– Lúc nãy tắm em đau nhiều không?
– Dạ có, em chưa bao giờ bị như thế này? Hix, chắc em sẽ ở dơ từ giờ cho đến lúc không còn đau nữa luôn quá.
– Ôi trời, nhìn kìa, chưa gì đã xấu tính.
– Ghét anh quá, dám chọc quê em.
– Hì, hì, ai biểu lúc em giận nhìn em đáng yêu, bởi vậy anh thích chọc em hoài. Đã từng nghe rất nhiều lần câu nói này từ anh, nhưng đây là lần đầu tiên khuôn mặt có cái gì đó nóng bừng bừng và lân lân khó tả. Tất cả những từ ngữ để trả đũa lại anh bất kỳ lúc nào đã không còn tồn tại, tôi cứ như con chim non đang được che chở, chỉ có thể im lặng để hưởng thụ điều đó. Bẽn lẽn nhìn anh sau câu nói ấy, cũng là lúc chạm phải ánh nhìn của anh, ngại ngùng anh lãng sang chủ để khác:
– Thôi nè, giờ ngồi yên đây, anh rửa vết thương cho.
– Dạ, ủa… ủa mà anh làm được không đó.
– Này cô, tuy tôi chưa làm cái việc thế này cho ai bao giờ nhưng tôi đã từng chăm sóc mình rất nhiều rồi, vì vậy cô cứ yên lòng.
– Em biết ời, nhìn mặt là biết suốt ngày gặp phải tai ương vì thế không cần phải quảng cáo.
– Em… được lắm, dám chọc giận cả người chữa trị cho mình, đã vậy thì đừng năn nỉ anh làm nhẹ tay nhé.
– Anh dám.
– Hehe, còn hăm dọa được nữa ah, em đúng là ngang tàn thiệt đó.
Nhanh tay cầm lấy những dụng cụ cần thiết, sự sợ hãi giờ mới là lúc phát huy hết tác dụng, tôi không muốn biến thành một con bé yếu đuối thích khóc nhè trước mặt anh, tôi muốn mình phải dũng cảm, nhưng không thể, những giọt thuốc sát trùng chỉ vừa được nhỏ xuống đã làm tôi mất hẳn những định hướng ban đầu.
Hùng… á… á, ôm chặt chiếc gối trong tay cố gắng lắm cuối cùng cũng đành chào thua, em không rửa nữa… em không rửa nữa đâu… đau quá… em… em… tôi rút vội chân lại và ôm nó trong tiếng nấc… Em đau lắm, hic hic, đầu lắc vô định, không biết tôi đã khóc bao lâu, không biết bao nhiêu giọt nước mắt đã rơi làm ướt nhòe cả chiếc gối, anh đang ngồi ngay bên cạnh, bỗng chốc anh ôm chầm lấy thân hình bé bỏng và siết chặt trong vòng tay mình, áp sát khuôn mặt vào bờ vai anh để mặc những giọt nước mắt cứ thế tuôn trào.
Tôi cảm nhận nguồn cảm xúc cứ trực trào len lỏi, người tôi đang ôm là Hùng, không phải ai khác, người mà lúc nào tôi cũng đề phòng, anh ta là ai, cho đến tận bây giờ, tôi cũng không thể hiểu được thực ra anh ta là người thế nào, bật ra khỏi Hùng trong dòng suy nghĩ le lói nhưng một sức mạnh vô hình từ đôi bàn tay ấy đã kéo ngược tôi trở lại, nâng chiếc cằm và bắt tôi phải nhìn thẳng vào ánh mắt anh, ánh mắt đối diện dường như cũng có cái gì hơi ửng đỏ và long lanh, không biết có phải vì xót xa cho một con bé như tôi nên tạo ra điều đó hay là vì gì khác, tôi đã không thể nghĩ thêm gì nữa khi đôi môi Hùng đang từ từ tiến gần lại như thách thức, trong không gian yên ắng, hai trái tim như có cùng nhịp đập. Đôi mắt ngày nào vẫn luôn mở thật lớn để sẵn sàng đối đầu cùng anh, thì hôm nay nó đang bị không gian và sự trìu mến của anh thuyết phục buộc phải nhắm lại.
Bóng tối vừa xuất hiện thì cũng là lúc đôi môi Hùng chạm đến, tôi cảm nhận làn môi Hùng thật mỏng manh nhưng tham lam vô hạn, dường như anh đang muốn khiêu chiến với tôi như cục diện cuộc sống mà tôi và anh vẫn đối diện, đấu tranh pha lẫn ngọt ngào và sự ấm áp, cảm giác này lan tỏa khắp cơ thể, tôi bị anh đưa vào những đê mê của khát vọng và chiến đấu, chiến đấu để giành lấy chiến thắng trước nụ hôn này, cũng là lúc này hình ảnh Hiếu chợt đến, sự so sánh trực trào ẩn hiện, tôi đã nghĩ chỉ có thể là Hiếu mới cho tôi sự ngọt ngào khôn tả nhất nhưng cho đến giờ phút này, điều đó không còn đúng nữa, cái Hiếu có chỉ là sự ngọt ngào của cảm giác chủ quan và thói quen, còn nụ hôn với Hùng hiện tại nó khiến tôi cứ bị lôi cuốn theo từng cung bậc, những cảm xúc riêng biệt, có lẽ do ý nghĩa đấu tranh đã làm nên điều đó.
Sự ngọt ngào sẽ kéo theo những đam mê và dục vọng nhưng nụ hôn này vượt xa điều đó, nó không hề gợn chút dục vọng nào trong tôi cả, chỉ khiến tôi thấy đê mê và lôi cuốn, tôi không muốn dừng cuộc chiến này lại, nhưng đến lúc kết thúc thì phải kết thúc, tôi lặng lẽ buông anh ra và rời khỏi đôi môi ấy trong sự luyến tiếc, lúc này đây, mới thấy thẹn thùng kỳ lạ, quay sang một bên không dám nhìn đến Hùng, sự im lặng lại tiếp tục kéo dài cho đến khi Hung cầm lấy tay tôi và tiến gần lại ngay trước mặt.
Mắt nhìn đăm đăm Hùng nói:
– Anh xin lỗi, Lý đừng giận anh nha.
– Sao lại xin lỗi em và về vấn đề gì?
– Về tất cả, anh đã làm Lý buồn nhiều, những lúc như vậy anh cũng không muốn.
– Anh không cần xin lỗi đâu, mọi chuyện hãy cho nó vào quá khứ đi anh.
– Ừa, thôi nào ngồi đàng hoàng đi anh lừa thêm lần nữa nha, nếu không mai sẽ nhiễm trùng đó.
– Thôi, em mặc kệ, em không rửa nữa đâu, hix, giờ em chỉ muốn ngủ thôi, lay lay tay Hùng chờ cái gật đầu từ anh, và điều đó đã đến.
Ánh mắt sâu lắng anh nhìn tôi hồi lâu và gật gật đầu tình nghịch, anh không nghĩ là lại có ngày được nhìn thấy em thế này đó Lý.
– Thế này là thế nào ta.
– Là em dữ dằn như vậy mà cũng có lúc giống như trẻ con chứ gì, hở chút cái khóc nhè.
– Anh này… lại chọc quê em rồi đó, em có hung dữ đâu. Xí, không nói với anh nữa, em đi ngủ đây. Nói rồi tôi bỏ mặc anh lại, nằm hẳn xuống giường, phủ chiếc chăn đến ngang cổ: Anh cũng đi ngủ đi, và nhiệm vụ tắt đèn là của anh đó.
– Anh biết rồi, em ngủ ngon nhé!
Đèn đã tắt, sự mờ ảo của ánh đèn ngủ màu nhạt và không gian này khiến trái tim tôi lần nữa xao động, từ sau khi Hiếu bước ra khỏi cuộc đời mình, tôi chưa bao giờ có được thời khắc bình yên như hiện tại, tạm lắng tất cả, tôi nhắm mắt miên man suy nghĩ về nụ hôn ban nãy và về cảm giác khi ở bên cạnh Hùng.
Tất cả những gì vừa xảy ra cứ lần lượt đổ về trong tìm thức, tôi không biết lúc này mình đang cảm thấy hạnh phúc hay lo lắng, không biết Hùng có cảm giác này không? Không biết nụ hôn ban nãy có khiến Hùng suy nghĩ không? Không biết cái Hùng dành cho tôi là gì, những câu hỏi không bao giờ có đáp án nhưng vẫn cứ phải nghĩ, tôi rối bời giữa thực tại và sự xao động của trái tim, muốn tìm một điều gì đó từ Hùng, tôi lặng lẽ quay sang đối diện với chiếc giường Hùng đang nằm.
Chăn màn vẫn nguyên vẹn chưa được Hùng chạm đến, bất giác thấy lo lắng và đảo mắt nhìn quanh như tìm kiếm bóng dáng Hùng.
Dừng lại khi thấy Hùng đang ngồi cạnh cửa sổ được mở tung, quay lưng lại về phía tôi nên tôi không thể cảm nhận được sắc thái Hùng đang trong trạng thái thế nào, Hùng đang buồn điều gì đó ư, sao Hùng không ngủ mà lại đứng nơi đó, định thần sẽ nằm yên không nói gì nhưng 5″… 10″… và rồi 20″ tôi không còn chịu được nữa, nhẹ nhàng đầy tấm chăn ra khỏi mình và dần tiến đến chỗ Hùng đang ngồi, cảm giác se lạnh vì những đợt gió mạnh ào ạt tiến đến từ khung cửa sổ.
Đứng ngay phía sau Hùng, nhưng Hùng dường như không biết có sự tồn tại của tôi, lúc này mới thoang thoáng nhìn thấy khuôn mặt Hùng, dưới ánh đèn mờ ảo Hùng trở nên lặng lẽ mang nhiều tâm sự, đột nhiên đâu đó tận cõi lòng thôi thúc tôi phải làm điều gì đó, tay đã hoạt động tôi ôm Hùng từ sau tới vội vàng và nhanh chóng. Tôi những tưởng Hùng phải rất bất ngờ vì hành động này nhưng không? Anh điềm tĩnh lạ thường và cầm lấy hai tay tôi kéo ngược về trước, chân vẫn còn đau không có điểm tựa vững chắc vì vậy tôi đã nằm gọn trong anh, siết chặt tôi vào lòng trong không gian tĩnh lặng, tôi nghe rõ nhịp tim đang dồn dập thổn thức và có lẽ anh cũng vậy, ngước mắt nhìn anh ra chiều suy nghĩ, cùng với giọng nói ngọt ngào nhất tôi thỏ thẻ:
– Anh nè, sao anh không ngủ mà lại ngồi đây, anh đang buồn chuyện gì hả?
– Ừa, anh đang nghĩ một vài chuyện nên không ngủ được, mà em ra đây làm gì, em có lạnh không?
– Dạ không, anh đang nghĩ chuyện gì? Có thể nói em nghe không?
– Anh đang nghĩ đến em và đến cuộc sống mấy năm qua.
– Anh nè…
– Anh nghe đây.
– Hôm trước em nói chuyện với chú, thấy chú rất buồn. Chú nói với em chị Thanh thì giờ đã có cuộc sống riêng, chị Yến rồi cũng sẽ theo chồng, chỉ còn lại mình anh, chú cố gắng bao năm qua cũng chỉ vì muốn gây dựng nên cơ ngơi vững chắc cho anh. Nhưng anh lúc nào cũng làm chú thất vọng. Em nghe mà thấy buồn ghê luôn đó.
– Ừa, hôm trước bố cũng đã nói với anh, không phải anh muốn làm bố thất vọng nhưng muốn anh thay đổi cũng phải từ từ, bố cứ ép anh phải thế này, phải thế kia, nhiều lúc anh thấy khó chịu.
– Chú cũng đã già rồi, đáng ra tuổi này chú phải được nghỉ ngơi rồi mới đúng, có đâu mà cứ phải gánh vác hết mọi thứ như vậy, còn anh thì chẳng thèm lo hay có trách nhiệm gì cả, thích thì phụ giúp, không thích thì biến. Em không hiểu anh sao nữa đó.
– Này cô bé, tự nhiên tôi thấy cô già quá rồi nha, tôi hứa với cô từ ngày mai tôi sẽ theo bố quản lý và thay bố làm mọi việc được rồi chứ.
– Tốt, ý da mà sao hôm nay có người thay đổi lẹ vậy ta.
– Anh không biết nữa, anh có cảm giác muốn thay đổi này lâu rồi nhưng hôm nay là quyết tâm cao nhất.
Nhìn thẳng vào Hùng, tôi như tìm xem có điều gì bất thường hay giả dối trong con người này không? Nhưng tuyệt nhiên không có, Hùng vẫn rất ngọt ngào và chân thật. Vòng tay ôm anh thật chặt, như muốn nói cùng anh, tôi đang rất có cảm xúc với những gì của hôm nay và hơn hết là những thời khắc hiện tại, tôi như đang ngự trị tại một vùng đất rất vững chãi. Anh cũng đáp trả lại tôi bằng cái ôm siết chặt, trong khoảnh khắc này, nếu ai đó hỏi rằng tôi có yêu Hùng không, có lẽ tôi sẽ gật đầu không cần suy nghĩ, dù rằng tôi vẫn chưa khẳng định được đây có phải là tình yêu không.
Ngước mắt nhìn anh như chờ đợi sự khẳng định nào đó từ anh, và rồi anh không để tôi phải chờ đợi quá lâu:
– Hôm nay anh thấy rất hạnh phúc, anh vốn nghĩ sẽ không bao giờ anh có được những thời khắc thế này bên em.
– Sao anh nghĩ vậy?
– Vì, em rất ngang tàn và khó bảo, anh không nghĩ em lại có lúc dịu dàng và chịu lắng nghe anh nói như hôm nay, có những lúc anh muốn đến nói chuyện thật bình thường với em nhưng em luôn làm anh mất hứng.
– Nè, giờ quay sang đổ thừa tại em chắc, tại anh lúc nào cũng toàn làm những việc khiến người ta khó hiểu.
– Anh khó hiểu chỗ nào nói anh nghe, anh sẽ giải thích em nghe ngay không do dự.
– Định thần sẽ hỏi anh những gì liên quan đến Hiền, nhưng kịp dừng lại, vì tôi không muốn đánh mất những giây phút bình yên hiện tại, nếu đưa Hiền vào câu chuyện này có khi lại làm nó mất đi nét đẹp thuần túy. Im lặng hồi lâu, tôi mới tiếp:
– Thôi không cần nữa, em không muốn biết thêm gì nữa, chẳng phải lúc nãy đã nói tất cả cho vào quá khứ rồi sao, bây giờ đi ngủ được chưa nè, thưa anh.
– Tuân lệnh, nói rồi anh đưa tôi trở về giường, đặt xuống và khẽ khàng kéo chăn đắp ngang người, không quên chúc ngủ ngon bằng một nụ hôn nhẹ nhàng lướt ngang đôi má.
– Anh cũng đã yên vị bên chiếc giường của mình, quay sang đối diện anh và nhắm đôi mắt lại như đưa tất cả hình ảnh đẹp vào bên trong giấc nồng.
Mở mắt khi ông mặt trời đã chiếu rọi từ khung cửa, điều đầu tiên tôi làm là quay sang anh, anh cũng như tôi đã dậy và dường như còn đang lưu luyến giấc ngủ dài, nhoẻn miệng cười anh ngồi bật dậy và bước sang hỏi thăm vài câu:
– Đưa chân anh coi, em thấy sao rồi.
– Dạ, hình như là nó hơi sưng thì phải em thấy hơi nhức nhối xíu ah.
– Hơi gì, xưng quá trời nè, giờ rửa mặt đi, anh chở qua phòng khám, để họ kiểm tra và cho thuốc uống.
– Dạ.
Thủ tục hoàn tất, anh chu đáo gom gọn mọi thứ lại và quay sang hỏi:
– Em, anh bỏ chiếc váy này luôn nha. Nó rách rồi nè.
– Anh xếp nó lại dùm em đi, em muốn giữ nó lại làm kỷ niệm.
– Ừa.
Rời khỏi đó, tôi được anh đưa đến phòng khám cách đó vài km, anh chàng y tá khá lịch lãm xuất hiện ngay khi tôi vừa yên vị, nhìn một lượt vết thương, anh hỏi một vài thông tin và bắt đầu bằng những dụng cụ: Bông, gạc, kéo… Chưa bao giờ tôi rơi vào hoàn cảnh thế này, tôi vốn là con bé chết nhát sợ đau từ bé, và cho đến bây giờ cũng không khá hơn, vì vậy vừa nhìn thấy chúng là khí sắc thay đổi, người lạnh như băng, tôi nhìn Hùng ái ngại, như hiểu điều tôi sợ hãi, Hùng tiến lại gần và đứng ngay bên cạnh. Giọng lo lắng anh hỏi:
– Vết thương này có nghiêm trọng lắm không anh?
– Uhm… vết thương này khá sâu, từ hôm qua đến giờ lại không rửa kỹ vì vậy có nguy cơ nhiễm trùng rất cao, giờ tôi sẽ rửa vết thương rồi cho thuốc uống, anh nên chăm sóc cô bé cho tốt, không được đi lại nhiều, ngày 1 lần chăm sóc vết thương bằng thuốc sát trùng và thay gạt. Từng lời nói của anh ta cứ như là đang muốn giết dần tôi vậy, nghe mà thấy tê cả đầu óc, hix, thế là sẽ phải chịu đựng cảnh này dài dài. Không biết từ lúc nào tôi cứ ôm lấy cánh tay Hùng không rời, chưa gì mà đã thấy đau đớn kinh khủng, tưởng tượng đến cảnh anh ta… ôi trời chắc chết mất. Tôi nhắm mắt không dám nghĩ đến những gì tiếp theo nữa, nếu là Hùng thì còn có thể bỏ qua sĩ diện kêu Hùng dừng lại, chứ còn với ông y tá này thì kêu đường nào được chứ.
Mắt nhắm lại, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh, cho tới khi tôi cảm nhận Hùng đang ngồi ngay bên cạnh, một tay ôm lấy tôi và tay còn lại siết chặt bàn tay tôi lại, Tôi hiểu chuyện kinh khủng sắp xảy ra, và nó đã đến:
Tôi có cảm giác như mình có thể chết đi được, tôi siết chặt bàn tay rắn rỏi của Hùng, nếu cho tôi chọn phải tháo bỏ cái chân đó với hiện tại tôi cũng sẽ chọn tháo bỏ nó đi, tôi đau điếng cả người như không còn kiểm soát được nữa.
– Hùng ơi… em chết mất… hix hix… Hùng cứu em với… cứu em với…
– Ráng đi em, gần xong rồi, chút xíu nữa thôi.
Câu nói của Hùng phần nào đó trấn an tôi trở lại, lúc này đây tôi mặc kệ ai cho mình là con nít, ai cho mình là mít ướt hay gì gì đó, tôi mặc kệ tất cả, tôi chỉ biết, tôi muốn thoát khỏi cái cảnh này, thoát khỏi cơn đau quái quỷ này thôi. Tôi cứ kêu tên Hùng liên hồi và khóc ngon lành như đứa trẻ.
Cuối cùng cũng xong, kết thúc ở đó, tôi lau vội những giọt nước mắt còn sót lại và nhìn anh chàng y tá e ngại sau khi anh ta trở lại, tôi lãng sang ôm lấy Hùng khi thấy anh ta nhìn mình, và hình như trên môi anh ta đang ẩn hiện nụ cười gì đó khó hiểu, tự nhiên trong lòng dấy lên cảm giác quê kinh khủng, hic, nhưng biết sao được chứ, tại nó vậy mà, tiếng anh ta vang lên phá tan dòng suy nghĩ của tôi.
– Chị thấy nhẹ hơn chút nào chưa.
– Dạ rồi, cảm ơn anh.
Anh ta lại cười, nụ cười như giễu cợt người khác, nhìn mà thấy ghét ghê luôn, lúc sau anh ta mới tiếp:
– Chị cố gắng chịu đau vài hôm, chăm sóc vết thương cho tốt, nếu không để nhiễm trùng thì sẽ đau gấp mấy lần hôm nay nữa đó.
Kèm theo câu nói là ánh nhìn lạ lẫm, từ đâu đo trực cảm giác thấy ghét, tôi đáp:
– Cảm ơn anh, tôi biết mình phải làm gì.
Dừng câu chuyện tại đó, anh ta gọi Hùng ra ngoài nói gì đó, lát sau Hùng quay lại, và cuối cùng tôi đã vượt qua được một buổi sáng đen tối. Trên đường về Hùng thỏ thẻ:
– Giờ anh đưa em về bên anh trai em nha, qua đó yên tĩnh và dù sao cũng có người chăm sóc em, để em bên đây anh không an tâm.
– Ủa kì vậy trời, tự nhiên em bị đuổi việc vô duyên vậy á, nói rồi tôi cười cười như xem phản ứng anh thế nào?
– Không có, ai dám đuổi việc em chứ, là thế này, giờ anh về sẽ bắt tay vào làm việc ngay, những gì hôm qua anh hứa với em, anh nhất định sẽ làm được, bé có tin anh không?
– Tìn chứ sao không?
– Ừa, anh sẽ theo bố làm việc, vì vậy sợ không có thời gian chăm sóc em, mà em thì bướng bỉnh ngang tàn, dễ gì chịu ngồi yên một chỗ, vì thế tốt nhất là em phải về bên anh trai em, anh sẽ qua thăm em mỗi ngày. Ok.
– Em ở bên đây thì có sao, em xuống quầy ngồi một chỗ chứ có đi đâu đâu mà lo.
– Không được, rồi lỡ em muốn uống nước, ăn gì đó, lấy gì đó… thì phải thế nào?
– Thì em nhờ tụi nó lấy dùm có sao đâu.
– Anh hiểu tính em nhất, có bao giờ mà chịu nhờ người khác khi mình vẫn có thể làm chứ, vì vậy cứ quyết định như anh nói, không bàn cãi nữa.
– Dạ, em biết ời.
Tiếng dạ vang lên đánh dấu điểm dừng cho chuyện này, không hiểu sao tôi lại ngoan ngoãn đến vậy, nếu là ai khác có lẽ tôi đã không dễ dàng bỏ cuộc và vâng dạ nhẹ nhàng như thế.
Căn nhà quen thuộc đã nằm ngay trước mắt, Hùng dừng xe lại và bước vội vào bên trong cứ như nơi đây là nhà anh vậy, lát sau tôi thấy bóng dáng con bé em mình từ trong hớt hải chạy ra.
– Chị, chị sao vậy, nghe anh Hùng nói chị té xe hả?
– Ừa, chị không sao, dìu chị xuống với. Một chân vừa đặt xuống đất thì Hùng đã trở ra.
– Đã nói ngồi chờ anh mà, nói rồi anh bế thốc tôi lên và đặt xuống chiếc nệm êm ái có lẽ là do anh vừa trải nó xuống.
– Anh nè, anh gọi về nhà chưa vậy, em quên béng đi mất.
– Anh gọi hôm qua, lúc đi mua đồ cho em.
Nói rồi anh quay sang hỏi con bé:
– Bé Hải, anh Quang đi làm rồi hả em.
– Mắt con bé không rời khỏi tôi đáp: Dạ, anh Quang đi làm 5h mới về. Anh đưa chị em đi sao mà để té vậy hả. Anh thật là.
Sắc mặt Hùng có chút thay đổi, tôi không muốn cục diện này tiến triển xấu hơn bởi những câu trách hờn của con bé nên lên tiếng trước khi Hùng trả lời:
– Bé, không được nói chuyện kiểu đó, chị té đâu phải lỗi của anh Hùng, cũng do chị bất cẩn thôi.
– Chưa gì đã bênh vực anh ta, lúc trước em nhớ là chị đâu có vậy đâu he?
– Em nói nhiều quá rồi đó, giúp chị pha nước mời anh Hùng nè.
Không mấy hài lòng cho cục diện này, cô bé phụng phịu đứng lên và tiến thẳng vào trong không nói thêm gì. Lúc này Hùng mới lên tiếng:
– Bé Hải nói đúng mà, sao em lại ngăn nó. Em làm nó giận rồi thấy không?
– Anh kệ nó đi, nó là vậy đó, Bướng bỉnh không chịu nổi, nói năng thì không cân nhắc gì cả.
– Sao bằng chị Lý, chị Lý của bé Hải còn hơn gấp vài lần đó chứ.
– Nè anh, em mới cứu anh mà, sao giờ quay ngược lại chọc phá em là sao ta.
– Hehe, anh giỡn xíu có cần căng thẳng vậy không?
– Thấy ghét anh quá.
Bé Hải đã trở ra, đặt hai ly nước xuống và bẽn lẽn cười huề.
– Chị nè, chị về đây khi nào trở lại bên đó, hay chỉ về lát rồi đi.
– Ừa, chị về đây vài ngày, khi nào chân chị khỏi hẳn rồi sẽ trở lại bên đó.
Ly nước vừa cạn cũng là lúc Hùng cáo từ ra về.
– Giờ trưa rồi anh về nha.
Sự lưu luyến khôn tả dâng trào nhưng không thể níu kéo anh được nữa, cần phải để anh thực hiện lời hứa ngay trong hôm nay, tôi cố gắng dứt khoát không kèm theo chút níu kéo nào:
– Dạ, anh về nha, mà nè, đã hứa gì với em thì phải giữ lời.
– Dạ thua cô, em nhớ rất kỹ, nói rồi anh cười giòn tan và bé Hải là người tiễn anh về, ngoài kia không biết anh em họ đã nói những gì, tôi thấy bé Hải không còn như lúc nãy nữa mà vui hẳn lên khi đối diện Hùng.
Trở vào trong nụ cười vẫn chưa tắt hẳn khỏi khuôn mặt con bé, chạy gần lại phía tôi nói như hối hả.
– Chị này, lúc trước em thấy chị ghét ông ta lắm mà, sao giờ lại trở nên thân thiết vậy.
– Có gì đâu mà em ngạc nhiên vậy, anh Hùng cũng là người, cũng có hai mặt của cuộc sống, cũng có cái đáng yêu của anh ấy, lúc trước là do chị bị tác động quá nhiều bởi bên ngoài nên không nhìn ra được tận sâu bên trong con người ảnh, còn bây giờ chị đã thấy được điều đó.
– Nó nghe tôi nói mà cứ như là đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, tôi có cảm giác nó chăm chú đến từng hơi thở của mình, không muốn nói đến đề tài này nữa tôi giả lả và chuyển hướng thật nhanh, nếu không cái con bé nhiều chuyện như nó sẽ lại còn nhiều cái thắc mắc nữa.
– Em có cần nhìn chị bằng ánh mắt đó không? Ủa mà anh Quang trưa không về hả bé.
– Dạ, ảnh ít khi về, ủa mà chị có báo với ảnh là trưa nay chị về không?
– Chị không báo, thôi để anh làm đi tối về anh em mình 8 cũng có muộn đâu.
– Dạ, giờ chị nghỉ xíu đi, em đi làm đồ ăn cho chị ăn cơm nha.
Nói rồi nó đi tuốt vào bên trong không quay đầu nhìn lại, tôi với cái tivi ngồi thẫn thờ trong cái chán nản, được một lúc lại quăng nó sang một bên, cố gắng nhích dần đến bàn máy tính, mở hộp thư và vào yahoo cho vơi đi cái chán.
Sau khi dùng bữa trưa, một giấc ngủ sâu và dài chợt đến, mở mắt cũng đã hơn 5h, trời vừa sập tối, tôi ngồi nhổm dậy và gặp ngay anh Quang.
– Ủa bé, em dậy rồi hả.
– Dạ, anh đi làm về rồi hả.
– Anh nghe bé hải nói em bị đi cùng Hùng và bị té xe, sao mà bất cẩn đến vậy hả, em gọi về cho mẹ chưa.
Tôi trợn tròn mắt nhìn anh trai mình và nói:
– Gọi làm gì anh, em có sao đâu, gọi mắc công mẹ thêm lo chứ làm được gì.
– Hì cái con bé này, vẫn như vậy, chẳng thay đổi chút nào sau bao nhiêu chuyện.
– Bản năng trời phú mà anh, sao thay đổi được chứ.
– Àh bé nè, anh nói bé nghe chuyện này, hôm bữa Vương đến tìm anh. Cắt ngang lời anh như không muốn nghe đến cái tên này, nó đã nằm sâu tận trong đáy lòng từ rất lâu rồi, tôi không muốn khơi dậy nó nữa.
– Em biết, hôm bữa Vương có đến tìm em rồi anh.
– Không, mới đây thôi, cách đây vài ngày.
– Tròn xoe đôi mắt tôi mấp máy liên tục như không tin cái điều anh nói: Cái cái… cái gì. Vương đến tìm anh làm gì nữa.
– Mắt anh trung xuống và từ từ nói: Ừa, anh thấy Vương nó cũng tội nghiệp, anh không biết giữa hai đứa có chuyện gì nghiêm trọng mà lại trở nên như hiện tại, nhưng anh nghĩ em nên cho Vương thêm cơ hội, vì anh thấy nó rất chân tình.
– Dạ em biết rồi, ủa mà anh về lâu chưa.
– Anh về lâu rồi, lúc 4h30, thấy em ngủ ngon quá nên anh không kêu.
Cuộc sống êm đềm bên anh trai và em gái cũng khiến tôi phần nào cảm nhận lại tất cả những gì đã đến và đi, tôi thấy lòng mình thanh tịnh hơn bao giờ, sự sáng suốt cũng đã trở lại, tất cả như hòa lại nhịp sống của Lý ngày nào.
Mỗi ngày Hùng đều đến vào buổi tối và giúp tôi làm sạch vết thương, càng lúc tôi càng cảm thấy tình cảm tôi dành cho Hùng không còn đơn giản nữa.
Các bạn cũng đến, mọi người cứ thay phiên nhau đến chăm sóc tôi những lúc rảnh rỗi, tôi nhìn thấy ánh mắt lặng lẽ và xót xa của Tâm mỗi lần ghé lại, tôi không biết rằng tình yêu của Tâm cho đến giờ phút này là thật hay hư ảo, tôi cố gắng tránh đi tất cả những lời nói khiến Tâm có thể nghĩ gì đó về mình, nhưng những điều tôi làm không biết là đã hoàn toàn tốt hay chưa, cho đến khi Thúy đến thăm tôi vào một buổi tối trong cơn mưa tí tách.
– Ủa sao mày lại đến đây một mình, mày dạo này sao rồi.
– Tao hả, dạo này tâm trạng tốt hơn rất nhiều, mấy hôm trước tao không tiện ghé thăm mày vì thấy trong người không khỏe.
– Không sao, tao có gì đâu mà mày phải bận tâm chứ, mày sống bên đó có ổn không?
– Tao sống rất tốt, mày đừng lo cho tao, ah hôm đó tụi mày gặp Thái tao đã nghe hết rồi.
– Mày có buồn về kết quả mà tụi tao thu được không?
Ánh mắt Thúy trở nên buồn sâu lắng, tôi nghe lòng quặn đau khi nhìn Thúy, lặng thinh hồi lâu Thúy mới nhợt nhạt.
– Nếu tao nói không buồn thì là nói dối, nhưng tao nói thật, giờ tao cảm thấy vô cảm với tất cả rồi Lý ạ.
– Tao biết là mày rất đau khổ, nhưng nghe lời tao, đứa bé không thể sinh ra tốt đẹp nếu mày lúc nào cũng buồn bã như vậy, hãy cố gắng bỏ mọi thứ sang một bên, sống vui vẻ, để đứa bé ra đời không mang nhiều nỗi buồn.
– Tao biết rồi, ủa mà tao thấy mà kinh nghiệm ghê he.
– Còn giỡn được àh, vậy là không sao rồi, hihi.
Thôi đừng nói chuyện của tao nữa, tao muốn chuyện quan trọng với mày đây. Hôm trước tao nghe con Liên nói là nó với Tâm đi nhậu gì đó, tâm nói với nó mày xuất hiện làm Tâm cứ thấy lòng bồn chồn không tả. Tao thấy Tâm rất yêu mày, mày nên suy nghĩ về chuyện này đi Lý.
– Tao biết mình phải làm gì rồi, mày đừng lo, hàng tháng vẫn đi siêu âm bình thường chứ.
– Ừa, tao vẫn ổn, nếu không có mày và mọi người tao không biết phải làm sao nữa Lý, mày và các bạn đã cho tao sự sống trở lại, ơn này có lẽ cả cuộc đời tao không thể quên được.
– Mày không cần nói đến ơn nghĩa, phải sống cho tốt đừng nghĩ ngợi nhiều, khi mọi chuyện lắng đọng rồi tui tao sẽ về dưới tìm lời mà nói với ba mẹ mày về chuyện này. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, mày yên tâm nhé.
Câu chuyện của chúng tôi kéo dài thêm hồi lâu nữa, cuối cùng cũng kết thúc, Thúy đã về, nhìn dáng vẻ của Thúy tôi thấy lòng dâng trào cảm xúc, nghe hơi cay cay đang lắng đọng ngay trên đôi mắt, Thúy của ngày nào nhí nhảnh đáng yêu biết nhường nào mà giờ đây lại trở nên thế này, từ đâu đó cảm giác xót xa cho thân phận người phụ nữ cứ thế ào ạt đổ về. Điện thoại reo lên liên hồi đưa tôi trở về thực tại.
– Mò mẫm hồi lâu cũng tìm được, nó đang nằm chỏng chơ giữa đống sách ngay bên dưới tay tôi, là của chú.
– Dạ con nghe…
– Ừa, con khỏe nhiều chưa con.
– Dạ, cảm ơn chú con đi lại được rồi ạ, chú gọi con có việc gì không ạ?
– Chú chỉ muốn hỏi thăm xem con thế nào rồi, mấy hôm cô chú định sang thăm con mà lu bu quá.
– Con đâu có sao đâu mà phải thăm, con sẽ trở về sau vài ngày nữa đây, hihi.
– Ừa, mọi người đang mong con về đó, mấy hôm nay không hiểu sao chú thấy thằng Hùng nó lạ lạ, không biết có chuyện gì mà làm nó thay đổi đến khó tin. Giờ con mà thấy nó, chú bảo đảm con sẽ có cái nhìn khác liền.
Nghe giọng chú mang khí sắc hồ hởi khiến lòng tôi lân lân mông lung về Hùng, đúng là Hùng đã giữ lời hứa, Hùng đã không khiến tôi phải thất vọng về anh, điều khiến tôi vui nhất là chú, từ khi biết chú cho đến lúc này, chưa bao giờ tôi nghe giọng chú hãnh diện đến vậy khi nói về Hùng. Trở về thực tại tôi ra chiều lảng tránh.
– Hì, chắc là có em nào cột chân ảnh rồi nên ảnh thay đổi thôi mà chú.
Câu chuyện dừng lại, mỉm cười một mình trong không gian vắng lặng, những lời chú vừa nói như cho tôi có thêm sự tin yêu đối với Hùng, tự nhiên nghe lòng thôi thúc cảm giác muốn gặp Hùng kinh khủng, đảo mắt một vòng tìm chiếc đồng hồ, mới 7h hơn, còn hơn 1h nữa Hùng mới đến, không hiểu sao tôi lại thấy thời gian trôi qua chậm chạp đến vậy, từng thời khắc cứ như thách thức sự kiên nhẫn trong con người, tôi với lấy chiếc điện thoại, bấm số Hùng, phân vân suy nghĩ xem có nên gọi không?
Chưa kịp quyết định đã nghe tiếng bé Hải:
– Chị, anh Vương đến thăm chị kìa.
Thoáng chút bất ngờ nhưng cũng kịp trở lại bình thường, tôi nhoẻn miệng cười như chào hỏi người bạn của mình, anh cũng đáp lại bằng cái gật đầu khe khẽ.
– Ủa sao anh biết em về đây mà ghé thăm.
– Ừa, nãy anh gọi cho anh Quang, nghe anh Q nói thoáng qua anh thấy lo lắng nên tranh thủ qua thăm em. Em sao rồi, bị lâu vậy rồi mà sao không báo anh một tiếng, em có cần lạnh lùng với anh vậy không?
– Em đâu có gì đâu ah, chỉ bị sơ sơ thôi mà.
– Còn nói sơ sơ, đâu đưa chân anh xem thử coi.
Không cần tôi đồng ý, anh đã cầm lấy nó, xem qua một lượt: Em còn đau nhiều không, vết thương khô mài rồi nè, em cố gắng ít đi lại nếu không dễ bị động, rất khó lành. Sắc mặt anh cho tôi biết anh đang rất thật tâm lo lắng chứ không hề giả tạo, dường như đối với Vương, tôi và anh không hề có bất cứ chuyện gì xảy ra thì phải, cắt ngang những hành động của Vương tôi giả lả:
– Em không sao, cảm ơn anh đã quan tâm, sao qua đây mà không dẫn người yêu qua giới thiệu en luôn nè.
– Ánh mắt Vương buồn xa xăm, nhìn hướng về nơi khác, tôi biết mình nói vậy sẽ khiến anh buồn nhưng tôi không còn cách nào khác, tôi không muốn anh phải hy vọng vào sự thay đổi nào đó từ tôi, và hơn hết tôi không muốn Hùng phải buồn, không biết tự lúc nào Hùng cứ lẩn quẩn xung quanh tâm trí không rời, tiếng chuông tin nhắn làm cắt ngang dòng suy nghĩ.
Tôi với tay cầm lấy chiếc điện thoại, thấy sdt xuất hiện trên màn hình làm tôi ngao ngán: Chào bé, bé đi đâu mà lâu nay anh không thấy bé vậy, mấy chậu hoa hồng đang nhớ bàn tay chăm sóc của bé đến rủ tàn rồi kìa, tối nào anh cũng ra ban công tìm kiếm bé, bé không về mau, có khi người hàng xóm này sẽ rủ tan theo hoa luôn mất. Ngày nào tôi cũng nhận được tin nhắn từ sdt này, không mấy quan tâm đến nó nhiều vì chỉ là hỏi thăm qua loa về sự mất tích của tôi, những tưởng là ai đang chọc phá mình, nhưng tin nhắn hôm nay đã hé mở ra một chút gì đó, người này là ai, sao lại biết mình vẫn chăm sóc hoa vào buổi tối, sao lại biết mình vẫn ra ban công, ôi trời, chuyện gì thế này chứ.
Tôi vẫn không trả lời tin nhắn, gấp chiếc điện thoại lại, cho nó vào một xó đưa mắt nhìn Vương, Vương vẫn lặng lẽ, ngồi tựa mình vào một góc mông lung, tôi không biết phải bắt đầu với Vương thế nào, dường như tôi chẳng có bất cứ lời nào để nói với Vương nữa. Trong khoảng trời im lặng tôi nghe tiếng thắng xe vang lên từ cửa, không lâu sau đó Hùng đã xuất hiện. Quay nhanh vào trong với vẻ mặt hớn hở, Hùng giơ lên một gói đồ định nói gì đó nhưng chợt im bặt và mặt bắt đầu đổi sắc khi thấy Vương, tiến gần vào bên trong Hùng gật đầu chào người bạn mới và quay sang hỏi:
– Ai vậy em?
– Dạ, đây là anh Vương, bạn em. Hôm trước anh đã gặp rồi, ảnh đến nhà tìm em đó.
Quay sang Vương tôi giới thiệu ngược lại:
– Còn đây là anh Hùng, con trai cô chủ quán.
Cách giới thiệu của tôi khiến Hùng không mấy hài lòng, và để khẳng định điều gì đó, Hùng quay sang chào hỏi Vương vài câu và đứng lên đi thẳng vào trong, có lẽ anh muốn chứng tỏ cho Vương thấy anh không chỉ là con cô chủ quan mà còn có vai trò khác với tôi, Hùng đã khuất vào bên trong cứ y như là chủ nhà, chỉ còn lại tôi và Vương. Suy nghĩ hồi lâu Vương cũng lên tiếng trước:
– Anh ta có phải là người yêu hiện tại của em không, vì anh ta mà em từ chối anh phải không?
– Nghe lòng có chút bâng khuâng, tôi đáp nhưng không nhìn đến anh: Thứ nhất, Hùng không phải là người yêu hiện tại của em, còn sau này thì không biết. Thứ hai: Không phải vì sự xuất hiện của Hùng mà em từ chối anh, chỉ là vì em chưa từng yêu anh, em chỉ nghĩ rằng mình sẽ yêu anh nhưng anh đã không cho em cơ hội đó.
Câu trả lời khá dứt khoát của tôi, có lẽ khiến Vương phải đau lòng, nhưng tôi phải làm vậy, thà để Vương đau bây giờ còn hơn cứ để Vương phải chờ đợi một cái không bao giờ trở lại, Vương cáo từ sau một vài phút nữa, không đợi Hùng trở ra.
– Thôi em nghỉ ngơi cho khỏe, anh về đây, nhắn với bạn em dùm là anh về trước nhé!
– Em xin lỗi, có lẽ em đã nói những điều khiến anh buồn.
– Không sao mà Lý, em đừng suy nghĩ gì cả, anh chỉ muốn với em điều này thôi, không thể đến với em thì mình sẽ là bạn được không em?
– Tất nhiên là được chứ ạ, em rất mừng vì điều này nữa đó.
Dù chân không bước xa được nhưng tôi vẫn cố gắng tiễn Vương về, kết cục của buổi gặp gỡ hôm nay quả là không tệ chút nào, đưa anh ra đến cửa, dựng xe an toàn Vương đến ngay trước mặt tôi, nắm lấy đôi bờ vai và nhìn đăm đăm:
– Anh có thể ôm Lý lần cuối cùng không? Chỉ một lần này nữa.
Nhìn anh ái ngại, nhưng trước tình huống này, tôi không muốn lại khiến anh buồn thêm lần nữa, trái tim tôi không cằn cỗi đến mức mất hết cảm giác, tôi im lặng cúi xuống không trả lời. Sự im lặng đồng nghĩa với chấp nhận, Vương đã thực hiện được cái điều anh muốn, ôm tôi siết chặt vào lòng chỉ sau vài giây ngắn ngủi anh đã buông tay và hôn lướt ngang bờ má, chưa kịp phản ứng anh đã quay lưng bước đi như trốn chạy, không nói thêm bất cứ lời nào, anh cho xe lướt thật nhanh trên con đường vắng, bóng anh đã khuất, không biết tôi nên vui hay nên buồn cho thời khắc này, trái tim tôi mâu thuẫn khôn xiết.
Tự hỏi lòng tôi làm vậy đã đúng hay chưa, trầm ngâm đứng mãi nơi đó tôi không hay biết Hùng đã ở phía sau từ lúc nào cho đến khi bàn tay vỗ nhẹ trên đôi vai bé nhỏ, tôi mới giật thót mình quay ngược lại.
– Ủa, anh ra đây từ lúc nào, nãy giờ anh… anh…
– Anh thế nào?
Mặt Hùng không có gì là biến sắc, tôi đang định hỏi xem anh có thấy những gì vừa xảy ra không? Nhưng không biết mở lời thế nào thì Hùng lại tiếp:
– Tôi thấy hết rồi cô, có cần phải khó nói vậy không?
Môi cong cớn tôi đáp:
– Việc gì mà phải khó nói chứ, anh biết em định nói gì không mà bảo thế, em đang định nói sao anh lại có thể nhìn lén người khác như vậy, đó là xấu tính biết không?
– Ơ… ơ… em hay thiệt đó, còn dám vênh váo nữa chứ, em… em.
– Em thế nào, chứ còn không phải, chỗ người ta đang nói chuyện tình yêu mà nhìn lén còn không phải? Không nói gì quay ngược vào trong như giận dỗi, nhìn dáng vẻ anh tự nhiên tôi thấy thích thú lạ thường, Hùng đang ghen, cảm giác dâng trào lên trong lồng ngực, tôi quên mất chân mình rất khó cử động, đan tâm chạy theo anh để ôm lấy con người đó mà nhìn thử xem nó đáng yêu đến thế nào khi ghen. Nhưng kịp thấy cơn đau thấu xương khi vừa đạp mạnh xuống, tôi kêu lên như vừa gặp phải cơn ác mộng, Ui da… và ngồi hẳn xuống. Hùng chạy thật nhanh trở lại và ngồi hẳn xuống trách cứ:
– Thấy chưa, cái tội chọc phá người khác hay bị vậy lắm, kèm theo nụ cười khinh khỉnh của Hùng. Tôi ra vẻ dỗi hờn:
– Nè anh, có cần phải châm chọc bạn vậy không hả, thấy ghét quá đi mất.
– Hì thôi được, thôi được rồi, anh đưa em vào nha.
Đặt tôi xuống, cái đầu tiên tôi thấy là món ăn nằm ngay trên bàn. Giờ mới nhớ ra hình như là từ tối giờ mình chưa ăn gì, con bé Hải thấy Vương qua là lặn mất tăm chẳng thấy bóng dáng đâu, còn anh Quang thì chắc là đi nhậu với đồng nghiệp, hai con người vô tâm ấy, chẳng thèm lo cho mình gì cả. Bụng kêu réo ầm ầm, nhưng chưa vội, phải tìm hiểu nguồn gốc của cái món Hủ tiếu gạo xào này đã.
– Anh, sao anh biết em thích cái này vậy, ủa mà anh kêu cô làm hả.
– Em coi thường anh quá ta, em thích đến cái gì anh còn biết chứ nói chi là món ăn.
– Nè… cái gì là cái gì.
– Thì… thì… Ví dụ như là uống gì chẳng hạn.
– Lãng xẹt, vô duyên.
– Ấy, đừng bảo anh vô duyên, tại em chưa khám phá đó thôi chứ anh duyên đầy đủ lắm nha.
Nghe mặt đỏ bừng bừng vì câu đùa giỡn quá trớn của Hùng, tôi lãng sang chuyện khác:
– Anh chưa trả lời em, cái này ai làm.
– Àh, là anh làm đó, em ăn thử coi sao.
– Cái gì, là anh làm á, ăn được không?
– Em đừng có khi dễ anh vậy chớ, anh là đầu bếp xuất sắc, chỉ tại em không để ý thôi. Mỗi lần mà mẹ đi vắng anh cũng lăn xả vào nấu nướng hoài chứ gì.
– Ôi trời, hèn gì có những ngày thấy đồ ăn khách không thèm đụng đến, thì ra thủ phạm là anh hả.
– Nè cưng. Giờ cưng có ăn không thì bảo, sao cưng cứ coi thường anh Hùng của cưng hoài vậy.
– Ăn ăn chứ, giỡn anh chút thôi, em đói muốn xỉu luôn nè, cái ông Quang với bé Hải muốn em chết vì đói đây mà, qua ké có mấy hôm mà bỏ em vầy nè, ở lâu chắc đói dài dài quá.
– Hê he, đừng nói nó tội nghiệp, tại hồi chiều anh gọi nó kêu đừng nấu gì cho em ăn, để anh đem qua, mà con bé cũng thiệt tình ghê, biết anh hay qua trễ phải cho em ăn nhẹ nhẹ chứ.
– Ha, dạo này hai anh em thân thiết quá he.
– Ủa, em gái anh mà, sao không thân được chứ.
Món ăn Hùng nấu rất tuyệt, tôi đã nghe cô chú hay nói về biệt này của Hùng, nhưng hôm nay là lần đầu tiên được thưởng thức, tay nghề của Hùng quả không chê vào đâu được, nhưng không vội khen, nếu không anh ta sẽ được nước làm tới. Cười tủm tỉm và lân lân hạnh phúc sau khi bữa ăn kết thúc, tôi mới sực nhớ đến tin nhắn lúc nãy và đưa cho Hùng xem.
– Anh, từ hôm em qua đây đến giờ ngày nào cũng có người nhắn tin, anh xem thử số điện thoại này quen không.
– Ghê quá, đi mới có mấy hôm mà đã có người nhắn tin rồi đó, vừa nói vừa cưới Hùng nhanh tay lần dò đến hộp tin, ngồi suy nghĩ giây lát Hùng như nhớ ra điều gì, lấy điện thoại của mình, chỉ ít phút Hùng đã có câu trả lời.
– Là của ông Lâm đó em, ông này ghê thiệt, thì ra là vậy, hèn gì mấy lâu nay anh thấy ông ta lạ lạ, có đời nào mà ổng nhậu gần nhà đâu, vậy mà thời gian gần đây thấy ông ta hay lê lết sang quán mình hoài.
– Ông Lâm là ai.
– Là cái ông đối diện nhà mình, con trai của bà Hoa, hay ngồi nói chuyện với em vào buổi trưa đó.
– Àh, hèn gì, em thấy lạ, sao lại có người biết em thích hoa hồng và hay ra ban công vào buổi tối chứ. Ông đó tên Lâm hả anh.
– Em không biết thiệt hay giả vờ không biết đây trời, chẳng lẽ nói chuyện với bà Hoa hoài mà em không biết tên con trai bã.
– Anh này ngộ thiệt, em hỏi con trai bác ấy làm gì, cũng có nghe bác ấy nhắc đến ổng nhưng em không để ý lắm, nhìn cái mặt ổng thấy mà ghét lắm, khó chịu bà cố luôn, mỗi lần ổng qua quán, cô đều chạy lên dặn dò em phải chu đáo cho bàn của ổng, đám con Liên nhìn cái mặt ổng là né liền.
– Hì, nhìn ổng vậy chứ không phải vậy đâu em, anh có đi nhậu với ổng vài lần, ở xóm chẳng ai biết gì về ổng, vì ổng sống khép kín. Không giao tiếp bên ngoài, nhưng khi đi cùng mới biết ổng quậy khỏi chê luôn. Sống phóng khoáng và dễ chịu lắm. Còn việc ở quán mình, chắc là ổng cố tình làm vậy để mẹ nhờ em để ý bàn ổng, vì ổng biết em là cục cưng của quán mình mà.
– Trời àh, có cần nói quá vậy không anh? Nghe mà da gà nổi hết trơn rồi nè. Em làm gì mà biến thành cục cưng của quán ghê vậy.
– Anh nói thiệt đó, mấy hôm nay đi với Bố, Bố nhắc đến em hoài, nói nhỏ em nghe nè, bố nói anh, bố muốn em làm con dâu của bố đó.
– Nhìn Hùng vui vẻ và dường như rất hạnh phúc trong từng lời nói cũng như cử chỉ, tôi thấy mãn nguyện với cuộc sống hơn bao giờ hết, đáng ra câu nói của Hùng phải khiến tôi thấy ngại ngùng bẽn lẽn nhưng cảm giác đó không có, vì tôi đã được nghe nó đến vài lần thì phải, và giờ đây chú vẫn còn đang chờ câu trả lời từ tôi.
Chìm trong im lặng, tôi thấy Hùng có vẻ nôn nóng chờ đợi câu trả lời, tôi đáp:
– Tự nhiên nói chuyện gì đâu không vậy anh, mình lạc đề rồi đó, chuyển hướng đi nào. Đang hớn hở chờ đợi câu trả lời từ tôi bỗng Hùng chuyển sắc sang trạng thái khác.
– Sao em toàn làm anh cụt hứng khi đang cao trào vậy ta. Nè cái này thì còn được nha, chứ cái khác mà thế này thì anh cắn lưỡi luôn đó.
– Anh đang nói gì vậy, thôi khuya rồi đó, anh về được rồi.
– Lại làm mất hứng, anh ngồi chơi chút nữa, khi nào bé Hải về anh về được không?
Hùng của sự kiêu ngạo và rất ư là đàn ông mà tôi từng biết giờ lại giống y như một đứa trẻ đòi quà, tôi bật cười cho cái năn nỉ trẻ con của anh, chưa kịp nói gì thì bé Hải đã vào đến cửa, Hùng nhìn thấy bé Hải, cứ như là như là nhìn thấy kẻ thù vậy, Hùng lên tiếng:
– Trời, em có cần về đúng lúc vậy không, Con bé chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, Hùng lại tiếp, anh nhớ anh đâu có mắc nợ em đâu Hải, sao em lại lựa ngay cái lúc này mà về vậy trời, Nhìn mặt Hùng tiu nghỉu tôi không thể nhịn cười được Và tiếp lời Hùng.
– Thôi nào, anh về đi trễ rồi, bé Hải, em tiễn anh Hùng về dùm chị.
– Đi được vài bước như nhớ ra điều gì Hùng quay lại: Ủa, sao em phân biệt chủng tộc vậy ta, Vương thì được em đưa về, còn anh thì sao không được nhỉ.
– Tôi cười cho cái cách phân bì trẻ con của Hùng, và nhận ra một điều khi yêu người ta hay biến thành trẻ con như thế: Mệt anh quá, có nhiêu đó cũng ý kiến nữa, được rồi để em đưa anh ra cửa.
– Mà phải cho ôm, rồi hôn nữa mới được nha, không là anh không chịu đâu đó.
– Vậy thôi, miễn bàn, anh tự về đi he.
Tôi nhanh chân bước vào trong bỏ lại Hùng nơi đó, quay lưng lại để nhìn xem thái độ anh thế nào, nhưng rất bình thường, anh đang tươi cười cùng bé Hải.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Truyện sex do một người phụ nữ kể lại |
Tác giả | nữ |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện người lớn, Truyện sex có thật, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 32 |
Ngày cập nhật | 14/06/2020 11:39 (GMT+7) |