Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv1.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Đạo mộ bút ký – Quyển 4 » Phần 25

Đạo mộ bút ký - Quyển 4

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 25

Đây thật sự là tình huống một vạn lần không thể nghĩ đến, tất cả mọi người đều hoảng hốt.

Phan Tử một tay mở ra xẻng gấp ở bên hông, nhảy ngay vào trong hầm, luôn tay chặt ngay một xẻng, nhưng chân Bàn Tử cứ liên tục ngoe nguẩy, nên chém không trúng, xẻng va chạm mạnh với tảng đá ở một bên, bắn tia lửa tung tóe. Bàn Tử vừa thấy Phan Tử dùng khí lực lớn như vậy, kêu to: “Cậu con mẹ nó ngắm cho chuẩn vào, đừng chém tới chân của Bàn gia tôi!”

Phan Tử cũng kêu to: “Cậu con mẹ nó đừng nhúc nhích, bằng không lão tử đem cái giống trên đùi cậu triệt hạ!” Nói xong chuẩn bị chém thêm phát nữa, không nghĩ tới lần này vẫn không trúng.

Bàn Tử kêu to: “Đổi người đổi người, tên nhóc này xem tôi không vừa mắt, lấy việc công báo thù riêng.”

Hiệp Thành và Hoa Hòa Thượng cùng nhảy xuống hỗ trợ, muốn đè lại chân Bàn Tử, không ngờ Hiệp Thành còn chưa kịp đứng vững, đột nhiên người cũng bị thụt xuống, toàn bộ hành lang thạch đường dưới chân sụp thành một khối, cả người hắn theo đó bị kéo xuống.

Chuyện này quả thực con mẹ nó thêm phiền, Hoa Hòa Thượng muốn tóm lấy hắn, nhưng chính mình lại đứng không vững, lảo đảo một cái đụng ngay vào bàn tay tôi đang tóm chặt Bàn Tử, góc độ của tôi vốn không thuận tiện dùng lực, bị va chạm liền rời tay, Bàn Tử liền lăn tuột xuống.

Sự tình xảy ra quá nhanh, hơn nữa ánh sáng không đủ, cho nên gây ra một hồi rối loạn. Mấy người lăn thành một đoàn, Bàn Tử giống như quả cầu thịt vậy, lập tức ngã xuống làm đệm, tôi và Phan Tử ngã thật mạnh lên người hắn ở sườn dốc hố gạch. Lúc ấy tôi liền cảm giác có chút không ổn, còn chưa kịp đứng dậy, chợt nghe liên tiếp tiếng “lách tách lách tách” từ phía dưới truyền lên.

Tôi vừa nghe mặt mày liền trắng bệch, này thanh âm này với tôi rất quen thuộc, thời điểm chúng tôi làm thực nghiệm khả năng chịu lực của kiến trúc, vật liệu bị đông lạnh dạn nứt dọc trong phạm vi lớn đích thị phát ra loại thanh âm này.

Không đợi tôi kịp nghĩ hết, bốn phía lại đột nhiên chấn động, toàn bộ cái hố mạnh mẽ sụp xuống, hành lang đá bên dưới hố gạch cũng nhất loạt sụp đổ. Tất cả mọi người không ai kịp phản ứng gì, đột nhiên liền bị mất cân bằng. Đều giống như đi cầu trượt theo sườn dốc lăn xuống, gỗ gạch đá cũng lăn xuống rào rào.

Tôi còn chưa kịp cảm thấy may mắn chính mình đã có dự kiến trước, mông bỗng truyền đến cảm giác tê buốt, tôi bị rơi xuống một chỗ trên sườn dốc, sau đó cả người liền nhắm thẳng trượt đi. May mắn có dây thừng cột ở thắt lưng, bị lực dây hãm lại nên mới không trượt sâu quá, tiếp đó gạch vụn thi nhau rơi xuống trên đầu.

Mông tôi đã quá đau, ôm đầu muốn ngồi xuống, nhưng cái sườn dốc bên dưới thực quá chót vót, căn bản không thể mượn lực. Tôi lấy tay chặn gạch, hỏi những người khác có làm sao không. Không có người trả lời, chỉ nghe vang lên tiếng mắng chửi cùng tiếng gạch va chạm liên tiếp.

Vất vả lắm gạch mới ngừng rơi, tôi có thể ngẩng đầu, nhìn xung quanh, một mảnh bừa bộn, có mấy cái đèn pin rơi xuống cùng với gạch vụn, có mấy cái theo sườn dốc lăn xuống chân dốc tối đen. May mắn đèn pin mang theo lần này là hàng xịn của Đức, đập không vỡ. Có điều một chút ánh sáng chẳng đủ soi rõ đống hỗn tạp bên dưới, mọi thứ như cũ không rõ ràng, bên cạnh một mảnh tối đen. Trên đầu mơ hồ có thể nhìn thấy một cái động lớn, là miệng vỡ của hành lang đá đen, chúng tôi từ trên đó rớt xuống.

Nơi này chắc hẳn là phía dưới linh cung đại điện, khối không gian sườn dốc chịu tải trọng của đại điện bên trên. Chúng tôi chính xác đang cheo leo trên sườn núi, nếu không có dây thừng, rốt cuộc đã sớm ngã xuống dưới hết rồi. Hiệp Thành treo mình ngay cạnh đầu tôi, bị va đập không nhẹ, tôi giữ chặt hắn hỏi có làm sao không, hắn trả lời tôi còn chưa nếm qua cơm trưa. Nên có hơi choáng váng.

Hoa Hòa Thượng kêu lên từ trong bóng tối: “Cẩn thận nơi này khả năng có bánh tông đó, sự tình khẩn cấp. Có chân thì lo giữ! Bàn Tử, cậu ở đâu rồi? Cái thứ tóm chân cậu còn đấy không?”

Bàn Tử ở dưới cùng, chúng tôi và đống gạch toàn bộ đè lên người hắn, thật sự quá kinh khủng. Chợt nghe tiếng hắn rên rỉ từ dưới đống gạch vỡ: “Không còn cầm ở đó nữa, đã nhanh tay chọc lên gần trym lão tử rồi, tôi đem nó kẹp lấy, con mẹ nó mau lôi tôi ra ngay, bằng không lão Nhị của Bàn gia tôi sắp không cứu được nữa rồi!”

“Đó là tay của tôi!” Một bên Phan Tử mắng to!

“Tôi cóc cần biết!” Bàn Tử cả giận nói: “Cậu con mẹ nó đùa giỡn lưu manh cũng không biết chọn thời điểm.” Không có đèn pin, vài người chưa bị gạch đè liền sờ soạng trong đống vụn vỡ, đem gạch gạt xuống sườn dốc. Tôi lôi Phan Tử ra từ đống hỗn tạp trước nhất, có điều tay hắn bị Bàn Tử kẹp chặt, không rút ra được. Chúng tôi tiếp tục bới gạch vụn, Bàn Tử rất nhanh cũng được đào ra, như trút được gánh nặng ngàn cân, hắn hở gấp một ngụm khí lớn, nói: “Các cậu hè nhau đè tôi, may mắn lão tử khí lực phi phàm, bằng không lúc này đã sớm về chầu tổ tiên rồi.”

Phan Tử không rảnh cùng hắn đấu võ mồm, nói: “Cái thứ trên chân cậu đâu?”

Trong bóng đêm Bàn Tử giật giật chân, cảm nhận một chút, nói: “Không còn nữa! Bị lăn lóc một hồi vừa rồi còn nắm được cũng khó, khả năng bị chúng ta đụng chạm rơi xuống dưới rồi cũng nên, mẹ nó chứ loại địa phương này cũng có bánh tông sao?”

Hoa Hòa Thượng nói: “Khẳng định còn ở gần đây, tất cả cẩn thận một chút, chuẩn bị tốt móng lừa đen, trước mắt cứ tìm đèn pin đi đã!”

Tôi tìm đèn pin dưới lớp gạch nát, sờ tới sờ lui không thấy, nhưng Hiệp Thành ở một bên tìm được. Lôi ra hai cái, nhất thời bốn phía liền sáng lên, hắn vừa cầm đèn pin liền hướng bên dưới chiếu xuống. Tôi đang ở phía dưới hắn, chán ghét ngăn trở ánh đèn chói mắt, vừa định bảo hắn điều chỉnh độ sáng một chút, bỗng nhiên, tôi thấy sắc mặt Hiệp Thành nháy mắt tái đi.

Tôi vừa thấy vẻ mặt của hắn, nhất thời ra một đầu mồ hôi lạnh, nghĩ thầm chẳng lẽ là “nó” đang ở ngay cạnh tôi lúc này? Tôi cắn răng quay đầu qua, cố gắng lấy hết can đảm nhìn sang bên cạnh bả vai, cách mũi tôi không đến một thước, lộ ra rõ ràng một bộ mặt xanh tím quắt queo.

Tôi bị dọa thét lên một tiếng, cả người rụt về sau, tay trái nhấc một khối gạch lên đánh liền tay, cũng không cần biết có ném trúng nó không, xoay người hướng phía trên rối rít trèo lên.

Lúc này ở chỗ khác cũng đào ra mấy cái đèn pin, lập tức bốn phía rực sáng. Tôi mới lần mò lên trên được vài bước, bởi vì ở mặt trên chính là Hiệp Thành, căn bản là trèo không nổi, lại trượt xuống dưới, vừa nhìn lại, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Chỉ thấy sườn dốc của vách núi đen bên dưới Linh cung đại điện, được xây sửa thành từng tầng từng tầng ruộng bậc thang đơn giản, phía trên xếp đặt, đều giống như xác ướp cổ bên cạnh tôi, đóng băng tím ngắt ngồi chỉnh tề, từng tầng một, nhìn qua giống như trong miếu La Hán, tụ tập một chỗ, rậm rạp, mặt mũi dữ tợn, xem hình thể hiển nhiên đều bị đông chết, toàn bộ giống như Hòa Thượng ngồi ở trong này, bóng tối xung quanh nhìn không tới đầu cuối, không biết rốt cuộc có bao nhiêu.

Hiệp Thành ở nơi này là người có lá gan nhỏ nhất, run rẩy nói: “Tôi thao, nơi này là Hòa Thượng kim thân tàng thi các à?” Nói xong cả người hắn như nhũn ra.

Trần Bì A Tứ đè lại, khoát tay áo, nói với hắn: “Không cần sợ, chỉ là thi thể mà thôi.” Nói xong chỉ xuống phía dưới chân tôi. Tôi cúi đầu vừa thấy, trong khối gạch vỡ dưới chân chúng tôi, còn có một đống khối thi thể đã bị gạch tông thành vụn phấn.

“Người chết nơi này đông lạnh giống như tảng đá, đánh cái là vỡ.” Trần Bì A Tứ nói: “Mấy thứ này không có khả năng thi biến, nơi này chắc hẳn không có bánh tông.”

“Thế vừa rồi túm chân tôi là cái gì vậy?” Bàn Tử hỏi.

Trần Bì A Tứ nói: “Chân của cậu, vừa rồi có thể là vừa vặn cho thi thể ôm lấy, bằng không nếu là bánh tông, cậu cho rằng chân mình còn tại được chăng? Không tin cứ việc xem ống quần.” Bàn Tử cúi đầu nhìn ống quần vừa rồi bị thi trảo (tay người chết) nắm, quả nhiên có một lỗ thủng, vừa vặn cho tay người câu vào, cái thi trảo ngay dưới chân hắn cách đó không xa nằm dưới một viên gạch vỡ. Tôi nhặt lên thì thấy, cứng rắn vô cùng, không có khả năng co duỗi đi túm người ta.

Nhất thời, mọi người nhẹ nhàng thở ra. Phan Tử còn khoa trương cảm thán một tiếng: “Haiz, không nghĩ lá gan cậu nhỏ như vậy, nhìn gà hóa cuốc.”

Bàn Tử giận dữ, muốn phản bác lại mà tìm không thấy lý do, đành phải ở nơi nào ngậm hờn dỗi, lẩm bẩm nói: “Vừa rồi cánh tay kia bắt lấy chân của tôi, là bị câu hay bị nắm thì không rõ ràng lắm. Con mẹ nó cậu không tin tôi liền cho một chưởng.”

Chúng tôi cầm đèn pin chiếu ra bốn phía, nơi này ở bên dưới đại điện, không gian rất lớn. Bởi vì thi thể sắp xếp dày đặc, chúng tôi nhìn không tới điểm cuối, có điều nơi này ngoại trừ thi thể ra, thực sự không còn vật gì đáng nghi cả.

Phan Tử hỏi Hoa Hòa Thượng: “Ở đây tại sao có nhiều người chết như vậy nhỉ? Tôi chưa từng có nghe nói qua.”

“Xem hiện trạng có lẽ là một kiểu tuẫn táng cách tầng, cái này… Tôi nhìn cũng hoàn toàn không hiểu gì, không có triều đại nào có hoàng lăng dạng này cả… Người chết rốt cuộc là loại người nào?” Hoa Hòa Thượng lẩm bẩm.

Tôi cố ngăn cảm giác sợ hãi, chiếu đèn pin trên tay vào một trong những băng thi, phát hiện ngũ quan của thi thể được bảo tồn gần như hoàn hảo. Cả hai mắt đều nhắm, trên mặt nếp nhăn vắt ngang, lại không có râu, cả người bao trùm một tầng băng mỏng, điều khiến cho người ta sợ hãi chính là sắc xanh tím trên làn da của xác chết, cái miệng trương rất lớn, bên trong răng nanh mọc dài ra bất thường.

“Mấy thứ này khả năng không phải con người.” Bàn Tử nhìn nói: “Cậu xem cái miệng nhé, táp một cái là có thể khiến con người ta mất mặt.”

“Không phải con người?” Hiệp Thành sắc mặt lại đổi trắng “Vậy là cái gì? Yêu quái?”

“Có khả năng chính là người tuyết trong truyền thuyết, chẳng qua không có lông.” Bàn Tử bắt đầu nói năng bậy bạ.

“Thối lắm!” Hoa Hòa Thượng quát: “Cái gì mà yêu quái với cả người tuyết, răng nanh của thi thể là tự chính họ mài nhọn, đây là tập tục cổ của Tát Mãn giáo. Sau đó bởi vì rất phiền toái, nên dùng mặt nạ thay thế. Đám người này không phải tộc Nữ Chân thời đại Minh Triều, cậu xem quần áo trên từng thi thể, đều vô cùng nguyên thủy, không phải hình thức của Nữ Chân hay Mông Cổ, còn nữa, thi thể bên ngoài có bọc vải bố. Đây là xác ướp hình thành nhờ băng táng.”

Tôi nghĩ lại một đêm hạ trại ở Tiểu Thánh Sơn cốc, từng nhìn thấy hố băng táng, liền nói: “Chẳng lẽ những thi thể đó là do Uông Tàng Hải thời điểm lên núi xây lăng mộ, đào ra được di cốt băng táng của người xưa?”

Hoa Hòa Thượng gật đầu: “Khẳng định là như vậy, chỗ sơn động hình thai sinh, trước kia có lẽ là nghĩa địa, dân địa phương từ thời thượng cổ đã tiến hành băng táng ở đó, có điều bị lão thổ địa Uông Tàng Hải đem quy hoạch xây lăng tuẫn táng giả, những thi thể này có lẽ khi phá núi bị khai quật.”

Bàn Tử hỏi: “Nếu đúng như anh nói, vì sao không trực tiếp đem thiêu hủy, mang tới đây xếp đặt thì có tác dụng gì?”

“Ai biết, cậu xem mấy cái xác ướp trông thật đáng sợ, Tát Mãn giáo có rất nhiều nghi thức quỷ dị để cúng tế và nguyền rủa, nghe nói đều cần dùng tới thi thể. Bố trí của nơi này, khả năng liên quan tới Tát Mãn vu thuật, có lẽ sẽ có chuyện gì quỷ dị phát sinh, nói không chừng chúng ta lúc ở hành lang phía trên chạy thế nào cũng không ra, chính là bởi vì chỗ thi thể này, cần phải cẩn thận một chút.”

Tôi nhớ lại thi trận bên trong Tần Lĩnh, dường như nơi nào tập trung một lượng lớn thi thể, đều sẽ phát sinh cùng một loại sự tình kỳ dị kiểu như quỷ dựng tường, chẳng lẽ thật sự do tà thuật tác quái?

Tát Mãn giáo cũng không hoàn toàn là một tôn giáo, nó kỳ thật là một loại vu thuật nguyên thủy, nói cách khác nó có giá trị thực dụng, có liên hệ tương quan với dược lý và tinh thần sùng bái. Tôi đối với Tát Mãn hiểu biết chỉ dừng lại ở Tát Mãn pháp sư biểu diễn vũ điệu trong cung đình nhà Thanh. Có điều nghe nói Tát Mãn vu thuật giống kỳ môn độn giáp của người Trung Quốc, trong lịch sử từng có giai đoạn thất truyền, một bộ phận hướng thiện truyền vào mật tông Phật giáo, một bộ phận tà ác gì đó, cứ thế đột nhiên biến mất.

Theo tài liệu trong sách cổ tìm thấy, thời viễn cổ sơ khai Tát Mãn vu thuật có rất nhiều nghi thức cực kỳ âm tà quái đản, phần lớn về nguyền rủa, nội dung liên quan đến thi thể, có liên hệ mật thiết vô cùng với cổ thuật, mà người viễn cổ chuyên thờ phụng cổ thuật, các cậu nói xem tình hình hiện tại có chăng liên hệ tới những điều này?’

Bàn Tử nghe xong lời của Hoa Hòa Thượng, bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách, lúc vừa đi vào Linh cung là cảm giác ngay dưới chân như có lửa đốt, cả người không được tự nhiên, thì ra bên dưới chôn nhiều bánh tông như vậy, lương tâm của lão già Vạn nô vương thực sự thủng một lỗ quá lớn rồi.”

Hoa Hòa Thượng nói: “Tôi chỉ phỏng đoán thế, hiện tại quan trọng nhất là tìm cách ra ngoài, chúng ta phân công nhau tìm đi, xem bốn phía có cửa ra hay không?”

Nói xong Hoa Hòa Thượng lại tiếp: “Nhưng cần phải cẩn thận, nhìn thế nào cũng thấy nơi này có điểm tà môn, tóm lại có tai họa ngầm, hơn nữa vách núi ở đây rất hiểm, một khi xảy ra chuyện, muốn chạy cũng không được.”

Mọi người đồng ý, Bàn Tử đã sớm chờ không nổi. Mấy người cởi bỏ móc leo núi, cầm đèn pin, nhanh chóng phân tán vào bóng đem, bắt đầu cẩn thận tìm ở những hang hốc trên vách đá.

Việc phải di chuyển giữa cơ man bao nhiêu là xác chết quái dị quả thực không lấy gì làm dễ chịu, nhưng kỳ lạ ở chỗ, nơi càng đặt nhiều thi thể, cảm giác hoảng sợ lại càng tiêu biến, có thể là sợ hãi đến trình độ nhất định sẽ sinh ra một loại cảm xúc đối nghịch.

Thi thể sắp xếp rất dày, giữa những sắp xếp đó gần như không chừa lại chút không gian nào đủ cho người ta thoải mái di chuyển, chúng tôi cơ hồ đều len lỏi qua khe hở giữa hai thi thể để đi qua. Thi thể già có trẻ có, toàn bộ đều đông lạnh xanh tím như nham thạch, tôi nhìn thấy có một số ít còn cầm pháp khí bằng đồng, đều đã hóa xanh, nửa người dưới dường như đã gắn chặt cùng với nham thạch hòa làm một, nếu muốn di chuyển hắn, trừ phi là đập vỡ.

Tìm nửa ngày, phương hướng của tôi không có thu hoạch gì, lại nhận thấy mình cách những người khác càng lúc càng xa, cho nên cảm giác bất an trong lòng, đang định giả vờ tìm xong rồi trở lại phá động hỏi kết quả của những người khác, chợt nghe Phan Tử kêu một tiếng: “Bàn Tử chết tiệt, cậu đang làm cái gì đấy?”

Chúng tôi theo thanh âm của Phan Tử, nhìn lại hướng vừa rồi là chỗ Bàn Tử đang tìm kiếm, chỉ thấy Bàn Tử không biết đã ngừng công việc từ lúc nào, lại còn ngồi phía dưới giữa hai thi thể, mặt hướng về chúng tôi thần sắc âm trầm, khuôn miệng nhếch lên nhàn nhạt, nhìn lên mới thấy, trên mặt hắn nổi lên một cỗ sắc xanh tím, trông giống hệt mấy thi thể bên cạnh, không biết đang làm cái quỷ gì.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Danh sách truyện cùng bộ:
Đạo mộ bút ký – Quyển 1
Đạo mộ bút ký – Quyển 2
Đạo mộ bút ký – Quyển 3
Đạo mộ bút ký – Quyển 4
Đạo mộ bút ký – Quyển 5
Đạo mộ bút ký – Quyển 6
Đạo mộ bút ký – Quyển 7
Đạo mộ bút ký – Quyển 8
Thông tin truyện
Tên truyện Đạo mộ bút ký - Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 02/02/2015 01:17 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Mấy ngày không gặp, Đại tiểu thư tựa hồ gầy đi rất nhiều, ánh mắt mang chút bi thương, mặt ngọc còn vương vẻ âu sầu, vẫn còn đó dáng vẻ thon thả nhưng dường như mất đi vài phần cao ngạo, lại thêm chút u oán, so với ngày trước lại có một phong vận mê người khác. Đại tiểu thư vừa...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh
Miêu Nghị – Quyển 14
Lại nhìn vẻ mặt lo nghĩ của Đức Minh, có thể thôi động một đám sư huynh đệ thu mấy ngàn tên đệ tử, rất hiển nhiên tên này đã được nhiều người trong môn phái ủng hộ, tương đương hắn âm thầm lo liệu mọi việc, quan niệm trung hạ tầng của Ngọc Linh chưởng môn và bọn họ va chạm...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Lục Thiếu Du – Quyển 24
Ngươi tên gì? Lục Tâm Đồng thấy đối phương tâng bốc mình, cũng vô cùng hưởng thụ, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên sự vui vẻ. Quên nói, ta gọi là Thần Hi, ngươi là nhân loại đầu tiên ta thấy thuận mắt. Nữ tử tóc đỏ nói. Các ngươi không cãi vã nữa sao? Tiểu Long nhìn thấy nhị nữ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân