Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv1.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Trở về » Phần 225

Trở về


Truyện đã hoàn thành

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 225

“Macchiato* cô yêu cầu, xin mời thưởng thức.”

(* 康宝蓝 – phiên âm là Khang Bảo Lam trong tiếng Trung, là dạng espresso Con Panna hay còn gọi là Machiato, cafe có lớp bọt sữa. Trong tiếng Ý, Macchiato được hiểu là “vệt lốm đốm” hay “đánh dấu”.)

Đưa tách cà phê thứ hai ra ngoài, Triệu Ngu lại khôi phục trạng thái không có việc gì làm, chống má ngồi trong quầy bar ngây ngốc. Cô dứt khoát đưa mắt nhìn hai vị khách duy nhất trong tiệm.

Thời gian làm việc buổi sáng trong tiệm luôn rất vắng vẻ, hai vị khách kia vừa nhìn đã biết là một đôi sinh viên yêu nhau, lại còn đang giận dỗi, em trừng anh, anh liếc em, nhưng lại không chịu mở miệng nói chuyện với đối phương.

Triệu Ngu không khỏi cười cười, dường như người trẻ tuổi yêu đương thường như vậy, giận dỗi, không ai chịu nhường ai, để xem ai xuống nước trước.

Còn nhớ lúc trước cô và Trang Diệp cũng từng giận dỗi như thế, nhưng kiên trì không được bao lâu, mỗi lần mặc kệ ai sai, Trang Diệp đều sẽ là người cúi đầu trước, hơn nữa thời gian giận dỗi chưa bao giờ vượt quá hai phút.

Đương nhiên, thời gian lâu dài hắn cũng phát hiện, cô chưa bao giờ thật sự tức giận với hắn, cũng không phải thật sự yêu cầu hắn dỗ dành vô điều kiện, giữa hai người bọn họ, cái này chỉ gọi là tình thú.

Đáng tiếc, cặp đôi bên kia giận dỗi nhau tương đối nghiêm trọng, tính tình cô gái dường như cũng khá nóng nảy, một người hờn dỗi cả nửa ngày rồi cầm túi tức giận rời đi, để lại chàng trai ngại ngùng đứng ngồi không yên.

Triệu Ngu như suy tư nhìn chàng trai, lại nhìn xuyên qua cửa sổ ra ngoài, không khỏi cười trong lòng.

Một kẻ ngoan cố không chịu nhìn ra ngoài một chút, một người vừa mới ra cửa đã liên tục quay đầu lại, không thấy ai đuổi theo lại càng tức giận đến dậm chân, trốn sau cây cột, không rời đi cũng không muốn quay lại.

Lấy một chiếc bánh chậu hoa từ tủ mát đặt lên bàn chàng trai kia, Triệu Ngu nói: “Tặng cậu.”

Chàng trai ngẩng đầu khó hiểu nhìn cô.

Triệu Ngu liếc ra bên ngoài một cái, cười ra hiệu cho hắn: “Đi ra ngoài rẽ trái, đằng sau cây cột thứ hai.”

Chàng trai vẫn không hiểu.

Triệu Ngu bất đắc dĩ: “Người còn chưa đi đâu, vừa ra cửa đi ba bước thì hai lần ngoái lại chờ cậu đuổi theo, đã tức tới dậm chân rồi, còn không đuổi theo thì người ta sẽ giận thật đó.”

Thấy chàng trai khẩn trương quay đầu nhìn thoáng qua, rồi vì vấn đề góc độ mà ngay cả bóng người cũng không thấy được, Triệu Ngu chỉ có thể đẩy bánh kem tới trước mặt hắn: “Bạn gái cậu thích uống Macchiato, hẳn là cũng sẽ thích chiếc bánh kem này.”

Chàng trai rốt cuộc cũng có phản ứng, đứng vụt lên cầm bánh kem đi ra ngoài, chạy hai bước lại quay đầu lại đưa tay móc di động trong túi ra, hẳn là muốn thanh toán.

Triệu Ngu nói: “Đây là quà tặng, không thu tiền, mau đi đi.”

Vội vàng nói câu cảm ơn cô, chàng trai kia cũng không quay đầu lại mà vội đi ra ngoài, tình huống sau cây cột ở góc độ Triệu Ngu không nhìn thấy, chờ cô chậm rì rì đi về quầy mới phát hiện, đôi tình nhân kia vậy mà đã ở đàng kia ôm hôn, tốc độ này quả thật cũng nhanh quá.

Nhân viên pha chế Hồ Nguyên cười trêu chọc: “Thì ra bà chủ còn thích làm mai mối nha.”

Triệu Ngu cúi đầu cười, vừa nhấc mắt mới phát hiện trên máy pha cà phê cỡ lớn bên cạnh mơ hồ phản chiếu gương mặt tươi cười của bản thân.

Gần đây hình như cô quả thực thích cười hơn trước. Mỗi ngày ở trong tiệm, nhìn đủ loại khách hàng tới lui, dưới bầu không khí nhàn nhã, phần lớn bọn họ đều rất hài lòng, mà cô cũng như chịu sự ảnh hưởng của bọn họ, cả người cũng thả lỏng.

Thương Lục nói không hy vọng cô lại biến mình thành máy móc, mỗi ngày phải dựa vào công việc vất vả làm chính mình mệt mỏi, lúc trước anh cũng nghĩ có lẽ cô chỉ có thể sống tiếp như vậy, nhưng hiện tại, xem ra đón nhận những gì anh làm cho cô là đúng.

Ít nhất, cô rất thích mỗi ngày như hiện giờ, giao lưu với những khách hàng khác nhau, thấy bọn họ vui vẻ thoải mái, học pha cà phê, học rang xay, không mệt như trước mà còn rất phong phú, trong lòng cũng càng thêm yên tĩnh.

“Xin chào tiên sinh, hoan nghênh đã tới, xin hỏi ngài uống gì?”

Nghe tiếng người phục vụ, biết lại có khách tới, Triệu Ngu theo bản năng ngẩng đầu, nở nụ cười tiêu chuẩn, nhưng nháy mắt tiếp theo biểu tình lại chợt đình trệ.

Lẳng lặng đối diện với cô mấy giây, Hứa Thừa Ngôn dương môi cười, hỏi: “Có thể pha cho anh một ly cà phê không?”

Đây hoàn toàn không phải gọi đồ, mà là đang nói với Triệu Ngu, nhìn bầu không khí vi diệu giữa hai người, Hồ Nguyên và nhân viên phục vụ bên cạnh lập tức hiểu hẳn đây là người bà chủ quen biết, liền rất thức thời lui lại, chờ ở một bên.

Triệu Ngu tiếp tục lịch sự mỉm cười như với những khách hàng khác: “Trong tiệm có người pha chế chuyên nghiệp, anh xem thử muốn uống gì.”

Dù cô đã đăng ký học, nhưng chung quy còn chưa đủ chuyên nghiệp, cho nên ngày thường sẽ không làm cho khách hàng, ở trong tiệm chỉ đóng vai trò như nhân viên phục vụ.

“Gì cũng được.” Hắn cũng không khiên cưỡng, xoay người đi về một vị trí gần cửa sổ.

Trước đây, khi ở bên hắn, cô cũng từng pha cà phê cho hắn mấy lần, chẳng có chút kỹ thuật nào, còn bị hắn ghét bỏ, hiện giờ hắn hoài niệm hương vị kia, thì ngay cả uống một ly cũng trở thành thứ hy vọng xa vời.

Thấy vẻ mặt hắn rõ ràng rất mệt mỏi, Triệu Ngu quay đầu nói với Hồ Nguyên: “Espresso.”

Phía sau quán cà phê có người tạo cảnh quan thành một khu sân vườn, căn phòng bên cạnh sân chuyên dùng để người làm ăn cơm và nghỉ ngơi. Khi Hồ Nguyên đi vào lấy đồ, một người phục vụ vừa vặn cầm di động chào đón: “Anh Nguyên cược ai?”

Nghĩ buổi sáng cũng không có khách, có một người pha chế khác ở bên ngoài, Hồ Nguyên bèn tò mò hỏi: “Cược ai cái gì?”

Sau đó hắn liền thấy nội dung trong nhóm Wechat, có điều tin tức chỉ viết mấy cái họ: Lăng, Thương, Tiết, Tiết số 2, Kỷ.

Nhân viên phục vụ cười nói: “Cược ai mới là người thắng cuối cùng, anh Lý chủ trì, mọi người đều tham gia, anh có muốn tham gia không?”

“Nhàm chán.” Hồ Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu, rồi lại không nhịn được lấy di động của mình ra nói, “Hôm nay lại có một người mới tới nữa, có muốn tôi đi theo bà chủ hỏi thăm xem là ai, để các cậu có thêm một lựa chọn không?”

Biểu tình đám nhân viên phục vụ cứng đờ: “Còn nữa á?”

Trong nhóm cũng lập tức sôi sục, lại bắt đầu anh một câu tôi một câu bàn tán.

Triệu Ngu đương nhiên biết đám người này thường xuyên bàn tán sau lưng mình, rốt cuộc những người đàn ông đó cứ lâu lâu lại tới tìm cô, muốn người ta không tò mò cũng khó.

Đặc biệt giờ phút này cô và Hứa Thừa Ngôn lại ngồi đối diện, không cần quay đầu lại nhìn cũng biết, mấy người kia chắc chắn đều đang ngó chằm chằm bên này.

Chỉ là cô cũng không buồn để ý ánh mắt của người khác.

Tầm mắt dừng trên mu bàn tay đang cầm ly cà phê của Hứa Thừa Ngôn, nhìn vết thương đã đóng vảy, cô hỏi: “Vừa trở về?”

Hứa Thừa Ngôn dừng động tác, trong mắt nổi lên chút ý cười: “Ừm, tối hôm qua vừa về tới.”

Thật ra Triệu Ngu cũng không cố ý chú ý động tĩnh của hắn, chỉ là trong lúc vô tình nhìn thấy tin tức trên di động, quỹ từ thiện Y Trình gần đây giúp đỡ người nghèo ở vùng núi, hắn còn tự mình đi.

Quỹ từ thiện này do hắn lập ra, sau khi được hội đồng quản trị trong đại hội cổ đông đồng ý, nhà nước phê duyệt mới chính thức thành lập, mỗi năm đều sẽ trích một phần tiền lời của công ty ra làm từ thiện, ngoài cái đó ra, cá nhân hắn cũng bỏ thêm vào quỹ.

Những việc này đúng là ngoài dự đoán của cô. Lần trước hắn nói với cô, hắn và em gái cùng làm từ thiện, cô cũng chưa từng nghi ngờ, nhưng không ngờ hắn có thể làm tới bước này.

Espresso hơi đắng, Hứa Thừa Ngôn không thêm đường sữa, còn uống cạn sạch, nhẹ giọng nói với cô: “Cảm ơn.”

Cho hắn cà phê đắng như vậy, hiển nhiên là muốn nâng cao tinh thần cho hắn, nhưng cô cũng không biết, thứ chân chính có thể khiến hắn nâng cao tinh thần không phải cà phê, mà là cô.

Ngày hôm qua trên máy bay hắn đã không chờ nổi mà muốn gặp cô, sau khi trở lại Đông Hải hắn càng là một phút cũng không muốn chờ, nhưng hắn không có tư cách đi quấy rầy cô. Hiện giờ cô đồng ý ngồi với hắn trong chốc lát, hắn đã cảm thấy đủ rồi.

Lại có hai vị khách tiến vào, tuy sẽ có người đón tiếp không cần Triệu Ngu nhọc lòng, nhưng cô vẫn đứng dậy tới quầy bar.

Cô không thể không thừa nhận, đối mặt với Hứa Thừa Ngôn như vậy, cô không cách nào có thể tiếp tục lạnh nhạt, rất nhiều lời vô tình cũng không nói nên lời, cho nên không bằng tránh đi, mắt không thấy, tâm cũng không phiền.

Nhưng từ xa nhìn hắn vẫn cô đơn ngồi ở chỗ kia, thân hình cũng đơn bạc hơn so với dĩ vãng rất nhiều, cuối cùng cô nói với nhân viên phục vụ ở một bên: “Mang cho vị Hứa tiên sinh chút gì ăn.”

Đúng là Hứa Thừa Ngôn còn chưa ăn sáng đã tới đây, lúc hắn tới quán còn chưa mở cửa, vẫn luôn lẳng lặng chờ ở con phố đối diện.

Hắn lái chiếc xe không thường dùng nên cô không phát hiện ra, thậm chí cô còn lái xe đi qua bên cạnh hắn, vòng tới bãi đỗ xe phía sau, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, đi qua cánh cửa trước mặt vào quán cà phê.

Cách bức tường kính hắn không nhìn rõ lắm, chỉ đôi khi cô ngẫu nhiên ra ngoài hắn mới có thể nhìn thấy bóng dáng cô từ xa.

Hắn cảm giác được, toàn bộ trạng thái của cô đã tốt hơn rất nhiều, khi nhận điện thoại sẽ cúi đầu cười, nụ cười khi chào hỏi người của cửa hàng bên cạnh đã không phải loại mỉm cười như rối gỗ nữa.

Hắn biết cô hẳn không muốn thấy hắn, cũng biết chính mình có lẽ không nên đi vào, nhưng đã ở đối diện nhìn lâu như vậy, hắn không nhịn được nữa.

Trên bánh Black Forest có mứt anh đào và kem bơ quá ngọt, trước tới nay Hứa Thừa Ngôn đều không thích đồ ngọt, nhưng giờ phút này ăn vào trong miệng lại cảm thấy, vị ngọt này khiến người ta vô cùng quyến luyến.

Triệu Ngu tự mình mang bánh ngọt và cà phê cho khách, mỗi lần đi về đều phải qua bên cạnh hắn, hắn lẳng lặng nhìn cô mỉm cười với khách, nghe cô dịu giọng nói chuyện cùng khách, cảm thấy vui vẻ lại cũng không nhịn được mà chua xót.

Rốt cuộc cô cũng đã dần dần thoát ra, thế nhưng dù có ở trạng thái nào, cô cũng cách hắn rất, rất xa.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Thông tin truyện
Tên truyện Trở về
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ nát lồn, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện liếm cặc
Tình trạng Truyện đã hoàn thành
Ngày cập nhật 29/07/2024 03:55 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Thầy dạy gym của tôi
Ngoại truyện Câu chuyện này sẽ đứng với vai trò Quang là nhân vật chính nên danh xưng ngôi thứ nhất của Quang sẽ lấy tên là Tôi! Chị Trân Nhân viên bảo hiểm xinh đẹp... Giữa cái nắng cực của đất Sài Thành, tôi đang ngồi máy tính tìm khách hàng và đọc truyện trên truyensextv1.com, thì chị khách...
Phân loại: Truyện sex dài tập Cho người khác đụ vợ mình Đụ nát lồn Some Truyện BDSM Truyện bóp vú Truyện bú lồn Truyện liếm lồn Truyện NTR Truyện sex ngoại tình
Bà chị dâu dâm loạn - Tác giả Ngọc Linh
Vừa nhấp con cặc của mình vào bên trong cái lỗ lồn thì anh Nam cũng đưa nhẹ tay của mình lên mà xoa dần dần lấy hai cái cặp vú căng tròn và vê vê cái núm vú nữa. Chị Hương thì cũng không chịu được mà quặp chặt hai chân của mình vào đúng cái thắt lưng của anh mà nhún xuống, miệng khẽ rên...
Phân loại: Truyện sex dài tập Chị dâu em chồng Sextoy Truyện bú lồn Truyện liếm lồn
Thằng trẻ trâu
Phần cuối này là ngoại truyện nhá, do mình liều mạng chôm nhật kí của vợ cộng thêm một ít thông tin từ đống thư nhá. Nói vậy mọi người cũng hơi hiểu cái kết rồi đúng không? ... Bạn đang đọc truyện Thằng trẻ trâu tại nguồn: http://truyensextv1.com/thang-tre-trau/ Ngày 15 tháng 7 năm 2010 Hôm nay...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện teen
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân