Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv1.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex cũ » Vì chồng hiến thân

Vì chồng hiến thân

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Bạn đang đọc một phần của truyện Thùy Dương, bạn có thể đọc bản full tại đây: http://truyensextv1.com/thuy-duong-full/

Thùy Dương chạy hết sức xuống lầu, nàng cảm thấy đường đi sao thật dài. Bất chợt một bóng đen choàng qua người Thùy Dương, bịt kín miệng nàng lại, kéo vào góc tối dưới chân cầu thang.

Thùy Dương nhận ra Hiền, nàng thở phào nhẹ nhõm. Không hiểu sao dù Hiền cũng là một phụ nữ, nhưng nét mặt kiên định của cô làm Thùy Dương tin tưởng.

Hiền không nói gì, nắm tay Thùy Dương chạy theo hướng sau nhà. Phía sau văng vẳng tiếng la hét, tiếng bước chân huỳnh huỵch nện lên thềm xi măng.

Hiền dẫn Thùy Dương chạy nép theo bờ tường, bên trong các bụi cây cảnh xum xuê. Thùy Dương ngẩng đầu lên, nàng tuyệt vọng nhìn bức tường cao sáu mét bên cạnh mình. Nhưng nàng vẫn chạy theo Hiền, cô ta là hy vọng duy nhất hiện giờ. Trước mặt Thùy Dương hiện lên bước tường bao chắn ngang, tại góc tường là một thân cây to bằng vòng eo người. Thùy Dương chợt hiểu ra kế hoạch của Hiền.

Hiền đẩy Thùy Dương lên trước, cô ta leo lên sau nàng. Thân cây trơn trượt, Thùy Dương phải ôm chặt vào thân cây, tay Hiền bám vào luôn đặt dưới chân nàng làm điểm tựa. Cả hai cứ như thế lên được độ cao khoảng năm mét, nàng có thể thấy được đầu tường phía trên.
– Có hai đứa leo cây! Bắt nó lại.

Một tên bảo vệ thấy hai nàng từ xa hô hoán lên. Chẳng mấy chốc ba bốn tên bảo vệ nữa chạy ào ào đến dưới thân cây nhìn lên. Ánh mắt mấy gã đỏ có thể thấy rõ mồn một âm hộ Thùy Dương phía trên, bốn cái miệng há hốc sững sờ.

– ĐM tụi mày ngây ngốc ra đó làm gì, leo lên ngay. Bắt được cho tụi mày chơi luôn cả hai đứa. – Hồng chạy đến hét lên từ xa.

Cả đám tranh nhau trèo lên.

Thùy Dương hoảng sợ lúng túng, chân suýt nữa vuột khỏi thân cây.

– Tiếp tục leo lên, đừng nhìn xuống. Ái… – Hiền chợt la lên.

Chân Hiền bị níu lấy kéo xuống, chiếc giày của nàng bị kéo tuột ra rơi xuống. Hiền bực tức mím môi leo lên tiếp, nàng không dám trả đòn, sợ Thùy Dương phía trên tuột tay té xuống.

– Ái.. Khốn nạn. Buông tay ra.

Ống quần Hiền bị tên phía dưới nắm lấy, chiếc quần đồng phục nhân viên phục vụ nàng mượn của người khác hơi rộng so với cơ thể thon dài của nàng, lưng quần bị kéo trễ xuống giữa mông.

– Há há. Mông em này trắng quá. Để anh kéo luôn xuống nhé.

Hiền co chân đạp mạnh vào giữa mặt gã đang nắm ống quần nàng, gã rú lên ngã bật ngửa ra, nhưng tay gã vẫn không buông ống quần nàng.

– Xoạt…

Hiền thấy mát lạnh một bên mông mình, lưng quần tuột xuống hết mông, kéo theo chiếc quần lót nhỏ của nàng lệch một bên. Hiền mím môi, đưa tay xuống mở luôn nút lưng quần cho nó rơi xuống dưới.

Mặt Hiền giận dữ tím tái lại, vì sếp Cương dặn dù bị phát hiện cũng không được công khai thân phận, nàng phải cố gắng nhẫn nhịn. Trước khi tìm đủ chứng cứ, không ai chịu nổi thế lực sau lưng của ông Cung, ngay cả sếp Cương cũng không ngoại lệ.

Thùy Dương đã đến được bờ tường với hàng cọc sắt thưa thớt chĩa xéo ra ngoài. Tay nàng ôm chặt cái cây, bàn chân run rẩy đưa ra muốn bước qua.

– Ngăn nó lại. – Hồng hét to lên, cùng hai gã bên dưới dùng hết sức đạp lên thân cây.

– Á..

Cái cây đung đưa làm Thùy Dương bước hụt bờ tường, hai chân nàng chới với, tay cố gắng bấu lấy thân cây.

Hiền lao lên ôm chặt lấy cánh tay Thùy Dương, mặt nàng đỏ bừng. Thùy Dương đung đưa thân mình, cố gắng đá chân lên bờ tường, nàng đặt được một chân lên, rồi một chân nữa. Người nàng vẫn cong vòng xuống, không biết làm thế nào để bật người lên. Tay Hiền chợt gồng thật mạnh hất cả người nàng lên.

– Á…

Thùy Dương bay lộn luôn qua bức tường, rơi xuống bên kia, rồi im bặt. Hiền không tỏ ra lo lắng gì, vì nàng biết sau lưng bờ tường là một ao bùn, nàng đã từng khảo sát quanh nhà ông Cung trước đây.

Hiền nhẹ nhàng nhún người lên thân cây, đáp chân lên đầu tường.

Hiền xoay người định nhảy theo Thùy Dương, chợt nàng há hốc miệng nhìn bên dưới.

Hồng đang nhìn nàng cười đắc ý, tay gã nắm lấy tóc một người phụ nữ trần truồng, hai tay bị trói quặt ra phía sau, miệng bị siết ngang bởi một sợi dây. Đầu nàng cố gắng cúi xuống nhưng tay Hồng nắm chặt tóc nàng bắt ngữa mặt lên.

– Kim…

– Ha ha… Sao cô gái có hy sinh vì đồng đội không ?

– Tao giết mày. – Hiền hét lên.

Kim ú ớ dù không ra được tròn tiếng nhưng đầu cô lắc nguầy nguậy, mắt nhìn về phía Hiền. Hiền hiểu ý Kim, hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh.

– Tụi mày sẽ hối hận vì việc này. Tao thề. – mắt Hiền lóe sáng nhìn chằm chằm vào Hồng.

– Ha ha, thằng này chưa biết sợ ai? Mày đi đi, về nói với lão Cương là tao mượn đỡ cô bé này chiêu đãi đàn em tối nay.

– Mày… – Hiền không ngạc nhiên, khi gã nhận ra thân phận nàng, vì gã đã nhanh chóng tìm ra Kim trong hàng trăm người ở đây.

– Cho tụi mày này. Không được để vết tích! – Tay gã đẩy Kim cho bốn tên đàn em phía sau, gã rút từ trong túi quần một dây bao cao su thật dài, vứt cho chúng.

Bốn tên nhào vào xâu xé Kim, hai tay nàng bị trói ngược ra sau, bị đẩy nằm sấp xuống thảm cỏ, hai chân nàng bị kéo rộng ra, mấy ngon tay thô bạo nhét vào âm hộ nàng bới móc.

– Ưm.. Ưm..

Kim vùng vẫy một cách tuyệt vọng, nước mắt nàng trào ra, tủi nhục.

– Ha ha… Tinh trùng đầy trong này.. Làm như báu lắm. – một tên rút tay ra, giơ cao lên, giữa kẽ tay của gã lòng thòng, nhầy nhụa chất trắng đục.

Kim gục đầu xuống cỏ, khóc ngất, chuyện trong căn phòng đó nàng muốn giấu kín mãi mãi, những giây phút buông thả đó nàng không lý giải được mình. Nếu như …

– Mày.. – Hiền gầm lên giận dữ, nàng không thể chịu đựng được khi nhìn Kim bị làm nhục.

Hiền nhảy xuống đất. Dưới ánh trăng sáng, trên người nàng chỉ còn chiếc áo sơmi và một chiếc quần lót nhỏ. Cặp đùi thon dài trắng tinh của nàng, khuỳnh ra thủ thế, tạo thành một sự hấp dẫn chết người. Hồng thầm khen, mắt hắn như thưởng thức, miệng mỉm cười.

Hiền lao đến. Nàng muốn đánh gục Hồng trước, vì hắn chính là đầu sỏ của những chuyện này. Cú đá chân Hiền như bay, nhưng không chạm được vào người hắn. Hồng chỉ lùi người lại, miệng hắn nhếch lên cười tự tin. Bao nhiêu năm lăn lộn trong quân đội, chui rèn cho hắn những kỹ năng giết người thật thụ. Không hoa mỹ, không đẹp mắt, chỉ quan tâm đến hiệu quả, gã khinh thường những người học võ chính quy, đối với hắn, những chiêu thức này chỉ để biểu diễn.

Mông Kim bị nâng lên, hông nàng bị giữ chặt bởi đám bảo vệ. Một gã phía sau ra sức thúc dương vật to dài của hắn vào trong người nàng, hai vú nàng bị bóp nghiến không thương tiếc. Kim chỉ biết gục đầu xuống đất, miệng nàng không khép lại được, phát ra những tiếng rên nhẹ dù đã cố gắng kềm nén.

Trán Hiền lấm tấm mồ hôi, tức tối, nàng liên tục ra đòn, nhưng không chạm được tới chéo áo của hắn. Hắn nhanh nhẹn như con báo, như dự đoán được hướng ra đòn của nàng.

– Thôi! Chơi đùa với em đủ rồi!

Gã trầm người xuống, hai chân tấn thật cứng rắn. Mắt Hiền lóe sáng, cơ hội đánh trúng hắn ngay trước mắt, với hai chân tấn như vậy gã không thể nhanh nhẹn như lúc đứng thẳng người. Chân nàng như tia chớp, quật ngang mặt Hồng, dự định hạ gục gã bằng một đòn quyết định.

– Thịch…

– Á..- tiếng thét đau đớn của Hiền.

Nàng té xuống, hai tay ôm lấy cổ chân, mặt nhăn nhúm, trán rịn ướt mồ hôi. Nàng biết cổ chân mình vừa bị chấn gãy, chỉ với một cánh tay cứng như thép nguội của gã.
– Hà hà… Sao? Tâm phục khẩu phục chưa? Chưa à! Vậy để tao cho mày Chim phục, khẩu phục vậy.

Hồng lao vào đè vật Hiền xuống. Nàng vùng vẫy, hai tay đánh loạn lên mặt gã. Bất chợt tay gã chộp vào cổ chân nàng, bóp mạnh.

– Á… Thằng khốn nạn… Mày.. – Hiền đau đớn tái cả mặt.

Cơn đau làm người nàng như lịm đi, cơ thể nàng run rẩy.

Hai tay Hồng chụp trước ngực cô, xé tan chiếc áo sơmi trắng và áo ngực. Hai tay Hiền che ngực, hai chân khép chặt lại, nhưng không ngăn được chiếc quần lót bị xé rách. Mắt Hiền đỏ ngầu, đầy tơ máu, nước mắt nàng trào ra uất ức.

Hai tay nàng bị hai gã bảo vệ kéo căng ra, hai vú trắng hồng bị Hồng dày vò. Gã mút lấy hai núm vú nàng, lưỡi gã liếm ướt cả làn da ngực, hai tay bóp nghiến lấy hai bầu vú, miệng gã cắn nghiến lấy một bên núm vú. Hiền hét lên đau đớn.

Hồng dùng sức tách hai chân Hiền ra, nàng cố chống cự lại. Nhưng gã lại bóp lấy cổ chân đang sưng phồng lên của nàng. Cô hét lên, rồi như lịm đi trong cơn đau.

Gã cúi xuống nhìn hai mép âm hộ Hiền, đỏ hồng, căng tròn. Gã dùng tay tách nó ra, một ngón tay cho vào, ngoáy bên trong. Hiền vặn người, miệng nàng mím chặt lại. Nàng cảm thấy đau rát trong âm hộ của mình. Ngón tay hắn liên tục móc móc bên trong nàng, hai chân nàng run rẩy cố khép lại, hông nàng lách sang bên tránh ngón tay hắn. Nhưng Hiền không thoát được bàn tay hắn bám chặt ngoài cửa mình, hai ngón, rồi ba ngón, dồn dập. Trong cơn tủi nhục nàng cảm thấy hạ thể mình đang nóng bừng lên rỉ nước. Hiền cũng như Kim là hoa khôi của ngành. Nhưng bản thân nàng đã có bạn trai, đã biết yêu, đã biết tận hưởng những giây phút ân ái. Giờ đây, với một bàn tay lạ trong cơ thể mình, cơ thể nàng dâng lên cảm xúc rạo rực khó tả.

Hai gã bảo vệ hai bên dày vò hai vú săn cứng của nàng, những ngón tay thô ráp của chúng se hai núm vú nàng đến bỏng rát, đỏ bừng lên. Tay của Hồng thụt vào liên tục âm hộ nàng. Hiền nhắm chặt hai mắt, người gồng cứng lên, nàng nghe tiếng âm hộ mình kêu óc ách, nó đã nhòe nhoẹt nước nhờn.
– Không.. Ưm.. Dừng lại…

Dương vật đeo bao cao su của Hồng thọc sâu vào người Hiền, cô không kiềm được cảm giác lâng lâng, bật ra tiếng rên khẽ. Mặt nàng đỏ bừng xấu hổ vì biểu hiện của mình.

– Chưa đâu. Sau hôm nay, mày nhớ mãi cảm giác được hội đồng. Ha ha…
– Ưm.. Dừng lại.. Ưm.. Tao sẽ .. Giết mày..
Tiếng Hiền ngắt quãng, nàng chống cự yếu ớt dần, rồi hoàn toàn buông xuôi. Thân thể trần truồng của nàng bị bọn chúng luân phiên cưỡng đoạt. Cảm giác lâng lâng cao trào chỉ đến với nàng được một lần, sau đó là ê ẩm, đau đớn và tủi nhục. Kim đã gục xuống rồi lịm đi. Một mình Hiền bị năm gã đàn ông thay phiên nhau hiếp dâm.
Trong căn vườn vắng sau nhà Ông Cung, chỉ còn tiếng thở dốc, tiếng cười hả hê của nam gã đàn ông và tiếng khò khè mệt nhọc của Hiền.

Thùy Dương đang ngâm mình dưới vũng nước cách nhà ông Cung khoảng 200 mét. Nàng tẩy rửa sơ lại cơ thể lấm lem bùn đất của mình, ánh mắt vẫn không rời bờ tường đó, nàng chờ Hiền. Nhưng mãi không thấy cô nhảy ra, Thùy Dương cảm giác được điềm xấu. Trong tay nàng không có gì, điện thoại và ví tay đều bỏ lại.

Nàng mím môi quyết định đi trước, nếu việc mà ngay cả Hiền cũng không giải quyết được, thì có thêm nàng cũng không giúp được gì.

Thùy Dương đi vòng men theo đường đất nhỏ, nàng chưa xác định được phương hướng. Nàng chỉ biết mình phải tránh đường lớn.

Nàng không biết phải đi đâu, số điện thoại của ông Cương nàng không nhớ. Toàn bộ hành lý nàng để lại khách sạn, liệu khi trở về đó có bị bọn chúng đón sẵn không. Thùy Dương không hy vọng nhóm bạn mới quen giữ bí mật cho nàng.

Không biết đi được bao lâu, hai chân nàng đã mỏi nhừ và ê ẩm. Từ xa, nàng thấy một ánh đèn chớp chớp như một chiếc đèn pin cầm tay. Ánh đèn gần ngay trước mắt, nhưng nàng thấy xa vời vợi. Hai chân nàng lảo đảo, hình ảnh phía trước như nhòe đi. Bất chợp cơ thể Thùy Dương bay bổng, hai cánh tay khỏe mạnh của ai đó, nhấc nàng lên, bước đi băng băng về phía trước.

Thùy Dương chìm vào giấc ngủ sâu. Nàng đã trải qua một ngày dài với quá nhiều sự kiện từ sáng đến tối. Nàng chỉ mơ hồ cảm giác cơ thể mình dễ chịu, ấm áp.

Quá giờ trưa hôm sau Thùy Dương mới tỉnh dậy. Nàng thấy mình nằm trong một căn phòng lạ lẫm. Cơ thể nàng trần truồng, sạch sẽ, được phủ lên một lớp chăn mỏng.

Thùy Dương hoảng hốt bật dậy nhìn quanh. Hai mắt nàng trợn tròn sững sờ nhìn thấy chiếc vali nâu đặt trong góc phòng, hành lý của nàng để tại khách sạn, lại được mang đến đây. Nàng lao đến, mở tung ra, số tiền mặt nàng mang đi, ba sổ tiết kiệm, nàng thở phào khi thấy tất cả mọi thứ quan trọng còn nguyên.

Bất chợt cửa phòng bật mở. Một người phụ nữ trung niên bước vào, trên tay bà ta mang theo một khay thức ăn và một cốc sữa to.

– Cô tỉnh dậy rồi! Cô cảm thấy trong người thế nào? – bà ta mỉm cười thân thiện hỏi thăm Thùy Dương.

– Tôi rất tốt. Bà là? Đây là ở đâu? – Thùy Dương hai tay túm lấy chiếc chăn mỏng quấn ngang người.

– Đây là nhà riêng của ông Cương. Tôi là quản gia của ông ấy. – Bà ta vừa trả lời nàng, vừa đặt khay thức ăn xuống chiếc bàn nhỏ bên cửa sổ.

– Người cô là do tôi tẩy rửa. Cô yên tâm. – Bà mỉm cười nhìn Thùy Dương đang túm lấy chiếc chăn che chắn cơ thể của mình.

– Cảm ơn. – Nàng cúi đầu nói nhỏ, mặt đỏ lên.

– Thôi cô ăn sáng đi. Ông Cương chắc gần về rồi đấy. – Bà mỉm cười hài lòng, quay người đi ra ngoài.

Thùy Dương ăn rất ngon miệng, nàng chợt nhớ mình không có gì trong bụng từ buổi trưa hôm qua. Uống hết cốc sữa to, nàng cảm thấy mình như được tái sinh, tràn đầy sinh lực.

Chiếc xe của ôtô của ông Cương chạy vào trong sân, ông Cương bước ra. Ông nhìn lên cửa sổ tầng 1, ông thấy Thùy Dương vén rèm lên nhìn mình. Nàng buông chiếc rèm cửa xuống, đi lại vali, lấy ra một chiếc đầm dài phủ lên người. Nàng không thể gặp ông Cương như thế này được.

Thùy Dương đã quay lưng quá sớm, nàng không kịp thấy người đàn ông thứ hai bước ra khỏi xe. Người đàn ông mà đêm đêm nàng mong nhớ, Thế Toàn chồng nàng. Khuôn mặt anh ốm đi thấy rõ, hai gò má hốc hác, mắt trũng sâu, nhưng nét mặt lại tươi cười rạng rỡ. Anh đã khôi phục tự do, anh sắp được gặp Thùy Dương, người vợ yêu dấu của mình.

Anh đã hỏi ông Cương trên đoạn đường về đây, tại sao thả mình. Ông ta chỉ trả lời đơn giản là chứng cứ không đầy đủ, không định tội anh được. Anh biết lý do đó dường như chỉ là cái cớ. Nhưng trong mắt ông ta, Toàn thấy được sự lo lắng bất an. Ông ta chỉ yêu cầu Toàn và Thùy Dương phải ở nhà ông trong vài ngày tới. Trong đầu anh ngổn ngang câu hỏi, anh có cảm giác tất cả chuyện này có liên quan đến Thùy Dương.

– Sao? Anh có muốn dành cho vợ mình một sự bất ngờ không ? – ông Cương đang đi, quay lại nói nhỏ với Thế Toàn.

– Tại sao không chứ? – Thế Toàn vui vẻ nói.

– Okie, tôi sẽ vào trước, khi nghe tôi ra hiệu, anh xuất hiện.

Ông Cương khẽ đẩy cánh cửa bước vào, ông cố tình không đóng cửa để Thế Toàn có thể nghe tín hiệu của mình.

Thùy Dương mặc một chiếc váy dài rũ xuống ôm lấy thân hình của nàng. Thùy Dương mỉm cười nhìn ông Cương.

– Cảm ơn ông. Sao ông biết tôi sẽ đi hướng đó mà đón sẵn?

Giọng Thùy Dương vang lên trong phòng làm Thế Toàn kích động, tim anh đập nhanh.

– Đó là con đường theo kế hoạch rút của chúng tôi. – chợt giọng ông Cương trầm xuống.

– Còn Kim và Hiền sao rồi? – Thùy Dương chợt nhớ đến hai người.

– Người của tôi đã đón được họ. Cả hai bị hành hạ đến hôn mê, thân thể bầm dập, không mảnh vải trên người bị ném ra trước chợ cho đám lưu manh xâu xé. – ông Cương nghiến răng, mắt lóe sáng giận dữ – Hiền thì một chân bị phế, sau này không thể vận động mạnh.

Thùy Dương thẫn thờ, im lặng. Nàng không tưởng tượng được việc Hồng dám làm để trả thù. Nàng rùng mình.

– Tên Hồng đã trốn thoát, chúng tôi chưa tìm được gã. Ông Cung thì đang xin tị nạn ở lại Trung Quốc. Còn những mắt xích quan trọng hơn trong đường dây, chúng tôi đang xin chỉ thị để tiến hành khởi tố. Tạm thời tôi muốn cô và… tránh mặt tại đây, chờ thời gian bảo đảm an toàn rồi hãy về Sài Gòn. – ông suýt nữa nói lộ ra.

Thế Toàn lắng nghe hết câu chuyện, anh sững sờ nhận ra, Thùy Dương đã làm biết bao nhiêu việc nghiêm trọng trong vài ngày vừa qua. Mắt anh nóng lên, nước mắt trào ra, anh biết nàng phải trải những gian nan, nguy hiểm như thế nào để chuộc lại tự do cho mình. Anh lén nhìn vào phòng, thân hình vợ anh đứng đó, đối diện ông Cương, xoay lưng về phía anh.

– Còn chồng tôi, ông phải thực hiện lời hứa chứ. – Thùy Dương chờ mong.

– Anh ta sẽ sớm xuất hiện trước mặt cô thôi. Tôi đã thất hứa với cô bao giờ đâu. – ông cười tủm tỉm, cố tình nói to hơn về phía cánh cửa khép hờ.

Thùy Dương thở dài. Nàng không nhận ra câu nói của ông Cương bao gồm hàm ý trong đó. Nàng nhìn ông Cương, nàng muốn cảm ơn ông, người đàn ông này đã cho nàng cơ hội tìm lại tự do cho chồng. Dù ông ta dùng cơ thể nàng như một loại vũ khí bí mật để đạt được mục tiêu của mình, dù ông ta chính là người ký lệnh bắt chồng mình, dù ông ta đã từ chối thân thể mình hai lần, nhưng nếu không có ông, ngay cả cơ hội được hy sinh vì chồng nàng cũng không có.

Thế Toàn hít một hơi thật sâu, anh đưa tay lên mở cánh cửa, định bước vào. Bất chợt anh sững người lại.

Thùy Dương đang xoay lưng về phía anh, tay nàng vừa mở hai sợi dây váy, chiếc váy rơi xuống chân nàng. Một tấm lưng trần, vòng eo thon gọn, hông nở tròn với cặp mông hoàn mỹ, cơ thể nàng lõa lồ trước mặt ông Cương.

Ông Cương há hốc trước tòa thiên nhiên trước mặt, mỗi lần nhìn thấy cơ thể nàng, ông cảm giác nó càng hoàn mỹ hơn. Ông thấy dương vật mình căng phồng lên. Ông Cương bối rối quay mặt đi.

– Cô…

Chưa kịp nói, miệng ông đã bị đôi môi Thùy Dương trám kín, lưỡi nàng len lỏi vào miệng ông. Ông nếm được vị ngọt ngọt và thơm thơm mùi sữa trong miệng mình, miệng ông không kiềm chế mở rộng ra ngấu nghiến lấy đôi môi đỏ hồng mềm mại của Thùy Dương. Tay nàng lấy hai bàn tay thô ráp, đầy lông của ông Cương đặt lên ngực mình. Hai vú nàng căng đầy, làn da thật mềm mại, hai chiếc núm nhỏ cộm lên trong lòng bàn tay ông. Ông khẽ bóp nhẹ, cảm giác thật yêu thích không muốn rời ra.

Chợt Thùy Dương quỳ xuống, quần tây ông Cương đã bị kéo xuống từ lúc nào. Chiếc miệng nhỏ nhắn của nàng bao lấy dương vật ông. Ông Cương bừng tỉnh, hoảng hốt, toan đẩy nàng ra, mắt ông nhìn ra cửa.

Thế Toàn đứng đó nhìn chằm chằm vợ mình, quỳ dưới sàn mút dương vật người đàn ông khác. Hạ thể ông ta đầy lông đen rì như một con đười ươi, dương vật ông ta lớn hơn của chàng khá nhiều. Nàng mút say mê không biết anh đang đứng trước cửa nhìn mình. Anh không hiểu hành động của nàng là buông thả bản thân hay đơn giản là trả ơn ông Cương. Nhưng nhìn nàng như hoàn toàn tự nguyện, không chút miễn cưỡng. Mặt Thế Toàn đỏ bừng lên, dương vật anh căng cứng trong quần.

Anh nhìn lên bắt gặp ánh mắt ông Cương đang nhìn mình. Anh cười khổ, nhúng vai ra vẻ thông cảm cho ông. Anh không có lý do để trách ông, vì mọi chuyện do Thùy Dương chủ động. Anh cũng không trách được vợ mình, vì anh nàng đã khổ cực quá nhiều. Chuyện chứng kiến nàng buông thả không là gì so với những hy sinh nàng đã dành cho mình.

Thế Toàn lẳng lặng lùi người lại, khuất sau cánh cửa. Mắt anh vẫn nhìn hai người, nhưng anh không muốn ông Cương, mất tự nhiên vì sự hiện diện của mình.

Ông Cương không hiểu Thế Toàn nghĩ gì, hiện giờ ông chỉ biết dương vật mình đang căng tức cực độ trong miệng Thùy Dương. Ông đỡ nàng đứng dậy, đặt Thùy Dương xuống giường. Ông cởi áo và kéo nốt cái quần đang dồn cục dưới mắt cá chân, ném sang bên cạnh.

Ông nhìn Thùy Dương nằm xoãi người trên giường, nàng là người phụ nữ đẹp nhất ông đã từng tiếp xúc. Mắt nàng lim dim nhìn ông, chờ đợi.

Ông nằm xuống nhẹ nhàng bên Thùy Dương. Nàng quay sang ôm ghì người ông, lưỡi hai người cuốn lấy nhau say mê. Tay ông vuốt ve khắp cả cơ thể nàng, từ cặp mông tròn trĩnh, đến cặp vú căng phồng. Thùy Dương đỏ hồng cả làn da, nàng vặn vẹo trong vòng tay lông lá của ông như con rắn không xương. Tay nàng vuốt ve bộ ngực rắn chắc đầy lông của ông, Thùy Dương thích thú với cảm giác êm êm, nhám nhám do cơ thể đầy lông của ông tiếp xúc trên làn da nàng.

Thùy Dương leo lên người ông Cương, tay nàng nắm lấy dương vật căng cứng của ông định nhét vào cửa mình. Ông Cương chợt nắm lấy tay, ngăn nàng lại. Hai tay ông choàng qua eo nàng, kéo hạ thể nàng lên phía trước, mông nàng ngồi thẳng trên bộ ngực của ông. Mặt ông Cương ngẩng lên, úp vào cửa mình nàng. Chiếc lưỡi ông thật to và nhám, xoáy vào âm hộ đã đẫm nước nhờn của Thùy Dương.

– Ưm..

Thùy Dương rên lớn. Hai tay nàng ôm lấy khuôn mặt góc cạnh của ông Cương, mông nàng trượt trên bộ ngực nảy nở đầy lông, đưa âm hộ mình dính chặt lên miệng ông.

– Ưm.. – Tiếng Thùy Dương vang vọng cả căn phòng.

Thế Toàn thật phấn khích, dương vật anh căng phồng tím lại trong bàn tay mình. Hơi thở anh gấp gáp. Anh đã không gần phụ nữ trong suốt thời gian kể từ lúc Thùy Dương đi Thái Lan.

Ông Cương nhẹ nhàng đặt Thùy Dương xuống mép giường, kê một chiếc gối dưới mông nàng. Mắt nàng nhắm chặt, má đỏ hồng, cơ thể run rẩy phấn khích, hai chân nàng mở rộng đặt hai bên mép giường.

Thùy Dương cảm nhận dương vật ông Cương thật to cứng và nóng hổi, nông nhẹ hai mép âm hộ mình, chậm chậm đi vào nàng.
Thùy Dương ưỡn người lên đón nhận vật to lớn đó vào hết trong người mình.

– Ưm .. Ưm.. Ưm..

Nàng rên rĩ thật lớn theo nhịp độ của ông Cương, hạ thể hai người va vào nhau phát ra âm thanh chát chát đều đều.

Cảm giác sướng khoái dâng lên liên tục, hai vú nàng được vuốt ve, hai đầu vú săn cứng lại, được chăm sóc với một chiếc lưỡi điêu luyện. Chợt Thùy Dương thấy có điều gì đó không đúng, nàng không cảm nhận được bộ râu quai nón của ông Cương chà sát nhám nhám trên làn da ngực của mình.

Nàng mở mắt ra, trước mặt nàng là gương mặt thân thương của Thế Toàn mà ngày đêm nàng mong nhớ. Anh nhìn lên nàng, mắt Thùy Dương chảy dòng nước mắt xúc động. Môi anh tìm đến môi nàng, hai người không nói với nhau tiếng nào nhưng nụ hôn đã trao gửi hết những nỗi nhớ nhung xa cách. Nàng bật rên lên một tiếng tắt nghẽn trong miệng Thế Toàn. Anh quay xuống dưới, nhìn dương vật to lớn của ông Cương vẫn đều đặn thúc vào âm hộ vợ mình. Mặt ông Cương đỏ bừng, mắt ông nhắm lại, ông cảm thấy ngượng ngùng với Thế Toàn, nhưng lúc này có dí súng vào đầu ông cũng không dừng lại được.

Thùy Dương đưa tay nắm lấy dương vật căng cứng của chồng, kéo nhẹ anh sát về mình. Thế Toàn quỳ trên giường, dương vật anh được vợ mình mút thật sâu.

– Ah..

Anh thoải mái rên lên. Mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn nàng tiếp một lúc hai người đàn ông làm anh phấn khích muốn điên lên. Thêm phần đã lâu không được giải tỏa, Thế Toàn cảm thấy mình không chịu nổi nữa. Anh ráng kiềm chế mình, nhưng dương vật anh bắt đầu co giật, hiện tượng bắt đầu xuất tinh. Anh muốn rút dương vật mình ra, anh sợ làm bẩn miệng vợ mình. Nhưng Thùy Dương đưa tay giữ người anh lại, miệng nàng nuốt sâu hết chiều dài dương vật anh, mắt nàng nhìn anh ánh lên vẻ sung sướng.

Thế Toàn rên một tiếng dài, anh xuất tinh thật nhiều trong cuống họng Thùy Dương. Mắt nàng nhắm chặt, nàng cảm nhận dương vật anh co giật sâu trong cuống họng mình, anh phóng xuất thật nhiều những tồn đọng của những ngày qua. Nàng nuốt xuống, đây là lần đầu tiên Thùy Dương làm việc này, mùi vị tanh tanh, mằn mặn, không khó chịu như nàng đã nghĩ trước đây. Dương vật Thế Toàn co lại từ từ trong miệng Thùy Dương, nàng mở miệng ra, le lưỡi liếm hết tinh trùng còn bê bết trên thân nó.

Ông Cương mở to mắt nhìn hành động của Thùy Dương, gương mặt thật đẹp, đôi môi đỏ hồng của nàng, nuốt hết tinh trùng của Thế Toàn làm ông phấn khích tột độ. Ông gồng người lên, nhấp nhanh hơn.

Thùy Dương rên siết, người nàng oằn cong lên, tay nàng vơ lấy đầu Thế Toàn kéo xuống ngực mình. Hai tay anh xoa nắn hai vú nàng, miệng mút chặt lấy hai chiếc núm căng cứng đỏ bừng. Thùy Dương muốn hét lên để giải tỏa cảm giác sung sướng. Âm hộ nàng co bóp dữ dội. Ông Cương gầm lên, rồi gồng cứng người, xuất tinh vào sâu trong người Thùy Dương.

Ông Cương thở hổn hển. Mặt đỏ bừng ấp úng, hơn mười năm ở vị trí lãnh đạo cấp cao, chưa bao giờ ông cảm thấy khó mở lời như lúc này.

– Cảm ơn. Tôi cảm thấy ghen tị với anh đấy. Nàng thật tuyệt vời. – ông nói với Thế Toàn, không dám nhìn vào mắt anh.

Ông Cương nhìn lại lần cuối cùng cơ thể lõa lồ của Thùy Dương. Ông nuối tiếc xoay lưng, đi ra ngoài.

– Cảm ơn ông. – tiếng Thế Toàn vang lên sau lưng ông, không ai biết anh cảm ơn vì điều gì, vì trả tự do cho anh hay vì câu khen tặng mà ông vừa nói.

Thùy Dương nằm tựa đầu lên ngực chồng. Nàng ngủ thiếp đi, lồng ngực ấm áp của anh mang lại cho nàng cảm giác an toàn. Thùy Dương vừa cho anh nghe tất cả mọi chuyện xảy ra, ngay cả chuyện nàng thất bại hai lần quyến rũ ông Cương, lần đầu là miễn cưỡng, lần hai là tự nguyện.

Thế Toàn nhìn vợ ngủ thật an lành. Đầu óc anh còn ngổn ngang những câu chuyện của nàng. Nghiến răng căm phẫn khi nghĩ đến Định, một người bạn, một người anh, một người đồng nghiệp, nhưng lại là chủ mưu hãm hại anh và cả Thùy Dương. Thương cảm khi nghĩ đến Kim và Hiền, hai nữ cảnh sát bị chà đạp không thương tiếc bởi nhóm người không còn tương lai. Chỉ vài ngày, anh cảm giác như Thùy Dương đã trải qua những cuộc phiêu lưu bằng cả đời anh cộng lại. Anh cảm thấy mình thật thiếu sót khi Thùy Dương phải trải qua những chuyện như vậy, vì anh.

Hai ngày sau, Thùy Dương và Thế Toàn vẫn tiếp tục ở lại nhà ông Cương, bên ngoài có đội cảnh sát túc trực 24/24, nên an toàn của họ tạm thời không cần lo lắng.

Hôm nay, nắng chiều vàng óng ả, phủ xuống phía sau căn nhà. Tiếng đùa giỡn cười vui của Thùy Dương vang vọng khắp nơi. Nàng mặc một bộ đồ thun mỏng, trầm mình bơi lội cùng Thế Toàn. Nàng nói nhỏ gì đó vào tai anh, rồi che miệng cười khúc khích. Hai tay nàng sâu dưới nước, chợt Thùy Dương lặn xuống giữa hai chân chồng.

Nàng trồi người lên giữa hồ, tay nàng đưa lên cao quay vòng vòng chiếc quần bơi của Thế Toàn. Anh cười khổ, đây là nhà ông Cương, phía sau bếp còn bà quản gia đang nấu ăn, Thùy Dương lại vô tư như còn ở nhà mình. Chợt anh thấy Thùy Dương cởi chiếc áo thun đang mặc của mình, hai vú nàng tròn căng bóng loáng, hai núm vú hơi co nhỏ lại vì lạnh. Thế Toàn gầm lên bơi theo nàng, dù anh biết dưới nước anh chưa bao giờ đuổi kịp vợ mình. Thùy Dương bơi qua mép hồ bên kia, rồi quay lại chờ anh tới. Tay nàng ném lên thành hồ bơi chiếc quần sũng nước của Thế Toàn và cả hai mảnh thun trên người nàng dùng làm đồ bơi. Thế Toàn lao đến, dương vật anh cương lên, đung đưa dưới nước. Hai chân Thùy Dương mở rộng, đón dương vật anh vào người nàng.

– Ưm.. – nàng rên khẽ.
Hai tay nàng ôm chặt lấy tấm lưng rắn chắc của chồng, cảm nhận cơ lưng của anh chuyển động nhẹ nhàng. Thùy Dương cúi xuống cắn lên vai anh, giữ tiếng rên rĩ thật khẽ, hy vọng không ảnh hưởng đến bà quản gia.

Sự thật là bà ta đang lay hoay chuyện bếp núc, không có thời gian quan tâm tới đôi vợ chồng trẻ này. Hai đêm liên tục, buổi tối bà thật khó ngủ với tiếng rên rỉ trên lầu vọng xuống, nhưng bà không hề trách họ, chuyện của họ chỉ làm bà nhớ đến tuổi thanh xuân và người chồng quá cố của mình thôi.

Nhưng có một đôi mắt sáng, không chớp nhìn vợ chồng Thùy Dương, hâm mộ hạnh phúc của họ. Kim đang đứng bên lối đi nhỏ. Nàng vừa được trở lại nhận nhiệm vụ, bảo vệ cận thân cho vợ chồng Thùy Dương. Nàng đến đây từ lúc Thùy Dương bắt đầu cởi áo thun của mình. Đối với Kim, Thùy Dương là hiện thân của một người phụ nữ hiện đại, tự tin, xinh đẹp, dám yêu dám làm, hình mẫu mà Kim hâm mộ hướng tới. Nhìn Thùy Dương xinh đẹp, vui vẻ hạnh phúc trong vòng tay chồng, không ai nghĩ đến việc hai ngày trước nàng vì cứu chồng đã ngụp lặn trong vũng lầy nhục dục.

Kim thấy hổ thẹn khi nghĩ đến bản thân mình. Từ hôm đó, trở về, trạng thái tinh thần nàng vẫn chưa ổn định lại được. Hàng đêm, nàng mơ đến cảnh tượng hoang đàn đêm đó, những cơ thể ấm nóng, những bàn tay mơn trớn, những chiếc dương vật to dài luân phiên vào trong nàng. Rồi cảnh nàng bị trói quặt hai tay sau lưng, quỳ trên hai chân, mặt chà sát xuống cỏ theo từng cú thúc sâu từ phía sau. Rồi cảm giác đau đớn, nhớp nhúa, hôi hám của đám lưu manh đường phố xâu xé cơ thể mình. Nàng bừng tỉnh, sau lưng nhễ nhại mồ hôi, hạ thể cũng ướt đẫm nước nhờn, đóng thành vũng trên ra trải giường.

Chiều tối hôm đó, mọi người tổ chức ăn uống vui vẻ với nhau, để chia tay hai vợ chồng Thùy Dương về Sài Gòn ngay tối khuya, chuyến bay lúc 22h30.

Ngồi quanh bàn ăn gồm có ông Cương, vợ chồng Thế Toàn và Kim, chỉ có bốn người nhưng không khí rất ấm cúng và gần gũi.

Thế Toàn và ông Cương uống rượu với nhau đến mặt đỏ bừng. Kim và Thùy Dương chỉ góp vui một hai ly nhưng rượu nặng cũng làm hai nàng má hồng lên.

Bất chợt Thế Toàn thấy choáng váng, hai tay anh đưa lên ôm đầu, rồi gục xuống bàn.

– Anh, anh sao vậy? – Thùy Dương hoảng hốt quay sang anh.

– Anh ta không sao đâu! Chí một ít thuốc an thần, sẽ giúp anh ta ngủ ngon giấc tới sáng. – ông Cương nói.

– Thuốc? Ông làm trò quỷ gì vậy? Tại sao ông làm như vậy chứ? – Thùy Dương giận dữ hét lên.

– Tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi nên nói với cô trước, nhưng nhìn tình cảm của Thế Toàn dành cho cô. Tôi biết chắc anh ta sẽ không đồng ý đề nghị của tôi. Nên tôi đành làm vậy.. – ông Cương nói giọng áy náy.

– Đề nghị gì? Thỏa thuận của chúng ta đã chấm dứt. Tôi không muốn nghe đề nghị gì của ông hết. – Thùy Dương bực tức mặt đỏ bừng.

– Đây không phải là việc của riêng tôi. Đây là hệ lụy của chúng ta. – giọng ông kiên nhẫn. – ngày nào chưa bắt được tên Hồng, hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Trong trường hợp đó, gia đình cô sẽ nguy hiểm hơn bản thân tôi rất nhiều, cho dù cô có về Sài Gòn an toàn thì sự an toàn đó cũng sẽ kéo dài được vài ngày thôi.

Thùy Dương nhớ đến tên điên đó, nhờ đến đôi mắt đỏ ngầu, đến giọng cười điên cuồng của hắn, nàng cảm thấy rùng mình sợ hãi.

– Nhưng tôi làm được gì chứ? – Thùy Dương nói.

– Chúng tôi phát hiện một gã lởn vởn trong vài ngày xung quanh căn nhà. Rất có thể là tai mắt của hắn. Bọn chúng tìm kiếm cơ hội bắt cô.

– Sao ông không bắt gã tra hỏi nơi trốn của Hồng? Tôi tin với khả năng của các ông, không gì không moi ra được từ miệng gã đó. – Thùy Dương nói.

– Đâu có đơn giản như vậy! Tôi tin chắc với kinh nghiệm và khả năng của Hồng, không bao giờ gã để đầu mối rõ ràng trước mặt chúng ta như vậy. Gã đó cũng không biết nơi ở của Hồng. Chúng liên lạc với nhau qua điện thoại. – ông nói một cách tự tin.

– Chúng ta cần giăng một chiếc bẫy dụ rắn ra khỏi hang. – Ông Cương nói tiếp.

– Ông muốn tôi trở thành mồi câu ? – Thùy Dương sững sờ vỡ lẽ ra mọi chuyện.

Chuyện này quá nguy hiểm, Thế Toàn dứt khoát sẽ không đồng ý, dù ông Cương có bắt anh giam lại, anh cũng sẽ phản đối. Vì thế ông ta chỉ còn cách thuốc anh, cho anh ngủ đi, rồi thuyết phục Thùy Dương.

– Không phải là mồi câu, chỉ là thu hút chú ý của bọn chúng thôi. Tôi sẽ không để cô xảy ra chuyện gì. Có thể cô chưa giáp mặt tên Hồng thì chúng tôi đã tóm được gã. – ông Cương rất tự tin với kế hoạch của mình.

– Làm sao ông có thể tự tin như vậy chứ?! – Thùy Dương không thể an tâm với những câu nói suông của ông ta.

– Bằng thứ này. – ông Cương nói, tay ông rút ra khẩu súng K59 đen ngòm đặt lên bàn.

Thùy Dương nhìn chằm chằm khẩu súng, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một khẩu súng thật gần như vậy. Nàng cảm nhận được sức nặng của nó qua âm thanh phát ra khi được đặt lên mặt bàn gỗ.

– Lần này, chúng tôi được chỉ thị sử dụng vũ khí nóng nếu bọn chúng chống cự. Không những như thế chúng tôi còn nhận được hỗ trợ từ đội cảnh sát đặc nhiệm. – ông dương dương tự đắc.

Thùy Dương nhìn sâu vào ánh mắt ông Cương, ông rất nghiêm túc vì chuyện này. Nàng hiểu tuy lý do ông đưa ra chủ yếu là để thuyết phục nàng, nhưng nàng từng tiếp xúc với tên điên đó, nàng biết gã sẵn sàng tìm vào Sài Gòn chỉ để trả thù nàng. Nếu thật sự chuyện đó xảy ra, thì.. Thùy Dương chợt nhìn sang Thế Toàn, mặt anh đã bớt đỏ, hơi thở đều đều.

– Được, tôi chấp thuận. Nhưng tôi muốn biết ông bảo đảm an toàn cho tôi như thế nào?

– Thế này nhé… Cô sẽ ..

Lúc 9h00, Thùy Dương cặp tay, lên xe cùng một người đàn ông, dáng người khá giống Thế Toàn. Phía trước xe, Kim ngồi bên anh tài xế cũng được thay thế bởi một cảnh sát.

Thùy Dương khá yên tâm với kế hoạch của ông Cương, lớp bảo vệ kế bên nàng được trang bị súng đầy đủ. Nhưng đó chỉ mới là bề nổi của tảng băng, phía sau nàng còn thêm một lớp bảo vệ nữa, ngụy trang trong một chiếc taxi đi theo. Các tầng lưới khác thì ông Cương chỉ giải thích sơ sài, vừa đủ để Thùy Dương hiểu rằng hai lớp bảo vệ của nàng chỉ là dự phòng, họ chỉ ra tay khi nàng gặp nguy hiểm.

Chiếc xe đi ra đường lớn, nàng có thể thấy chiếc taxi xanh với biển số 69 đuôi, đang chờ bên lề đường chờ xe nàng vượt lên trước. Hai chiếc xe không chạy quá gần nhau, họ phối hợp với nhau rất chuyên nghiệp lúc trên lúc dưới, đổi lane qua lại.

Khi đến gần đường vào cao tốc Nội bài, một chiếc xe đen khác chạy vượt qua xe Thùy Dương. Rồi chạy chậm lại trước đầu xe, anh tài xế rú ga sang lane cho xe vượt qua, nhưng chiếc xe đó như được báo trước, cũng rú ga, và sang lane. Vài lần như vậy xe họ không cách gì vượt qua được. Chiếc taxi xanh bắt đầu chen vào giữa, cố gắng vượt qua, nhưng vẫn chưa thành công. Bất chợt chiếc xe đó thắng gấp. Chiếc taxi không dừng kịp, tông thẳng vào sau xe, bị buột phải dừng lại.

– Đi tiếp, đi tiếp, không được dừng lại. – giọng nói ông Cương vang lên trong điện đàm.

Anh tài xế tiếp tục cho lao vút đi về hướng đường dẫn vào đường cao tốc. Thùy Dương bắt đầu lo lắng, nàng cảm thấy kế hoạch không được suôn sẻ như ông Cương nói. Chiếc xe đen đó cố tình gây tai nạn có chủ đích với xe taxi phía bên nàng.

Chiếc xe lao đi vun vút trên đường cao tốc, bất chợt tưng lên nhẹ, rồi chao đảo dữ dội.

– ĐM, tụi nó cài đinh trên đường. – anh tài xế gầm lên, cố hết sức kềm chiếc xe lại.

Chiếc xe quay ngang, trượt dài trên đường, tiếng vành lốp cạ xuống mặt đường, tiếng thét của Thùy Dương vang vọng trên đoạn đường cao tốc vắng. Chiếc xe hết đà, dừng lại bên vệ đường.

Chưa kịp hoàn hồn thì đầu Thùy Dương bị anh cảnh sát đóng giả Thế Toàn kế bên nàng đè thấp xuống. Tay anh ta lăm lăm khẩu súng, khẽ kéo kính điện xuống.

Hai người phía trước, Kim và anh tài xế bước ra khỏi xe, súng lăm lăm trong tay, hai người chặn hai bên cửa sau của chiếc xe.

– Bốp bốp bốp.

Tiếng vỗ tay vang lên trong bụi cỏ gần bên. Một bóng người cao lớn đứng lên, trong ánh sáng lờ mờ có thể nhận ra Hồng. Hắn bước tới, miệng mỉm cười đắc ý.

– Chuyên nghiệp lắm. Cảnh sát an ninh mà cũng khá như vậy. Hay hay…

– Hồng, anh đã bị bắt. Giơ tay lên đầu. – giọng Kim vang lên, có thể nghe tiếng nàng nghiến răng trèo trẹo.

– Ha ha.. Bắt tao sao? Sao mày không nhìn xung quanh hả. – giọng hắn trêu trọc như.

Xung quanh vệ cỏ chợt có thêm bốn bóng đen nữa xuất hiện, trong tay chúng lù lù những khẩu súng đen.

Hồng bước tới, tay hắn đưa lên miệng, dùng răng cắn vật gì đó rồi rút ra.

– Sao mày không nhìn đây là cái gì? – Tay gã đưa tới trước, nắm chặt một trái lựu đạn mỏ vịt, miệng gã đang ngậm chiếc chốt an toàn.

– Mày muốn gì? Tao sẽ hạ mày trước khi mày kịp ném thứ đó. – giọng Kim kiên quyết.

– Thử xem, mày chỉ có một cơ hội. Bắn đi. – Gã ngênh ngênh, tay đưa ra sau chuẩn bị tư thế ném.

Kim nghiến răng ken két, nàng biết trong bóng tối và khoảng cách này, muốn bắn trúng hắn là vô cùng khó khăn, chưa nói đến việc một phát đánh gục. Cho dù hạ hắn thì xung quanh vẫn còn bốn khẩu súng khác sẵn sàng nả đạn vào bọn nàng. Biện pháp duy nhất để bảo đảm an toàn cho Thùy Dương hiện giờ là kéo dài thời gian chờ chiếc lưới của ông Cương chụp xuống.

Thùy Dương bắt đầu run rẩy trong xe, nàng hối hận khi đáp ứng chuyện này. Nàng sợ ngày mai mình không còn được thấy ánh sáng mặt trời, thấy gương mặt thương yêu của Thế Toàn.

– Mày muốn gì? – Kim nói.

– Không cần dài dòng. Đưa con bé đó qua đây. Bọn mày không cần bán mạng bảo vệ nó nữa. Chuyện còn lại là của tao.

– Mày nghĩ bọn tao sẽ chấp thuận ư? Ha ha.. – anh cảnh sát ngồi trong xe nói vọng ra.

– Nếu không bắt sống được nó, thì tao thí luôn. Nó không thể sống yên ổn khi chạm tới thằng này. – tay gã đưa ra sau như muốn ném trái lựu đạn trong tay.

– Khoan.. Tôi sẽ đi… – Bất chợt Thùy Dương ngẩng đầu lên, hét lên.

– Đoàng.. Đoàng.. Đoàng..

Bất chợt năm tiếng súng nổ vang chát chúa từ nhiều hướng khác nhau. Thùy Dương ngơ ngác nhìn năm bóng người đứng trong bụi cỏ ngã gục xuống.

– Lựu đạn.. Nằm xuống… – Tiếng Kim thét lên vang vọng.

Ầm..

Một tiếng nổ kinh thiên.

Thùy Dương bị anh cảnh sát đè sấp xuống ghế, người anh phủ lên nàng. Tai nàng lùng bùng, đầu óc mơ màng. Tiếng kính vỡ, tiếng đất đá rơi rụng ào ào trên mui xe.

Rồi người nàng nhẹ bẫng, anh cảnh sát ngồi thẳng lên, đưa tay đỡ nàng ngồi lên. Anh hỏi han gì đó, Thùy Dương chỉ biết gật gật, nàng còn đang bị sốc trước chuyện mới xảy ra. Nàng vừa vượt qua cửa sống chết, nàng vừa gần bên một trái lựu đạn phát nổ, nàng vừa chứng kiến năm phát súng tước đi mạng sống năm người đàn ông. Tất cả những chuyện này như phim ảnh.

Cánh cửa sau lưng Thùy Dương bật mở, một người đàn ông mặc quân phục rằn ri, che kín mặt bằng mũ len xanh chỉ chừa ra đôi mắt, lăm lăm khẩu súng máy cỡ nhỏ. Tay gã đưa ra về phía nàng.

– Phi Hổ ư? – Thùy Dương lẩm bẩm.

– Ặc, không phải, là đội cảnh sát đặc nhiệm. – Anh cảnh sát ngồi kế bên Thùy Dương suýt nữa phí cười trước vẻ mặt ngơ ngác của nàng.

Bạn đang đọc truyện Vì chồng hiến thân tại nguồn: http://truyensextv1.com/thuy-duong-phan-cuoi/

Trong căn phòng thân quen tại căn nhà của mình, Thùy Dương nằm áp má lên ngực Thế Toàn, nàng rất thích lắng nghe tiếng trái tim khỏe mạnh của anh đập trong lồng ngực.

– Em nói cho anh nghe xem đêm đó xảy ra chuyện gì chứ? Tại sao anh không nhớ gì hết vậy? – Thế Toàn cúi đầu xuống hỏi vợ.

– Trời, em nói anh nghe rồi! Không có chuyện gì hết! Anh uống say. Em hoãn chuyến bay, thế thôi.

Thùy Dương không muốn nói cho anh nghe. Có một số việc nàng thấy ngay cả chính bản thân mình chứng kiến, mà bây giờ nhớ lại cũng thấy rất hoang đường.

Thế Toàn gãi đầu, anh không biết làm thế nào để giải thích chuyện này. Say đến không nhớ gì ư? Phi lý.

Chợt Thùy Dương ngồi bật dậy, chui đầu vào chăn, miệng nàng mút lấy dương vật còn ướt đẫm tinh dịch của Thế Toàn. Đây là cách hay nhất để lôi anh ra khỏi vòng luẩn quẩn suy đoán về chuyện hôm đó.

Từ hôm ở nhà ông Cương, thử nuốt tinh dịch Thế Toàn lần đầu tiên, Thùy Dương cảm thấy mình bắt đầu nhớ nhung mùi vị đó. Nàng cũng hứa với lòng mình chỉ chấp nhận mùi vị của Thế Toàn mà không một người nào khác.

Thế Toàn quả thật quên khuấy đi những câu hỏi ngổn ngang trong đầu. Dương vật của anh lại bị đánh thức trong miệng Thùy Dương.

Căn phòng của hai người lại vang lên tiếng rên rĩ cuồng nhiệt liên miên không dứt.

Bạn đang đọc một phần của truyện Thùy Dương, bạn có thể đọc bản full tại đây: http://truyensextv1.com/thuy-duong-full/

Thông tin truyện
Tên truyện Vì chồng hiến thân
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex cũ
Phân loại Truyện cũ mà hay
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 22/03/2016 09:24 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Nước nhờn từ lồn
Tôi khẽ cười và cúi xuống xem lồn của chị Lan Phương nó như thế nào. Dưới ánh đèn sáng trắng của phòng tắm tôi đã nhìn rõ được cái lồn của chị. Những sợi lông đen nhánh đã dính nhẹp hết vào nhau rồi bết lên cái mu lồn căng phồng, công nhận là mu lồn của chị cao thật. Nó nhô hẳn...
Phân loại: Truyện sex cũ Truyện cũ mà hay
Miết lồn bạn gái
Đang thất thểu đi về nhà, tôi bỗng nghe tiếng gọi từ phía sau, một chiếc Honda dừng lại người bên tôi... là Trâm và ba của cô ấy. Anh đi đâu đây ? Sao lại dắt bộ. Nhìn qua bộ dáng lấm lem đất của tôi, Trâm có vẻ nhận ra điều gì đó ở chân phải đang khập khiễng của tôi, quay sang nói với...
Phân loại: Truyện sex cũ Truyện cũ mà hay
Sếp đụ thư ký bị vợ bắt quả tang
Thanh Phương bắt đầu trở thành thư ký riêng của ông Dương, vị giám đốc mới của công ty. Trong tháng đầu tiên làm việc dưới quyền của vị giám đốc mới, Thanh Phương hết sức vất vả, suốt cả ngày cứ xoay như chong chóng với cả núi giấy tờ công việc ùn lên. Ông giám đốc mới trông thì có...
Phân loại: Truyện sex cũ Truyện cũ mà hay
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân