– Tặc nữ ! Chạy đi đâu!
Hai chân Miêu Thiên Tường phóng ra một lực lượng, lao nhanh đuổi theo đối phương. Đằng sau bà ta, Nguyệt Luân cũng đang cắp song hoàn mà chạy theo. Tiêu hồn ma nữ chạy phía trước, miệng cười to nói:
– Lão bà tử ! Ta không lý đến bà nữa. Chúng ta hẹn sau này tái chiến vậy.
Nàng nói xong phóng người đi thật nhanh, đã vận dụng đến 8 thành công lực, phi thân đi như làn gió, thân pháp phiêu phiêu nhẹ nhàng mà cũng lợi hại vô bì.
Hai người ở phía sau vẫn tiếp tục đuổi bắt. Miêu Thiên Tường mắt như có lửa, phóng thân đi bất kể mọi thứ xung quanh, chỉ chăm chăm làm sao đuổi cho kịp Tiêu hồn ma nữ mới nghe.
3 người đuổi nhau khinh công nhanh nhẹn chạy trên quan lộ, con lộ này vào giữa trưa nắng gắt, lại vắng người. Nếu không người đi đường mà nhìn thấy cảnh một nam, một nữ tay cầm vũ khí đuổi theo một vị cô nương hoa nhường nguyệt thẹn thì không hiểu sẽ ngạc nhiên như thế nào.
Tiêu hồn ma nữ trong đầu thầm tính, nàng cố ý không chạy theo hướng bá mẫu Vương Thiên Ngọc và 2 cha con Hoạt trúc thần y vì sợ lại mang để nguy hiểm cho bọn họ. Lúc này mà nói nàng chỉ cần chạy và chạy, không cần biết chạy đi đâu, miễn sao thoát khỏi độc thủ của hai người kia thì thôi.
Tiêu hồn ma nữ chạy một lúc, liền nhìn thấy phía trước có một ngã ba, một lộ thì đường dài vô tận, không biết sẽ đến đâu, còn lộ kia thì nhỏ hẹp, có thể thấy con lộ này hướng đến một ngọn núi cao ngất. Nàng không suy nghĩ gì hết, cứ vậy mà theo con lộ nhỏ hẹp mà chạy.
Phía đằng sau, Miêu Thiên Tường thấy Tiêu hồn ma nữ tìm đường lên núi, liền quát lớn:
– Đứng lại cho ta, không được lên trên đó.
Tuy nhiên Tiêu hồn ma nữ làm gì phải nghe lời Miêu Thiên Tường cơ chứ. Nàng mặc kệ Miêu Thiên Tường ở đằng sau kêu réo những gì, cứ chú tâm mà phi thân theo con lộ nhỏ mà chạy lên, càng lúc càng cao.
… Bạn đang đọc truyện Vô hình thần công tại nguồn: http://truyensextv1.com/vo-hinh-than-cong/
Miêu Thiên Tường thấy Tiêu hồn ma nữ chạy lên núi thì rất lo lắng, vì lẽ khinh công của Tiêu hồn ma nữ rất cao, so với Miêu Thiên Tường thì nàng còn hơn 1 mức, còn như so với cái đồ vũ phu Nguyệt Luân thì còn hơn không biết bao nhiêu lần. Do đó mà nói, khi Tiêu hồn ma nữ mà chạy lên núi, thì khả năng nàng thoát khỏi sự truy đuổi của hai người là rất lớn. Có lẽ Tiêu hồn ma nữ cũng đã nghĩ giống như thế nên nàng mới chọn đường núi mà đi thay vì chạy trên đường quan đạo rộng rãi.
Hộc … hộc … Nguyệt Luân đang vừa chạy vừa thở. Lão thở như bò rống, làm cho Miêu Thiên Tường chạy phía trước cách một khoảng khá xa vẫn còn nghe rõ mồn một.
Ba người đuổi nhau càng lúc càng lên cao, từ đó khoảng cách lại càng lúc càng dài thêm. Đất đá dưới chân hai người thỉnh thoảng lại thi nhau rơi xuống, chứng tỏ nơi này rất dốc rồi.
Tiêu hồn ma nữ cố chạy một hồi, đã cảm thấy bản thân rất mệt. Nàng đứng lại quay đầu nhìn ra sau, thì thấy Miêu Thiên Tường vẫn đang cố gắng đuổi theo. Phía đằng sau cách một khoảng khá xa là lão Nguyệt Luân, đang chạy như rùa bò một cách mệt nhọc.
Tiêu hồn ma nữ nhìn thấy cảnh đó không khỏi mắc cười tự nói:
– Đáng lắm. Dám đuổi theo bổn cô nương. Để coi các người còn cố được đến bao giờ.
Tiêu hồn ma nữ khoái chí trong lòng, rất tự mãn về công phu khinh công của nàng. Do đó mà nói, việc bỏ chạy này không còn làm cho nàng bị áp lực nữa. Tiêu hồn ma nữ cứ từ từ mà chạy, chỉ như vậy thôi mà khoảng cách của nàng với 2 người kia cũng càng lúc càng xa dần. Hồi lâu sau, cuối cùng thì chân của nàng cũng đặt được lên đỉnh núi.
Tiêu hồn ma nữ quay đầu nhìn ra tứ phía, cảm giác không gian vĩnh đại cực kỳ, trong tầm mắt nhìn ra xa xa có thể thấy vô số những mái nhà nhỏ nhắn, ẩn hiện dưới những tàng cây.
Hì … quả là quang cảnh tuyệt hảo. Không ngờ nơi đây lại cao đến như vậy. Thú vị a.
Tiêu hồn ma nữ nhìn xuống chân núi, thấy hai người Miêu Thiên Tường và Nguyệt Luân vẫn còn cách nàng khá xa, liền yên tâm ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, rồi sau đó mới đi xuống sườn núi bên kia.
Không ngờ nàng đi một hồi, thì bất ngờ bên tai bỗng có tiếng gió rít lên như có ám khí tập kích.
Tiêu hồn ma nữ giật mình, vội vàng đảo thân né tránh.
Nàng đảo người né tránh rồi, quay người nhìn ra sau, mới hay cách chỗ nàng đứng khoảng 5 trượng, là một nam nhân tuấn mỹ, lưng đeo một thanh kiếm, đang nhìn nàng cười một cách đểu giả.
Tiêu hồn ma nữ nhìn thấy nam tử này, lập tức trong lòng tức tối, hừ lên một tiếng nói:
– Hồ Thiên Hành. Không ngờ nhà ngươi lại dám chường mặt ra đây. Lại còn giở trò hạ lưu, đánh lén bổn cô nương.
Tiêu hồn ma nữ vì nhớ lại lần trước nàng và Sử Nguyệt Nga đã bị tên Hồ Thiên Hành dâm tặc này phóng dâm dược làm cho khốn khổ, nên giờ đây nhìn thấy hắn thì nổi tức giận lại bùng lên.
Nhưng lúc này Hồ Thiên Hành lại không chút tức giận, cười hì hì tiến lại gần Tiêu hồn ma nữ nói:
– Ôi mỹ nhân. Lần trước bản công tử gặp xui. Món ăn đến miệng lại bị kẻ khác cướp mất. Bây giờ bản công tử gặp cô nương ở đây thì nàng khó lòng thoát được.
Tiêu hồn ma nữ không để cho Hồ Thiên Hành tới gần, đột nhiên quát lên một tiếng lớn: “Đừng có hòng”
Ngay sau đó Khổng thiên thằng trên tay nàng đột ngột phóng ra, nhằm người Hồ Thiên Hành tấn phát, chiêu thức quỷ dị vô bì.
Khổng Thiên Thằng của Tiêu hồn ma nữ, giống như một con mãng xà xuất động, phóng ra như một tia chớp, cái lục lạc gắn trên đầu ngọn roi run lên những tiếng leng keng, uy hiếp toàn bộ vùng thượng đẳng của Hồ Thiên Hành.
Chiêu thức này của Tiêu hồn ma nữ chính là chiêu thức tấn công đắc ý nhất, gọi là “Giao long cuộn sóng”. Với chiêu thức này, năm xưa sư phụ nàng đã khiến giang hồ võ lâm phải nể phục.
Lần này, Tiêu hồn ma nữ nội công cao thâm, đã đạt được gần như toàn vẹn sự biến ảo của chiêu thức, khiến cho Hồ Thiên Hành không biết né tránh về phía nào, kinh hoàng kêu lên một tiếng thảm thiết, một bên vai đã bị Khổng Thiên Thằng đánh trúng, máu huyết tuôn rơi.
Tiêu hồn ma nữ một chiêu đắc ý, thân hình không ngừng, lại chớp động tiến lên phía trước, phóng ra sát chiêu thức hai, nhằm vào trước ngực đối phương.
Hồ Thiên Hành bị trúng thương đau quá mà không dám chần chờ, vội vàng ngã người ra sau, thuận thế rút vội kiếm ra, khua lên hộ thủ ngang ngực, nhưng tư thế của y nhìn thật khó coi vô cùng.
Tiêu hồn ma nữ hai mắt chiếu ra hàn quang. Miệng thét lớn:
– Dâm tặc. Chết cho ta.
Lời vừa nói, Khổng Thiên Thằng đã tung hoàng trên không, toàn bộ truy sát đối phương, không để hở một giây nào cho Hồ Thiên Hành có cơ hội cứu vãn tình thế.
Hồ Thiên Hành một bên vai máu huyết dầm dề, lại không còn thời gian chỉ huyết cho bản thân, do vậy càng đánh càng yếu thế.
Hồ Thiên Hành không ngờ võ công của Tiêu hồn ma nữ lại đột ngột thăng tiến nhanh như vậy. Ngày trước nếu phải đánh tay đôi cùng nàng, thì trong 50 chiêu có thể hạ nàng. Thế nhưng lần này hai người gặp nhau, Hồ Thiên Hành đã cảm thấy không chịu nổi sức tấn công của nàng. Cho dù y không bị thương thì cũng không là đối thủ của nàng nữa.
Tiêu hồn ma nữ lúc này tuy là tấn công rất nhanh, tưởng như nàng đã dồn hết sức. Thế nhưng thực tế lại không phải như vậy. Nàng trong tâm vẫn còn uý kỵ món vũ khí “dâm dược” lợi hại của Hồ Thiên Hành. Do đó vừa đánh vừa phải giữa lại chút sức lực, chỉ sợ hắn đột nhiên phóng xuất “dâm dược” thì nàng còn có cơ hội mà né tránh.
Nhưng thực tế thì Tiêu hồn ma nữ đã quá đa tâm. Võ công của nàng bây giờ đã khác xa so với lúc trước một trời một vực. Ngay cả lúc này, khi nàng chỉ dùng 7 thành công lực vây khốn Hồ Thiên Hành trong vòng chiêu thức của mình mà y cũng không cách gì ra nổi. Như thế mới hiểu, tại sao Miêu Thiên Tường võ công lợi hại là thế mà còn phải thua nàng nữa là tên Hồ Thiên Hành chỉ chuyên môn giỏi việc dùng thủ đoạn chiếm đoạt nữ nhân.
Hồ Thiên Hành bị vây trong vòng tấn công của Khổng Thiên Thằng giờ như con cua cho rọ, vô phương vùng vẫy, toàn thân bị dính không ít thương tích, cái nào cũng khiến y máu huyết tuôn trào, thập phần tang thương khổ ải.
Mà điều tệ hại nhất là Tiêu hồn ma nữ không muốn để Hồ Thiên Hành nghỉ ngơi. Nàng đánh chiêu nào chiêu đó mạnh mẽ như cuồng phong, lại nhanh chóng như chớp. Những chiêu thức nối đuôi nhau tưởng chừng không biết thế nào mà dừng.
Hơn nữa, Khổng thiên thằng vốn là một ngọn roi mềm, đầu của nó có gắn một chĩa ba kim thiết sắc bén. Mỗi một khi kẻ nào bị chiếc chĩa ba lợi hại này đâm phải, thì lập tức thịt ở nơi đó bị lôi ra, giống như người ta móc câu vào miệng cá vậy, cực kỳ thê thảm a.
Mặt khác, trên thân roi của Tiêu hồn ma nữ lại có gắn một chiếc lục lạc, âm điệu cực kỳ mê hồn. Thứ âm điệu này vốn không phải là thứ âm thanh bình thường, nó là một loại nhạc khí mà bất kỳ ai đấu chiến cùng Tiêu hồn ma nữ đều có thể bị mê hoặc, sức lực đại giảm, khả năng tinh thần xuống vô cùng.
Tiêu hồn ma nữ vì cái lung lạc kì tuyệt này mà được giang hồ ban cho danh hiệu Tiêu hồn ma nữ. Cái danh hiệu này vừa đúng với vũ khí của nàng vừa đúng với con người của nàng tuyệt mỹ vô song, mê hoặc chúng nhân, làm cho bất kỳ nam nhân nào nàng muốn khuyến rũ, đều bị mê mệt trong lưới tình.
Nhớ lại lúc trước, những kẻ theo chân nàng làm oan hồn phong lưu cũng rất nhiều. Bọn họ chỉ nhìn nàng, đi theo trêu ghẹo nàng thôi mà cuối cùng lại bị nàng giết chết. Hành động đó của Tiêu hồn ma nữ lại khiến người ta sợ hãi, nhưng lại khó thể trách cứ nàng bởi những kẻ bị giết đều là phường dâm ác, tham lam và cực kỳ xấu xa.
Hiện giờ Hồ Thiên Hành cũng bắt đầu có cảm giác như một xác chết chưa chôn. Y đã vô lực hồi thủ, chỉ còn cố sống cố chết cầm cự được phút nào hay phút đó, tình thế vô vọng vô cùng.
Xui cho Tiêu hồn ma nữ, trong phút cuối cùng chưa kịp hạ thủ Hồ Thiên Hành, thì Miêu Thiên Tường đã đuổi đến.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vô hình thần công |
Tác giả | Tiểu Long |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ công khai, Đụ máy bay, Đụ tập thể, Làm tình nơi công cộng, Làm tình tay ba, Truyện cổ trang, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/07/2017 12:39 (GMT+7) |