Triệu Mẫn đang tươi cười, bỗng thấy tên quan quân vô lễ như vậy, liền xếch ngược đôi lông mày thanh tú lên và lớn tiếng nói:
– Ðừng để một tên nào sống sót.
Triệu Mẫn vừa nói dứt lời, thì đã có một mũi tên bắn xuyên qua ngực tên quan quân nọ liền.
Lúc ấy Siêu Quần mới thấy người bắn tên đó là người mặc đồ đi săn, đứng bên cạnh nàng, cứ xem cách bắn tên nhanh và mạnh như vậy, y phải là một tay cao thủ hạng nhất trong võ lâm chứ không phải là một tay tầm thường.
Tên quan quân nọ không kêu được nửa tiếng đã té xuống chân ngựa, tay y vẫn còn ôm thiếu nữ, tiếp theo đó tám tên mặc đồ săn kia giương cung lên bắn, phát tên nào cũng trúng một tên lính Nguyên, bọn lính Nguyên kia thấy vậy, giật mình kinh hãi, vội ra lệnh giương cung bắn trả lại.
Tám người mặc đồ săn đều phi thân lên ngựa, vừa phóng tới vừa giương cung bắn, chỉ trong giây lát, chúng đã bắn chết hơn ba mươi tên lính Nguyên rồi, còn những tên lính khác, thấy tình thế nguy cấp như vậy, vội rủ nhau, bỏ lại bọn phụ nữ đó mà quay ngựa chạy luôn, tám người mặc đồ săn cũng phóng ngựa đuổi theo, ngựa của họ đều là thần mã, nên không bao lâu họ đã đuổi kịp bọn lính Nguyên và giương cung lên bắn, loạt tên nào là có tám tên lính Nguyên chết ngay loạt đó.
Vì vậy bọn họ đuổi không tới một dặm là đã giết sạch bọn lính Mông Cổ.
Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu hoa mắt thần mê, kêu to thống khoái, Dương Tiêu mỉm cười nói:
– Nếu tám người này gia nhập Minh giáo chúng ta, cùng đánh giặc Thát Đát, nhất định đây sẽ là tám gã dũng sĩ tuyệt vời.
Vi Nhất Tiếu liên tục gật đầu, hai người nhìn về hướng Trương Siêu Quần, thấy hắn mỉm cười, không nói lời nào, có vẻ rất là bí hiểm.
Triệu Mẫn đã nhảy lên lưng ngựa chẩn bị phóng đi, nàng ra hiệu lệnh trong nháy mắt đã diệt 50 tên quan binh Mông Cổ, nhẹ nhàng giống như ăn bữa cơm bình thường vậy, không có chút gì mà bận tâm.
Vi Nhất Tiếu thấy bọn họ sắp rời đi, kêu lên:
– Uy… Chậm đã, chúng ta có lời muốn hỏi ngươi!
Triệu Mẫn kia không thèm quan tâm đến tiếng kêu của Vi Nhất Tiếu, cùng với tám gã săn bắn vây quanh đã đi rất xa, không hề quay đầu lại nhìn nhóm Trương Siêu Quần.
Vi Nhất Tiếu thấy Triệu Mẫn đi rồi, quay đầu hướng Trương Siêu Quần nói:
– Giáo chủ, có đuổi theo bọn họ không vậy?
Trương Siêu Quần cũng biết, nàng nếu đã xuất diện lộ đầu, kế tiếp sẽ không còn cần mình quan tâm, chỉ là chờ có cơ hội, nên lắc đầu, nói:
– Không cần..
Dương Tiêu lẩm bẩm:
– Người này là nữ cải nam trang, lại mang theo Ỷ Thiên kiếm, chẳng lẽ đúng là kẻ đã chủ mưu tấn công cướp bóc lục đại phái hay sao?
Vi Nhất Tiếu cả kinh nói:
– Chàng công tử kia là nữ nhân sao?
Vi Nhất Tiếu cả đời ít cùng nữ tử giao tiếp, luận về nhãn lực, đương nhiên nhiên là không sao sánh bằng với Dương Tiêu soái ca rồi.
Trương Siêu Quần cùng Dương Tiêu nhìn nhau cười, Trương Siêu Quần nói:
– Công phu tám cung thủ cưỡi ngựa kia, các ngươi thấy thế nào?
Dương Tiêu khen:
– Chàng công tử nọ rõ ràng là nữ cải nam trang, còn tám tay cao thủ ăn mặc đồ săn kia đối với nàng rất cung kính, tiễn pháp của tám người đó thần diệu như vậy, họ không giống bất cứ một nhân vật nào ở Trung Nguyên cả.
Vi Nhất Tiếu gật đầu, hỏi lại:
– Giáo chủ cảm thấy như thế nào?
Trương Siêu Quần ha ha cười, nói:
– Những người này, tuy rằng ta cũng không nhận thức, nhưng có dự cảm, bọn họ còn có thể tìm tới gặp chúng ta…
… Bạn đang đọc truyện Ỷ thiên đồ long ký – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv1.com/y-thien-do-long-ky-quyen-3/
Chiều tối ngày hôm đó, nhóm người Trương Siêu Quần đã đi qua Vĩnh Ðằng rồi, còn định thúc ngựa để tới Giang Thành Tử nghỉ ngơi.
Mọi người đang đi bỗng nghe thấy có tiếng vó ngựa ở đằng xa vọng tới, giây phút sau đã thấy có hai người sát cánh nhau chạy đến, họ chạy được mấy chục trượng liền nhảy xuống đất, dắt ngựa đứng sang bên đường chờ đợi, thái độ của họ rất cung kính, mọi người định thần nhìn kỹ, thấy hai người đó ăn mặc lối đi săn và nhận ra họ chính là người trong bọn đã giết quân Mông Cổ bữa nọ.
Trương Siêu Quần xả cương ngựa, chậm lại tốc độ, ha hả cười nói:
– Các ngươi xem, những người này đến đây, ta đoán chừng sẽ nói cái gì ngưỡng mộ chúng ta, sau đó sẽ mời chúng ta đến nơi nào đó uống rượu..
Vi Nhất Tiếu mỉm cười, nói:
– Cũng chưa chắc đâu..
Trương Siêu Quần cười nói:
– Ngươi không tin, cứ chờ xem đi.
Hai người nọ đi tới trước mặt Trương Siêu Quần trước mặt, khom mình hành lễ, một người cao giọng nói:
– Tệ trang chủ chúng tôi ngưỡng mộ Trương giáo chủ của Minh Giáo là người nhân hậu và trọng nghĩa hào hiệp lại rất anh hùng, nên mới sai tiểu nhân tới đây mời hai vị đến tệ trang nghỉ ngơi, để tỏ lòng kính ngưỡng.
Trương Siêu Quần quay đầu lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Vi Nhất Tiếu rồi hoàn lễ nói:
– Chúng tôi không dám! Xin cho biết cao tính, quý danh của tệ trang chủ để xưng hô như thế nào?
Người nọ nói:
– Tệ trang chủ chúng tôi họ Triệu, còn khuê danh thì chúng tôi không dám tự tiện thưa cùng.
Ba người sớm đã biết công tử nọ là nữ tử, nghe y thẳng nhận công tử là nữ cải nam trang, thật cũng là thẳng thắn thành khẩn.
Trương Siêu Quần cười nói:
– Ngày hôm trước ta thấy thần tiễn của chư vị diệt quân Nguyên, tại hạ đã thích mắt cực kỳ, không biết khi nào thì có dịp gặp lại, để cùng chém giết thêm nhiều quân Nguyên một chút, tại hạ sẽ đi theo chủ tử chư vị hầu vài ba chén rượu.
Kia hai người sắc mặt khẽ biến đỗi, một người nói:
– Trương giáo chủ quá tán thưởng, bất quá tiểu nhân cũng biết khả năng không đủ để lọt vào pháp nhãn các vị anh hùng, hôm nay sẵn dịp đi ngang qua đây, xin phụng bồi vài chén rượu nhạt, tán gẫu tận tình địa chủ.
Trương Siêu Quần thấy bọn họ lúng túng, trong lòng đại sướng, hai người này, đều là người của Nguyên triều, người một nhà giết người một nhà, cũng thật sự là đã nghiền cực kỳ, nói móc được vài câu, làm sao mà trong lòng không thoải mái chứ?
– Cũng không cần thiết đâu, ta với tệ tranh chủ của các vị không quen biết, huống hồ nam nữ hữu biệt, không tiện quấy rầy, trừ phi…
Siêu Quần ra vẻ trầm ngâm.
Người nọ vội hỏi nói:
– Trương giáo chủ, trừ phi cái gì?
Siêu Quần ha ha cười, nói:
– Trừ phi tiểu thư các vị tự mình đến mời, bằng không cũng đừng đến gặp nữa, Minh giáo chúng ta với các ngươi cũng không chung một con đường, cho nên chẳng cần gặp mặt.
Người nọ mặt xám như tro tàn, ngượng ngùng ngơ ngẩn tại chỗ, Trương Siêu Quần cất cao giọng nói tiếp:
– Thôi… chúng ta đi! Chúng ta đang còn phải đi kiếm ai đã bắt phần lớn người của chúng ta, nếu không phải là bằng hữu, xin đừng mời rượu thịt..
Trương Siêu Quần giơ roi thúc ngựa, hai người bên cạnh theo sau phóng nhanh.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ỷ thiên đồ long ký - Quyển 3 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Đụ máy bay, Truyện cổ trang, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/05/2018 13:39 (GMT+7) |