Truyện sex ở trang web truyensextv2.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv1.com là trang web dự phòng của website truyensextv2.com, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv2.com tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Ỷ thiên đồ long ký – Quyển 1 » Phần 143

Ỷ thiên đồ long ký - Quyển 1 - Dịch giả Meode

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 143

Bọn họ một đường đi ra ngoài, phòng ốc bị phá hủy, thi thể nằm ngã khắp nơi trên đất, vô cùng thê thảm, ngay cả Lãnh Khiêm xưa nay đạm bạc thanh lãnh người cũng phải nắm đấm siết thật chặt.

Trương Siêu Quần nhìn thần sắc bọn họ, trong lòng khẽ thở dài, hướng Dương Tiêu nói:

– Các vị, nếu lát nữa chúng ta đụng phải người lục đại phái, thì phải làm như thế nào đây?

Dương Tiêu rủ xuống lông mày nói:

– Nếu như theo thông thường thì Dương mỗ nhất định phải xông đến giết người của Lục Đại phái một con chó gà cũng không tha. Ai…

Trương Siêu Quần lại nhìn qua những người khác, Chu Điên nghiến răng nghiến lợi, Vi Nhất Tiếu diện mục hung ác nham hiểm, Lãnh Khiêm sắc mặt như băng sương, Thiết Quan đạo nhân hai mắt như muốn phun lửa, Thuyết Bất Đắc cùng Bành Oánh Ngọc thì là sắc mặt đau thương.

– Nếu mọi người tin được tại hạ, thì từ từ để tại hạ ra mặt điều giải, có thể được hay không?

Đám người do dự, Thuyết Bất Đắc cùng Bành Oánh Ngọc nhìn nhau, rồi nói:

– Trương thiếu hiệp, nếu như điều giải bất thành, Minh Giáo cùng Lục Đại phái xảy ra giao tranh, ngươi sẽ đứng về phương nào?

Trương Siêu Quần chém đinh chặt sắt nói:

– Đương nhiên là đứng về phía Minh Giáo!

Quần hào nhẹ nhàng mừng vui khôn siết.

Đi đến đường xuống núi Quang Minh đỉnh, chỉ có hai người đệ tử trẻ tuổi của phái Võ Đang trấn giữ, hai tiểu đạo sĩ thấy có người đi tới, nhân số đông đảo, không khỏi khiếp đảm, tay cầm trường kiếm, run lẩy bẩy, không dám lên trước.

Trương Siêu Quần bọn người đi qua được, cũng không ai xuất thủ, Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu cùng Ngũ Tán Nhân đều khinh thường không cùng hậu bối động thủ, hai tên tiểu đạo sĩ trơ mắt ngó lấy bọn họ đi qua, hai mặt nhìn nhau không dám nói lời nào.

Đường trở ra Quang Minh đỉnh, ven đường không người, nhưng khi đi được vài dặm, bỗng nhiên nhìn trên mặt đất đất thi thể, có tăng có tục, nhưng đại đa số đều là giáo đồ Minh Giáo, đao gãy kiếm nát, tàn chi thịt nát, máu tươi đỏ thẫm, có thể thấy được tình hình chiến đấu kịch liệt như thế nào, Trương Siêu Quần nhìn thấy mà trong lòng cũng nhảy loạn, cũng không phải sợ hãi nhìn thấy trường hợp như vậy, mà là hắn lo lắng Dương Tiêu cùng bọn người sẽ nhịn không được.

Đi vội gần nửa canh giờ, xa xa, đã nghe thanh âm binh khí tương giao, “binh binh, bang bang“ cực kỳ ác liệt, bọn người Dương Tiêu đều là kích động, nhưng bất quá, bọn họ cũng chỉ là mới khôi phục năm thành nội lực, Ngũ Tán Nhân thì chỉ khôi phục lại được bốn thành, còn Trương Siêu Quần, bởi vì chữa thương cho bọn họ, nội lực trong cơ thể cũng chỉ còn lại có hai ba thành.

Di chuyển qua một cái khe núi, bắt gặp một vùng bình nguyên lớn, đông nghịt đứng đầy người, phía tây nhân số khá ít, tám, chín phần trên người máu me đầm đìa, ngồi hoặc nằm, đó là khu vực của giáo đồ Minh Giáo một phương, nhân số rất đông thủ chia sáu hướng còn lại, xem ra thì Lục Đại phái đều đã đến đông đủ! Bọn họ đã phong bế toàn bộ đường đi, giữa sân đang có hai người đang đánh nhau, chưởng phong vù vù, uy lực xa tản ra đến mấy trượng có hơn, hiển nhiên đều là tuyệt đỉnh cao thủ, hai người thân hình chuyển động, đánh nhau cực nhanh.

Trương Siêu Quần đang muốn tiến lên, Dương Tiêu bỗng nhiên đem hắn ngăn lại, nói:

– Trương thiếu hiệp, ngươi vừa rồi chữa thương cho chúng ta, hao tổn nội lực rất nhiều, không ngại thì điều tức khôi phục, chúng ta mấy người cũng còn có thể kéo dài trận chiến.

Trương Siêu Quần nhìn phía trước tình hình, nghiêm mặt nói:

– Dương tả sứ, Vi Bức vương, các vị Ngũ Tán Nhân, tại hạ mặc dù không phải người trong Minh Giáo, có một lời bẩm báo, mặc dù đối các vị có vẻ là bất kính, nhưng xin mời mọi người nhất định phải nghe!

Thấy mọi người gật đầu, hắn mới nói:

– Dưới tình thế trước mắt, mọi người cũng nhìn thấy, không thể nhất thời chi dũng, cùng với bọn họ liều mạng, Lục Đại phái tự xưng là là danh môn chính phái, sẽ có nhiều cố kỵ, bọn họ sợ nhất người khác nói bọn hắn không công chính, nắm bắt lấy nhược điểm này của bọn họ, chờ một chốc tại hạ lập tức đến hỗ trợ!

Dương Tiêu cười nói:

– Trương thiếu hiệp quả nhiên am hiểu sâu những nhược điểm cái gọi là danh môn chính phái, ta đã biết.

Trương Siêu Quần cười nhạt một tiếng, đi đến một bên, khoanh chân ngay tại chỗ, vận công điều tức….

Trương Siêu Quần lúc đầu còn có nghe được tiếng của Dương Tiêu cùng Lục Đại phái đối đáp, chẳng mấy chốc hắn đã tiến vào cảnh giới hồn nhiên vong ngã, thân mang Ngọc Nữ Tâm Kinh, Cửu Dương Chân Kinh cùng Càn Khôn Đại Na Di ba loại tuyệt thế kỳ công, ngay cả hắn chính mình cũng không biết, ba môn tuyệt thế võ công này đã hỗ trợ lẫn nhau, khiến cho nội lực của hắn đã vượt qua nguyên tác bên trong Trương Vô Kỵ, ngọc nữ tâm kinh làm nội lực của hắn cơ sở, tại tập luyện Cửu dương chân kinh sau, công lực của hắn đã là tăng lên rất nhiều so với mấy ngày trước vừa luyện được Càn Khôn Đại Na Di, nội lực cực thâm hậu, tăng trưởng lên gấp bội, lúc này, hắn so nguyên tác bên trong Ỷ Thiên thì Trương Vô Kỵ khác biệt không thể so sánh nổi, đó là chính hắn còn còn chưa có tu luyện xong bốn quyển Cửu dương Chân Kinh còn lại.

Không biết qua được bao lâu, Trương Siêu Quần đột nhiên mở ra hai mắt, con ngươi óng ánh lóe quang lên, chân khí trong cơ thể phồn vinh cuồn cuộn, toàn thân ấm áp dào dạt, không nói ra được dễ chịu, hơi chút dùng lực, nhún người nhảy lên, hướng về nơi đang giao tranh chạy đến.

Lúc này trong giữa sân đang có hai người giao đấu, mọi người đang là ngưng thần quan sát cuộc giao chiến, Trương Siêu Quần đến, ai cũng không có quan tâm.

Hắn thoáng nhìn phía dưới, gặp Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu cùng Ngũ Tán Nhân tất cả đều ngồi dưới đất, thần sắc uể oải, nhất là Vi Nhất Tiếu, toàn thân run rẩy, y vậy mà bị thụ thương nặng nhất, không khỏi lấy làm kỳ, mình mới vận công điều tức một hồi, mà tất cả bọn họ đều đã bị thua sao? Giữa sân có một người dáng người khôi oai vĩ, trường mi trắng hơn tuyết, rủ xuống khóe mắt, cái mũi câu khúc lại, như miệng chim ưng, không cần suy đoán, không phải là Bạch Mi Ưng Vương thì còn có thể là ai?

Nguyên lai, Ngũ Tán Nhân, Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu cũng đã từng người cùng cao thủ Lục Đại phái giao đấu qua chiêu, bọn họ công lực chưa kịp hồi phục, thực lực giảm nhiều, không có một trận thắng, nhưng bọn họ cũng coi như là tạo điều kiện cho Bạch Mi Ưng Vương Hân Thiên Chính tranh thủ thời gian khôi phục không ít công lực.

Cùng đánh với Bạch Mi Ưng Vương là một hán tử râu rậm mày đậm, Trương Siêu Quần không nhận ra đó là ai, nhưng khi thấy người hán tử râu rậm kiếm pháp cực nhanh, kiếm quang như lóe lên, kiếm thế phun ra nuốt vào đóng mở, phiêu dật mà nguy hiểm, đích thật là danh gia kiếm thuật, còn Hân Thiên Chính thì lại sử dụng hai cây côn sắt ngắn, chiêu thức trầm trọng, đại khai đại hợp, nhìn như chiêu số khá chậm, không có trình tự kết cấu, kì thực là đại xảo nhược chuyết, hán tử râu rậm lúc cao lúc thấp, đông chạy tây tránh, bất luận như thế nào xê dịch phóng kiếm chém, cũng luôn luôn công không chạm bên trong hai cây côn sắt của Hân Thiên Chính.

Đang lúc giằng co ở giữa, người hán tử râu rậm đột nhiên hét to một tiếng, kiếm pháp đột biến, thanh trường kiếm kia dường như biến thành một con linh xà, nhu hòa khúc chiết, lơ lửng không cố định.

Trương Siêu Quần nhìn đến thần trì hoa mắt, kinh thán không thôi, không biết là thế nào mà đánh được như thế, có thể đem kiếm pháp biến thành rắn uốn qua uốn lại, chỉ sợ ma thuật sư cũng làm không được a?

Thanh trường kiếm đó bỗng như một sợi dây mềm nhũn; kiếm pháp đó chính là thất thập nhị thế “Nhiễu Chỉ Nhu Kim” của phái Võ Ðang.

Lại có người tán thán nói:

– Thất hiệp Mạc Thanh Cốc đứng hàng cuối cùng, đã là cao siêu như vậy, chẳng trách Võ Đang thất hiệp danh chấn thiên hạ.

Thì ra là thất hiệp Mạc Thanh Cốc, Trương Siêu Quần mỉm cười, trong lòng biết mình đến vừa vặn xem như không sai biệt lắm, dưới mắt mọi người, giáo chúng Minh Giáo ngoại trừ Bạch Mi Ưng Vương là người duy nhất người còn có thể ra đánh, còn những người khác xem như là đã bại trận, giờ đến phiên bản đại gia xuất hiện rồi!

Bạch Mi Ưng Vương chưa hề trông thấy kiếm pháp kỳ lạ như thế này bao giờ nhưng lão tiền bối cũng phải vội trầm vai xuống để tránh né, không ngờ chỉ có một tiếng “keng” rất nhỏ, thân kiếm bỗng bắn trở lại đâm ngay vào cánh tay trái của Bạch Mi Ưng Vương, ông vươn cánh tay phải ra, không hiểu tại sao tay của vị Bạch Mi Ưng Vươn này lại dài ra được hơn nửa thước, lão tiền bối liền dùng tay đó chặt vào cổ tay của Thanh Cốc và cướp thanh trường kiếm của y, còn tay trái của thì đã nắm trúng yếu huyệt trên vai.

Ưng Trảo Cầm Nã thủ của Bạch Mi Ưng Vương là một môn võ công lúc bấy giờ không có người thứ hai nào thạo môn ấy bằng lão tiền bối, Thanh Cốc thấy vai của mình đã bị đối phương nắm chặt, chỉ khẽ bóp mạnh một cái thì vai của mình sẽ bị thương và suốt đời phải chịu tàn phế ngay.

Các vị đại hiệp của phái Võ Ðang thấy vậy giật mình kinh hãi, đang định ra tay cứu Mạc Thanh Cốc nhưng mọi người đã thấy Hân Thiên Chính thở dài một tiếng và nói:

– Ðã lầm lỡ một lần thì thôi không nên tái phạm nữa.

Nói Xong, Hân Thiên Chính liền buông tay phải nắm lấy trường kiếm ra, máu tươi ở trên cánh tay trái chảy ra xối xả.

Bạch Mi Ưng Vương cầm thanh trường kiếm ngắm nhìn trong giây phút rồi nói:

– Hà… lão phu tung hoành nửa đời người, chưa hề thua ai một miếng hay nửa thức, Trương Tam Phong đúng là cao nhân.

Sở dĩ Bạch Mi Giáo chủ khen ngợi Trương Tam Phong như vậy là khen thất thập nhị Nhiễu Chi Nhu Kim biến hóa khôn lường, mà ngay cả mình đây cũng không chống nổi.

Thanh Cốc đứng ngẩn người ra ở đó và nghĩ thầm:

– Tuy ta thắng một thế trước, nhưng dù sao đối phương đã cố ý không đả thương ta.

Nghĩ tới đó, Mạc Thanh Cốc liền lên tiếng:

– Cám ơn lão tiền bối đã nương tay cho vãn bối.

Hân Thiên Chính không nói nửa lời, trao trường kiếm trả lại cho y.

Mạc Thanh Cốc tinh nghiên kiếm pháp, nhưng kết quả là trong tay binh khí lại đối phương đoạt đi, cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, cũng không tiếp kiếm, liền lui ra.

Trương Siêu Quần đang muốn tách mọi người đi ra, hắn bỗng thấy trong phái Võ Ðang có một người bước ra, râu đen dài tận ngực, mặc áo đạo bào, người đó chính là Tống Viễn Kiều, đại sư huynh của Võ Ðang Thất hiệp, đi tới trước mặt Bạch Mi Giáo chủ và nói:

– Cho phép tại hạ được băng bó lão tiền bối.

Tống Viễn Kiều vừa nói vừa móc ra thuốc rịt lấy vết thương cho Hân Thiên Chính, xong đâu vào đó rồi mới lấy khăn tay băng bó cho lão tiến bối.

Giáo chúng của Bạch Mi và Minh Giáo thấy vẻ mặt Tống Viễn Kiều rất là chính khí nên đoán ra ngay được là người đứng đầu trong Võ Ðang Thất hiệp, chắc là không khi nào lại dùng thuốc độc hãm hại Giáo chủ của mình và mọi người nghe thấy Hân Thiên Chính lên tiếng:

– Cám ơn Tống Ðại hiệp.

Ngờ đâu Viễn Kiều băng bó cho Bạch Mi Giáo chủ xong, thì lùi lại một bước chắp tay chào và nói:

– Tống mỗ xin lãnh giáo lão tiền bối vài thế võ cao siêu.

Trương Siêu Quần thấy Tống Viễn Kiều nói như vậy thì ngạc nhiên vô cùng, trong lòng âm thầm khinh bỉ, người này bản thân cùng rất là quang minh lẫm liệt, vậy mà lại phải dùng đế xa luân chiến!

Trương Siêu Quần liền lớn tiếng nói:

– Đợi một chút!

Hắn ngang nhiên bước ra trận, thì bỗng nhóm người bên phái Nga Mi đồng loạt kinh hô lên…

Trương Siêu Quần ánh mắt hướng về chúng nữ phái Nga Mi liếc mắt nhìn, từ xa xa thi lễ, thấy Chu Chỉ Nhược cùng Kỷ Hiểu Phù, Đinh Mẫn Quân đứng chung một chỗ, vành mắt mà nàng đỏ lên, tiến lên trước một bước, run giọng nói:

– Siêu quần ca ca…

Trương Siêu Quần hướng nàng phất phất tay, mỉm cười, hắn thản nhiên đi ra, trong giáo đồ Minh Giáo có người kinh ngạc, có người vui vẻ, quần hào của Lục Đại phái thấy hắn ở trước mặt mọi người cùng nữ đệ tử phái Nga Mi tiểu cô nương mắt đi mày lại mà trố mắt nhìn, Trương Siêu Quần quay người hướng Tống Viễn Kiều đi đến, tư thái ngang nhiên vô cùng láo.

Tống Viễn Kiều cau mày nói:

– Bát sư đệ, ngươi…

Trương Siêu Quần đứng trước hướng Tống Viễn Kiều thi lễ, nói:

– Đại sư huynh!

Lại hướng Ân Lê Đình, Du Liên Chu, Trương Tùng Khê cùng Mạc Thanh Cốc bốn người thi lễ.

Quần hào bên trong những người không biết sự tình, đều kinh dị, ai cũng không biết Võ Đang thất hiệp ở bên trong lại có thêm một gã thiếu niên nhanh nhẹn, trong lúc nhất thời bàn tán ầm ĩ.

Trương Siêu Quần đang muốn mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên có một người ở sau kêu lên:

– Ma giáo đã thất bại thảm hại, lại không đầu hàng, còn đợi sao? Không Trí đại sư, chúng ta hãy xông lên thiêu hủy toàn bộ quân Ma giáo này đi.

Lại có tiếng một người kêu lên:

– Cái gì mà đầu hàng với không đầu hàng? Ma giáo hôm nay không thể lưu lại một người sống. Diệt cỏ tận gốc, bằng không ngày sau tro tàn lại cháy, làm hại giang hồ, tất cả giáo chúng Ma Giáo mau mau tự vẫn đi, miễn cho chúng ta động thủ.

Một lão tăng râu bạc trắng miệng niệm phật hiệu, nói:

– Bạch Mi Ưng Vương, việc đã đến nước này, ngươi cũng không gì để nói nữa chứ?

Ân Thiên Chính trước đó đã đối đầu với mấy vị cao thủ chính phái, lại liên tiếp cùng Trương Tùng Khê, Ân Lê Đình, Mạc Thanh Cốc giao thủ, sớm đã là đến mức cây đèn cạn dầu, vừa rồi lại thêm bị thương, tay chân khẽ run, đúng là nói không ra lời.

Không Trí lớn tiếng nói:

– Phái Hoa Sơn cùng phái Không Động các vị, xin đem dư nghiệt Ma giáo một mực tru diệt, phái Võ Đang hướng đông lục soát, phái Nga Mi hướng tây lục soát, đừng để Ma giáo có một người lọt lưới, phái Côn Lôn chuẩn bị lửa đuốc…

– Chậm đã!

Hai tiếng nói cùng lúc vang lên.

Một đến từ Ân Thiên Chính, một khác đương nhiên là Trương Siêu Quần.

Hai người nhìn nhau, Trương Siêu Quần hướng lão tiền bối mỉm cười, Dương Tiêu đột nhiên nói:

“Ưng Vương, ngươi đến đây ngồi xuống, giao hết cho Trương thiếu hiệp xử lý là được rồi.”

Ân Thiên Chính trọn tròn mắt, quay trở lại nhìn thì thấy Dương Tiêu trên đôi môi lộ ra nụ cười nhạt, Ngũ Tán Nhân cũng là một bộ ngồi im định thần, không khỏi kinh ngạc, quay đầu nhìn sang Trương Siêu Quần thầm nghĩ:

“Vừa rồi bọn họ nói, sẽ có người trợ giúp, chẳng lẽ nói đúng là gã thiếu niên này sao? Nhưng hắn không phải người của phái Võ Đang?”

Trong lòng sinh nghi, cho nên ngay cả Dương Tiêu nói thì cũng không tin được.

Không Trí lời nói bị hắn cắt ngang, lộ ra vẻ không vui, mi mắt hướng Tống Viễn Kiều nhìn lại, Tống Viễn Kiều thấp giọng nói:

– Bát sư đệ, còn không mau lui ra?

Trương Siêu Quần quay người hướng Không Trí nói:

– Không Trí đại sư, trước khi quý phái tiến hành tàn sát, tại hạ muốn hỏi quý phái đến một người.

Không Trí hai tay hợp thành nói:

– Trương thí chủ, ngươi muốn hỏi ai?

Trương Siêu Quần nói:

– Không biết Viên Chân của quý phái hiện ở nơi nào?

Không trí nói:

– Viên Chân đã viên tịch, Trương thí chủ tìm hắn để làm gì?

Trương Siêu Quần cười hắc hắc, lão gia hỏa này chơi giả chết, ngươi cho ta là kẻ mù sao?

– Không biết pháp thể Viên Chân ở nơi nào? Có thể chỉ cho vãn bối nhìn qua một chút?

Trương Siêu Quần mỉm cười, thong dong trấn định.

Không Trí chỉ lấy về phía tây, có một đống thi thể tăng lữ, nói:

– Ở tại chỗ kia.

Trương Siêu Quần đi đến trước đống thi thể kia, cẩn thận nhìn tới, quả thật có một cỗ thi thể gương mặt lõm, hai mắt lật ra, chính là Thành Côn, hắn cúi người dò xét hơi thở của y, bàn tay chạm trên cơ bắp khuôn mặt lạnh buốt, giống như là chết từ lâu, không khỏi làm lạ, tên này dùng biện pháp gì mà giả chết như thật vậy.

Tiện tay hắn liền đem thi thể Thành Côn kéo dậy, bàn tay chế trụ mạch môn y, thân thể chợt nhẹ, đem cái thi thể này đưa đến ở giữa sân.

Thiếu Lâm tăng đồng loạt kinh hô quát mắng, Tống Viễn Kiều tức giận đến sắc mặt tái nhợt, song quyền nắm chặt, hắn cứ như vậy hồ nháo, làm cho phái Võ Đang mất hết thể diện.

Một tăng nhân mặc áo cà sa vàng đậm đi đến, mắng:

– Tiểu tặc, ngươi làm cái gì vậy?

Trương Siêu Quần cũng không để ý tới, chỉ là hướng mặt về Không Trí nói:

– Không Trí đại sư, đại sư vững tin là hắn đã chết rồi sao?

Không Trí sắc mặt tuy tức giận, cực kỳ cố gắng kiềm chế, nếu hắn không phải là đệ tử Võ Đang Trương Tam Phong, thì sớm đã hạ lệnh quần hùng công kích lên.

– Viên Chân vừa rồi cùng Ma giáo yêu nghiệt khổ chiến, lực tẫn viên tịch, chẳng lẽ còn có giả sao?

Trương Siêu Quần cười ha ha nói:

– Không Trí đại sư, người xuất gia, giới sân giới si, thế nào lại dễ dàng tức giận như vậy? Đại sư có biết người này là ai không?

Không Trí bực tức nói:

– Ngươi còn nói là ai?

Trương Siêu Quần nói:

– Người này xác thực là pháp danh Viên Chân, bất quá, hắn còn có cái danh tự khác, tên gọi là Thành Côn, hiệu Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ….

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Danh sách truyện cùng bộ:
Ỷ thiên đồ long ký – Quyển 1
Ỷ thiên đồ long ký – Quyển 2
Ỷ thiên đồ long ký – Quyển 3
Thông tin truyện
Tên truyện Ỷ thiên đồ long ký - Quyển 1
Tác giả Dịch giả Meode
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Đụ máy bay, Truyện cổ trang, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex phá trinh
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 16/12/2017 12:59 (GMT+7)

Mục lục truyện của Dịch giả Meode

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - hitclub - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân