Giữa trúc lâm gió thổi xì xào, các cành trúc dài cong vút tựa như những chiếc cầu treo, đung đưa trước gió, được ánh trăng soi sáng trông ý cảnh hữu tình xiết bao.
Ba bóng người nhàn hạ vừa tản bộ vừa nói chuyện phiếm trên con đường đá lát giữa rừng trúc, chất giọng hào sảng cất lên trong đêm khuya nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến ai cả.
– Long huynh đệ mau nói xem, tại sao hôm ấy ngươi lại liều mình xông pha trận mạc như thế?
Trần Khánh Dư dùng ánh mắt tò mò nhìn Long, vị tướng này tựa hồ có chút ý tứ nghi hoặc, Trần Dần bên cạnh cũng nói theo:
– Đúng vậy nha! Hôm đó Long tướng quân giết đến hai mắt đỏ ngầu. Quân địch chết dưới đao của ngài tuyệt không dưới hai trăm tên!
Trước ánh mắt nghi hoặc của hai người bọn họ, Long chỉ điềm nhiên cười khan, đủng đỉnh đáp:
– Haha! Lại có chuyện như vậy sao? Thật ra hôm đó ta là vì thấy các huynh đệ tử trận quá nhiều, trong lòng nhất thời xúc động muốn trả thù cho họ mà thôi! Vả lại ta cũng không nhớ mình đã chém giết được bao nhiêu địch nhân cả!
Ba người vừa trò chuyện vừa tản bộ hóng gió, đêm đen yên tĩnh dù có hơi chút lạnh giá nhưng khung cảnh này quả thật rất hợp để nói chuyện phiếm với nhau.
Vút! Vút!
Đột nhiên, gió lạnh ở đâu đó kéo đến từng cơn, ngọn trúc cao lung lay rũ xuống như gánh phải vật gì nặng nề, thân trúc cọ xát với nhau phát ra âm thanh kẽo kẹt nghe rợn người.
Thình lình từ trong rừng trúc lao ra một bóng đen, toàn thân trùm kính trong bộ đồ dạ hành của sát thủ, thanh âm lạnh lẽo cất lên:
– Ác đồ! Nạp mạng đi!
Dưới ánh trăng sáng soi, một thanh trường kiếm bóng loáng như phỉ thúy, thân kiếm tỏa ra u quang lạnh lẽo, sát khí kinh người phóng thẳng đến trước mặt Long.
– Long huynh đệ cẩn thận!
Tiếng quát trầm trọng của Dư tướng quân vang lên, thân hình như một làn khói lướt tới thoáng cái liền chắn trước người Long, vung đao đón chặn lưỡi kiếm hiểm ác kia.
Keng!!!
Trần Khánh Dư quả nhiên là danh tướng lão luyện, trong ba người thì ông ta là người có phản ứng nhanh nhất, chớp mắt đã đem Long bảo vệ, cùng Trần Dần nghiêm mặt dán chặt vào thân thể của tên thích khách đối diện.
Trần Dần tiến lên đứng sóng vai cùng Dư tướng quân, gằn giọng quát:
– Thích khách to gan! Dám hành thích* Long tướng quân?
(*Hành thích: Cùng nghĩa với ám sát, đánh lén, ám toán)
Hắc y nhân nghe vậy lập tức cười khinh, tiếng cười trong trẻo như tiếng suối xa, giọng giòn tan đầy mê hoặc:
– Nói thừa! Ta dám xuất hiện ở đây thì đương nhiên dám giết hắn!
Không dài dòng, tên thích khách lại một lần nữa huy động trường kiếm trong tay, lấy một địch hai, kịch chiến với Trần Khánh Dư và Trần Dần.
Bên này Long với bộ mặt kinh ngạc không kém: “Là nữ nhân?” Đoạn tiếp tục quan sát tên thích khách.
Thế công của nữ thích khách vô cùng uyển chuyển, dù một địch hai nhưng không hề rơi vào thế hạ phong, hơn nữa còn có thể thong thả chèn ép hai vị tướng, bắt buộc bọn họ phải bị động phản kích.
“Người này rốt cuộc là ai? Vì sao võ công lại thâm ảo đến vậy? Hầu như mọi chiêu thức đánh ra điều bị hắn phá giải được hết?”
Dư tướng quân vừa chống đỡ vừa kinh sợ trong lòng, ông ta cùng Trần Dần hợp sức lại vậy mà cũng chỉ có thể đánh ngang tay với tên thích khách, hoàn toàn không có cơ hội để phản kích, điều này có nghĩa gì? Đó chẳng phải là tên thích khách trước mặt đây sở hữu một thân võ công vô cùng cao siêu ư?
Trong nhất thời cả ba rơi vào tình thế giằng co, có điều tên thích khách vẫn ung dung múa kiếm, không hề tỏ ra chút chật vật gì cả, tựa hồ đang chơi đùa, đánh kiểu như mèo vờn chuột vậy. Điều này làm cho Dư tướng quân cùng Trần Dần một bụng tức giận không thôi.
Long nãy giờ âm thầm quan sát tên thích khách, sau khi nhìn rõ thân thủ và đường lối chiêu thức của đối phương, hắn bỗng cất tiếng:
– Dư tướng quân hãy dùng đao pháp Sơn Đông Không Động để khắc chế kiếm pháp của hắn! Trần Dần, ngươi phối hợp cùng Dư tướng quân, dùng Vũ Long Quyền đánh vào chỗ sơ hở của đối phương!
Dưới sự chỉ điểm tinh tế của của Long, ba người bọn hắn vậy mà phối hợp ăn ý vô cùng, một người đứng quan sát, hai người còn lại sử dụng võ thuật cổ truyền thâm ảo, quyền ảnh và đao ảnh đan xen vây đánh tên thích khách. Cứ hễ đối phương vừa lộ ra sơ hở là Long liền chỉ chỗ cho hai vị tướng đánh đến.
Phút chốc tình thế liền đảo ngược, tên thích khách xuất hiện dấu hiệu hoảng loạn, có nguy cơ cao sẽ lật thuyền trong mương.
Thích khách liên tiếp bị thất thủ, chèn ép đến thở không ra hơi, tức giận hét lớn:
– Tiểu nhân hèn hạ! Dùng ba đánh một mà không biết nhục à? Như vậy cũng xứng đáng làm tướng sĩ anh hùng ư?
Mắt thấy bản thân rơi vào thế hạ phong, thích khách liền xảo quyệt dùng lời châm chọc để khích tướng bọn Long, hòng tạo một đường lui.
Trái lại, hai vị tướng cứ mắt điếc tai ngơ, vũ khí điên cuồng nhắm vào cơ thể của tên thích khách mà đánh chém. Long dường như cũng không quan tâm đến ý đồ của đối phương, hắn cười khẩy một tiếng:
– Hắc! Hắc! Là ai vừa rồi còn mạnh miệng đòi chém đòi giết ta?
Đang lúc sắp chuẩn bị bắt được tên thích khách kia, phía sau lưng đám người bọn Long thoáng cái có tiếng hò hét, tiếp đến là một đoàn quân lính bên trong An Dương doanh trại ùa ra, đao kiếm sáng loáng tức tốc chạy về phía này. Thích khách nhìn thấy một màn như thế liền kịch liệt phản kháng, chỉ mong có thể chạy thoát khỏi sự vây khốn của hai vị tướng.
Nhìn thấy loáng thoáng có bóng người dẫn đầu binh sĩ chạy đến, Long hơi nheo mắt cười tà dị, liền ngăn Dư tướng quân cùng Trần Dần lại.
– Thả hắn đi!
Lời nói của Long tức thì làm cho hai vị tướng lẫn tên thích khách sững sờ, hắc y nhân trong mắt lập lòe ý cười, vừa muốn xoay người bỏ chạy thì bỗng nghe một loạt âm thanh dâm dật cất ngang tai, làm cho thân hình đầy đặn thoáng cái run rẩy.
– Muốn đi cũng được! Nhưng ít ra phải để lại chút tang vật chứ?
Tên thích khách còn chưa kịp phản ứng, Long đã nhanh chóng tiến lên cướp lấy trường đao trong tay Dư tướng quân, đao ảnh lóe lên như tia chớp.
Soạt! Soạt! Soạt!
– Ồ! Thật to tròn!
Trần Khánh Dư và Trần Dần hai mắt sáng ngời như đèn pha, chăm chú nhìn vào thân hình đầy đặn gần như bị phô trương lõa lồ của tên thích khách.
– Á á á!!! Dâm tặc! Ta nhớ kỹ mặt ngươi rồi!
Đao quang lóe lên rồi vụt tắt, y phục dạ hành trên người tên thích khách bị cắt thành vô số mảnh vụn rơi xuống đất, để lộ ra một thân thể nữ nhân tuyệt mỹ, vóc dáng ma mị như yêu nữ, trên người nữ thích khách hiện tại chỉ còn lại duy nhất khăn trùm đầu và một tầng nội y mong manh che hờ những chỗ nhạy cảm. Tuy không thấy được chân diện nhưng với vóc dáng quyến rũ ma quỷ kia thì đây chắc chắn là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp.
Không dám nán lại lâu, nữ thích khách dùng ánh mắt oán hận trừng trừng liếc Long một cái, lập tức phóng người vào màn đêm, bỏ chạy như làn gió.
– Ê! Lộn đường rồi, bên này mới là lối thoát!
Thấy nàng chạy về hướng lều vải của các tướng sĩ, Long vội vàng đưa tay chỉ sang bên phải rồi nói vọng theo. Ngữ điệu hắn có phần trêu chọc làm cho nữ thích khách giận dỗi đến mức xì khói, đôi chân dài miên man lảo đảo suýt mất đà, cuối cùng hậm hực chạy về phía bên phải.
Hai vị tướng vẫn nhìn theo cho đến khi nữ thích khách biến mất, Trần Dần nước miếng đầm đìa, thích thú nhận xét:
– Long tướng quân, ngài đúng là cao tay! Mà nữ nhân kia dáng người cũng thật là đẹp, thân hình đầy đặn mê người như vậy, lúc nàng chạy cặp mông to mẩy mẩy đủng đỉnh đánh lên hạ xuống nhìn quá ư là đã mắt, nếu đè xuống mà ấy ấy từ phía sau thì… hắc hắc, nhìn biểu cảm của nàng ta chắc chắn sẽ còn quay lại tìm ngài, Long tướng quân rất có diễm phúc hưởng thụ đấy!
Tên này tới giờ nịnh thần, hắn nhìn Long cười dâm rồi giơ ngón cái lên với vẻ mặt đầy sự hâm mộ, nụ cười đê tiện đến cực cùng, đúng là một dạng vô sỉ bỉ ổi không kém gì Long.
– Khà! Vừa rồi cho hai người rửa mắt một phen có chăng là thích lắm phải không? Vậy giờ giúp ta ứng phó với đám người của Từ Đức nhé! Sáng mai gặp lại!
Long nói xong liền bỏ chạy mất, để lại cho Trần Khánh Dư và Trần Dần bối rối nhìn đoàn quân hùng hổ của Từ Đức vương gia đang ồ ạt kéo đến.
… Bạn đang đọc truyện Xuyên không về Đại Việt tại nguồn: http://truyensextv1.com/xuyen-khong-ve-dai-viet/
Sáng sớm hôm sau, mới tờ mờ sáng các binh sĩ đã thấy Long cùng một nhóm binh sĩ khác xuất hiện ở lò rèn của doanh trại, bọn họ mang theo những thanh sắt nhỏ và dài, ngay sau đó Long liền đưa cho những thợ rèn một bản vẽ bằng than chì, trên đó vẽ một chi tiết vô cùng tinh xảo làm cho chúng nhân trợn mắt há hốc, cuối cùng đám thợ rèn vì tò mà mà chấp nhận chế tạo thứ này cho riêng Long tướng quân.
… Bạn đang đọc truyện Xuyên không về Đại Việt tại nguồn: http://truyensextv1.com/xuyen-khong-ve-dai-viet/
Hôm nay khắp An Dương doanh trại sĩ khí hào hùng, toàn bộ binh sĩ của tổng cộng mười hai quân đoàn được huy động, nhân số lên đến mấy trăm ngàn người, đều trang bị áo giáp và vũ khí chỉnh tề, sẵn sàng diễn tập các cuộc giả chiến, luyện binh chống giặc.
Trên đài cao quan sát, Long và Huyền cùng sóng vai đứng chung một chỗ, hai người nhìn mười hai quân đoàn đang diễn luyện phía dưới, nội tâm không hiểu sao dâng lên một cảm giác nghiêm trọng.
Với kiến thức lịch sử của Huyền và Hùng gộp lại, mọi tình tiết diễn ra trong lần hai của cuộc kháng chiến chống quân Nguyên Mông cả hai đều thuộc làu làu, biết rõ sắp tới sẽ xảy ra một hồi chiến cực kỳ kinh người. Hiện tại Long và Huyền có mặt ở đây là vì đang tìm cách giảm bớt tổn thất cho Đại Việt ta.
– Hùng vẫn còn đang bị tạm giam, trong thời điểm này chúng ta phải cố gắng tự xoay sở thôi! Hy vọng hắn sẽ được thả ra trước khi chiến hỏa nổi lên.
Long có vẻ suy tư nói với Huyền, cả hai cảm giác như có một hồi sóng to gió lớn sắp đổ bộ xuống Đại Việt, lần chiến đấu này chính là một mất, một còn với lũ giặc Nguyên kia.
Đang lúc cả hai đều trầm mặc, ở đâu đó bỗng truyền đến tiếng phong phanh của một binh sĩ:
– Nhạc vương phi giá đáo!
Âm vang truyền đi thật xa, Huyền đang nép vào ngực Long, nghe thấy Nhạc vương phi đến tức thì tách rời ra, giữ một khoảng cách nhất định với Long, mặt nàng đỏ bừng, cúi gằm mặt lí nhí:
– Chết rồi! Nghĩa mẫu sao lại đến ngay lúc này chứ?
Không chỉ riêng Huyền mà Long lúc này cũng chột dạ không thôi! Nhạc vương phi từ trước đến giờ rất ít khi tự thân xuất hiện ở trong doanh trại, nhưng mỗi lần bà xuất hiện là đều mang đến đại sự, và hơn hết là trong đầu Long ngay lúc này chợt hiện lên một vài hình ảnh dâm loạn bạo hành nữ nhân nơi vườn hoa thơ mộng ngày nào.
Từ xa, một mỹ phụ yểu điệu thục nữ, trên người khoác lên bộ váy dài liền thân màu xanh lơ, vóc dáng cao ngạo như đóa hoa lan rừng, kiêu sa diễm lệ đậm chất phi tần trong hoàng tộc.
Trong nháy mắt vương phi đã đi tới trước mặt Huyền, Long. Mỹ phụ một đầu tóc dài đen tuyền được búi cao ra sau gáy, làn da trắng mịn màng, trơn bóng như trứng gà luộc đã bóc vỏ, mắt hạc thướt tha ươn ướt thuần màu nâu đen, sóng mũi ngọc ngà cao và rất thon, đôi môi hồng chúm chím tựa bốn cánh hoa anh đào úp vào nhau, dáng người đầy đặn, cặp chân dài suôn thẳng khép nép bên dưới tà váy, hình thể của nàng không ngờ lại còn cao hơn Huyền nửa cái đầu.
Phải biết Huyền ít nhiều gì cũng là một nữ nhân sở hữu chiều cao tương đối 1m7, vương phi lại nhỉnh hơn nàng một chút, rơi vào tầm 1m8 trở lại chứ không thấp.
Nhìn mỹ phụ đoan trang xinh đẹp đối diện, sắc mặt Long đột nhiên tái xanh, trong lòng nổi lên phong ba bão táp.
“Thôi xong! Đúng là mỹ phụ đêm đó rồi!”
Trong khi Long đang khấn vái các đời tổ tiên, có ý muốn tránh mặt thì chợt nghe giọng nói của Huyền cất lên:
– Nương! Người hôm nay vì cớ gì sinh ra hứng thú mà lại thân chinh đến tận nơi thao trường bụi bặm này?
Vương phi điềm đạm yêu kiều, ánh mắt có chút ý tứ sâu sắc hơi liếc nhìn Long một cái, tức thì che miệng cười nói:
– Nương theo chân nghĩa phụ của con mà tới! Sẵn tiện muốn ngắm nhìn mọi thứ ở đây một chút, ta cũng đang có ý đi dạo để cổ động nhân khí cho các binh sĩ ấy!
Huyền chưa kịp lên tiếng, bỗng vương phi như nhớ tới chuyện gì đó, liền nhanh miệng nói:
– À! Chút nữa thì quên mất, vừa rồi nghĩa phụ con nhờ ta chuyển lời đến cho con. Mọi người đang tập trung tại trướng buồng thống soái của Lý lão tướng quân, con đến đó một chút đi! Nơi này cứ để vị Long tướng quân đây dẫn ta đi tham quan là được rồi!
– Nương… con… Á!
Huyền bối rối đến mức hai gò má đỏ hồng rực rỡ, nàng nhìn nghĩa mẫu, giọng ngập ngừng dường như muốn nói cái gì đó, tuy nhiên ngay lập tức bị ánh mắt sắc lẹm của vương phi liếc đến chấn nhiếp tâm thần, thiếu nữ sợ hãi la lên một tiếng yêu kiều, sau đó duyên dáng lè cái lưỡi nhỏ xíu ra làm nũng, nhìn Long một cái rồi mới chịu rời đi.
Long thấy một màn này cả người tức thì tê rần, vội hô:
– Huyền… ách!
– Chàng giúp thiếp bồi tiếp nghĩa mẫu một lát, yên tâm, người rất là gần gũi, thân thiết!
Huyền nhìn Long một cái rồi lắc đầu cười mếu, đoạn nháy mắt ra hiệu ý bảo hắn tự cố gắng ứng biến, xong liền vụt chạy đi để lại Long sững sờ nhìn theo.
Đúng lúc này:
– Ưm! Long tướng quân, ngài tựa hồ đối với sự xuất hiện của bổn phi liền cảm thấy không được vui vẻ hả? Có phải ngài rất chán ghét ta không?
Nhạc vương phi u oán nhìn hắn, miệng nhỏ chúm chím nói với giọng buồn bã, không khác gì một vị phu nhân đang nổi máu ghen vậy. Nàng từ từ lấn sát lại đứng sóng vai với Long, rồi đột nhiên nàng giật nhẹ dây buộc tóc, một đầu tóc gọn gàng búi cao theo đó như dòng thác tuôn chảy xuống hai vai, vô số sợi tóc đen mượt mà, thẳng như tơ mịn vun vén đôi vai gầy, Long bần thần nhìn từng cử chỉ dịu dàng lẫn ma mị của vương phi đến ngây dại.
Lần ấy đêm hôm tối trời quan sát không được rõ, hiện tại để ý mới thấy, Nhạc vương phi này phải nói là vạn phần rực rỡ, chín muồi như trái Hồng Xiêm, cả người kiều mị luôn luôn toát ra một loại phong thái nhu tình dâm đãng làm cho bất cứ ai nhìn thấy nàng đều sẽ phải phát sinh dục vọng mãnh liệt.
Ở trên đài cao hiện chỉ có hai người bọn họ, vương phi nũng nịu làm một bộ dáng mười phần hồ ly tinh như vậy thử hỏi có chết không chứ!
Long thầm than: “Ối dồi ôi! Vương phi làm như vậy là chết ngộ dồi! Ngộ nàm thao mà nhịn được chứ hả?”
Tất nhiên là Long đã đoán được điều ám muội từ phía vương phi, hắn sao có thể không nhận ra nàng đang cố ý làm ra vẻ lẳng lơ gợi tình cơ chứ? Tuy nghĩ vậy nhưng ngoài mặt Long lại bày ra một bộ thanh cao chính trực, liền tươi cười nói:
– Đâu có! Đâu có! Được bồi tiếp vương phi xinh đẹp như tiên nữ trên trời đây chính là phúc phần của tiểu nhân, ngàn vạn lần cưỡng cầu còn không được ấy chứ!
Long vừa nói vừa lén lút liếc nhìn gò ngực cao ngạo lộ ra quá nửa của vương phi, hai trái vú sữa to tròn, to đến mức vạt vải trước ngực nàng không thể nào che đậy được vẻ đẹp xuân sắc kia.
Vương phi nghe thế trong lòng lập tức vui vẻ như mở hội, vô tình nàng liếc mắt ngó qua liền thấy Long tướng quân vẻ mặt si dại đang nhìn chằm chặp vào đôi nhũ hoa căng mọng sữa của nàng, Nhạc vương phi thoáng cái cảm giác da mặt nóng ran, trái tim nhỏ bé vừa mới bị nụ cười tỏa nắng của Long chinh phục, lúc này bất giác đập thình thịch, vương phi bộ dáng ngại ngùng tựa như thiếu nữ mới biết yêu, đột nhiên nảy sinh ý định trêu chọc Long một phen.
– Ai nha! Chóng mặt quá đi!
Nhạc vương phi thân hình mềm mại bỗng khẽ rung rinh, bước chân loạng choạng rồi thuận thế sà vào người Long như một con chim nhỏ. Hắn vội vàng đưa tay đỡ lấy nàng, trong phút chốc liền cảm thấy cơ thể của vương phi hơi run rẩy nhè nhẹ, da thịt tỏa nhiệt nóng hổi như người bị sốt.
Trong mắt lóe lên vài tia ranh mãnh, Long quét mắt nhìn một lượt xung quanh không thấy ai hết, nơi này vừa trống trải vừa vắng vẻ, thuận lợi để hành động vô cùng. Dâm ý trong đầu hắn lập tức xoay chuyển, não nghĩ là tay động, bàn tay nhanh chóng trượt xuống giữa hai đùi của vương phi, mấy ngón tay thình lình tách khe mông khít rịt của mỹ nhân ra, ngón cái to khỏe một hơi khều nhẹ từ lỗ đít vương phi kéo dài đến tận cửa mình ướt sũng của nàng, động tác lại còn ác liệt hơn khi hắn thô bạo xoa xoa cái hạt thịt bé xíu nằm trên đỉnh âm đạo của vương phi.
– Á… ahhh!!!
Nhạc vương phi cả người tê dại mềm nhũn nằm trong ngực Long, chỉ với một màn kích thích dạo đầu vừa rồi Long liền có thể dễ dàng đưa nàng lên đỉnh vu sơn, cơn sướng phải nói là lâng lâng tận óc. Đôi môi hồng mê người của nàng hé mở dán vào làn da cổ Long, chậm chạp hôn hít liếm láp làm Long sướng như lên mây.
– Vương phi nha vương phi! Nàng hư lắm! Chẳng lẽ vương phi không sợ bị người khác nhìn thấy ư?
Long không hề cố kỵ nói, tay hắn vẫn hoạt động sôi nổi ở giữa hai đùi mịn của vương phi, hai ngón tay liên tục chà xát vào khe thịt nóng hổi, cuốc lát đã vọc vạch cho khu vực tam giác thần bí ẩm ướt không thôi, một loạt chất nhờn dinh dính tươm ra khỏi đũng quần vương phi, bán dính đầy mấy ngón tay của Long.
Vương phi hiện tại sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, đẹp đến bức người, hai tay nàng quàng qua cổ Long, chu môi nói giọng ngọt xớt:
– Chàng đó nha! Mở miệng ra là một tiếng gọi vương phi, hai tiếng cũng gọi vương phi! Hứ! Người ta cũng có tên họ đàng hoàng chứ bộ!
Vương phi táo bạo ôm siết lấy Long, cong môi phồng má làm vẻ đáng yêu, mà thật phải công nhận nàng rất đáng yêu, nếu nói riêng về phong thái nhu tình mê hoặc lòng người thì trong số những mỹ nữ Long từng tiếp xúc qua, vương phi này chắc chắn xếp vào hạng nhất.
Long cười đắc ý, cũng yêu thương ôm lấy cơ thể của vương phi, hai tay nắn bóp cặp mông đồ sộ đầy tính đàn hồi của nàng, hỏi nhỏ:
– Là ta sai, ta sai! Ta Vũ Phi Long phong lưu khoái hoạt, Long tướng quân anh khí bừng bừng, chẳng biết mỹ nữ đây tên họ là gì?
Hắn cười gian, nói xong liền cúi đầu ngậm lấy vành lỗ tai mềm mại của vương phi, mút nhè nhẹ làm mỹ nhân mê ly, rên rỉ từng tiếng tiêu hồn cực kỳ bắt tai.
– Úi! Lưu manh! Chàng làm gì thiếp vậy?
Vương phi chưa kịp nói tên đã vội nấc lên một tiếng, đùi ngọc vội vàng kẹp chặt lấy tay Long, bởi lúc này một đầu ngón tay của hắn đang chọc ghẹo nơi lỗ đít bé nhỏ của nàng, không cần nhìn cũng biết đã cho vào hơn một nửa chiều dài rồi!
Nhìn thấy gương mặt gượng gạo đứng hình của Long, vương phi không hiểu sao trong lòng vừa thương vừa ghét, hai đùi theo đó cũng thả lỏng ra để cho ngón tay của Long tiến sâu vào, miệng nhỏ cong lên thiếu điều muốn chảy nước, nũng nịu cực kỳ, nói:
– Gọi thiếp là Phi Cơ tỷ tỷ!
(Nguyên văn câu nói của Phi Cơ là: Đừng gọi “em” là “chị”, hãy gọi “chị” là “em”! Định viết như vậy như sợ nhiều bác sẽ không hiểu được dụng ý sâu xa nên Sài Lang đành biến tấu đơn giản hết sức có thể! Hehe, câu đấy rất thâm thúy phết, bác nào đọc vài lần, ngẫm nghĩ sẽ hiểu rõ ý tứ trong lời nói!)
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Xuyên không về Đại Việt |
Tác giả | Sài Lang |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 15/12/2021 18:38 (GMT+7) |