Từ ngày tôi đồng ý giúp đỡ Đội hình miền bắc của Hạnh Nhi, lại cộng thêm công việc tất bật cùng Gái Hư, muốn dư ra vài ngày thời gian đi Hải Phòng là điều xa xỉ.
Dạo gần đây tôi thường nằm mơ thấy con mèo có bộ lông chải chuốt nằm lười biếng trên bệ cửa sổ. Mỗi lần tôi di động thân thể nó lại trợn mắt nhìn tôi, cảm giác khó chịu không thể nói thành lời.
Chợt nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của mẹ con Má Nuôi, dầu sôi lửa bỏng gì tôi xem cũng không bằng.
Thấy trong dạ tôi bồn chồn đứng ngồi không yên, mấy đứa em gái bèn xúm vào an ủi.
“Thôi bỏ đi anh Tắc Kè, công việc hiện giờ mới là quan trọng. Em nghĩ Má Nuôi của anh đã có 1 ông chồng đại gia bây giờ lo ở nhà đếm tiền rồi.”
“Ờ đúng, con ngu này nói đúng. Má Nuôi anh đẹp như thế kia mà. Nghe nói còn rất giỏi. Thời buổi này hồng nhan bạc tỉ anh sợ cái mã gì?”
Đứa khác không nhiều lời thay vào đó vỗ vai tôi cảm thông.
Có đứa da mặt dày hơn cả, lại nói:
“Anh cũng ăn đi chứ. Người tốt nhất định sẽ được phù hộ! Như bọn em này, ăn chùa của anh thoải mái, hi hi hi”.
Mấy cô này là ’em út’ của tôi. Nhân viên massage kiêm mại dâm ngoài giờ.
Mỗi khi nhận được tiền của khách hàng, có thời gian rảnh tôi lại chạy sang thăm nom chúng nó, khi thì bữa ăn, khi thì mấy li cafe đá.
Tình cảm của tôi và các cô này rất tốt, đều là người một nhà.
Những ai có đủ tiêu chuẩn và sẵn sàng chuyển sang làm gái cao cấp hơn, tôi đều hết sức giúp đỡ.
Tắc Kè Bông quan hệ rộng, không phải chỉ dừng lại tại 1 cơ sở này. Vì thế hàng tháng tiền chi tiêu cho các em út khắp nơi cũng ngốn 1 khoản kha khá.
Gấp hộp cơm lại ngay ngắn, một cô bé đưa cho tôi li nước. Tôi nói:
“Con bé này, đây nữa, 1, 2, 3… ba đứa tụi em chuẩn bi tốt đi, đầu tuần sau 3 đứa sẽ được chuyển lên khu của khách sạn. Anh đã thỏa thuận với bà chủ rồi”.
Vừa nghe xong những lời đó, khuôn mặt 3 cô tôi vừa chỉ bỗng hiện lên nét không đành.
“Sao? Không muốn đi hả?” – Tôi nhướng mày hỏi.
“Dạ không có.” – 1 Đứa nhanh nhảu lắc đầu quầy quậy.
Các cô còn lại trong gian phòng giấu nhẹm tiếng thở dài.
Tôi biết ở đây có người không đành lòng rời xa chị em, có người ghen tị vì bạn của mình đột nhiên gặp cơ hội đổi vận, có người thấy dễ sợ vì chưa biết nơi sắp đến tốt xấu ra sao.
Đã nhận làm anh hai của cả đám này, tôi cũng có 1 phần trách nhiệm. Thế là tôi lên giọng an ủi:
“Anh hiểu suy nghĩ của mấy đứa, nhưng chớ có bi quan. Nơi làm việc mới sẽ không tránh khỏi những khó khăn ban đầu nhưng cơ hội mới đồng nghĩa với tương lai rộng mở.”
“Em có muốn kiếm nhiều tiền hơn không?” – Tôi chỉ vào 1 cô hỏi.
Mắt cô sáng rực lên “muốn chứ, muốn chứ”.
“Còn em, muốn tiếp xúc với khách thượng lưu hơn không?”
Cô khác gật đầu: “Đương nhiên rồi”.
“Thế còn em? Đứa con ở dưới quê tính làm sao? Chẳng lẽ tiền gửi về cứ ngày một ít hơn?”
Nói xong câu này tôi mới chưng hửng vì… cô gái 1 con này không nằm trong 3 người được điều đi nơi khác.
“Ài, thôi bỏ đi. Nói tóm lại, bọn em cũng đều là người lớn có suy nghĩ chín chắn rồi. Mặt lợi mặt hại không cần nói cũng tự biết. Tự thu xếp đi. Có thay đổi cứ nói với anh. Anh không ép buộc 1 ai cả”.
Những lời tâm huyết dành cho các cô gái vô tình đâm trúng tim đen tôi.
Phải rồi, tôi nói người khác thì hay lắm. Nhưng còn bản thân thì sao?
Ngày xưa ở Hà Nội tiền đồ rộng mở. Theo lý thường tôi phải tiếp tục ở đó tranh quyền với Lee Phong Lưu mới phải. Vì cớ chi lại yếu mềm lẩn tránh vào nam?
Dặn dò cẩn thận các cô xong xuôi, tôi dắt con xe cà tàng ra khỏi cửa.
Các cô đứng dậy đưa tiễn, có người nhanh nhẹn nhét cho tôi cái khăn lạnh.
“Trưa nắng lắm, anh coi sao chứ ngày nào cũng như vậy hèn gì còm nhom như khúc củi”.
Tôi hết lòng đối đãi với đám ’em út’, chuyện tốt chưa bao giờ thiếu phần chúng nó. Có thể gọi là “có phúc cùng hưởng có họa cùng chia”.
Có được đồng nào tôi liền chia đồng ấy cho mọi người, Bởi thế, tiền làm ra đều đều chảy giọt. Không so bì được với gia tài của các Má Mì như Gái Hư.
Các cô gái cũng y như vậy mà đối với tôi bằng tấm lòng chân thành.
Xe xuống tới lòng đường, bất chợt tôi hạ quyết tâm bóp thắng quay lại nói:
“Ê mấy đứa, tuần sau anh sẽ ra bắc vài ngày. Lần này quyết định chắc chắn đấy! Khi anh về sẽ có quà cho tụi bây.”
… Bạn đang đọc truyện Yêu nữ quầy bar 2 tại nguồn: http://truyensextv1.com/yeu-nu-quay-bar-2/
Bước tới căn nhà quen thuộc từng 1 thời hạnh phúc, trong lòng tôi xúc động khôn tả. Căn nhà này nằm gọn nơi góc đường nhỏ, trước cửa đặt xiên xiên 2 chậu cây xanh um.
Trước lúc đi xa, tâm nguyện đầu tiên của tôi là được đến thăm nơi đây. Nhìn thấy người phụ nữ đã từng hết lòng thương yêu.
Thời gian trôi qua dài đằng đẵng, chiều nắng hiu hiu cứ thế hời hợt qua đi.
Màn đêm buông xuống, tôi vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Đồng hồ điểm 9 giờ tối.
Lượng người qua đường vơi dần, con hẻm này vốn đã vắng vẻ, lúc này càng đìu hiu. Xa xa có 1 cặp nam nữ dắt tay nhau tình tứ truyền đến âm thanh chuyện trò to nhỏ, một con chó ngậm khúc xương to bự băng ngang đường kêu “ăng ẳng”.
Bất chợt chân mày tôi chau lại vì tiếng xe máy và đèn pha rọi sáng.
Đến rồi!
Một đôi nam nữ trên chiếc xe trắng chầm chậm tiến vào ngõ. Người phụ nữ ngồi sau nở nụ cười nhè nhẹ. Tay cô lùa vào hất bay mái tóc suôn dài màu hạt dẻ, hết sức ý tứ bước xuống xe.
“Bye bye, see you tomorrow” – người đó vẫy tay chào tạm biệt.
Gã đàn ông gật đầu hiền lành “đừng đến trễ như hôm nay nghe.”
Chiếc xe dừng lại tại đầu con hẻm, người phụ nữ muốn vào nhà cần phải đi bộ thêm 1 đoạn ước chừng 30 m.
Trong một khoảnh khắc nào đó, tôi đã muốn chạy tới và ôm chầm lấy cô nhưng li trí không cho phép.
Con hẻm vắng lặng chỉ có tiếng gót giày nện xuống mặt đường. Bỗng từ cách đó không xa, có tiếng trẻ con nô đùa.
Cả tôi và người phụ nữ đều tò mò nhìn về hướng đó.
Một ông bố trung niên đang rất hạnh phúc hướng dẫn đứa con gái nhỏ từng bước cơ bản tập xe đạp. Xe đạp 3 bánh điều khiển khá dễ, con bé ra sức đạp, xe lướt đi như bay.
Con bé hò reo thích thú “ba ơi, ba ơi, con đạp được rồi.”
Hình ảnh đó chứa đựng giá trị to lớn đối với cả tôi và người phụ nữ tóc hạt dẻ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Yêu nữ quầy bar 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện xã hội |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/06/2019 03:38 (GMT+7) |