– Mấy tượng này có ý nghĩa gì vậy anh Nhàn? Sao nhìn ai cũng có vẻ… hung hăng. Chắc bị nhiều người chiếm mặt bằng bán bông tết trước mặt nên người ta bực bội.
– Haha… mấy vụ này đừng hỏi anh. Nếu hỏi anh tại sao tượng ông Trần Hưng Đạo chỗ bến Bạch Đằng lại chỉ ngón tay xuống sông Sài Gòn thì anh còn biết giải thích, còn như mấy tượng giơ nắm đấm, giơ súng này thì em đi cả nước sẽ thấy nhan nhản hà. À, quẹo đây nha mấy đứa.
Cả nhóm quẹo vòng theo con đường ôm bên hông tượng đài, bên kia là một công viên gì đó khá to. Chạy vài chục mét tới ngã 3 thì thấy một quán ăn khá đông. Cả đám tấp vô rồi trầm trồ…
– Bánh xèo hả anh?! Được đó.
– Quán này ngon lắm mấy đứa. Anh ăn rồi. Hồi đợt trước đi ra đây Nhàn nó dắt anh đi ăn rồi. Ủa, mà có phải chờ lâu như hồi trước không Nhàn?
– Mình tới giờ này chắc chưa đông lắm đâu. Tầm 1 tiếng nữa mới đông.
– Ờ. Tao nhớ đợt trước gì mà ăn bánh xèo cứ phải chen lấn giật cái dĩa vừa chiên ra của quán. Chứ ngồi hoài nửa tiếng chưa có gì ăn nữa.
– Ờ. Quán này xưa giờ vậy á. Mặc dù có nhiều quán khác nhưng ở đây ngon, người ta chen nhau ăn à. Vô lẹ lấy bàn với order đi mọi người. Lát đông lắm.
Mọi người ùa vô quán, lấy bàn xong gọi mấy dĩa bánh xèo tôm, mực, rồi mấy dĩa bánh căn cũng tôm mực. Anh Nhàn nói…
– Đặc sản của nó là tôm mực, chứ thịt heo bình thường à.
– Nước chấm này pha sao anh? Gì mà tới 3 hũ lận?
– Đúng rồi em. Một hũ này là nước mắm trong, hũ này là mắm nêm, hũ này là nước mắm có đậu phộng rang giã nhuyễn.
– Wow! Cầu kỳ dữ. Vậy cái nào ngon anh?
– Ai thích ăn gì thì ăn à. Nhưng anh thì ăn pha 3 cái lại với nhau luôn, việc gì phải chọn, haha.
– Ý hay đó. Vậy ai chấm gì thì nói nha.
– Em ăn mắm nêm.
– Cho tao nước mắm đậu phộng thử coi. Thấy cũng hấp dẫn quá.
– Anh cũng mắm đậu phộng.
– Anh ăn nước mắm trong nha.
– Ok, ok.
… Lát sau…
– Quán này đông thiệt. Mình tới sớm mà giờ chưa có đồ ăn nữa.
– Chị ơi bàn tụi em có đồ ăn chưa?
– Gần có rồi mấy em. Đợi chút nha.
– Chưa có bánh xèo thì cho mấy dĩa bánh căn ra trước đi chị. Ăn tạm, đói quá rồi.
– Ok, bánh căn ra ngay.
Lát sau…
– Chà. Ngon ghê. Hí hí.
– Khoan khoan! Đừng ai gắp nha. Bi, tránh đũa ra tao chụp hình cái coi.
– Cúng facebook lẹ đi Bo, tao đói meo rồi.
– Chưa được. Anh Khanh ngồi xích ra dùm em đi. Anh đừng nghiêng qua đó, che ánh đèn rồi. Ok, đợi tí…
– Trời ơi! Mày cũng đú nữa hả Nhàn?! Chừa cho tụi nhỏ cúng đủ rồi mày, hừ hừ.
– Haha. Mày hổng biết chụp đồ ăn cũng là nghệ thuật hả?
– Thuật cái… Không thực chớ vực được đạo nha. Tao đói rồi á.
– Rồi rồi, tấm nữa là xong. Kéo mấy hũ để đũa này ra dùm anh đi Bi.
– Haizzzz… chừng nào em mới được ăn đây?!
– Haha. Xong!
Anh Nhàn còn chưa cất xong máy ảnh với ống kính vô ba lô thì cả đám đã ăn rào rào. Tới khi anh cất xong thì quay lại đã hết 1 dĩa. Anh kêu lên…
– Trời trời! Ăn gì lẹ dữ mấy đứa?!
– Haha, anh chậm rì rì thì có.
– May mà mình kêu 4 dĩa. Mọi người làm mình thấy stress dữ quá.
– Haha. Mày hổng lo ăn mà cứ nhàn nhàn kiểu đó thì lát hồi chỉ còn lại dĩa chứ bánh không còn đâu ha.
– Ai lấy chén nước chấm của tui?!
– Bên bàn kia chứ đâu. Nãy anh chụp hình dời qua kia mà.
– Ủa, hí hí… Thấy rồi. My bad! Ủa ủa? Sao tôm hết rồi? Nãy kêu 5/5 mà.
– Có gì ăn đó đi mày. Ngồi “mò” tôm thì lát nữa mực cũng hết luôn á.
– Trời ơi! Đúng là giang hồ hiểm ác, ăn mà tui stress quá chừng hà, hu hu…
– Haha, trưa ăn mực rồi nên chắc bây giờ mọi người khoái tôm hơn đó anh.
– Oh, vậy Bi em chạy vô order bánh xèo mực 1 dĩa thôi nha. Còn lại 3 dĩa tôm hết đi.
– Dạ.
Thằng Bi gắp ăn một họng đầy nhóc rồi vừa nhai vừa đứng dậy đi vô trong. Nó đứng kế bên người chiên bánh luôn. Lát sau bưng ra hai tay hai dĩa, đám xuống bàn mặt đầy hãnh diện.
Anh Nhàn thấy vậy nói…
– Quá giỏi. Lịch sử lặp lại rồi Khanh ơi. Phải giành mới có ăn, y chang đợt trước.
– Ờ. Nhiều khách không biết, cứ ngồi vô bàn xong yên tâm đợi tới khuya mới được ăn, haha…
– Ủa. Bánh xèo này sao nhỏ vậy ta?
– Bánh xèo miền Trung đó Loan. Khác với bánh xèo trong Sài Gòn.
– À. Cái bánh xèo này họ đổ bằng khuôn đất nung, khuôn gốm á. Ăn vô khác hẳn. Còn bánh xèo kiểu Sài Gòn hay miền Tây thì ngoài này gọi là “bánh xèo chảo”, vì đổ bằng chảo kim loại, cũng có chỗ bán luôn, gần đây thôi nhưng nhóm mình ra đây ăn loại này cho lạ. Cái kia về Sài Gòn ăn.
– Mà rau này vụn ra hết rồi sao cuốn ta? Hay họ chưa đưa cải bẹ xanh với rau rừng ra?
– Không. Cái này ăn khác luôn. Không cuốn nha mấy đứa. Đợt trước anh Nhàn dắt ah đi ăn rồi. Như vầy nè, lấy cái bánh bẻ nhỏ ra bỏ vô chén nước chấm luôn, xong lấy rau đủ thứ bỏ lên trên, xong gắp lên ăn.
– Wow! Lạ quá. Lần đầu em thấy ăn bánh xèo trong chén kiểu này á.
– Ăn thử đi, lạ lạ và ngon lắm.
– Măm măm… ngon thiệt ta ơi! Giờ em hiểu tại sao người ta chen nhau tới đây.
– Ờ. Tao cũng thấy vậy đó Bo. Ngon hơn hồi má dắt mình đi Nha Trang ha.
– Ngon hơn. Bánh nó giòn với thơm mùi tôm nữa.
– Măm măm…
– Sao hổng nói lời nào vậy Loan? Hí hí…
– Em bận rồi mấy anh. Hẹn lát nữa chat sau nha, hihi…
– Hahaha.
Cả đám ăn vèo phát hết 2 dĩa bánh xèo. Thằng Bo nhanh chân chạy vo đứng cạnh người chiên bánh, lát sau lại bưng ra hai dĩa đầy tú ụ, mỗi dĩa 10 cái.
Cả đám ăn ngon lành hết 4 dĩa bánh xèo thì ngừng lại. Anh Khanh nói…
– Tao lửng lửng bụng rồi mày. Có kêu thêm nữa không ta?
– Thôi, chừa bụng đi ăn sập Phan Rang đi, ăn chi cho no mỗi chỗ này.
– Đúng á. Anh Nhàn số 1, hihi.
– Ờ. Anh số 1 nhưng hổng có ai số 2 vì em không cần xếp hạng mấy đứa còn lại đúng hông?
– Haha. Sao anh thuộc bài của con Loan dữ vậy?
– Anh mà. Haha.
… Bạn đang đọc truyện Truyện loli tại nguồn: http://truyensextv1.com/truyen-loli/
Ăn xong cả đám được anh Nhàn dẫn đi lượn vòng vòng. Thành phố này nhỏ xíu, đi một chút thì anh Nhàn nói…
– Mấy đứa có biết bánh tráng nướng Đà Lạt không?
– Biết chứ anh. Sài Gòn giờ bán đầy mà. Tụi em ăn hoài.
– Mấy đứa biết món đó xuất phát từ đâu không?
– Từ đâu… Đừng nói em là từ Phan Rang này nha?!
– Thực ra, nó đó! Món gốc ở đây gọi là bánh tráng mắm ruốc. Xong từ đây lên chợ Đà Lạt có 108 cây số à, chạy lên đèo là tới, dân Phan Rang di cư lên đó cũng nhiều lắm, họ cũng mang món đó lên luôn, nhưng biến tấu thêm đủ thứ toping để bán cho du khách dễ ăn, thành ra món Bánh tráng nướng Đà Lạt. Sau này xuống Sài Gòn thì toping càng ngập mặt nữa.
– Trời ơi. Thì ra mình đang ở “thánh địa” của một món ăn vặt nổi tiếng.
– Haha. Em dùng từ ghê quá. Nói là món gốc đi. Để anh dắt cả đám đi ăn thử rồi so sánh xem món gốc với món biến tấu khác nhau như nào ha.
– Yeah! Nghe mà chảy nước miếng rồi, haha.
– Ủa. Sao đợt trước tao ra đây mày không dắt tao đi vậy Nhàn?
– Có thời gian đâu mà ăn. Đợt đó mày đi có 2 bữa.
– Ờ ờ. Kỳ này đi cả tuần, mày còn bài gì thì lộ hết ra đi nha. Haha.
– Yên tâm, bài của tao nhiều lắm. Xài miết cũng không hết đâu. Haha.
Anh Nhàn dắt cả đám đi vòng vèo, rồi tấp vô một quán lề đường nhìn có vẻ… rất lề đường. Gọi là “quán” chứ thực ra chỉ là một người ngồi xổm trên lền đường với một cái giỏ nhựa, và một cái lò nướng than. Tay chị đó cầm quạt lá cọ quạt liên tục vô cái lò than, bên trên có mấy trái bắp nướng. Thấy cả đám trờ tới, chị đó ngước lên mời…
– Bắp nướng đi mấy em!
– Có bánh tráng mắm ruốc không chị?
– Có chớ. Mấy cưng ăn loại nào? Có chả với trứng hay…
– Không. Cho em loại không trứng nha. Bỏ thêm mấy cây chả nữa thôi. Lấy chục cái đi chị.
– Ok mấy em. Đợi chị chút nha.
Cả đám bu lại tò mò coi cái món ăn gốc như nào, mà từ đó được thiên hạ phát triển ra thành một món ăn vặt “thần thánh” đến như vậy. Tụi nó thấy chị bán hàng để mấy trái bắp sang một bên, rồi nhanh tay lấy ra một cái bánh tráng khá mỏng để lên ngay giữa bếp lò, bên trên cái vỉ nướng. Sau đó chị múc gì đó giống mỡ và cả tóp mỡ lên mặt bánh, dàn đều ra, rồi múc cái gì đó nâu nâu mà anh Nhàn nói là mắm ruốc đã xào với gia vị và tương ớt vừa ăn. Chị dùng muỗng trét đều mắm ruốc lên mặt bánh, xong rắc rất nhiều hành lá lên trên, và cứ thế tay quạt than, tay cầm bánh xoay xoay để nướng bánh cho đều. Khi vừa xong thì chị lột hai cây chả quế ra bỏ lên trên, rồi hỏi anh Nhàn…
– Để dẹp hay cuốn vậy em?
– Cuốn đi chị.
Thế là cái bánh tráng đã nướng xong được chị cuốn lại ngay trên vỉ nướng, rồi lấy một miếng giấy bọc một đầu, cầm đưa cho anh Nhàn một cách rất chuyên nghiệp.
Anh Nhàn cầm lấy cái bánh đưa cho con Loan nói…
– Lady first! Em thử trước đi.
– Dạ. Thank you!
Con nhỏ cầm cái bánh đã được cuốn dẹp dẹp đưa lên miệng cắn, rồi kêu lên…
– Trời ơi! Ngon quá. Ngon hơn bánh tráng Đà Lạt luôn. Hí hí.
– Ngon hơn mà con. Bánh tráng mắm ruốc Phan Rang ở đây đậm đà hơn. Trên kia người ta pha tạp búa xua à, ăn hổng nghe vị gì hết âu.
– Cho anh cắn miếng.
– Anh nữa.
– E hèm. Cho anh thử với.
– Mày nha Khanh! Đầu hai thứ tóc rồi mà hổng có chững chạc gì hết à. Tiếng Ăng Lê có câu “patient is a virture” nha mậy! Haha…
– Tao ăn thử thì liên quan gì chững chạc. Kệ nó đi em. Đưa anh ăn thử coi như nào, đợi lâu quá, hà hà…
Thế là con Loan không đành lòng nhưng vẫn phải đưa cái bánh tráng cho anh Khanh cắn một miếng, xong hai thằng sinh đôi mỗi đứa cắn một cái, lủm hết cái bánh tráng của nó luôn, đứa nào cũng nhai rôm rốp.
Không để ý tới gương mặt méo xẹo của con em, thằng Bo vừa nhai vừa thưởng thức hương vị rồi nói…
– Chà chà. Măm măm. Mùi mắm ruốc đúng đặc trưng. Nó không quá nồng nhưng nổi trội, vị mặn mặn ngọt ngọt, cùng với tóp mỡ béo béo và hành lá phi thơm kiểu này đúng là ngon thiệt, chẹp chẹp.
– Hic hic. Sao ở Sài Gòn hổng ai bán món này ta? Bánh giòn ghê luôn.
– Nè. Cái nữa nè mấy đứa. Chia nhau ra ăn đi, nướng tới đâu ăn nóng liền tới đó ngon hơn, hihi. Còn ở Sài Gòn người ta chuộng đồ ăn béo, hoặc thịt nhiều, nên bỏ tùm lum tôm khô, ruốc khô, rồi khô bò, xúc xích, còn cái gì mayonais nữa, ăn vô vị nó tạp nham lắm. Dễ ngán.
– Đúng đúng. Mùi này thơm rất đặc trưng, đúng nghĩa bánh tráng mắm ruốc luôn, vị lại rất dễ chịu nữa, ăn hoài được luôn. Dân Phan Rang đúng là rất sành ăn, haha.
– Ê, cái đó đưa con Loan đi mày. Chia nhau ăn đi, nó nhìn mày nói hoài mà thèm chảy nước rồi kìa! Haha…
Cả đám 5 đứa quây quanh quầy bánh tráng, coi như “bao sân” luôn vì chị bán hàng nướng chục cái thì gần như chiếm cái lò đó suốt. Lâu lâu có khách ghé mua 1 – 2 cái chị lại phải năng nỉ tụi nó đợi thêm chút để chị bán cho khách kia họ mang đi trước. Nên khi cả đám mua đủ chục cái thì cũng mất gần nửa tiếng. Nhưng vì nướng cái nào ra thì chia nhau ăn ngay cái đó, giòn rụm, thơm mùi hành phi tóp mỡ, thơm mùi mắm ruốc, và chả huế cây cũng rất ngon nên chẳng đứa nào thấy phiền gì khi phải đợi hết.
Ăn xong thì cả đám trả tiền rồi đạp xe lòng vòng tiếp. Anh Nhàn nói…
– Có ai muốn uống sinh tố không?
– Có có! Em uống nước ép.
– Em sinh tố.
– Tao thích chè, hè hè…
– Nói trước là mấy đồ đó ở đây hổng ngon như Sài Gòn nha. Nhưng cũng không tệ. Chất lượng tàm tạm.
– Không sao anh. Đi nãy giờ khát nước rồi, kiếm chỗ uống thôi.
– Ok. Vậy đi theo anh.
– Let’s go!
Sau khi cả đám ních thêm mỗi đứa một ly sinh tố, chè, nước ép của quán lề đường thì đứa nào cũng ôm bụng kêu no. Ngay cả anh Khanh to nhất đám nhưng cũng không thể ăn thêm bất kỳ cái gì nữa. Thế là cả đám chạy về khách sạn.
Trên đường về anh Khanh nói…
– Nhàn. Kiếm chỗ nào mua thuốc kháng sinh để chống sưng chống viêm cho nó đi. Nãy tao thấy nó hình như đau đó.
– Ờ ờ. Vậy để tao ghé vô mua. Tụi bây về trước đi.
– Thôi khỏi uống thuốc đi mấy anh. Em sợ uống thuốc lắm. Mỗi lần uống em bốc từng viên nhỏ ra uống, chỉ mấy viên thôi là em no nước luôn á. Giờ em no lắm rồi sao uống thuốc kiểu đó nổi. Với lại chắc em hông sao đâu. Nhưng tối nay…
– Nếu không sao thì khỏi uống cũng được. Nhưng mai mà bị nữa thì phải uống nha em. Không để vậy được.
– Dạ.
– Còn tối nay tạm nghỉ, như cái vụ gì bữa ở Bảo Lộc tụi thằng Bi – Bo nói á?
– Parlay! Haha…
– Ờ ờ. Từ đó á. Parlay đi. Cho nó nghỉ ngơi.
– Ok. Parlay. Có gì sáng mai tính. Haha…
Vì tới đoạn đường vắng nên cả đám thoải mái nói với nhau mà không cần thì thầm.
Cả nhóm chạy về khách sạn, gửi xe rồi đi lên lầu. Con Loan trước đó còn đòi anh Nhàn chụp hình cây mai khủng ở sảnh khách sạn, dù chưa nở bông mấy nhưng nụ hoa phủ xanh rì, dầy đặc đến mức không thấy cành đâu hết.
Trong thang máy anh Nhàn nói:
– Sáng mai tầm 7 giờ xuất phát nha mấy đứa. Đi sớm cho mát. Đường dài đó.
– OK anh. Tụi em 4 giờ đã thức dậy hết rồi. Quen rồi nên hổng có ngủ trễ được.
– Hay sáng mai có ai chạy bộ chung với tụi em không?
– Anh không.
– Anh cũng không.
– Em muốn chạy lắm, nhưng mà… chưa biết hết đau chưa.
– Vậy thôi tụi anh chạy rồi qua em, hí hí. Bye bye mọi người.
– Good night!
Hai thằng sinh đôi đợi thang đi thêm một tầng nữa về phòng mình. Tụi nó về phòng, thay đồ ra rồi nói…
– Tối không làm gì hơi tiếc ha. Mày đoán thử hai anh có làm gì nó không?
– Tao nghĩ chắc không đâu. Nó tơi tả nguyên ngày nay rồi. Dù có mua thuốc uống chắc cũng không làm gì đâu. Nói chi là không mua.
– Ờ ha. Cùng lắm thì oral như tao làm hồi sáng rồi quay tay thôi, mà tao nghĩ giờ này mấy ảnh không ai muốn quay tay đâu.
– Làm sao mà chịu quay tay. Có đồ thiệt chơi hổng sướng sao mà đi quay tay chán phèo.
– Ờ. Thôi khỏi đoán nữa. Mình cũng không ở bên phòng đó.
– Ờ. Đúng đó. Mà tao chỉ ước được ôm nó ngủ một lần sau khi chơi. Chắc phải nói anh Khanh vụ này quá.
– Đúng đó! Tao cũng thèm. Chơi nó bao lâu rồi mà không có dịp nào ngủ chung hết. Không biết cảm giác ôm nó ngủ thì như nào.
– Phê lòi chứ như nào. Mà tao thèm quá, nên thôi đừng nói vụ này nữa.
– Haha. Cũng biết sợ hả con! Tại mày khui ra chứ không phải tao nha!
Hai đứa tám với nhau một lúc rồi ngủ trước 9 giờ. Tụi nó đã quen với giấc ngủ sớm, mà cả ngày đi chơi với bơi lội, leo núi mệt nữa, nên tắt đèn xong là cả hai ngủ khò khò.
Trong giấc ngủ ngon, hai thằng nhóc không hề biết ở phòng dưới kia, 3 người đang chơi trò 3some bú liếm như thằng Bo và anh Khanh đã làm với con nhỏ hồi sáng, chỉ có điều vừa bú liếm con nhỏ, hai anh đều cầm ku sục dữ dội. Lát sau con Loan lên đỉnh thì anh Nhàn cầm ku đút quy đầu vô âm đạo con nhỏ rồi bắn ra, còn anh Khanh thì cho con nhỏ “bú sữa tươi” ngay tại nguồn.
Xong xuôi anh Khanh thở ra một hơi dài khoan khoái và nói…
– Ngủ thôi mấy đứa.
– Ờ. Phê rồi, ngủ thôi.
– Good nigh mấy anh, hí hí. Cho em ôm đi anh Khanh. Em thích ôm anh ngủ.
– Ờ. Xoay qua đây đi. Thằng Nhàn hổng có giành nha.
– Haha. Tao xong rồi lại thích ngủ một mình hơn. Tụi bây bên kia cứ ôm nhau thoải mái đi, bên đây mình tao một giường cho rộng. Haha…
– Ông bà già đặt tên mày cấm có sai. Haha…
Hai thằng Bi – Bo ngủ một giấc đã đời đến sáng. Thằng Bi mở mắt ra rồi lầm bầm nói…
– Chắc tới giờ chạy bộ rồi. Để coi mấy giờ. Bà mịa!!! Sao lại gần tới bảy rưỡi lận?! Báo thức đâu rồi? Bo! Dậy! Dậy mau.
– Hả? Tới giờ chạy rồi á? Tao ngủ ngon ghê.
– Chạy gì nữa. Bảy rưỡi rồi.
– Ủa ủa?! Sao không thấy báo thức gì hết.
– Ờ. Tao cũng không nhớ là có báo thức hay không… Hoặc là có rồi nhưng tao tắt lúc đang ngủ á.
– Trời ạ. Tao còn không nghe tiếng nhạc luôn. Chắc mày tắt lẹ quá rồi. Giờ sao?
– Sáng trưng rồi thì trăng sao gì nữa. Tắm rửa vệ sinh rồi qua bên kia thôi. Tối qua anh Khanh dặn sáng dậy sớm mà giờ như vậy thì chắc ổng hét ầm lên quá.
– Ờ ờ. Mà công nhận ngủ ngon thiệt đó mày. Chắc tại bơi được hơn 2 tiếng.
– Hoặc là băng qua sa mạc cát.
– Ờ ờ. Thôi đi làm vệ sinh đi rồi còn qua bển. Chắc bên kia đã thay đồ xong hết rồi, còn chờ mình thôi.
– Tao sợ là… đang xỉa răng á. Ăn sáng luôn còn được.
Thế là hai thằng nhóc vội vàng làm các thủ tục buổi sáng. Tới khi hai thằng tươm tất từ đầu tới chân, bước vô thang máy thì điện thoại reo. Thằng Bi nghe máy…
– Tụi em đang qua nè anh. Gần xuống tới rồi. Hả? Đi luôn tới tối nay không về á? Có cần trả phòng không? À à. Ok anh. Vậy để tụi em về lấy ba lô.
– Ủa. Sao trả phòng vậy?
– Mấy ảnh nói nay đi khá xa mà mình đi trễ thì tối về không kịp, trả phòng và thuê xe đạp thôi, tối nay ngủ ngoài biển.
– Wow! Quá đã!
Thang máy vừa mở cửa ra thì có người vào, nên tụi nó bấm lại số tầng của mình, đợi thang đi xuống sảnh, xong mới ngược lên được. Về phòng tụi nó lấy hết đồ đạc nhét vô ba lô, rồi quẩy ra thang máy đi xuống tầng dưới.
Hai thằng nhóc vừa đứng trước cửa phòng thì cửa chợt mở. Anh Nhàn bước ra trước, lưng đeo ba lô, sau đó là con Loan, rồi anh Khanh tay cầm chìa khóa, tay xách ba lô bước ra sau cùng và dập cửa. Anh Nhàn nói…
– Hello mấy đứa! Sáng có chạy bộ không?
– Hà hà. Chạy bộ trong mơ anh ơi. Tụi em ngủ mê tới nỗi thò tay tắt báo thức hồi nào không biết luôn.
– Chà chà. Ngủ say dữ. Sáng nay Khanh nó nói chắc hai đứa chạy về mệt nên ngủ lại không chừng, nên nó không có gọi.
– Haha. Giờ trả phòng thì mấy bữa nữa có quay lại không anh?
– Chưa biết. Mình cứ open đi. Tới đâu tính tới đó. Giờ đi ăn sáng trước đã. Đói bụng rồi.
– Dạ. Tụi em cũng đói rồi. Hôm qua ăn hải sản ớn rồi anh ơi. Nay ăn thịt đi.
– Haha. Ok. Vậy thì ăn thịt.
Thế là cả nhóm xuống trả phòng. Cũng may sau khi nghe trình bày lý do, khách sạn không charge gì thêm vì khách hủy ngang giữa chừng thì họ không nhận khách khác book trước được. Anh Khanh vẫn thuê mấy cái xe đạp cho 3 anh em chạy, nhưng vì không thuê phòng nên phải đặt cọc một khoản tiền lớn cho mấy chiếc xe. Anh Khanh đề nghị dùng bằng lái xe quốc tế của anh thay cho tiền cọc thì khách sạn đồng ý ngay.
Con Loan trầm trồ…
– Anh Khanh có bằng lái xe hơi luôn hả?
– Ờ. Anh thi trước để mai mốt xài, chứ ở Sài Gòn đi xe máy là tiện nhất. Ở nhà nói mua xe mà anh không thích, chạy xe hơi ở VN căng thẳng lắm.
– Đúng đúng. Tao thấy cần gì thì book grab hay đi xe giường nằm thích hơn, haha.
– Tao biết xì tai của mày rồi. Chuyện gì ứ thích thì nếu ngồi được thì chẳng cần phải đứng, nếu nằm được thì việc gì phải ngồi. Đúng hem?
– Haha. Chỉ có mày là hiểu tao thôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Truyện loli |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện Loli |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 22/04/2022 03:33 (GMT+7) |