Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv1.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Tiểu Mai – Quyển 2 » Phần 172

Tiểu Mai - Quyển 2

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 172

Vẫn biết nghe lén Tiểu Mai nói chuyện điện thoại là không tốt chút nào, nhưng tôi lại chả thể ngăn được mình rời đi trong lúc này bởi cái tên mà nàng vừa nhắc đến cũng chính là thắc mắc mà tôi vẫn mang hôm giờ, lại còn vừa hỏi Tiểu Mai cách đây không lâu.

– “Là đang nói chuyện với Uyển Nhi ư? Lúc sáng vừa mới nói là không quen biết cơ mà?” – Tôi hoang mang tột độ.

Bị sự tò mò thôi thúc, tôi quyết định ngưng thần bế khí, nín thở dỏng tai lên nghe ngóng.

– Ừa, chị nói mà em có tin đâu, chỉ có thể là Uyển Nhi thôi! – Tiểu Mai không hề phát giác ra sự có mặt của tôi ở đằng sau, nàng vẫn thản nhiên nói qua điện thoại.

– “Vậy là đang nói chuyện với ai, mà lại đề cập tới Uyển Nhi à?” – Tôi đã thấy lùng bùng đầu óc.

Tiểu Mai thả cành trúc trên tay xuống đất rồi tiếp lời:

– Làm gì có chuyện giấu được mãi, sẽ có ngày bị phát hiện ra thôi. Đến lúc đó, hậu quả càng lớn hơn, em cũng xem đó mà rút ra bài học nghen!

Cái gì mà… bí mật dữ vậy? Lại còn cả phát hiện với cả hậu quả nữa chứ ??!!!

Và tôi có lẽ sẽ còn chôn chân đứng mãi nơi cửa bếp mà tiếp tục nghe lén nếu như không chợt cảm thấy nhột nhột dưới chân mà giật bắn người lên, phát ra tiếng động:

– Hấc…. !

Quay ngoắt người nhìn xuống thì tôi tẽn tò nhận ra đó là con mèo đần Leo đang dụi đầu vào chân tôi, đoạn rồi nó ngẩng mặt lên mà ngước nhìn tôi bằng vẻ mũm mĩm của một con mèo “công tử” quen được nâng niu chiều chuộng:

– Miao….. !

Tiếng kêu của Leo cũng là hồi chuông để Tiểu Mai phát hiện ra sự có mặt của tôi nãy giờ, và dĩ nhiên là nàng biết thừa tôi đã nghe lén điện thoại.

– Vậy thôi, nói chuyện sau nhé!

Nàng ậm ừ kết thúc cuộc nói chuyện rồi tắt điện thoại, quay sang nhíu mày nhìn tôi:

– Nghe lén, xấu tính!

Vừa quê vừa nhục, tôi bất quá phải gồng mình nói cứng để chữa thẹn:

– Ai… ai bảo, do em cả thôi!

Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên, sững người lại một giây rồi bước vào nhà:

– Sao mà do em? Chuyện gì cơ?
– Thì em bảo là không quen biết gì nhỏ Uyển Nhi anh hỏi hồi sáng, thế sao nãy giờ lại nói chuyện từa lưa đó! – Tôi xổ ra nỗi nghi hoặc của mình.
– Vậy là anh thừa nhận nãy giờ nghe lén? – Tiểu Mai nhìn xoáy vào tôi.
– Ừ… cực chẳng đã mới vậy! – Tôi tự bào chữa, dù rằng nghe chả hợp lí tí ti ông cụ nào.

Nhẹ nhàng bế con mèo đần lên tay, Tiểu Mai khẽ lắc đầu, ngán ngẩm trả lời:

– Em không có nhắc đến người anh hỏi, vừa nãy là em nói chuyện với Trân về nhân vật Thượng Quan Uyển Nhi trong phim Võ Tắc Thiên!
– Hả? – Tôi ngẩn tò te.
– Trân có tranh luận với em về dấu ấn đỏ son trên trán của một người phụ nữ quyền lực trong lịch sử Trung Quốc. Em bảo đó là Thượng Quan Uyển Nhi mà con bé không tin! – Nàng nhún vai.
– Thế… thế không phải Uyển Nhi kia à? – Tôi há hốc mồm vì bị bé cái lầm.

Thoáng cười lạnh, Tiểu Mai đáp:

– Anh có vẻ để tâm đến cô Diệp- Hoàng- Uyển- Nhi đó quá nhỉ?

Nàng cố ý nhấn nhá từng từ một trong cái tên mà tôi cho rằng… khá là đẹp này bằng một giọng điệu nghe như có băng phách kết tinh trong đó, bất giác tôi cảm thấy hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Và như có ông bà nhập, tôi quíu cả lên mà nói:

– Đâu… đâu có, anh chỉ quan tâm mình bé Mai nhà anh thôi, bé Mai nhà anh là nhất… !!!!

Thánh nhân đãi kẻ khù khờ, thường cứ cho rằng phải là những lời nói hoa mỹ, bay bổng lãng mạn mới có thể lay động được nhân tâm, thế nhưng hôm nay tôi buộc phải đổi lại quan điểm của mình đó là trong một vài khoảnh khắc bất chợt nào đó, một câu nói vụng về cũng có thể giúp ta gỡ rối tình hình không thể nào hoàn hảo hơn được nữa.

Tôi nói bừa, thế mà Tiểu Mai lại ngượng ngùng đến bất động cả người, đến khi con mèo Leo phóng xuống đất lủi vô gầm bàn thì nàng mới thẫn thờ ngồi xuống ghế, đôi gò má ửng hồng lên, thẹn thùng nói:

– Thôi… ai là bé nhà anh.. !!!
– Em đó! – Tôi tròn mắt ngạc nhiên, mồm đáp tỉnh bơ.
– Đã… đã về nhà anh ở đâu.. !
– Thì sau này sớm muộn gì chả về, em là vợ, anh là chồng, nhỉ ?!
– Thôi… vô duyên!
– ……….. !

Nói sao nhỉ? Tiểu Mai lúc này đan tay vào nhau, àhá, vậy là đang bối rối lắm đây. Thêm cả đôi gò má ửng hồng thế kia là đang xấu hổ đây mà!

Đến đây thì tôi phải gọi là sau bao gian khó, nhờ cơ duyên xảo hợp mà cuối cùng đã biết được nhược điểm đầu tiên của Tiểu Mai là gì rồi: Dễ xấu hổ, hay bối rối nếu bị đề cập đến chuyện… làm dâu gia đình, chuẩn miễn chỉnh!

Phải vậy chứ, Tiểu Mai dù có lạnh lùng cách mấy cũng đâu nằm ngoài quy luật tạo hóa đã định sẵn về cảm xúc con người, cũng phải có lúc bị… tác động chứ. Băng giá còn phải tan kia mà, đâu có lạnh mãi được.

Quá tốt ấy chứ, tôi thích vẻ xấu hổ này của Tiểu Mai nè, thường ngày nhìn nàng xinh đẹp kiêu kỳ mãi cũng quen rồi, giờ trông yểu điệu thẹn thùng mới đáng yêu làm sao.

– Ê… sao đấy? – Tôi vờ tò mò, khom người ngồi bệt xuống sàn nhà để thấp hơn Tiểu Mai rồi ngước mắt nhìn nàng.
– Không… không có! – Nàng lắc đầu nguầy nguậy.
– Xấu hổ, phỏng? – Tôi nhại giọng trêu.
– …… !
– ………….. !

Dường như bị tôi áp đảo, Tiểu Mai không cam tâm chịu bị trêu nên đành phá tan khoảng lặng, vụt đứng dậy đi đến tủ lạnh mà đánh trống lảng:

– Quên… quên pha thêm trà rồi, anh uống nhiều quá!
– Ơ hay… sáng giờ đã uống giọt nào đâu? – Tôi chưng hửng, tiếp tục cù nhây.
– Thì giờ em pha cho anh uống… ! – Nàng đưa tay lấy chai trà lạnh còn nguyên ra, để rồi lại nhanh chóng cất trở lại vô tủ.

Đến đây thì tôi đã muốn phá ra cười lắm rồi, nhưng ráng nhịn mà tủm tỉm nháy mắt:

– Sao? Cả mấy chai trong đó đều còn đầy nhóc mà!
– …….. ! – Tiểu Mai lại đỏ mặt, tựa người vào tủ, những ngón tay cứ miết mãi vào bề mặt mica.
– ……… !
– …………… !

Cố ý không nói gì trong một vài giây rồi tôi bất thần gọi:

– Bé Mai!

Trên cả mong đợi, Tiểu Mai giật mình trả lời theo phản xạ:

– Dạ ?
– Ngoan…. Ha ha ha ! – Chịu không nổi, tôi phá ra cười sằng sặc.

Biết mình bị tên con trai phía trước này giỡn nhây, Tiểu Mai nửa thẹn nửa giận, cô nàng với tay lấy hai miếng khăn bông giảm nhiệt trên bếp mà ném thật lực:

– Gì chứ, tôi với anh bằng tuổi mà !!!!!!!
– Ha ha, tự em nói nha, chịu “dạ” luôn mới ghê! – Tôi cười gập bụng, kịp né “ám khí” khăn bông vừa vèo đến trước mặt.
– Tranh thủ thì hay lắm! – Nàng lườm tôi.
– Hê, em giống chị hai anh cả năm rồi, hôm nay phải cho vùng lên một bữa chứ! – Tôi vẫn còn cười, rung cả vai vì khoái chí.
– Làm gì mà giống chị hai?
– Thì dữ quá mà, kèm bài vở, cấm đi chơi, giờ cấm thêm cả khô bò, ghê quá, sợ quá!
– Vậy mới trị được ông, ông à, muốn tốt cho ông hết đó, chứ người khác tui không thèm quan tâm chi cho mệt!
– Đó, hồi mới quen hiền bao nhiêu, giờ bắt đầu ha… !

Trước giọng điệu “xỉa xói” của tôi, Tiểu Mai chẳng hề nao núng, nàng hừ nhạt đáp trả:

– Ừa vậy đó, giờ hối hận rồi à?
– Đâu có, anh phải chịu ăn tát mới được như bây giờ, ngu gì hối hận! – Tôi cười cười nhắc lại hôm tỏ tình kinh điển, đồng thời nhích chân lên cho mèo Leo nhảy vụt qua.
– Người thì học võ, bị con gái tát nhẹ hều mà sao kêu ca hoài vậy ta? – Tiểu Mai nghiêng mái đầu, nháy mắt trêu.
– Tát vỡ mồm ra còn bảo nhẹ! – Tôi sửng sốt, đồ rằng chính Tiểu Mai cũng không biết là hôm đó nàng tát tôi mạnh tay cỡ nào.
– Thôi đi đừng có…. !
– Reeng…. Reeng!!!!

Trả lời nửa chừng thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, Tiểu Mai có vẻ hơi phật ý, dù vậy nàng cũng bước đến nhấc máy lên:

– À… ừ… của anh nè! – Nàng nói rồi chìa ống nghe về phía tôi.
– Ai ế? – Tôi thắc mắc.
– Trân! – Tiểu Mai nhún vai đáp gọn lỏn.

Thoáng phân vân rồi tôi cũng cầm máy:

– A nô!
– Về chưa? Ăn cơm nè! – Giọng Trân nghe qua điện thoại không hiểu sao mà cực kì tươi tỉnh.
– Sắp, mà nay ăn sớm thế? – Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
– Thi xong rảnh nên em trổ tài bếp đó mà, phải đền bù cho thầy vụ bò khô chứ, hí hí! – Con bé cười thích thú.
– Hừ, chưa xử vụ đó nhé, dám bán đứng cả anh! – Tôi vẫn còn tiêng tiếc vụ khô bò bị tịch thu trực tiếp có sự dính dáng của Trân.
– Thôi về nhà nói sau, lẹ nha, rủ chị Mai qua luôn nha!
– Ừm, giờ về nè!

Cúp máy xong tôi quay sang Tiểu Mai đề nghị:

– Qua nhà anh ăn cơm luôn nhé? Bữa nay nhỏ Trân nghe nói trổ tài nấu ăn gì đó!
– Thôi, anh cứ về đi! – Nào ngờ nàng lắc đầu từ chối ngay lập tức.
– Sao thế? Qua cho vui, ở nhà một mình làm gì! – Tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn nàng, nãy giờ cứ chắc mẩm là rủ phát thì sẽ đi cùng luôn chứ.
– Em còn dọn dẹp với thu xếp nhà cửa nữa! – Tiểu Mai trả lời.
– Thu xếp gì?
– Hè rồi, anh quên à?

Đến đây thì tôi ngớ người ra, sực nhớ rằng mùa hè đã đến, cũng tức là Tiểu Mai sẽ phải trở về Nhật để thăm gia đình trong kỳ nghỉ dài 3 tháng này. Việc gì đến cũng đến, con gái xa gia đình thì phải có ngày về thăm, không thể trách được. Nhưng sao nghĩ tới là tôi lại đâm ra… buồn hiu hắt, nghĩ tới cảnh không gặp Tiểu Mai trong một thời gian dài là tôi chịu hết xiết.

– Ừm… thế chừng nào em đi? – Tôi hỏi giọng rầu rầu, không thiết tha gì cho lắm, chỉ mong được hỏi tiếp câu sau.
– Chắc là… sau lễ tổng kết khoảng một hai ngày gì đó thôi! – Tiểu Mai cười gượng, nàng cũng đang cùng tâm trạng với tôi, không hẹn mà hai đứa cùng buồn.
– Rồi chừng nào về lại đây… ? – Tôi lí nhí hỏi.
– Có lẽ… hết hè, gần nhập học! – Nàng đáp mà tránh nhìn vào tôi.
– Ừ…… !
– …………. !

Tôi rất muốn bảo nàng về nhà chừng mười ngày nửa tháng gì đó thôi, rồi hãy quay lại Phan Thiết. Nhưng tôi cũng biết rằng vậy thì mình quá ích kỷ rồi, Tiểu Mai còn có gia đình của nàng, dẫu sao ba mẹ nàng mới là người quan trọng nhất, xa cách gần năm trời giờ mới gặp mặt thì so ra yêu cầu nàng trở lại Việt Nam càng sớm càng tốt của tôi là chuyện không tưởng.

Nhận ra mình không thể làm gì khác hơn, tôi đành thở hắt ra:

– Thì… bữa nay cứ qua nhà anh đi, rồi mai anh qua dọn nhà phụ cũng được mà!
– Em thu xếp đồ đạc cá nhân thôi, khi nào đến phần dọn dẹp em sẽ nhờ anh! – Tiểu Mai mỉm cười.
– Ừm… cũng được!

Ít phút sau, tôi chầm chậm dắt xe ra khỏi nhà Tiểu Mai mà lòng tự ý thức được rằng kể từ lúc này đây, mình càng phải trân trọng hơn những giây phút được ở gần nàng hơn nữa. Vì sắp tới có lẽ sẽ là một khoảng thời gian khá là khó khăn của cả hai đứa.

– Anh về đây, mai gặp! – Tôi đưa hẹn luôn.
– Ừa, đi đường cẩn thận! – Tiểu Mai gật đầu, nàng tiễn tôi ra đến tận cổng.

Người ngoài trông vào cảnh này chắc sẽ buồn cười lắm, ai đời từ thềm nhà ra đến cổng chỉ vỏn vẹn vài bước chân mà hai đứa này cứ bịn rịn chia tay hệt như vợ tiễn chồng ra mặt trận không hẹn ngày về. Nhưng trong chúng tôi thì cảnh này lại chẳng có gì gọi là sến súa hay lãng xẹt nữa, bởi… tuổi trẻ mà, không cảm nhận, không bồng bột sao gọi là tình yêu học trò.

– À, còn vụ Uyển Nhi gì đó em sẽ hỏi lại, mà chắc là nhầm lẫn hay trùng hợp gì thôi! – Tiểu Mai bất ngờ nhắc lại.
– Ờ, em nói vậy thì là vậy chứ sao! – Tôi giờ hãy còn đang rầu rĩ vì sắp giã biệt người yêu nên buột miệng nói bâng quơ.
– Anh nói kỳ vậy? Không tin em à? – Nàng nhíu mày vẻ không vừa ý.
– Đâu có, tin chứ! – Tôi giật thót người.

Và Tiểu Mai lườm tôi bằng ánh nhìn sắc lạnh, nàng nói như thoảng vào gió, bật ra một lời hững hờ không quan tâm đầy kiểu cách:

– Anh không tin em thì về hỏi bé Trân ấy!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Danh sách truyện cùng bộ:
Tiểu Mai – Quyển 1
Tiểu Mai – Quyển 2
Tiểu Mai – Ngoại truyện 1
Tiểu Mai – Ngoại truyện 2
Tiểu Mai – Quyển 3
Thông tin truyện
Tên truyện Tiểu Mai - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 02/08/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Ỷ thiên đồ long ký – Quyển 1 - Dịch giả Meode
Tiểu Ngư duỗi tay đè chặt bàn tay hắn, vừa chờ mong, lại vừa sợ hãi: Công tử... không cần...đâu.. Trương Siêu Quần cười nói: Ngươi cứ chuẩn bị cho tốt một bàn tay, dùng để đè lại miệng mình, ta chỉ sợ đến lúc đó ngươi sẽ thoải mái kêu thật to đấy! Tiểu Ngư ngập ngừng hỏi: Không...
Phân loại: Truyện sex dài tập Dâm thư Trung Quốc Đụ máy bay Truyện cổ trang Truyện sắc hiệp Truyện sex hiếp dâm Truyện sex phá trinh Tuyển tập Ỷ thiên đồ long ký
Thấu Thị Toàn Năng
Người vừa nói là bạn học Ngô Anh của Lâm Phong, hắn lắc đầu trở lại vẻ đứng đắn hàng ngày, cơ mà vừa ngẩn mặt lên nhị vị lớp trưởng cao cao tại thượng mà xém chút xịt máu mũi. “Cái quái! ” Lâm Phong nhìn thấy gì? Không phải là gương mặt đẹp lạnh lùng của Ngô Anh, cũng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện Đô Thị Truyện sex học sinh
Sứ Mệnh Người Được Chọn
“Chúc mừng cậu đã thành công bước lên con đường của một Pháp Sư” John giấu vẻ mặt kia đi và thay vào đó là một khuôn mặt tươi cười chúc mừng nó khi nó vừa mở mắt. “Cảm ơn ông” Nó cười lại. “Cậu đã là một Pháp Sư rồi, cũng phải biết về cách phân chia cảnh...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện khoa huyễn
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân