Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv1.com là trang web dự phòng của website truyensextv2.com, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv2.com tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Ỷ thiên đồ long ký – Quyển 1 » Phần 140

Ỷ thiên đồ long ký - Quyển 1 - Dịch giả Meode

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 140

– A di đà phật!

Một lão tăng Thiếu Lâm đi vào trong phòng nghị sự, miệng niệm phật hiệu.

Theo sau lão tăng này, mọi người cùng chen vào, đao kiếm rút ra khỏi vỏ, sẵn sàng như lâm đại địch.

Dương Tiêu cười vang nói:

– Không Trí đại sư, Tống đại hiệp, hai vị cao nhân đồng thời giá lâm Quang Minh đỉnh, quá vẻ vang cho Minh Giáo rồi!…

Trương Siêu Quần ôm ngang Tiểu Chiêu, bất chợt thấy sắc mặt nàng như tờ giấy trắng, vừa phóng đi, chợt thấy có gì không đúng, hai tay chạm vào làn da của nàng, nhận thấy thân thể nàng đang từ từ lạnh lên, trong lòng bỗng nhiên nhảy giật mình, kêu lên:

– Tiểu Chiêu!

Khuôn mặt xinh đẹp làm cho người thương tiếc, lông mi thật dài khẽ run lên, môi hé mở, nhưng không thể thốt ra lời.

Trương Siêu Quần cảm thấy không thích hợp, thoạt đầu không thấy nàng có vết thương trên thân thể, hắn cho là nàng bị thoát lực kiệt sức, giờ thấy vậy nên vội vươn tay thử mạch đập của nàng, mạch tượng suy yếu, nội tức hỗn loạn, hắn đổ mồ hôi lạnh, giờ mới biết Tiểu Chiêu bị nội thương rất nặng.

Trong lòng hắn giống như bị tảng đá đập vào:

– Tiểu Chiêu! Tiểu Chiêu, ngươi ra sao rồi?

Đưa nàng hạ xuống, hắn lẩm bẩm nói:

– Ngươi đừng sợ, ta sẽ trị thương cho ngươi!

Lúc này, tiếng gào thét chém giết nổi lên bốn phía, Võ Đang, Thiếu Lâm hai phái tiễu sát giáo đồ trên Quang Minh đỉnh, cơ hồ không có địch thủ, thỉnh thoảng từ xa truyền đến tiếng thê lương kêu thảm.

Trương Siêu Quần nghỉ thầm, Thiếu Lâm, Vũ Đương, hai môn phái này xưa nay tự xưng danh môn chính phái, giờ phút này lại đại khai sát giới, bọn họ đối với Minh Giáo căm thù đến tận xương tuỷ như thế sao? Chẳng lẽ mỗi một tên giáo đồ minh giáo đều là tội ác tày trời?

Trương Siêu Quần vội ngồi xuống không suy nghỉ thêm nữa, song chưởng dán ở phía sau lưng Tiểu Chiêu, đem Cửu Dương chân khí chậm rãi đưa vào trong cơ thể nàng, lúc này đang có người của Võ Đang, Thiếu Lâm đi qua, thấy hắn có hành động kỳ lạ, lên tiếng quát hỏi.

Trương Siêu Quần trong lòng đang lo đến việc trị thương cho Tiểu Chiêu, đâu có thể nổi giận được với bọn họ, một gã đệ tử Võ Đang thấy hắn công khai ngồi thi triển nội lực truyền qua cho tiểu cô nương này chữa thương, liền quay qua tên đi cùng nói:

– Hắn không giống như là người Ma Giáo.

Tên đi cùng hỏi: ‘

– Ngươi làm sao biết?

Gã đệ tử Võ Đang phân tích:

– Nếu hắn là yêu nhân Ma Giáo, thì sao lại không phòng bị, mà ngang nhiên ngồi tại đây chữa thương?

Hai người đang thảo luận, thì một hán tử râu dài đi tới, người này chính là Võ Đang thất hiệp Mạc Thanh Cốc, y không tham dự vào tiễu sát giáo đồ Ma Giáo, mà chỉ là bốn phía dò xét, nếu gặp có cường địch thì đi lên hỗ trợ, nhưng cao thủ Minh Giáo đi các nơi bên ngoài phòng thủ, trong tổng đàn Quang Minh đỉnh đào đâu ra hảo thủ? Chỉ có Ngũ Tán Nhân cùng Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu, lúc này đã bị bắt giữ, chỉ đợi đến bình minh, nhuệ khí tinh thần dâng cao tràn xuống núi, đem những toàn bộ giáo chúng Ma giáo một mẻ hốt gọn.

Mạc Thanh Cốc gặp thiếu niên này mi thanh mục tú, khí vũ bất phàm, trong lòng nghi hoặc, người này không phải là đệ tử bản phái, càng không khả năng là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm, chẳng lẽ là người của phái Hoa Sơn hoặc là Không Động, phái Côn Luân? Lại nhìn thấy hắn sử dụng chân khí truyền cho tiểu cô nương kia chữa thương, nội lực rất sâu xa, càng là kinh nghi bất định.

Lúc này, nơi trấn giữ hiểm yếu trong phòng nghị sự đã có phái Thiếu Lâm canh giữ, có chuyện gấp nên Không Trí cùng Tống Viễn Kiều trên đường đi vội đến, gặp Mạc Thanh Cốc, nhìn qua không biết phát sinh chuyện gì, Tống Viễn Kiều cũng không kịp hỏi nhiều, liền duỗi ngón tại trên lưng Trương Siêu Quần điểm nhanh huyệt đạo củ hắn để khống chế, rồi dặn dò hai tên đệ tử tiến đến canh chừng.

Trương Siêu Quần vừa truyền chân khi cho Tiểu Chiêu xong, đang định thu hồi công lực, ai ngờ lại bị Tống Viễn Kiều điểm trúng huyệt đạo, hắn không khỏi khẩn trương, liền sử xuất nội lực xông phá huyệt đạo, nào ngờ Tống Viễn Kiều là để tử chân truyền của Trương Tam Phong, tu vi võ công đã sánh ngang hàng với tứ đại thần tăng Thiếu Lâm, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút, ngay lập tức Trương Siêu Quần hơi thở bị trì trệ, hắn nhân biết là xuất ra nội lực phá giải huyệt đạo bị điểm trúng không có hiệu quả, lấy làm kỳ lạ, lúc này hắn mới lãnh hội đến sự lợi hại của Tống Viễn Kiều, xem như là hắn với Tống Viễn Kiều chưa kịp nhận nhau, thì đã đấu đầu một phen rồi.

Khi thấy Thiếu Lâm, Võ Đang chạy gấp tập trung lại hàng ngũ hướng về phía lối vào Quang Minh đỉnh chạy gấp, là hắn biết bọn họ đã đắc thủ, trong lòng vô cùng lo lắng đến bọn người Dương Tiêu, mặc dù cũng dự đoán ra được Thiếu Lâm, Võ Đang chưa giết bọn họ, nhưng dù sao cũng thấp thỏm trong lòng, lập tức không nghĩ nhiều nữa, nhắm lại hai mắt, vận chân khí Cửu Dương Thần Công trùng kích đột phá huyệt đạo bị điểm, không lâu sau đó, toàn thân đã không còn trắc trở, quay đầu nhìn lại thì thấy hai tên đệ tử nhận trách nhiệm canh chừng bọn hắn, hai người này cũng là không nghĩ tới gã thiếu niên này có thể xông phá được huyệt đạo mà Tống Viễn Kiều điểm trúng, cho nên hai người đều là hướng về mặt sau nhìn đến chỗ đại chiến từ xa xa, thình lình kình phong đánh úp tới, cả hai tên đệ tử không kịp la lên tiếng nào thì đã té xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Trương Siêu Quần lay động Tiểu Chiêu, nói khẽ:

– Cô nương ra sao rồi?

Tiểu Chiêu chậm rãi tỉnh lại, thấy mình thân ở trong ngực hắn, xấu hổ đại thịnh, nói:

– Công tử, chúng ta đang ở đâu?

Trương Siêu Quần nói:

– Chúng ta vẫn còn tại trên Quang Minh đỉnh bên trên, cô nương hãy đi theo ta.

Nói xong kéo Tiểu Chiêu, hướng về nơi ẩn nấp của Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn gấp rút chạy tới, trên đường thấy, khắp nơi đều là máu tươi, khắp nơi đều là thi thể, trong lòng hắn rất phẫn nộ, phái Thiếu Lâm ngốc nghếch này cả ngày niệm cái gì A Di Đà Phật, niệm cái gì thiện tai thiện tai, hôm nay chuyện xảy ra như thế này, có chỗ nào giống như là lòng dạ từ bi của người xuất gia! Bọn họ một bên trong miệng nói là chúng sinh bình đẳng, chẳng lẽ những kẽ Minh Giáo này chết dưới tay bọn họ không phải là người sao?

Tiểu Chiêu nhìn thấy thảm cảnh này, đôi mắt không ngừng chảy ứa lệ ra, tay chân lạnh buốt, toàn than tùy theo Trương Siêu Quần kéo lấy nàng, không bao lâu đã đến, Trương Siêu Quần quan sát bốn phía, vững tin là không có người lạ, liền kêu to tên Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn.

Sau khi sắp xếp cẩn thận Tiểu Chiêu ở chung với mọi người, Trương Siêu Quần hướng về phái lối vào Quang Minh đỉnh tiến đến.

Trương Siêu Quần cũng không phải là chỉ lo lấy các nữ nhân của mình, mà coi thường sự sống chết của đám người Dương Tiêu, phải biết là muốn thu phục Minh Giáo, cũng không phải là một chuyện đơn giản, dưới ngòi bút của Kim tiên sinh kể, Trương Vô Kỵ trở thành giáo chủ Minh Giáo đời thứ 34, một là Trương Vô Kỵ trong lúc nguy nan giây phút cuối cùng cứu vãn được Minh Giáo, thứ hai là bởi vì Trương Vô Kỵ học xong Càn Khôn Đại Na Di, thứ ba là Trương Vô Kỵ chính là cháu ngoại của Bạch Mi Ưng Vương Hân Thiên Chính, nhờ có Trương Vô Kỵ, mà Thiên Ưng giáo mới không còn có hiềm khích nữa mà quay về với Minh Giáo, có Bạch Mi Ưng Vương ủng hộ, đừng nói bản thân đã có rất nhiều người niệm ơn cứu mệnh của Trương Vô Kỵ, chính là nếu có người không phục, cũng phải ngó lấy mặt mũi của Bạch Mi Ưng Vương.

Còn Trương Siêu Quần dưới mắt giáo đồ Minh Giáo chỉ mới có làm được một chuyện là tu luyện được Càn Khôn Đại Na Di, hắn biết rõ, ân huệ dệt hoa trên gấm thì vĩnh viễn cũng không sánh bằng lúc đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, giống như là đưa 100 vạn cho một phú ông, người ta trong lòng sẽ chỉ là cảm tạ ngươi, nhưng đưa một bát cơm cho một kẻ tên ăn mày sắp chết đói, thì có thể làm cho tên ăn mày này đem mạng mình giao cho ngươi, đến lúc nguy khốn như thế này thì mới là thời cơ của Trương Siêu Quần !

Trương Siêu Quần mặc dù hắn cũng không muốn Minh Giáo cùng Lục Đại phái liều chết tranh chấp nhau, nhưng hiện giờ nhìn thấy khắp nơi trên đất người chết là giáo đồ của Minh Giáo, trong lòng hắn không còn giữ bình tĩnh được, từ nơi xa vẫn truyền đến tiếng la giết, kinh thiên động địa, đối với Minh Giáo mà nói, Quang Minh đỉnh giống như là thánh vực, cuộc tấn công giữa nữa đêm này của Lục Đại phái thì giáo đồ Minh Giáo tất nhiên sẽ liều chết một trận chiến, đoạt lại thánh vực, còn người của Lục Đại phái đang ở dưới chân núi thì cũng có thể thừa dịp Minh Giáo bị đánh bất ngờ lòng người bàng hoàng, nhanh chóng nhất cử công phá phòng tuyến Minh Giáo, hai đầu giáp công, Minh Giáo làm sao mà không thể sụp đổ?

Lục Đại phái thừa dịp lấy trong giai đoạn này Minh Giáo như rắn mất đầu, bên trong giáo thì phân tranh không ngừng, đây là thời cơ tốt nhất để tiến công, thật có thể nói là là chiếm hết thiên thời nhân hòa, đã vậy còn bị Thành Côn cung cấp sơ đồ bí đạo, Minh Giáo ngay cả chỉ còn có lại một chút xíu địa lợi cũng đã bị mất đi.

Trương Siêu Quần lắc đầu, hướng đến phòng nghị sự, hắn đã lường trước, vừa rồi Không Trí cùng Tống Viễn Kiều vội vàng ra ngoài, có thể là Thiếu Lâm, Võ Đang có thể đã đem bọn người Dương Tiêu ngay tại chỗ giam giữ, quả nhiên, bên ngoài phòng nghị sự đã đứng sẵn lấy mười mấy tăng nhân Thiếu Lâm canh giữ vòng ngoài, Trương Siêu Quần không khỏi mỉm cười, đây không phải tự xác mình nói cho người biết, nhóm người Dương Tiêu đang bị giam ở chỗ này sao?

– Tôn giá là ai!

Một gã tăng nhân cao giọng quát lên, tiến lên hai bước, ngăn lại lối đi tới của Trương Siêu Quần, cái tăng nhân khác giơ sẵn trường côn hoặc đại đao.. v. v. các loại sẳn sàng chống cự đại địch.

Bỗng một lão tăng miệng niệm phật hiệu, từ bên trong đi ra.

Chúng tăng đồng loạt tránh qua một bên, Trương Siêu Quần chầm chậm đi đến trước mặt tăng lữ, nhìn bộ dáng lão tăng này, có thể là hòa thượng có bối phận cao nhất ở đây, hắn cao giọng nói:

– Vãn bối nghe nói trong Thiếu Lâm tự các vị sư phó đều là tin Phật, không biết có thật thế phải thế không?

Lão tăng hai tay hợp thành, trả lời:

– Đúng vậy!

Nhưng trong lòng đại sư thì suy nghĩ:

“Đây không phải là hỏi nhảm sao? Hòa thượng không tin Phật, chẳng lẽ lại đi tin Thập Bát Mô?”

Trương Siêu Quần gặp lão hòa thượng râu tóc bạc trắng, mặt mũi hiền lành, tựa như cao tăng đắc đạo, rất là kinh ngạc, Thiếu Lâm Tứ Đại Thần Tăng, Không Văn, Không Kiến, Không Trí, Không Tĩnh, trong đó Không Kiến đã chết, hắn lại không biết lão hòa thượng kia là ai.

Trong lòng hơi động, nên hỏi:

– Thiền sư đã từng nghe qua điển cố Phật Tổ cắt thịt mình cho chim ưng ăn?

Lão tăng kia nghiêm nghị nói:

– Thiền sư thì không dám nhận, lão nạp là Không Nghiệp, câu chuyện Phật Tổ cắt thịt nuôi chim ưng, đương nhiên là có nghe qua.

Trương Siêu Quần âm thầm kinh dị, lão hòa thượng này không phải là một trong Tứ Đại Thần Tăng, lại cũng không có chữ lót, lẽ nào người đến là lão hòa thượng suốt ngày ngồi tại trong miếu niệm kinh, không bao giờ đi ra ngoài nổi tiếng lão đầu cổ hủ.

Trương Siêu Quần liền nói một hơi:

– Thích Ca Mâu Ni có một ngày ra ngoài, gặp được một con chim ưng truy đuổi một con chim bồ câu, Thích Ca Mâu Ni nhìn thấy chim bồ câu sắp biến thành thức ăn cho con chim ưng, lòng từ bi nổi lên, liền đem con bồ câu giấu ở trong ngực…

Chúng tăng nghe hắn kể lại điển cố Phật Tổ, tất cả đều miệng đều niệm phật hiệu, vứt bỏ binh khí, bó gối…ngồi xuống.

Trương Siêu Quần tiếp tục thao thao bất tuyệt:

“Chim ưng liền sà cánh đậu trên một cành cây liền than:

– Ngài muốn cứu nó, sao lại để tôi bị đói mà chết, hành động như thế là quá nhẫn tâm độc ác rồi!

Đức Phật với lòng từ liền hỏi:

– Con muốn làm dịu đi cơn đói bằng thức ăn gì? Ta sẽ cho con ăn!

Chim ưng liền đáp:

– Tôi chỉ muốn ăn thịt thôi!

Đức Phật liền rút ra một con dao, sau đó cắt thịt trên cánh tay mình một cách điềm tĩnh rồi đưa cho chim ưng, nhưng chim ưng lại cho rằng thịt của Ngài quá ít, vì thế, Ngài lại cắt thêm thịt, càng cắt bao nhiêu, thì thịt thân thể lại giảm dần bấy nhiêu.

Chẳng bao lâu, thịt trên tay của Ngài đã cắt sạch nhưng số thịt đã cắt vẫn không thể sánh bằng với sức nặng của thịt chim bồ câu. Thấy thế, chim ưng mới hỏi đức Phật có hối hận về việc mình làm hay không, đức Phật đáp:

– Ta không có một mảy may ý niệm hối hận nào về việc mình đang làm, vì phát nguyện rộng lớn cứu độ tất cả chúng sinh, sao ta lại có thể tiếc nuối gì một chút thịt trên cánh tay của tấm thân tạm bợ này? Nếu lời nói của Ta thật sự xuất phát từ nội tâm chí thành thì tất cả thịt mà ta đã cắt sẽ trở lại và lành như trước!

Quả nhiên, lời phát nguyện của đức Phật vừa dứt thì tự nhiên thịt trên cánh tay của Ngài trở lại bình thường. Ngay lập tức, chim ưng hiện nguyên hình là Thiên Đế liền bay lên không trung, hướng về đức Phật thi lễ, tán thán ca ngợi rồi biến mất, Thích Ca Mâu Ni vì vậy mà trở thành Thuỷ Tổ Phật giáo.”

Hắn kể đến đây, chúng tăng đồng loạt miệng niệm phật hiệu, đại sư Không Nghiệp thần sắc càng là thành kính, Trương Siêu Quần thì lại đang nghĩ, cái cố sự Phật giáo này thật thú vị, con chim bồ câu kia cũng không biết là chủng loại giống gì, mà lại mập hơn thân thể con người? Thích Ca Mâu Ni cắt xong thịt toàn thân cũng không sánh cân nặng bằng con chim câu? Cũng là kỳ là, tại sao là chim bồ câu lại quá mập, còn Thích Ca Mâu Ni lại quá gầy, muốn nói sao thì đây đúng là sản phẩm tưởng tượng…

– Cố sự này, ý nói là Phật yêu chúng sinh, không rời bỏ chúng sinh, Không Nghiệp đại sư, người xuất gia thì giới luật rất nhiều, vãn bối cũng có biết một vài giới cấm của Phật gia, trong đó quan trọng nhất là cấm sát sinh, cấm trộm cắp, cấm tà dâm, cấm vọng ngữ các loại. v..v.. ngày hôm nay biết có bao nhiêu chúng sinh bị các tăng nhân Thiếu Lâm giết chết đây này?

Không Nghiệp thân thể run lên, sắc mặt xám tro, trầm ngâm một lát, trả lời:

– Trải qua bên trong các giới luật, đứng đầu thứ nhất là giới sát sinh, cấm lấy bản thân tư dục mà tổn thương đến sinh mệnh, nhưng vì phải chấp nhận can qua đổi lấy bảo vệ xã tắc bình an, chính là biểu hiện sự dũng mãnh của lòng từ bi. Ma giáo yêu nhân gian dâm cướp bóc, việc ác bất tận, chúng ta là đệ tử Phật môn tự nhiên hẳn là phải chấp lấy can qua, hàng yêu phục ma.

Trương Siêu Quần lắc đầu nói:

– Cả đám người còn lại ở trên tổng đàn Quang Minh đỉnh này, mặc dù đều là giáo đồ Ma giáo, nhưng nếu có võ công thì cũng là hạng bình thường, còn lại đa số là tạp dịch nô bộc, chẳng lẽ bọn họ cũng có khả năng làm xằng làm bậy hay sao? Huống hồ, tội ác dù có chất chồng, các người cũng cần phải lấy Phật pháp ra để mà hóa giải tội nghiệt, khiến cho bọn họ cải tà quy chính, quay về với chính đồ, sao các người lại giết chóc hung dữ như thế này? Phật Tổ cắt thịt nuôi chim ưng, bồ câu tượng trưng cho sự lương thiện, chim ưng thì là ác nhân, nhưng Phật Tổ có chém giết chim ưng đâu? Phật Tổ nói, chúng sinh bình đẳng, thế nhưng tại trong mắt các người, chúng sinh là có bình đẳng sao? Không Nghiệp đại sư, các người hôm nay tạo nên tội nghiệt không nhỏ.

Không Nghiệp sợi râu đã run run, mặt xám như tro, nhắm mắt niệm kinh…

Trương Siêu Quần ngang nhiên tiến tới, nói:

– Chư vị tránh hết ra đi, ta không muốn thương tổn đến người.

Một tăng nhân tráng kiện cao giọng quát:

– Tiểu tử, ngươi muốn làm cái gì!

Trương Siêu Quần nói:

– Ta muốn đi vào trong phòng dẫn người đi, có được hay không?

Tăng nhân hét lên:

– Thì ra ngươi là Ma giáo yêu nhân!

Liền nhặt lên trường côn, hướng về Trương Siêu Quần quét tới.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Danh sách truyện cùng bộ:
Ỷ thiên đồ long ký – Quyển 1
Ỷ thiên đồ long ký – Quyển 2
Ỷ thiên đồ long ký – Quyển 3
Thông tin truyện
Tên truyện Ỷ thiên đồ long ký - Quyển 1
Tác giả Dịch giả Meode
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Đụ máy bay, Truyện cổ trang, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex phá trinh
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 16/12/2017 12:59 (GMT+7)

Mục lục truyện của Dịch giả Meode

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân