Chẳng những thằng Bi, Bo, mà cả con Loan lẫn anh Nhàn đều thấy lạnh sống lưng, tim đều muốn thòng xuống tới đít luôn rồi.
Thằng Bo thầm than “Xong đời!”. Anh Nhàn thầm kêu “Chết mịa!”. Nhưng cả hai tài xế vẫn “lì lợm” giữ cứng tay lái.
Đến khi áo vàng đó xông qua khỏi đầu xe anh Nhàn, và khi xe thằng Bo cũng vụt qua, thì áo vàng vung gậy lên chỉ ra sau lưng hai xe tụi nó. Đứa nào đứa nấy thiếu điều muốn rớt tim ra ngoài, mồ hôi tươm ướt hết lưng áo 3 thằng con trai.
Con Loan chỉ hơi sợ thôi, chứ nó không biết hậu quả khi nhóm bị tóm lại là như thế nào. Nó chỉ thầm mừng cho mấy anh không bị sao. Thậm chí con nhỏ còn để ý thấy mấy áo vàng đang đứng trong lề cứ nhìn nhìn săm soi tụi nó, có người còn ngoái lại nhìn cả đám khi đã chạy xe qua khỏi chốt, cảm giác ghê ghê khó tả.
Con nhỏ không biết cảm giác mà nó chỉ thấy “ghê ghê” đó đã khiến cho 3 anh bự con lạnh hết sống lưng luôn rồi.
Xe chạy thêm chừng một cây số thì anh Nhàn tấp vô cây xăng và nói…
– Đổ xăng thôi mấy đứa.
– Phù phù… Em muốn đi vệ sinh.
– Ờ. Sợ muốn tè luôn phải không?
– Anh còn phải hỏi nữa. Lúc thấy giơ gậy lên là em tưởng mình xong đời trai rồi.
– Anh cũng tưởng vậy. Ở đây chúng nó manh động quá.
– Đúng đúng. Băng băng ra giữa đường, ngay trước đầu xe luôn. Lỡ mà mình hoảng, tông vào thì tạch.
– Ờ. Mà ku này giỏi! Dù sợ mà vẫn cứng tay lái. Chứ nhiều đứa gặp trường hợp đó là hoảng, lạng tránh, thắng gấp, tăng tốc độ, hay loạng choạng là người ta đều nghi ngờ hết, khả năng bị gọi vô rất cao.
– Em Bo mà anh! Haha…
– Hahaha… Nhìn nó ưỡn ngực phổng mũi kìa. Thôi đi tè đi. Chứ lát nữa mà có chốt không chừng tè ra quần.
– Èo. Còn nữa hả anh?
– Chắc là còn, nhưng không rát như chốt hồi nãy đâu. Tuy nhiên đường đi đẹp lắm, nên mình vừa chạy vừa ngắm cảnh, dừng lại chụp hình, khỏi lo quá tốc độ.
– Phù phù… Đi tour này căng thẳng vãi đái. Mai mốt mình đi tour trekking đi anh, khỏi lo nguy cơ đứt dây thần kinh, hay đột quỵ bất tử như này.
– Haha… Chạy xe mệt nhất là canh các anh hùng núp như vầy. Nên dân phượt hay đi cả đoàn luôn, có dẫn đường, chốt đoàn.
– Vậy thì đỡ bị túm hả anh?
– Không hẳn. Lỡ bị túm thì cả đoàn bị chung luôn mới vui.
– Èo èo. Anh Nhàn nha! Ăn mắm ăn muối! Phun nước miếng vuốt tóc 3 cái xả xui đi.
– Haha…
Có anh Nhàn coi xe dùm, hai thằng sinh đôi đi ra phía sau cây xăng để tè. Con Loan vừa đi vệ sinh ở trạm dừng chân cổng trời nên lúc này nó không có nhu cầu nữa.
Anh Nhàn nhìn nhìn cái yên sau xe mình rồi cười cười thì thầm với con nhỏ…
– Chắc váy em ướt hết rồi đó.
Con Loan giật mình, vội xoắn người cố nhìn ra sau váy mình mà không được, xong nó hơi khom người đưa tay vuốt vạt sau váy mình, rồi nói…
– Tại mấy anh đó. Em vô toilete rồi mà vẫn còn trào. Hứ!
– Haha… May mà thằng Bo chưa tham gia, chứ thêm nó nữa thì còn hơn vầy nhiều.
Con Loan đỏ mặt, mắc cỡ quá chừng. Nó đảo tròng mắt, rồi như lấy hết can đảm thì thầm với anh Nhàn…
– Vậy nên em thích mấy anh bắn vô miệng em hơn, em nuốt luôn, khỏi sợ trào, hihi…
– Ực.
Đáp lại con nhỏ là một cái nuốt nước bọt hơi bị to của anh Nhàn. Con bé này đã “lên đô” rồi. Cũng may gia đình nó lẫn hai thằng Bi – Bo đã không còn người lớn nào nữa, trừ họ hàng xa. Chứ trên đời này mà có phụ huynh nào nghe con gái 10 tuổi của mình nói là thích “bú sữa tươi ngay tại nguồn” của con trai, chắc sẽ lên cơn đột quỵ rồi đi xuống gặp ông bà sớm quá.
Tuy nhiên, vận mệnh không may của con nhỏ lại là… may mắn có thể nói là lớn nhất đời anh Nhàn. Nhờ vậy anh có thể tận hưởng khoái cảm của trò chơi người lớn trên thân thể bé gái tuổi nhi đồng này, điều mà bình thường ngay cả trong giấc mơ hoang dại nhất anh cũng không dám mơ đến. Một bé gái vừa học xong tiểu học, bơ vơ không cha không mẹ, lại bị mấy anh lớn dụ dỗ vào trò chơi tình dục từ rất sớm, thậm chí còn có vẻ nghiện nữa, thì đám con trai như anh tha hồ lợi dụng cùng hưởng thụ.
Nhìn cái cổ dài, thân hình mảnh mai, cái bụng hơi nhô bên dưới áo thun bó sát từ bữa ăn sáng “2 suất” ở quán bánh cuốn, và đặc biệt cặp chân mảnh khảnh dài miên man của con nhỏ khiến cho đáy quần anh lại căng tức. Anh cũng thầm khen hai thằng Bi – Bo cũng có con mắt lựa quần áo cho em, chân váy này rất hợp với dáng cao dong dỏng của con nhỏ, kết hợp cùng cái áo thun màu hồng cánh sen nhuộm loang bên trên khiến cho anh cứ muốn ôm con nhỏ vô bụi cây mà “yêu” thêm vài lần nữa. Đây đúng là “nàng thơ” mà mọi nghệ sĩ ngay đến trong mơ cũng không dám nghĩ đến.
Thực ra tâm hồn tràn đầy chất nghệ sĩ của anh đã “chấm” con nhỏ ngay từ lần đầu tiên gặp nó ở tour Bảo Lộc. Trong cái đêm cắm trại ở thác, anh Nhàn với anh Khanh đã lén lút chơi trò “thay mận đổi đào”, anh Khanh đã đổi chỗ cho anh trong lều với con nhỏ. Lần đầu tiên hưởng thụ cơ thể một bé gái tuổi nhi đồng, anh đã say mê con nhỏ như điếu đổ. Chỉ trong nửa buổi tối từ khuya về sáng đó mà anh đã chơi con nhỏ 4 – 5 lần liên tục. Một kỷ lục chính anh mỗi lần nghĩ lại đều không ngừng ngạc nhiên với chính mình, cũng không hiểu mình lấy đâu ra nhiêu đó hormon cùng tinh khí để mà “cày cấy” con nhỏ gần như cả buổi tối đó.
Mỗi lần nhớ đến cảnh ra xong nằm đè lên mình con nhỏ, ku vẫn cứng ngắc để bên trong, vuốt ve cơ thể nó, hôn môi nó, hôn cổ nó, rồi chỉ vài phút sau anh lại dập ku thêm lần nữa, rồi lại thêm lần nữa là anh lại nứng như điên. Không biết lần đầu tiên ấy có phải vì anh chơi liên tiếp gần như không ngừng nghỉ, mà đến lần thứ 3 và lần thứ 5 con nhỏ cũng đạt cực khoái, mãnh liệt ngay trong khi anh đang chơi, khiến một thằng con trai với tâm hồn nghệ sĩ như anh gần như vỡ òa trong hạnh phúc.
Không có gì làm một nghệ sĩ nhiếp ảnh như anh hạnh phúc hơn khi chụp hình cho “nàng thơ” của mình, và hơn thế nữa là sau đó đưa nàng lên đỉnh của khoái lạc.
Đêm đó anh đã làm theo thứ tự ngược lại, khiến cho con em họ thằng bạn cực khoái tận hai lần liên tiếp, rồi sau đó mới lôi máy ảnh ra chụp hình con nhỏ đang trần truồng trong lều, nhất là cái bộ phận múp míp và chưa có một cọng lông giữa hai chân nó.
Dù sau này giữa anh và con nhỏ đã có rất nhiều lần như vậy với nhau, ở nhiều nơi, thử đủ tư thế, nhưng làm anh nhớ lâu nhất và ấn tượng nhất luôn là lần đầu tiên trong lều đó, dưới chân thác ở Bảo Lộc.
Bây giờ hiển nhiên con nhỏ cũng đã cao lớn hơn hồi đi thác rồi, nhưng anh cứ thấy nó vẫn bé bỏng như con bé hôm nào lẽo đẽo đi trekking sau mấy anh, và nhất là con bé trần truồng, với hơi thở nặng nhọc, nóng hổi phả vào mặt anh sau cơn cực khoái trong cái lều dưới chân thác.
Anh Nhàn vẫn đang chìm vào trong hồi ức hạnh phúc, thì hai thằng Bi – Bo đã đi ra trở lại. Tới nơi đứa nào cũng nhăn mặt than…
– Toilete ghê quá. Biết vậy nãy em đi ở trạm dừng chân, hoặc tấp vô lề đường đi đại cho rồi.
– Chịu thôi, cây căng mà sạch sao được?! Rút kinh nghiệm rồi héng. Giờ mình đổ xăng đi mấy đứa.
– Xe em còn xăng.
– Đổ đi. Đường đèo này ít cây xăng lắm. Thiếu là phải đổ xăng lẻ dọc đường á. Mà xăng lẻ thì họ đong thiếu công khai luôn.
– Oh. Vậy nữa?!
– Uh. Nhóm của bạn anh đi về kể, nói tấp vô đổ xăng lẻ từ thùng phuy, rồi mua thêm một chai lavie 1.5l để đổ xăng dự trữ, mà họ đong thấp lắm. Khi tụi nó thắc mắc hình như là đong thiếu, thì người ta bảo “ở đây bán như vậy đó, chịu thì mua, chứ của đâu mà đong đủ cho mấy người?!”
– “Của đâu mà đong đủ cho mấy người?!” Wow! Nói vậy luôn!
– Nguyên văn đó.
– Hic hic. Em nể luôn rồi. Tuy là gian thương nhưng vẫn được cái là trắng trợn.
– Haha… Ờ. Giữa đèo mà hết xăng thì lụy người ta thôi.
– Ghê quá! Vậy mình có phải mua chai nước suối đong thêm xăng dự phòng không anh?
– Nay thì không đâu. Đổ ở đây dư sức chạy tới cây xăng kế tiếp. Chừng nào từ Đồng Văn về lại Hà Giang mình đi đường khác, ít cây xăng hơn, lúc đó mới phải mang chai xăng dự phòng.
– Yeah. Mình về đường khác hả anh?
– Được dịp đi ngắm cảnh. Hí hí…
– Ừ. Bạn anh chỉ rồi, mình đi đường khác, cảnh khác, tròn một vòng luôn, mỗi đường một vẻ.
– Yeah! Anh Nhàn number 1!
– Anh Nhàn… Tân Hiệp Phát!
– Anh Nhàn đốc tơ ruồi!
– Haha…
Cả đám bỏ ba lô xuống đất cho con Loan và thằng Bi canh chừng. Rồi anh Nhàn và thằng Bo chạy xe vô cây xăng đổ đầy bình, rồi chạy ra chất đồ lên lại.
Lúc này con Loan nói…
– Hồi nãy dọc đường em thấy người ta bán mấy cái rổ trái cây gì nhiều lắm anh Nhàn. Tròn tròn, xanh xanh.
– À. Hình như mận đó.
– Mận Hà Nội hả? Wow. Mua đi anh.
– Đúng rồi, mua đi anh Nhàn.
– Ừ. Lát gặp thì mua thử. Nãy qua chỗ trạm giao thông thấy có bán mà anh không dám ghé.
– Hic. Cho vàng em cũng không dám tấp vô mua ở đó.
– Dám chứ mậy. Cho một lượng SJC thì dù có thu xe luôn mình vẫn lời to. Vàng nay mắc lắm.
– Haha… Thôi đi hai ông tướng. Đi thôi, trưa rồi!
– Yes sir!
– Mà giờ là mình đi Hà Giang luôn đúng không anh?
– Đây là Hà Giang mà em!?
– Không… À à… Ý em nói là Đồng Văn.
– Chưa đi Đồng Văn đâu. Mình đi hang Khố Mỹ trước đã.
– Hang gì?
– Khố Mỹ. Hang động.
– À. Cái khố đẹp.
– Khố mà đẹp. Tao thấy mặc vô giống ở truồng thấy mồ, lòi mông lòi háng từa lưa…
– Haha… Bye bye hai đứa. Tụi em cứ tự nhiên. Anh với Loan đi trước đây.
– Haha…
Thế là hai thằng nhóc ngưng cãi cọ, vội rồ ga chạy theo sau anh Nhàn.
Thằng Bo cho xe chạy lên song song với xe anh Nhàn rồi quay sang hỏi…
– Xa không anh?
– Thấy google maps chỉ đường tới xã Tùng Vài khoảng trên dưới hai chục cây số gì đó.
– Vậy đi cái vèo là tới thôi.
– Đừng vội mừng nha. Đường nhỏ xíu, đèo dốc quanh co lắm.
– Miễn đừng có các “chú” áo vàng là cỡ nào em cũng đi tới.
– Ờ. Chạy lùi ra sau đi. Chạy song song vầy các chú rất thích.
– Haha… Ok man!
Thằng Bo liền cho xe chạy chậm lại, theo sau anh Nhàn trên con đường nhỏ xíu, ngoằn ngoèo.
Đường khá xấu, ổ gà là đặc sản luôn, hết xe anh Nhàn tới xe hai thằng Bi – Bo sụp ổ gà. May mà chưa có xe nào xẹp bánh, hay hư hỏng gì.
Cảnh vật thì cũng không khác đoạn đường từ thành phố Hà Giang lên đây, cũng đồi núi, nhà dân, mà cả đám có trố mắt ra tìm vẫn chưa thấy nhà trình tường như trong các bức ảnh về vùng cao nơi này, chỉ thấy nhà gạch bê tông bình thường. Cảnh hơi chán nên cả đám cứ vít ga chạy vèo vèo, chứ không thả chậm như lúc đầu nữa.
Thế nhưng chỉ chạy vài km thì tụi nó biết mình đã lầm. Vì cảnh vật thay đổi từ chỗ bình thường sang rất đẹp, một cách đột ngột, gần như không có dấu hiệu gì báo trước.
Hai bên đường đã không còn nhà cửa, mà thay vào đó là đồi núi liên miên không dứt, cây cỏ, ruộng lúa xanh ngắt một màu, có chỗ thì một bên là vách núi, một bên là thung lũng khá sâu bên dưới, và hầu hết là núi đá dựng đứng rất ấn tượng.
Anh Nhàn vừa chạy xe vừa ngắm cảnh đầy thích thú.
Con Loan ngồi sau nói với lên…
– Em thấy toàn là núi đá, mà lại hổng có thông giống Đà Lạt chút nào hết anh.
– Ờ. Đúng đó. Núi đá với cây bụi và cỏ thấp thôi, cây to gần như rất hiếm có luôn.
– Cái này là tự nhiên hay do người ta phá rừng vậy anh?
– Anh nghĩ do con người đó em. Hồi trước anh có đọc truyện gì tựa là Nỗi hận rừng xanh gì đó, thì người ta mô tả vùng này cây cối rậm rạp lắm, mà cây rừng to cả người ôm trở lên chứ không phải chỉ cây bụi với cỏ như này đâu.
Con đường khá nhỏ, chỉ vừa một xe máy đi thoải mái, hai xe thì phải giảm tốc độ, nép vào tránh nhau, nên hai thằng Bi – Bo chạy sau dù phấn khích lắm nhưng cũng không chạy lên song song với xe anh Nhàn được để tham gia tám như mọi khi. Tụi nó chỉ đành tám với nhau, mà vừa chạy vừa bi bô nói chuyện đến văng nước miếng tùm lum.
Cả đám chạy thêm một chút thì anh Nhàn dừng lại, tấp vô sát vách núi bên trái, rồi mở ba lô lấy máy chụp hình ra chụp cảnh thung lũng bên phải ở phía dưới.
Những ngọn núi nho nhỏ, lô nhô như cái chén úp, một số giống núi đôi chỗ Quản Bạ hồi sáng, một số chỗ thì cao hơn, nhe mấy cái bình hoa có đỉnh tròn và nhọn.
Thằng Bi nhìn một hồi rồi nói…
– Núi ở đây nhọn hơn hẳn chỗ Quản Bạ.
– Ờ. Giống của con Loan lúc cương lên.
– Đúng đúng. Có cả cái đỉnh nhọn kìa, khà khà…
– Mấy anh nha! Cảnh đẹp vậy mà toàn nói… bậy không hà!
– Haha…
Anh Nhàn tranh thủ chụp hình, hai thằng Bi – Bo cũng chụp hình, xong cả đám lại chạy tiếp.
Đoạn đường mười mấy cây số mà tụi nó dừng lại chụp hình không nhớ là bao nhiêu lần. Cảnh vật rất khác so với những nơi cả đám từng đi qua, nên kể cả anh Nhàn cũng rất phấn khích, ôm máy chụp liên tục, đến nỗi nếu đám nhóc không hối thúc thì chắc cho anh chụp cả ngày anh cũng chịu, quên cả đi tiếp luôn.
Hôm nay trời nắng dịu, khí trời mát mẻ, cây cỏ xanh tốt, nên cảm xúc của bốn đứa du khách rất vui vẻ. Vừa đi tụi nó vừa hưởng thụ khí trời trong lành, ngắm cảnh đẹp, tận hưởng cảm giác ôm cua, nghiêng xe “bó vỉa” dù tốc độ không cao lắm.
Chạy một hồi thì con Loan kêu đói. Thế là anh Nhàn giảm tốc độ lại, đợi hai đứa Bi – Bo chạy lên rồi nói…
– Giờ mình ghé xã Tùng Vài tìm chỗ ăn trưa nha mấy đứa?! Ăn xong rồi đi vô hang, chứ nó nằm ở địa phận thôn, cũng khá xa trung tâm xã, ven đường đèo không có quán xá nào đâu.
– Ok anh. Mình đi thưởng ngoạn mà, đâu có áp lực thời gian gì đâu.
Cả đám rẽ khỏi đường chính, chạy vô trung tâm xã.
Gọi là xã chứ thực ra là một thung lũng xinh đẹp với chừng mấy chục tới hơn nửa trăm nóc nhà lưa thưa, xây cùng một kiểu với nhau, mái ngói cũ kỹ, có cả rêu lẫn dương xỉ mọc trên đó xanh um, nhìn rất là “classic”.
Ở đây nhà cửa lưa thưa, nhà này cách nhà kia cả chục mét, nên tụi nó tìm một hồi mỏi mắt cũng không thấy chỗ nào là quán ăn.
Anh Nhàn bèn tấp vô hỏi một người dân ven đường, thì biết là có quán ăn, nhưng chừng nào khách kêu thì họ mới nấu, chứ không có đồ ăn sẵn như dưới thành phố. Mà đợi nấu thì tầm 1 – 2 tiếng sau mới có đồ ăn là bình thường.
Nghe vậy, anh Nhàn ngao ngán quay qua hỏi cả đám…
– Giờ sao mấy đứa?
– Loan đói lắm không em? Đợi khoảng 1 tiếng nữa mình đi ngược ra thị trấn Quản Bạ ăn đi. Ở đây sợ là chừng nào khách đặt thì họ mới đi chợ á. Nên mới có cảnh đợi 1 – 2 tiếng sau mới được ăn. Vãi!
– Đúng là vãi thật. Bạn anh nói nấu kiểu vậy không chắc gì ngon, lại rất mắc nữa. Họ tính công và lời lãi cho một lần nấu đó luôn nên đẩy giá suất ăn lên cao lắm.
– Thôi em ăn chocopie đỡ vậy. Hơn tiếng nữa chắc ok mà. Ngồi quán đợi còn đói hơn.
– Ừ. Ráng đi em. Nghe nói hang dài hơn tám trăm mét nhưng mình chỉ đi một đoạn thôi, không có dụng cụ, dây thừng, đèn chiếu chuyên dụng mà vô sâu là tối thui, lạc trong đó luôn á. Chưa kể vô một đoạn là đã không thấy gì rồi.
– Èo. Đừng vô sâu. Em ớn.
– Haha. Em nó ớn vô sâu nha Bi – Bo.
– Haha. Vậy thì “ba sâu bảy cạn” thì sao em? Hí hí…
– Ủa? Là sao anh Bi?
– Khà khà. Thôi! Em đừng nghe nó sàm nữa. Quyết định luôn cho đỡ mất thời gian nè. Vậy giờ đi luôn ha?! Khỏi vô quán nữa ha?
– Đi thôi anh! Tranh thủ đi, chứ nó mà đói là ỉu xìu hà. Với lại anh đừng có dừng lại chụp hình nữa nha. Chụp ít thôi.
– Khà khà. Ok mấy đứa. Lên đường thôi!
– Hứa nha! Anh mà dừng lại chụp hình nữa là em qua chở anh luôn á. Không cho anh chạy nữa.
– Haha… Welcome! Được chở anh còn mừng nữa là.
Nói vậy chứ ai chạy như nào thì vẫn ôm xe thế đó chứ không đổi tài gì cả.
Cả đám lại chạy xe ra khỏi xã. Chạy lên con dốc hơi cao, và tiếp tục đi theo con đường đèo nhỏ hẹp, chạy theo bản đồ google gắn phía trước tay lái xe của anh Nhàn.
Càng đi cảnh lại càng hoang sơ, càng đẹp hơn. Anh Nhàn lâu lâu đang chạy thì thắng gấp, khiến thằng Bo chạy sau phải đạp thắng dúi dụi để tránh, rồi hai thằng sinh đôi kêu trời khi thấy anh Nhàn lấy máy ảnh từ tay con Loan chuyền ra trước, giơ lên chụp hình.
Thằng Bo gào lên:
– Anh Nhànnn!! Chứng nào tật nấy nha! Đầu đã hai thứ tóc rồi còn để em út nó nói là kỳ lắm đó!
– Đúng đó. Anh làm sao coi được thì làm nha!
– Haha… Rồi rồi! Chụp có mấy tấm mà chúng bây xài xể anh ghê quá à. Áp lực làm ta bấm máy out nét hoài luôn nè.
– Hihi… Tại anh chứ ai. Đang chạy mà thắng cháy đường luôn.
– Cảnh đẹp quá chừng chứ bộ, tụi em không thấy vậy sao?
– Thôi thôi, anh đừng có dụ dỗ em út phạm tội theo anh! Chụp lẹ đi rồi còn vô hang làm thú nữa.
– Haha… Ok, tấm nữa là xong ngay.
Cả đám nhóc đành đứng đợi. Tụi nó đành đầu hàng cơn nghiện chụp hình của anh Nhàn luôn rồi.
Hai thằng Bi – Bo dù biết “thêm một tấm nữa thôi” của anh Nhàn lúc nào cũng có nghĩa là “thêm chục tấm bữa thôi”, nhưng sự thật rành rành anh Nhàn cứ ôm máy chụp hình mê mệt khiến tụi nó cũng không nói nên lời. Đứng đợi chán chê, hai thằng cũng rút điện thoại ra tranh thủ chụp luôn.
Đúng y như rằng, anh Nhàn thấy tụi nhỏ cũng “say” cảnh giống mình, anh liền “yên tâm” mà tác nghiệp. Cứ bấm máy xong một tấm anh lại đổi góc chụp, chạy qua bên này đường, lại qua bên kia đường, thậm chí leo lên bờ taluy dương chụp xuống dưới thung lũng…
Sau gần mười phút cả đám mới chạy xe đi tiếp. Dù sao hai thằng ku sinh đôi cũng rất ưng ý mấy tấm ảnh chụp được trong điện thoại, nên cũng quên càu nhàu với anh Nhàn.
… Bạn đang đọc truyện Truyện loli tại nguồn: http://truyensextv1.com/truyen-loli/
Chạy một lát cả đám tới một cái cổng chào xi măng khá to, giăng ngang bên trên con đường nho nhỏ, ghi chữ “thôn Khố Mỹ”. Cả đám chạy tiếp thì đi ngang qua thôn.
Chạy thêm một đoạn đường đèo hẻo lánh, anh Nhàn rà thắng, giơ tay ra hiệu cho xe sau đi chậm lại, rồi tấp vô lề, bên cạnh một cổ thụ to ven đường.
Anh giơ tay chỉ cái cây và nói…
– Cây này đúng rồi nè. Cây kháo cổ thụ như trên youtube nè. Bản đồ cũng chấm tới đây luôn. Tới rồi đó mấy đứa.
– Hang đâu anh?
– Bên trái á!
– Đâu anh? Con đường mòn bé tí kia á?
– Ừ. Đường đó đó.
– Giờ sao? Mình bỏ xe ngoài này hay chạy vô anh?
– Anh coi youtube thấy chạy xe vô cửa hang được luôn. Chạy luôn đi mấy đứa. Trên này tuy an toàn nhưng mình cũng không thể bỏ xe khơi khơi giữa đường đèo như vầy được.
– Ok! Anh đi trước đi, em chạy theo sau.
– Ôm có cần leo xuống không anh?
– Ôm leo xuống nha mấy đứa. Đường lát đá hộc cỡ nắm tay lận, chạy hai người hơi khó đó.
– Ok, vậy em đi bộ với anh Bi.
Thế là con Loan leo xuống xe, rồi nắm tay thằng Bi đi bộ vô trước.
Anh Nhàn với thằng Bo nổ máy xe chạy theo sau, rồi vượt qua hai đứa.
Con đường mòn lót đá xanh, cỏ mọc khá rậm, xanh mướt. Khung cảnh hoang sơ, tiếng máy xe lẫn tiếng đá hộc kêu “lọc cọc” khi xe chạy qua gần như là những âm thanh duy nhất nơi đây.
Mùi cây cỏ mọc trên đá bị bánh xe nghiến qua thơm thơm, tăng thêm cảm giác tươi mới cho không khí chỗ này.
Tận cùng con đường mấy chục mét là một cái hang lớn, với miệng hang xiên xiên sang bên phải. Cả cửa hang phối hợp với địa thế xung quanh hợp thành một vòng cung núi đá như vành móng ngựa, với cỏ cây xanh tốt xung quanh, và cửa hang nằm giữa đường cong chữ U đó.
Khi cả đám đứng trước miệng hang tối đen, khí lạnh trong đó tỏa ra khiến cho ngay cả anh Nhàn cũng cảm giác hơi lạnh mình.
Con Loan dù vẫn còn áo khoác trên người nhưng cũng hơi e dè, nép vào giữa hai thằng Bi – Bo.
Nhìn miệng hang là một cái khe khổng lồ tối mờ, như miệng quái thú há rộng ra chờ con mồi, hai thằng Bi – Bo thều thào…
– Có… có cần phải đi vô trong không anh Nhàn?
– Hay mình chụp bên ngoài đi?! Bên ngoài cảnh cũng đẹp nè anh Nhàn.
– Phì. Hai thằng cao mét chín, bự như con voi vậy mà nhát cáy, haha…
– Ai nói nhát!
– Em chỉ sợ bên trong có rắn rết bò cạp gì thôi.
– Ờ. Tối ghê quá. Mấy con đó chắc lúc nhúc trong đó luôn quá.
– Eo eo! Ghê vãi!
– Haha. Thôi đi hai ông tướng. Đừng dọa em nó sợ xanh mặt nữa. Anh có mang theo đèn led đây.
– Đâu?
– Trong ba lô đó. Để anh lấy ra. Đèn này là đèn king – size luôn, rọi cả hang sáng rực luôn cũng được nữa.
– Ờ. Có đèn pin thì sợ gì.
– Nhưng mà có cần… tìm gậy gộc để khua rắn không anh?
– Èo, em sợ rắn, hic hic…
– Bậy nè. Làm gì có. Rắn nó khoái chỗ nào mát nhưng vẫn phải có nhiệt cho nó hoạt động, bò sát mà, nhớ không?
– Vậy hả?? Chứ chỗ này không có á?
– Mệt! Em với anh vô hang đi Loan. Để hai thằng nhát cáy này đứng đây coi xe cũng được.
– Hơ hơ… Tụi em cũng đi.
– Đúng. Chạy tám quãng đồng tới đây rồi mà hổng vô ai coi cho được.
– Haha. Vậy thì đợi anh lấy đèn pin rồi đi. Anh coi youtube rồi, hang động bao đẹp, quan trọng là có đủ đồ nghề với có gan đi hết hay không à. Đèn mình đủ pin tham quan một khúc thôi.
– Một khúc cũng quá đủ rồi anh! Ăn vừa thì ngon, ăn quá lố thì quá cố luôn á.
– Haha… Mệt với hai thanh niên nhát cáy này quá.
Thế là anh Nhàn mở cái ba lô trước yên xe, móc ra cây đèn pin cỡ đại, có quai cầm tay.
Thằng Bi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nó nói:
– Có đèn này thì máy bay nó cũng rọi được nữa chứ nói gì là cái hang bé tí này.
– Haha. Giờ mạnh miệng rồi ha. Hang này không bé tí đâu. Nhìn vậy chứ bãi cát chỗ nền hang dưới kia rộng bằng một sân bóng đá đó.
– Wow. Hấp dẫn quá. Đi thôi anh em!
– E hèm…
– Ờ ờ. Chị em nữa!
– Hí hí…
Thế là tụi nó đi theo anh Nhàn vào cái hang to. Hai thằng Bi – Bo đi sau chót, để con Loan đi kế anh Nhàn, rồi tụi nó cũng rút điện thoại ra mở đèn pin soi đường.
Thực ra do hai thằng ku nhát gan, chứ ánh sáng giữa trưa dư sức rọi sáng cảnh vật chỗ bãi cát dưới nền hang, chỉ có điều là khi đứng bên ngoài nắng thì nhìn vô hang sẽ thấy hơi tối thôi.
Khi đi vô trong, mắt tự điều chỉnh, thì dần dần cảnh vật lại hiện ra tương đối rõ ràng.
Chợt thằng Bi kêu lên…
– Anh Nhàn tắt đèn pin rồi á? Sao em không thấy ánh đèn của anh gì hết vậy?
– Bình tĩnh! Bình tĩnh! Chỗ này còn ngoài cửa hang, sáng vậy cần gì đèn chứ. Chừa pin vô trong bật sau.
– Hic. Vậy mà em tưởng đèn trục trặc.
– Phụt. Nhát quá thì cứ đi theo sau anh đi. Kêu la cái gì hả ku?!
Tụi nó đi xuống bãi cát chỗ nền hang, và thấy chỗ đó rộng thật sự. Rộng thênh thang, không có “bé tí” như lúc đứng ngoài nhìn vào.
Ở cửa hang lại có những luồng gió nhè nhẹ thổi từ trong sâu ra, lạnh lạnh khiến những ánh đèn pin điện thoại quét liên hồi của hai thằng ku cũng trở nên tán loạn.
Anh Nhàn nói…
– Bình tĩnh đi hai đứa. Lia đèn gì mà loạn xạ làm anh nhức đầu luôn hà! Nhìn kìa! Thấy nhũ đá đẹp không?
– Đâu anh?
– Bên trên đó!
– Oh. Anh bật đèn lên giờ em mới thấy đẹp. Đẹp thiệt chứ không đùa!
– Wow!
– Trời! Y như trong phim luôn. Đã dễ sợ.
– Bên trong còn đẹp hơn nữa. Mình đi vô trong đi.
– Từ từ anh. Em còn chưa bình tĩnh lại.
– Em cũng vậy. Mắt em còn chưa quen vố bóng tối!
– Haha… Rồi. Ngắm cho đã đi, với làm quen với không khí trong hang đi, hai ông thần nhát cáy!
Không chỉ hai thằng sinh đôi, mà con Loan và anh Nhàn đều ngước cổ lên nhìn ngắm tứ tung. Cửa hang chênh chếch lên trên như một khoảng sáng mở ra khiến cho không khí chỗ cửa hang cũng tương đối sáng sủa, không hề tối âm u như khi nhìn từ ngoài vào. Một ít luồng gió không biết từ đâu thổi ngang chỗ mấy đứa, giúp lưu thông không khí, khiến cho đang ở trong hang nhưng tụi nó lại chẳng có cảm giác ngột ngạt tí nào, mà ngược lại rất thông thoáng, sạch sẽ.
Đứng ngắm một lúc, thằng Bi tự nói…
– Mình đi vô trong thử đi anh Nhàn.
– Một chút thôi nha anh. Đừng có đi sâu. Tám trăm mấy mét là sâu dữ lắm đó.
– Haha. Ok hai đứa. Đi theo anh.
Anh Nhàn mở đèn pin lên rọi sáng lóa cả một vùng phía trước, rồi cả đám tiến sâu hơn vào cái hang động lớn nhất tỉnh Hà Giang này.
Vừa đi anh Nhàn vừa nói…
– Chỗ này nghe nói được tìm ra từ những năm một ngàn chín trăm ba mươi, bốn mươi á.
– Wow! Thời đó vùng này chắc biệt lập với thế giới bên ngoài luôn quá.
– Chứ gì nữa. Một chú chơi nhiếp ảnh chung với anh nói tận những năm hai ngàn gì đó, Đồng Văn và Mèo Vạc vẫn gần như không có liên hệ với bên ngoài luôn. Xe máy nào mà dám chạy từ Hà Giang lên Mèo Vạc là phải gan cùng mình, và cứng tay lái dữ lắm, đi hai ba ngày gian khổ mới đến nơi đó.
– Vậy con đường quốc lộ gì đó chắc còn nhỏ hơn đường ở trước cửa hang này nữa quá.
– Nhỏ hơn nhiều. Đường chủ yếu cho lừa, ngựa thồ với người đi bộ thôi. Một bên vách núi, một bên vực. Chạy xe máy lạc tay lái phát là xuống gặp ông bà.
– Ghê vãi!
Vừa đi vừa nói, tụi nó đã đi sâu thêm được một đoạn khá xa cửa hang, nhưng không rõ là bao nhiêu, vì với cái trần hang cao vút như vầy thì con người trở nên nhỏ bé như con kiến, mọi khái niệm, khả năng phán đoán chiều dài, chiều sâu đều trở nên không còn chính xác nữa.
Tới đây anh Nhàn đang đi bỗng dừng lại đột ngột, khiến cho con Loan đi sau dừng không kịp, đâm dúi dụi cái mũi vào lưng anh.
Hai thằng Bi – Bo hơi hoảng, kêu lên…
– Gì vậy anh Nhàn?
– Lên coi đi rồi biết hà.
Cả 3 đứa nhỏ đều đi ra trước, đứng song song với anh Nhàn, rồi cùng ồ lên kinh ngạc.
Chỗ này có một vệt thạch nhũ, tập trung trong một diện tích rất lớn ở một bên góc hang. Những măng đá như sáp nến nóng chảy, rũ xuống từ vách hang, từ trần hang tuốt trên cao kia, tạo nên những hình thù lạ lùng và tuyệt đẹp.
Dưới ánh đèn pin sáng rực của anh Nhàn, không rõ là nước hay là tinh thể trong những măng đá đó óng ánh như thạch anh, phản chiếu ánh đèn nhìn đẹp không thể tả.
Ngay cả anh Nhàn cũng chỉ biết đứng đó ngắm nhìn mà không nói nên lời.
Từng thạch nhũ buông xuống với những hình dạng độc nhất vô nhị mà chưa đứa nào từng thấy qua.
Sau một hồi, thằng Bi thẫn thờ nói…
– Đẹp cỡ này thì chỉ có tự nhiên mới tạo ra nổi. Con người có bắt chước cũng không bao giờ giống.
– Đúng đúng! Các khu du lịch hay có cái màn đắp xi măng giả hang đá, giả thạch nhũ, đường hầm xuống “18 tầng địa ngục” gì đó, đều là đồ giả hết. Cái này mới là đồ thiệt đây!
– Phì. Hang đẹp thế mà tụi em so với hang đắp xi măng. Haha…
– Hì hì… Thì xưa giờ em mới thấy đồ thiệt lần đầu tiên mà anh.
– Coi kìa mấy anh. Bên kia có thạch nhũ to ghê!
– Đâu?
– Biết rồi! Để anh rọi đèn từ từ cho mọi người coi. Ba cái đèn flash điện thoại đó trong này sao mà rọi tới được.
– Hihi… Wow! Vĩ đại!
– Dzại đỹ!
– Ặk. Đứa nào nói bậy?!
– Anh Bi đó anh!
– Bi nha. Có trẻ em ở đây mà nói bậy hà. Vả miệng tự xử rồi xin lỗi em gái coi!
– Hí hí… Rồi đó nha. Sorry em! Anh không cố ý.
– Ờ. Mày cố tình thôi heng!
– Hừ hừ. Tao không định nói vậy mà, hí hí…
– Anh Bi nha! Người ta đang ngắm thạch nhũ…
– Em cứ ngắm đi. Anh sờ tí thôi mà. Hí hí…
– Ờ. Có lý đó Bi. Tao thấy chỗ này cát êm, mềm mại nữa, há há…
– Trưa rồi nha mấy đứa!
Nứng lên rồi thì lời anh Nhàn nói hai thằng sinh đôi cũng chỉ coi như gió thoảng qua tai.
Thằng Bo vừa nói xong đã tuột quần ra quăng xuống cát. Nó nhào tới ôm con em, đưa tay sờ mó khắp người con nhỏ, bóp vú lia lịa. Một tay lại thò xuống dưới váy em gái, khua khoắng lung tung lên mu, vô cái đường chẻ, lên cái hột le nhạy cảm của con nhỏ.
Con Loan kêu lên phản đối:
– Em đói bụng quá anh Bo ơi!
– Tí xíu thôi là em “no” liền hà. Xúc xích anh bự lắm, em “ăn” vô là no cả buổi luôn, khỏi cần “ăn” gì nữa hết á.
– Ờ. Em ăn của nó xong là no luôn 9 tháng đó. Khỏi cần ăn gì bụng cũng phình ra nữa. Haha…
– Hứ. Nhưng mà… Em đói bụng quá àaaaa.
– Mày cho nó “ăn” miệng trên đỡ đi Bi! Tao cho “miệng dưới”. Sáng giờ mót quá rồi. Nhịn chỗ cổng trời tới giờ tao hết chịu nổi.
– Tới liền! Hè hè… Đảm bảo có “sữa tươi” của anh là em hết đói bụng ngay.
