“Sao rồi mày?
Gặp cái Linh chưa?
Nó bảo gì vậy?”
Đọc tới đây, tôi mới lục cặp rồi lôi ra món quà của Linh. Dù biết ơn thằng Choác đã nhắc nhở, nhưng vì muốn tận hưởng khoảnh khắc này một mình nên tôi trả lời thằng bạn:
“Nói chuyện sau nhé
Tao đang bận chút”
Cầm bọc giấy màu trên tay, tôi thở hắt một hơi, cố kìm nén sự hồi hộp. Không phải tôi quan trọng hóa vấn đề, chỉ là hiếm khi được con gái tặng quà nên tinh thần hơi bấn loạn. Phù, phù! – Tôi điều hòa nhịp thở, tay mở gói quà. Socola chăng? Hay sách? Mà sách gì lại có hình vuông? Cứ đoán già đoán non như vậy, cho tới khi thấy vật bên trong giấy gói màu, tôi bỗng bật cười.
Một hộp đĩa CD mới coóng!
Cuộc sống thay đổi quá nhanh, mới vài năm mà tôi đã quên mất rằng những vật hình vuông kiểu này chỉ có thể là hộp đĩa CD. Trước mắt tôi là một hộp đĩa vừa quen vừa lạ. Quen vì tôi từng nghe chiếc đĩa này, lạ vì lần đầu tiên tôi được thấy nó dưới dạng nguyên bản, được sản xuất ở Mĩ. Made in USA hẳn hoi!
Đó là album One by One năm 2002 của ban nhạc Foo Fighters, hộp nhựa, bên trong có đầy đủ bìa, cuốn catalogue giới thiệu bài hát lẫn thành viên ban nhạc. Còn nhớ hồi lớp 6, Linh tặng tôi album này nhân dịp sinh nhật, chỉ khác là ngày ấy, đĩa mua ở Hàng Bông có tấm bìa mờ mờ và phải căng mắt ra mới đọc được tên từng bài hát. Nhưng tôi không so sánh cái nào đẹp hơn hay đẳng cấp hơn, vì đơn giản là mỗi cái đều có giá trị riêng của nó.
Ngoài hộp đĩa CD còn có hộp DVD tổng hợp một số buổi diễn live của band; tôi đặc biệt để ý bản thu acoustic bài hát Time likes these – bài hát mà Linh thích nhất. Tôi liền bật đĩa DVD và mở Times like these. Khi những giai điệu của nó cất lên, tôi bỗng mỉm cười. Bản acoustic này nhẹ nhàng hơn, tâm sự hơn và như “trưởng thành” hơn so với bản gốc. Trong tâm trí tôi, những ngày tháng cấp hai hiện ra một cách rõ ràng và chân thực. Tôi vẫn nhớ buổi cuối cùng năm lớp 9, Linh ngồi sau xe đạp của tôi và hát Times like these hay đến nhường nào:
It’s time like these you learn to live again
It’s time like these you give and give again
It’s time like these you learn to love again
It’s time like these time and time again
Nhưng đó chưa phải tất cả. Khi nghe nhạc, tôi thường mân mê hộp đĩa, ngắm nghía những tấm artwork hay bìa đĩa không biết chán – một thói quen khó bỏ hồi học cấp hai. Lúc ngắm nhìn hộp DVD, tôi chợt thấy cuốn catalogue hơi phồng lên một chút, như thể có vật gì nằm bên trong. Tôi bèn tháo nó ra. Ở giữa cuốn catalogue, tôi phát hiện một mảnh giấy A4 được gấp làm tư. Và khi mở mảnh giấy, trái tim tôi gần như ngừng đập. Gần mười năm rồi tôi mới nhìn thấy nó.
Đó là bức tranh tôi tặng Linh hồi lớp 10. Bức tranh vẽ một cô bé vừa đi học về, còn bên kia đường, dưới gốc cây phượng có một anh chàng đang chống cằm trên ghi đông xe đạp ngắm nhìn cô bé. Tuy nhiên, tranh không có màu mà giống một bản photocopy hơn. Lật mặt sau bức tranh, tôi tìm được những dòng chữ của Hoa Ngọc Linh. Em đã trưởng thành, nhưng nét chữ nhỏ nhắn của em vẫn không thay đổi.
“Chúc mừng sinh nhật Tùng nhé! ^^
Hai tháng trước, mình đặt hàng mua hai đĩa này rồi, nhưng bên chuyển phát bị trục trặc nên tháng này mới tới. Mình biết Tùng thích metal hơn, nhưng mình không nghe được metal và chẳng biết nhiều band metal lắm. Tùng thông cảm nhé! Mà phải thông cảm chứ, quà mình tặng quý lắm đấy! Tùng nhớ treo lên và đề tên “quà của Hoa Ngọc Linh”, nghe chưa? ^^
Đùa thôi, giờ mình nói nghiêm túc nhé! Cái này không phải là thư, chỉ là mấy dòng, giống như ngày xưa hai đứa mình chơi bút đàm, nhớ không?
Mình gọi đi café vì muốn nghe câu trả lời của Tùng. Vì Tùng trả lời đúng, nên mình tặng món quà này. Nếu Tùng trả lời sai thì… năm sau mình lại gọi Tùng đi café và hỏi thêm lần nữa. Nếu năm sau vẫn thế, mình sẽ gọi, cho tới khi nào Tùng trả lời đúng mới thôi. Nhưng may quá, Tùng trả lời đúng! Nên mình đỡ phải nghĩ chuyện viết thế nào cho Tùng vào năm sau hay năm sau nữa.
Tùng thấy bức tranh rồi chứ? Xin lỗi vì đã nói dối. Hồi năm lớp 10, đúng là mình chuyển nhà trước khi Tùng tặng tranh. Nhưng mấy tuần sau, mình có quay lại để chuyển nốt một số đồ đạc và thấy bức tranh. Nghe bác chủ nhà nói, mình biết ngay là Tùng. Thế là mình xin lại bức tranh. Xin lỗi lần nữa vì tranh mình gửi Tùng chỉ là bản photocopy, mình giữ bản gốc. Nếu muốn, một ngày nào đó, mình sẽ cho Tùng xem lại bức tranh ấy. Nhưng mình sẽ giữ nó cho riêng mình, không trả đâu! Mình hơi ích kỷ tí, thông cảm nhé! ^^
Chỉ có điều mình không biết suốt năm cấp ba, Tùng lại kiên trì tặng tranh cho mình. Nói thật là… điên quá Tùng ạ! Tùng chẳng thay đổi gì cả. Nhưng mình thích cái tính không thay đổi ấy của Tùng. Thật đấy! Khi mình xem tranh trên diễn đàn, mình tự hỏi tại sao Tùng có thể vẽ nhiều như thế? À, hồi năm nhất đại học, mình có gặp vài bức tranh của Tùng trên mạng, sau biết người vẽ là Boyteotop thì đoán là Tùng vẽ. Và mình đoán không nhầm, đúng là Tùng thật. Giỏi hông? ^^
Còn nhớ ước mơ thời cấp hai của mình chứ? Mình muốn trở thành ca sĩ. Thấy Tùng theo đuổi nghiệp vẽ, mình đã thử theo đuổi hát hò. Nhưng mình không làm được. Mình không sở hữu cái thứ “không thay đổi” của Tùng. Mình ghen tỵ lắm! Nhưng ghen tỵ thôi, không đố kỵ đâu! Vì khi Tùng đoạt giải thưởng cuộc thi lần thứ nhất, mình thấy vui lắm. Vui vì Tùng đã bắt đầu đi đúng hướng, vui vì giấc mơ thời cấp hai của Tùng không viển vông, vui vì Tùng tặng mình cái mũ Opeth. Cảm ơn vì cái mũ nhé! À, xin lỗi luôn thể vì mình chỉ xem tranh chứ không comment cho Tùng. ^^ ”
Đọc tới đây, tôi mới ngớ người. Khi tặng cái mũ Opeth cho Linh, em không hề bất ngờ trước việc tôi được giải thưởng. Tôi từng nghĩ em chẳng quan tâm.
“Giải thưởng gì vậy? Vẽ à? Khao ngay! Khao ngay!” – Em đã nói thế.
Em chẳng hỏi mà vẫn biết tôi đoạt giải vẽ, dù lời nói của em ngụy trang dưới vẻ ngạc nhiên. Tôi đã quên một điều: em không giỏi nói dối.
Thực sự là trước đó, em đã biết tôi vẽ từ rất lâu rồi.
Gạt những suy nghĩ sang một bên, tôi đọc tiếp:
“…nhưng mà cuộc sống có nhiều vướng bận quá, đúng không?
Mình biết Tùng đã có lúc ghét mình lắm. Nhưng con gái mà, đôi lúc không thể đưa ra câu trả lời rõ ràng. Thực sự, khi Tùng hỏi mình làm bạn gái, mình đã suy nghĩ nhiều rồi quyết định từ chối. Hồi năm cuối đại học, mình đã hứa sẽ trả lời tại sao từ chối tình cảm của Tùng, nhớ không? Giờ mình sẽ trả lời.
Mình từ chối không phải vì mình không thích Tùng. Mà bởi vì mình là đứa con gái không biết thay đổi.
Nhớ hồi cấp hai chứ? Hồi ấy mình cứ bảo Tùng thôi vẽ vời mà tập trung học hành. Mình là đứa cứ khuyên người khác làm cái nọ cái kia để phù hợp với bản thân. Cho đến lúc học đại học, mình vẫn không sửa nổi cái tính ấy. Mình chia tay mấy ông người yêu vì nhiều lý do, mà một phần cũng do mình nữa. Nếu làm bạn gái, mình sợ cái tật ấy sẽ ảnh hưởng đến Tùng, sẽ phá hỏng mọi thứ của Tùng.
Tùng còn cả con đường dài phải đi, phải vẽ, đúng không?
Thế nên mình đã rất sợ khi Tùng bị loại khỏi cuộc thi vẽ lần hai. Mình sợ Tùng sẽ bỏ hẳn chuyện vẽ. Mình đã mở một cái thread nhờ ban giám khảo suy nghĩ lại. Hồi đó, mình cố gắng nhắc Tùng vào lại diễn đàn xem kết quả nhưng Tùng không vào. Chắc lúc ấy Tùng ghét mình lắm nên không vào, đúng không? Ngang bướng quá! Nhưng không sao, Tùng đoạt giải là được rồi. ^^ 4 triệu không ít đâu. Chỉ tiếc là Tùng không khao mình bữa nào cả. TT Lần sau đi café, nhớ trả tiền giùm mình nhé, hi hi! ^^
Là thế đó, vì mình là đứa con gái không thể thay đổi, nên mình từ chối tình cảm của Tùng. Mình sẽ luôn và mãi mãi từ chối.
Vì mình muốn thấy Tùng đi hết con đường của riêng mình.
Đó, chỉ mấy dòng vậy thôi. Thực ra mình còn muốn viết nhiều lắm, nhưng mình nói giỏi hơn viết. Thông cảm nhé!
À, còn điều này nữa…
Mình vẫn nhớ thời cấp hai. Đó là quãng thời gian đẹp nhất của mình. Thật đấy! Vì mình là đứa ích kỷ nên sẽ không nói cho Tùng mình nhớ cái gì, chỉ có thể viết như vậy thôi.
Dù gì, Tùng và mình đều thích nghe nhạc rock nhỉ? Ngày trước, mình có đọc được một câu khá hay:
Rock metal là một con đường dài, ở đó người ta gặp gỡ, cùng chia sẻ rồi sau đó lại chia tay nhau để bước tiếp trên con đường của riêng mình.
Kể từ hôm nay, mỗi đứa sẽ đi con đường riêng nhỉ?
Mình không thể làm ca sĩ được, nhưng mình sẽ cố gắng thật tốt với công việc hiện tại. Còn Tùng hãy trở thành họa sĩ nổi tiếng nhé! Những điều Tùng nói hồi cấp hai, mình không quên đâu, vẫn còn nhớ lắm.
À, nhớ tìm bạn gái nữa, đừng mải vẽ quá nhé!
À…
Ừm…
Viết gì nữa nhỉ?
Chắc hết rồi, không biết viết gì nữa đâu! ^^
Tạm biệt.”.
Đọc xong, tôi im lặng hồi lâu, bên tai vẫn văng vẳng bài hát Times like these của Foo Fighters. Tôi bèn lên facebook, không phải nói chuyện với thằng Choác mà hỏi Gabietbay:
“Này
Tôi hỏi tí
Mấy năm trước, cái kỳ thi vẽ ấy
Ông có biết tại sao tôi được cho thi trở lại không?
Hồi ấy tôi không vào diễn đàn nên không biết”
Gabietbay trả lời:
“À có
Hồi ấy có một đứa hâm mộ tranh của ông
Nó lập thread xin ban giám khảo cho thi lại
Mấy đứa ghét ông nhảy vào chửi nó ghê lắm
Nhưng thằng đó lì vãi
Cãi nhau tay bo từng thằng một luôn :v
Cái thread dài cả trăm trang cơ mà
Được vài tuần thì nghe đâu một người trong ban giám khảo đọc được cái thread ấy
Rồi xem xét cho ông thi lại”
Tôi vội vàng đánh máy:
“Ông nhớ tên nick thằng đó không
Cái thread đó đâu?”
Gabietbay trả lời:
“Lâu quá rồi, chẳng nhớ đứa nào lập nữa
Cái thread chửi nhau nhiều quá nên mod xóa rồi
Không lưu cả trong cache luôn
Hồi ấy tôi còn làm mod nên biết được nhiều chuyện vui lắm :))
Nhưng đúng là nhờ cái thread ấy
Nên ông được thi lại
Nhưng sao tự nhiên hỏi thế?”
Tôi tựa lưng vào ghế và không trả lời Gabietbay nữa. Ngay lúc này, tôi có quá nhiều tâm sự, quá nhiều điều để nói. Chúng nhiều đến mức tràn ra hai khóe mắt tôi, thoáng chốc đã ướt nhèm. Nhưng nó không có nghĩa rằng tôi đang đau khổ. Đó là sự hạnh phúc. Cuộc sống này chẳng phải toàn máu xám xịt như tôi tưởng…
…vẫn còn đâu đó những điều tuyệt vời ngoài kia và tôi cần đi tìm chúng.
Cuộc đời thằng con trai như một đoàn tàu, sẽ có một lúc nó quay trở lại nhà ga đầu tiên, nhưng rồi nó lại rời đi và mãi mãi không bao giờ quay lại nhà ga ấy nữa. Tôi đã bước lên đoàn tàu và những bánh xe của nó bắt đầu chuyển bánh. Chỉ còn vài giây cuối cùng cho tôi nhớ lại những năm tháng ngày xưa, khi mà tôi còn đèo Hoa Ngọc Linh trên xe đạp, và em hát bài Times like these thật hay. Ngày ấy, vin vào lý do tiếng Anh đa nghĩa, tôi đã cố hiểu bài hát theo hướng khác. Nhưng giờ đây, tôi phải hiểu bài hát theo đúng nghĩa nguyên bản của nó.
I…
I’m a little divided
Do I stay or run away
Leave it all behind?
(Tôi…
Tôi hơi phân vân
Liệu tôi nên ở lại hay rời đi
Và bỏ lại tất cả sau lưng?)
Tôi nhìn lại bức tranh. Khúc mắc bao nhiêu năm của tôi được gỡ bỏ. Bức tranh đã có kết cục của riêng nó. Chẳng phiêu bạt tứ xứ hay tan nát dưới mưa rào nắng gắt, nó đã vĩnh viễn ở lại nơi mà nó xứng đáng thuộc về.
Khi ấy, tôi phóng mắt ra ngoài cửa sổ và ngắm nhìn trời đêm vô tận. Tôi mỉm cười, lòng tự nhủ:
“Tạm biệt!”.
Và đoàn tàu chuyển bánh, đưa thằng con trai vào một cuộc hành trình vô tận. Cậu bé con ấy nhìn nhà ga lần cuối rồi trở về chỗ ngồi, đôi tai lắng nghe bài hát Times like these, đôi mắt vui thích ngắm nhìn những cảnh vật mới đang chạy qua ô cửa sổ. Một chặng đường dài, rất dài đang chờ đợi cậu nhóc.
It’s time like these you learn to live again
It’s time like these you give and give again
It’s time like these you learn to love again
It’s time like these time and time again
(Tới lúc để học lại cách sống
Tới lúc để học lại cách cho đi
Tới lúc để học lại cách yêu
Và thời gian cứ trôi đi, trôi đi mãi…)
Tôi đã tìm được một từ mô tả chính xác tuổi hai mươi ba của mình. Không, không hẳn là một từ, là một câu, nhưng khá chuẩn! He he!
Còn bạn, bạn đã tìm ra chưa?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tuổi 23 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 08/10/2016 06:25 (GMT+7) |