Đến một ngày… em nhớ là đợt đấy gần 14 – 2 thì ở chỗ em có hội chợ. Thế là em rủ Quỳnh tối hôm đấy đi xem, có ca sĩ với cả xiếc các kiểu… cơ mà lúc đi về kiểu gì mà lạc mất…
Mà hội chợ thì rõ là đông… phải cả nghìn người ấy, ra về thì người ta cứ chen nhau mà về thôi. Thế éo nào lại lạc mấy em nó, thế là em lại chen ngược vào trong đi tìm em nó, gọi mãi mà éo thấy trả lời… chắc đông quá nên không nhìn với nghe thấy nhau.
Lúc đấy em cũng hoảng bỏ mẹ ra, rủ em nó đi chơi thì xin phép bố mẹ ẻm hẳn hoi… hai bác cũng dặn là đi cùng nhau, các kiểu… chỉ sợ lạc mất xong về bố mẹ em nó mắng.
Phải mất tầm 20p đéo thấy em nó đâu… lúc đấy người ta cũng về bớt rồi. Tầm 10h tối rồi thì phải, lại chạy khắp cái hội chợ để tìm… vẫn không thấy. Lúc đấy em còn không dám vác mặt về nhà, đang ngồi một chỗ tính xem về ăn nói thế nào… hoảng quá em còn suýt khóc cơ, đợt đó mới lớp 7 mà… giờ thì lớp 7 chúng nó còn nhảy nhau như gà rồi ấy.
Đang ngồi thẫn thờ giữa cái hội chợ hoang tàn, thì thấy có mấy bà đi qua nói chuyện với nhau là có con bé bị lạc… em đoán ngay là Quỳnh. Thế là chạy ra hỏi mấy bà đấy xem ẻm ở đâu…
Em: Bác… bác ơi. Cái đứa đấy ở đâu ạ?
Mấy bà ấy: Ở góc kia kia… mày hỏi làm gì, quen à?
Em: Dạ… dạ, cháu cảm ơn…
Mừng quá tí khóc… em phi thẳng ra cái góc bà ấy chỉ, thì thấy ẻm nó đang ngồi khóc. Đệt…
Em: Quỳnh… Quỳnh đấy à?
Em nó ngẩng mặt lên nhìn em xong lại òa lên khóc to hơn…
Em: Tớ… tớ xin lỗi. Tại không để ý… để Quỳnh bị lạc…
Em nó lại càng khóc to hơn… em éo biết làm gì cả, cứ đứng im đấy… chẳng hiểu sao ngày đấy ngu thế. Mới có 3 năm chứ nhiêu: Lock – down:
Em: Thôi… muộn rồi, mình đi về đi Quỳnh ơi?
Em nó không nói gì, cứ ngồi khóc… khóc éo gì khóc lắm thế không biết…
Em: Tớ… tớ xin lỗi mà. Tại tớ không để ý… muộn rồi về đi Quỳnh ơi, không hai bác lại mắng…
Lúc đấy em nó mới đứng lên… éo nói gì cả lao vào ôm lấy em xong lại khóc… cái ịt ụ ày, tí nghẹn thở… thật đấy éo điêu đâu.
Em: Ơ… gì, cái gì đấy?
Đợt đấy có biết gái gú là gì đâu… thỉnh thoảng em nghe mấy thằng anh trong khu nhà em, kể chuyện chăn rau em còn éo hiểu cơ.
Quỳnh: Hức… hu, tớ sợ quá… huhu…
Lại khóc tiếp… vlìn…
Em: Thôi… thôi đừng khóc nữa, mình về đi không muộn rồi @@~
Lúc đấy em chỉ muốn trả nó về nơi sản xuất thật nhanh thôi.
Quỳnh: Huhu, tớ sợ Hoàng bỏ về trước rồi chứ… huhuhuu…
Vẫn khóc, khóc gì dai vãi…
Em: Ơ… thì tớ đây mà… thì bây giờ mình về nhé?
Quỳnh: Ừm… huhu…
Thế là em dắt nó ra lấy xe rồi đưa về… ngồi sau xe mà nó vẫn cứ khóc, em tức lắm. Nhưng lỗi do mình nên không làm gì được, cơ mà sợ đưa nó về nhà xong bố mẹ nó biết nó khóc thì chết mình…
Em: Khóc nữa là tớ bỏ Quỳnh ở đây luôn đấy?
Nó nghe xong lại khóc to hơn… vãi cả đái. Em hoảng quá bóp phanh dừng mẹ xe lại, thế là nó thôi không khóc nữa… chắc nó tưởng mình định bỏ nó lại @@
Thế là em lại đạp xe đi tiếp, dọc đường nó vẫn thút thít nhưng đặc biệt là không khóc nữa… sau các bác gặp phải thì thử áp dụng nhé…
Đi mất 20p từ cái hội chợ mới về được đến nhà em nó, lúc đấy chắc tầm hơn 22h30 rồi… dựng xe xuống cho em nó vào nhà, nhìn qua thấy mắt em nó đỏ lắm… khổ, chắc khóc nhiều quá…
Em: Tớ xin lỗi… Quỳnh vào nhà đi, tớ về nhá.
Em nó gật gật đầu… rồi đi vào nhà.
Quỳnh: Ừ… H… Hoàng về… về đi.
Khổ thân… chắc là khóc nhiều quá xong bị nấc… em cảm thấy tội lỗi quá…
Quay đầu xe rồi đạp về… đã thế về đến nhà còn bị mắng vì cái tội đi chơi tận 23h mới về nhà.
Tuần sau lên lớp thì lại bình thường… vẫn nói chuyện bình thường với em nó. Vẫn sang nhà em nó học đều, xong được mấy ngày thì đến valungtung…
Tự nhiên hôm đấy em nó nói là…
Quỳnh: Chiều nay mình nghỉ một hôm nhé Hoàng!
Em: Oh… vậy cũng được.
Thế là cả buổi chiều em ngồi chơi net… đến tối đang ngồi học bài thì nhận được tin nhắn của em nó.
Quỳnh: Hoàng đang ở nhà hả?
Em: Ừm… tớ đang học, có gì không Quỳnh?
Em được dùng điện thoại từ lúc học kì 2 rồi nhá, đợt mới ra em Nokia 1280 ấy.
Quỳnh: Oh… Hoàng học tiếp đi.
Bố con dở… tự nhiên nhắn tin hỏi làm gì xong lại bảo học tiếp đi. Thế là em vứt cái điện thoại ra giường xong ngồi học tiếp… học được tầm 20p thì thấy điện thoại kêu. Lại ra lấy điện thoại coi, hóa ra là nó gọi… bắt máy xem nói gì…
Em: Gì vậy… tớ đang học có việc gì không?
Em nói hơi to… tại học đang vào thì bị gọi ai chẳng ức.
Quỳnh: Ơ… Hoàng xuống dưới nhà đi.
Em: Oh… đợi tớ tí.
Lại chạy xuống nhà xem nó gọi gì…
Em: Quỳnh vào nhà đi…
Chạy ra mở cổng thì thấy em nó đang đứng đấy…
Quỳnh: Thôi… tớ về bây giờ.
Ơ vãi lều… con này dở à… đi xe sang nhà em xong lại đi về luôn… nó sang để khoe xe chắc? Tại đợt đấy nó mới được bố mẹ mua cho em đạp điện… em đang thắc mắc thì nó chìa cái túi đang cầm trong tay ra.
Quỳnh: Tặng Hoàng này.
Em đang ngơ ngác éo hiểu chuyện gì… cơ mà có quà thì cứ nhận thôi.
Em: Ờ… ừm. Cảm ơn Quỳnh nhé!
Quỳnh: Không có gì đâu, hì hì.
Em: À mà Quỳnh vào nhà đã rồi về?
Quỳnh: Thôi Hoàng vào học đi, tớ về, hì.
Em: Ừm… thế Quỳnh về cẩn thận nhé!
Đang định quay vào đóng cổng thì nó gọi lại…
Quỳnh: À Hoàng này…
Em: Gì…
“Chụt” em đang định nói thì nó hôn phát vào má em, cái này có được gọi là quấy dối không các bác, để em còn kiện nó?
Em đứng cmn hình…
Em: Ơ…
Quỳnh: Thôi… tớ về nha. Hoàng vào nhà đi ^^!
Trời ơi… hôn con nhà người ta xong đòi chạy kia bà con ơi!!!
Em gật gật đầu rồi chào nó… đợi nó đi rồi em mới vào nhà, bố em thì xem TV ở phòng khách… lại giấu giấu cái túi quà rồi chạy lên phòng.
Lên phòng mở ra thì thấy hộp socola… bên trong có chữ Love với mấy viên nhỏ nhỏ nữa, ăn thử thì thấy đắng đắng xong hơi ngọt… ăn được 1/3 thì em nó nhắn tin…
Quỳnh: Hoàng mở quà chưa?
Em: Rồi…
Quỳnh: Hoàng ăn đi, ngon không, hi?
Em: Ừm, cũng ngon…
Quỳnh: Cũng ngon?
Em: Àh… ngon lắm, hihi.
Chẳng nhẽ lại bảo là: Ăn như c** à… Thế thì thô quá…
Quỳnh: Ừm… mình tự làm đó, hihi ^^
Em: Ủa, Quỳnh làm lúc nào thế?
Quỳnh: Lúc trưa… đợi mãi mới khô. Hihi…
Em: Àh, hóa ra chiều nay nghỉ học để làm hả?
Quỳnh: Ừm… mà Hoàng biết hôm nay ngày gì không?
Em thì đợt đấy có để ý 14 – 2 là ngày éo gì đâu, cứ nghĩ là như ngày bình thường thôi…
Em: Không, hì.
Quỳnh: Ặc… 14 – 2 đó!
Em vẫn không hiểu…
Em: 14 – 2 Là ngày gì?
Quỳnh: Hjx, là valentine… lễ tình nhân đó.
Em: Oh…
Em: Ặc… thế hóa ra Quỳnh tặng quà cho tớ hôm nay là có ý hả?
Bây giờ em mới hiểu ra vấn đề…
Quỳnh: Ừm… mình làm người yêu của nhau nha, hihi?
Đợt đấy hay dùng từ “hihi”… em thì choáng toàn tập… éo hiểu sao em nó thích mình, mà đợt đấy em nó nhìn cũng dễ thương chứ éo phải là xấu đâu nhá. Chắc do mình “đẹp trai học giỏi” đây mà, hí hí… em vẫn hơi run, từ trước giờ em chỉ coi nó là bạn… cũng có lúc rung động vì những cử chỉ của em nó, vì nụ cười, đặc biệt là ánh mắt… nhìn hút hồn không chịu được. Chứ cũng chưa nghĩ đến việc yêu nhau… nên hơi phân vân nên chưa dám rep tin nhắn…
Quỳnh: Sao thế Hoàng?
Em nó thấy lâu không rep nên nhắn tiếp…
Em: Ừm… vậy mình là người yêu của nhau hả?
Em nhắn lại 1 cái tin ngu éo chịu được, nghĩ lại vẫn thấy hơi ngu ngu… trẻ con éo biết gì, các bác đừng chửi em.
Quỳnh: Vậy nha… xã yêu…
Cái đệt… đổi luôn các xưng hô, vái thật. Thế là em với nó yêu nhau như thế đấy… đến lớp học thì vẫn bình thường, tuần sau em xim chuyển chỗ sang ngồi cạnh nó… lấy cớ là giúp đỡ nhau học tập, tại đợt đó em thay đổi trong học tập nhiều lắm nên cô giáo cũng tin…
Hai đứng em cũng chỉ cầm tay với thỉnh thoảng hôn vào má thôi… còn chưa được hôn môi thì đã chia tay cmnr…
Đợt đấy là đầu kì 2 nắm lớp 8… lúc đấy em lại ham game, cái game Đột Kích chết tiệt các bác ạ… ham game nên hay trốn học với nói dối Quỳnh nhiều… xin tiền bố mẹ thì nói dối là đóng học… bla bla.
Xong đập hết vào game… đợt đấy em còn có 1 set legend royal cơ nhé. Xong nói dối nhiều thì Quỳnh nó cũng biết… ngăn cấm em các kiểu đều không được, cãi nhau nhiều lắm… chia tay mấy lần xong lại quay lại… rồi đến lúc không nói được em nữa thì chia tay thật luôn… đang là cuối kì nữa chứ.
Thế là em chán nản, đâm đầu vào game bỏ bê học hành luôn… xong rồi đến lúc cho chúng nó mượn nick nhiều quá, chúng nó dùng hack nên bị khóa nick vv luôn… rồi em bỏ game… biết thế cho nick bị khóa sớm thì đã không thế…
Lúc bỏ được game thì việc học nó đã chẳng ra gì rồi… lại đi chơi bời, quậy phá với mấy anh cùng khu nhà em, rồi lên trường thì phá đám… hết quậy thầy cô rồi bem nhau. Cuối năm lớp 7 em được khá… cuối kì 1 lớp 8 còn suýt được giỏi… cơ mà cuối năm 8 thì được có 6 phẩy… bố em cũng biết. Quát mắng cũng không ăn thua… xong rồi đến năm lớp 9 thì gặp cô T đó… em học mỗi môn của cô thôi. Còn các môn khác coi như không… cô cũng nói mà em cũng kệ.
Rồi thì vào học lớp 9 được mấy tháng thì Quỳnh nó yêu thằng khác… em biết nhưng cũng kệ. Lỗi tại mình không giữ được thì phải chịu… thôi thì nhờ thằng khác chăm sóc ẻm nó dùm. Thỉnh thoảng có nhắn tin nhưng cũng chỉ là bạn bè thôi…
Cuối năm lớp 9… còn mấy tháng chuẩn bị thi chuyển cấp thì em nó chia tay thằng kia… lý do là để chuyên tâm học hành để thi vào cấp 3 cho tốt.
Mọi chuyện sau đấy thì các bác cũng biết rồi đấy…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Yêu bạn cùng lớp |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/08/2021 03:39 (GMT+7) |