ đợi phản ứng của nàng. Thùy Dương vẫn không mở mắt, nàng thầm gọi Linh trở về, nhanh đi, nhanh đi anh, nhưng nếu anh quay lại… Thùy Dương thở dài, nàng ưỡn người nâng mông cao lên, chiếc quần lót nàng trong tức khắc bị kéo tuột mất.
Ông Sáu Minh, nhẹ nhàng mở hai đầu gối nàng ra, mặt Thùy Dương đỏ hồng, cảm giác ánh mắt người đàn ông quét vào âm hộ mở rộng của mình, làm Thùy Dương như thở gấp hơn. Nàng bất chợt cảm nhận hơi thở nóng rực của ông Sáu ngay giữa hai chân nàng. Chiếc lưỡi ông thật dài, thật nhám quét từ dưới hậu môn, quét ngược lên, Thùy Dương cong người, tiếng rên lớn bật ra khỏi miệng. Cảm giác thật khó tả, nàng chưa bao giờ được ai phục vụ kiểu này. Chiếc lưỡi đó thật mạnh mẽ, tách hai mép âm hộ đã mộng nước của nàng, quét sâu vào trong. Thùy Dương không còn suy nghĩ gì mâu thuẫn nữa, nàng chỉ muốn thời gian ngừng lại, hai chân nàng một gác cao trên tựa lưng sofa, một buông thõng xuống sàn, mở rộng ra, hai tay nàng như cố nhét đầu ông Sáu vào âm hộ mình.
Rồi một vật ấm nóng, cứng ngắt đẩy nhẹ vào cửa mình nàng, Thùy Dương tự nâng mình lên cho nó vào sâu hơn. Ông Sáu Minh hít thở đều đều như một bài tập dưỡng sinh, ông ôm hai đầu gối của Thùy Dương, nhấp dương vật mình ra vào nàng chậm rãi. Rồi tốc độ nhanh hơn, hơi thở dồn dập, âm thanh rên rỉ kết hợp lại tạo nên bầu không khí hoang lạc. Mặt ông Sáu đỏ bừng, ông nhắm mắt lại như muốn kiểm soát cao trào của mình, nhưng không thể, có lẽ vì hôm nay ông gặp Thùy Dương làm cho ông phấn khích quá. Ông đổ gục lên người nàng, ông nghe tiếng thở dài nhẹ của nàng.
Một bóng đen lao vào, nhìn tình cảnh trước mắt, chỉ đứng yên lặng, hai tay nắm chặt run run. Thùy Dương quay mặt qua nhìn, nàng không nói gì, nói gì bây giờ. Nàng trần truồng, hai chân giang rộng, đè lên nàng là một ông già sáu mươi tuổi, dương vật của ông ta đang teo lại trong âm hộ nàng. Còn lời nào nói rõ hơn một hình ảnh trước mắt.
– Tôi đợi cô dưới lầu. – Linh nói, giọng anh khàn đục.
Anh đi ra ngoài. Thùy Dương đẩy ông Sáu Minh ra, ông nhìn nàng, mặt nàng lạnh băng, ông cảm thấy áy náy vì đã không thỏa mãn được cho nàng, nhưng không biết nói gì, ngồi im. Ông im lặng, quan sát Thùy Dương mặc đồ như muốn vớt vát lần cuối thân thể hoàn mỹ của nàng.
– Tôi đi trước – Thùy Dương nói, mặt không nhìn lại, đi thẳng.
Nàng xuống lầu, bắt gặp rất nhiều ánh mắt nhìn mình kì quái, có lẽ họ biết, nhưng Thùy Dương không quan tâm, nàng đi thẳng ra xe.
Trên xe, Linh ngồi nhắm mắt lại, không nói gì, Trung thì thỉnh thoảng liếc nhìn nàng qua gương dò xét. Nàng cũng làm ngơ trước ánh mắt của hắn, mắt nàng nhìn ra đường. Ánh nắng chiều vàng óng ả, đổ bóng nghiêng nghiêng của những dãy nhà san sát nhau. Thành phố Cần Thơ thật yên bình, xe cộ thưa thớt, tâm tình Thùy Dương trầm xuống, nàng nhớ Thế Toàn da diết, còn một ngày nữa nàng mới được gặp anh. Không biết anh có bia rượu nhiều quá không, không biết anh có say mê Thục Nhi nhiều quá không, không biết anh có nhớ đến em không.
Về đến khách sạn, Trung lo đậu xe, Thùy Dương đi chung thang máy với anh Linh lên lầu. Anh không nói tiếng nào, vẫn không nhìn nàng một lần nào. Thùy Dương muốn nói gì đó với anh, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Bước ra thang máy, Thùy Dương đi trước, nàng mở cửa phòng mình đi vào, nhưng chỉ khép lại không đóng hẳn. Bóng Linh đi lướt qua ngay sau đó vài giây nhưng nàng tin rằng anh thấy được hành động của mình.
Thùy Dương cởi hết quần áo ra, ném lên giường, đi thẳng vào buồng tắm, nàng không đóng cửa phòng tắm, nàng biết nếu có người đi trên hành lang, nhìn qua khẽ hở của cánh cửa có thể thấy rõ nàng đang tắm bên trong. Nhưng nàng khá yên tâm vì tầng này rất vắng khách, vì nàng tin Linh sẽ rất nhanh qua đây tắm chung với nàng. Thùy Dương mở vòi sen, dòng nước tẩy đi những chất nhơ nhớp trên làn da nàng, trong âm hộ nàng, nàng chà sát sữa tắm khắp người.
Thùy Dương nghe tiếng đóng cửa, nàng vẫn quay vào trong, vẫn tiếp tục kỳ cọ cơ thể, như không biết, nhưng kỳ thật cơ thể nàng đã bắt đầu hừng hực chờ đợi. Hôm nay nàng mới biết cảm giác hụt hẫng đầu tiên, nàng thật sự chán ghét khuôn mặt ông già ấy. Thùy Dương nghe tiếng cửa phòng tắm được đẩy rộng ra, rồi đóng lại nhẹ nhàng, nghe hơi thở nặng nề của người đàn ông đó đang nhìn ngắm cơ thể trần truồng bóng lưỡng bọt xà phòng của nàng. Nàng chờ đợi, có tiếng cởi quần áo, tiếng khóa dây nịt rơi xuống sàn leng keng.
Hai bàn tay nóng hừng hực xuyên qua hai cánh tay nàng, tay nàng mở rộng ra mở đường cho hai bàn tay vươn lên trên xoa bóp cặp vú tròn trịa của nàng. Thùy Dương nhắm mắt, mặt ngửa lên, miệng rên khẽ, nàng cảm nhận được vật thật nóng, cứng đang cố chen vào giữa hai chân nàng, khi nó cọ vào giữa hai mép âm hộ, nàng cảm nhận như một luồng điện chạy thẳng lên từ cột sống. Thùy Dương không muốn chờ nữa, nàng đã chờ đủ từ trưa đến giờ, nàng chồm người đến trước, cúi thấp xuống đưa âm hộ mình lên cao. Nàng cảm nhận hai mép âm hộ nàng mở căng ra, một vật ấm nóng trường vào tới tận trong cùng. Thùy Dương rên to lên, nàng nghe tiếng người đàn ông sau lưng hít hà, anh ta kêu tên nàng.
Thùy Dương sửng sốt quay đầu lại, là Trung, tại sao không phải là Linh. Trung đang nhìn nàng mặt đỏ bừng hưng phấn, hay tay bóp chặt eo nàng, giữ mông nàng khít khao với hạ thể của mình.
– Anh làm gì vậy? Buông tôi ra, tôi hét lên bây giờ – Thùy Dương cố gắng vùng vẫy, muốn đứng thẳng người lên.
Nhưng mọi cố gắng của nàng đều vô vọng, một bàn tay to lớn đè vai nàng đè thấp xuống. Trung bắt đầu thúc mạnh vào cửa mình Thùy Dương, hắn thở hỗn hển.
– Em cũng muốn mà, để cho anh làm em sung sướng. – Trung nói trong hơi thở gấp.
– Không, đừng mà… Anh dừng lại cho tôi, tôi sẽ… Tôi báo công an đó. – Thùy Dương cố gắng dọa nạt hắn lần cuối.
– Em đừng như vậy mà. Em dư biết đã đến nước này cả hai chúng ta đều không ngưng được.
– Không … Đừng mà. – tiếng Thùy Dương vang lên yếu ớt.
Những cú thúc của Trung mạnh dần, đầu Thùy Dương bị va vào tường liên tục, nàng phải đưa hai tay lên chống vào tường, hai bàn tay hắn luồn xuống bóp ngấu lấy hai vú đang đung đưa của nàng. Thùy Dương bắt đầu thở gấp, nàng cúi đầu sâu xuống, tóc tai rũ rượi, nàng thấy cặp đùi đầy lông của Trung đang vỗ vào mông nàng, phát ra tiếng chát chát. Thùy Dương không thể kềm tiếng rên rỉ của mình với những cú thúc mạnh bạo của Trung. Nàng muốn chống cự, nhưng không thể, vì cơ thể nàng đang bán đứng lý trí của nàng, nó hòa nhịp cùng với kẻ đang cưỡng dâm nàng.
Trung và Thùy Dương không còn phân biệt kẻ thủ ác và nạn nhân nữa, hai người quấn lấy nhau cuồng nhiệt rên xiết. Trung nằm xuống sàn nhà tắm, Thùy Dương cưỡi ngược lên người anh, hai chân gấp lại, hai tay nàng chống ra sau, người bật lên từng nhịp, mỗi nhịp đều cho dương vật Trung trượt ra tới ngọn rồi chui vào tới gốc, hai tay Trung đưa lên xoa nắn vú nàng, thân thể hai người lấm tấm mồ hôi. Thân thể Thùy Dương đỏ hồng, run rẩy, nàng chồm người lên trước hai tay nắm lấy hai ống chân của anh, mông nàng dập liên hồi, động tác trước đã làm cho nàng thấm mệt, mồ hôi chảy dài xuống lưng. Nhìn mông Thùy Dương dập liên hồi, âm hộ nàng nuốt gọn dương vật của mình, Trung cảm thấy như nghẹn thở, anh gồng người lên, anh nghe tiếng rên la của Thùy Dương có vẻ nàng sắp đạt cao trào, Trung mím môi kiềm chế.
– Ah..
Thùy Dương bật ra một tiếng rên dài, cơ âm hộ nàng bóp nghiến lấy dương vật của Trung, nàng cảm nhận được từng dòng tinh khí của anh xối xả trong người nàng, Thùy Dương bật ngửa người nằm trên người Trung, để bàn tay anh vuốt ve ngực mình, níu kéo lấy một chút dư âm đọng lại.
– Dương ơi, em trong đó ah? – bất chợt giọng Linh vang lên ngoài phòng tắm.
Thùy Dương giật mình, nàng đứng thẳng lên, tinh trùng trong âm hộ nàng chảy ra rơi vãi xuống sàn và người Trung bên dưới. Nàng đưa ngón tay lên miệng, ra dấu cho Trung im lặng, anh gật đầu hiểu ý.
– Em đang tắm… Anh về phòng đi, lát em sang – Thùy Dương nói.
– Không, anh sẽ chờ em ngoài này. – Linh bướng bỉnh nói.
– Ah.. Vậy anh chờ em chút.
Thùy Dương biết mình còn thoái thác nữa, anh sẽ biết mình có chuyện mờ ám.
Thùy Dương nghĩ mình phải giải thích một lần dứt khoát cho Linh hiểu và nàng không muốn anh chịu đả kích một lần nữa khi phát hiện việc nàng và Trung. Nàng ra hiệu cho Trung nói nhỏ vào tai anh, sau đó, nhảy vào bồn tắm tẩy rửa cơ thể, xóa hết các dấu tích của đợt truy hoan vừa rồi.
Thùy Dương quẩn chiếc khăn tắm ngắn, chỉ đủ che qua mông nàng, đi ra khỏi phòng tắm, không quên đóng cửa phía sau. Linh đang ngồi trên ghế bàn khách cạnh giường, từ góc của anh không thấy được chiếc cửa phòng tắm và cửa chính. Nàng đến bên anh, đứng đối diện trước mặt anh, ánh mắt nàng nhìn sâu vào Linh, miệng mỉm cười.
– Sao tới giờ này mới tìm em? – Giọng nàng trách móc.
– Anh.. Anh có qua, mà anh thấy cửa phòng em đã đóng lại, nên anh lại về. – Linh nói.
– Anh không biết gõ cửa hay tự mở ah? – nói thế nhưng nàng thầm kêu may mắn, nếu lúc đó anh vào thì đã không giấu được.
– Thì bây giờ anh đã tự mở đây – Linh nói.
Thùy Dương nghe tiếng mở cửa nhẹ của phòng tắm, nàng thầm mắng Trung ngu ngốc, đã bảo 5 phút mà, bây giờ đã ra. Túng thế, Thùy Dương thở dài, buông tay cho khăn tắm rơi xuống, nàng trần truồng trước ánh mắt sững sờ của Linh, làn da nàng còn đỏ hồng dư âm của đợt ân ái vừa qua. Thùy Dương bước đến, nàng cuối xuống hôn môi Linh, hai bờ môi quyện vào nhau, quên trời đất, quên cả việc cánh cửa phòng mở ra rồi tự đóng lại.
Đêm đó, Linh không về phòng, anh ngủ lại phòng Thùy Dương. Anh quá say mê với thân thể hoàn mỹ của nàng và cách làm tình hoang dại của nàng. Nàng cũng đã thuyết phục anh hiểu, anh không thể thay thế hình ảnh Toàn trong tim nàng, anh có miễn cưỡng mình thêm chỉ tự chuốc khổ mà thôi. Linh đành chấp nhận như vậy, chấp nhận việc có thể lên đỉnh vu sơn cùng nàng, nhưng không thể ràng buộc hay đòi hỏi tình cảm của nàng. Họ làm tình với nhau ba lần, sau đó mệt mỏi để nguyên cả dương vật còn run nhẹ nhẹ của anh bên trong nàng, ôm nhau ngủ thiếp đi.
Sáng hôm nay, Linh hẹn đi gặp lại ông Sáu Minh, để thương thảo chính xác chuyện ông giúp anh lấy mẫu đất mà bên đối thủ làm thử nghiệm. Anh không muốn Thùy Dương gặp lại ông ta, không ngờ anh vừa nói đến cuộc hẹn, nàng đã chủ động xin không đi, nàng muốn ra Hội Chợ đến gian hàng cty cùng mọi người.
Xe Linh dừng lại trước cửa Hội Chợ, Thùy Dương bước xuống, nàng hôm nay rất đẹp, nàng mặc một chiếc váy đỏ, khá ngắn ôm sát người, nhìn nàng rực rỡ như tâm trạng hôm nay của nàng. Những khúc mắc với Linh đã được gỡ bỏ, gọi điện về nhà Toàn rất quan tâm và nhớ nàng, cũng thành thật khai báo là có gặp mặt Thục Nhi, đối với Thùy Dương vậy là đủ, nàng không thích cảm giác hờn ghen dằn vặt trong lòng, buông được nàng thật thoải mái. Nàng xuất hiện trước Hội Chợ thu hút rất nhiều ánh mắt, họ đều ngưỡng mộ sắc đẹp của Thùy Dương.
Nàng tự tin đi thẳng sâu vào, về hướng gian hàng Cty của mình. Gian hàng nằm trong sâu khu vực trưng bày sản phẩm hỗ trợ nông nghiệp, từ lối này nàng phải đi qua 3 khu rộng, mới đến khu ấy. Nàng không quan tâm đường xa, chỉ từ từ đi, vì hôm nay nàng có cả buổi sáng.
Thùy Dương đi giữa dòng người ngược xuôi, nhưng sao nàng cảm thấy gáy mình lành lạnh, như có người theo dõi, nàng quay lại mấy lần, đều có vô số gương mặt lạ sau lưng nhìn nàng, nhưng họ không mang đến cho nàng cảm giác ấy. Thùy Dương đi nhanh hơn, nàng cố gắng đến chỗ cty mình càng nhanh càng tốt. Nàng có cảm giác mình thật nhỏ bé, nàng như chìm trong biển người. Thùy Dương vẫn cảm giác hơi thở nguy hiểm sát sau gáy mình, càng ngày càng gần, nàng hoảng hốt đi nhanh hết khả năng của mình, né tránh cảm giác đó. Nhưng chen chút trong dòng người đặc kín không dễ tìm được hướng, khi nhận ra, nàng đã đi qua hướng khác từ lúc nào không hay.
Thùy Dương dừng lại nhìn quanh, trong mắt nàng khắp nơi đều là người và người, quan cảnh đều giống nhau, nàng không phân biệt được phương hướng. Thùy Dương cảm thấy lo lắng, nàng nhìn quanh như đề phòng kẻ tấn công mình, cảm giác nguy hiểm vẫn quanh quẩn đâu đây. Nàng thấy dòng người đang đổ về một hướng, đó là một nhà hội trường lớn, bên ngoài có căng băng rôn chào mừng và giới thiệu chương trình ca nhạc. Theo Thùy Dương suy nghĩ, chỗ càng đông người càng an toàn, chỗ đông người kẻ đang theo đuôi nàng sẽ không dám làm bậy.
Thùy Dương nương theo dòng người đi vào Hội Trường. Bên trong đông nghịt người, cả ngàn người đang chen chút nhau, vì đây là buổi biểu diễn ca nhạc miễn phí của Ban Tổ chức Hội Chợ, có sự góp mặt của vài ca sĩ tên tuổi. Thùy Dương cảm thấy khó chịu, nàng bị nêm chặt giữa đám đông, chen lấn qua cửa. Mùi mồ hôi người, từng cái xô đẩy như vô tình đụng chạm cơ thể nàng, Thùy Dương bắt đầu hối hận vì quyết định của mình.
Thùy Dương vẫn nhích từng bước một theo đám đông, nàng tập trung đề phòng nhưng không có chuyện gì xảy ra. Nàng tự cho phép mình thả lỏng, sau những phút chạy trốn vừa qua, tinh thần Thùy Dương thật mệt mỏi. Hay là do mình suy nghĩ lung tung, thật ra không có kẻ nào đang theo dõi nàng, Thùy Dương tự vấn.
Đang suy nghĩ mông lung bất chợt nàng cảm thấy lông gáy mình dựng lên, nàng có thể cảm nhận hơi thở mùi rượu nồng nặc phả vào cổ mình. Thùy Dương chợt nhớ tới một kẻ, không thể nào, không thể là hắn, nhưng trực giác báo cho nàng biết, nàng thật sự nguy hiểm cận kề. Thùy Dương muốn xoay người lại, chợt một bàn tay thô ráp đặt lên vai nàng, một giọng nói muôn vàn lần nàng không muốn nghe thì thào vào tai nàng.
– Không cần quay lại, cô em đoán đúng rồi. – giọng ông Tư có đôi mắt đỏ ngầu như thú hoang vang lên.
– Ông muốn gì, buông tôi ra, không tôi la lên đó. – Thùy Dương bắt đầu phản kích.
– Ha ha… La đi, muốn mặt đầy sẹo thì la lên đi.
Bàn tay ông ta trên vai nàng từ lúc nào lăm le một cây sắt nhọn hoắt như căm xe máy mài đầu, chỉ dài chừng năm phân, chĩa vào sát mặt Thùy Dương.
Nàng rùng mình sợ hãi, người nàng run lên, nghĩ đến cây nhọn đó rạch vào mặt mình, không, nếu cho nàng lựa chọn, nàng thà để nó đâm vào người mình.
– Ông.. Ông muốn làm gì? – Thùy Dương không kềm chế được giọng nói của mình.
– Đi theo, không được chống cự. – ông ta nói.
Thùy Dương không có cách nào, nàng chỉ biết đi theo hiệu lệnh của bàn tay ông ta nắm lấy bắp tay mình. Vừa đi, nàng vừa suy nghĩ đến khả năng gì sẽ xảy ra với mình, bị hiếp dâm, nghĩ đến vật xù xì giữa hai chân ông ta, Thùy Dương chỉ muốn ói. Nhưng đó chưa phải là kết quả xấu nhất, nàng rất có khả năng bị giết chết để bịt miệng. Vừa đi, Thùy Dương vừa suy nghĩ tìm kiếm cơ hội cho mình. Nàng cố gắng đi chậm lại để kéo dài thời gian cho mình, chợt nàng cảm thấy cổ mình nhói đau rồi ran rát.
– Còn âm mưu gì thì vết tiếp theo sẽ là trên mặt. – Giọng hắn đe dọa.
Thùy Dương uất ức, vừa tức giận vừa đau đớn, mắt nàng đỏ lên nước mắt trào ra, nàng chưa bao giờ bị đối xử ngược đãi như vậy. Anh Toàn ơi. Anh Linh ơi, cứu em. Nàng thầm kêu lên trong lòng, nhưng nàng thừa biết sẽ không ai khác ngoài bản thân có thể cứu mình. Thùy Dương tập trung suy nghĩ tiếp tục, hàng loạt các tình huống giả lập được dựng lên rồi bác bỏ rồi dựng lên trong đầu nàng. Thùy Dương cảm giác đầu mình căng ra, áp lực kinh khủng này bình thường nàng không thể chịu đựng.
( Bạn đang đọc truyện sex Thùy Dương bị hiếp dâm , nguồn web truyensextv1.com )
Thùy Dương bị dắt ra phía sau hội trường, nơi đó là một bãi đất trống, cỏ mọc cao ngang người, xa xa là một công trình đang xây dựng, bỏ hoang. Nàng bắt đầu lo lắng, sợ hãi, ở nơi trống trải không người như thế này, nàng muốn chạy hay cầu cứu cũng không được. Thùy Dương chợt nghĩ ra một kế sách, táo bạo nhưng sẽ tạo cho nàng cơ hội thoát thân.
Đúng như nàng dự đoán, lão ta hướng nàng đến công trình bỏ trống kia. Khi bước chân vào trong, nàng nghe hơi thở của lão gấp gáp hơn như muốn hành động. Chợt Thùy Dương quay đầu lại, đối diện lão:
– Ông muốn tôi phải không? Tôi sẽ đáp ứng ông, nhưng ông phải thề thả tôi ra ngay sau đó. Tôi sẽ không tố cáo ông.
Thùy Dương nhìn lão ta, chờ đợi.
– Cô em nghĩ mình có quyền ra điều kiện sao? Không đáp ứng hả? Ha ha… Đôi khi mùi vị bị hãm hiếp cũng thú vị lắm.
Lão ta nói, mắt đỏ lên.
– Thử qua một lần cô em sẽ nhớ mãi.. Ha ha.
Thùy Dương rùng mình sợ hãi, nhưng nàng biết giây phút này nàng phải đối diện tất cả, dù không muốn.
Hai tay Thùy Dương nắm lấy mép chiếc váy thun đang mặc, nàng kéo ngược lên qua đầu, tay nàng mở luôn chiếc áo ngực và cởi nốt chiếc quần lót. Hai tay nàng mở ra, cơ thể nàng không mảnh vải che thân trước ánh mắt đỏ ngầu như thú vật của lão già. Nàng quan sát biểu hiện của lão, nàng đang đi trên một con đường rất mạo hiểm, nếu tính toán của nàng sai lệch hậu quả sẽ rất thê thảm. Thùy Dương bước tới, sát người ông ta, nàng ngửi thấy mùi rượu, mùi mồ hôi và mùi cơ thể dơ dáy lâu ngày không tắm của lão, nàng nín thở. Tay nàng vuốt ngực lão, ánh mắt nàng lim dim lẳng lơ, đây cũng là cực hạn nàng có thể diễn kịch trước một lão già nàng kinh tởm tột độ. Thùy Dương cạ hai bầu ngực của mình vào ngực lão, nàng nói nhỏ:
– Ông đã bao giờ được người phụ nữ đẹp như tôi phục vụ chưa. Thử qua một lần ông sẽ nhớ mãi…
Như vô tình nàng lặp lại đúng câu nói của lão nói với mình.
Lão già mơ màng, mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Thùy Dương nuốt nước miếng. Thề có trời, lão không bao giờ biết được con mồi lão theo đuổi từ Bình Minh lên đây lại ngon ngọt như vậy. Từ xưa đến nay, đến với lão toàn là phụ nữ mập béo, xấu xí khát tình, chưa bao giờ lão thấy qua một thân thể phụ nữ đẹp đến như thế này.
Thùy Dương đưa một tay vòng qua cổ đầy ghét bẩn của lão, kéo đầu lão xuống ngực mình, lão như vồ lấy bằng cả hai tay, lưỡi của lão liếm láp bộ ngực nàng, nước dãi lão tràn ra mép, chảy cả lên người nàng. Thùy Dương nhăn mặt, mím môi chịu đựng, nàng liếc xuống vật nhọn lão dùng để uy hiếp nàng, bị lão buông tay rơi xuống đất, nó chẳng qua là một chiếc găm xe máy, mài nhọn đầu, thân uốn cong để nắm trong lòng bàn tay. Nàng muốn chộp lấy nó và cho lão già đang dày vò cơ thể mình một nhát chí mạng, nhưng… nàng biết mình sẽ không nhanh được như lão. Lúc này lão buông một tay ra, luồn vào giữa hai chân Thùy Dương, moi móc âm hộ nàng. Nàng cảm thấy rất đau, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, nàng cố tình mở hai chân ra, miệng phát tiếng rên khẽ. Lão già vẫn nút chùn chụt hai núm vú Thùy Dương không biết chán, lão còn dùng răng nhai nhẹ hai núm vú nàng, nàng gồng người để không bật lên tiếng la. Thùy Dương bất chợt dùng tay đẩy nhẹ ngực lão ra, lão hơi sững lại nhưng không chống đối.
Nàng quỳ xuống đất trước người lão, đáy quần lão đội lên thật to nổi lên cả hình dáng của cái dương vật bên dưới, quần lão bị thấm ướt loan lổ tại vị trí đầu dương vật. Dưới ánh mắt quan sát của lão, tay nàng run rẩy mở khóa quần, nàng dùng hai tay tuột chiếc quần lão xuống đầu gối, chiếc dương vật khủng khiếp của lão bật ra gần sát mặt Thùy Dương. Đầu nó to như chóa đèn pin, màu tím thẫm, thân xù xì nổi đầy mục như mụn cóc, mùi khai nước tiểu đậm đặc xông vào mũi Thùy Dương. Nàng cố gắng ngậm chặt miệng để không ói. Nàng vươn tay ra, nắm lấy nó, sục nhẹ nhẹ, nàng cảm giác ghê tởm cả bàn tay mình. Tay nàng vuốt nhẹ, mắt nàng nhìn sâu vào vẻ mặt mê muội của lão, lão nhìn nàng vuốt ve dương vật, thứ duy nhất mà lâu nay lão tự hào về mình, lão thích thú lắm. Lão ngửa đầu lên trời hưởng thụ.
Lúc này Thùy Dương vẫn quỳ dưới đất, hai đầu gối nàng đau đớn vì cát đá dưới nền xi măng, tay nàng trái nàng vẫn sục nhẹ cho lão, tay phải nàng đưa nhẹ tới bên cạnh chân lão, với lấy vật nhọn kia. Lão già chợt cảm thấy gì đó bất thường, lão nhìn xuống và gầm lên, tay lão tóm lấy tóc Thùy Dương giật ngược hất nàng ra xa, nhưng Thùy Dương vừa chụp được vật đó, nàng ngã ngửa người ra sau, thấy lão già đang nhảy chồm tới mình, Thùy Dương nhắm mắt đâm đại vào người lão. Thùy Dương nghe tiếng thét ré lên như heo bị chọc tiết, nàng mở mắt ra, thấy lão lăn lộn bên mình, mặt nổi gân xanh, hai tay bụm lấy dương vật, máu đỏ rỉ ra kẽ tay lão. Thùy Dương bần thần, nhìn lão, bất chợt mắt lão long lên sòng sọc, đỏ ngầu, lão gầm lên.
– Tao giết mày.
Lão chồm người qua, bàn tay đầy máu của lão nắm lấy chân nàng, Thùy Dương hoảng hốt, hai chân nàng đạp lia lịa, hất bàn tay kia ra. Nàng đứng bật dậy chạy, mặc cho bàn chân nàng đau đớn, mặc cho thân thể nàng trần truồng, nàng chỉ muốn chạy xa khỏi con quái vật đó.
Thùy Dương lao ra khỏi khu công trình hoang, nàng phải tìm kiếm người giúp đỡ mình, nàng không tin lão ta sẽ bỏ qua cho nàng đơn giản như vậy. Nàng chạy tới bên bức tường sau lưng hội trường, sau lưng nàng vẫn vang lên tiếng thét gào điên cuồng của lão già.
Thùy Dương mở cánh cửa sắt nhỏ trước mặt, nàng ngay chạy vào trong, bên trong là mảng tối đen, vang vọng tiếng nhạc phía trước hội trường. Nàng lò mò trong bóng tối, vì mắt nàng mới từ bên ngoài vào, chưa kịp điều tiết. Sau 2 phút, nàng thấy bắt đầu thấy lờ mờ xung quanh, đây là một nhà kho phía sau hội trường, khắp nơi là bàn ghế ngổn ngang, bục phát biểu, các thùng loa, dây điện… Nàng đi sâu vào trong, lo lắng nơi đây không còn lối thoát khác, nếu thế Thùy Dương đã tự đưa mình vào ngõ cụt. Nàng tìm được 2 chiếc tủ sắt đựng quần áo đạo cụ, trang phục biểu diễn. Thùy Dương mừng rỡ, hơn lúc nào hết nàng cần che đậy thân thể trần truồng của mình.
Bên trong tủ sắt đầu tiên toàn bộ là quần áo truyền thống, áo dài truyền thống nam nữ, chỉ có áo rộng thùng thìn, không có một cái quần. Thùy Dương mở cánh tủ thứ hai, là trang phục âu phục, thứ này thích hợp hơn, nàng chọn cho mình một chiếc áo như yếm, chỉ có mảnh trước, trống lưng phía sau, vải mềm óng ánh và một chiếc váy cực ngắn. Với một đôi giày da ống cao, nhìn Thùy Dương chẳng khác gì các cô vũ nữ chuyên nghiệp. Đối với Thùy Dương giờ phút này, được như vậy đã là quá tốt, tuy rằng chiếc váy ngắn tới mức chỉ hơi giơ chân cao là thấy hết bên trong không có gì che đậy của nàng.
Thùy Dương đi theo tiếng nhạc vọng lại, nàng muốn tìm người giúp đỡ, chỉ có bên nhiều người nàng mới cảm thấy yên tâm. Nàng tìm kiếm được lối đi bên hông cánh gà sân khấu, ở đó có một nhóm bảo vệ đang đứng hút thuốc, mắt nhìn không rời cô ca sỹ và nhóm vũ công ăn mặc mỏng manh, uốn éo theo vũ điệu trên sân khấu. Mãi đến khi Thùy Dương đi đến bên cạnh họ mới nhận ra.
– Tôi cần giúp đỡ, có một lão điên đang đuổi theo tôi.
Thùy Dương cuối cùng cũng có cơ hội nói ra được lời cầu cứu mà nàng đã tự đấu tranh để giành lấy.
Linh lao đến nhanh nhất bằng hết khả năng của anh, ngay sau khi nhận được điện thoại của Thùy Dương. Anh mở cánh cửa phòng của Ban Quản lý, Thùy Dương ngồi đó tóc tai rũ rượi, áo váy mỏng manh, một tay nàng đang che hờ trước ngực, một tay đè lên chiếc váy ngắn. Nàng ngồi đây hơn 30 phút chờ công an lấy khẩu cung và truy bắt lão già kia, văn phòng thì nhiều người ra vào, họ cứ bước vào là sững người trước sắc đẹp và độ hở hang quá mức của bộ áo váy nàng mặc. Thùy Dương rất khó chịu, nàng cảm giác mình như một cô gái bán hoa bị bắt về điều tra. Nàng chỉ báo cho mình Linh, cũng không nhắc tới gian hàng công ty nàng trong Hội chợ vì sợ tin đồn đến cả công ty ở Sài Gòn. Đến lúc Linh lao vào, Thùy Dương mừng rỡ chạy ra lao vào lòng anh, khóc vùi. Bây giờ nàng mới cảm nhận được sự ấm áp và an toàn thật sự.
Công an đã bắt được lão Tư, hắn bất tỉnh vì mất máu, cách công trình hoang khoảng 500 mét. Linh cũng không biết nói gì khi kẻ có âm mưu độc ác với Thùy Dương lại là người anh xem là thân thiết. Sau một số thủ tục cuối cùng, Linh đưa Thùy Dương về trong ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh.
Thùy Dương nằm trong vòng tay của Linh, ngâm mình trong bồn tắm, hai bàn tay anh đùa nghịch vẽ tròn tròn trên hai đầu vú nàng nhấp nhô trên mặt nước. Thùy Dương nhắm mắt lại tận hưởng giây phút này, có hoạn nạn thì mới biết giá trị của bình yên.
– Kết quả thương lượng thế nào anh? – Thùy Dương bất chợt quay đầu lại hỏi Linh.
– Không có gì, em đừng quan tâm đến việc đó. – giọng Linh hơi trầm lại.
– Có việc gì sao anh? Anh nói em nghe đi. – nàng cảm nhận được sự thay đổi bất thường trong giọng nói của anh.
– Anh đã bảo là em đừng quan tâm mà, anh tự giải quyết được. – Linh hơi cáu.
Thùy Dương nhỏm dậy, đứng thẳng lên, thân thể trần truồng của nàng bóng lộn dưới ánh đèn vàng của phòng tắm, nàng bước ra khỏi bồn tắm, tay vớ chiếc khăn tắm lau người rồi quấn ngang thân, mở cửa đi ra ngoài.
– Haizz.. Ông ta muốn gặp riêng em.
Giọng Linh vang lên thật nhỏ sau lưng nàng kèm theo một tiếng thở dài.
Nàng hơi sững người lại, bàn tay nàng vịn cánh cửa phòng tắm hơi run nhẹ.
– Nhưng anh đã cự tuyệt hắn, tên già dê đó, hắn nghĩ mình là ai chứ? Mình có thể tìm cách khác, Thùy Dương ah.
Linh nói tiếp, giọng anh kiên quyết.
Linh đứng lên, anh ôm lấy hai vai nàng, xoay người Thùy Dương lại, nhìn thẳng vào mắt nàng.
– Em phải nghe lời anh, công việc là công việc, anh tuyệt đối không muốn hy sinh em, hay bất cứ nhân viên nào của anh cũng vậy. – Linh nói.
Thùy Dương nhìn vào mắt anh, nàng tin lời anh.
– Trời ơi, anh nói đi đâu vậy, con heo già đó cứ nghĩ đến hắn là em chán ngấy. Thôi anh về phòng thay đồ đi, rồi dẫn em đi ăn nào, em đói lắm rồi.
Thùy Dương nói.
Linh yên tâm, quấn chiếc khăn tắm, tay ôm quần áo đi về phòng mình. Thùy Dương nhìn theo bóng lưng anh khuất sau cánh cửa nàng thở dài, nàng không muốn anh buồn, nhưng anh đã lo lắng quá nhiều cho công ty thời gian vừa qua, nơi đó là mâm cơm của rất nhiều gia đình, bè bạn đồng nghiệp của nàng. Nàng biết mình cần làm gì.
Khi Linh qua đến phòng Thùy Dương, anh nhận được một tờ giấy kẹp trên cửa, anh thấy sự bất an trong lòng. Tay Linh run rẩy mở tờ giấy ra.
– Em biết điều em đang làm, anh yên tâm!
Linh buông rơi tờ giấy lòng anh thắt lại. Thùy Dương ơi, em làm gì vậy, đừng vậy, anh không cần em hy sinh cho anh, anh tự lo được. – Linh thẫn thờ nhìn ra cửa số hành lang.
Thùy Dương ngồi trên taxi, nàng mặc một bộ váy đen vải len, mép váy ôm ngang cặp đùi thon dài trắng tinh, lưng váy trống hoàn toàn tới eo, phía trước là hai mảnh vải tách ra bao lấy bộ ngực tròn của nàng vòng lên thắt gút sau cổ. Nàng mở gương tay trang điểm sơ sài vài nét, nhưng nhìn nàng thật đẹp. Thùy Dương bất chợt nhìn lên bắt gặp ánh mắt gã tài xế taxi đang nhìn mình qua kính hậu, nàng nhoẻn miệng cười.
– Anh cho em mượn điện thoại chút nhé. – Thùy Dương nói với gã.
Gã lúng túng, không nói câu gì, chỉ chộp lấy chiếc điện thoại di động phía trước tay lái, loay hoay thế nào vuột tay, rớt ngay xuống gầm ghế tài xế. Thùy Dương thở dài, sao gã này lại hậu đậu đến vậy. Nhìn hắn bối rối, tay chọc xuống gầm, mò mẫm, mắt nhìn lên dõi trên đường, đường phố lại đang giờ tan tầm khá đông, chiếc xe chào qua chào lại, thắng gấp. Thùy Dương thở dài, nàng chồm người tới từ phía sau, luồn ngang người lách qua khe trống giữa hai ghế, bộ ngực không mặc áo lót của nàng miết lên cánh tay phải của gã, tay nàng chọc vào giữa hai chân gã, mò xuống dưới gầm. Gã lái xe như nghẹt thở, một gương mặt thật đẹp đang áp lên giữa hai chân hắn, bộ ngực sữa căng lên phập phồng trước mặt, hắn cảm thấy hạ bộ mình nóng bừng lên. Thùy Dương nhắm mắt lại, tay mò dưới gầm ghế tìm chiếc điện thoại, nàng không thích gương mặt đờ đẫn chỉ cách mình ba tấc, nàng cảm nhận hạ thể nóng hứng hực của anh ta như chỏi vào mặt mình. Nhưng nàng để ý rằng hai chân mình phía sau vô tình giở lên khoe gần trọn bộ mông và chiếc quần lót bé nhỏ cho cả hàng xe máy chạy sau chiếc taxi.
Sau khi nàng tìm được điện thoại, ngả ra người ra ghế sau thở lấy hơi, nàng nhận ra có vô số ánh mắt tò mò nhìn qua cửa kính xe. Mặt Thùy Dương đỏ hồng, nàng chợt hiểu tình cảnh mới nảy của mình đã thu hút rất nhiều khán giả.
Thùy Dương mở chiếc bóp tay, rút ra chiếc name card trắng, nàng bấm số.
– Thùy Dương đây, ông muốn gặp tôi? Tôi muốn ông chuẩn bị đầy đủ các mẫu thử nghiệm mà anh Linh đòi hỏi. Không thấy nó, tôi sẽ đi về ngay.
Thùy Dương nói cứng.
Theo hướng dẫn của ông Sáu Minh, chiếc taxi đưa Thùy Dương ra ngoại ô thành phố, dừng lại trước cổng một căn biệt thự xa hoa, rộng lớn. Cánh cửa chợt mở rộng, một lão già mặc đồ như quản gia, nhanh chóng chạy ra mở cửa xe cho nàng, tiện tay nhét tiền trả tiền xe cho gã tài xế. Thùy Dương bước qua cánh cửa, nàng hít một hơi sâu trước quan cảnh trước mắt. Một mảnh vườn rộng, xanh, đủ loại hoa, thật rộng kéo dài hàng trăm thước mở ra một con đường dát đá xanh đi vào cửa biệt thự. Ông Sáu Minh không hổ là cự phú của thành phố này.
Thùy Dương bước vào phòng khách, căn phòng rật xa hoa, trần cao 6 mét, giữa là một chiếc thảm Ấn độ mấy chục mét vuông, phía trên là bốn chiếc ghế sofa da trắng, chính giữa là chiếc bàn gỗ cẩm đặt trên tấm da hổ vằn vện.
– Chào người đẹp.
Một giọng nói vang lên.
Sau khi choáng ngợp trước bài trí xung quanh, lúc này Thùy Dương mới có thời gian nhìn kỹ những người trước mặt, bốn người đàn ông chia đều trên 4 chiếc sofa, Thùy Dương nhận biết ông Sáu Minh, còn 3 người kia lạ mặt. Mỗi người bọn họ ngồi kèm theo một em chân dài, trong đó có 2 em, Thùy Dương khá quen mặt, có lẽ nàng đã thấy hình trên tạp chí thời trang nào đó. Người đàn ông mới lên tiếng chào nàng có mái tóc muối tiêu, mặt mày hồng hào, cánh mũi rất to mà người ta hay gọi là mũi lân. Hai người còn lại đều có dáng dấp khá đặc biệt, dáng người họ có thể nói là đặc trưng của người thành đạt, tự tin, ăn to nói lớn, dáng dấp của đại gia.
Thùy Dương biết chỗ còn lại cho mình đó là bên cạnh ông Sáu Minh, nàng bước đến ngồi xuống. Mọi người đều nhìn nàng, mắt ba người kia thì lóe sáng ham muốn, 3 cô người mẫu thì thầm biểu môi, ghen tị, còn ông Sáu Minh là tươi cười tự đắc.
– Em đẹp lắm, rất đáng để bọn anh chờ đợi. Đúng là phần hùn của chú Sáu bữa nay hoành tráng thật nha.
Gã ngồi đối diện nói, cả 4 gã cười ré lên.
Thùy Dương hơi nhăn mặt, nàng không hiểu họ nói gì đến phần hùn, nhưng mơ hồ nàng cảm thất hơi bất an.
– Linh mới gọi cho anh, nhắn em về ngay, hắn không cần gì hết.
Giọng ông Sáu Minh vang lên bên tai nàng.
– Chuyện đó ông không cần quan tâm, tôi chỉ muốn biết thứ đó ông chuẩn bị xong chưa?
Thùy Dương nói, giọng nàng hơi run, nàng cảm động vì sự lo lắng của Linh.
– Có chứ, anh chưa bao giờ thất hứa với người đẹp. Em yên tâm.
Sáu Minh cười híp mắt.
– Em cứ vui vẻ thỏa thích tối nay, sáng sớm mai sẽ có người chở em cùng với món hàng về tận nơi.
Thùy Dương rùng mình, mình sẽ phải ở đây cả đêm sao, nàng muốn phản bác, nhưng nhìn sang ánh mắt ông Sáu Minh, nàng biết mình không thể thương lượng.
Mọi người di chuyển ra phía sau nhà. Phía sau căn biệt thự là một vườn cây ăn trái trĩu quả, chia đôi khu vườn là một con đường nhỏ trải sỏi trắng dẫn đi xuống dốc. Thùy Dương chỉ đi theo hướng dẫn của bàn tay ông Sáu Minh dìu nàng, thỉnh thoảng vuốt ve dọc theo đường xương sống trên lưng làm nàng nhột nhạt khó chịu. Cuối con đường, vườn cây hai bên mở rộng ra, một bến đò bằng gỗ và một chiếc thuyền gỗ hai tầng thật to. Thùy Dương thầm khen ông Sáu Minh thật biết hưởng thụ.
Mọi người lên thuyền lần lượt, ba cô gái kia đi trước rồi họ nhường cho Thùy Dương, cầu thang gỗ trên thuyền thật dốc, Thùy Dương đi lên khá khó khăn, nàng xoay ngang bàn chân để bước lên, 8 ánh mắt phía dưới thì cứ lăm lăm vào dưới váy nàng. Trên tầng 2 của chiếc thuyền có bày một bàn tiệc lớn với 8 chiếc ghế, mâm cỗ cũng đã sẵn sàng nghi ngút khói.
Thùy Dương ăn uống qua loa, nàng cảm thấy bứt rứt khó chịu, giữa hai đùi nàng ở dưới bàn có hai bàn tay chui vào tranh giành nhau. Thùy Dương biết tối nay có lẽ mình phải chấp nhận thành món đồ chơi trao đổi của bốn người đàn ông này. Từ lúc bước chân lên thuyền, nàng biết mình đã không còn đường quay lại. Thùy Dương tự mình lấy rượu vang, nàng đã uống ly thứ tư, cảm giác cơ thể đang ấm dần lên, ngà ngà êm êm trong đầu thật dễ chịu.
Con thuyền di chuyển nhẹ nhàng trên dòng sông nhỏ, rồi rẽ ra một ngã ba sông lớn hơn. Lúc này bữa tiệc cũng đã kết thúc, phía dưới thuyền bước lên hai người đàn ông họ dọn dẹp mọi thứ thật nhanh chóng, họ trải ra 4 tấm nệm ni lon mỏng, phủ kín diện tích trên mui thuyền, xong họ vẫn đứng lại đó, hai tay khép trước người chờ phục vụ. Thùy Dương biết mọi chuyện sẽ bắt đầu.
Nhận được tín hiệu ba cô người mẫu đứng lên tại chỗ, họ thoát y nhanh chóng, Thùy Dương đang ngồi đó sững sờ, nàng nhận thấy ngón tay ông Sáu Minh gãi nhẹ trong lòng bàn tay mình. Nàng thở dài, đứng lên, đưa hai tay vòng qua cổ thoát dây gút váy, lúc này ba cô kia đã hoàn toàn khỏa thân, nằm xuống ba tấm nệm. Tay Thùy Dương buông phần trước váy xuống, bộ ngực nàng dương ra hãnh diện với hai núm vú hồng hào, nàng đưa bàn tay vào váy kéo tuột xuống kèm cả chiếc quần lót. Thùy Dương đứng thẳng lên, làn da nàng như hút ánh sáng trong đêm, cơ thể hoàn mỹ của nàng không mảnh vải che thân trước ánh mắt thèm thuồng của bốn gã đàn ông trên thuyền. Thùy Dương chợt quay qua, nàng thấy hai gã đàn ông phục vụ cũng đang thưởng thức cơ thể của mình, hình như họ được đặc ân này, không hề e ngại chủ mình la mắng. Nàng quay qua ông Sáu Minh, ông cũng đang nhìn nàng, ông không nói gì chỉ nắm bàn tay của nàng dìu nàng qua tấm nệm còn lại.
Thùy Dương nằm xuống, nàng nhắm mắt lại, nàng muốn chuyện này trôi qua thật nhanh. Nhưng nàng nghe tiếng bước chân ông Sáu Minh bước qua bên cạnh, ông không phải người đầu tiên của nàng đêm nay. Người đàn ông có mái tóc muối tiêu ngồi xuống bên nàng, nàng đã hiểu, nàng đã bị trao đổi.
Thùy Dương nhắm mắt, nằm im, nàng cảm nhận bàn tay nóng của ông ta lướt qua cơ thể nàng, lưỡi xoắn lấy hai núm vú nàng, Thùy Dương hơi nhăn trán, nàng cảm nhận cơ thể mình bắt đầu có phản ứng, nóng dần lên. Hai chân nàng bị tách ra, một chiếc lưỡi nhám lách vào hai mép âm hộ, Thùy Dương bật rên nhẹ, chiếc lưỡi ông khá điêu luyện, nó đánh lên thành trên âm hộ nàng, môi ông ta ngậm lấy mép thịt âm hộ của nàng nút chùn chụt. Thùy Dương lúc này đã tự nhiên hơn, nàng không nhìn, cũng không quan tâm đến sự việc xung quanh mình, tai nàng như chỉ nghe được tiếng chùn chụt của người đàn ông đang rút vào hạ thể mình. Thùy Dương biết cách trải qua việc này nhanh nhất đó là hòa nhập vào nó. Tại sao mình không đối mặt với nó như một lần buông thả thân xác chứ?
Nàng dang hai chân mình thật rộng, ngón tay nàng trượt vào mái tóc muối tiêu, ông ta vẫn say mê dùng lưỡi vét sâu trong âm hộ của nàng, Thùy Dương rên rỉ to hơn. Tiếng rên của nàng thu hút ánh mắt của những người khác, ông Sáu Minh cũng khá ngạc nhiên, tiếng rên của nàng không còn dè dặt, miễn cưỡng như lần trước. Ông ta cởi quần áo của mình, tiến đến quỳ bên đầu nàng, Thùy Dương hiểu ý, nàng mở miệng đón dương vật ông ta vào miệng mình, hai chân nàng vẫn mở rộng cho những ngón tay ông khám phá bên trong. Dương vật ông ta có kích thước trung bình, đặc biệt nó được cạo sạch lông, không còn một cọng, Thùy Dương lần đầu mút một cái như thế, cảm giác nó rất sạch sẽ, mặt nàng không bị đâm ngứa ngứa như những lần khác.
Ông ta nhìn nàng say mê mút dương vật mình, cảm giác rất thỏa mãn, ông ngửa đầu lên trời miệng mở ra, rít nhẹ. Ông chợt ngăn Thùy Dương lại, như sợ không kiềm được. Ông nằm ngửa xuống bên nàng, Thùy Dương hiểu ý, nàng leo lên trên ông, hai chân nàng quỳ gối bên hông ông, tay nàng đưa ra sau, nắm lấy dương vật ông nhét vào âm hộ mình. Nàng nhún nhẹ nhàng trên người ông ta, sau đó nhanh dần dần lên, ông ta mở to mắt như nuốt hết quan cảnh thần tiên đang xảy ra trên người mình, bàn tay ông úp lên hai bầu vú, ngón tay ông se nhẹ đầu vú nàng. Thùy Dương rên siết, bất ngờ ông bật dậy ôm chầm lấy nàng, miệng ông mút chặt một bên vú, Thùy Dương ôm ghì lấy đầu ông ta, âm hộ nàng co bóp nuốt trọn dòng tinh trùng mới xuất của ông. Hai người duy trì ôm nhau một chút, rồi ngã xuống nằm thở dốc song song nhau.
Lúc này Thùy Dương mới nhìn xung quanh, 3 cặp khác cũng rên siết giữa dội, ông Sáu Minh đang thúc phía sau một cô mẫu chân dài cô ta há hốc miệng hớp lấy không khí, mắt ông nhìn Thùy Dương sòng sọc như không cam tâm.
Lúc này chợt hai người đàn ông phục vụ mặc đồ trắng đến bên nàng, họ bưng một chậu nước bằng sứ, họ không hỏi Thùy Dương lời nào, lấy chiếc khăn, thấm nước ấm trong chậu và lau người cho Thùy Dương. Nàng hơi bất ngờ và ngượng ngùng, cảm giác nằm khỏa thân cho 2 người đàn ông lạ phục vụ thật khó tả. Họ lau sơ qua người nàng bằng nước ấm, nàng ngửi được nước thoang thoảng mùi lá bưởi. Sau đó nhỏ ít dầu trơn lên người Thùy Dương, họ massage cho nàng thật nhẹ nhàng, như giúp nàng thư giãn. Nàng nhắm mắt cảm nhận hai chân nàng được mở ra, hai ngón tay day day mạnh vào hai bên bẹn, sát mép âm hộ của nàng, Thùy Dương bật rên thành tiếng.
Sau đó, họ vốc nước rưới lên cơ thể nàng và lau thật kỹ mọi ngóc ngách, Thùy Dương thích thú thưởng thức cảm giác được chăm sóc này. Nàng bị lật sấp xuống, một cánh tay vòng dưới eo, nâng mông nàng quỳ lên, hai chân nàng bị tách ra, nàng cảm nhận một chiếc khăn ấm lau mép âm hộ mình. Thùy Dương cảm thấy hai mép âm hộ nàng được tách nhẹ ra, hai ngón tay khác vốc nước ấm, chui vào trong cửa mình nàng, Thùy Dương bị bất ngờ, miệng há hốc, hai ngón tay đó đi sâu vào trong, khẽ căng ra ép âm hộ nàng mở rộng, rồi một làn nước ấm được tưới chảy từ mông nàng dọc theo hai ngón tay chảy sâu vào trong nàng, hai ngón tay đó móc móc trong nàng như động tác rửa ly, Thùy Dương thở dốc, đầu nàng nằm bẹp xuống nệm, mông vẫn chổng cao ráng chịu đựng công tác vệ sinh của hai tên phục vụ. Sau đó hai người họ đứng lên, trả lại Thùy Dương nằm đó thân thể nàng trần truồng sạch sẽ như mới, làn da nàng ửng đỏ vì hưng phấn. Nàng chờ người kế tiếp.
Buổi tiệc người kéo dài đến nửa đêm, cứ mỗi lần tiếp xong một lượt là bốn cô gái lại được vệ sinh sạch sẽ cùng một cách như vậy. Thùy Dương cảm nhận cách massage và vệ sinh này làm cho cơ thể nàng luôn hừng hực ham muốn. Nàng luân phiên tiếp cả bốn người bọn họ nhưng cảm thấy vẫn còn sung sức. Sau cùng bốn người đàn ông đã không chịu nổi, buổi tiệc chấm dứt.
Ông Sáu Minh thu xếp cho nàng một căn phòng ngủ lại, nhưng nàng kiên quyết đòi về, dù đã khuya. Ông đành tiễn nàng về trong nuối tiếc.
Ngồi trên chiếc Mercedes của Ông Sáu Minh, do lái xe của ông đưa về, Thùy Dương nắm chặt chiếc vali đen, bên trong có 6 mẫu đất thử nghiệm được đánh dấu các ký hiệu khác nhau, thứ mà nàng đã đánh đổi cơ thể mình để tìm về. Nhưng nàng không hối hận, vì thực sự cơ thể nàng vẫn còn lâng lâng vì buổi tiệc người lý thú đó.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thùy Dương bị hiếp dâm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex cũ |
Phân loại | Truyện cũ mà hay |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/03/2016 08:17 (GMT+7) |