– Còn có “sữa tươi” của anh thì em sẽ no chín tháng luôn. Haha…
– Mấy anh… Ah… Uh… Ươm…
Con nhỏ chưa kịp phản đối thì áo và váy nó đã bị lột xoèn xoẹt ra, bị quăng lên trên mấy nhũ đá cạnh đó, rồi cả 3 anh em trần truồng đứng đó quấn lấy nhau…
Những bàn tay “hư hỏng” của hai thằng anh vuốt ve không chừa một chỗ kín lẫn không kín nào của em gái. Môi miệng con nhỏ bị thằng Bo cúi xuống áp môi mình vào hôn chùn chụt. Cổ và gáy con nhỏ được thằng Bi hôn đắm đuối từ phía sau, thằng ku còn cắn nhẹ bờ vai con em, sau đó le lưỡi liếm như con sâu đo lên khắp tấm lưng ong của con nhỏ.
Thằng Bo đứng trước nên thò tay ra sau bóp cặp mông căng tròn của con em, thằng Bi đứng sau thì thì vòng tay ra trước ngực con nhỏ, bóp bóp, se se cặp vú trái chanh đã cương cứng hai đầu vú của em gái, trong khi con ku dài của nó thò vào giữa khe mông con em, cạ cạ y như anh Nhàn hồi sáng làm trên cổng trời Quản Bạ.
Đầu ku bự của thằng Bi thậm chí thò dài ra tận đằng trước mu con em, dưới ánh đèn sáng rực từ tay anh Nhàn, cái quy đầu đỏ hỏn thò ra thụt vào giữa hai kẽ bướm căng mọng của con nhỏ, nhìn như một con lươn đang thò ra thụt vào trong hang của nó.
Sau màn dạo đầu chừng vài phút, nước nhờn của con nhỏ đã tiết ra khá nhiều, nên thằng Bi lùi lại, nhường chỗ cho thằng Bo đút ku vô lỗ bướm em gái. Thằng Bo liền đổi chỗ đi ra sau lưng con Loan, giơ tay ra ấn nhẹ lưng em cho con bé khom người xuống, rồi nó cầm ku đút vô con nhỏ từ phía sau.
Thằng Bi thấy vậy liền đi tới trước mặt con em, rồi giơ con ku bự của mình chĩa thẳng vào con nhỏ. Đứa bé 10 tuổi đã thuần thục chuyện này, liền cúi xuống giơ hai tay ra trước cầm lấy con ku bự của anh Bi, rồi há miệng ra vừa ngậm cái quy đầu to bự, hai tay vừa cầm thân ku xoắn ngược chiều nhau để kích thích thằng anh.
Những tiếng “bạch bạch, chụt chụt” vang lên liên tục trong hang. Giữa những trụ thạch nhũ với tuổi thọ không biết bao nhiêu ngàn năm, những sinh hoạt “nguyên thủy” của 3 anh em lúc này như tái hiện lại một phần lịch sử mà nhân loại đã từng trải qua ở đây rất nhiều năm trước.
Anh Nhàn đã kê cái đèn pin lên một kẽ đá từ lâu, trong tay anh bây giờ là camera, chân anh liên tục di chuyển để chọn góc quay sao cho tốt nhất có thể. Khi ba anh em nhà kia đang chìm đắm trong nhục dục, thì anh lại có lý do chính đáng chìm đắm trong đam mê quay phim và nhiếp ảnh của mình. Tất cả đều rất hăng say thực hiện đam mê của mình, chẳng ai ảnh hưởng tới ai hết.
Thân thể nhỏ bé của con Loan trông như bị “xiên nướng nguyên con”, mà hai đầu là hai cây thịt to khủng của hai thằng anh cao to. Hai thằng sinh đôi ra sức nắc lia lịa, nhất là thằng Bo hồi sáng “bị lỗ” một chầu, nên lúc này càng ra sức nắc để “lấy lại cho đủ”.
Những tiếng “bạch bạch” và “ọc ọc” mà tụi nó chơi 2 lỗ của con nhỏ cứ vang vang, dội lại trong hang càng to hơn, nhưng hầu như chẳng khiến hai thằng thấy phiền chút nào, mà ngược lại còn tăng kích thích cho hai đứa con trai ở tuổi bẻ gãy sừng trâu này nữa.
Thằng Bo vừa chơi em gái, vừa đưa tay sờ lưng, mông con nhỏ. Thậm chí thỉnh thoảng sờ sờ cái bụng dưới của con em, rồi tưởng tượng chỗ đó sẽ phình to như thế nào nếu mình thành công “ghi bàn” vô tử cung con nhỏ. Những suy nghĩ đó khiến cho con ku của nó bắt đầu tê dại, nhất là cái quy đầu nãy giờ không ngừng “giã thùm thụp” vào cổ tử cung con nhỏ.
Thằng nhóc biết mình sắp “bỏ nọc” con em rồi, nó vội vã vuốt ve bụng con em lần nữa, đầu ngón tay trỏ xoay xoay ở cái lỗ rốn sâu của em gái, rồi sau đó hai tay nhanh chóng bắt lấy hai bên hông con em, và nó gồng cứng người, bắt đầu co giật…
Ở đằng trước con nhỏ, thằng Bi vẫn chưa ra. Hồi nãy nó đã ra một lần trên cổng trời rồi, phần vì lúc này chơi oral con em, mỗi lần nhấn ku sâu vào trong cuống họng con nhỏ được một tí nó lại phải rút ra cho con nhỏ thở, ngắt quãng như vậy nên tới giờ thằng Bo đang ra nhưng nó vẫn chưa thấy gì. Nó liền nắm chặt hai bên quai hàm em gái mà nắc lia lịa một lúc mấy cái, quy đầu một lần nữa lại chạy tọt vào cuống họng em gái, độn đoạn giữa cần cổ con nhỏ nổi vồng lên trông thấy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Truyện loli |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện Loli |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 22/04/2022 03:33 (GMT+7) |